Triệu Nguyên Cố xem như là một người đẹp trai, cao một mét tám, anh tuấn tiêu sái, dáng người cao ráo, đi đứng đều có khí độ đàn ông, là loại hình được phụ nữ yêu mến. Người nay từ trung học đến đại học đều có người yêu mến, thậm chí đến khi kết hôn cũng có hai người phụ nữ bảo trì mối quan hệ mập mờ không rõ. Trước mắt hắn đang ở vào độ tuổi hào hoa phong nhã, đáng lý ra đàn ông như vậy phải được phần lớn người yêu mến mới đúng.
Nhưng Triệu Nguyên Cố này có một nhược điểm trí mạng chính là ôm công nhưng mặc kệ việc, chỉ cần thấy đó là thành tích cao độ thì sẽ không nhường ai mà chạy đến tranh giành. Hôm nay bệnh cũ lại tái phát, vừa nói đến chuyện bí thư Nhiếp rất tán thưởng vì hoạt động của tỉnh đoàn thì vẻ mặt Triệu Nguyên Cố có thêm vài phần vinh quang, vì hoạt động lần này là do hắn chủ trì.
Vương Tử Quân không thích một người chỉ cần mở miệng là tô son thiếp vàng lên mặt chính mình như vậy. Hắn nhìn Triệu Nguyên Cố đang mở miệng lải nhải, cũng không thể nói rõ, chỉ có thể nhẫn nại nghe đối phương thao thao bất tuyệt. Triệu Nguyên Cố khoe khoang xong thì mới đứng lên, Vương Tử Quân nghe đến mức buồn nôn cũng cố gắng gật đầu nhưng trong lòng cảm thấy rất chán nản.
Vương Tử Quân tiễn chân Triệu Nguyên Cố, hắn bắt đầu suy xét về vấn đề xây dựng trường nghề. Tuy được sự giúp đỡ của Âu Dương Dương thì coi như khá tốt, nhưng nếu không có giảng viên thì cũng không thể cho Chúc Nghiêm Dương đến huấn luyện mọi người lựa chọn sắt vụn được.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, trước tiên Vương Tử Quân nghĩ đến Tần Hồng Cẩm, có sự trợ giúp của Tần Hồng Cẩm và tập đoàn Quân Thành thì xây dựng một ngôi trường nghề không quá khó. Nhưng hắn cũng không phải chỉ muốn một ngôi trường như vậy, hắn muốn mở rộng ra nhiều trường, nếu như chỉ đựa vào một mình tập đoàn Quân Thành thì chuyện này cũng không bằng khỏi làm.
Vương Tử Quân nghĩ một lúc lâu, đầu óc rối cả lên, hắn đi qua đi lại trong phòng làm việc, sau đó chậm rãi bước ra khỏi khu văn phòng tỉnh đoàn.
Lúc này vẫn là mùa xuân, cả khu tỉnh ủy là một màu xanh mát mắt, ánh mặt trời ônn hòa chiếu xuống đất, trong không khí mơ hồ có hương vị gì đó làm cho người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ. Cuối xuân đầu hè thường có không khí chẳng nóng và chẳng mát, là khoảng thời gian làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhất.
- Này, này, này, anh gì ơi, anh làm gì vậy? Tôi không phải đã nói với anh rồi sao? Anh có vấn đề gì thì trước tiên có thể phản ánh với ban văn thư, tôi đưa anh đi là được.
Khi Vương Tử Quân đang chậm rãi cất bước thì thấy một bảo vệ của ban bảo vệ trong tỉnh ủy đang giữ một ông lão mặc quần áo màu vàng lại.
Ông lão kia đẩy tay tên bảo vệ rồi nói:
- Tiểu tử, tôi không phải đến tìm hiểu hay phản ánh gì cả, tôi thật sự có việc muốn tìm bí thư Âu Dương của đoàn thanh niên tỉnh.
Tên bảo vệ vừa nghe thấy ông lão tìm bí thư Âu Dương thì thật sự không dám buông tay. Hắn là một viên bảo vệ trong khu tỉnh ủy, từ ngày đầu tiên đi làm đã được đội trưởng nói qua không biết bao nhiêu lần về những chuyện tương tự như thế này. Hắn cũng không dám cho ông lão xông vào, sống chết cũng phải đưa đến phòng văn thư để xử lý.
Nhân viên bảo vệ lôi kéo làm cho ông lão cảm thấy tức giận, sau đó lại sốt ruột, lão hất tên nhân viên bảo vệ ra rồi nói:
- Tiểu tử này đúng là, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi không phải đến để phản ánh hay tìm hiểu gì cảe, tôi đến để hỏi bí thư Âu Dương chút chuyện, cậu kéo tôi đi làm gì?
- Bác à, bác muốn tìm bí thư Âu Dương thì cũng phải đi theo trình tự chứ? Nếu ai đến tìm lãnh đạo cũng được cháu cho vào, như vậy lãnh đạo sao có thể làm việc được? Nếu cháu để cho bác tùy tiện đi vào, như vậy cháu cũng bị xử phạt.
Tên bảo vệ này có tâm tính khá tốt, hắn vừa khuyên bảo vừa đẩy ông lão ra ngoài.
Ông lão đã thấy được khu văn phòng của tỉnh đoàn, biết đó là nơi tỉnh đoàn xử lý công tác hằng ngày, thế là vừa vùng vẫy phản kháng tên bảo vệ vừa dùng ánh mắt không cam lòng nhìn về phía bên này.
Vương Tử Quân có chút do dự, hắn dừng bước, vốn không quá quan tâm đến chuyện này, thế nhưng hắn lại nghe nói có liên quan đến Âu Dương Dương, điều này làm hắn quan tâm.
- Tiểu Tôn, có chuyện gì xảy ra?
Vương Tử Quân cũng xem như có chút quen biết tên nhân viên bảo vệ kia, hắn trầm giọng hỏi.
Tên nhân viên bảo vệ kia có nhiệm vụ bảo vệ an ninh khu vực này, tất nhiên hắn cũng không xa lạ gì vị phó bí thư mới đến nhận chức ở tỉnh đoàn. Khi thấy Vương Tử Quân thì hắn vội vàng buông bàn tay đang kéo ông lão ra rồi nói:
- Bí thư Vương, bác này có vấn đề cần phản ánh nhưng không làm theo đúng quy trình, tôi chuẩn bị đưa bác ấy đến ban văn thư.
Vương Tử Quân cười cười, hắn có chút tán thưởng những lời nói khéo léo của viên bảo vệ, đồng thời cũng hiểu nổi khổ tâm của bọn họ. Hắn phất tay với tên bảo vệ, sau đó nói với ông lão:
- Bác trai, Tiểu Tôn nói rất đúng, nếu bác có việc cần phản ánh thì cứ làm theo đúng trình tữ sẽ nhanh hơn.
Ông lão nhìn vẻ mặt hòa ái của Vương Tử Quân, lão thở dốc một hơi nói:
- Cũng không phải tôi không muốn làm theo đúng trình tự, chẳng qua là sợ không kịp mà thôi. Lúc này đã gần hết nửa năm, bọn nhỏ còn đang học trong những căn phòng đầy nguy cơ, có thể sụp bất cứ lúc nào. Bí thư Âu Dương đã đồng ý chuyển tiền trước tết, nhưng đã vài tháng trôi qua mà còn chưa thấy đồng tiền nào.
Ông lão nói rất lộn xộn và bừa bãi, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn hiểu được vấn đề, hắn có chút trầm ngâm, cảm thấy chuyện này nên tìm đến nói với Âu Dương Dương thì hay hơn.
- Bác trai, bác cũng đừng gấp, nếu bác muốn tìm bí thư Âu Dương thì đi theo cháu là được.
Vương Tử Quân nói rồi đưa tay mời ông lão đi về phía khu văn phòng màu trắng của tỉnh đoàn.
Ông lão có hơi ngây người, không ngờ cậu cán bộ hào hoa phong nhã trước mặt lại đồng ý cho mình đến gặp bí thư Âu Dương. Khi lão đang cảm thấy khó hiểu thì nhân viên bảo vệ bên kia đã ghé sát tai nói:
- Bác trai, bác còn do dự gì nữa, đây là phó bí thư Vương của tỉnh đoàn Sơn Nam, bác cứ đi theo anh ấy, không phải sẽ được gặp bí thư Âu Dương sao? Bác mau đi đi.
- Bí thư Vương?
Ông lão nhìn Vương Tử Quân, trong mắt có vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.
- Cháu là Vương Tử Quân, công tác ở đoàn thanh niên tỉnh, bác nếu muốn gặp bí thư Âu Dương thì đi theo cháu.
Vương Tử Quân cười với ông lão rồi dùng giọng thản nhiên nói.
Ông lão được Vương Tử Quân dẫn đường đi về phía khu văn phòng màu trắng tỉnh đoàn. Trên đường đi Vương Tử Quân đã từ miệng ông lã mà tìm hiểu được vài thông tin. Ông cụ tên là Hào Thiết Cương, là công nhân của nhà máy cơ giới đã về hưu. Sau khi về hưu thì ông cũng không ở lại thành phố Sơn Viên mà quay về quê sống một cuộc sống mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn về nhà, cũng xem như vui vẻ sung sướng.
Nhưng Hào lão gia tử bận rộn cả đời cũng không phải là người có số được hưởng phúc, có một buổi sáng đi dạo đến một ngôi trường trong thôn, khi nhìn phòng học của con em trong thôn thì không khỏi cảm thấy đau đớn lòng.
Trường tiểu học trong thôn hiện ra trước mắt Hào Thiết Cương giống như một con lạc đà có thể nằm vật xuống sa mạc bất cứ lúc nào, lúc này thịt trên người lạc đà đã bị chim rỉa sạch chỉ còn trơ lại bộ xương. Trong cái khung xương sắp sập đó liên tục vang lên tiếng đọc sách của con trẻ.
Khi thấy trường tiểu học rách mướp, sau đó thấy rất nhiều đứa trẻ chạy từ bên trong ra ngoài chơi đùa, Hào Thiết Cương chợt sinh ra ý nghĩ muốn kiến thiết lại ngôi trường cho người trong thôn. Nhưng đây là một thôn nghèo dưới chân núi, kinh tế không phát triển, nếu muốn xây một ngôi trường thì dễ dàng sao?
Cũng may ông trời không phụ lòng người, khi Hào Thiết Cương lên huyện tìm các ban ngành tranh thủ tài chính, trùng hợp là khi đó bí thư Âu Dương của tỉnh đoàn cũng đang thị sát công tác ở nơi đây. Bí thư Âu Dương tỏ ra rất hùng hồn với ý nghĩ tràn đầy nhiệt tình của ông lão, đã cho ra quyết định ngay tại chỗ: Sẽ xuất ra một phần tiền từ quỹ xây dựng của tỉnh đoàn để giúp Hào Thiết Cương xây dựng trường học cho người trong thôn.
Sau khi có được câu trả lời thuyết phục của bí thư Âu Dương thì Hào Thiết Cương tỏ ra cực kỳ vui sướng, không những chỉ mình lão vui sướng, người trong thôn đều rất vui. Tuy mọi người không có tiền nhưng có thể tham gia lao động miễn phí, nhưng thời gian dần trôi qua, hương vị vui vẻ cũng không còn.
Trong khoảng thời gian này vì khoản tiền sửa chữa trường học không được chuyển xuống nên uy tín của Hào Thiết Cương trong thôn ngày càng dao động, bắt đầu có thôn dân nói lão chỉ biết mạnh miệng, nếu không thì vài tháng đã trôi qua mà sao không có đồng nào?
Hào Thiết Cương thật sự cảm thấy rất đè nén vì những lời chỉ trích của thôn dân, lão thật sự sinh ra cảm giác đứng ngồi không yên, hơn nữa lão còn tỏ ra sốt ruột hơn so với những thôn dân không hiểu rõ tình huống kia rất nhiều. Lão tức giận bắt xe đến thành phố Sơn Viên, lão nghĩ muốn chính miệng mình hỏi Âu Dương Dương, xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra?
Vương Tử Quân đã tìm hiểu được đại khái, hắn đưa Hào Thiết Cương đến phòng làm việc của mình, pha trà cho ông lão, để lão nghĩ chân một lúc, chính hắn thì đi về phía phòng làm việc của Âu Dương Dương.
Âu Dương Dương vừa lúc có trong phòng làm việc, nàng đang ngồi ngay gắn phía sau bàn làm việc, cũng không khác gì so với ngày thường. Nàng mặc một bộ trang phục công sở màu cà phê sữa, vẫn là bộ dạng khỏe khoắn giỏi giang như trước, lại có vẻ cực kỳ tinh thần. Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì nàng tươi cười nói:
- Chào bí thư Vương, anh đã chọn địa điểm cho trường nghề rồi phải không? Tôi cảm thấy như vậy là không được, nó quá xa xôi, tôi cảm thấy nên chọn một địa phương bắt mắt một chút, như vậy rất có lợi cho việc triển khai mở rộng hoạt động của nhà trường...
Vương Tử Quân cười cười với ý kiến của Âu Dương Dương:
- Bí thư Âu Dương, chúng ta còn phải bàn bạc về vấn đề này. Lúc này có một ông lão tên là Hào Thiết Cương ở thôn Hào Gia Câu muốn gặp ngài, không biết ngài có ấn tượng gì không?
- Hào Gia Câu? Hào Thiết Cương?
Âu Dương Dương trầm ngâm một lát, sau đó hai bàn tay trắng nõn vỗ vào nhau:
- À, tôi nhớ ra rồi, đó là một ông lão có phải không? Ôi, ông lão kia thật sự là một người nhiệt tình, vì muốn tranh thủ chút tài chính sửa trường học cho đám trẻ trong thôn mà mỗi ngày đi năm kilomet đường đến huyện ủy. Ôi, ông ấy bây giờ đang ở đâu? Tôi cũng đang muốn đi đến thăm Hào Gia Câu một chuyến, để xem trường học của bọn họ được xây dựng như thế nào.
Âu Dương Dương tiễn chân Hào Thiết Cương mà vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi. Sau khi thị sát tuyến huyện quay về thì nàng đã sai người chuyển tài chính cho Hào Gia Câu xây trường, vì sao đến bây giờ Hào Thiết Cương lại đưa đến thông tin ngôi trường kia còn chưa khởi công?
Tại sao lại như vậy? Âu Dương Dương trước nay luôn công tác ở cơ quan, bây giờ gương mặt rất tức giận, nàng vỗ tay lên bàn một cái thật mạnh.
- Tử Quân, tôi phải tự mình đến huyện Động Luân xem thế nào, để xem cuối cùng có chuyện gì xảy ra?
Âu Dương Dương nhìn Vương Tử Quân đang đứng bên cạnh rồi nói.
Vương Tử Quân là cán bộ từ cơ sở đi lên, có nhiều huyện còn không thể phát lương cho cán bộ công nhân viên nữa là. Những năm gần đây vì xây dựng quỹ vì người nghèo và khuyến học mới cho nhiều học sinh thấy được hy vọng, nhưng nhà trường bên dưới muốn lấy được tiền từ những quỹ này cũng phải năm lần bảo lượt báo cáo lên trên mới có dược.
Ngày nay người giữ tiền đều là thượng đế, bọn họ thích đưa đẩy, cố ý kéo dài không làm. Dù biết đó là căn bệnh chung nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy tức giận, khoản tiền của quỹ hy vọng là tiền cứu mạng, phải biết rằng đây là tiền đến từ những nhà hảo tâm, thường dùng vào những việc thiện, rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào?
Khoảnh khắc này Vương Tử Quân chợt sinh ra nhiều ý nghĩ, mỗi ý nghĩ như vậy đều có thể xảy ra. Thế là hắn nhìn gương mặt tức giận của Âu Dương Dương, hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ khuyên nhủ:
- Bí thư Âu Dương, chuyện này chị tự mình đi có phải hơi quá rồi không? Theo tôi thấy chỉ cần phái hai vị đồng chí đến huyện Động Luận kiểm tra thêm là được.
Âu Dương Dương dùng ánh mắt có chút do dự nhìn vị trợ thủ trẻ tuổi bên cạnh, nàng trầm ngâm một lát, cảm thấy đề nghị này là rất hay, vì thế gật đầu đồng ý.
Bầu không khí trong phòng làm việc trở nên trầm mặc, hai người vẫn còn đang thầm suy xét xem rốt cuộc khoản tiền đã chuyển xuống đã bị lấy đi đâu, làm gì? Chẳng lẽ có kẻ nóng đầu rồi tham ô số tiền kia sao? Nếu là tham ô công khoản bình thường thì cũng không có vấn đề, nhưng đây là tiền từ quỹ hy vọng của tỉnh đoàn, ý nghĩa của nó rất quan trọng, nó liên quan đến tương lai và sức khỏe của học sinh, thật sự khá quan trọng.
- Bí thư Vương, anh chuẩn bị thế nào cho công tác xây dựng trường nghề thanh niên?
Âu Dương Dương bị áp chế một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng thay đổi chủ đề.
- Địa điểm thì không có vấn đề, chỉ là muốn hợp tác với trường kỹ thuật bên kia có chút khó khăn.
Vương Tử Quân cũng không che giấu, hắn nói ra tình huống mình đến gặp trưởng phòng lao động thương binh xã hội tỉnh Sơn Nam.
Âu Dương Dương nhìn lướt qua cửa kính, nàng hít vào một hơi thật sâu. Nàng thật sự rất coi trọng công trình trường học đào tạo nghề cho thanh niên, nàng cũng ý thức được nếu làm xong công trình này, chỉ sợ sẽ mang đến thành tích và vinh quang cho mình.
- Anh chờ chút, tôi sẽ gọi điện thoại cho trưởng phòng Giản Thuận Bình của phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, để tôi hẹn anh ấy dùng cơm. Chúng ta cùng đi nhé?
Vương Tử Quân nghe lời đề nghị của Âu Dương Dương, tuy hắn cảm thấy chỉ đơn giản là một bữa cơm sẽ khó thể nào thay đổi được thái độ của Giản Thuận Bình, cũng không thể giải quyết được vấn đề. Thế nhưng lúc này Âu Dương Dương đã nói như vậy, hắn là một thủ hạ cấp phó, cũng không nên chống đối lại lãnh đạo, thế hắn lên tiếng đồng ý:
- Tốt, bí thư Âu Dương, chị xem nên sắp xếp ở đâu?
- Ở Cẩm Viên Tinh, hoàn cảnh nơi đó rất khá.
Âu Dương Dương nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong đầu cũng lóe lên nhiều ý nghĩ.
Dù bây giờ Âu Dương Dương vẫn là người nhất ngôn cửu đỉnh trong tỉnh đoàn, thế nhưng nàng có thể leo lên vị trí hiện tại thì đủ chứng minh mình cũng không phải là kẻ ngốc. Nàng mẫn cảm cảm nhận được vị trí bất động của mình xưa nay đang bị khiêu chiến, người khiêu chiến địa vị của mình hoàn toàn đến từ một thủ hạ cấp phó xếp ở vị trí cuối cùng.
Nhưng dù Âu Dương Dương tỏ ra đề phòng theo kiểu vô thức với Vương Tử Quân, nàng cũng không thể không thừa nhận vị trợ thủ này cực kỳ có khả năng. Chưa nói đến những thứ gì khác, chuyện đề bạt hai vị phó chủ nhiệm phức tạp rối rắm như vậy lại được hắn hóa giải cực kỳ nhẹ nhàng, lúc bắt đầu thì giương cung bạt kiếm, đến bây giờ lại bình an vô sự.
Hơn nữa các vị lãnh đạo trước đó có nhắn nhủ đều gọi điện thoại đến nói vài lời tán thưởng, Âu Dương Dương chỉ biết: Một kết quả như vậy rõ ràng là đốt hương trước tất cả các vị phật, điều này làm cho nàng sinh ra cảm giác bội phục sát đất với trợ thủ của mình.
Nếu như hắn có thể dễ sai bảo và cống hiến sức lực cho mình, làm một nhân viên công tác tận trung, là người đại diện cho mình, là người có chiến lược và tư tưởng, lại có tố chất và năng lực, đây tuyệt đối là trợ thủ tốt. Nhưng tên này lại quá kiêu ngạo không phục mình, lại có cá tính rất mạnh, thử nghĩ xem người có tài sẽ cam chịu cúi đầu may áo cưới cho kẻ khác sao?
Âu Dương Dương nghĩ như vậy mà thầm thở dài, đúng lúc nàng chuẩn bị lên tiếng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Nàng lên tiếng, thế là Lâm Thụ Cường thở phì phò đi vào.
- Bí thư Âu Dương.
Lâm Thụ Cường với bộ dạng uất ức tiến vào trong phòng làm việc của Âu Dương Dương, khi thấy bí thư Âu Dương ngồi với Vương Tử Quân thì quyết tâm tố cáo bốc lên tận đầu đã biến đi như hơi nước, mất đi vẻ phấn chấn, tinh thần mỏi mệt. Nhưng khi nhìn sang Vương Tử Quân thì vẻ oán độc trong mắt lại khó thể nào che giấu được.
Bây giờ Lâm Thụ Cường thật sự rất căm hận Vương Tử Quân, nếu như không phải vì tên khốn này đẩy hai tên phó chủ nhiệm mới đến, Lâm Thụ Cường hắn nào đến mức khốn khổ như hiện tại? Bây giờ khối văn phòng tỉnh đoàn đã là xu thế Tam Anh chiến Lữ Bố, ba gã phó chủ nhiệm liên thủ chống lại hắn, tuy xu thế chưa đến mức làm dao động vị trí của hắn, thế nhưng bầu không khí quỷ dị trong văn phòng làm hắn sinh ra cảm giác rất khó chịu.
Lúc này Lâm Thụ Cường nổi giận là mình vừa đưa ra hóa đơn sửa xe thì đã bị Trần Chính Hưng đấy về một cách không chút khách khí, còn dùng lời lẽ cay nghiệt nói: Dù sửa chữa lại toàn bộ cũng không mất nhiều tiền như vậy, huống hồ chỉ là vài hỏng hóc nhỏ nhặt thế này. Chi trả biên lai là chuyện nhỏ, Trần Chính Hưng không nể mặt mới là chuyện lớn, chẳng phải đang muốn đánh vào mặt mình, muốn nói cho mọi người biết một biên lai với số tiền khống như vậy là tự mình khai ra sao?
Lâm Thụ Cường thật sự căm tức, hắn ồn ào một trận với Trần Chính Hưng trong văn phòng trước mặt mọi người. Lúc đó Lâm Thụ Cường thật sự sinh ra xúc động muốn đánh cho tên trợ thủ vừa nhận chức vài ngày một trận nên thân. Nhưng nếu đánh nhau sẽ phát sinh hậu quả khó lường, vậy nên hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Bây giờ hắn nhìn thấy người khởi xướng là Vương Tử Quân, sao không sinh ra cảm giác căm hận nghiến răng nghiến lợi cho được?
Lâm Thụ Cường hiểu rất rõ, nếu Vương Tử Quân kia không bày ra một mánh khóe như vậy, mình sẽ vẫn là một tay che trởi ở văn phòng tỉnh đoàn. Văn phòng tỉnh đoàn sở dĩ có tình huống tranh chấp giành giật như ngày hôm nay cũng là vì tên khốn Vương Tử Quân thích làm loạn.
Nhưng dù Lâm Thụ Cường cực kỳ oán hận thì cũng cực kỳ sợ hãi và kiêng kỵ với Vương Tử Quân. Một cán bộ âm trầm và cơ trí như vậy không phải là người mình có thể đối kháng. Người kia giống như luôn nắm chắc một ma pháp thần chú cực kỳ đặc biệt trong tay, chỉ cần thấy kẻ nào không vừa mắt thì sẽ mở bàn tay ra, sẽ cười tủm tỉm nhìn anh bị hại chết không có đất chôn.
- Chủ nhiệm Thụ Cường, có chuyện gì?
Âu Dương Dương nhìn sang Lâm Thụ Cường rồi dùng giọng bất mãn hỏi.
- Bí thư Âu Dương, điều này...
Lâm Thụ Cường còn chưa nghĩ ra mình nên mở miệng nói như thế nào, đúng lúc này lại bị Âu Dương Dương đột ngột lên tiếng dò hỏi, thế là đầu óc chợt căng cứng. Biểu hiện ngây ngốc của hắn rơi vào trong mắt Âu Dương Dương, làm cho nàng cảm thấy bực bội. Biểu hiện ấp a ấp úng của anh không phải nói rõ vấn đề cho Vương Tử Quân sao? Chẳng phải đang khẳng định mình chuyên quyền độc đoán, sắp xếp Lâm Thụ Cường làm một số việc khó nói, cố ý gạt một trợ thủ như Vương Tử Quân sao?
- Có chuyện gì quan trọng thì cứ nói thẳng ra, nếu không thì chờ một lát nữa, tôi đang có công tác quan trọng cần bàn với bí thư Vương.
Âu Dương Dương thấy Lâm Thụ Cường đứng ngây người một lúc lâu mà còn chưa lấy lại được tinh thần, trong lòng cảng cảm thấy bức bối, gương mặt trầm xuống, lại dùng giọng uy nghiêm nói với Lâm Thụ Cường.
- Bí thư Âu Dương, điều này...Điều này, tôi đến thông báo với chị, vừa rồi văn phòng tỉnh ủy gọi điện thoại đến, nói rằng có chuyện muốn ngài đi qua một chuyến.
Lâm Thụ Cường dù sao cũng không phải một cán bộ thanh niên ngu ngốc, kinh nghiệm nhiều năm trong quan trường đã sớm biến hắn thành một hòn đá cuội nhẵn bóng. Hắn trầm ngâm một lát rồi bày ra lý do như vậy.
Vương Tử Quân nhìn biểu hiện của Lâm Thụ Cường, xem ra đối phương đang biểu diễn rất khéo. Hắn cười thầm, muốn lừa dối tôi sao? Còn quá kém!
Nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không muốn làm khó một vị chủ nhiệm văn phòng, như vậy là lấy lớn hiếp nhỏ, cũng không hay. Thế là hắn đứng lên khỏi ghế sa lông rồi nói:
- Bí thư Âu Dương, chị cứ bận rộn đi, tôi có chuyện còn chưa xử lý xong, khi nào xong sẽ gọi điện thoại cho chị.
Khi thấy Vương Tử Quân đứng lên thì Âu Dương Dương cũng nhanh chóng đứng lên đưa tiễn:
- Bí thư Vương, khi nào tôi hẹn xong sẽ gọi điện thoại cho anh.
Lâm Thụ Cường đi theo Âu Dương Dương tiễn chân Vương Tử Quân mà cảm thấy rất bức bối, hắn là chủ nhiệm văn phòng cho bí thư Âu Dương nhiều năm qua, hắn cũng chưa từng thấy vài lần bí thư Âu Dương tự mình tiễn cấp phó ra cửa. Không ngờ tên khốn Vương Tử Quân làm cho hắn hận ngứa răng kia vừa đến công tác chưa được bao lâu đã chinh phục được bí thư Âu Dương Dương.
Vương Tử Quân đi đến cửa, hắn quay đầu lại nhìn và cáo từ Âu Dương Dương, cũng không quên nhìn thoáng qua Lâm Thụ Cường, sau đó nói:
- Chủ nhiệm Lâm, dạo này anh công tác rất tốt, hơn nữa cũng xem như khá khổ cực.
Sau đó Vương Tử Quân đi về phòng làm việc của mình, bộ dạng rất ung dung tự tại. Nhưng những lời của hắn trước khi đi lại làm cho Lâm Thụ Cường sinh ra cảm giác giống như người ta đang châm vào tai mình.
Âu Dương Dương cũng không để cho Vương Tử Quân chờ lâu, nửa giờ sau nàng đã gọi điện thoại đến nói rằng đã đặt phòng ở khách sạn Cẩm Viên Tinh, sau khi tan tầm thì nàng và hắn sẽ đến tham gia.
Âu Dương Dương nhiệm vụ hóa bữa cơm ngày hôm nay, giọng điệu nghe có vẻ rất tự tin, nhưng Vương Tử Quân căn cứ vào thái độ của Giản Thuận Bình mà cảm thấy sự việc lần này sẽ không đơn giản như vậy. Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, hắn cũng không lên tiếng, dù sao thì người thao túng bữa cơm này cũng chính là Âu Dương Dương, biết đâu nàng còn có chiêu thức gì khác?
Vương Tử Quân tìm đọc vài văn kiện, hắn cảm thấy mình thật sự không có việc gì. Cuộc sống và công tác ở tỉnh đoàn khác biệt với dưới huyện, chỉ cần phân công chính xác là được, suốt ngày cũng không có nhiều việc. Không giống như dưới huyện, tuyến trên nói một câu thì bên dưới chạy mỏi chân, mỗi ngày đều phải trợn mắt đi làm việc, bận tối mặt tối mày, hoạt động như chong chóng, luôn rơi vào trạng thái làm không hết việc.
Ánh mắt Vương Tử Quân chợt lóe lên, hắn không khỏi nhìn về phía tấm bản đồ treo trên tường, anh mắt chuyển về phía thủ đô. Bây giờ Mạc Tiểu Bắc đang tham gia một hạng mục nghiên cứu ở thủ đô, chỉ cần căn cứ vào tần suất gọi điện thoại của nàng thì biết tất cả cũng không quá thuận lợi.
Vốn là Mạc lão gia tử định điều Mạc Tiểu Bắc đến công tác ở thành phố Sơn Viên, nhưng vì Mạc Tiểu Bắc thích công việc của mình, thế là quyết định ở lại thủ đô. Vì quyết định này của mình mà Mạc Tiểu Bắc đã đặc biệt chạy từ thủ đô đến thành phố Sơn Viên vài ngày, xem như dùng hành động của mình để biểu đạt cảm giác áy náy với Vương Tử Quân.
Với tính cách của Mạc Tiểu Bắc thì tất nhiên sẽ không chịu nói ra lời xin lỗi, thế nhưng căn cứ vào biểu hiện dịu dàng ngoan ngoãn của nàng thì Vương Tử Quân đã biết được tất cả.
Vương Tử Quân nghĩ đến Mạc Tiểu Bắc mà trong đầu lại có hàng loạt mối suy tư, một lát sau hắn lại nghĩ đến Tần Hồng Cẩm làm cho người ta tiêu hồn, lại quay sang Y Phong chất ngất, cuối cùng đến một Lâm Dĩnh Nhi thanh xuân động lòng người.
Đúng lúc Vương Tử Quân đang suy nghĩ miên man thì tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là Tôn Trạch Hồng với nụ cười rạng rỡ.
- Bí thư Vương, anh thật sự rất an nhàn.
Sau khi được thấy thủ đoạn của Vương Tử Quân thì số lần Tôn Trạch Hồng đến phòng làm việc của Vương Tử Quân càng nhiều hơn. Vương Tử Quân thấy Tôn Trạch Hồng đi đến thì vội vàng đứng lên, sau đó mời bí thư Tôn ngồi xuống ghế sa lông.
- Bí thư Tôn, hôm nay sao anh lại có thời gian rảnh đến miếu nhỏ này của tôi? Có phải anh biết rõ tôi đây hương khói không thịnh nên đến bổ sung một chút không?
Sau khi quen thuộc với Tôn Trạch Hồng thì Vương Tử Quân cũng thích nói vài lời vui đùa không ảnh hưởng đến toàn cục. Trong quan trường không có bao nhiêu lời với nội dung hoàn toàn chính xác và đúng đắn, nhưng những lời vui đùa lại có tác dụng kéo khoảng cách giữa hai người, điều này thì Vương Tử Quân hiểu rất rõ.
Tôn Trạch Hồng cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, nếu chỗ này của anh hương khói không thịnh thì chỗ tôi và bí thư Triệu sợ rằng sẽ là hai tên ăn mày đói bụng, sao anh lại không tìm đến hóa duyên? Nhưng thôi, ai bảo bí thư Vương là người tốt số, hai ngày trước có một người bạn cũ đến biếu tôi hai bịch trà Phổ Nhị của Vân Nam, tôi thấy anh cũng là người thích trà, thế cho nên đến chia xẻ cùng uống kiếm nguồn vui.
Tôn Trạch Hồng vừa nói vừa lấy ra một gói trà khá lớn và tinh xảo, hắn khẽ đặt lên mặt bàn trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng có chút nghiên cứu về trà, hắn mở túi ra, bên trong là một khối trà được ép lại như nghiên mực. Hắn căn cứ vào màu sắc và hương vị mà cho ra kết luận đây chính là trà Phổ Nhị thượng phẩm.
Tôn Trạch Hồng sẽ không chạy đến tặng mình một bịch trà Phổ Nhị thượng phẩm một cách vô duyên vô cớ thế này. Một ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn cũng không vạch trần sự việc mà hít vào một hơi thật sâu rồi lại thở dài:
- Đúng là trà ngon, dù chưa pha trà uống thử nhưng tôi cũng nhận biết được vài phần.
Tôn Trạch Hồng thấy Vương Tử Quân thoải mái tiếp nhận thì tỏ ra rất thoải mái, hắn nói vài câu về trà đạo với Vương Tử Quân, sau đó thay đổi chủ đề:
- Bí thư Vương, Tỉnh đoàn chúng ta cũng cần phải xem xét lại các vấn đề về tài vật, cũng nên cho ra một chương trình chuyên biệt. Dù các đồng chí trong tỉnh đoàn đều là người có tố chất cao độ, thế nhưng dù thế nào cũng có hạn chế, dù sao cũng không bằng làm việc theo quy củ, có câu không có quy củ khó thành công được.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu ý nghĩ của Tôn Trạch Hồng, hắn thường có thái độ giúp đỡ với các phương án kiến thiết xây dựng cơ quan, nếu nhìn thẳng vào các sự việc từng xảy ra thì đề nghị của Tôn Trạch Hồng là rất hay. Nhưng vừa rồi Lâm Thụ Cường giận dỗi chạy đến gặp mặt Âu Dương Dương, chỉ cần nhìn qua sự việc như vậy cũng biết là đề nghị của Tôn Trạch Hồng không đơn giản chút nào.
- Bí thư Tôn, đề nghị của anh thật sự mạnh như thác đổ, tuyệt đối có tính chiến lược, tôi cũng hiểu cần xây dựng một quy củ như thế. Hay là thế này, đợi đến khi tổ chức hội nghị ban ngành, bí thư Tôn ném đề nghị này ra, tôi nghĩ bí thư Âu Dương cũng là người thông tình đạt lý, sẽ không phản đối.
Vương Tử Quân nhấp một ngụm trà rồi khẽ nói.
"Vương Tử Quân này đúng là quá xảo quyệt!"
Dù Tôn Trạch Hồng thật sự hiểu vài phần về Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này thấy Vương Tử Quân chỉ dùng vài lời đã đẩy sự việc lên đầu mình, Tôn Trạch Hồng cũng cảm thấy có chút ngột ngạt.
Cũng may Tôn Trạch Hồng nói ra và nghe được lời phản hồi của Vương Tử Quân cũng xe như đạt được mục đích của mình. Anh có thể đứng ngoài chỉ trỏ nói này nọ, nói chồn kéo xe không nhanh, nhưng anh không ngáng chân thì xem như là quá tốt rồi. Tôn Trạch Hồng nghĩ như vậy mà cảm thấy bình tĩnh trở lại, hắn cũng không muốn dây dưa nhiều, chỉ nói nhăng nói cuội vài câu, sau đó cười ha hả rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Trời gian trôi qua rất nhanh, vô tình đã dần tối. Vì đi cùng với Âu Dương Dương nen Vương Tử Quân cũng không ngồi trên xe của Thái Thần Bân, mà lêo lên chiếc xe Nissan Bluebird của Âu Dương Dương.
Lâm Thụ Cường là chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn, những chuyện này xảy ra cũng được Âu Dương Dương đưa theo. Lâm Thụ Cường ngồi ở vị trí tài xế thấy Vương Tử Quân đi đến thì không khỏi nhíu mày theo bản năng, Âu Dương Dương ngồi sau thấy Lâm Thụ Cường ngồi yên như không thì dùng giọng hung hăng nói một câu:
- Thụ Cường, sao càng ngày anh càng kém như vậy?
Lâm Thụ Cường sợ nhất chính là tình cảnh lãnh đạo tỏ ra thất vọng về mình, đồng thời hắn cũng nhanh chóng hiểu rõ nội dung lời nhắc nhở của lãnh đạo. Hắn thức thời xuống xe, tranh thủ mở cửa sau cho Vương Tử Quân. Khi Vương Tử Quân ngồi vào bên trong thì hắn nhanh chóng đóng cửa lại.
Cẩm Viên Tinh cách tỉnh ủy không quá xa, Âu Dương Dương và Vương Tử Quân chỉ nói với nhau được vài câu trên xe thì phải bước xuống. Âu Dương Dương để Lâm Thụ Cường ở lại cửa chờ Giản Thuận Bình, nàng và Vương Tử Quân lại đi đến phòng đã đặt sẵn.
- Bí thư Vương, tửu lượng của anh thế nào?
Âu Dương Dương ngồi vào vị trí của mình rồi quay sang hỏi Vương Tử Quân.
"Tửu lượng?"
Tửu lượng của Vương Tử Quân tất nhiên không tính là quá tốt, nhưng hôm nay hắn cũng xem như tình nguyện với bất cứ cái giá nào. Những năm nay muốn hoàn thành công việc cũng không dễ dàng gì, hôm nay Giản Thuận Bình giống như một ngân hàng đối với tỉnh đoàn, nếu như đối phương không ném tư nguyên của mình ra cho tỉnh đoàn sử dụng, chỉ sợ tất cả sẽ khó thể thành công, điều này Vương Tử Quân hiểu rất rõ. Thế là hắn quay sang nói với Âu Dương Dương:
- Cũng không quá tốt, uống vài ly thì không có vấn đề. Nhưng cũng không sao, bí thư Âu Dương, hôm nay tôi vì mục tiêu công tác mà có thể anh dũng hiến thân.
Âu Dương Dương nở nụ cười thỏa mãn vì thái độ của Vương Tử Quân, nàng dùng giọng hăng hái nói:
- Trường kỹ thuật của phòng lao động thương binh xã hội thật sự có ý nghĩa rất quan trọng với trường nghề của chúng ta, tối nay dù Giản Thuận Bình là lô cốt ngoan cố thì chúng ta cũng phải đánh cho anh ta ngã xuống.
Âu Dương Dương nói mang theo vài phần hương vị chém đinh chặt sắt. Tình huống này làm cho Vương Tử Quân phải nhìn hai bàn tay trắng của mình, trong lòng thầm cảm thán, tinh thần của phụ nữ thật sự quá mạnh mẽ.
Vương Tử Quân dù biết sự việc không đơn giản như những gì Âu Dương Dương đang suy tính, thế nhưng lúc này hắn cũng không muốn dội một gáo nước lạnh lên đầu bí thư Âu Dương, hắn vội vàng tiếp lời và phụ họa:
- Đúng vậy, sự việc gì cũng do con người xử lý, bí thư Âu Dương, lần này chúng ta tranh thủ hết sức có thể là được.
Hai bên nói chuyện với nhau giống như chuẩn bị sẵn mưu kế trước khi ra chiến trường, Vương Tử Quân dùng ánh mắt giống như chưa từng phát hiện ra trí tuệ cao độ để nhìn qua Âu Dương Dương. Dù người phụ nữ này bình thường có thái độ cực kỳ cố kỵ với mình, thế nhưng trận chiến hôm nay cũng là thật lòng, điều này ông trời có thể làm chứng. Khi hai người đang nói chuyện thì Lâm Thụ Cường ở bên ngoài gọi điện thoại đến, nói là đã thấy xe của Giản Thuận Bình. Âu Dương Dương tiếp nhận điện thoại rồi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó hai người đi ra ngoài.
Nếu nói về cấp bậc thì Âu Dương Dương và Giản Thuận Bình là giống nhau, đều là cán bộ cấp giám đốc sở, nhưng nếu bàn về thực quyền thì Âu Dương Dương thật sự thua kém Giản Thuận Bình, vì quyền lực của một lãnh đạo phòng lao động thương binh xã hội tỉnh khó thể so sánh với tỉnh đoàn.
Âu Dương Dương đã thay đổi trang phục khi tan tầm, mặc một chiến sườn xám không tay, dáng người được biểu hiện đầy đủ, rất quyến rũ, cánh tay trắng ngần như ngó hành, bên ngoài lại được phủ một chiếc áo khoác hơi mỏng. Nàng vén mái tóc lên cao sau đầu, ngoài tư thái khôn khéo giỏi giang còn làm tăng lên vài phần quyến rũ.
Vương Tử Quân đã quen nhìn hình tượng nghiêm trang của Âu Dương Dương trong trang phục công sở, hôm nay lại thấy một Âu Dương Dương khác xa thường ngày. Dựa vào ánh mắt với tiêu chuẩn khá cao của hắn, hắn cũng không thể không thừa nhận tối nay Âu Dương Dương thật sự xinh đẹp khó tưởng.
Khi hai người đi ra đến đại sảnh Giản Thuận Bình cùng hai người đàn ông trung niên đi vào.
Âu Dương Dương là chủ, nàng nhanh chóng tiến lên nở nụ cười sáng lạn với Giản Thuận Bình:
- Trưởng phòng Giản, hôm nay anh đại giá quang lâm thật sự làm cho tôi đây cảm thấy vinh hạng.
Khi thấy Giản Thuận Bình đi đến thì Âu Dương Dương thật sự rất biết cách bày ra tư thái giống như đã chờ đợi nơi đây từ rất lâu. Hai bên bắt tay giới thiệu một lúc, trên mặt Giản Thuận Bình cũng tràn đầy nụ cười.
Vài người cùng đi vào phòng, đều ngồi xuống. Âu Dương Dương tự giới thiệu Vương Tử Quân cho các vị khách, nàng nói rất mạnh miệng, đây là trợ thủ của tôi đến từ huyện Lô Bắc. Vương Tử Quân gật đầu phụ họa, trong lòng thật sự không thoải mái.
Ai cũng là người nghe tiếng nhạc sẽ biết lời bài hát, Âu Dương Dương giới thiệu như vậy chỉ có một ý nghĩ, chính là không phải khoe khoang về Vương Tử Quân, mà là đang tự cất nhắc chính bản thân mình. Vương Tử Quân là chư hầu một phương thì thế nào? Không phải đến làm thủ hạ dưới tay tôi sao? Hoặc là: Một trợ thủ của tôi cũng là một vị chủ tịch huyện được cất nhắc lên. Sau khi ổn định tâm tình thì Vương Tử Quân nở nụ cười tự chế giễu, phụ nữ thường có lòng dạ hẹp hòi như vậy, mình cần gì phải so đo với nàng?
Nhưng giọng điệu và nụ cười của Âu Dương Dương vào tối hôm nay cũng làm Vương Tử Quân sinh ra ý nghĩ khác, giống như nàng đã biến thành một người khác vậy. Điều này làm cho hắn cảm thấy người phụ nữ có danh xưng phụ nữ sắt kia thật sự có vài phần đẹp mắt. Hắn mỉm cười nghe Âu Dương Dương nói chuyện với khách, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều. Tất nhiên một hành vi mờ ám của Âu Dương Dương cũng được hắn nhìn ra: Nàng vừa trò chuyện vui vẻ vừa không quên làm một vài công đoạn chuẩn bị, khẽ giữ lại chiếc khăn lau tay của mình.
Dù mọi người đến đây đều hiểu rõ mục đích của nhau, thế nhưng bọn họ cũng không vạch trần. Vì thế mà món ăn được dâng lên rất nhanh, chỉ sau mười phút đã có tám món được dọn lên.
Vì không bàn về việc công nên bầu không khí rất nhiệt liệt, dù là Âu Dương Dương hay là Giản Thuận Bình đều là những lão tướng trong các mâm tiệc, bọn họ nâng ly cạn chén thật sự rất hòa thuận.
Giản Thuận Bình uống vào vài ly thì tỏ ra nhã nhặn hơn, hắn nhìn Âu Dương Dương, giọng nói ẩn giấu:
- Em Âu Dương, anh đây thật sự bội phục em, em rõ ràng xứng với đáng với danh hiệu Bạch Cốt Tinh.
Mọi người nghe thấy lời trêu ghẹo của Giản Thuận Bình thì đều nở nụ cười, Giản Thuận Bình lại dùng giọng không chút hoang mang giải thích:
- Mọi người đừng cười, tôi nói Bạch Cốt Tinh cũng không phải là trong phim, tôi nói đến những người tinh anh trong thành phần trí thức, bọn họ được gọi là Bạch Cốt Tinh.
Giản Thuận Bình nói cũng làm cho Âu Dương Dương nở nụ cười phối hợp:
- Anh Giản, có câu thế này, phụ nữ làm cho thế giới đẹp đẽ hơn, có phải vậy không?
Giản Thuận Bình liên tục gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, tối hôm nay không phải là em Âu Dương đã chứng minh điểm này rồi sao?
Âu Dương Dương khẽ nở nụ cười, nàng nói một câu hai nghĩa:
- Thượng đế sáng tạo ra thiếu nữ, đàn ông lại sáng tạo ra đàn bà. Nhìn từ quan điểm này thì thế giới có bao nhiêu vẻ đẹp đều phải làm phiền đàn ông.
Giản Thuận Bình nở nụ cười thoải mái, khen một câu, mà mọi người trên bàn rượu cũng nở nụ cười vì đề tài này. Âu Dương Dương đứng lên nâng ly rượu nói:
- Anh Giản, hôm nay em gái đây gặp chuyện khó xử, không biết anh là người làm anh có thể giúp đỡ một tay hay không? Nếu được thì em gái đây xin kính anh ba ly.
Âu Dương Dương liên tục uống cạn ba ly rượu, gương mặt tinh xảo có thêm vài phần ửng đỏ. Tuy đã gần bốn mươi nhưng lúc này nhìn qua thì thấy Âu Dương Dương giống như một cô gái đôi mươi mà thôi.
Giản Thuận Bình vẫn nở nụ cười tươi vui, hắn bình tĩnh ngồi đó giống như một lão phật gia. Sau đó hắn vung bàn tay mập mạp lên dùng giọng hào sảng nói:
- Em Âu Dương, em ngồi xuống nói chuyện, em đứng lên như vậy thì anh lại không thể nhìn rõ được.
Giản Thuận Bình nói thế nhưng lại không có ý đứng lên.
Vương Tử Quân nhíu mày, cũng không nói gì, dù sao cũng là tỉnh đoàn có việc cầu người ta, tư thái khó thể ngẩng cao đầu, điều này hai người Vương Tử Quân đã nhất trí từ trước rồi.
- Anh Giản, anh nói kìa, nếu nói về công tác thì anh là lãnh đạo của tôi; nếu nói về tuổi thì anh cũng tương đồng với anh tôi, bây giờ em kính rượu cho anh, nếu anh không uống thì cũng coi như xem thường đứa em này.
Âu Dương Dương một tay cầm chai rượu một tay cầm ly rượu rồi vừa cười vừa nói.
Nụ cười trên mặt Giản Thuận Bình càng thêm sáng lạn, hắn cười ha hả nói:
- Em Âu Dương, em đã uống ba ly rượu, đừng nói thêm nữa, chỉ cần là chuyện của em, đại ca sẽ tuyệt đối xử lý nhanh gọn.
Giản Thuận Bình nói xong thì vẻ mặt Âu Dương Dương có hơi lạnh lẽo, dựa vào trí thông minh của nàng, tất nhiên nàng sẽ hiểu Giản Thuận Bình sảng khoái đồng ý nhưng thực tế lại quy định phạm vi hoạt động của mình.
Nhưng Triệu Nguyên Cố này có một nhược điểm trí mạng chính là ôm công nhưng mặc kệ việc, chỉ cần thấy đó là thành tích cao độ thì sẽ không nhường ai mà chạy đến tranh giành. Hôm nay bệnh cũ lại tái phát, vừa nói đến chuyện bí thư Nhiếp rất tán thưởng vì hoạt động của tỉnh đoàn thì vẻ mặt Triệu Nguyên Cố có thêm vài phần vinh quang, vì hoạt động lần này là do hắn chủ trì.
Vương Tử Quân không thích một người chỉ cần mở miệng là tô son thiếp vàng lên mặt chính mình như vậy. Hắn nhìn Triệu Nguyên Cố đang mở miệng lải nhải, cũng không thể nói rõ, chỉ có thể nhẫn nại nghe đối phương thao thao bất tuyệt. Triệu Nguyên Cố khoe khoang xong thì mới đứng lên, Vương Tử Quân nghe đến mức buồn nôn cũng cố gắng gật đầu nhưng trong lòng cảm thấy rất chán nản.
Vương Tử Quân tiễn chân Triệu Nguyên Cố, hắn bắt đầu suy xét về vấn đề xây dựng trường nghề. Tuy được sự giúp đỡ của Âu Dương Dương thì coi như khá tốt, nhưng nếu không có giảng viên thì cũng không thể cho Chúc Nghiêm Dương đến huấn luyện mọi người lựa chọn sắt vụn được.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, trước tiên Vương Tử Quân nghĩ đến Tần Hồng Cẩm, có sự trợ giúp của Tần Hồng Cẩm và tập đoàn Quân Thành thì xây dựng một ngôi trường nghề không quá khó. Nhưng hắn cũng không phải chỉ muốn một ngôi trường như vậy, hắn muốn mở rộng ra nhiều trường, nếu như chỉ đựa vào một mình tập đoàn Quân Thành thì chuyện này cũng không bằng khỏi làm.
Vương Tử Quân nghĩ một lúc lâu, đầu óc rối cả lên, hắn đi qua đi lại trong phòng làm việc, sau đó chậm rãi bước ra khỏi khu văn phòng tỉnh đoàn.
Lúc này vẫn là mùa xuân, cả khu tỉnh ủy là một màu xanh mát mắt, ánh mặt trời ônn hòa chiếu xuống đất, trong không khí mơ hồ có hương vị gì đó làm cho người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ. Cuối xuân đầu hè thường có không khí chẳng nóng và chẳng mát, là khoảng thời gian làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhất.
- Này, này, này, anh gì ơi, anh làm gì vậy? Tôi không phải đã nói với anh rồi sao? Anh có vấn đề gì thì trước tiên có thể phản ánh với ban văn thư, tôi đưa anh đi là được.
Khi Vương Tử Quân đang chậm rãi cất bước thì thấy một bảo vệ của ban bảo vệ trong tỉnh ủy đang giữ một ông lão mặc quần áo màu vàng lại.
Ông lão kia đẩy tay tên bảo vệ rồi nói:
- Tiểu tử, tôi không phải đến tìm hiểu hay phản ánh gì cả, tôi thật sự có việc muốn tìm bí thư Âu Dương của đoàn thanh niên tỉnh.
Tên bảo vệ vừa nghe thấy ông lão tìm bí thư Âu Dương thì thật sự không dám buông tay. Hắn là một viên bảo vệ trong khu tỉnh ủy, từ ngày đầu tiên đi làm đã được đội trưởng nói qua không biết bao nhiêu lần về những chuyện tương tự như thế này. Hắn cũng không dám cho ông lão xông vào, sống chết cũng phải đưa đến phòng văn thư để xử lý.
Nhân viên bảo vệ lôi kéo làm cho ông lão cảm thấy tức giận, sau đó lại sốt ruột, lão hất tên nhân viên bảo vệ ra rồi nói:
- Tiểu tử này đúng là, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi không phải đến để phản ánh hay tìm hiểu gì cảe, tôi đến để hỏi bí thư Âu Dương chút chuyện, cậu kéo tôi đi làm gì?
- Bác à, bác muốn tìm bí thư Âu Dương thì cũng phải đi theo trình tự chứ? Nếu ai đến tìm lãnh đạo cũng được cháu cho vào, như vậy lãnh đạo sao có thể làm việc được? Nếu cháu để cho bác tùy tiện đi vào, như vậy cháu cũng bị xử phạt.
Tên bảo vệ này có tâm tính khá tốt, hắn vừa khuyên bảo vừa đẩy ông lão ra ngoài.
Ông lão đã thấy được khu văn phòng của tỉnh đoàn, biết đó là nơi tỉnh đoàn xử lý công tác hằng ngày, thế là vừa vùng vẫy phản kháng tên bảo vệ vừa dùng ánh mắt không cam lòng nhìn về phía bên này.
Vương Tử Quân có chút do dự, hắn dừng bước, vốn không quá quan tâm đến chuyện này, thế nhưng hắn lại nghe nói có liên quan đến Âu Dương Dương, điều này làm hắn quan tâm.
- Tiểu Tôn, có chuyện gì xảy ra?
Vương Tử Quân cũng xem như có chút quen biết tên nhân viên bảo vệ kia, hắn trầm giọng hỏi.
Tên nhân viên bảo vệ kia có nhiệm vụ bảo vệ an ninh khu vực này, tất nhiên hắn cũng không xa lạ gì vị phó bí thư mới đến nhận chức ở tỉnh đoàn. Khi thấy Vương Tử Quân thì hắn vội vàng buông bàn tay đang kéo ông lão ra rồi nói:
- Bí thư Vương, bác này có vấn đề cần phản ánh nhưng không làm theo đúng quy trình, tôi chuẩn bị đưa bác ấy đến ban văn thư.
Vương Tử Quân cười cười, hắn có chút tán thưởng những lời nói khéo léo của viên bảo vệ, đồng thời cũng hiểu nổi khổ tâm của bọn họ. Hắn phất tay với tên bảo vệ, sau đó nói với ông lão:
- Bác trai, Tiểu Tôn nói rất đúng, nếu bác có việc cần phản ánh thì cứ làm theo đúng trình tữ sẽ nhanh hơn.
Ông lão nhìn vẻ mặt hòa ái của Vương Tử Quân, lão thở dốc một hơi nói:
- Cũng không phải tôi không muốn làm theo đúng trình tự, chẳng qua là sợ không kịp mà thôi. Lúc này đã gần hết nửa năm, bọn nhỏ còn đang học trong những căn phòng đầy nguy cơ, có thể sụp bất cứ lúc nào. Bí thư Âu Dương đã đồng ý chuyển tiền trước tết, nhưng đã vài tháng trôi qua mà còn chưa thấy đồng tiền nào.
Ông lão nói rất lộn xộn và bừa bãi, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn hiểu được vấn đề, hắn có chút trầm ngâm, cảm thấy chuyện này nên tìm đến nói với Âu Dương Dương thì hay hơn.
- Bác trai, bác cũng đừng gấp, nếu bác muốn tìm bí thư Âu Dương thì đi theo cháu là được.
Vương Tử Quân nói rồi đưa tay mời ông lão đi về phía khu văn phòng màu trắng của tỉnh đoàn.
Ông lão có hơi ngây người, không ngờ cậu cán bộ hào hoa phong nhã trước mặt lại đồng ý cho mình đến gặp bí thư Âu Dương. Khi lão đang cảm thấy khó hiểu thì nhân viên bảo vệ bên kia đã ghé sát tai nói:
- Bác trai, bác còn do dự gì nữa, đây là phó bí thư Vương của tỉnh đoàn Sơn Nam, bác cứ đi theo anh ấy, không phải sẽ được gặp bí thư Âu Dương sao? Bác mau đi đi.
- Bí thư Vương?
Ông lão nhìn Vương Tử Quân, trong mắt có vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.
- Cháu là Vương Tử Quân, công tác ở đoàn thanh niên tỉnh, bác nếu muốn gặp bí thư Âu Dương thì đi theo cháu.
Vương Tử Quân cười với ông lão rồi dùng giọng thản nhiên nói.
Ông lão được Vương Tử Quân dẫn đường đi về phía khu văn phòng màu trắng tỉnh đoàn. Trên đường đi Vương Tử Quân đã từ miệng ông lã mà tìm hiểu được vài thông tin. Ông cụ tên là Hào Thiết Cương, là công nhân của nhà máy cơ giới đã về hưu. Sau khi về hưu thì ông cũng không ở lại thành phố Sơn Viên mà quay về quê sống một cuộc sống mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn về nhà, cũng xem như vui vẻ sung sướng.
Nhưng Hào lão gia tử bận rộn cả đời cũng không phải là người có số được hưởng phúc, có một buổi sáng đi dạo đến một ngôi trường trong thôn, khi nhìn phòng học của con em trong thôn thì không khỏi cảm thấy đau đớn lòng.
Trường tiểu học trong thôn hiện ra trước mắt Hào Thiết Cương giống như một con lạc đà có thể nằm vật xuống sa mạc bất cứ lúc nào, lúc này thịt trên người lạc đà đã bị chim rỉa sạch chỉ còn trơ lại bộ xương. Trong cái khung xương sắp sập đó liên tục vang lên tiếng đọc sách của con trẻ.
Khi thấy trường tiểu học rách mướp, sau đó thấy rất nhiều đứa trẻ chạy từ bên trong ra ngoài chơi đùa, Hào Thiết Cương chợt sinh ra ý nghĩ muốn kiến thiết lại ngôi trường cho người trong thôn. Nhưng đây là một thôn nghèo dưới chân núi, kinh tế không phát triển, nếu muốn xây một ngôi trường thì dễ dàng sao?
Cũng may ông trời không phụ lòng người, khi Hào Thiết Cương lên huyện tìm các ban ngành tranh thủ tài chính, trùng hợp là khi đó bí thư Âu Dương của tỉnh đoàn cũng đang thị sát công tác ở nơi đây. Bí thư Âu Dương tỏ ra rất hùng hồn với ý nghĩ tràn đầy nhiệt tình của ông lão, đã cho ra quyết định ngay tại chỗ: Sẽ xuất ra một phần tiền từ quỹ xây dựng của tỉnh đoàn để giúp Hào Thiết Cương xây dựng trường học cho người trong thôn.
Sau khi có được câu trả lời thuyết phục của bí thư Âu Dương thì Hào Thiết Cương tỏ ra cực kỳ vui sướng, không những chỉ mình lão vui sướng, người trong thôn đều rất vui. Tuy mọi người không có tiền nhưng có thể tham gia lao động miễn phí, nhưng thời gian dần trôi qua, hương vị vui vẻ cũng không còn.
Trong khoảng thời gian này vì khoản tiền sửa chữa trường học không được chuyển xuống nên uy tín của Hào Thiết Cương trong thôn ngày càng dao động, bắt đầu có thôn dân nói lão chỉ biết mạnh miệng, nếu không thì vài tháng đã trôi qua mà sao không có đồng nào?
Hào Thiết Cương thật sự cảm thấy rất đè nén vì những lời chỉ trích của thôn dân, lão thật sự sinh ra cảm giác đứng ngồi không yên, hơn nữa lão còn tỏ ra sốt ruột hơn so với những thôn dân không hiểu rõ tình huống kia rất nhiều. Lão tức giận bắt xe đến thành phố Sơn Viên, lão nghĩ muốn chính miệng mình hỏi Âu Dương Dương, xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra?
Vương Tử Quân đã tìm hiểu được đại khái, hắn đưa Hào Thiết Cương đến phòng làm việc của mình, pha trà cho ông lão, để lão nghĩ chân một lúc, chính hắn thì đi về phía phòng làm việc của Âu Dương Dương.
Âu Dương Dương vừa lúc có trong phòng làm việc, nàng đang ngồi ngay gắn phía sau bàn làm việc, cũng không khác gì so với ngày thường. Nàng mặc một bộ trang phục công sở màu cà phê sữa, vẫn là bộ dạng khỏe khoắn giỏi giang như trước, lại có vẻ cực kỳ tinh thần. Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì nàng tươi cười nói:
- Chào bí thư Vương, anh đã chọn địa điểm cho trường nghề rồi phải không? Tôi cảm thấy như vậy là không được, nó quá xa xôi, tôi cảm thấy nên chọn một địa phương bắt mắt một chút, như vậy rất có lợi cho việc triển khai mở rộng hoạt động của nhà trường...
Vương Tử Quân cười cười với ý kiến của Âu Dương Dương:
- Bí thư Âu Dương, chúng ta còn phải bàn bạc về vấn đề này. Lúc này có một ông lão tên là Hào Thiết Cương ở thôn Hào Gia Câu muốn gặp ngài, không biết ngài có ấn tượng gì không?
- Hào Gia Câu? Hào Thiết Cương?
Âu Dương Dương trầm ngâm một lát, sau đó hai bàn tay trắng nõn vỗ vào nhau:
- À, tôi nhớ ra rồi, đó là một ông lão có phải không? Ôi, ông lão kia thật sự là một người nhiệt tình, vì muốn tranh thủ chút tài chính sửa trường học cho đám trẻ trong thôn mà mỗi ngày đi năm kilomet đường đến huyện ủy. Ôi, ông ấy bây giờ đang ở đâu? Tôi cũng đang muốn đi đến thăm Hào Gia Câu một chuyến, để xem trường học của bọn họ được xây dựng như thế nào.
Âu Dương Dương tiễn chân Hào Thiết Cương mà vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi. Sau khi thị sát tuyến huyện quay về thì nàng đã sai người chuyển tài chính cho Hào Gia Câu xây trường, vì sao đến bây giờ Hào Thiết Cương lại đưa đến thông tin ngôi trường kia còn chưa khởi công?
Tại sao lại như vậy? Âu Dương Dương trước nay luôn công tác ở cơ quan, bây giờ gương mặt rất tức giận, nàng vỗ tay lên bàn một cái thật mạnh.
- Tử Quân, tôi phải tự mình đến huyện Động Luân xem thế nào, để xem cuối cùng có chuyện gì xảy ra?
Âu Dương Dương nhìn Vương Tử Quân đang đứng bên cạnh rồi nói.
Vương Tử Quân là cán bộ từ cơ sở đi lên, có nhiều huyện còn không thể phát lương cho cán bộ công nhân viên nữa là. Những năm gần đây vì xây dựng quỹ vì người nghèo và khuyến học mới cho nhiều học sinh thấy được hy vọng, nhưng nhà trường bên dưới muốn lấy được tiền từ những quỹ này cũng phải năm lần bảo lượt báo cáo lên trên mới có dược.
Ngày nay người giữ tiền đều là thượng đế, bọn họ thích đưa đẩy, cố ý kéo dài không làm. Dù biết đó là căn bệnh chung nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy tức giận, khoản tiền của quỹ hy vọng là tiền cứu mạng, phải biết rằng đây là tiền đến từ những nhà hảo tâm, thường dùng vào những việc thiện, rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào?
Khoảnh khắc này Vương Tử Quân chợt sinh ra nhiều ý nghĩ, mỗi ý nghĩ như vậy đều có thể xảy ra. Thế là hắn nhìn gương mặt tức giận của Âu Dương Dương, hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ khuyên nhủ:
- Bí thư Âu Dương, chuyện này chị tự mình đi có phải hơi quá rồi không? Theo tôi thấy chỉ cần phái hai vị đồng chí đến huyện Động Luận kiểm tra thêm là được.
Âu Dương Dương dùng ánh mắt có chút do dự nhìn vị trợ thủ trẻ tuổi bên cạnh, nàng trầm ngâm một lát, cảm thấy đề nghị này là rất hay, vì thế gật đầu đồng ý.
Bầu không khí trong phòng làm việc trở nên trầm mặc, hai người vẫn còn đang thầm suy xét xem rốt cuộc khoản tiền đã chuyển xuống đã bị lấy đi đâu, làm gì? Chẳng lẽ có kẻ nóng đầu rồi tham ô số tiền kia sao? Nếu là tham ô công khoản bình thường thì cũng không có vấn đề, nhưng đây là tiền từ quỹ hy vọng của tỉnh đoàn, ý nghĩa của nó rất quan trọng, nó liên quan đến tương lai và sức khỏe của học sinh, thật sự khá quan trọng.
- Bí thư Vương, anh chuẩn bị thế nào cho công tác xây dựng trường nghề thanh niên?
Âu Dương Dương bị áp chế một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng thay đổi chủ đề.
- Địa điểm thì không có vấn đề, chỉ là muốn hợp tác với trường kỹ thuật bên kia có chút khó khăn.
Vương Tử Quân cũng không che giấu, hắn nói ra tình huống mình đến gặp trưởng phòng lao động thương binh xã hội tỉnh Sơn Nam.
Âu Dương Dương nhìn lướt qua cửa kính, nàng hít vào một hơi thật sâu. Nàng thật sự rất coi trọng công trình trường học đào tạo nghề cho thanh niên, nàng cũng ý thức được nếu làm xong công trình này, chỉ sợ sẽ mang đến thành tích và vinh quang cho mình.
- Anh chờ chút, tôi sẽ gọi điện thoại cho trưởng phòng Giản Thuận Bình của phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, để tôi hẹn anh ấy dùng cơm. Chúng ta cùng đi nhé?
Vương Tử Quân nghe lời đề nghị của Âu Dương Dương, tuy hắn cảm thấy chỉ đơn giản là một bữa cơm sẽ khó thể nào thay đổi được thái độ của Giản Thuận Bình, cũng không thể giải quyết được vấn đề. Thế nhưng lúc này Âu Dương Dương đã nói như vậy, hắn là một thủ hạ cấp phó, cũng không nên chống đối lại lãnh đạo, thế hắn lên tiếng đồng ý:
- Tốt, bí thư Âu Dương, chị xem nên sắp xếp ở đâu?
- Ở Cẩm Viên Tinh, hoàn cảnh nơi đó rất khá.
Âu Dương Dương nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong đầu cũng lóe lên nhiều ý nghĩ.
Dù bây giờ Âu Dương Dương vẫn là người nhất ngôn cửu đỉnh trong tỉnh đoàn, thế nhưng nàng có thể leo lên vị trí hiện tại thì đủ chứng minh mình cũng không phải là kẻ ngốc. Nàng mẫn cảm cảm nhận được vị trí bất động của mình xưa nay đang bị khiêu chiến, người khiêu chiến địa vị của mình hoàn toàn đến từ một thủ hạ cấp phó xếp ở vị trí cuối cùng.
Nhưng dù Âu Dương Dương tỏ ra đề phòng theo kiểu vô thức với Vương Tử Quân, nàng cũng không thể không thừa nhận vị trợ thủ này cực kỳ có khả năng. Chưa nói đến những thứ gì khác, chuyện đề bạt hai vị phó chủ nhiệm phức tạp rối rắm như vậy lại được hắn hóa giải cực kỳ nhẹ nhàng, lúc bắt đầu thì giương cung bạt kiếm, đến bây giờ lại bình an vô sự.
Hơn nữa các vị lãnh đạo trước đó có nhắn nhủ đều gọi điện thoại đến nói vài lời tán thưởng, Âu Dương Dương chỉ biết: Một kết quả như vậy rõ ràng là đốt hương trước tất cả các vị phật, điều này làm cho nàng sinh ra cảm giác bội phục sát đất với trợ thủ của mình.
Nếu như hắn có thể dễ sai bảo và cống hiến sức lực cho mình, làm một nhân viên công tác tận trung, là người đại diện cho mình, là người có chiến lược và tư tưởng, lại có tố chất và năng lực, đây tuyệt đối là trợ thủ tốt. Nhưng tên này lại quá kiêu ngạo không phục mình, lại có cá tính rất mạnh, thử nghĩ xem người có tài sẽ cam chịu cúi đầu may áo cưới cho kẻ khác sao?
Âu Dương Dương nghĩ như vậy mà thầm thở dài, đúng lúc nàng chuẩn bị lên tiếng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Nàng lên tiếng, thế là Lâm Thụ Cường thở phì phò đi vào.
- Bí thư Âu Dương.
Lâm Thụ Cường với bộ dạng uất ức tiến vào trong phòng làm việc của Âu Dương Dương, khi thấy bí thư Âu Dương ngồi với Vương Tử Quân thì quyết tâm tố cáo bốc lên tận đầu đã biến đi như hơi nước, mất đi vẻ phấn chấn, tinh thần mỏi mệt. Nhưng khi nhìn sang Vương Tử Quân thì vẻ oán độc trong mắt lại khó thể nào che giấu được.
Bây giờ Lâm Thụ Cường thật sự rất căm hận Vương Tử Quân, nếu như không phải vì tên khốn này đẩy hai tên phó chủ nhiệm mới đến, Lâm Thụ Cường hắn nào đến mức khốn khổ như hiện tại? Bây giờ khối văn phòng tỉnh đoàn đã là xu thế Tam Anh chiến Lữ Bố, ba gã phó chủ nhiệm liên thủ chống lại hắn, tuy xu thế chưa đến mức làm dao động vị trí của hắn, thế nhưng bầu không khí quỷ dị trong văn phòng làm hắn sinh ra cảm giác rất khó chịu.
Lúc này Lâm Thụ Cường nổi giận là mình vừa đưa ra hóa đơn sửa xe thì đã bị Trần Chính Hưng đấy về một cách không chút khách khí, còn dùng lời lẽ cay nghiệt nói: Dù sửa chữa lại toàn bộ cũng không mất nhiều tiền như vậy, huống hồ chỉ là vài hỏng hóc nhỏ nhặt thế này. Chi trả biên lai là chuyện nhỏ, Trần Chính Hưng không nể mặt mới là chuyện lớn, chẳng phải đang muốn đánh vào mặt mình, muốn nói cho mọi người biết một biên lai với số tiền khống như vậy là tự mình khai ra sao?
Lâm Thụ Cường thật sự căm tức, hắn ồn ào một trận với Trần Chính Hưng trong văn phòng trước mặt mọi người. Lúc đó Lâm Thụ Cường thật sự sinh ra xúc động muốn đánh cho tên trợ thủ vừa nhận chức vài ngày một trận nên thân. Nhưng nếu đánh nhau sẽ phát sinh hậu quả khó lường, vậy nên hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Bây giờ hắn nhìn thấy người khởi xướng là Vương Tử Quân, sao không sinh ra cảm giác căm hận nghiến răng nghiến lợi cho được?
Lâm Thụ Cường hiểu rất rõ, nếu Vương Tử Quân kia không bày ra một mánh khóe như vậy, mình sẽ vẫn là một tay che trởi ở văn phòng tỉnh đoàn. Văn phòng tỉnh đoàn sở dĩ có tình huống tranh chấp giành giật như ngày hôm nay cũng là vì tên khốn Vương Tử Quân thích làm loạn.
Nhưng dù Lâm Thụ Cường cực kỳ oán hận thì cũng cực kỳ sợ hãi và kiêng kỵ với Vương Tử Quân. Một cán bộ âm trầm và cơ trí như vậy không phải là người mình có thể đối kháng. Người kia giống như luôn nắm chắc một ma pháp thần chú cực kỳ đặc biệt trong tay, chỉ cần thấy kẻ nào không vừa mắt thì sẽ mở bàn tay ra, sẽ cười tủm tỉm nhìn anh bị hại chết không có đất chôn.
- Chủ nhiệm Thụ Cường, có chuyện gì?
Âu Dương Dương nhìn sang Lâm Thụ Cường rồi dùng giọng bất mãn hỏi.
- Bí thư Âu Dương, điều này...
Lâm Thụ Cường còn chưa nghĩ ra mình nên mở miệng nói như thế nào, đúng lúc này lại bị Âu Dương Dương đột ngột lên tiếng dò hỏi, thế là đầu óc chợt căng cứng. Biểu hiện ngây ngốc của hắn rơi vào trong mắt Âu Dương Dương, làm cho nàng cảm thấy bực bội. Biểu hiện ấp a ấp úng của anh không phải nói rõ vấn đề cho Vương Tử Quân sao? Chẳng phải đang khẳng định mình chuyên quyền độc đoán, sắp xếp Lâm Thụ Cường làm một số việc khó nói, cố ý gạt một trợ thủ như Vương Tử Quân sao?
- Có chuyện gì quan trọng thì cứ nói thẳng ra, nếu không thì chờ một lát nữa, tôi đang có công tác quan trọng cần bàn với bí thư Vương.
Âu Dương Dương thấy Lâm Thụ Cường đứng ngây người một lúc lâu mà còn chưa lấy lại được tinh thần, trong lòng cảng cảm thấy bức bối, gương mặt trầm xuống, lại dùng giọng uy nghiêm nói với Lâm Thụ Cường.
- Bí thư Âu Dương, điều này...Điều này, tôi đến thông báo với chị, vừa rồi văn phòng tỉnh ủy gọi điện thoại đến, nói rằng có chuyện muốn ngài đi qua một chuyến.
Lâm Thụ Cường dù sao cũng không phải một cán bộ thanh niên ngu ngốc, kinh nghiệm nhiều năm trong quan trường đã sớm biến hắn thành một hòn đá cuội nhẵn bóng. Hắn trầm ngâm một lát rồi bày ra lý do như vậy.
Vương Tử Quân nhìn biểu hiện của Lâm Thụ Cường, xem ra đối phương đang biểu diễn rất khéo. Hắn cười thầm, muốn lừa dối tôi sao? Còn quá kém!
Nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không muốn làm khó một vị chủ nhiệm văn phòng, như vậy là lấy lớn hiếp nhỏ, cũng không hay. Thế là hắn đứng lên khỏi ghế sa lông rồi nói:
- Bí thư Âu Dương, chị cứ bận rộn đi, tôi có chuyện còn chưa xử lý xong, khi nào xong sẽ gọi điện thoại cho chị.
Khi thấy Vương Tử Quân đứng lên thì Âu Dương Dương cũng nhanh chóng đứng lên đưa tiễn:
- Bí thư Vương, khi nào tôi hẹn xong sẽ gọi điện thoại cho anh.
Lâm Thụ Cường đi theo Âu Dương Dương tiễn chân Vương Tử Quân mà cảm thấy rất bức bối, hắn là chủ nhiệm văn phòng cho bí thư Âu Dương nhiều năm qua, hắn cũng chưa từng thấy vài lần bí thư Âu Dương tự mình tiễn cấp phó ra cửa. Không ngờ tên khốn Vương Tử Quân làm cho hắn hận ngứa răng kia vừa đến công tác chưa được bao lâu đã chinh phục được bí thư Âu Dương Dương.
Vương Tử Quân đi đến cửa, hắn quay đầu lại nhìn và cáo từ Âu Dương Dương, cũng không quên nhìn thoáng qua Lâm Thụ Cường, sau đó nói:
- Chủ nhiệm Lâm, dạo này anh công tác rất tốt, hơn nữa cũng xem như khá khổ cực.
Sau đó Vương Tử Quân đi về phòng làm việc của mình, bộ dạng rất ung dung tự tại. Nhưng những lời của hắn trước khi đi lại làm cho Lâm Thụ Cường sinh ra cảm giác giống như người ta đang châm vào tai mình.
Âu Dương Dương cũng không để cho Vương Tử Quân chờ lâu, nửa giờ sau nàng đã gọi điện thoại đến nói rằng đã đặt phòng ở khách sạn Cẩm Viên Tinh, sau khi tan tầm thì nàng và hắn sẽ đến tham gia.
Âu Dương Dương nhiệm vụ hóa bữa cơm ngày hôm nay, giọng điệu nghe có vẻ rất tự tin, nhưng Vương Tử Quân căn cứ vào thái độ của Giản Thuận Bình mà cảm thấy sự việc lần này sẽ không đơn giản như vậy. Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, hắn cũng không lên tiếng, dù sao thì người thao túng bữa cơm này cũng chính là Âu Dương Dương, biết đâu nàng còn có chiêu thức gì khác?
Vương Tử Quân tìm đọc vài văn kiện, hắn cảm thấy mình thật sự không có việc gì. Cuộc sống và công tác ở tỉnh đoàn khác biệt với dưới huyện, chỉ cần phân công chính xác là được, suốt ngày cũng không có nhiều việc. Không giống như dưới huyện, tuyến trên nói một câu thì bên dưới chạy mỏi chân, mỗi ngày đều phải trợn mắt đi làm việc, bận tối mặt tối mày, hoạt động như chong chóng, luôn rơi vào trạng thái làm không hết việc.
Ánh mắt Vương Tử Quân chợt lóe lên, hắn không khỏi nhìn về phía tấm bản đồ treo trên tường, anh mắt chuyển về phía thủ đô. Bây giờ Mạc Tiểu Bắc đang tham gia một hạng mục nghiên cứu ở thủ đô, chỉ cần căn cứ vào tần suất gọi điện thoại của nàng thì biết tất cả cũng không quá thuận lợi.
Vốn là Mạc lão gia tử định điều Mạc Tiểu Bắc đến công tác ở thành phố Sơn Viên, nhưng vì Mạc Tiểu Bắc thích công việc của mình, thế là quyết định ở lại thủ đô. Vì quyết định này của mình mà Mạc Tiểu Bắc đã đặc biệt chạy từ thủ đô đến thành phố Sơn Viên vài ngày, xem như dùng hành động của mình để biểu đạt cảm giác áy náy với Vương Tử Quân.
Với tính cách của Mạc Tiểu Bắc thì tất nhiên sẽ không chịu nói ra lời xin lỗi, thế nhưng căn cứ vào biểu hiện dịu dàng ngoan ngoãn của nàng thì Vương Tử Quân đã biết được tất cả.
Vương Tử Quân nghĩ đến Mạc Tiểu Bắc mà trong đầu lại có hàng loạt mối suy tư, một lát sau hắn lại nghĩ đến Tần Hồng Cẩm làm cho người ta tiêu hồn, lại quay sang Y Phong chất ngất, cuối cùng đến một Lâm Dĩnh Nhi thanh xuân động lòng người.
Đúng lúc Vương Tử Quân đang suy nghĩ miên man thì tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là Tôn Trạch Hồng với nụ cười rạng rỡ.
- Bí thư Vương, anh thật sự rất an nhàn.
Sau khi được thấy thủ đoạn của Vương Tử Quân thì số lần Tôn Trạch Hồng đến phòng làm việc của Vương Tử Quân càng nhiều hơn. Vương Tử Quân thấy Tôn Trạch Hồng đi đến thì vội vàng đứng lên, sau đó mời bí thư Tôn ngồi xuống ghế sa lông.
- Bí thư Tôn, hôm nay sao anh lại có thời gian rảnh đến miếu nhỏ này của tôi? Có phải anh biết rõ tôi đây hương khói không thịnh nên đến bổ sung một chút không?
Sau khi quen thuộc với Tôn Trạch Hồng thì Vương Tử Quân cũng thích nói vài lời vui đùa không ảnh hưởng đến toàn cục. Trong quan trường không có bao nhiêu lời với nội dung hoàn toàn chính xác và đúng đắn, nhưng những lời vui đùa lại có tác dụng kéo khoảng cách giữa hai người, điều này thì Vương Tử Quân hiểu rất rõ.
Tôn Trạch Hồng cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, nếu chỗ này của anh hương khói không thịnh thì chỗ tôi và bí thư Triệu sợ rằng sẽ là hai tên ăn mày đói bụng, sao anh lại không tìm đến hóa duyên? Nhưng thôi, ai bảo bí thư Vương là người tốt số, hai ngày trước có một người bạn cũ đến biếu tôi hai bịch trà Phổ Nhị của Vân Nam, tôi thấy anh cũng là người thích trà, thế cho nên đến chia xẻ cùng uống kiếm nguồn vui.
Tôn Trạch Hồng vừa nói vừa lấy ra một gói trà khá lớn và tinh xảo, hắn khẽ đặt lên mặt bàn trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng có chút nghiên cứu về trà, hắn mở túi ra, bên trong là một khối trà được ép lại như nghiên mực. Hắn căn cứ vào màu sắc và hương vị mà cho ra kết luận đây chính là trà Phổ Nhị thượng phẩm.
Tôn Trạch Hồng sẽ không chạy đến tặng mình một bịch trà Phổ Nhị thượng phẩm một cách vô duyên vô cớ thế này. Một ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn cũng không vạch trần sự việc mà hít vào một hơi thật sâu rồi lại thở dài:
- Đúng là trà ngon, dù chưa pha trà uống thử nhưng tôi cũng nhận biết được vài phần.
Tôn Trạch Hồng thấy Vương Tử Quân thoải mái tiếp nhận thì tỏ ra rất thoải mái, hắn nói vài câu về trà đạo với Vương Tử Quân, sau đó thay đổi chủ đề:
- Bí thư Vương, Tỉnh đoàn chúng ta cũng cần phải xem xét lại các vấn đề về tài vật, cũng nên cho ra một chương trình chuyên biệt. Dù các đồng chí trong tỉnh đoàn đều là người có tố chất cao độ, thế nhưng dù thế nào cũng có hạn chế, dù sao cũng không bằng làm việc theo quy củ, có câu không có quy củ khó thành công được.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu ý nghĩ của Tôn Trạch Hồng, hắn thường có thái độ giúp đỡ với các phương án kiến thiết xây dựng cơ quan, nếu nhìn thẳng vào các sự việc từng xảy ra thì đề nghị của Tôn Trạch Hồng là rất hay. Nhưng vừa rồi Lâm Thụ Cường giận dỗi chạy đến gặp mặt Âu Dương Dương, chỉ cần nhìn qua sự việc như vậy cũng biết là đề nghị của Tôn Trạch Hồng không đơn giản chút nào.
- Bí thư Tôn, đề nghị của anh thật sự mạnh như thác đổ, tuyệt đối có tính chiến lược, tôi cũng hiểu cần xây dựng một quy củ như thế. Hay là thế này, đợi đến khi tổ chức hội nghị ban ngành, bí thư Tôn ném đề nghị này ra, tôi nghĩ bí thư Âu Dương cũng là người thông tình đạt lý, sẽ không phản đối.
Vương Tử Quân nhấp một ngụm trà rồi khẽ nói.
"Vương Tử Quân này đúng là quá xảo quyệt!"
Dù Tôn Trạch Hồng thật sự hiểu vài phần về Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này thấy Vương Tử Quân chỉ dùng vài lời đã đẩy sự việc lên đầu mình, Tôn Trạch Hồng cũng cảm thấy có chút ngột ngạt.
Cũng may Tôn Trạch Hồng nói ra và nghe được lời phản hồi của Vương Tử Quân cũng xe như đạt được mục đích của mình. Anh có thể đứng ngoài chỉ trỏ nói này nọ, nói chồn kéo xe không nhanh, nhưng anh không ngáng chân thì xem như là quá tốt rồi. Tôn Trạch Hồng nghĩ như vậy mà cảm thấy bình tĩnh trở lại, hắn cũng không muốn dây dưa nhiều, chỉ nói nhăng nói cuội vài câu, sau đó cười ha hả rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Trời gian trôi qua rất nhanh, vô tình đã dần tối. Vì đi cùng với Âu Dương Dương nen Vương Tử Quân cũng không ngồi trên xe của Thái Thần Bân, mà lêo lên chiếc xe Nissan Bluebird của Âu Dương Dương.
Lâm Thụ Cường là chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn, những chuyện này xảy ra cũng được Âu Dương Dương đưa theo. Lâm Thụ Cường ngồi ở vị trí tài xế thấy Vương Tử Quân đi đến thì không khỏi nhíu mày theo bản năng, Âu Dương Dương ngồi sau thấy Lâm Thụ Cường ngồi yên như không thì dùng giọng hung hăng nói một câu:
- Thụ Cường, sao càng ngày anh càng kém như vậy?
Lâm Thụ Cường sợ nhất chính là tình cảnh lãnh đạo tỏ ra thất vọng về mình, đồng thời hắn cũng nhanh chóng hiểu rõ nội dung lời nhắc nhở của lãnh đạo. Hắn thức thời xuống xe, tranh thủ mở cửa sau cho Vương Tử Quân. Khi Vương Tử Quân ngồi vào bên trong thì hắn nhanh chóng đóng cửa lại.
Cẩm Viên Tinh cách tỉnh ủy không quá xa, Âu Dương Dương và Vương Tử Quân chỉ nói với nhau được vài câu trên xe thì phải bước xuống. Âu Dương Dương để Lâm Thụ Cường ở lại cửa chờ Giản Thuận Bình, nàng và Vương Tử Quân lại đi đến phòng đã đặt sẵn.
- Bí thư Vương, tửu lượng của anh thế nào?
Âu Dương Dương ngồi vào vị trí của mình rồi quay sang hỏi Vương Tử Quân.
"Tửu lượng?"
Tửu lượng của Vương Tử Quân tất nhiên không tính là quá tốt, nhưng hôm nay hắn cũng xem như tình nguyện với bất cứ cái giá nào. Những năm nay muốn hoàn thành công việc cũng không dễ dàng gì, hôm nay Giản Thuận Bình giống như một ngân hàng đối với tỉnh đoàn, nếu như đối phương không ném tư nguyên của mình ra cho tỉnh đoàn sử dụng, chỉ sợ tất cả sẽ khó thể thành công, điều này Vương Tử Quân hiểu rất rõ. Thế là hắn quay sang nói với Âu Dương Dương:
- Cũng không quá tốt, uống vài ly thì không có vấn đề. Nhưng cũng không sao, bí thư Âu Dương, hôm nay tôi vì mục tiêu công tác mà có thể anh dũng hiến thân.
Âu Dương Dương nở nụ cười thỏa mãn vì thái độ của Vương Tử Quân, nàng dùng giọng hăng hái nói:
- Trường kỹ thuật của phòng lao động thương binh xã hội thật sự có ý nghĩa rất quan trọng với trường nghề của chúng ta, tối nay dù Giản Thuận Bình là lô cốt ngoan cố thì chúng ta cũng phải đánh cho anh ta ngã xuống.
Âu Dương Dương nói mang theo vài phần hương vị chém đinh chặt sắt. Tình huống này làm cho Vương Tử Quân phải nhìn hai bàn tay trắng của mình, trong lòng thầm cảm thán, tinh thần của phụ nữ thật sự quá mạnh mẽ.
Vương Tử Quân dù biết sự việc không đơn giản như những gì Âu Dương Dương đang suy tính, thế nhưng lúc này hắn cũng không muốn dội một gáo nước lạnh lên đầu bí thư Âu Dương, hắn vội vàng tiếp lời và phụ họa:
- Đúng vậy, sự việc gì cũng do con người xử lý, bí thư Âu Dương, lần này chúng ta tranh thủ hết sức có thể là được.
Hai bên nói chuyện với nhau giống như chuẩn bị sẵn mưu kế trước khi ra chiến trường, Vương Tử Quân dùng ánh mắt giống như chưa từng phát hiện ra trí tuệ cao độ để nhìn qua Âu Dương Dương. Dù người phụ nữ này bình thường có thái độ cực kỳ cố kỵ với mình, thế nhưng trận chiến hôm nay cũng là thật lòng, điều này ông trời có thể làm chứng. Khi hai người đang nói chuyện thì Lâm Thụ Cường ở bên ngoài gọi điện thoại đến, nói là đã thấy xe của Giản Thuận Bình. Âu Dương Dương tiếp nhận điện thoại rồi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó hai người đi ra ngoài.
Nếu nói về cấp bậc thì Âu Dương Dương và Giản Thuận Bình là giống nhau, đều là cán bộ cấp giám đốc sở, nhưng nếu bàn về thực quyền thì Âu Dương Dương thật sự thua kém Giản Thuận Bình, vì quyền lực của một lãnh đạo phòng lao động thương binh xã hội tỉnh khó thể so sánh với tỉnh đoàn.
Âu Dương Dương đã thay đổi trang phục khi tan tầm, mặc một chiến sườn xám không tay, dáng người được biểu hiện đầy đủ, rất quyến rũ, cánh tay trắng ngần như ngó hành, bên ngoài lại được phủ một chiếc áo khoác hơi mỏng. Nàng vén mái tóc lên cao sau đầu, ngoài tư thái khôn khéo giỏi giang còn làm tăng lên vài phần quyến rũ.
Vương Tử Quân đã quen nhìn hình tượng nghiêm trang của Âu Dương Dương trong trang phục công sở, hôm nay lại thấy một Âu Dương Dương khác xa thường ngày. Dựa vào ánh mắt với tiêu chuẩn khá cao của hắn, hắn cũng không thể không thừa nhận tối nay Âu Dương Dương thật sự xinh đẹp khó tưởng.
Khi hai người đi ra đến đại sảnh Giản Thuận Bình cùng hai người đàn ông trung niên đi vào.
Âu Dương Dương là chủ, nàng nhanh chóng tiến lên nở nụ cười sáng lạn với Giản Thuận Bình:
- Trưởng phòng Giản, hôm nay anh đại giá quang lâm thật sự làm cho tôi đây cảm thấy vinh hạng.
Khi thấy Giản Thuận Bình đi đến thì Âu Dương Dương thật sự rất biết cách bày ra tư thái giống như đã chờ đợi nơi đây từ rất lâu. Hai bên bắt tay giới thiệu một lúc, trên mặt Giản Thuận Bình cũng tràn đầy nụ cười.
Vài người cùng đi vào phòng, đều ngồi xuống. Âu Dương Dương tự giới thiệu Vương Tử Quân cho các vị khách, nàng nói rất mạnh miệng, đây là trợ thủ của tôi đến từ huyện Lô Bắc. Vương Tử Quân gật đầu phụ họa, trong lòng thật sự không thoải mái.
Ai cũng là người nghe tiếng nhạc sẽ biết lời bài hát, Âu Dương Dương giới thiệu như vậy chỉ có một ý nghĩ, chính là không phải khoe khoang về Vương Tử Quân, mà là đang tự cất nhắc chính bản thân mình. Vương Tử Quân là chư hầu một phương thì thế nào? Không phải đến làm thủ hạ dưới tay tôi sao? Hoặc là: Một trợ thủ của tôi cũng là một vị chủ tịch huyện được cất nhắc lên. Sau khi ổn định tâm tình thì Vương Tử Quân nở nụ cười tự chế giễu, phụ nữ thường có lòng dạ hẹp hòi như vậy, mình cần gì phải so đo với nàng?
Nhưng giọng điệu và nụ cười của Âu Dương Dương vào tối hôm nay cũng làm Vương Tử Quân sinh ra ý nghĩ khác, giống như nàng đã biến thành một người khác vậy. Điều này làm cho hắn cảm thấy người phụ nữ có danh xưng phụ nữ sắt kia thật sự có vài phần đẹp mắt. Hắn mỉm cười nghe Âu Dương Dương nói chuyện với khách, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều. Tất nhiên một hành vi mờ ám của Âu Dương Dương cũng được hắn nhìn ra: Nàng vừa trò chuyện vui vẻ vừa không quên làm một vài công đoạn chuẩn bị, khẽ giữ lại chiếc khăn lau tay của mình.
Dù mọi người đến đây đều hiểu rõ mục đích của nhau, thế nhưng bọn họ cũng không vạch trần. Vì thế mà món ăn được dâng lên rất nhanh, chỉ sau mười phút đã có tám món được dọn lên.
Vì không bàn về việc công nên bầu không khí rất nhiệt liệt, dù là Âu Dương Dương hay là Giản Thuận Bình đều là những lão tướng trong các mâm tiệc, bọn họ nâng ly cạn chén thật sự rất hòa thuận.
Giản Thuận Bình uống vào vài ly thì tỏ ra nhã nhặn hơn, hắn nhìn Âu Dương Dương, giọng nói ẩn giấu:
- Em Âu Dương, anh đây thật sự bội phục em, em rõ ràng xứng với đáng với danh hiệu Bạch Cốt Tinh.
Mọi người nghe thấy lời trêu ghẹo của Giản Thuận Bình thì đều nở nụ cười, Giản Thuận Bình lại dùng giọng không chút hoang mang giải thích:
- Mọi người đừng cười, tôi nói Bạch Cốt Tinh cũng không phải là trong phim, tôi nói đến những người tinh anh trong thành phần trí thức, bọn họ được gọi là Bạch Cốt Tinh.
Giản Thuận Bình nói cũng làm cho Âu Dương Dương nở nụ cười phối hợp:
- Anh Giản, có câu thế này, phụ nữ làm cho thế giới đẹp đẽ hơn, có phải vậy không?
Giản Thuận Bình liên tục gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, tối hôm nay không phải là em Âu Dương đã chứng minh điểm này rồi sao?
Âu Dương Dương khẽ nở nụ cười, nàng nói một câu hai nghĩa:
- Thượng đế sáng tạo ra thiếu nữ, đàn ông lại sáng tạo ra đàn bà. Nhìn từ quan điểm này thì thế giới có bao nhiêu vẻ đẹp đều phải làm phiền đàn ông.
Giản Thuận Bình nở nụ cười thoải mái, khen một câu, mà mọi người trên bàn rượu cũng nở nụ cười vì đề tài này. Âu Dương Dương đứng lên nâng ly rượu nói:
- Anh Giản, hôm nay em gái đây gặp chuyện khó xử, không biết anh là người làm anh có thể giúp đỡ một tay hay không? Nếu được thì em gái đây xin kính anh ba ly.
Âu Dương Dương liên tục uống cạn ba ly rượu, gương mặt tinh xảo có thêm vài phần ửng đỏ. Tuy đã gần bốn mươi nhưng lúc này nhìn qua thì thấy Âu Dương Dương giống như một cô gái đôi mươi mà thôi.
Giản Thuận Bình vẫn nở nụ cười tươi vui, hắn bình tĩnh ngồi đó giống như một lão phật gia. Sau đó hắn vung bàn tay mập mạp lên dùng giọng hào sảng nói:
- Em Âu Dương, em ngồi xuống nói chuyện, em đứng lên như vậy thì anh lại không thể nhìn rõ được.
Giản Thuận Bình nói thế nhưng lại không có ý đứng lên.
Vương Tử Quân nhíu mày, cũng không nói gì, dù sao cũng là tỉnh đoàn có việc cầu người ta, tư thái khó thể ngẩng cao đầu, điều này hai người Vương Tử Quân đã nhất trí từ trước rồi.
- Anh Giản, anh nói kìa, nếu nói về công tác thì anh là lãnh đạo của tôi; nếu nói về tuổi thì anh cũng tương đồng với anh tôi, bây giờ em kính rượu cho anh, nếu anh không uống thì cũng coi như xem thường đứa em này.
Âu Dương Dương một tay cầm chai rượu một tay cầm ly rượu rồi vừa cười vừa nói.
Nụ cười trên mặt Giản Thuận Bình càng thêm sáng lạn, hắn cười ha hả nói:
- Em Âu Dương, em đã uống ba ly rượu, đừng nói thêm nữa, chỉ cần là chuyện của em, đại ca sẽ tuyệt đối xử lý nhanh gọn.
Giản Thuận Bình nói xong thì vẻ mặt Âu Dương Dương có hơi lạnh lẽo, dựa vào trí thông minh của nàng, tất nhiên nàng sẽ hiểu Giản Thuận Bình sảng khoái đồng ý nhưng thực tế lại quy định phạm vi hoạt động của mình.
/1843
|