- Bí thư Vương, anh cứ yên tâm, cục công an chúng tôi nhất định sẽ xử lý tốt vụ này.
Hai giờ chiều, các vị thường ủy huyện ủy tập trung trong phòng họp huyện ủy, lúc này đại đa số vẻ mặt các vị thường ủy đều có chút đè nén, mà người mất tự nhiên nhất chính là Đỗ Tự Cường. Hắn là một người cha, hắn tin vào con gái nhà mình, nhưng với kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm, hắn biết tình thế bây giờ cực kỳ bất lợi cho con mình.
Hầu Thiên Đông hắng giọng một cái và mở miệng:
- Sự kiện cục công an huyện sử dụng bạo lực chấp pháp thì hầu như ai cũng được biết thông qua báo chí, ở trong huyện Lô Bắc chúng ta những hành vi như vậy chỉ có thể coi là cá biệt, nhưng nó lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của huyện. Tôi đề nghị cục công an nên xử lý dứt khoát vụ này, nhanh chóng thay đổi cục diện bị động.
Bí thư đã lên tiếng định vị ngay từ đầu, dưới tình huống này thì sẽ không có gì để nói với đề tài cần thảo luận, đây là hội nghị thường ủy không liên quan đến vấn đề nhân sự, không người nào muốn đứng lên khiêu chiến với quyền uy của bí thư huyện ủy.
Hầu Thiên Đông nói xong thì đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, lão muốn Vương Tử Quân đứng lên biểu hiện thái độ, sau đó chấm dứt hội nghị thường ủy lần này. Vương Tử Quân ngồi cách đó không xa lại không ngẩng đầu lên, chỉ cầm bút ghi chép trên sổ, căn bản không có ý mở miệng.
- Tôi muốn nói hai câu.
Đỗ Tự Cường dù biết mình có nói cũng vô dụng, nhưng lúc này bản năng người cha vẫn chiếm thượng phong. Hắn thật sự là một phó chủ tịch thường vụ huyện, nhưng hắn còn là một người cha, hắn muốn bảo vệ con gái bảo bối của mình, vì thế cũng phải nói ra vài lời.
- Tôi hiểu tâm tìnnh của các đồng chí, nhưng sự việc đã xảy ra, tôi hy vọng chủ tịch Đỗ lấy đại cục làm trọng, một lần tránh ra.
Khi Đỗ Tự Cường đang định mở miệng thì chủ tịch Lưu Thành Quân đã lên tiếng cắt lời.
Phó chủ tịch thường vụ Đỗ Tự Cường là cái đinh trong mắt Lưu Thành Quân, dĩ vãng hắn không có cơ hội tấn công Đỗ Tự Cường, bây giờ có cơ hội tốt thì hắn nào có thể bỏ qua? Vì thế mà trước khi Đỗ Tự Cường mở miệng, hắn quyết định đứng lên dùng giọng không khách khí để cắt ngang lời.
Đỗ Tự Cường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Thành Quân, một cảm giác tức giận bùng lên trong lòng. Nhưng hắn biết rõ mình tức giận cũng không có chỗ phát tiết, rơi vào thế đường cùng hắn cũng chỉ có thể ném ánh mắt xin giúp đỡ về phía Hầu Thiên Đông.
Lúc này Đỗ Tự Cường rất hy vọng nhận được sự giúp đỡ của Hầu Thiên Đông, nhưng Hầu Thiên Đông vẫn ngồi kia với vẻ mặt không chút biểu cảm, giống như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Đỗ Tự Cường. Vào khoảnh khắc này thì trong lòng Đỗ Tự Cường bùng lên cảm giác bi ai, hắn biết rõ lần này con gái mình phải gánh tội là chuyện quá rõ ràng rồi.
- Nếu chủ tịch Đỗ không thích hợp thì để tôi nói vậy.
Vương Tử Quân chợt đứng lên trong tình huống lạnh ngắt như tờ, khoảnh khắc này gương mặt tươi cười chợt trở nên lạnh lẽo giống như một cái bàn sắt, sau đó bắt đầu lên tiếng. Những lời hắn nói đã được xem xét và châm chước không biết bao nhiêu lần, kể cả âm thanh trầm bổng du dương và biểu cảm trên mặt cũng được chuẩn bị sẵn. Có đôi khi thì lên tiếng cũng cần nhịp điệu và tiết tấu, cần biết ngắt nhịp và dừng lại ở những điểm phù hợp, cũng giống như âm nhạc vậy, khi nước chảy xuôi chợt biến tấu thành thác lũ, giống như gió bão bùng lên trên đồng bằng, những con sóng sẽ rung động màng tai của người nghe, tất nhiên Vương Tử Quân hiểu rất sâu về phương diện này.
Vì thế mà sau đó Vương Tử Quân lên tiếng bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và lạnh lẽo:
- Báo pháp chế đăng tin về những hành vi mặt trái của cục công an huyện Lô Bắc chúng ta, mọi người đọc vào sẽ cảm thấy không đồng nhất, bây giờ tôi xin bổ sung ý kiến của mình. Đối với chuyện này thì tôi đã cùng cục trưởng cục công an điều tra cực kỳ nghiêm túc, tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ. Hơn nữa bản thân Đỗ Tiểu Trình cũng kiên quyết không thừa nhận mình có dùng hình bức cung. Tôi đề nghị chúng ta nên căn cứ vào nguyên tắc tổ chức để xử lý sự kiện thế này, kiên quyết không bảo sao hay vậy đối với những đồng chí có thái độ phụ trách. Đồng thời tôi cũng chủ trương cục công an huyện không tránh né tổ điều ta của tuyến trên, chúng ta đáp lại chính diện, đây mới thật sự là có phụ trách với đồng chí của mình.
Vương Tử Quân là phó bí thư chủ khảo khối tư pháp, lúc này âm thanh không quá lớn nhưng lại cực kỳ có lực, nói năng khí phách làm cho đám thường ủy ngồi trong phòng họp phải ngây cả người. Hắn gấp quyển sổ trong tay lại, đúng lúc ngẩng đầu lên thì tiếp nhận ánh mắt của Đỗ Tự Cường, đây là ánh mắt cố gắng che giấu cảm kích và vui vẻ của Đỗ Tự Cường, nhưng cũng có chút vui sướng tràn ra nơi khóe mắt.
Làm phó bí thư và phó chủ tịch thường vụ, hai người tất nhiên không thể nào biểu hiện những biểu cảm tư nhân đối với những hội nghị thường ủy nghiêm túc như thế này. Đỗ Tự Cường là một lão quan trường, tất nhiên cũng thầm hiều điều này, mà sau khi thầm hiểu thì trong lòng bùng lên cảm giác cảm động.
Thật ra khi Vương Tử Quân vừa đến thì Đỗ Tự Cường coi mình là một vị cán bộ bản địa, cũng có chút bức bối với tên tiểu tử kia, dù không bới lông tìm vết nhưng khi đối phương gặp vấn đề khó khăn thì hắn cũng chỉ quan vọng và tỏ thái độ hả hê mà thôi. Không ngờ vào đúng thời điểm thì Vương Tử Quân lại có thể nói ra những lời như vậy, thật sự khó có được, vì thế mà hắn rất cảm kích Vương Tử Quân, trong ánh mắt cố gắng che giấu cảm giác vui sướng, mà Vương Tử Quân cũng tiếp nhận một cách bình tĩnh, cũng biết rõ Đỗ Tự Cường đang cảm tạ mình.
Trần Lộ Dao thì khẽ vung vẫy cây bút trong tay, ánh mắt liên tục chớp động, hắn nhìn thoáng qua Tôn Quốc Lương, ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ đắc ý.
Vương Tử Quân là một đối thủ làm cho bọn họ cảm thấy cực kỳ kiêng kỵ, thì ra tên này cũng không chịu nổi một đòn, điều này rõ ràng là vì đối phương còn trẻ, còn hành động theo cảm tính. Chỉ cần đối phương có nhược điểm như vậy, dù đối phương có chiến thắng qua lần này, chỉ cần bọn họ có cơ hội ra tay, khả năng quật ngã tên khốn Vương Tử Quân này là rất lớn.
Tôn Quốc Lương khẽ cười một tiếng, hắn nói với bí thư Hầu Thiên Đông:
- Bí thư Hầu, tôi cảm thấy bí thư Vương nói rất đúng, nếu ủy ban tư pháp đã có ý kiến sơ bộ với những chuyện xảy ra ở huyện Lô Bắc chúng ta, tôi thấy chúng ta nên tôn trọng ý kiến của ủy ban tư pháp. Hơn nữa hệ thống tư pháp cũng có tính đặc thù, chúng ta lại không hiểu quá nhiều, nếu như chúng ta ngang ngược can thiệp, như vậy sẽ rơi vào tình huống người thường đứng ra chỉ huy kẻ chuyên nghiệp, đây là không được.
Tôn Quốc Lương nói xong thì Hầu Thiên Đông khẽ cau mày và thầm mắng một tiếng, người này quá xảo quyệt, không phải là giúp đỡ Vương Tử Quân, căn bản là muốn đẩy Vương Tử Quân lên vỉ nướng. Cái gì là ủy ban tư pháp đã có ý kiến sơ bộ? Ủy ban tư pháp không phải là khối công tác của Vương Tử Quân sao? Nếu như xảy ra bất kỳ vấn đề gì, đống chất thải đó không phải sẽ đổ lên đầu một mình Vương Tử Quân?
Tuy Hầu Thiên Đông thầm mắng như vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ ra biện pháp nào hay hơn, Vương Tử Quân đã nói quá rõ rồi, mình muốn thu hồi cũng không có khả năng.
Trần Lộ Dao lại thầm gật đầu, trong lòng thầm nghĩ một chiêu Thái Cực Quyền của Tôn Quốc Lương cũng không tệ, chỉ cần có thể cài cả cái bô lên đầu Vương Tử Quân, dù có chuyện gì xảy ra hay không, tất cả hậu quả sẽ phải do Vương Tử Quân gánh chịu.
- Bí thư Hầu, tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Tôn Quốc Lương.
Trần Lộ Dao uống một hớp trà rồi nói tiếp:
- Tôi cảm thấy bây giờ huyện ủy cũng không nên xen quá nhiều vào vụ này, chúng ta nên ủy quyền, để cho ủy ban tư pháp chủ động phát huy tính sáng tạo, cho các đồng chí ủy ban tư pháp can đảm đi công tác, tôi tin tưởng với năng lực của bí thư Vương thì sẽ nhất định xử lý tốt vụ này.
Hầu Thiên Đông nghe mà xoa xoa hai bàn tay, lúc này lão mới nhìn về phía Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, anh có ý kiến gì không?
- Tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của huyện ủy.
Vương Tử Quân dùng giọng không quan tâm nói một câu, coi như kết thúc hội nghị thường ủy thảo luận về vấn đề tư pháp hôm nay, nhưng một câu nói của hắn cũng đồng nghĩa với việc ôm tất cả trọng trách không phải của mình lên người mình.
Các vị thường ủy đi lục tục đi ra khỏi phòng họp như trút được gánh nặng, Đỗ Tự Cường đi rất chậm, chờ Vương Tử Quân đi đến bên cạnh thì hắn khẽ nói:
- Bí thư Vương, cám ơn anh.
Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng nói:
- Chủ tịch Đỗ, anh quá khách khí rồi, tôi tin tưởng đồng chí Tiểu Trình.
Hai người vừa nói chuyện thì đi đến một góc rẽ, cả hai cười rất ăn ý, sau đó đi theo hướng phòng làm việc của mình.
Tổ điều tra của ủy ban tư pháp tỉnh ủy đến rất nhanh, chiều hôm đó đã từ thành phố Giang Thị chạy đến thành phố Hồng Ngọc, nghe nói quy cách của tổ điều tra lần này là không thấp, phụ trách đội ngũ chính là một vị phó tuần sát của ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Nhưng tin tức này cũng không làm đảo loạn tâm thần của Vương Tử Quân, hắn phân phó văn phòng ủy ban tư pháp và cục công an chuẩn bị tốt các tài liệu, chờ ngày mai nghênh đón tổ điều tra của ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Y Phong ở trong gian phòng nhỏ của mình, nàng đang khẽ xoa mặt, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Dù không đi làm nhưng nàng cũng nghe nói hệ thống tư pháp xảy ra chuyện lớn, nàng vốn cho rằng Vương Tử Quân sẽ không đến, thế nhưng điều làm nàng bất ngờ lại xảy ra.
Tuy Vương Tử Quân chỉ ngồi một lúc rồi đi nhưng Y Phong vẫn cảm thấy rất đủ, rất hạnh phúc.
- Để đấy cho anh.
Vương Tử Quân thấy Y Phong cứ mãi bận rộn thì khẽ khuyên nhủ, nhưng Vương Tử Quân khuyên đến lần thứ ba thì bị Y Phong đẩy đến ngồi bên giường.
- Em nấu cho anh ăn.
Y Phong vẫn kiên trì ngồi nấu món mỳ trứng, Vương Tử Quân đành nở nụ cười bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ cơm lên đến miệng mà thôi.
Trứng gà vàng óng, hành lá xanh xen kẻ bên trong, mùi hương của hai tô mỳ gà bùng vào mũi làm cho người ta cảm thấy thèm ăn. Vương Tử Quân khẽ gắp mỳ, ánh mắt nhìn gian phòng với không gian nhỏ hẹp, khoảnh khắc này hắn chợt hy vọng tất cả biến thành vĩnh hằng.
- Tử Quân, chuyện kia...
Y Phong ăn một miếng mỳ, sau đó nàng ngẩng đầu, trên mặt có chút lo lắng.
Tuy Y Phong không nói rõ nhưng Vương Tử Quân vẫn nghe và hiểu nàng muốn nói điều gì, hắn khẽ cười với nàng, sau đó thản nhiên nói:
- Không có gì cả, anh rất nắm chắc tâm lý.
Tổ điều tra của ủy ban tư pháp tỉnh ủy còn chưa đến thì báo pháp chế Chiết Giang lại cho ra một bài viết khác, lại bùng lên một ngọn sóng cao ngất trời. Bài viết này không những đưa tin về các nhân vật của cục công an huyện Lô Bắc, còn có một tấm ảnh, bên trong là hình ảnh Đỗ Tiểu Trình đang vung tay đánh một tên đàn ông mặt thẹo.
Sau khi bản tin được đưa lên báo, chỉ sau khoảnh khắc đã bùng lên cuồng phong, làm cho Vương Tử Quân phải tiến lên vị trí bất lợi. Lúc này quyết định của hội nghị thường ủy giống như một vòng kim cô siết chặt lên đầu vị phó bí thư trẻ tuổi.
Hầu Thiên Đông không điện thoại đến, Lưu Thành Quân cũng không điện thoại đến, ủy ban tư pháp thị ủy cũng không điện thoại đến, lúc này điện thoại của Vương Tử Quân giống như biểu tình, tất cả đều yên lặng.
Tôn Hạ Châu cũng cảm thấy trầm trọng, hắn đọc bài viết mà biết rõ sự việc đang dần bất lợi cho Vương Tử Quân, nếu như lãnh đạo nổi giận, sợ rằng cũng không dễ xong việc.
Liên Giang Hà và Trương Tân Dương đều đứng trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, giống như hai đứa trẻ phạm sai lầm. Bọn họ thấy Vương Tử Quân rơi vào tình thế nguy hiểm hôm nay thật sự không thể không liên quan đến mình.
- Bí thư Vương, phó tuần sát Triệu của ủy ban tư pháp tỉnh ủy và bí thư Tống của ủy ban tư pháp thị ủy sẽ đến sau hai mươi phút nữa, bí thư Hầu cũng thông báo anh và toàn thể ban ngành đến cổng huyện ủy nghênh đón.
Tôn Hạ Châu cẩn thận đi đến trước mặt Vương Tử Quân và khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn cười nói với Liên Giang Hà và Trương Tân Dương:
- Hai các anh nếu muốn nói đến chuyện chịu trách nhiệm thì mau đi đi, chuyện này không cần các anh tranh công.
Vương Tử Quân nói lời vui đùa làm cho tâm tình của Liên Giang Hà và Trương Tân Dương khẽ buông lỏng, nhưng cả hai dùng ánh măt nghi hoặc nhìn Vương Tử Quân, cũng không hiểu vì sao đến lúc này mà bí thư Vương còn cười được?
- Cục trưởng Tân Dương, anh đi đến thành phố Giang Thị đã nắm được người chưa?
Vương Tử Quân nhìn hình ảnh của Đỗ Tiểu Trình trong tờ báo ở trên mặt bàn, sau đó mỉm cười hỏi Trương Tân Dương.
Trương Tân Dương không biết vì sao Vương Tử Quân lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn lên tiếng:
- Bí thư Vương, đã nắm được.
- Tốt lắm, hôm nay anh đến bắt lấy cho tôi.
Vương Tử Quân nói rồi dùng ngón tay chỉ vào tên của phóng viên trên tờ báo:
- Đưa người này đến, không phải là bắt, mang theo giấy chứng minh công tác của anh, nói đối phương đến hỗ trợ điều tra.
Liên Giang Hà và Trương Tân Dương thấy Vương Tử Quân lên tiếng như vậy thì ngây cả người, cả hai nhìn nụ cười khẽ của Vương Tử Quân, có một câu hỏi thiếu chút nữa đã ra khỏi miệng, đó là ngài có phải bị điên rồi không? Phóng viên viết bài nói về vấn đề chấp pháp bạo lực của huyện Lô Bắc, anh muốn bắt người này lại sao?
Hai giờ chiều, các vị thường ủy huyện ủy tập trung trong phòng họp huyện ủy, lúc này đại đa số vẻ mặt các vị thường ủy đều có chút đè nén, mà người mất tự nhiên nhất chính là Đỗ Tự Cường. Hắn là một người cha, hắn tin vào con gái nhà mình, nhưng với kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm, hắn biết tình thế bây giờ cực kỳ bất lợi cho con mình.
Hầu Thiên Đông hắng giọng một cái và mở miệng:
- Sự kiện cục công an huyện sử dụng bạo lực chấp pháp thì hầu như ai cũng được biết thông qua báo chí, ở trong huyện Lô Bắc chúng ta những hành vi như vậy chỉ có thể coi là cá biệt, nhưng nó lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của huyện. Tôi đề nghị cục công an nên xử lý dứt khoát vụ này, nhanh chóng thay đổi cục diện bị động.
Bí thư đã lên tiếng định vị ngay từ đầu, dưới tình huống này thì sẽ không có gì để nói với đề tài cần thảo luận, đây là hội nghị thường ủy không liên quan đến vấn đề nhân sự, không người nào muốn đứng lên khiêu chiến với quyền uy của bí thư huyện ủy.
Hầu Thiên Đông nói xong thì đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, lão muốn Vương Tử Quân đứng lên biểu hiện thái độ, sau đó chấm dứt hội nghị thường ủy lần này. Vương Tử Quân ngồi cách đó không xa lại không ngẩng đầu lên, chỉ cầm bút ghi chép trên sổ, căn bản không có ý mở miệng.
- Tôi muốn nói hai câu.
Đỗ Tự Cường dù biết mình có nói cũng vô dụng, nhưng lúc này bản năng người cha vẫn chiếm thượng phong. Hắn thật sự là một phó chủ tịch thường vụ huyện, nhưng hắn còn là một người cha, hắn muốn bảo vệ con gái bảo bối của mình, vì thế cũng phải nói ra vài lời.
- Tôi hiểu tâm tìnnh của các đồng chí, nhưng sự việc đã xảy ra, tôi hy vọng chủ tịch Đỗ lấy đại cục làm trọng, một lần tránh ra.
Khi Đỗ Tự Cường đang định mở miệng thì chủ tịch Lưu Thành Quân đã lên tiếng cắt lời.
Phó chủ tịch thường vụ Đỗ Tự Cường là cái đinh trong mắt Lưu Thành Quân, dĩ vãng hắn không có cơ hội tấn công Đỗ Tự Cường, bây giờ có cơ hội tốt thì hắn nào có thể bỏ qua? Vì thế mà trước khi Đỗ Tự Cường mở miệng, hắn quyết định đứng lên dùng giọng không khách khí để cắt ngang lời.
Đỗ Tự Cường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Thành Quân, một cảm giác tức giận bùng lên trong lòng. Nhưng hắn biết rõ mình tức giận cũng không có chỗ phát tiết, rơi vào thế đường cùng hắn cũng chỉ có thể ném ánh mắt xin giúp đỡ về phía Hầu Thiên Đông.
Lúc này Đỗ Tự Cường rất hy vọng nhận được sự giúp đỡ của Hầu Thiên Đông, nhưng Hầu Thiên Đông vẫn ngồi kia với vẻ mặt không chút biểu cảm, giống như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Đỗ Tự Cường. Vào khoảnh khắc này thì trong lòng Đỗ Tự Cường bùng lên cảm giác bi ai, hắn biết rõ lần này con gái mình phải gánh tội là chuyện quá rõ ràng rồi.
- Nếu chủ tịch Đỗ không thích hợp thì để tôi nói vậy.
Vương Tử Quân chợt đứng lên trong tình huống lạnh ngắt như tờ, khoảnh khắc này gương mặt tươi cười chợt trở nên lạnh lẽo giống như một cái bàn sắt, sau đó bắt đầu lên tiếng. Những lời hắn nói đã được xem xét và châm chước không biết bao nhiêu lần, kể cả âm thanh trầm bổng du dương và biểu cảm trên mặt cũng được chuẩn bị sẵn. Có đôi khi thì lên tiếng cũng cần nhịp điệu và tiết tấu, cần biết ngắt nhịp và dừng lại ở những điểm phù hợp, cũng giống như âm nhạc vậy, khi nước chảy xuôi chợt biến tấu thành thác lũ, giống như gió bão bùng lên trên đồng bằng, những con sóng sẽ rung động màng tai của người nghe, tất nhiên Vương Tử Quân hiểu rất sâu về phương diện này.
Vì thế mà sau đó Vương Tử Quân lên tiếng bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và lạnh lẽo:
- Báo pháp chế đăng tin về những hành vi mặt trái của cục công an huyện Lô Bắc chúng ta, mọi người đọc vào sẽ cảm thấy không đồng nhất, bây giờ tôi xin bổ sung ý kiến của mình. Đối với chuyện này thì tôi đã cùng cục trưởng cục công an điều tra cực kỳ nghiêm túc, tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ. Hơn nữa bản thân Đỗ Tiểu Trình cũng kiên quyết không thừa nhận mình có dùng hình bức cung. Tôi đề nghị chúng ta nên căn cứ vào nguyên tắc tổ chức để xử lý sự kiện thế này, kiên quyết không bảo sao hay vậy đối với những đồng chí có thái độ phụ trách. Đồng thời tôi cũng chủ trương cục công an huyện không tránh né tổ điều ta của tuyến trên, chúng ta đáp lại chính diện, đây mới thật sự là có phụ trách với đồng chí của mình.
Vương Tử Quân là phó bí thư chủ khảo khối tư pháp, lúc này âm thanh không quá lớn nhưng lại cực kỳ có lực, nói năng khí phách làm cho đám thường ủy ngồi trong phòng họp phải ngây cả người. Hắn gấp quyển sổ trong tay lại, đúng lúc ngẩng đầu lên thì tiếp nhận ánh mắt của Đỗ Tự Cường, đây là ánh mắt cố gắng che giấu cảm kích và vui vẻ của Đỗ Tự Cường, nhưng cũng có chút vui sướng tràn ra nơi khóe mắt.
Làm phó bí thư và phó chủ tịch thường vụ, hai người tất nhiên không thể nào biểu hiện những biểu cảm tư nhân đối với những hội nghị thường ủy nghiêm túc như thế này. Đỗ Tự Cường là một lão quan trường, tất nhiên cũng thầm hiều điều này, mà sau khi thầm hiểu thì trong lòng bùng lên cảm giác cảm động.
Thật ra khi Vương Tử Quân vừa đến thì Đỗ Tự Cường coi mình là một vị cán bộ bản địa, cũng có chút bức bối với tên tiểu tử kia, dù không bới lông tìm vết nhưng khi đối phương gặp vấn đề khó khăn thì hắn cũng chỉ quan vọng và tỏ thái độ hả hê mà thôi. Không ngờ vào đúng thời điểm thì Vương Tử Quân lại có thể nói ra những lời như vậy, thật sự khó có được, vì thế mà hắn rất cảm kích Vương Tử Quân, trong ánh mắt cố gắng che giấu cảm giác vui sướng, mà Vương Tử Quân cũng tiếp nhận một cách bình tĩnh, cũng biết rõ Đỗ Tự Cường đang cảm tạ mình.
Trần Lộ Dao thì khẽ vung vẫy cây bút trong tay, ánh mắt liên tục chớp động, hắn nhìn thoáng qua Tôn Quốc Lương, ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ đắc ý.
Vương Tử Quân là một đối thủ làm cho bọn họ cảm thấy cực kỳ kiêng kỵ, thì ra tên này cũng không chịu nổi một đòn, điều này rõ ràng là vì đối phương còn trẻ, còn hành động theo cảm tính. Chỉ cần đối phương có nhược điểm như vậy, dù đối phương có chiến thắng qua lần này, chỉ cần bọn họ có cơ hội ra tay, khả năng quật ngã tên khốn Vương Tử Quân này là rất lớn.
Tôn Quốc Lương khẽ cười một tiếng, hắn nói với bí thư Hầu Thiên Đông:
- Bí thư Hầu, tôi cảm thấy bí thư Vương nói rất đúng, nếu ủy ban tư pháp đã có ý kiến sơ bộ với những chuyện xảy ra ở huyện Lô Bắc chúng ta, tôi thấy chúng ta nên tôn trọng ý kiến của ủy ban tư pháp. Hơn nữa hệ thống tư pháp cũng có tính đặc thù, chúng ta lại không hiểu quá nhiều, nếu như chúng ta ngang ngược can thiệp, như vậy sẽ rơi vào tình huống người thường đứng ra chỉ huy kẻ chuyên nghiệp, đây là không được.
Tôn Quốc Lương nói xong thì Hầu Thiên Đông khẽ cau mày và thầm mắng một tiếng, người này quá xảo quyệt, không phải là giúp đỡ Vương Tử Quân, căn bản là muốn đẩy Vương Tử Quân lên vỉ nướng. Cái gì là ủy ban tư pháp đã có ý kiến sơ bộ? Ủy ban tư pháp không phải là khối công tác của Vương Tử Quân sao? Nếu như xảy ra bất kỳ vấn đề gì, đống chất thải đó không phải sẽ đổ lên đầu một mình Vương Tử Quân?
Tuy Hầu Thiên Đông thầm mắng như vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ ra biện pháp nào hay hơn, Vương Tử Quân đã nói quá rõ rồi, mình muốn thu hồi cũng không có khả năng.
Trần Lộ Dao lại thầm gật đầu, trong lòng thầm nghĩ một chiêu Thái Cực Quyền của Tôn Quốc Lương cũng không tệ, chỉ cần có thể cài cả cái bô lên đầu Vương Tử Quân, dù có chuyện gì xảy ra hay không, tất cả hậu quả sẽ phải do Vương Tử Quân gánh chịu.
- Bí thư Hầu, tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Tôn Quốc Lương.
Trần Lộ Dao uống một hớp trà rồi nói tiếp:
- Tôi cảm thấy bây giờ huyện ủy cũng không nên xen quá nhiều vào vụ này, chúng ta nên ủy quyền, để cho ủy ban tư pháp chủ động phát huy tính sáng tạo, cho các đồng chí ủy ban tư pháp can đảm đi công tác, tôi tin tưởng với năng lực của bí thư Vương thì sẽ nhất định xử lý tốt vụ này.
Hầu Thiên Đông nghe mà xoa xoa hai bàn tay, lúc này lão mới nhìn về phía Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, anh có ý kiến gì không?
- Tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của huyện ủy.
Vương Tử Quân dùng giọng không quan tâm nói một câu, coi như kết thúc hội nghị thường ủy thảo luận về vấn đề tư pháp hôm nay, nhưng một câu nói của hắn cũng đồng nghĩa với việc ôm tất cả trọng trách không phải của mình lên người mình.
Các vị thường ủy đi lục tục đi ra khỏi phòng họp như trút được gánh nặng, Đỗ Tự Cường đi rất chậm, chờ Vương Tử Quân đi đến bên cạnh thì hắn khẽ nói:
- Bí thư Vương, cám ơn anh.
Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng nói:
- Chủ tịch Đỗ, anh quá khách khí rồi, tôi tin tưởng đồng chí Tiểu Trình.
Hai người vừa nói chuyện thì đi đến một góc rẽ, cả hai cười rất ăn ý, sau đó đi theo hướng phòng làm việc của mình.
Tổ điều tra của ủy ban tư pháp tỉnh ủy đến rất nhanh, chiều hôm đó đã từ thành phố Giang Thị chạy đến thành phố Hồng Ngọc, nghe nói quy cách của tổ điều tra lần này là không thấp, phụ trách đội ngũ chính là một vị phó tuần sát của ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Nhưng tin tức này cũng không làm đảo loạn tâm thần của Vương Tử Quân, hắn phân phó văn phòng ủy ban tư pháp và cục công an chuẩn bị tốt các tài liệu, chờ ngày mai nghênh đón tổ điều tra của ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Y Phong ở trong gian phòng nhỏ của mình, nàng đang khẽ xoa mặt, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Dù không đi làm nhưng nàng cũng nghe nói hệ thống tư pháp xảy ra chuyện lớn, nàng vốn cho rằng Vương Tử Quân sẽ không đến, thế nhưng điều làm nàng bất ngờ lại xảy ra.
Tuy Vương Tử Quân chỉ ngồi một lúc rồi đi nhưng Y Phong vẫn cảm thấy rất đủ, rất hạnh phúc.
- Để đấy cho anh.
Vương Tử Quân thấy Y Phong cứ mãi bận rộn thì khẽ khuyên nhủ, nhưng Vương Tử Quân khuyên đến lần thứ ba thì bị Y Phong đẩy đến ngồi bên giường.
- Em nấu cho anh ăn.
Y Phong vẫn kiên trì ngồi nấu món mỳ trứng, Vương Tử Quân đành nở nụ cười bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ cơm lên đến miệng mà thôi.
Trứng gà vàng óng, hành lá xanh xen kẻ bên trong, mùi hương của hai tô mỳ gà bùng vào mũi làm cho người ta cảm thấy thèm ăn. Vương Tử Quân khẽ gắp mỳ, ánh mắt nhìn gian phòng với không gian nhỏ hẹp, khoảnh khắc này hắn chợt hy vọng tất cả biến thành vĩnh hằng.
- Tử Quân, chuyện kia...
Y Phong ăn một miếng mỳ, sau đó nàng ngẩng đầu, trên mặt có chút lo lắng.
Tuy Y Phong không nói rõ nhưng Vương Tử Quân vẫn nghe và hiểu nàng muốn nói điều gì, hắn khẽ cười với nàng, sau đó thản nhiên nói:
- Không có gì cả, anh rất nắm chắc tâm lý.
Tổ điều tra của ủy ban tư pháp tỉnh ủy còn chưa đến thì báo pháp chế Chiết Giang lại cho ra một bài viết khác, lại bùng lên một ngọn sóng cao ngất trời. Bài viết này không những đưa tin về các nhân vật của cục công an huyện Lô Bắc, còn có một tấm ảnh, bên trong là hình ảnh Đỗ Tiểu Trình đang vung tay đánh một tên đàn ông mặt thẹo.
Sau khi bản tin được đưa lên báo, chỉ sau khoảnh khắc đã bùng lên cuồng phong, làm cho Vương Tử Quân phải tiến lên vị trí bất lợi. Lúc này quyết định của hội nghị thường ủy giống như một vòng kim cô siết chặt lên đầu vị phó bí thư trẻ tuổi.
Hầu Thiên Đông không điện thoại đến, Lưu Thành Quân cũng không điện thoại đến, ủy ban tư pháp thị ủy cũng không điện thoại đến, lúc này điện thoại của Vương Tử Quân giống như biểu tình, tất cả đều yên lặng.
Tôn Hạ Châu cũng cảm thấy trầm trọng, hắn đọc bài viết mà biết rõ sự việc đang dần bất lợi cho Vương Tử Quân, nếu như lãnh đạo nổi giận, sợ rằng cũng không dễ xong việc.
Liên Giang Hà và Trương Tân Dương đều đứng trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, giống như hai đứa trẻ phạm sai lầm. Bọn họ thấy Vương Tử Quân rơi vào tình thế nguy hiểm hôm nay thật sự không thể không liên quan đến mình.
- Bí thư Vương, phó tuần sát Triệu của ủy ban tư pháp tỉnh ủy và bí thư Tống của ủy ban tư pháp thị ủy sẽ đến sau hai mươi phút nữa, bí thư Hầu cũng thông báo anh và toàn thể ban ngành đến cổng huyện ủy nghênh đón.
Tôn Hạ Châu cẩn thận đi đến trước mặt Vương Tử Quân và khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn cười nói với Liên Giang Hà và Trương Tân Dương:
- Hai các anh nếu muốn nói đến chuyện chịu trách nhiệm thì mau đi đi, chuyện này không cần các anh tranh công.
Vương Tử Quân nói lời vui đùa làm cho tâm tình của Liên Giang Hà và Trương Tân Dương khẽ buông lỏng, nhưng cả hai dùng ánh măt nghi hoặc nhìn Vương Tử Quân, cũng không hiểu vì sao đến lúc này mà bí thư Vương còn cười được?
- Cục trưởng Tân Dương, anh đi đến thành phố Giang Thị đã nắm được người chưa?
Vương Tử Quân nhìn hình ảnh của Đỗ Tiểu Trình trong tờ báo ở trên mặt bàn, sau đó mỉm cười hỏi Trương Tân Dương.
Trương Tân Dương không biết vì sao Vương Tử Quân lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn lên tiếng:
- Bí thư Vương, đã nắm được.
- Tốt lắm, hôm nay anh đến bắt lấy cho tôi.
Vương Tử Quân nói rồi dùng ngón tay chỉ vào tên của phóng viên trên tờ báo:
- Đưa người này đến, không phải là bắt, mang theo giấy chứng minh công tác của anh, nói đối phương đến hỗ trợ điều tra.
Liên Giang Hà và Trương Tân Dương thấy Vương Tử Quân lên tiếng như vậy thì ngây cả người, cả hai nhìn nụ cười khẽ của Vương Tử Quân, có một câu hỏi thiếu chút nữa đã ra khỏi miệng, đó là ngài có phải bị điên rồi không? Phóng viên viết bài nói về vấn đề chấp pháp bạo lực của huyện Lô Bắc, anh muốn bắt người này lại sao?
/1843
|