Vương Tử Quân lắc đầu, hắn mệt mỏi nằm lên hàng ghế ở phía sau, trong đầu liên tục suy tư hỗn loạn, hắn nên làm thế nào để xử lý sự kiện lần này của Tôn Khải?
Tuy Vương Tử Quân không nói rõ nhưng Thái Thần Bân có thể căn cứ vào những lời nói đứt quảng trong điện thoại vừa rồi để khẳng định lãnh đạo đang có chuyện gấp, vì thế hắn lái xe rất nhanh và vững, một con đường trước kia phải đi mất bốn năm giờ, bây giờ chỉ mất hai ba giờ.
- Bí thư Vương, chúng ta không ăn cơm rồi hãy đi xử lý sự việc chứ?
Trước khi Thái Thần Bân chạy xe vào thành phố Giang Thị thì khẽ quay sang định nói vài lời với Vương Tử Quân, nhưng hắn nhìn vẻ mặt không đúng của bí thư Vương, thì không tiếp tục hỏi thêm. Nhưng bây giờ dã đến thành phố Giang Thị, hắn chợt lấy hết dũng khí để lên tiếng.
Vương Tử Quân nhìn phố phường thành phố Giang Thị quen thuộc, hắn nghe rõ câu hỏi của Thái Thần Bân, hắn muốn từ chối theo bản năng, nhưng sau đó lại đưa đồng hồ lên xem. Hắn chỉ tay vào ven đường nói:
- Cơm ở chỗ này cũng rất ngon, chúng ta vào ăn uống một chút.
Cửa hàng cơm không quá lớn, vì chỉ gọi cơm nên được đưa lên rất nhanh, đó là hai dĩa cơm chiên vàng óng. Vương Tử Quân lúc này mới cảm thấy đói bụng, hắn tùy ý dùng cơm, sau đó hắn chợt dừng đũa nói với Thái Thần Bân:
- Thần Bân, hôm nay cám ơn cậu đã nhắc nhở, tôi đây đang sốt ruột, cũng không để ý đến cái bụng đói.
Thái Thần Bân nở nụ cười thật thà phúc hậu, hắn cũng không nói điều gì, chỉ tùy ý dùng cơm. Hai người lại tiếp tục thêm vài câu. Thái Thần Bân thấy vương tử quân có chuyện thì trong miệng ăn cơm giống như nuốt giấm chua, hắn cố gắng ăn cho nhanh, cuối cùng cũng xong.
Chiếc Santana dừng lại bên đồn công an ở trên đường Hưng Hoa, Vương Tử Quân nhìn xuyên thấu qua lớp của kính được Thái Thần Bân lau rửa sạch sẽ mà thấy một hình bóng quen thuộc. Cô gái này đang cầm theo một túi nhựa màu trắng, đang đứng ở trước cổng đồn công an, đang lẳng lặng chờ đợi.
Gió thổi lồng lộng, lá cây rụng bay múa tán loạn trên đường, hình bóng màu tím nhạt vẫn đứng trong gió xuân, có vẻ gầy gò.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng lạnh nhạt kia mà trong lòng run rẩy thật mạnh, hắn không biết lúc này nên làm gì để đối mặt với đối phương, trong lòng hắn bùng lên những con sóng dữ dội và cực kỳ khó chịu.
Đã nhiều năm trôi qua, người và vật sớm không còn như xưa, hắn cũng không biết nên tiến lên đối mặt với nàng như thế nào cho phải.
- Cô làm gì vậy? Cô đứng đây chờ thì được gì? Tôi không phải đã nói rồi sao? Cô có chờ đến tối cũng vô dụng, bây giờ không thể gặp được.
Một tên cảnh sát hơn ba mươi tuổi từ trong đồn công an đi ra, hắn dùng giọng trầm bổng nói với cô gái đứng trước mặt.
Cô gái kia vội vàng giải thích:
- Đồng chí, tôi sẽ không vào, tôi chỉ mua cho anh ấy chút thức ăn, anh xem, anh có thể chuyển cho anh ấy dùm tôi không?
Tên cảnh sát kia dùng ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn túi nhựa, sau đó khua tay nói:
- Được rồi, được rồi, cô cũng đừng đứng đây nữa, tôi cho cô biết, trong đồn công an thứ gì cũng có, anh ta cũng không đói chết được, cô nên tranh thủ tìm chỗ nào đó mà ngồi chờ đi.
Tên cảnh sát nói xong thì đóng cửa phòng lại.
Cô gái nhìn cánh cửa đóng chặt mà trầm ngâm một lát, nhưng sau đó nàng vẫn đứng lặng trước đồn công an, gió vẫn thổi, cô gái này chợt dựng cổ áo lên, cơ thể như một tờ giấy mỏng manh trước gió, giống như không còn đứng vững được nữa.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng hiu quanh kia mà trong lòng không khỏi run lên, tuy lúc này nàng mặc một bộ quần áo màu tím bình thường, nhưng nửa năm học đại học đã làm cho hai con ngươi linh động của nàng có thêm vài phần ánh sáng tri thức. Nhưng hình ảnh đó rơi vào trong mắt Vương Tử Quân, hắn vẫn thấy rất nhiều điều từ quá khứ, từ hình bóng đó.
Vương Tử Quân khẽ đẩy cửa xe, hắn bước xuống xe, hắn há miệng, một cách xưng hô quen thuộc sắp phát ra, thế nhưng lúc này tình cảm bị đè nén, cái tên kêu gọi thân thuộc kia lại không được nói ra.
- Chào cô, có phải cô là...Là người vừa gọi điện thoại cho tôi không?
Giọng điệu của Vương Tử Quân chợt có chút run rẩy khó thể giải thích được.
Khoảnh khắc khi nghe Vương Tử Quân hỏi thì cơ thể cô gái có hơi run lên, sau đó nàng nhanh chóng quay người, hai môi khép chặt, cũng không nói gì. Ánh mắt nàng rơi lên người Vương Tử Quân, khoảnh khắc này cơ thể nàng có hơi lay động.
- Chào anh, anh chính là Vương...Vương tiên sinh sao? Là...Là tôi gọi điện thoại cho anh, tôi lấy được số điện thoại của anh từ trong sổ thông tin của thầy Tôn, rồi tôi gọi cho anh, cho nên...
"Thầy Tôn?"
Vương Tử Quân nghe được cách xưng hô như vậy thì trong lòng chợt có chút buông lỏng, giống như đang sửa lại những suy đoán của mình trước đó, tất cả hiểu lầm tan thành mây khói, một cảm giác vui vẻ khó hiểu bùng lên trong lòng.
- Cô tên gì? Đã xảy ra chuyện gì?
Cái tên của nàng dù đã ăn sâu vào trong óc Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này hắn vẫn không khỏi vô thức hỏi một câu.
- Tôi là Liêu An Như, chuyện này...Chuyện này tất cả là do tôi mà ra...
Liêu An Như dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Vương Tử Quân, nàng khẽ nói mà Vương Tử Quân cũng biết được chân tướng sự việc qua lời kể của nàng.
Liêu An Như đến trường học tập, vì nàng muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình, thế nên tìm một công việc ở quán rượu gần nhà để làm thêm ngoài giờ. Tuy nàng không kiếm được nhiều tiền, thế nhưng khoản thu này cũng dư sức chi trả cho những chi phí trong cuộc sống của nàng.
Nhưng sự việc bất đắc dĩ lại xảy ra, ngày hôm qua một người thanh niên đến quán dùng cơm, không ngờ đối phương lại chú ý đến Liêu An Như, bắt nàng phải uống rượu với hắn. Liêu An Như tuy là một cô gái từ nông thôn tiến lên thành phố, thế nhưng từ sâu trong lòng nàng vẫn chỉ nở loài hoa Đinh Hương, vẫn nặng tư tưởng truyền thống.
Liêu An Như từ chối, giống như điều này càng làm cho tên thanh niên kia thêm hào hứng. Hắn lên tiếng ồn ào, không nói hai lời mà tiến lên muốn hôn nàng. Không ngờ nàng phản kháng kịch liệt, kết quả là tên kia bị nàng dùng tay đẩy ngã xuống đất.
Tên thanh niên kia không ngờ mình lại bị mất mặt như vậy, hắn thẹn quá hóa giận, thế cho nên lại xông đến Liêu An Như, muốn đánh nàng.
Dưới tình huống cấp bách thì Liêu An Như vội vàng chạy ra hành lang, đúng lúc gặp mặt Tôn Khải đang cùng bạn đến dùng cơm. Tôn Khải và Tôn Xương Hạo cũng có quen biết, nhưng Tôn Xương Hạo căn bản không quan tâm đến lời khuyên của Tôn Khải, thế là bị Tôn Khải đẩy ra, hai người tiến lên xô xát, một bình rượu rơi xuống đầu Tôn Xương Hạo.
Tuy Liêu An Như miêu tả tình huống khi đó vô cùng đơn giản nhưng Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống một cô gái trẻ bị mười tên đàn ông vây quanh, một cảm giác tức giận chợt bùng lên trong lòng.
Cô gái này năm xưa đi theo mình chưa từng được sống một đời xa hoa lộng lẫy, chưa từng có thời gian quá mức vui sướng, nhưng nàng ở trong thôn Yên Chi Nam vẫn được người ta tôn kính, lúc này sao có thể chịu đựng được những uất ức như vậy? Vương Tử Quân nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn đã sớm bùng sóng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng áy náy của Liêu An Như, hắn dùng giọng ấm áp an ủi:
- Không cần lo, không phải chuyện gì lớn, cô lên xe chờ một chút, tôi đi tìm gặp Tôn Khải.
Vương Tử Quân nói rồi đi về phía đồn công an, Liêu An Như nhìn hình bóng xoải bước về phía trước, không biết vì sao mà nàng chợt sinh ra cảm giác muốn khóc. Giống như nàng gặp phải một chuyện cực kỳ uất ức, một mình cố gắng chống chọi, bây giờ có chỗ dựa thì bỗng nhiên sụp xuống. Người này làm cho nàng sinh ra một cảm giác cực kỳ quen thuộc, nhưng trong ký ức của nàng giống như không có một tồn tại như vậy thì phải.
"Hắn là ai, sao lại cho mình cảm giác này?"
Liêu An Như trầm ngâm một lát rồi vẫn đi theo, nàng không mở miệng, chỉ dùng hành động của mình để biểu đạ ý kiến với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn cô gái đi theo mình không nói một lời, hắn chợt cảm thấy cảm khái, cũng không nói gì hơn, tính nết của nàng hắn không hiểu sao? Lúc này dù hắn có đuổi nàng đi, sợ rằng nàng cũng khong chịu.
"Nếu đã như vậy thì cứ để cho nàng đi theo!"
Tuy Vương Tử Quân không nói rõ nhưng Thái Thần Bân có thể căn cứ vào những lời nói đứt quảng trong điện thoại vừa rồi để khẳng định lãnh đạo đang có chuyện gấp, vì thế hắn lái xe rất nhanh và vững, một con đường trước kia phải đi mất bốn năm giờ, bây giờ chỉ mất hai ba giờ.
- Bí thư Vương, chúng ta không ăn cơm rồi hãy đi xử lý sự việc chứ?
Trước khi Thái Thần Bân chạy xe vào thành phố Giang Thị thì khẽ quay sang định nói vài lời với Vương Tử Quân, nhưng hắn nhìn vẻ mặt không đúng của bí thư Vương, thì không tiếp tục hỏi thêm. Nhưng bây giờ dã đến thành phố Giang Thị, hắn chợt lấy hết dũng khí để lên tiếng.
Vương Tử Quân nhìn phố phường thành phố Giang Thị quen thuộc, hắn nghe rõ câu hỏi của Thái Thần Bân, hắn muốn từ chối theo bản năng, nhưng sau đó lại đưa đồng hồ lên xem. Hắn chỉ tay vào ven đường nói:
- Cơm ở chỗ này cũng rất ngon, chúng ta vào ăn uống một chút.
Cửa hàng cơm không quá lớn, vì chỉ gọi cơm nên được đưa lên rất nhanh, đó là hai dĩa cơm chiên vàng óng. Vương Tử Quân lúc này mới cảm thấy đói bụng, hắn tùy ý dùng cơm, sau đó hắn chợt dừng đũa nói với Thái Thần Bân:
- Thần Bân, hôm nay cám ơn cậu đã nhắc nhở, tôi đây đang sốt ruột, cũng không để ý đến cái bụng đói.
Thái Thần Bân nở nụ cười thật thà phúc hậu, hắn cũng không nói điều gì, chỉ tùy ý dùng cơm. Hai người lại tiếp tục thêm vài câu. Thái Thần Bân thấy vương tử quân có chuyện thì trong miệng ăn cơm giống như nuốt giấm chua, hắn cố gắng ăn cho nhanh, cuối cùng cũng xong.
Chiếc Santana dừng lại bên đồn công an ở trên đường Hưng Hoa, Vương Tử Quân nhìn xuyên thấu qua lớp của kính được Thái Thần Bân lau rửa sạch sẽ mà thấy một hình bóng quen thuộc. Cô gái này đang cầm theo một túi nhựa màu trắng, đang đứng ở trước cổng đồn công an, đang lẳng lặng chờ đợi.
Gió thổi lồng lộng, lá cây rụng bay múa tán loạn trên đường, hình bóng màu tím nhạt vẫn đứng trong gió xuân, có vẻ gầy gò.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng lạnh nhạt kia mà trong lòng run rẩy thật mạnh, hắn không biết lúc này nên làm gì để đối mặt với đối phương, trong lòng hắn bùng lên những con sóng dữ dội và cực kỳ khó chịu.
Đã nhiều năm trôi qua, người và vật sớm không còn như xưa, hắn cũng không biết nên tiến lên đối mặt với nàng như thế nào cho phải.
- Cô làm gì vậy? Cô đứng đây chờ thì được gì? Tôi không phải đã nói rồi sao? Cô có chờ đến tối cũng vô dụng, bây giờ không thể gặp được.
Một tên cảnh sát hơn ba mươi tuổi từ trong đồn công an đi ra, hắn dùng giọng trầm bổng nói với cô gái đứng trước mặt.
Cô gái kia vội vàng giải thích:
- Đồng chí, tôi sẽ không vào, tôi chỉ mua cho anh ấy chút thức ăn, anh xem, anh có thể chuyển cho anh ấy dùm tôi không?
Tên cảnh sát kia dùng ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn túi nhựa, sau đó khua tay nói:
- Được rồi, được rồi, cô cũng đừng đứng đây nữa, tôi cho cô biết, trong đồn công an thứ gì cũng có, anh ta cũng không đói chết được, cô nên tranh thủ tìm chỗ nào đó mà ngồi chờ đi.
Tên cảnh sát nói xong thì đóng cửa phòng lại.
Cô gái nhìn cánh cửa đóng chặt mà trầm ngâm một lát, nhưng sau đó nàng vẫn đứng lặng trước đồn công an, gió vẫn thổi, cô gái này chợt dựng cổ áo lên, cơ thể như một tờ giấy mỏng manh trước gió, giống như không còn đứng vững được nữa.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng hiu quanh kia mà trong lòng không khỏi run lên, tuy lúc này nàng mặc một bộ quần áo màu tím bình thường, nhưng nửa năm học đại học đã làm cho hai con ngươi linh động của nàng có thêm vài phần ánh sáng tri thức. Nhưng hình ảnh đó rơi vào trong mắt Vương Tử Quân, hắn vẫn thấy rất nhiều điều từ quá khứ, từ hình bóng đó.
Vương Tử Quân khẽ đẩy cửa xe, hắn bước xuống xe, hắn há miệng, một cách xưng hô quen thuộc sắp phát ra, thế nhưng lúc này tình cảm bị đè nén, cái tên kêu gọi thân thuộc kia lại không được nói ra.
- Chào cô, có phải cô là...Là người vừa gọi điện thoại cho tôi không?
Giọng điệu của Vương Tử Quân chợt có chút run rẩy khó thể giải thích được.
Khoảnh khắc khi nghe Vương Tử Quân hỏi thì cơ thể cô gái có hơi run lên, sau đó nàng nhanh chóng quay người, hai môi khép chặt, cũng không nói gì. Ánh mắt nàng rơi lên người Vương Tử Quân, khoảnh khắc này cơ thể nàng có hơi lay động.
- Chào anh, anh chính là Vương...Vương tiên sinh sao? Là...Là tôi gọi điện thoại cho anh, tôi lấy được số điện thoại của anh từ trong sổ thông tin của thầy Tôn, rồi tôi gọi cho anh, cho nên...
"Thầy Tôn?"
Vương Tử Quân nghe được cách xưng hô như vậy thì trong lòng chợt có chút buông lỏng, giống như đang sửa lại những suy đoán của mình trước đó, tất cả hiểu lầm tan thành mây khói, một cảm giác vui vẻ khó hiểu bùng lên trong lòng.
- Cô tên gì? Đã xảy ra chuyện gì?
Cái tên của nàng dù đã ăn sâu vào trong óc Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này hắn vẫn không khỏi vô thức hỏi một câu.
- Tôi là Liêu An Như, chuyện này...Chuyện này tất cả là do tôi mà ra...
Liêu An Như dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Vương Tử Quân, nàng khẽ nói mà Vương Tử Quân cũng biết được chân tướng sự việc qua lời kể của nàng.
Liêu An Như đến trường học tập, vì nàng muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình, thế nên tìm một công việc ở quán rượu gần nhà để làm thêm ngoài giờ. Tuy nàng không kiếm được nhiều tiền, thế nhưng khoản thu này cũng dư sức chi trả cho những chi phí trong cuộc sống của nàng.
Nhưng sự việc bất đắc dĩ lại xảy ra, ngày hôm qua một người thanh niên đến quán dùng cơm, không ngờ đối phương lại chú ý đến Liêu An Như, bắt nàng phải uống rượu với hắn. Liêu An Như tuy là một cô gái từ nông thôn tiến lên thành phố, thế nhưng từ sâu trong lòng nàng vẫn chỉ nở loài hoa Đinh Hương, vẫn nặng tư tưởng truyền thống.
Liêu An Như từ chối, giống như điều này càng làm cho tên thanh niên kia thêm hào hứng. Hắn lên tiếng ồn ào, không nói hai lời mà tiến lên muốn hôn nàng. Không ngờ nàng phản kháng kịch liệt, kết quả là tên kia bị nàng dùng tay đẩy ngã xuống đất.
Tên thanh niên kia không ngờ mình lại bị mất mặt như vậy, hắn thẹn quá hóa giận, thế cho nên lại xông đến Liêu An Như, muốn đánh nàng.
Dưới tình huống cấp bách thì Liêu An Như vội vàng chạy ra hành lang, đúng lúc gặp mặt Tôn Khải đang cùng bạn đến dùng cơm. Tôn Khải và Tôn Xương Hạo cũng có quen biết, nhưng Tôn Xương Hạo căn bản không quan tâm đến lời khuyên của Tôn Khải, thế là bị Tôn Khải đẩy ra, hai người tiến lên xô xát, một bình rượu rơi xuống đầu Tôn Xương Hạo.
Tuy Liêu An Như miêu tả tình huống khi đó vô cùng đơn giản nhưng Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống một cô gái trẻ bị mười tên đàn ông vây quanh, một cảm giác tức giận chợt bùng lên trong lòng.
Cô gái này năm xưa đi theo mình chưa từng được sống một đời xa hoa lộng lẫy, chưa từng có thời gian quá mức vui sướng, nhưng nàng ở trong thôn Yên Chi Nam vẫn được người ta tôn kính, lúc này sao có thể chịu đựng được những uất ức như vậy? Vương Tử Quân nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn đã sớm bùng sóng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng áy náy của Liêu An Như, hắn dùng giọng ấm áp an ủi:
- Không cần lo, không phải chuyện gì lớn, cô lên xe chờ một chút, tôi đi tìm gặp Tôn Khải.
Vương Tử Quân nói rồi đi về phía đồn công an, Liêu An Như nhìn hình bóng xoải bước về phía trước, không biết vì sao mà nàng chợt sinh ra cảm giác muốn khóc. Giống như nàng gặp phải một chuyện cực kỳ uất ức, một mình cố gắng chống chọi, bây giờ có chỗ dựa thì bỗng nhiên sụp xuống. Người này làm cho nàng sinh ra một cảm giác cực kỳ quen thuộc, nhưng trong ký ức của nàng giống như không có một tồn tại như vậy thì phải.
"Hắn là ai, sao lại cho mình cảm giác này?"
Liêu An Như trầm ngâm một lát rồi vẫn đi theo, nàng không mở miệng, chỉ dùng hành động của mình để biểu đạ ý kiến với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn cô gái đi theo mình không nói một lời, hắn chợt cảm thấy cảm khái, cũng không nói gì hơn, tính nết của nàng hắn không hiểu sao? Lúc này dù hắn có đuổi nàng đi, sợ rằng nàng cũng khong chịu.
"Nếu đã như vậy thì cứ để cho nàng đi theo!"
/1843
|