Âu Dương Dương dọn sạch những gì ở trước mặt, sau đó nàng đặt ba chiếc ly xuống, rót đầy rượu vào chúng. Ba chiếc ly này là loại đế cao bụng lớn, thật sự chứa được khá nhiều rượu, nàng xếp nó thành hàng rồi sảng khoái nói:
- Anh Giản, trên bàn rượu chú ý một chữ tình, câu cửa miệng chính là "Tình cảm trên hết", hôm nay em à anh Giản dùng hành động để chứng tỏ tình cảm.
Sau đó lại qua vài vòng rượu, bầu không khí trên bàn đã nhiệt liệt hẳn lên. Vương Tử Quân cũng nhận ra hiệu quả khi Âu Dương Dương mời Giản Thuận Bình ba ly rượu vừa rồi, vì nàng có vẻ càng thêm quyến rũ, trong khi Giản Thuận Bình thì phấn khởi hơn rất nhiều, cũng nói nhiều hẳn lên.
Người phụ nữ Âu Dương Dương này quá thông minh, tất nhiên khi thấy rõ tình cảnh này thì nàng sẽ nhanh chóng giới thiệu hiện trạng trường nghề thanh niên cho Giản Thuận Bình, đồng thời cũng không quên nói ra vài lời nịnh hót.
Tất cả những gì đã diễn ra không khỏi làm cho Vương Tử Quân cực kỳ bội phục Âu Dương Dương, nói một câu dễ nghe thì bí thư Âu Dương thật sự đã hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Khi thấy Âu Dương Dương uống nhiều rượu như vậy thì ý nghĩ đầu tiên của Vương Tử Quân là muốn cản lại, thế nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì nàng đã đổ rượu vào bụng. Loại ly lớn kia thật sự làm cho Vương Tử Quân chóng mặt mơ hồ nhưng lại không có vấn đề với Âu Dương Dương, lúc này rượu giống như là một thứ gì đó rất tốt làm cho một Âu Dương Dương ngày thường không nói không cười chợt vui vẻ sống động, tất cả tài trí đều được phát huy đến tận cùng.
Âu Dương Dương uống cạn ba ly trước mặt mọi người, mỗi khi uống hết một ly thì nàng lại dốc ngược lên, không còn một giọt. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của nàng mà không khỏi phục sát đất. Có một chi tiết nhỏ mà hắn được biết, trước đó Âu Dương Dương đều nhổ rượu xuống ướt chiếc khăn bên dưới thảm, nàng uống say thì sẽ khó thể xử lý được chuyện lần này, nàng cũng không thể say, thế cho nên đám người Giản Thuận Bình thật sự khó tránh khỏi tình huống say đến mức người ngã ngựa đổ.
- Bí thư Âu Dương thật sự là uống quá tốt, nếu em đã sảng khoái như vậy thì anh Giản đây còn gì để nói nữa? Được, nâng ly, tôi và em Âu Dương cùng uống.
Giản Thuận Bình lúc này cũng đã đứng lên, hắn nâng ly rượu cụng với Âu Dương Dương, sau đó uống cạn.
- Tốt, vì biểu đạt lòng biết ơn với anh Giản, bây giờ em kính ngài một ly.
Âu Dương Dương còn chưa dứt lời thì đã nâng một ly nữa lên uống cạn.
Khi thấy Âu Dương Dương uống một hơi năm ly rượu thì Gtb không khỏi cảm thán cô em trước mặt có tửu lượng quá tốt, thế là mở miệng nói:
- Xem ra bí thư Âu Dương cũng không đơn giản, là một người phụ nữ có địa vị cao, còn có năng lực, có tướng mạo, có tửu lượng, lại còn khá trẻ, vì vậy tương lai là khó thể dự đoán, thật sự là châu báu.
Âu Dương Dương cũng tranh thủ tiếp lời:
- Nào có, nào dám, phụ nữ dù giỏi đến mấy cũng chỉ là nửa bầu trời, nói cho cùng cũng không thể nào thoát khỏi sự trợ giúp của cánh đàn ông.
Hai vị cán bộ trung niên của phòng lao động thương binh xã hội tỉnh đi theo Gtnb. cũng không khỏi nở nụ cười mập mờ, một người nở nụ cười nói:
- Còn không phải sao? Nếu không có sự giúp đỡ của đàn ông thì phụ nữ giống như một đóa hoa bị chặt đứt rễ, sẽ héo tàn theo thời gian.
Giản Thuận Bình nghe thấy vậy mà nở nụ cười ha hả, hắn lớn tiếng nói:
- Như vậy chúng ta không phải là ánh mặt trời rồi sao? Tôi đây cũng tình nguyện làm ánh mặt trời chiếu rọi cho một đóa hoa như em Âu Dương đây.
Mọi người cùng cười lớn, đều tự tìm được khoái cảm của mình. Vương Tử Quân nhìn biểu cảm của mọi người, hắn biết rõ các vị khách hôm nay xem ra đã uống rượu thật sự tận hứng. Giản Thuận Bình không tự chủ được nói về kinh nghiệm phấn đấu của mình, Âu Dương Dương thì chăm chú lắng nghe, chốc chốc còn bình vào vài câu:
- Thật sự khó có được, không đơn giản, không ngờ anh Giản cũng trải qua nhiều tang thương như vậy, thật sự là ứng với câu nói bảo kiếm cũng phải được rèn ra, cũng phải trải qua đủ mọi hoàn cảnh tôi luyện.
Vương Tử Quân nhớ đến ba giai đoạn trên bàn rượu: Thứ nhất là nói lời ngon ngọt, thứ hai là những lời hùng hồn, thứ ba là nói loạn xạ, xem ra bây giờ bọn họ đang đi vào giai đoạn thứ ba. Hắn cảm thấy bữa tiệc hôm nay tốt đẹp hơn tưởng tượng của mình rất nhiều, chủ yếu là vì khách mời cảm thấy thú vị. Xem ra chỉ sau vài vòng rượu thì Giản Thuận Bình đã bị Âu Dương Dương đánh nát phòng tuyến, cũng không thể không tỏ ra buông lỏng.
Vương Tử Quân đi vào nhà vệ sinh một chuyến, khi quay lại phòng thì thấy được một chi tiết không nên thấy: Giản Thuận Bình đang đặt bàn tay mập của mình lên đùi Âu Dương Dương. Hôm nay Âu Dương Dương mặc sườn xám, lại xẻ tà rất cao, dù hai người đang cười cười nói nói nhưng Vương Tử Quân cũng cảm nhận được hương vị của nó. Dù biết nguyên nhân là vì ai cũng đã uống rượu, thế nhưng dù là thế nào thì hành vi dung túng kia cũng khó thể nào xảy ra được.
Lúc kết thúc thì Giản Thuận Bình đã ăn nói mơ hồ, hắn dùng một tay nắm lấy bàn tay của Âu Dương Dương, bàn tay kia vỗ lên cánh tay trắng nõn của bí thư Âu Dương rồi nói:
- Bí thư Âu Dương, em Âu Dương, anh đã lâu chưa từng được thả lỏng thế này, hy vọng sau này còn cơ hội được uống rượu với em như hôm nay.
Sau đó Giản Thuận Bình nắm chặt lấy bàn tay của Âu Dương Dương mà không muốn buôn ra.
Âu Dương Dương cười tủm tỉm gật đầu, vẻ mặt rất tán thành, trong miệng lại dùng giọng uất ức nói:
- Anh Giản, dù sao thì anh cũng nắm quyền, chuyện em cầu anh liệu có nắm chắc không?
- Không có vấn đề, em An Dịch dù có yêu cầu gì, anh đây quay về cũng sẽ nói một câu: Không có vấn đề. Anh đồng ý, bao em thỏa mãn.
Giản Thuận Bình sảng khoái đồng ý, lại đưa tay cầm lấy bàn tay của Âu Dương Dương không biết đã rút ra từ khi nào, hắn liên tục xoa nắn. Âu Dương Dương tối thiểu cũng nói thêm mười lời cáo biệt, hai mươi lần cảm tạ, ba mươi lần hy vọng, sau đó mới ra khỏi phòng.
Giản Thuận Bình rõ ràng đã uống quá say, đi lại loạng choạng, hắn vừa đi vừa tranh thủ quay đầu nhìn Âu Dương Dương:
- Em Âu Dương, khi nào muốn thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tiếp đãi em chu đáo, không say không về.
Âu Dương Dương cũng không quên gật đầu phối hợp.
Vương Tử Quân cảm thấy Âu Dương Dương cũng có vẻ đứng không vững, hắn muốn tiến lên nâng đỡ, nhưng Âu Dương Dương cũng biết được ý nghĩ của hắn, nàng vung tay nói mình không có vấn đề. Nói chung vì sợ ảnh hưởng đến hình tượng nên hắn cũng chỉ đứng sau lưng nàng, đề phòng bất trắc.
Xe của Giản Thuận Bình chạy đến, lái xe đỡ Giản Thuận Bình vào trong xe. Lúc này Âu Dương Dương lại tiến lên một bước, nàng đưa tay vào trong cửa sổ và trưởng phòng Giản lại đưa tay ra, tình huống này không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy líu lưỡi, thế là không khỏi tiến lên kéo Âu Dương Dương đứng xịch ra.
Vương Tử Quân biết lúc này Âu Dương Dương thật sự rất say, hắn vội vàng đỡ lấy nàng, phất tay cho xe đi qua. Âu Dương Dương cũng không chịu ngồi xe, nàng đi về phía trước với bộ dạng xiêu vẹo. Nàng vừa đi vừa lẩm bẩm với Vương Tử Quân:
- Tôi không đi xe, tôi muốn tản bộ. Bí thư Vương, anh có thể đi tản bộ với tôi chứ?
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn quay sang nói với Lâm Thụ Cường:
- Mọi người nghe thấy gì chưa? Các anh về nhà bí thư Âu Dương trước đi, tôi còn phải đi tản bộ với chị ấy.
Lâm Thụ Cường cũng ngầm hiểu câu nói của Vương Tử Quân, hắn tranh thủ phối hợp với Vương Tử Quân đưa Âu Dương Dương vào trong xe.
Âu Dương Dương ngồi trong xe vẫn liên tục nói ra đủ mọi lời mơ hồ:
- Các anh đừng tưởng tôi uống say, thật ra tôi biết rất rõ, tốt xấu gì hôm nay chúng ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Tử Quân thật sự có chút không đành lòng, hắn tranh thủ thời gian lên tiếng phụ họa:
- Đúng, đúng vậy, chỉ cần chị ra tay thì tất cả đều thành công.
Đám người cứ phải lên tiếng phụ họa Âu Dương Dương theo kiểu như vậy, cuối cùng cũng đưa bí thư Âu Dương về đến nhà, đây là một khu dân cư nổi tiếng thành phố Sơn Viên, là những ngôi biệt thự riêng biệt.
Nhng khi Vương Tử Quân đỡ Âu Dương Dương vào nhà thì lại sinh ra cảm giác nặng nề. Trong nhà trang sức huy hoàng, bố cục mơ hồ biểu hiện sự phú quý nhưng đặt mình vào bên trong lại sinh ra cảm giác không hay, thật sự giống như không chút khói lửa và hơi ấm. Âu Dương Dương mở tủ rượu lấy ra một chai rượut Tây, lại nói:
- Đến đây, chúng ta uống tiếp. Bí thư Vương, hôm nay chúng ta liên lạc cảm tình, không nói đến chuyện công tác.
Vương Tử Quân vội vàng cướp lấy chai rượu của Âu Dương Dương, sau đó nói lớn:
- Bí thư Âu Dương, chị không nên uống nữa.
Âu Dương Dương thật sự không thuận theo, lại dùng giọng mơ hồ nói:
- Tôi không sao, tôi còn chưa uống say. Tiểu Vương, đừng gọi tôi là bí thư Âu Dương, tôi không thích làm bí thư của anh, gọi là chị thì được. Người nhà đều gọi tôi là Dương Dương...
Vương Tử Quân vội vàng nói:
- Tôi biết rồi, tôi biết rồi, bí thư Âu Dương, không, chị Dương Dương, tên của chị rất dễ nghe, cũng rất trẻ trung.
Âu Dương Dương cười khanh khách nhìn Vương Tử Quân, nàng uống cạn ly rượu trong tay rồi trừng mắt nói:
- Tôi còn trẻ sao? Đàn ông bốn mươi là một đóa hoa, phụ nữ bốn mươi lại là bã đậu.
- Phụ nữ thường rơi vào tình cảnh như vậy, khi còn trẻ thì giống như chơi bóng rỗ, ai cũng muốn tranh cướp, đến khi về già lại hận không thể cho một đạp biến đi nơi khác.
Âu Dương Dương nói rồi nước mắt không khỏi chảy tràn xuống má. Vương Tử Quân thấy tình thế như vậy thì vội vàng lấy khăn tay đến đưa cho nàng, lại cẩn thận hỏi:
- Bí thư Âu Dương, không, chị Âu Dương, chị không có chuyện gì đấy chứ?
Âu Dương Dương cười rộ lên, nước mắt hòa vào nụ cười, ngay sau đó gương mặt đã giống như mặt mèo, giống như một đứa trẻ không có gì kiêng kỵ. Tư thái này làm cho tuổi thật của nàng được biểu hiện rõ ràng, làn da đã lỏng, túi mắt cũng đầy hơn, nhưng hắn lại cảm thấy lúc này nàng đáng yêu hơn so với thường ngày.
Vương Tử Quân lên tiếng:
- Bí thư Âu Dương, hôm nay chị đã bất cứ giá nào vì công tác, bây giờ xem như tôi hiểu rõ vì sao tỉnh đoàn lại có danh tiếng như vậy, rõ ràng không thể nào thoát ly khỏi sự lãnh đạo tài tình của chị.
Âu Dương Dương không khỏi lớn tiếng:
- Không, không, anh nghĩ sai rồi, tôi không phải như thế. Tôi quan tâm đến công tác vào lúc này cũng chỉ là bất đắc dĩ. Tôi cũng muốn có một gia đình với người chồng làm chủ, nhưng tôi lại thật sự không may ở phương diện này, chồng tôi là một người nhẫn tâm...
Âu Dương Dương cúi đầu xuống bàn rồi khóc lớn, điều này làm cho Vương Tử Quân luống cuống tay chân, trước nay hắn chưa từng nhìn thấy biểu hiện bất lực như vậy của Âu Dương Dương. Thế là hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể khẽ khuyên nhủ:
- Bí thư Âu Dương, ngài cũng đừng khóc, đừng khóc nữa...
Nhưng lúc này Âu Dương Dương đã bị men rượu đánh ngã, tất cả tâm sự đóng băng trong lòng lúc này giống như một con đập bể nước, liên tục tràn ra ngoài với xu thế khó ngăn cản.
Vương Tử Quân chậm rãi lắng nghe, thì ra hôn nhân của người phụ nữ này chỉ là danh nghĩa mà thôi. Người phụ nữ lãnh đạo này nhìn qua thì có vẻ xinh đẹp giỏi giang, cũng là người phục tùng chồng tuyệt đối, thậm chí nghe nói chồng có nhân tình ở bên ngoài cũng chỉ nén giận cho qua. Không ngờ người phụ nữ kia lại quá kiêu ngạo, tìm được đến tận nhà, dùng giọng đường hoàng ép Âu Dương Dương tranh thủ thời gian để thoái vị.
Âu Dương Dương đau đớn khóc lóc một lúc rồi quyết định ngã bài với chồng, nhưng chồng nàng lại nói hai bên đều đã biết tất cả, hai người vì con cái mà không ly hôn, chỉ cần không can thiệp vào chuyện của nhau là được. Lời này của chồng làm cho nàng tuyệt vọng đến cực điểm, thế là chạy ra đường như một con điên, kết quả là xảy ra tai nạn xe. Sau thời gian nằm ở bệnh viện thì nàng đã suy nghĩ cẩn thận, nàng cứ như vậy sẽ không thể nào cứu vãn được sự việc đang diễn ra, thế là nàng bắt đầu phấn đấu, cố gắng làm cho cuộc sống của mình tươi đẹp hơn.
- Tại sao tôi phải làm một người phụ nữ mạnh mẽ? Tôi không muốn làm, tôi chỉ muốn làm vợ của anh ấy, làm mẹ của bọn trẻ, vấn đề là anh ta không cho tôi quyền lợi như vậy, anh ấy đã từ bỏ tôi...
Âu Dương Dương cuối cùng cũng khóc đến mức suy sụp, nàng nhào vào nhà vệ sinh nôn mửa điên cuồng, sau đó gục xuống giống như đã thật sự kiệt sức. Vương Tử Quân đưa nàng vào phòng, nàng nhanh chóng cuộn mình lại như một con mèo con đáng thương. Hắn đi ra ngoài rót cho nàng một ly nước rồi khẽ đóng cửa lại.
Vương Tử Quân vội vàng rời khỏi khu dân cư, hắn gọi điện thoại cho Lâm Thụ Cường, để thông báo cho lái xe đến đón. Thật ra Vương Tử Quân hoàn toàn có thể bắt xe taxi, nhưng hắn có hơi say, đồng thời hắn đưa bí thư Âu Dương về nhà, hắn không thể nào chứng minh mình có rời khỏi chỗ này hay không. Hắn gọi điện thoại chủ yếu để cho Lâm Thụ Cường thấy rõ sự việc là thế nào, cũng tránh khỏi những phiền toái không cần thiết.
Lái xe nhanh chóng chạy đến, sau đó đưa Vương Tử Quân về khu ký túc xá tạp chí thanh niên. Khi xuống xe Vương Tử Quân dùng giọng không quan tâm nói:
- Tiểu Tôn, sáng mai cậu đến đón bí thư Âu Dương, tiện đường có thể mua thức ăn sáng cho chị ấy.
Lái xe Tiểu Tôn có chút bất ngờ vì lời căn dặn của Vương Tử Quân, thế nhưng sau khi suy xét cẩn thận thì lại hiểu rõ vấn đề, đây rõ ràng là bí thư Vương muốn tốt cho mình, thế là hắn không khỏi nở nụ cười nói:
- Vâng, tôi nhớ kỹ, bí thư Vương!
Vương Tử Quân khoát tay với lái xe, xe nhan chóng chạy đi.
...
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn nhìn chằm chằm vào Chúc Nghiêm Dương, lúc này vẻ mặt Chúc Nghiêm Dương có hơi tái.
- Anh nói thật sao?
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên bàn, cố gắng áp chế tức giận để hỏi Chúc Nghiêm Dương.
- Bí thư Vương, nếu như anh không tin thì có thể tự mình đi điều tra, anh đi sẽ biết đám giảng viên mà phòng lao động thương binh xã hội đưa đến cho chúng ta có trình độ gì. Mỗi người đều đưa ra bằng cấp cao nhưng mỗi người có bao nhiêu học vấn thì chỉ có quỷ mới biết được. Chưa nói đến chuyện không có học vấn, đám người này lại cứ như ông nội người ta, thật sự khó hầu hạ.
Chúc Nghiêm Dương vừa nói vừa lấy trong cặp ra một xấp hóa đơn, hắn đặt xuống bàn làm việc của Vương Tử Quân, sau đó thở hồng hộc nói:
- Bí thư Vương, đây là hóa đơn mà các vị giáo sư bắt chúng tôi chi trả trong hai ngày qua, con bà nó, ngay cả mua tất chân cũng phải trả tiền.
Vương Tử Quân cũng không xem qua xấp hóa đơn của Chúc Nghiêm Dương, dù hắn loáng thoáng cảm thấy Giản Thuận Bình sẽ không vì vài ly rượu của Âu Dương Dương mà vui vẻ hợp tác nhưng cũng không ngờ sự việc lại xảy ra theo chiều hướng như vậy, lại phái vài tên giáo sư đầu óc trống rỗng đến gây chuyện.
- Được rồi, anh về trước đi, chuyện này không cần anh phải xen vào, tôi sẽ nghĩ biện pháp, sẽ nhanh chóng cho anh câu trả lời thuyết phục.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói với Chúc Nghiêm Dương.
Chúc Nghiêm Dương nhìn gương mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn vốn định cáo từ nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói:
- Bí thư Vương, dựa theo yêu cầu của anh, tôi đã bắt đầu nhân vào những công nhân bị cho nghỉ việc. Bây giờ đã có hơn hai trăm người báo danh, nếu như không có giảng viên đến chỉ dạy, sợ rằng sự nghiệp dạy nghề cho thanh niên công nhân của chúng ta sẽ bị phá sản.
- Tôi biết rồi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tỏ ý cho Chúc Nghiêm Dương rời đi. Hắn khẽ châm một điếu thuốc, sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ. Xem ra trước mắt căn bản không thể hợp tác với trường kỹ thuật của phòng lao động thương binh xã hội, hắn chỉ có thể chọn con đường khác.
- Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, Vương Tử Quân lên tiếng, thư ký Chung Địch Hồng mặc một bộ trang phục công sở màu trắng đi vào trong phòng, giọng điệu của nàng có chút dồn dập:
- Bí thư Vương, bí thư Âu Dương mời ngài đi qua.
Âu Dương Dương tìm mình sao không gọi điện thoại? Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt gấp gáp của Chung Địch Hồng, hắn thầm nghĩ, không phải Chúc Nghiêm Dương tìm báo cáo công tác cho mình rồi lại tìm đến Âu Dương Dương đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thì lúc này tâm tình của Âu Dương Dương sẽ rất bức bối.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn vừa cùng đi với Chung Địch Hồng đến phòng làm việc của Âu Dương Dương vừa khẽ hỏi:
- Tiểu Chung, có chuyện gì xảy ra?
- Hình như có liên quan đến chuyện xây trường tiểu học...
Chung Địch Hồng dùng giọng dồn dập nói, sau đó lại đi về phía phòng làm việc của Hoắc Tương Nhiễm.
Khi Vương Tử Quân đến phòng làm việc của Âu Dương Dương thì phát hiện bên trong ngoài Hoắc Tương Nhiễm thì các thành viên ban ngành đều đã đến đầy đủ. Lúc này dù là Âu Dương Dương, Tôn Trạch Hồng hay Triệu Nguyên Cố đều tỏ ra cực kỳ bức bối.
- Bí thư Âu Dương, có chuyện gì xảy ra sao?
Hoắc Tương Nhiễm theo sau Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Âu Dương Dương, hắn vừa vào cửa đã dùng giọng không thể chờ đợi được hỏi.
- Ngày hôm qua chúng ta phái đồng chí xuống xem xét rót tiền xây trường ở huyện Động Luân, hai vị cán bộ này vì có bất hòa với địa phương, vì bất hòa ngôn ngữ mà đánh gãy mũi một đồng chí của xã Hào Gia Câu. Bây giờ xã Hào Gia Câu yêu cầu chúng ta phái người xuống đón đồng chí kia về.
Âu Dương Dương ngồi xuống ghế rồi trầm giọng nói.
Phái người đi điều tra mà xung đột với cán bộ xã, lại đến mức độ đánh người? Dù là Vương Tử Quân nghe được tin này thì cũng không nhịn được phải sững sờ.
Đây là có chuyện gì? Vương Tử Quân thấy chuyện ở huyện Động Luân căn bản là nhỏ nhặt, thế nên trước đó cũng không quan tâm. Sau khi Âu Dương Dương phái hai đồng chí văn phòng xuống thì hắn cũng không hỏi qua, bây giờ sao lại thành ra như vậy?
- Tiểu Ngô, các người sao lại phát sinh xung đột với cán bộ xã?
Hoắc Tương Nhiễm đảo mắt, ánh mắt rơi lên người một vị cán bộ trẻ tuổi cách đó không xa, hắn nhịn không được phải trầm giọng hỏi.
Tiểu Ngô này chưa đến ba mươi tuổi, trên gương mặt hình cầu lúc này đã đổ đầy mồ hôi. Rõ ràng hắn chưa từng được thấy các vị lãnh đạo nổi giận như vậy, bây giờ thấy Hoắc Tương Nhiễm lên tiếng thì vội vàng nói:
- Tổ trưởng Hoắc, đám cán bộ xã rõ ràng là bịa chuyện, nói rằng tiền của chúng ta đã được bọn họ tách ra tu bổ cho hơn hai mươi trường trong xã, sự thật là bọn họ chẳng làm gì cả. Hà Hồng Cường cũng vì quá tức giận nên mới ra tay đánh người.
Dù Tiểu Ngô nói có chút dứt quảng nhưng ý nghĩa lời nói là thế nào thì Vương Tử Quân cũng hiểu đại khái, xem ra xã có hiềm nghi tham ô tiền xây dựng trường học, nhưng người của tỉnh đoàn đánh người cũng thật sự không hay.
- Kẻ lừa gạt thì trở thành có lý sao? Còn dám bắt giữ người đến kiểm tra, đúng là quá kiêu ngạo. Bí thư Âu Dương, chuyện này chúng ta không thể nào bỏ qua như vậy được.
Hoắc Tương Nhiễm cũng không phải là người ngu, sau khi biết rõ sự việc từ đầu đến cuối thì nổi giận nói với Âu Dương Dương.
Hoắc Tương Nhiễm vừa nói như vậy thì Triệu Nguyên Cố đã lên tiếng đồng ý, dù hai người này bình thường căn bản không bao giờ hợp nhau, thế nhưng bây giờ thấy người ngoài ức hiếp người trong đơn vị của mình, ngược lại trở nên đoàn kết một lòng, nhất trí đối ngoại:
- Đúng, bí thư Âu Dương, chuyện này chúng ta cần phải quan tâm cao độ, cần phải dạy cho đám người tùy tiện kia một bài học, nếu không thì địa phương khác cũng noi theo, như vậy thì tỉnh đoàn chúng ta cũng đừng hòng triển khai mở rộng công tác.
Tổng cộng có năm thành viên ban ngành nhưng bây giờ đã có hai người đồng ý phương pháp cứng rắn, như vậy trên cơ bản sự việc đã được quyết định. Nhưng chuyện này nếu xử lý theo phương pháp cứng rắn thì cũng khó, dù sao thì Tiểu Ngô cũng là người ra tay trước, nếu càng làm lớn chuyện thì Âu Dương Dương cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Gương mặt Âu Dương Dương trở nên căng cứng, trong lòng càng có khuynh hướng nghiêng theo ý kiến của Hoắc Tương Nhiễm. Nàng vốn rất tức giận vì chuyện tiền chuyển xuống nhưng không được sử dụng đúng như ý muốn, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, thế là trong lòng càng thêm bực bội. Nhưng kinh nghiệm tham chính nhiều năm vẫn nhắc nhở nàng cần phải ổn định, dù là bất kỳ hành vi liều lĩnh nào cũng phải trả một cái giá lớn.
Nếu báo lên cho ủy ban kỷ luật điều tra, Âu Dương Dương biết dù có kết quả gì, dù tất cả căn cứ có lợi đều nghiêng về phía mình, như vậy nàng là một bí thư tỉnh đoàn cũng sẽ để lại ấn tượng công tác bất lực cho lãnh đạo tỉnh ủy.
Ấn tượng của lãnh đạo rất quan trọng, đặc biệt là đối với những cán bộ cần thành tích để tiến lên như Âu Dương Dương, nếu có thành tích mà lãnh đạo không biết thì cũng không sao, nhưng nếu anh làm phát sinh vấn đề mà lãnh đạo biết được, như vậy tổn thất phải gánh chịu là khó thể nào chữa trị được.
Làm lãnh đạo, vào lúc đề bạt cán bộ thường chọn những người có thể làm việc, có thể công tác mà không phải loại thích gây chuyện, không phải loại người thích chọc phiền toái, không phải loại người thích làm bậy để cho lãnh đạo phải đi xử lý.
- Anh Giản, trên bàn rượu chú ý một chữ tình, câu cửa miệng chính là "Tình cảm trên hết", hôm nay em à anh Giản dùng hành động để chứng tỏ tình cảm.
Sau đó lại qua vài vòng rượu, bầu không khí trên bàn đã nhiệt liệt hẳn lên. Vương Tử Quân cũng nhận ra hiệu quả khi Âu Dương Dương mời Giản Thuận Bình ba ly rượu vừa rồi, vì nàng có vẻ càng thêm quyến rũ, trong khi Giản Thuận Bình thì phấn khởi hơn rất nhiều, cũng nói nhiều hẳn lên.
Người phụ nữ Âu Dương Dương này quá thông minh, tất nhiên khi thấy rõ tình cảnh này thì nàng sẽ nhanh chóng giới thiệu hiện trạng trường nghề thanh niên cho Giản Thuận Bình, đồng thời cũng không quên nói ra vài lời nịnh hót.
Tất cả những gì đã diễn ra không khỏi làm cho Vương Tử Quân cực kỳ bội phục Âu Dương Dương, nói một câu dễ nghe thì bí thư Âu Dương thật sự đã hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Khi thấy Âu Dương Dương uống nhiều rượu như vậy thì ý nghĩ đầu tiên của Vương Tử Quân là muốn cản lại, thế nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì nàng đã đổ rượu vào bụng. Loại ly lớn kia thật sự làm cho Vương Tử Quân chóng mặt mơ hồ nhưng lại không có vấn đề với Âu Dương Dương, lúc này rượu giống như là một thứ gì đó rất tốt làm cho một Âu Dương Dương ngày thường không nói không cười chợt vui vẻ sống động, tất cả tài trí đều được phát huy đến tận cùng.
Âu Dương Dương uống cạn ba ly trước mặt mọi người, mỗi khi uống hết một ly thì nàng lại dốc ngược lên, không còn một giọt. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của nàng mà không khỏi phục sát đất. Có một chi tiết nhỏ mà hắn được biết, trước đó Âu Dương Dương đều nhổ rượu xuống ướt chiếc khăn bên dưới thảm, nàng uống say thì sẽ khó thể xử lý được chuyện lần này, nàng cũng không thể say, thế cho nên đám người Giản Thuận Bình thật sự khó tránh khỏi tình huống say đến mức người ngã ngựa đổ.
- Bí thư Âu Dương thật sự là uống quá tốt, nếu em đã sảng khoái như vậy thì anh Giản đây còn gì để nói nữa? Được, nâng ly, tôi và em Âu Dương cùng uống.
Giản Thuận Bình lúc này cũng đã đứng lên, hắn nâng ly rượu cụng với Âu Dương Dương, sau đó uống cạn.
- Tốt, vì biểu đạt lòng biết ơn với anh Giản, bây giờ em kính ngài một ly.
Âu Dương Dương còn chưa dứt lời thì đã nâng một ly nữa lên uống cạn.
Khi thấy Âu Dương Dương uống một hơi năm ly rượu thì Gtb không khỏi cảm thán cô em trước mặt có tửu lượng quá tốt, thế là mở miệng nói:
- Xem ra bí thư Âu Dương cũng không đơn giản, là một người phụ nữ có địa vị cao, còn có năng lực, có tướng mạo, có tửu lượng, lại còn khá trẻ, vì vậy tương lai là khó thể dự đoán, thật sự là châu báu.
Âu Dương Dương cũng tranh thủ tiếp lời:
- Nào có, nào dám, phụ nữ dù giỏi đến mấy cũng chỉ là nửa bầu trời, nói cho cùng cũng không thể nào thoát khỏi sự trợ giúp của cánh đàn ông.
Hai vị cán bộ trung niên của phòng lao động thương binh xã hội tỉnh đi theo Gtnb. cũng không khỏi nở nụ cười mập mờ, một người nở nụ cười nói:
- Còn không phải sao? Nếu không có sự giúp đỡ của đàn ông thì phụ nữ giống như một đóa hoa bị chặt đứt rễ, sẽ héo tàn theo thời gian.
Giản Thuận Bình nghe thấy vậy mà nở nụ cười ha hả, hắn lớn tiếng nói:
- Như vậy chúng ta không phải là ánh mặt trời rồi sao? Tôi đây cũng tình nguyện làm ánh mặt trời chiếu rọi cho một đóa hoa như em Âu Dương đây.
Mọi người cùng cười lớn, đều tự tìm được khoái cảm của mình. Vương Tử Quân nhìn biểu cảm của mọi người, hắn biết rõ các vị khách hôm nay xem ra đã uống rượu thật sự tận hứng. Giản Thuận Bình không tự chủ được nói về kinh nghiệm phấn đấu của mình, Âu Dương Dương thì chăm chú lắng nghe, chốc chốc còn bình vào vài câu:
- Thật sự khó có được, không đơn giản, không ngờ anh Giản cũng trải qua nhiều tang thương như vậy, thật sự là ứng với câu nói bảo kiếm cũng phải được rèn ra, cũng phải trải qua đủ mọi hoàn cảnh tôi luyện.
Vương Tử Quân nhớ đến ba giai đoạn trên bàn rượu: Thứ nhất là nói lời ngon ngọt, thứ hai là những lời hùng hồn, thứ ba là nói loạn xạ, xem ra bây giờ bọn họ đang đi vào giai đoạn thứ ba. Hắn cảm thấy bữa tiệc hôm nay tốt đẹp hơn tưởng tượng của mình rất nhiều, chủ yếu là vì khách mời cảm thấy thú vị. Xem ra chỉ sau vài vòng rượu thì Giản Thuận Bình đã bị Âu Dương Dương đánh nát phòng tuyến, cũng không thể không tỏ ra buông lỏng.
Vương Tử Quân đi vào nhà vệ sinh một chuyến, khi quay lại phòng thì thấy được một chi tiết không nên thấy: Giản Thuận Bình đang đặt bàn tay mập của mình lên đùi Âu Dương Dương. Hôm nay Âu Dương Dương mặc sườn xám, lại xẻ tà rất cao, dù hai người đang cười cười nói nói nhưng Vương Tử Quân cũng cảm nhận được hương vị của nó. Dù biết nguyên nhân là vì ai cũng đã uống rượu, thế nhưng dù là thế nào thì hành vi dung túng kia cũng khó thể nào xảy ra được.
Lúc kết thúc thì Giản Thuận Bình đã ăn nói mơ hồ, hắn dùng một tay nắm lấy bàn tay của Âu Dương Dương, bàn tay kia vỗ lên cánh tay trắng nõn của bí thư Âu Dương rồi nói:
- Bí thư Âu Dương, em Âu Dương, anh đã lâu chưa từng được thả lỏng thế này, hy vọng sau này còn cơ hội được uống rượu với em như hôm nay.
Sau đó Giản Thuận Bình nắm chặt lấy bàn tay của Âu Dương Dương mà không muốn buôn ra.
Âu Dương Dương cười tủm tỉm gật đầu, vẻ mặt rất tán thành, trong miệng lại dùng giọng uất ức nói:
- Anh Giản, dù sao thì anh cũng nắm quyền, chuyện em cầu anh liệu có nắm chắc không?
- Không có vấn đề, em An Dịch dù có yêu cầu gì, anh đây quay về cũng sẽ nói một câu: Không có vấn đề. Anh đồng ý, bao em thỏa mãn.
Giản Thuận Bình sảng khoái đồng ý, lại đưa tay cầm lấy bàn tay của Âu Dương Dương không biết đã rút ra từ khi nào, hắn liên tục xoa nắn. Âu Dương Dương tối thiểu cũng nói thêm mười lời cáo biệt, hai mươi lần cảm tạ, ba mươi lần hy vọng, sau đó mới ra khỏi phòng.
Giản Thuận Bình rõ ràng đã uống quá say, đi lại loạng choạng, hắn vừa đi vừa tranh thủ quay đầu nhìn Âu Dương Dương:
- Em Âu Dương, khi nào muốn thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tiếp đãi em chu đáo, không say không về.
Âu Dương Dương cũng không quên gật đầu phối hợp.
Vương Tử Quân cảm thấy Âu Dương Dương cũng có vẻ đứng không vững, hắn muốn tiến lên nâng đỡ, nhưng Âu Dương Dương cũng biết được ý nghĩ của hắn, nàng vung tay nói mình không có vấn đề. Nói chung vì sợ ảnh hưởng đến hình tượng nên hắn cũng chỉ đứng sau lưng nàng, đề phòng bất trắc.
Xe của Giản Thuận Bình chạy đến, lái xe đỡ Giản Thuận Bình vào trong xe. Lúc này Âu Dương Dương lại tiến lên một bước, nàng đưa tay vào trong cửa sổ và trưởng phòng Giản lại đưa tay ra, tình huống này không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy líu lưỡi, thế là không khỏi tiến lên kéo Âu Dương Dương đứng xịch ra.
Vương Tử Quân biết lúc này Âu Dương Dương thật sự rất say, hắn vội vàng đỡ lấy nàng, phất tay cho xe đi qua. Âu Dương Dương cũng không chịu ngồi xe, nàng đi về phía trước với bộ dạng xiêu vẹo. Nàng vừa đi vừa lẩm bẩm với Vương Tử Quân:
- Tôi không đi xe, tôi muốn tản bộ. Bí thư Vương, anh có thể đi tản bộ với tôi chứ?
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn quay sang nói với Lâm Thụ Cường:
- Mọi người nghe thấy gì chưa? Các anh về nhà bí thư Âu Dương trước đi, tôi còn phải đi tản bộ với chị ấy.
Lâm Thụ Cường cũng ngầm hiểu câu nói của Vương Tử Quân, hắn tranh thủ phối hợp với Vương Tử Quân đưa Âu Dương Dương vào trong xe.
Âu Dương Dương ngồi trong xe vẫn liên tục nói ra đủ mọi lời mơ hồ:
- Các anh đừng tưởng tôi uống say, thật ra tôi biết rất rõ, tốt xấu gì hôm nay chúng ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Tử Quân thật sự có chút không đành lòng, hắn tranh thủ thời gian lên tiếng phụ họa:
- Đúng, đúng vậy, chỉ cần chị ra tay thì tất cả đều thành công.
Đám người cứ phải lên tiếng phụ họa Âu Dương Dương theo kiểu như vậy, cuối cùng cũng đưa bí thư Âu Dương về đến nhà, đây là một khu dân cư nổi tiếng thành phố Sơn Viên, là những ngôi biệt thự riêng biệt.
Nhng khi Vương Tử Quân đỡ Âu Dương Dương vào nhà thì lại sinh ra cảm giác nặng nề. Trong nhà trang sức huy hoàng, bố cục mơ hồ biểu hiện sự phú quý nhưng đặt mình vào bên trong lại sinh ra cảm giác không hay, thật sự giống như không chút khói lửa và hơi ấm. Âu Dương Dương mở tủ rượu lấy ra một chai rượut Tây, lại nói:
- Đến đây, chúng ta uống tiếp. Bí thư Vương, hôm nay chúng ta liên lạc cảm tình, không nói đến chuyện công tác.
Vương Tử Quân vội vàng cướp lấy chai rượu của Âu Dương Dương, sau đó nói lớn:
- Bí thư Âu Dương, chị không nên uống nữa.
Âu Dương Dương thật sự không thuận theo, lại dùng giọng mơ hồ nói:
- Tôi không sao, tôi còn chưa uống say. Tiểu Vương, đừng gọi tôi là bí thư Âu Dương, tôi không thích làm bí thư của anh, gọi là chị thì được. Người nhà đều gọi tôi là Dương Dương...
Vương Tử Quân vội vàng nói:
- Tôi biết rồi, tôi biết rồi, bí thư Âu Dương, không, chị Dương Dương, tên của chị rất dễ nghe, cũng rất trẻ trung.
Âu Dương Dương cười khanh khách nhìn Vương Tử Quân, nàng uống cạn ly rượu trong tay rồi trừng mắt nói:
- Tôi còn trẻ sao? Đàn ông bốn mươi là một đóa hoa, phụ nữ bốn mươi lại là bã đậu.
- Phụ nữ thường rơi vào tình cảnh như vậy, khi còn trẻ thì giống như chơi bóng rỗ, ai cũng muốn tranh cướp, đến khi về già lại hận không thể cho một đạp biến đi nơi khác.
Âu Dương Dương nói rồi nước mắt không khỏi chảy tràn xuống má. Vương Tử Quân thấy tình thế như vậy thì vội vàng lấy khăn tay đến đưa cho nàng, lại cẩn thận hỏi:
- Bí thư Âu Dương, không, chị Âu Dương, chị không có chuyện gì đấy chứ?
Âu Dương Dương cười rộ lên, nước mắt hòa vào nụ cười, ngay sau đó gương mặt đã giống như mặt mèo, giống như một đứa trẻ không có gì kiêng kỵ. Tư thái này làm cho tuổi thật của nàng được biểu hiện rõ ràng, làn da đã lỏng, túi mắt cũng đầy hơn, nhưng hắn lại cảm thấy lúc này nàng đáng yêu hơn so với thường ngày.
Vương Tử Quân lên tiếng:
- Bí thư Âu Dương, hôm nay chị đã bất cứ giá nào vì công tác, bây giờ xem như tôi hiểu rõ vì sao tỉnh đoàn lại có danh tiếng như vậy, rõ ràng không thể nào thoát ly khỏi sự lãnh đạo tài tình của chị.
Âu Dương Dương không khỏi lớn tiếng:
- Không, không, anh nghĩ sai rồi, tôi không phải như thế. Tôi quan tâm đến công tác vào lúc này cũng chỉ là bất đắc dĩ. Tôi cũng muốn có một gia đình với người chồng làm chủ, nhưng tôi lại thật sự không may ở phương diện này, chồng tôi là một người nhẫn tâm...
Âu Dương Dương cúi đầu xuống bàn rồi khóc lớn, điều này làm cho Vương Tử Quân luống cuống tay chân, trước nay hắn chưa từng nhìn thấy biểu hiện bất lực như vậy của Âu Dương Dương. Thế là hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể khẽ khuyên nhủ:
- Bí thư Âu Dương, ngài cũng đừng khóc, đừng khóc nữa...
Nhưng lúc này Âu Dương Dương đã bị men rượu đánh ngã, tất cả tâm sự đóng băng trong lòng lúc này giống như một con đập bể nước, liên tục tràn ra ngoài với xu thế khó ngăn cản.
Vương Tử Quân chậm rãi lắng nghe, thì ra hôn nhân của người phụ nữ này chỉ là danh nghĩa mà thôi. Người phụ nữ lãnh đạo này nhìn qua thì có vẻ xinh đẹp giỏi giang, cũng là người phục tùng chồng tuyệt đối, thậm chí nghe nói chồng có nhân tình ở bên ngoài cũng chỉ nén giận cho qua. Không ngờ người phụ nữ kia lại quá kiêu ngạo, tìm được đến tận nhà, dùng giọng đường hoàng ép Âu Dương Dương tranh thủ thời gian để thoái vị.
Âu Dương Dương đau đớn khóc lóc một lúc rồi quyết định ngã bài với chồng, nhưng chồng nàng lại nói hai bên đều đã biết tất cả, hai người vì con cái mà không ly hôn, chỉ cần không can thiệp vào chuyện của nhau là được. Lời này của chồng làm cho nàng tuyệt vọng đến cực điểm, thế là chạy ra đường như một con điên, kết quả là xảy ra tai nạn xe. Sau thời gian nằm ở bệnh viện thì nàng đã suy nghĩ cẩn thận, nàng cứ như vậy sẽ không thể nào cứu vãn được sự việc đang diễn ra, thế là nàng bắt đầu phấn đấu, cố gắng làm cho cuộc sống của mình tươi đẹp hơn.
- Tại sao tôi phải làm một người phụ nữ mạnh mẽ? Tôi không muốn làm, tôi chỉ muốn làm vợ của anh ấy, làm mẹ của bọn trẻ, vấn đề là anh ta không cho tôi quyền lợi như vậy, anh ấy đã từ bỏ tôi...
Âu Dương Dương cuối cùng cũng khóc đến mức suy sụp, nàng nhào vào nhà vệ sinh nôn mửa điên cuồng, sau đó gục xuống giống như đã thật sự kiệt sức. Vương Tử Quân đưa nàng vào phòng, nàng nhanh chóng cuộn mình lại như một con mèo con đáng thương. Hắn đi ra ngoài rót cho nàng một ly nước rồi khẽ đóng cửa lại.
Vương Tử Quân vội vàng rời khỏi khu dân cư, hắn gọi điện thoại cho Lâm Thụ Cường, để thông báo cho lái xe đến đón. Thật ra Vương Tử Quân hoàn toàn có thể bắt xe taxi, nhưng hắn có hơi say, đồng thời hắn đưa bí thư Âu Dương về nhà, hắn không thể nào chứng minh mình có rời khỏi chỗ này hay không. Hắn gọi điện thoại chủ yếu để cho Lâm Thụ Cường thấy rõ sự việc là thế nào, cũng tránh khỏi những phiền toái không cần thiết.
Lái xe nhanh chóng chạy đến, sau đó đưa Vương Tử Quân về khu ký túc xá tạp chí thanh niên. Khi xuống xe Vương Tử Quân dùng giọng không quan tâm nói:
- Tiểu Tôn, sáng mai cậu đến đón bí thư Âu Dương, tiện đường có thể mua thức ăn sáng cho chị ấy.
Lái xe Tiểu Tôn có chút bất ngờ vì lời căn dặn của Vương Tử Quân, thế nhưng sau khi suy xét cẩn thận thì lại hiểu rõ vấn đề, đây rõ ràng là bí thư Vương muốn tốt cho mình, thế là hắn không khỏi nở nụ cười nói:
- Vâng, tôi nhớ kỹ, bí thư Vương!
Vương Tử Quân khoát tay với lái xe, xe nhan chóng chạy đi.
...
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn nhìn chằm chằm vào Chúc Nghiêm Dương, lúc này vẻ mặt Chúc Nghiêm Dương có hơi tái.
- Anh nói thật sao?
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên bàn, cố gắng áp chế tức giận để hỏi Chúc Nghiêm Dương.
- Bí thư Vương, nếu như anh không tin thì có thể tự mình đi điều tra, anh đi sẽ biết đám giảng viên mà phòng lao động thương binh xã hội đưa đến cho chúng ta có trình độ gì. Mỗi người đều đưa ra bằng cấp cao nhưng mỗi người có bao nhiêu học vấn thì chỉ có quỷ mới biết được. Chưa nói đến chuyện không có học vấn, đám người này lại cứ như ông nội người ta, thật sự khó hầu hạ.
Chúc Nghiêm Dương vừa nói vừa lấy trong cặp ra một xấp hóa đơn, hắn đặt xuống bàn làm việc của Vương Tử Quân, sau đó thở hồng hộc nói:
- Bí thư Vương, đây là hóa đơn mà các vị giáo sư bắt chúng tôi chi trả trong hai ngày qua, con bà nó, ngay cả mua tất chân cũng phải trả tiền.
Vương Tử Quân cũng không xem qua xấp hóa đơn của Chúc Nghiêm Dương, dù hắn loáng thoáng cảm thấy Giản Thuận Bình sẽ không vì vài ly rượu của Âu Dương Dương mà vui vẻ hợp tác nhưng cũng không ngờ sự việc lại xảy ra theo chiều hướng như vậy, lại phái vài tên giáo sư đầu óc trống rỗng đến gây chuyện.
- Được rồi, anh về trước đi, chuyện này không cần anh phải xen vào, tôi sẽ nghĩ biện pháp, sẽ nhanh chóng cho anh câu trả lời thuyết phục.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói với Chúc Nghiêm Dương.
Chúc Nghiêm Dương nhìn gương mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn vốn định cáo từ nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói:
- Bí thư Vương, dựa theo yêu cầu của anh, tôi đã bắt đầu nhân vào những công nhân bị cho nghỉ việc. Bây giờ đã có hơn hai trăm người báo danh, nếu như không có giảng viên đến chỉ dạy, sợ rằng sự nghiệp dạy nghề cho thanh niên công nhân của chúng ta sẽ bị phá sản.
- Tôi biết rồi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tỏ ý cho Chúc Nghiêm Dương rời đi. Hắn khẽ châm một điếu thuốc, sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ. Xem ra trước mắt căn bản không thể hợp tác với trường kỹ thuật của phòng lao động thương binh xã hội, hắn chỉ có thể chọn con đường khác.
- Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, Vương Tử Quân lên tiếng, thư ký Chung Địch Hồng mặc một bộ trang phục công sở màu trắng đi vào trong phòng, giọng điệu của nàng có chút dồn dập:
- Bí thư Vương, bí thư Âu Dương mời ngài đi qua.
Âu Dương Dương tìm mình sao không gọi điện thoại? Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt gấp gáp của Chung Địch Hồng, hắn thầm nghĩ, không phải Chúc Nghiêm Dương tìm báo cáo công tác cho mình rồi lại tìm đến Âu Dương Dương đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thì lúc này tâm tình của Âu Dương Dương sẽ rất bức bối.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn vừa cùng đi với Chung Địch Hồng đến phòng làm việc của Âu Dương Dương vừa khẽ hỏi:
- Tiểu Chung, có chuyện gì xảy ra?
- Hình như có liên quan đến chuyện xây trường tiểu học...
Chung Địch Hồng dùng giọng dồn dập nói, sau đó lại đi về phía phòng làm việc của Hoắc Tương Nhiễm.
Khi Vương Tử Quân đến phòng làm việc của Âu Dương Dương thì phát hiện bên trong ngoài Hoắc Tương Nhiễm thì các thành viên ban ngành đều đã đến đầy đủ. Lúc này dù là Âu Dương Dương, Tôn Trạch Hồng hay Triệu Nguyên Cố đều tỏ ra cực kỳ bức bối.
- Bí thư Âu Dương, có chuyện gì xảy ra sao?
Hoắc Tương Nhiễm theo sau Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Âu Dương Dương, hắn vừa vào cửa đã dùng giọng không thể chờ đợi được hỏi.
- Ngày hôm qua chúng ta phái đồng chí xuống xem xét rót tiền xây trường ở huyện Động Luân, hai vị cán bộ này vì có bất hòa với địa phương, vì bất hòa ngôn ngữ mà đánh gãy mũi một đồng chí của xã Hào Gia Câu. Bây giờ xã Hào Gia Câu yêu cầu chúng ta phái người xuống đón đồng chí kia về.
Âu Dương Dương ngồi xuống ghế rồi trầm giọng nói.
Phái người đi điều tra mà xung đột với cán bộ xã, lại đến mức độ đánh người? Dù là Vương Tử Quân nghe được tin này thì cũng không nhịn được phải sững sờ.
Đây là có chuyện gì? Vương Tử Quân thấy chuyện ở huyện Động Luân căn bản là nhỏ nhặt, thế nên trước đó cũng không quan tâm. Sau khi Âu Dương Dương phái hai đồng chí văn phòng xuống thì hắn cũng không hỏi qua, bây giờ sao lại thành ra như vậy?
- Tiểu Ngô, các người sao lại phát sinh xung đột với cán bộ xã?
Hoắc Tương Nhiễm đảo mắt, ánh mắt rơi lên người một vị cán bộ trẻ tuổi cách đó không xa, hắn nhịn không được phải trầm giọng hỏi.
Tiểu Ngô này chưa đến ba mươi tuổi, trên gương mặt hình cầu lúc này đã đổ đầy mồ hôi. Rõ ràng hắn chưa từng được thấy các vị lãnh đạo nổi giận như vậy, bây giờ thấy Hoắc Tương Nhiễm lên tiếng thì vội vàng nói:
- Tổ trưởng Hoắc, đám cán bộ xã rõ ràng là bịa chuyện, nói rằng tiền của chúng ta đã được bọn họ tách ra tu bổ cho hơn hai mươi trường trong xã, sự thật là bọn họ chẳng làm gì cả. Hà Hồng Cường cũng vì quá tức giận nên mới ra tay đánh người.
Dù Tiểu Ngô nói có chút dứt quảng nhưng ý nghĩa lời nói là thế nào thì Vương Tử Quân cũng hiểu đại khái, xem ra xã có hiềm nghi tham ô tiền xây dựng trường học, nhưng người của tỉnh đoàn đánh người cũng thật sự không hay.
- Kẻ lừa gạt thì trở thành có lý sao? Còn dám bắt giữ người đến kiểm tra, đúng là quá kiêu ngạo. Bí thư Âu Dương, chuyện này chúng ta không thể nào bỏ qua như vậy được.
Hoắc Tương Nhiễm cũng không phải là người ngu, sau khi biết rõ sự việc từ đầu đến cuối thì nổi giận nói với Âu Dương Dương.
Hoắc Tương Nhiễm vừa nói như vậy thì Triệu Nguyên Cố đã lên tiếng đồng ý, dù hai người này bình thường căn bản không bao giờ hợp nhau, thế nhưng bây giờ thấy người ngoài ức hiếp người trong đơn vị của mình, ngược lại trở nên đoàn kết một lòng, nhất trí đối ngoại:
- Đúng, bí thư Âu Dương, chuyện này chúng ta cần phải quan tâm cao độ, cần phải dạy cho đám người tùy tiện kia một bài học, nếu không thì địa phương khác cũng noi theo, như vậy thì tỉnh đoàn chúng ta cũng đừng hòng triển khai mở rộng công tác.
Tổng cộng có năm thành viên ban ngành nhưng bây giờ đã có hai người đồng ý phương pháp cứng rắn, như vậy trên cơ bản sự việc đã được quyết định. Nhưng chuyện này nếu xử lý theo phương pháp cứng rắn thì cũng khó, dù sao thì Tiểu Ngô cũng là người ra tay trước, nếu càng làm lớn chuyện thì Âu Dương Dương cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Gương mặt Âu Dương Dương trở nên căng cứng, trong lòng càng có khuynh hướng nghiêng theo ý kiến của Hoắc Tương Nhiễm. Nàng vốn rất tức giận vì chuyện tiền chuyển xuống nhưng không được sử dụng đúng như ý muốn, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, thế là trong lòng càng thêm bực bội. Nhưng kinh nghiệm tham chính nhiều năm vẫn nhắc nhở nàng cần phải ổn định, dù là bất kỳ hành vi liều lĩnh nào cũng phải trả một cái giá lớn.
Nếu báo lên cho ủy ban kỷ luật điều tra, Âu Dương Dương biết dù có kết quả gì, dù tất cả căn cứ có lợi đều nghiêng về phía mình, như vậy nàng là một bí thư tỉnh đoàn cũng sẽ để lại ấn tượng công tác bất lực cho lãnh đạo tỉnh ủy.
Ấn tượng của lãnh đạo rất quan trọng, đặc biệt là đối với những cán bộ cần thành tích để tiến lên như Âu Dương Dương, nếu có thành tích mà lãnh đạo không biết thì cũng không sao, nhưng nếu anh làm phát sinh vấn đề mà lãnh đạo biết được, như vậy tổn thất phải gánh chịu là khó thể nào chữa trị được.
Làm lãnh đạo, vào lúc đề bạt cán bộ thường chọn những người có thể làm việc, có thể công tác mà không phải loại thích gây chuyện, không phải loại người thích chọc phiền toái, không phải loại người thích làm bậy để cho lãnh đạo phải đi xử lý.
/1843
|