- Này này này, các người đang làm gì vậy?
Một tên cảnh sát hơn hai mươi tuổi thấy hai người Vương Tử Quân đi vào trong đồn công an thì quát lớn.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng ngậm thuốc với vẻ mặt mất kiên nhẫn của tên thanh niên, hắn không khỏi cảm thấy nhíu mày, nhưng sau đó lại cười nhạt một tiếng. Thầm nghĩ đây cũng không phải là huyện Lô Bắc, tố chất của tên cảnh sát này có vấn đề, còn chưa đến lượt một vị bí thư ủy ban tư pháp huyện Lô Bắc như mình quan tâm.
- Chào đồng chí, tôi tìm Tôn Khải.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi dùng giọng khách khí nói với tên cảnh sát kia.
Hai chữ Tôn Khải vừa ra khỏi miệng Vương Tử Quân thì vẻ mặt tên cảnh sát chợt trở nên âm trầm, hắn phất tay không kiên nhẫn với Vương Tử Quân:
- Đi, đi, đi ngay, Tôn Khải là trọng phạm, bây giờ không thể gặp.
- Tôn Khải chỉ là đánh nhau ẩu đả mà thôi, sao lại là trọng phạm? Anh là cảnh sát, trước khi sự việc còn chưa được định tính, anh nói như vậy có phải là không chịu trách nhiệm sao?
Vương Tử Quân cảm thấy bực bội, giọng điệu cũng chợt được đề cao.
Tên cảnh sát này ngày thường thấy ai đến đây cũng phải cúi đầu thấp kém, kẻ nào mà không dùng giọng khách khí để nói với mình? Đám người kia đến đồn công an đã sớm tạo ra cho hắn một phong thái cao cao tại thượng, sinh ra cảm giác sống an nhàn vui sướng, lúc này thấy Vương Tử Quân dùng giọng không chút khách khí để chỉ trích mình, trong lòng có chút căm tức:
- À, xem ra anh hiểu rất nhiều, bây giờ anh đi ra ngoài ngay cho tôi, bây giờ không thể gặp mặt là không thể gặp mặt.
Vương Tử Quân nhìn tên cảnh sát hất hàm sai khiến mà cũng không có tâm tư so đo, hắn nhìn đồng hồ và nói:
- Trước khi đến tôi đã gọi điện thoại, anh hỏi đồn trưởng, tôi có thể được gặp hay không?
- Không cần hỏi đồn trưởng của chúng tôi, tôi nói không thể gặp...
Tên cảnh sát còn chưa nói dứt lời thì một viên cảnh sát hơn bốn mươi tuổi đi ra, hắn thấy tên cảnh sát kia đang tranh chấp với ai về vấn đề gì đó, thế là chợt mở miệng:
- Tiểu Thôi, có chuyện gì?
- Đồn trưởng Trịnh, có người muốn vào gặp Tôn Khải.
Tiểu Thôi nhanh chóng giữ chặt lấy điếu thuốc trong miệng, sau đó dùng giọng khách khí trả lời.
Ba chữ "gặp Tôn Khải" vừa ra khỏi miệng tên cảnh sát kia thì vẻ mặt tên cảnh sát trung niên chợt biến đổi, hắn dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vương Tử Quân từ đầu đến chân, sau đó khách khí hỏi:
- Xin hỏi anh tên gì?
- Tôi là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười với viên cảnh sát trung niên rồi thản nhiên nói.
"Vương Tử Quân?"
Khi âm thanh của Vương Tử Quân vừa vang lên thì vẻ mặt của tên cảnh sát trung niên không khỏi biến đổi, tuy hắn chưa từng tiếp xúc qua với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn là chư hầu một phương, đừng nghĩ hắn chỉ là một vị đồn trưởng nho nhỏ, nhưng hắn lại không lạ lẫm gì với cái tên Vương Tử Quân.
Tên cảnh sát trung niên nghĩ đến tình huống của Tống Thiết Cương trước kia mà vẻ mặt chợt trở nên âm trầm, đây không phải là do người thanh niên Vương Tử Quân kia vung tay tạo gió sao? Đây cũng không phải một kẻ đầu đường xó chợ.
Chẳng lẽ vị Vương Tử Quân kia chính là người này? Thế là tên cảnh sát trung niên chợt nghĩ đến cuộc điện thoại của cục trưởng lúc vừa rồi, vẻ mặt chợt lộ ra nụ cười.
- Xin hỏi anh đến gặp Tôn Khải sao?
Tên cảnh sát trung niên cẩn thận hỏi Vương Tử Quân.
- Đúng vậy, kính xin đồn trưởng Trịnh chiếu cố.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với đồn trưởng Trịnh rồi thản nhiên nói.
Đồn trưởng Trịnh sau khi xác nhận mục đích của Vương Tử Quân thì khách khí nói:
- Vương tiên sinh, vừa rồi trong cục đã có sắp xếp, chỉ là không biết anh đến lúc nào, thế cho nên có chút thất lễ, anh cũng đừng chấp nhất với những cán bộ trẻ tuổi, thầy Tôn ở bên này, xin ngài theo tôi.
Vương Tử Quân khẽ cười và gật đầu, sau đó cùng đồn trưởng Trịnh đi đến một phòng giam khá chắc chắn. Khi Vương Tử Quân và Liêu An Như đi vào trong phòng thì tên cảnh sát thanh niên vừa rồi chợt khẽ hỏi đồn trưởng Trịnh:
- Đồn trưởng Trịnh, Tôn Khải đắc tội với Tôn thiếu gia, ngài cần gì phải khách khí với người này?
Đừng thấy đồn trưởng tươi cười đón chào Vương Tử Quân mà nghĩ rằng sẽ không bá đạo trong lúc dạy bảo thuộc hạ, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Thôi, sau đó la mắng:
- Có một số việc cậu không nên biết thì cũng đừng nên chúi mũi vào lắng nghe, sau này nên công tác với thái độ tốt hơn, cậu không nghe thấy thông báo sao? Tỉnh thành cũng không đơn giản như cậu tưởng, một cây làm chẳng lên non, hai người đánh nhau vì nguyên nhân gì? Cậu quan tâm có được gì, mò mẩm làm gì?
Anh Trịnh nói đến đây thì nhìn về phía hình bóng Vương Tử Quân bước vào trong phòng rồi nói tiếp:
- Cậu không phải muốn gặp mặt người đã bóp chết Tống Thiết Cương sao? Vừa rồi cậu đã nói chuyện với anh ấy rồi.
Vẻ mặt tên cảnh sát Tiểu Thôi chợt biến đổi, hắn chỉ về phía Vương Tử Quân rồi lắp bắp nói:
- Đồn trưởng, ngài nói là...Là hắn sao?
- Không phải mới là lạ, sua này cậu công tác thì chịu khó ngước mắt lên mà nhìn trời, cũng đừng làm cho sự việc thành công nhiều hơn thất bại, có câu cái miệng vạ cái thân.
Anh Trịnh lại tiếp tục mắng bằng giọng không mấy dễ chịu, mà tên cảnh sát cũng cúi đầu xuống, tiếp nhận lời răn dạy.
Tôn Khải đang ngồi trong phòng giam, khi Vương Tử Quân đi vào thì là lúc hắn nhắm mắt lại và nằm lên giường, hai hàng chân mày cau lại, vẻ mặt bực bội bất an.
Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn Tôn Khải, hắn biết rõ đối phương đang suy nghĩ điều gì, Tôn Khải hiểu rõ lực ảnh hưởng của Tôn Tiến Đông, tất nhiên lúc này không khỏi cảm thấy lo lắng.
- Tôn Khải.
Vương Tử Quân dùng giọng trầm thấp lên tiếng.
Tôn Khải đang trầm ngâm chợt ngẩng đầu lên thật mạnh, hắn thấy rõ người đến là Vương Tử Quân thì mới miễn cưỡng lộ ra nụ cười:
- Cậu không phải đang bù đầu vì công tác kiến thiết con đường An Lộ ở huyện Lô Bắc sao? Thế nào lại chạy đến đây? Tôi chỉ có chút chuyện, cậu đừng lo, cậu tranh thủ lo cho công tác của mình đi.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Tôn Khải mà vung tay cho đối phương một đấm:
- Tôi biết rõ cậu không có chuyện gì, đây không phải là lần đầu tiên cậu bị bắt vào đồn công an, tôi đến cũng không phải an ủi cậu. Nhưng tôi muốn xem bộ dạng cậu bị giam là thế nào, à, tinh thần không tệ, xem ra đến nơi này cũng được ăn ngon.
Vương Tử Quân nói rồi khẽ vẫy tay với Liêu An Như đang đứng cúi đầu ở phía sau:
- Đưa thứ đó đến cho Tôn Khải, để cho cậu ấy bổ sung một chút.
Liêu An Như đi đến đưa túi nhựa cho Tôn Khải, bên trong có hai chiếc đũa, Tôn Khải cầm đũa quơ thức ăn trong hộp rồi nói:
- Tôi nhớ lần trước bị đưa đến đồn công an thì cùng có cậu ở bên cạnh, khi đó không phải là chúng ta còn chưa tốt nghiệp sao?
- Lúc đó học năm ba, chúng ta cùng nhau đối phó với vài tên côn đồ, không phải thay cha mẹ dạy bảo chúng nó một trận sao?
Vương Tử Quân cười ha hả rồi nói tiếp:
- Lần đó chúng ta bị giam ba ngày, ha ha ha, xem ra tiểu tử cậu cũng có tâm tư ôn lại chuyện cũ.
Vương Tử Quân cũng không nói thêm bất kỳ điều gì liên quan đến vấn đề này, hắn chỉ cùng Tôn Khải ôn lại những kỷ niệm vui vẻ thời còn đi học đại học, đến khi Tôn Khải cười cười ăn xong phần cơm, lúc này Vương Tử Quân mới cười hì hì đi ra khỏi phòng.
- Tử Quân, bố cũng không đến gặp tôi, cậu nên tranh thủ chạy về huyện Lô Bắc là vừa.
Khoảnh khắc khi Vương Tử Quân ra khỏi phòng giam, Tôn Khải chợt hô lên một tiếng.
Tôn Khải tất nhiên biết Vương Tử Quân đến đây làm gì, mà ý nghĩ của Tôn Khải thì Vương Tử Quân cũng hiểu rõ ràng, hắn nhìn thấy Tôn Khải dựng đầu lên nhìn, một cảm giác ấm áp chợt bùng lên trong lòng.
- Tôi sẽ quay về, nhưng nếu tiểu tử cậu mà không mời cơm tôi ở khách sạn Lâm Giang, tôi sẽ không đi.
Vương Tử Quân nói rồi cũng không dừng lại, hắn đi nhanh ra bên ngoài.
Liêu An Như lẳng lặng nhìn tất cả tình huống phát sinh, nàng giống như hiểu được cái gì đó, lại giống như không hiểu, khoảnh khắc khi Vương Tử Quân bước ra khỏi phòng thì nàng chợt cảm thấy hình bóng quen thuộc kia cực kỳ cao lớn.
Khi Vương Tử Quân ra khỏi cổng đồn công an, máy nhắn tin của hắn chợt vang lên, hắn lấy ra thấy một dãy số điện thoại, sau đó cất bước đi vào trong xe Santana.
Khách sạn Lâm Giang là một nơi xa hoa ở thành phố Giang Thị, nó vốn là nhà khách của tỉnh Chiết Giang, thế nhưng khi kinh tế phát triển, khoa sự vụ cơ quan của khối chính quyền tỉnh Chiết Giang cũng tách nhà khách và khách sạn Lâm Giang ra làm hai, sau đó xây dựng lại khách sạn Lâm Giang. Nhưng dù nói tách ra nhưng vẫn do một người quản lý, bên trong ngoài việc lắp đặt thiết bị càng thêm xa hoa và cao cấp, thì căn bản không còn gì đặc thù.
Vương Tử Quân xuống xe ở khách sạn Lâm Giang, sau đó hắn đi lên những bậc đá cẩm thạch đen để vào cổng. Vừa mới đi được một nửa thì chợt nói với Thái Thần Bân đang đi theo sau:
- Thần Bân, cậu cứ tùy ý ở đây, tôi đi gặp một người.
Thái Thần Bân biết rõ Vương Tử Quân cũng không dễ dàng xử lý vụ việc lần này, hắn là một thủ hạ của Vương Tử Quân, những gì không nên hỏi thì không hỏi, không nên nói thì không nói, chính mình cũng không giúp được gì. Thế là hắn tranh thủ gật đầu, nói rằng bí thư Vương có gì xin cứ kêu gọi, sau đó vội vàng đi xuống.
Trong những âm thanh hoan nghênh của đám nhân viên phục vụ, Vương Tử Quân bước vào trong khách sạn Lâm Giang xa hoa.
Đứng bên cạnh cửa của khách sạn Lâm Giang là bốn nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi, bên trong lại vang ra tiếng cười rộn rã, tất cả giống như truyền vào trong tai Vương Tử Quân.
- Xin hỏi anh là bạn của Tôn công tử sao?
Một nhân viên phục vụ thấy Vương Tử Quân đi đến thì dùng giọng chú ý hỏi.
- Ừ!
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn tiện tay đẩy cánh cửa đóng chặt, những âm thanh sai bảo, cười nói, la hét ở bên trong đang dội ra ngoài.
Trong phòng là mười cặp nam nữ đang vui đùa ầm ĩ, ngồi ở vị trí chính giữa là một tên thanh niên hơn hai mươi, ăn mặc một bộ quần áo nghỉ ngơi, làm cho người ta sinh ra một cảm giác lười nhác, nhưng trên chân mày có một khối băng gạc lại nói lên tất cả.
- Tôn đại ca, chuyện này cũng không thể tính như vậy, theo em thấy thì chúng ta nên nghĩ biện pháp cho tiểu tử kia thành thật bóc lịch hai năm thì hay.
- Đúng, không thể tính như vậy, bố của hắn không phải chỉ là một vị phó chủ tịch thành phố thôi sao? Bố tôi nói để điều tra xem bố của hắn có tham ô hủ bại không, con bà nó, dám đánh đại ca của chúng ta, như vậy dứt khoát cho hai cha con chúng cùng gặp nạn, cùng chịu khổ với nhau.
- Đúng, đề nghị này rất hay, anh tán dương.
Khi những âm thanh kia vang lên liên tiếp thì Vương Tử Quân đột nhiên vào cửa cũng làm cho không ít người quay đầu xem xét. Tên thanh niên ngồi chính giữa thấy một người lạ tiến vào thì chợt mất hứng, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tử Quân, sau đó lạnh giọng nói:
- Cút ra ngoài cho tao.
Một tên thanh niên mập mạp ngồi cạnh Tôn Xương Hạo thấy anh Hạo lên tiếng thì cũng vỗ bàn dùng giọng hung hăng nói:
- Anh Hạo đã nói rồi, mày không nghe thấy sao? Mau cút ra ngoài, nếu không ông cắt đứt chân chó của mày.
Hai tên kia lên tiếng dẫn đầu, đám người khác lại càng nhao nhao lên, Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người ồn ào, sau đó ánh mắt rơi lên người một tên thanh niên ngồi cách Tôn Xương Hạo không xa:
- Vương Tử Hoa, cậu nói xem tôi có nên ra ngoài không?
Vương Tử Hoa tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân có thể xuất hiện ở chỗ này, hắn trầm ngâm một lát rồi đứng lên nói khẽ bên tai của tên thanh niên ngồi vị trí chính giữa:
- Anh Hạo, đây là anh họ của tôi, là con của bái cả, tên là Vương Tử Quân.
Anh họ Vương Tử Quân, năm chữ này do Vương Tử Hoa nói ra, đám người ngồi trong phòng đã biết lai lịch của Vương Tử Quân. Lúc này tên mập cũng thầm lầm bầm hai tiếng rồi ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt lại rơi lên người Tôn Xương Hạo.
- Vương Tử Quân? Ha ha ha, thì ra là cậu Tử Quân, đến đây, chúng ta dọn chỗ cho cậu Tử Quân, vừa vặn hai bên ngẫu nhiên gặp mặt, vậy thì mọi người cùng uống, tôi xin tự phạt ba ly.
Ánh mắt Tôn Xương Hạo chợt xoay chuyển, sau đó hắn tùy tiện vung tay ra phía sau.
Tên mập nghe thấy Tôn Xương Hạo phân phó thì nhanh chóng chạy đi, sau đó đưa đến một ly rượu cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Tôn Xương Hạo, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tôi không uống được rượu, chỉ có thể uống được hai ly, anh Xương Hạo, tôi đến lần này chủ yếu là nói về chuyện của Tôn Khải.
- Nói về chuyện của Tôn Khải?
Tôn Xương Hạo vốn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tử Quân, bây giờ chợt cầm một cái dĩa hất văng xuống đất:
- Cậu thì tính là cái gì? Sao? Cậu có tư cách gì mà muốn đàm phán với ông đây? Tôi biết rõ bố cậu là Vương Quang Vinh, là người hầu của Lâm Trạch Viễn, các anh em, tôi thật sự rất sợ hãi công tử của thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy.
Vương Tử Quân không mở miệng, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Xương Hạo, đúng lúc này một tràng cười lớn vang lên trong phòng.
Một âm thanh sắc nhọn chợt vang lên, một cô gái với mái tóc màu đỏ là người mở miệng, nàng càng thét lớn không coi ai ra gì:
- Tôn thiếu gia, anh quá giỏi, em con bà nó sắp sướng đến nơi rồi.
Bầu không khí trong phòng thật sự điên cuồng như ma thần nhảy múa, mà Tôn Xương Hạo thì giống như rất hưởng thụ bầu không khí này, hắn nâng ly rượu lên ngửa cổ uống cạn, những người khác cũng thoải mái hơn, càng cụng ly điên cuồng, những âm thanh uống uống vang lên liên tục.
Tôn Xương Hạo liếc mắt nhìn Vương Tử Quân rồi nói:
- Vương Tử Quân, đây không phải chuyện của cậu, tôi cũng nể mặt cậu một chút, chỉ cần tên Tôn Khải chết tiệt kia đến đây quỳ dập đầu mười cái với tôi, sau đó choi tôi đập bình rượu lên đầu, chuyện này sẽ xong, ông cũng không để cho nó phải bóc lịch.
- Đại ca, cũng không tiện nghi cho con quỷ kia, dứt khoát kéo nó đến, chúng ta đồng loạt ra trận, thay nhau thi đấu, cho nó chết trong sung sướng.
Tên thanh niên mập mạp không chờ Tôn Xương Hạo nói xong thì đã cười lớn dùng giọng dâm loạn nói.
- Đúng, nói rất đúng, không thể tha cho con kia, tôi còn muốn xem cô ta có phải là loại phóng đãng trên giường hay không.
- Đúng, không thể buông tha cho nó, đúng là loại không biết xấu hổ, để cho nó biết anh em chúng ta uy phong thế nào, đảm bảo nó không nếm không biết, nếm thử rồi lại sinh ra cảm giác khó quên.
Đám người cười ngả nghiêng, giống như đám ma thần đang nhảy múa cuồng loạn.
Một tên cảnh sát hơn hai mươi tuổi thấy hai người Vương Tử Quân đi vào trong đồn công an thì quát lớn.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng ngậm thuốc với vẻ mặt mất kiên nhẫn của tên thanh niên, hắn không khỏi cảm thấy nhíu mày, nhưng sau đó lại cười nhạt một tiếng. Thầm nghĩ đây cũng không phải là huyện Lô Bắc, tố chất của tên cảnh sát này có vấn đề, còn chưa đến lượt một vị bí thư ủy ban tư pháp huyện Lô Bắc như mình quan tâm.
- Chào đồng chí, tôi tìm Tôn Khải.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi dùng giọng khách khí nói với tên cảnh sát kia.
Hai chữ Tôn Khải vừa ra khỏi miệng Vương Tử Quân thì vẻ mặt tên cảnh sát chợt trở nên âm trầm, hắn phất tay không kiên nhẫn với Vương Tử Quân:
- Đi, đi, đi ngay, Tôn Khải là trọng phạm, bây giờ không thể gặp.
- Tôn Khải chỉ là đánh nhau ẩu đả mà thôi, sao lại là trọng phạm? Anh là cảnh sát, trước khi sự việc còn chưa được định tính, anh nói như vậy có phải là không chịu trách nhiệm sao?
Vương Tử Quân cảm thấy bực bội, giọng điệu cũng chợt được đề cao.
Tên cảnh sát này ngày thường thấy ai đến đây cũng phải cúi đầu thấp kém, kẻ nào mà không dùng giọng khách khí để nói với mình? Đám người kia đến đồn công an đã sớm tạo ra cho hắn một phong thái cao cao tại thượng, sinh ra cảm giác sống an nhàn vui sướng, lúc này thấy Vương Tử Quân dùng giọng không chút khách khí để chỉ trích mình, trong lòng có chút căm tức:
- À, xem ra anh hiểu rất nhiều, bây giờ anh đi ra ngoài ngay cho tôi, bây giờ không thể gặp mặt là không thể gặp mặt.
Vương Tử Quân nhìn tên cảnh sát hất hàm sai khiến mà cũng không có tâm tư so đo, hắn nhìn đồng hồ và nói:
- Trước khi đến tôi đã gọi điện thoại, anh hỏi đồn trưởng, tôi có thể được gặp hay không?
- Không cần hỏi đồn trưởng của chúng tôi, tôi nói không thể gặp...
Tên cảnh sát còn chưa nói dứt lời thì một viên cảnh sát hơn bốn mươi tuổi đi ra, hắn thấy tên cảnh sát kia đang tranh chấp với ai về vấn đề gì đó, thế là chợt mở miệng:
- Tiểu Thôi, có chuyện gì?
- Đồn trưởng Trịnh, có người muốn vào gặp Tôn Khải.
Tiểu Thôi nhanh chóng giữ chặt lấy điếu thuốc trong miệng, sau đó dùng giọng khách khí trả lời.
Ba chữ "gặp Tôn Khải" vừa ra khỏi miệng tên cảnh sát kia thì vẻ mặt tên cảnh sát trung niên chợt biến đổi, hắn dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vương Tử Quân từ đầu đến chân, sau đó khách khí hỏi:
- Xin hỏi anh tên gì?
- Tôi là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười với viên cảnh sát trung niên rồi thản nhiên nói.
"Vương Tử Quân?"
Khi âm thanh của Vương Tử Quân vừa vang lên thì vẻ mặt của tên cảnh sát trung niên không khỏi biến đổi, tuy hắn chưa từng tiếp xúc qua với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn là chư hầu một phương, đừng nghĩ hắn chỉ là một vị đồn trưởng nho nhỏ, nhưng hắn lại không lạ lẫm gì với cái tên Vương Tử Quân.
Tên cảnh sát trung niên nghĩ đến tình huống của Tống Thiết Cương trước kia mà vẻ mặt chợt trở nên âm trầm, đây không phải là do người thanh niên Vương Tử Quân kia vung tay tạo gió sao? Đây cũng không phải một kẻ đầu đường xó chợ.
Chẳng lẽ vị Vương Tử Quân kia chính là người này? Thế là tên cảnh sát trung niên chợt nghĩ đến cuộc điện thoại của cục trưởng lúc vừa rồi, vẻ mặt chợt lộ ra nụ cười.
- Xin hỏi anh đến gặp Tôn Khải sao?
Tên cảnh sát trung niên cẩn thận hỏi Vương Tử Quân.
- Đúng vậy, kính xin đồn trưởng Trịnh chiếu cố.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với đồn trưởng Trịnh rồi thản nhiên nói.
Đồn trưởng Trịnh sau khi xác nhận mục đích của Vương Tử Quân thì khách khí nói:
- Vương tiên sinh, vừa rồi trong cục đã có sắp xếp, chỉ là không biết anh đến lúc nào, thế cho nên có chút thất lễ, anh cũng đừng chấp nhất với những cán bộ trẻ tuổi, thầy Tôn ở bên này, xin ngài theo tôi.
Vương Tử Quân khẽ cười và gật đầu, sau đó cùng đồn trưởng Trịnh đi đến một phòng giam khá chắc chắn. Khi Vương Tử Quân và Liêu An Như đi vào trong phòng thì tên cảnh sát thanh niên vừa rồi chợt khẽ hỏi đồn trưởng Trịnh:
- Đồn trưởng Trịnh, Tôn Khải đắc tội với Tôn thiếu gia, ngài cần gì phải khách khí với người này?
Đừng thấy đồn trưởng tươi cười đón chào Vương Tử Quân mà nghĩ rằng sẽ không bá đạo trong lúc dạy bảo thuộc hạ, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Thôi, sau đó la mắng:
- Có một số việc cậu không nên biết thì cũng đừng nên chúi mũi vào lắng nghe, sau này nên công tác với thái độ tốt hơn, cậu không nghe thấy thông báo sao? Tỉnh thành cũng không đơn giản như cậu tưởng, một cây làm chẳng lên non, hai người đánh nhau vì nguyên nhân gì? Cậu quan tâm có được gì, mò mẩm làm gì?
Anh Trịnh nói đến đây thì nhìn về phía hình bóng Vương Tử Quân bước vào trong phòng rồi nói tiếp:
- Cậu không phải muốn gặp mặt người đã bóp chết Tống Thiết Cương sao? Vừa rồi cậu đã nói chuyện với anh ấy rồi.
Vẻ mặt tên cảnh sát Tiểu Thôi chợt biến đổi, hắn chỉ về phía Vương Tử Quân rồi lắp bắp nói:
- Đồn trưởng, ngài nói là...Là hắn sao?
- Không phải mới là lạ, sua này cậu công tác thì chịu khó ngước mắt lên mà nhìn trời, cũng đừng làm cho sự việc thành công nhiều hơn thất bại, có câu cái miệng vạ cái thân.
Anh Trịnh lại tiếp tục mắng bằng giọng không mấy dễ chịu, mà tên cảnh sát cũng cúi đầu xuống, tiếp nhận lời răn dạy.
Tôn Khải đang ngồi trong phòng giam, khi Vương Tử Quân đi vào thì là lúc hắn nhắm mắt lại và nằm lên giường, hai hàng chân mày cau lại, vẻ mặt bực bội bất an.
Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn Tôn Khải, hắn biết rõ đối phương đang suy nghĩ điều gì, Tôn Khải hiểu rõ lực ảnh hưởng của Tôn Tiến Đông, tất nhiên lúc này không khỏi cảm thấy lo lắng.
- Tôn Khải.
Vương Tử Quân dùng giọng trầm thấp lên tiếng.
Tôn Khải đang trầm ngâm chợt ngẩng đầu lên thật mạnh, hắn thấy rõ người đến là Vương Tử Quân thì mới miễn cưỡng lộ ra nụ cười:
- Cậu không phải đang bù đầu vì công tác kiến thiết con đường An Lộ ở huyện Lô Bắc sao? Thế nào lại chạy đến đây? Tôi chỉ có chút chuyện, cậu đừng lo, cậu tranh thủ lo cho công tác của mình đi.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Tôn Khải mà vung tay cho đối phương một đấm:
- Tôi biết rõ cậu không có chuyện gì, đây không phải là lần đầu tiên cậu bị bắt vào đồn công an, tôi đến cũng không phải an ủi cậu. Nhưng tôi muốn xem bộ dạng cậu bị giam là thế nào, à, tinh thần không tệ, xem ra đến nơi này cũng được ăn ngon.
Vương Tử Quân nói rồi khẽ vẫy tay với Liêu An Như đang đứng cúi đầu ở phía sau:
- Đưa thứ đó đến cho Tôn Khải, để cho cậu ấy bổ sung một chút.
Liêu An Như đi đến đưa túi nhựa cho Tôn Khải, bên trong có hai chiếc đũa, Tôn Khải cầm đũa quơ thức ăn trong hộp rồi nói:
- Tôi nhớ lần trước bị đưa đến đồn công an thì cùng có cậu ở bên cạnh, khi đó không phải là chúng ta còn chưa tốt nghiệp sao?
- Lúc đó học năm ba, chúng ta cùng nhau đối phó với vài tên côn đồ, không phải thay cha mẹ dạy bảo chúng nó một trận sao?
Vương Tử Quân cười ha hả rồi nói tiếp:
- Lần đó chúng ta bị giam ba ngày, ha ha ha, xem ra tiểu tử cậu cũng có tâm tư ôn lại chuyện cũ.
Vương Tử Quân cũng không nói thêm bất kỳ điều gì liên quan đến vấn đề này, hắn chỉ cùng Tôn Khải ôn lại những kỷ niệm vui vẻ thời còn đi học đại học, đến khi Tôn Khải cười cười ăn xong phần cơm, lúc này Vương Tử Quân mới cười hì hì đi ra khỏi phòng.
- Tử Quân, bố cũng không đến gặp tôi, cậu nên tranh thủ chạy về huyện Lô Bắc là vừa.
Khoảnh khắc khi Vương Tử Quân ra khỏi phòng giam, Tôn Khải chợt hô lên một tiếng.
Tôn Khải tất nhiên biết Vương Tử Quân đến đây làm gì, mà ý nghĩ của Tôn Khải thì Vương Tử Quân cũng hiểu rõ ràng, hắn nhìn thấy Tôn Khải dựng đầu lên nhìn, một cảm giác ấm áp chợt bùng lên trong lòng.
- Tôi sẽ quay về, nhưng nếu tiểu tử cậu mà không mời cơm tôi ở khách sạn Lâm Giang, tôi sẽ không đi.
Vương Tử Quân nói rồi cũng không dừng lại, hắn đi nhanh ra bên ngoài.
Liêu An Như lẳng lặng nhìn tất cả tình huống phát sinh, nàng giống như hiểu được cái gì đó, lại giống như không hiểu, khoảnh khắc khi Vương Tử Quân bước ra khỏi phòng thì nàng chợt cảm thấy hình bóng quen thuộc kia cực kỳ cao lớn.
Khi Vương Tử Quân ra khỏi cổng đồn công an, máy nhắn tin của hắn chợt vang lên, hắn lấy ra thấy một dãy số điện thoại, sau đó cất bước đi vào trong xe Santana.
Khách sạn Lâm Giang là một nơi xa hoa ở thành phố Giang Thị, nó vốn là nhà khách của tỉnh Chiết Giang, thế nhưng khi kinh tế phát triển, khoa sự vụ cơ quan của khối chính quyền tỉnh Chiết Giang cũng tách nhà khách và khách sạn Lâm Giang ra làm hai, sau đó xây dựng lại khách sạn Lâm Giang. Nhưng dù nói tách ra nhưng vẫn do một người quản lý, bên trong ngoài việc lắp đặt thiết bị càng thêm xa hoa và cao cấp, thì căn bản không còn gì đặc thù.
Vương Tử Quân xuống xe ở khách sạn Lâm Giang, sau đó hắn đi lên những bậc đá cẩm thạch đen để vào cổng. Vừa mới đi được một nửa thì chợt nói với Thái Thần Bân đang đi theo sau:
- Thần Bân, cậu cứ tùy ý ở đây, tôi đi gặp một người.
Thái Thần Bân biết rõ Vương Tử Quân cũng không dễ dàng xử lý vụ việc lần này, hắn là một thủ hạ của Vương Tử Quân, những gì không nên hỏi thì không hỏi, không nên nói thì không nói, chính mình cũng không giúp được gì. Thế là hắn tranh thủ gật đầu, nói rằng bí thư Vương có gì xin cứ kêu gọi, sau đó vội vàng đi xuống.
Trong những âm thanh hoan nghênh của đám nhân viên phục vụ, Vương Tử Quân bước vào trong khách sạn Lâm Giang xa hoa.
Đứng bên cạnh cửa của khách sạn Lâm Giang là bốn nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi, bên trong lại vang ra tiếng cười rộn rã, tất cả giống như truyền vào trong tai Vương Tử Quân.
- Xin hỏi anh là bạn của Tôn công tử sao?
Một nhân viên phục vụ thấy Vương Tử Quân đi đến thì dùng giọng chú ý hỏi.
- Ừ!
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn tiện tay đẩy cánh cửa đóng chặt, những âm thanh sai bảo, cười nói, la hét ở bên trong đang dội ra ngoài.
Trong phòng là mười cặp nam nữ đang vui đùa ầm ĩ, ngồi ở vị trí chính giữa là một tên thanh niên hơn hai mươi, ăn mặc một bộ quần áo nghỉ ngơi, làm cho người ta sinh ra một cảm giác lười nhác, nhưng trên chân mày có một khối băng gạc lại nói lên tất cả.
- Tôn đại ca, chuyện này cũng không thể tính như vậy, theo em thấy thì chúng ta nên nghĩ biện pháp cho tiểu tử kia thành thật bóc lịch hai năm thì hay.
- Đúng, không thể tính như vậy, bố của hắn không phải chỉ là một vị phó chủ tịch thành phố thôi sao? Bố tôi nói để điều tra xem bố của hắn có tham ô hủ bại không, con bà nó, dám đánh đại ca của chúng ta, như vậy dứt khoát cho hai cha con chúng cùng gặp nạn, cùng chịu khổ với nhau.
- Đúng, đề nghị này rất hay, anh tán dương.
Khi những âm thanh kia vang lên liên tiếp thì Vương Tử Quân đột nhiên vào cửa cũng làm cho không ít người quay đầu xem xét. Tên thanh niên ngồi chính giữa thấy một người lạ tiến vào thì chợt mất hứng, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tử Quân, sau đó lạnh giọng nói:
- Cút ra ngoài cho tao.
Một tên thanh niên mập mạp ngồi cạnh Tôn Xương Hạo thấy anh Hạo lên tiếng thì cũng vỗ bàn dùng giọng hung hăng nói:
- Anh Hạo đã nói rồi, mày không nghe thấy sao? Mau cút ra ngoài, nếu không ông cắt đứt chân chó của mày.
Hai tên kia lên tiếng dẫn đầu, đám người khác lại càng nhao nhao lên, Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người ồn ào, sau đó ánh mắt rơi lên người một tên thanh niên ngồi cách Tôn Xương Hạo không xa:
- Vương Tử Hoa, cậu nói xem tôi có nên ra ngoài không?
Vương Tử Hoa tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân có thể xuất hiện ở chỗ này, hắn trầm ngâm một lát rồi đứng lên nói khẽ bên tai của tên thanh niên ngồi vị trí chính giữa:
- Anh Hạo, đây là anh họ của tôi, là con của bái cả, tên là Vương Tử Quân.
Anh họ Vương Tử Quân, năm chữ này do Vương Tử Hoa nói ra, đám người ngồi trong phòng đã biết lai lịch của Vương Tử Quân. Lúc này tên mập cũng thầm lầm bầm hai tiếng rồi ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt lại rơi lên người Tôn Xương Hạo.
- Vương Tử Quân? Ha ha ha, thì ra là cậu Tử Quân, đến đây, chúng ta dọn chỗ cho cậu Tử Quân, vừa vặn hai bên ngẫu nhiên gặp mặt, vậy thì mọi người cùng uống, tôi xin tự phạt ba ly.
Ánh mắt Tôn Xương Hạo chợt xoay chuyển, sau đó hắn tùy tiện vung tay ra phía sau.
Tên mập nghe thấy Tôn Xương Hạo phân phó thì nhanh chóng chạy đi, sau đó đưa đến một ly rượu cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Tôn Xương Hạo, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tôi không uống được rượu, chỉ có thể uống được hai ly, anh Xương Hạo, tôi đến lần này chủ yếu là nói về chuyện của Tôn Khải.
- Nói về chuyện của Tôn Khải?
Tôn Xương Hạo vốn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tử Quân, bây giờ chợt cầm một cái dĩa hất văng xuống đất:
- Cậu thì tính là cái gì? Sao? Cậu có tư cách gì mà muốn đàm phán với ông đây? Tôi biết rõ bố cậu là Vương Quang Vinh, là người hầu của Lâm Trạch Viễn, các anh em, tôi thật sự rất sợ hãi công tử của thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy.
Vương Tử Quân không mở miệng, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Xương Hạo, đúng lúc này một tràng cười lớn vang lên trong phòng.
Một âm thanh sắc nhọn chợt vang lên, một cô gái với mái tóc màu đỏ là người mở miệng, nàng càng thét lớn không coi ai ra gì:
- Tôn thiếu gia, anh quá giỏi, em con bà nó sắp sướng đến nơi rồi.
Bầu không khí trong phòng thật sự điên cuồng như ma thần nhảy múa, mà Tôn Xương Hạo thì giống như rất hưởng thụ bầu không khí này, hắn nâng ly rượu lên ngửa cổ uống cạn, những người khác cũng thoải mái hơn, càng cụng ly điên cuồng, những âm thanh uống uống vang lên liên tục.
Tôn Xương Hạo liếc mắt nhìn Vương Tử Quân rồi nói:
- Vương Tử Quân, đây không phải chuyện của cậu, tôi cũng nể mặt cậu một chút, chỉ cần tên Tôn Khải chết tiệt kia đến đây quỳ dập đầu mười cái với tôi, sau đó choi tôi đập bình rượu lên đầu, chuyện này sẽ xong, ông cũng không để cho nó phải bóc lịch.
- Đại ca, cũng không tiện nghi cho con quỷ kia, dứt khoát kéo nó đến, chúng ta đồng loạt ra trận, thay nhau thi đấu, cho nó chết trong sung sướng.
Tên thanh niên mập mạp không chờ Tôn Xương Hạo nói xong thì đã cười lớn dùng giọng dâm loạn nói.
- Đúng, nói rất đúng, không thể tha cho con kia, tôi còn muốn xem cô ta có phải là loại phóng đãng trên giường hay không.
- Đúng, không thể buông tha cho nó, đúng là loại không biết xấu hổ, để cho nó biết anh em chúng ta uy phong thế nào, đảm bảo nó không nếm không biết, nếm thử rồi lại sinh ra cảm giác khó quên.
Đám người cười ngả nghiêng, giống như đám ma thần đang nhảy múa cuồng loạn.
/1843
|