“Chính mình sở dĩ bó tay bó chân cũng không phải là vì Hứa Tiền Giang nhúng tay vào vụ này sao? Chỉ cần ra tay với Hứa Tiền Giang, chuyện này...”
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, khóe miệng Vương Tử Quân chợt xuất hiện nụ cười, hắn cười nói với đầu dây bên kia:
- Vợ, em thật sự là phúc tướng, anh đã nghĩ ra nên làm thế nào, hôn em một cái.
- Đi chết đi.
Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc mỗi khi ở gần nhau thì còn có thể nói này nọ, thế nhưng bâ giờ thông qua điện thoại vẫn làm cho Mạc Tiểu Bắc sinh ra chút hờn dỗi.
Vương Tử Quân dặn dò Mạc Tiểu Bắc vài câu, sau đó hắn vội vàng cúp điện thoại. Hắn trầm ngâm một lát, sau khi xác định ý nghĩ trong lòng mình, hắn bấm số của Trương Thiên Tâm.
- Cậu Tử Quân, có chuyện gì sao?
Giọng điệu của Trương Thiên Tâm truyền đến từ đầu dây bên kia, kèm theo đó là âm thanh đinh tai nhức óc. Vương Tử Quân chỉ cần nghe âm thanh này và biết Thủ tướng đang làm quái quỷ gì.
- Cậu tìm một chỗ yên tĩnh đi, tôi có chuyện cần nói với cậu.
Vương Tử Quân lúc này cũng không khách khí với Trương Thiên Tâm, hắn trầm giọng phân phó.
Ở phía bắc cách thành phố Sơn Viên năm sáu kilomet có một đập nước nhỏ, có hai người đang lẳng lặng câu cá ở đây, một bóng cây cổ thụ giống như một cái dù tự nhiên chắn ánh sáng mặt trời, thế là gió nhẹ thổi lên càng làm cho người ta cảm thấy khoan khoái.
Trong bầ không khí yên tĩnh, đột nhiên phao câu bên trái chìm vào trong nước. Tên đàn ông ngồi trên chiếc ghế nhỏ giống như đang ngủ chợt vung mạnh cần câu, một con cá chép dài ba mươi centimet bị giật văng lên vùng vẫy trên bãi cỏ.
- Một con cá chép khá lớn, trưởng phòng, anh xem, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.
Người ngồi bên phải nhanh chóng tiến lên bắt con cá chép bỏ vào thùng, sau đó hắn nở nụ cười nịnh nọt nói.
Người ngồi bên trai lại móc mồi vào lưỡi câu, sau đó ngẩng đầu cười nói:
- Chút nữa nói người ta dùng con cá này làm món súp, ăn với vài cái bánh bao, cũng xem như hưởng thụ một chút.
- Đúng vậy, uống một chén canh cá ăn vài cái bánh bao, nghĩ lại thật sự làm cho người ta động tâm. Hèn gì có người nói trưởng phòng là nhà ẩm thực đệ nhất trong tỉnh, tôi thật sự còn chưa đạt đến cảnh giới này.
- Quốc Khánh, cậu không phải là không có cảnh giới này, cậu chẳng qua là quá bận rộn. Làm bí thư thị ủy một thành phố thật sự không giống như phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy.
Hứa Tiền Giang ngẩng đầu cười cười với Đổng Quốc Khánh rồi thản nhiên nói.
Đổng Quốc Khánh là người uy phóng tám mặt ở thành phố Đông Bộ, lúc này hắn lại dùng giọng nghiêm cẩn cười nói:
- Đúng vậy, thật sự là quá bề bộn, cũng không biết đông tây nam bắc. Có đôi khi ban ngày làm không hết việc, đến tối còn phải tăng ca, thật sự là tối mặt tối mũi.
- Quốc Khánh, việc luôn làm không hết được, lúc nào nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi một chút. Đúng rồi, các anh đã chọn được người nào giới thiệu cho tỉnh ủy chưa/
Hứa Tiền Giang nói, giọng điệu có chút trầm thấp.
Đổng Quốc Khánh tất nhiên hiểu Hứa Tiền Giang nói điều gì, hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới khẽ nói:
- Trưởng phòng, bây giờ ba người kia đanh cạnh tranh rất kịch liệt, tôi cảm thấy cứ để cho bọn họ cạnh tranh rồi cho ra quyết định.
- Có phải là chủ tịch Tiểu Vương không tham dự hay không?
Hứa Tiền Giang không hỗ danh là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, trong mắt cũng đoán ra được tâm tư của Đổng Quốc Khánh.
- Thật sự không gạt được ánh mắt của ngài, Vương Tử Quân bây giờ còn chưa tỏ thái độ, không những không tỏ thái độ còn dẫn đội ngũ xuống phương nam tổ chức hội chợ kêu gọi đầu tư, vì vậy tôi thấy nên chờ thêm một thời gian rồi hãy nói.
Hứa Tiền Giang chợt trầm ngâm, sau đó lão trầm giọng nói:
- Quốc Khánh, tôi giúp cậu như vậy thì người khác cũng biết rõ ràng.
- Trưởng phòng, điều này tôi hiểu, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không làm khó ngài.
Đổng Quốc Khánh vội vàng trầm giọng nói lời đảm bảo với Hứa Tiền Giang.
Hứa Tiền Giang chỉ cười cười mà không mở miệng, lão lại ném ánh mắt về phía mặt nước tĩnh lặng phía trước.
Hứa Tiền Giang không nói lời nào thì Đổng Quốc Khánh cũng chỉ có thể rơi vào trầm ngâm, tuy lần này Hứa Tiền Giang ra sức giúp đỡ, thế nhưng hắn lại có nửa phần không hiểu về tâm tư của Hứa Tiền Giang.
Cho đến nay Hứa Tiền Giang đều không chịu tham dự vào tranh đấu của mình và Vương Tử Quân, không bao giờ hỏi qua. Dù đôi khi mình kể khổ với lãnh đạo, khi đó lãnh đạo cũng nói vài lời pha trò, nếu như bị chính mình ép cho không thể không tỏ thái độ thì cũng chỉ nói ra những chuyện đáng cười mà thôi, nhưng lần này Hứa Tiền Giang lại ủng hộ hắn, điều này làm cho Đổng Quốc Khánh căn bản cảm thấy khó hiểu.
Tuy Đổng Quốc Khánh trước kia từng chìm nổi lăn lộn quan trường không ít năm, thế nhưng hắn vẫn căn bản khó thể nào suy đoán được tâm tư của đám lãnh đạo tỉnh.
- Quốc Khánh, có đôi khi thì đoàn kết sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đổng Quốc Khánh đang suy nghĩ miên man bất định thì Hứa Tiền Giang đang nhìn mặt nước yên tĩnh chợt dùng giọng ung dung nói.
- Vâng, trưởng phòng!
Đổng Quốc Khánh tuy miên man suy nghĩ nhưng Hứa Tiền Giang lên tiếng thì vẫn có phản ứng cực kỳ nhanh chóng.
Hứa Tiền Giang nói ra những lời như vậy thì giống như đã quên đi tất cả mọi thứ, tiếp tục ung dung câu cá.
- Trưởng phòng, sau này có thể điều động vị trí của vị chủ tịch kia không? Hắn ta ở lại thành phố Đông Bộ làm tôi thật sự không thể nào ra tay làm gì được.
Đổng Quốc Khánh tuy rất không muốn thừa nhận điều này, thế nhưng đây là cơ hội khó có được, thế là hắn không nhịn được phả nói.
Hứa Tiền Giang chậm rãi nghiêng đầu đi chỗ khác, nhìn thoáng qua gương mặt ngưng trọng của Đổng Quốc Khánh. Với quan hệ giữa lão và Đổng Quốc Khánh, tất nhiên lão biết vị phó phòng thường vụ này dù rất kính cẩn với mình, thế nhưng ở vài phương diện vẫn rất kiêu ngạo. Bây giờ hắn lại nói với mình những lời như thế, lão đã cảm thấy Đổng Quốc Khánh cố kỵ chủ tịch Vương kia đến mức nào.
- Quốc Khánh, hai người nhập gánh công tác mới thời gian ngắn, không động tốt hơn là động.
Hứa Tiền Giang nói đến đây thì khẽ rung cần trong tay, lại nói tiếp:
- Hơn nữa sau này cậu ta sẽ không còn bất kỳ uy hiếp nào với cậu.
Đổng Quốc Khánh chợt cảm thấy rung động, Vương Tử Quân vì sao sẽ không sinh ra uy hiếp với mình? Trưởng phòng Hứa vì sao giúp đỡ mình? Tất cả rốt cuộc là thế nào? Trong đầu hắn chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, thế là trong đầu hắn chợt vang lên lời đối thoại với một người quen cũ từ thủ đô xuống tỉnh Sơn Nam nghiên cứu thị sát.
Không phải là tỉnh Sơn Nam sẽ thay đổi ban ngành sao? Nếu như vậy thì lãnh đạo của mình sẽ đóng vai trò gì trong thay đổi lần này?
Khi Đổng Quốc Khánh thầm suy đoán thì chuông điện thoại vang lên. Hắn nghe thấy tiếng chuông và thầm mắng mình không quá chú ý, lão lãnh đạo xưa nay đi câu đều không thích bị quấy rầy, chính mình lại quên tắt điện thoại, thật sự quá mức không nên.
Đổng Quốc Khánh thầm nghĩ như vậy mà đưa tay sờ vào túi, nhưng khi hắn cầm vào điện thoại của mình, chợt thấy trong tay Hứa Tiền Giang cũng có một chiếc điện thoại.
- Alo, bí thư La, sao hôm nay ngài lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế này/
Hứa Tiền Giang tươi cười nói.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, khóe miệng Vương Tử Quân chợt xuất hiện nụ cười, hắn cười nói với đầu dây bên kia:
- Vợ, em thật sự là phúc tướng, anh đã nghĩ ra nên làm thế nào, hôn em một cái.
- Đi chết đi.
Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc mỗi khi ở gần nhau thì còn có thể nói này nọ, thế nhưng bâ giờ thông qua điện thoại vẫn làm cho Mạc Tiểu Bắc sinh ra chút hờn dỗi.
Vương Tử Quân dặn dò Mạc Tiểu Bắc vài câu, sau đó hắn vội vàng cúp điện thoại. Hắn trầm ngâm một lát, sau khi xác định ý nghĩ trong lòng mình, hắn bấm số của Trương Thiên Tâm.
- Cậu Tử Quân, có chuyện gì sao?
Giọng điệu của Trương Thiên Tâm truyền đến từ đầu dây bên kia, kèm theo đó là âm thanh đinh tai nhức óc. Vương Tử Quân chỉ cần nghe âm thanh này và biết Thủ tướng đang làm quái quỷ gì.
- Cậu tìm một chỗ yên tĩnh đi, tôi có chuyện cần nói với cậu.
Vương Tử Quân lúc này cũng không khách khí với Trương Thiên Tâm, hắn trầm giọng phân phó.
Ở phía bắc cách thành phố Sơn Viên năm sáu kilomet có một đập nước nhỏ, có hai người đang lẳng lặng câu cá ở đây, một bóng cây cổ thụ giống như một cái dù tự nhiên chắn ánh sáng mặt trời, thế là gió nhẹ thổi lên càng làm cho người ta cảm thấy khoan khoái.
Trong bầ không khí yên tĩnh, đột nhiên phao câu bên trái chìm vào trong nước. Tên đàn ông ngồi trên chiếc ghế nhỏ giống như đang ngủ chợt vung mạnh cần câu, một con cá chép dài ba mươi centimet bị giật văng lên vùng vẫy trên bãi cỏ.
- Một con cá chép khá lớn, trưởng phòng, anh xem, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.
Người ngồi bên phải nhanh chóng tiến lên bắt con cá chép bỏ vào thùng, sau đó hắn nở nụ cười nịnh nọt nói.
Người ngồi bên trai lại móc mồi vào lưỡi câu, sau đó ngẩng đầu cười nói:
- Chút nữa nói người ta dùng con cá này làm món súp, ăn với vài cái bánh bao, cũng xem như hưởng thụ một chút.
- Đúng vậy, uống một chén canh cá ăn vài cái bánh bao, nghĩ lại thật sự làm cho người ta động tâm. Hèn gì có người nói trưởng phòng là nhà ẩm thực đệ nhất trong tỉnh, tôi thật sự còn chưa đạt đến cảnh giới này.
- Quốc Khánh, cậu không phải là không có cảnh giới này, cậu chẳng qua là quá bận rộn. Làm bí thư thị ủy một thành phố thật sự không giống như phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy.
Hứa Tiền Giang ngẩng đầu cười cười với Đổng Quốc Khánh rồi thản nhiên nói.
Đổng Quốc Khánh là người uy phóng tám mặt ở thành phố Đông Bộ, lúc này hắn lại dùng giọng nghiêm cẩn cười nói:
- Đúng vậy, thật sự là quá bề bộn, cũng không biết đông tây nam bắc. Có đôi khi ban ngày làm không hết việc, đến tối còn phải tăng ca, thật sự là tối mặt tối mũi.
- Quốc Khánh, việc luôn làm không hết được, lúc nào nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi một chút. Đúng rồi, các anh đã chọn được người nào giới thiệu cho tỉnh ủy chưa/
Hứa Tiền Giang nói, giọng điệu có chút trầm thấp.
Đổng Quốc Khánh tất nhiên hiểu Hứa Tiền Giang nói điều gì, hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới khẽ nói:
- Trưởng phòng, bây giờ ba người kia đanh cạnh tranh rất kịch liệt, tôi cảm thấy cứ để cho bọn họ cạnh tranh rồi cho ra quyết định.
- Có phải là chủ tịch Tiểu Vương không tham dự hay không?
Hứa Tiền Giang không hỗ danh là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, trong mắt cũng đoán ra được tâm tư của Đổng Quốc Khánh.
- Thật sự không gạt được ánh mắt của ngài, Vương Tử Quân bây giờ còn chưa tỏ thái độ, không những không tỏ thái độ còn dẫn đội ngũ xuống phương nam tổ chức hội chợ kêu gọi đầu tư, vì vậy tôi thấy nên chờ thêm một thời gian rồi hãy nói.
Hứa Tiền Giang chợt trầm ngâm, sau đó lão trầm giọng nói:
- Quốc Khánh, tôi giúp cậu như vậy thì người khác cũng biết rõ ràng.
- Trưởng phòng, điều này tôi hiểu, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không làm khó ngài.
Đổng Quốc Khánh vội vàng trầm giọng nói lời đảm bảo với Hứa Tiền Giang.
Hứa Tiền Giang chỉ cười cười mà không mở miệng, lão lại ném ánh mắt về phía mặt nước tĩnh lặng phía trước.
Hứa Tiền Giang không nói lời nào thì Đổng Quốc Khánh cũng chỉ có thể rơi vào trầm ngâm, tuy lần này Hứa Tiền Giang ra sức giúp đỡ, thế nhưng hắn lại có nửa phần không hiểu về tâm tư của Hứa Tiền Giang.
Cho đến nay Hứa Tiền Giang đều không chịu tham dự vào tranh đấu của mình và Vương Tử Quân, không bao giờ hỏi qua. Dù đôi khi mình kể khổ với lãnh đạo, khi đó lãnh đạo cũng nói vài lời pha trò, nếu như bị chính mình ép cho không thể không tỏ thái độ thì cũng chỉ nói ra những chuyện đáng cười mà thôi, nhưng lần này Hứa Tiền Giang lại ủng hộ hắn, điều này làm cho Đổng Quốc Khánh căn bản cảm thấy khó hiểu.
Tuy Đổng Quốc Khánh trước kia từng chìm nổi lăn lộn quan trường không ít năm, thế nhưng hắn vẫn căn bản khó thể nào suy đoán được tâm tư của đám lãnh đạo tỉnh.
- Quốc Khánh, có đôi khi thì đoàn kết sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đổng Quốc Khánh đang suy nghĩ miên man bất định thì Hứa Tiền Giang đang nhìn mặt nước yên tĩnh chợt dùng giọng ung dung nói.
- Vâng, trưởng phòng!
Đổng Quốc Khánh tuy miên man suy nghĩ nhưng Hứa Tiền Giang lên tiếng thì vẫn có phản ứng cực kỳ nhanh chóng.
Hứa Tiền Giang nói ra những lời như vậy thì giống như đã quên đi tất cả mọi thứ, tiếp tục ung dung câu cá.
- Trưởng phòng, sau này có thể điều động vị trí của vị chủ tịch kia không? Hắn ta ở lại thành phố Đông Bộ làm tôi thật sự không thể nào ra tay làm gì được.
Đổng Quốc Khánh tuy rất không muốn thừa nhận điều này, thế nhưng đây là cơ hội khó có được, thế là hắn không nhịn được phả nói.
Hứa Tiền Giang chậm rãi nghiêng đầu đi chỗ khác, nhìn thoáng qua gương mặt ngưng trọng của Đổng Quốc Khánh. Với quan hệ giữa lão và Đổng Quốc Khánh, tất nhiên lão biết vị phó phòng thường vụ này dù rất kính cẩn với mình, thế nhưng ở vài phương diện vẫn rất kiêu ngạo. Bây giờ hắn lại nói với mình những lời như thế, lão đã cảm thấy Đổng Quốc Khánh cố kỵ chủ tịch Vương kia đến mức nào.
- Quốc Khánh, hai người nhập gánh công tác mới thời gian ngắn, không động tốt hơn là động.
Hứa Tiền Giang nói đến đây thì khẽ rung cần trong tay, lại nói tiếp:
- Hơn nữa sau này cậu ta sẽ không còn bất kỳ uy hiếp nào với cậu.
Đổng Quốc Khánh chợt cảm thấy rung động, Vương Tử Quân vì sao sẽ không sinh ra uy hiếp với mình? Trưởng phòng Hứa vì sao giúp đỡ mình? Tất cả rốt cuộc là thế nào? Trong đầu hắn chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, thế là trong đầu hắn chợt vang lên lời đối thoại với một người quen cũ từ thủ đô xuống tỉnh Sơn Nam nghiên cứu thị sát.
Không phải là tỉnh Sơn Nam sẽ thay đổi ban ngành sao? Nếu như vậy thì lãnh đạo của mình sẽ đóng vai trò gì trong thay đổi lần này?
Khi Đổng Quốc Khánh thầm suy đoán thì chuông điện thoại vang lên. Hắn nghe thấy tiếng chuông và thầm mắng mình không quá chú ý, lão lãnh đạo xưa nay đi câu đều không thích bị quấy rầy, chính mình lại quên tắt điện thoại, thật sự quá mức không nên.
Đổng Quốc Khánh thầm nghĩ như vậy mà đưa tay sờ vào túi, nhưng khi hắn cầm vào điện thoại của mình, chợt thấy trong tay Hứa Tiền Giang cũng có một chiếc điện thoại.
- Alo, bí thư La, sao hôm nay ngài lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế này/
Hứa Tiền Giang tươi cười nói.
/1843
|