Những ngày gần đây tâm tình của cảnh sát Đỗ Tiểu Trình có chút vui vẻ, dù thế nào thì hơn chục tên tay chân của mỏ than Chính Tân đã bị bắt, như vậy cũng mở ra một cánh cửa cho việc phá án. Chỉ cần tiến thêm một bước trong vấn đề thẩm vấn, thuận thế tiến lên, có thể đưa đám ông chủ mỏ than lòng dạ hiểm độc ra công lý. Nàng nghĩ đến đây mà vui vẻ đứng lên, rời khỏi giường, thu dọn sạch sẽ và ra khỏi nhà, đi đến cục công an.
Đỗ Tiểu Trình là một cô con gái của phó chủ tịch thường vụ huyện Lô Bắc, tất nhiên đến bây giờ nàng vẫn là tiêu điểm được chú ý, vì vậy mà tử nhỏ nàng đã ý thức được vấn đề, chỉ cần mình có chút cử động nào đó không đúng sẽ bôi đen mặt bố ngay. Nàng thậm chí đến bây giờ còn chưa đến tiệm uốn tóc hoặc thẩm mỹ viện để làm đẹp, nàng đến bây giờ chỉ gội đầu trong nhà, chưa từng sơn móng tay, nhuộm tóc sặc sỡ như các cô gái khác. Hai bàn tay của nàng lúc nào cũng trắng trẻo, làm cho người ta nghĩ đến một dòng suối tinh khiết từ trong khe núi chảy ra.
Đỗ Tiểu Trình đến công tác ở cục công an cũng nhờ vào thi tuyển, một thời gian dài các đồng sự trong cục công an cũng không biết rõ bối cảnh của nàng, mãi đến một ngày, có một đồng sự muốn đến nhà nàng chơi, chợt gặp mặt phó chủ tịch Đỗ Tự Cường đang xem ti vi, lúc này mới biết nàng chính là cô con gái của phó chủ tịch Đỗ Tự Cường. Sau khi bí mật bị tiết lộ, nàng vẫn công tác rất khuôn phép ở cục công an, cử chỉ vẫn khiêm tốn, cực kỳ thanh nhã cẩn thận, nhân duyên ở đơn vị cực tốt, mỗi năm đều được bầu làm điển hình tiên tiến, đây hầu như là một kỳ tích được nàng sáng tạo ra ở huyện Lô Bắc.
Đỗ Tiểu Trình giữa trưa đều cơ bản về nhà ăn cơm, bố của nàng thường ngày đều có xã giao ở bên ngoài, nàng về nhà chủ yếu là dùng cơm với mẹ. Nàng rất thận trọng, cơm nước xong thì rửa chén, sau đó chờ mẹ gọi đi làm. Thật ra là một cảnh sát thì nàng có một quan niệm cực kỳ đúng đắn về thời gian, trên điện thoại di động lúc nào cũng có sẵn chế độ báo thức, nhưng nàng cố ý để mẹ gọi mình đi làm, điều này sinh ra cảm giác sứ mạng thần thánh cho một người mẹ nhàn rỗi ở nhà. Mỗi ngày bà có thể đánh thứ con gái, nhìn con gái đi làm đúng giờ với bộ dạng vui sướng. Dù cuộc sống mỗi ngày đều là như vậy, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tình yêu của Đỗ Tiểu Trình với nghiệp vụ cảnh sát, nàng thật sự rất yêu thích công việc của mình.
Đỗ Tiểu Trình đi vào trong cục công an, các đồng sự thấy nàng vẫn treo nụ cười như trước, nhưng lúc này nàng chợt cảm thấy nụ cười của bọn họ hình như có chút quái lạ. Sao nàng lại thấy nụ cười của bọn họ giống như có hơi khô cứng, thậm chí là không lưu loát và có chút miễn cưỡng? Điều này làm cho nàng thật sự có chút kinh ngạc.
Sao vậy? Đỗ Tiểu Trình đẩy cửa phòng làm việc, nàng cất bước đi vào, vài tên đồng sự đang chụm đầu bàn tán chợt xấu hổ ngẩng đầu kinh ngạc như chim đổng tước, sau đó bọn họ nhanh chóng phân tán, văn phòng lại quay về tình huống tĩnh lặng.
- Chị Liễu, sao vậy?
Đỗ Tiểu Trình trước nay không thích che giấu sự việc gì, nàng thấy mọi người tránh né và đề phòng mình như ôn thần thì trong lòng có chút buồn bực, thế là tiến lên hỏi chị Liễu một câu.
Chị Liễu là một đội viên cũ của đội cảnh sát hình sự, hơn bốn mươi tuổi, cũng không còn vẻ quyến rũ tuổi thanh xuân, nhưng lời nói và việc làm luôn làm cho người ta sinh ra cảm giác như được tắm gió xuân. Đối với Đỗ Tiểu Trình thì chị Liễu càng quan tâm đặc biệt, mỗi sáng sớm đều gọi điện thoại cho Đỗ Tiểu Trình, nói có thể ngủ thêm, không cần gắng sức, điểm tâm được nàng mua về đặt trong văn phòng. Nhưng hôm nay Đỗ Tiểu Trình hỏi như vậy làm cho chị Liễu cảm thấy giống như bị kim châm, nàng vung vẫy văn kiện trong tay, do dự một chút mới nói:
- Không có gì, Tiểu Trình, mọi người đang thảo luận về phần tài liệu tôi chuẩn bị đưa lên cho đội trưởng La.
Chị Liễu nói xong thì ngồi xuống vị trí của mình, mà những người khác cũng tỏ ra điềm nhiên như không, vẫn công tác bình thường như trước. Nhưng Đỗ Tiểu Trình đều có thể cảm giác được ai cũng đang dùng ánh mắt trầm mặc nhìn mình, điều này làm cho da đầu nàng run lên, nàng không chịu được tình huống tập thể dùng ánh mắt không tín nhiệm để nhìn mình.
Cuối cùng thì chị Liễu cũng nổi giận, nàng cầm văn kiện trong tay vỗ xuống bàn rồi nói:
- Cái gì vậy? Tôi đã nói rồi, đây không phải là Tiểu Trình làm ra, các người không nghe thấy sao? Còn chưa tin tôi sao? Suy nghĩ xem xét cái gì? Đều đi công tác đi.
Các đồng nghiệp đều ngượng ngùng tản ra, trong văn phòng chỉ còn lại không gian yên tĩnh. Đỗ Tiểu Trình chợt nhắm mắt lại trong lúc yên tĩnh, trong khoảnh khắc này nàng thật sự có hơi sợ, cảm giác trở thành mũi tên, trở thành tội phạm làm cho nàng sợ hãi sự tĩnh lặng vào lúc này, sợ rằng sau thời điểm tĩnh lặng vào lúc này sẽ có một thứ gì đó đập thẳng về phía nàng.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Đỗ Tiểu Trình thật sự là trăm mối khó thể nào hiểu được, nàng vung vẫy đầu, chuẩn bị đánh văng những ý nghĩ này ra. Trong tay nàng còn có một vụ cần xử lý, nàng lật qua lật lại hồ sơ, một tờ báo pháp chế chợt xuất hiện trong hồ sơ vụ án, nội dung của bài báo nhập vào trong mắt nàng...
Đỗ Tiểu Trình chợt cười lên thoải mái một cách không cố kỵ, tiếng cười của nàng trong không gian yên tĩnh cực kỳ vang dội. Nội dung tờ báo rất kỳ quái, kỳ quái đến mức hoang đường, vì nàng biết đây là một chuyện không có khả năng, vì thế mà nàng chợt cười theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó Đỗ Tiểu Trình lại cảm nhận được hương vị khác, cảm thấy không đúng, trong đầu nàng chợt nhớ đến tình huống người phụ nữ chạy đến cục công an kêu oan, đối phương đánh về phía nàng như một con sói cái. Lúc đó nàng đơn thuần không suy nghĩ nhiều, có lẽ đó là một người phụ nữ bị áp chế và bùng phát, bây giờ xem ra sự việc là không đơn giản.
Những ngày qua vụ án nông dân tố cáo mỏ than Chính Tân và bị trả đũa giống như một hòn đá tảng trong lòng nàng, sau khi liên lạc với bản tin trên tờ báo, nàng cảm thấy hai tai như vang lên những âm thanh đùng đùng, tảng đá lớn trong lòng cũng vỡ ra biến thành những khối đá nhỏ, mà những khối đá này lại chèn ép sinh ra áp lực rất lớn cho nàng.
nếu so sánh với sự phẫn nộ của Đỗ Tiểu Trình thì huyện ủy chính quyền huyện Lô Bắc có rất nhiều người đang xem xét sự kiện này, mà điện thoại của Vương Tử Quân lại vang lên không biết bao nhiêu lần.
Điện thoại đến từ thị ủy, huyện ủy, đủ mọi loại, tất cả đều giống như áp lực vô hình, từ bốn phương tám hướng kéo về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tuy không hiểu quá nhiều về Đỗ Tiểu Trình, thế nhưng hắn không tin đó là sự thật, nhưng những tin tức ngợp trời vẫn cứ ầm ầm kéo đến, đó chính là ủy ban tư pháp tỉnh ủy sẽ xuống điều tra sự việc, như vậy thì dù là cục công an hay Đỗ Tiểu Trình cũng trở thành người nổi tiếng, thế cho nên hệ thống tư pháp của huyện Lô Bắc lại rơi vào tình trạng bấp bênh.
Trong huyện xuất hiện tình trạng này thì sẽ truy cứu trách nhiệm của lãnh đạo, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ là người đứng mũi chịu sào, dù hắn mới nhận chức bí thư ủy ban tư pháp. Hắn mới nắm khối tư pháp một thời gian ngắn, nhưng sự việc xảy ra vào đúng thời điểm hắn làm lãnh đạo, thế cho nên trách nhiệm sẽ thuộc về hắn.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì Trương Tân Dương lén lút đi đến, sau khi trầm mặc hút xong một điếu thuốc thì Trương Tân Dương dùng giọng đề nghị nói:
- Bí thư Vương, chuyện này tôi cảm thấy chúng ta nên chủ động một chút.
Chủ động một chút, Vương Tử Quân hiểu nó có nghĩa là gì, đó chính là trước khi tổ điều tra xuống thì phải cho ra xử lý, cho người chịu trách nhiệm, như vậy sẽ làm cho chính mình bình an vô sự. Nhưng làm như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc bên dưới phải có người hy sinh.
Vương Tử Quân gạt tàn rồi khẽ hỏi:
- Theo những gì anh biết về Tiểu Trình, anh nghĩ cô ấy có khả năng làm ra chuyện này không?
- Tôi cảm thấy khả năng là không lớn, nhưng nghe nói phóng viên có ảnh chụp, chuyện này xem ra cũng khó giải quyết. Tổ điều tra lại vì vậy mà đến, cũng không biết có xảy ra vấn đề gì không?
Trương Tân Dương là một vị cảnh sát có thâm niên, hắn thật sự biết rõ những vấn đề có tồn đọng trong cục công an.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó hắn mới nói:
- Có ảnh sao? Xem ra bọn họ chuẩn bị rất đúng chỗ, nhưn nếu như chúng ta cứ thỏa hiệp một cách không rõ ràng như vậy, chỉ sợ cũng không phải là chỉ lui một bước.
Vương Tử Quân muốn nói gì thì Trương Tân Dương hiểu rất rõ, hắn biết bí thư đang nghĩ gì, nhưng hắn cảm thấy có một số việc nếu nắm quá chắc sẽ không tốt. Nếu như có thể đi lên tỉnh thành một chuyến, có thể đến liên lạc cảm tình với vị phóng viên kia, nói rõ tình huống, sẽ hoàn toàn có một kết quả khác, sẽ là trời ngừng mưa và ánh nắng lại lên.
- Bí thư Vương, làm người rất khó, làm lãnh đạo càng khó hơn. Lãnh đạo cũng là người, vì vậy lãnh đạo cũng có lúc gặp khó khăn. Vì thế tôi muốn nói, chúng ta lùi một bước trời cao biển rộng, tạm thời lùi một bước không phải vì sợ hãi, mà là vì súc tích lực lượng, tùy thời chờ phân phó, để đi đến kết quả tốt nhất, anh thấy có đúng không?
- Ha ha, anh xem ra cầu tiến không nhỏ, ngay cả những chuyện thế này cũng có thể nghĩ ra được.
Vương Tử Quân cầm lấy điếu thuốc lá rồi châm lửa, hắn trầm ngâm một lát, sau đó mới thản nhiên nói:
- Không vội, cứ chờ chút.
Vương Tử Quân nói chờ một chút nhưng lại có người cảm thấy không còn kịp, số lần nghe điện thoại của Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân cũng không kém hơn bao nhiêu so với Vương Tử Quân. Trong huyện Lô Bắc xảy ra sự kiện như vậy, hai người bọn họ là lãnh đạo chủ quản, tất nhiên cũng ý thức được tình hình nghiêm trọng.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy chuyện này không thể tiếp tục kéo dài, nếu chúng ta xử lý vụ này trước khi tổ điều tra xuống, như vậy sẽ không rơi vào trạng thái bị động.
Lưu Thành Quân ngồi trong phòng làm việc của bí thư Hầu Thiên Đông, hắn dùng giọng đề nghị nói.
Hầu Thiên Đông khẽ gật đầu, tuy lão và Lưu Thành Quân tranh chấp với nhau khá gay gắt nhưng lại có sự nhất trí chưa từng có ở phương diện này, đó chính là tuyệt đối không thể vì chuyện này mà làm cho thượng cấp phê bình, càng không thể tạo nên hình tượng phản diện cho huyện Lô Bắc.
- Tôi đã nói qua với Bí thư Vương, thái độ của anh ấy là chờ một chút.
Hầu Thiên Đông trầm ngâm một lát rồi thản nhiên nói.
Lưu Thành Quân khẽ gõ tay xuống mặt bàn, trong lòng chợt phát ra tiếng thở dài. Trước kia khi Quách Vạn Thần còn ngồi trên vị trí phó bí thư chủ quản khối tư pháp, hắn và Hầu Thiên Đông hầu như đều có quyết định dứt khoát, nhưng bây giờ dù là Hầu Thiên Đông hay là mình trước khi muốn quyết định vấn đề gì đều phải xem xét thái độ của Vương Tử Quân, đây là cái thứ quái quỷ gì?
Vương Tử Quân biến từ một cán bộ tạm giữ chức thành một nhân vật lớn ở huyện Lô Bắc, hễ là những thứ gì có liên quan đến hắn, dù là Hầu Thiên Đông hay là mình cũng cần phải bảo trì sự thận trọng.
- Tính cách của bí thư Tử Quân có chút cứng rắn, đây hầu như là một ưu điểm khó kiếm được, làm việc nhanh nhạy, sử xự quyết đoán, nhưng ở những phương diện khác cũng có khuyết điểm, đó là có thừa tích cực nhưng lại thiếu linh hoạt. Chúng ta là lãnh đạo ban ngành, có đôi khi cần phải kịp thời đưa ra những lời khuyên phù hợp.
Lưu Thành Quân nói không quá lớn nhưng lại biểu hiện đầy đủ thái độ của mình, đó chính là bí thư nên tỏ thái độ, anh nên vận dụng quyền lực của mình, chính thức lên tiếng, áp chế đám người càn rỡ không biết gì.
Hầu Thiên Đông trầm ngâm một lát, sau đó lão khẽ gật đầu cam chịu. Lão là một bí thư huyện ủy, lão tất nhiên sẽ không hy vọng bên cạnh mình xuất hiện một cấp dưới quá cứng rắn. Nhưng khi uy tín của Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc ngày càng tăng tiến, cục diện chính trị ở huyện Lô Bắc càng giống như biến thành xu thế của Vương Tử Quân.
- Đến chiều chúng ta mở hội nghị thường ủy, nói một câu quyết định sự việc này.
Hầu Thiên Đông nói xong thì dụi tàn thuốc đứng lên.
Vương Tử Quân nghe thấy thông tin họp thường ủy vào buổi chiều thì khẽ gật đầu, nhưng Tôn Hạ Châu lại cảm nhận được áp lực của bí thư Vương. Rõ ràng áp lực này không đến từ bên ngoài, nhưng nó đến từ ngay bên trong ban ngành huyện Lô Bắc. Bây giờ cả khu văn phòng huyện ủy hay chính quyền đều bàn luận về vấn đề này, lời nói thế nào cũng có, tuy bọn họ khiếp sợ uy nghiêm của bí thư Vương mà không dám nói loạn, nhưng tin đồn này cuối cùng gì cũng đến người bí thư Vương.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy chuyện này nên xử lý sớm thì hay hơn.
Tôn Hạ Châu trước nay rất ít khi phát biểu ý kiến trước mặt Vương Tử Quân, nhưng lúc này hắn không nhịn được phải dùng giọng dứt khoát nói. Dù hắn biết rõ bí thư Vương sẽ nghĩ xa hơn mình nhiều, nhưng dù ý nghĩ của mình có ngây thơ cũng được, nghĩ một mặt cũng được, nhưng hắn cảm thấy mình nên nói ra ý nghĩ và giải thích nó. Hắn muốn bí thư Vương xem nó như một thứ tham khảo, như vậy mới không phụ ơn tri ngộ của bí thư Vương.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đầy ngưng trọng của Tôn Hạ Châu, trong lòng có chút vui mừng, hắn khẽ cười và gật đầu:
- Cậu yên tâm, trời sẽ không sập đâu.
Một câu nói hời hợt của Vương Tử Quân làm cho Tôn Hạ Châu chợt cảm thấy ấm áp, hắn nhìn nụ cười nhàn nhạt của bí thư Vương, trong lòng chợt bùng lên cảm giác mạnh mẽ. Đó chính là chuyện này căn bản không là gì với bí thư Vương.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Liên Giang Hà và Trương Tân Dương đi đến, sau lưng bọn họ còn có một người cần truy cứu trách nhiệm, chính là Đỗ Tiểu Trình.
Trước khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thì Liên Giang Hà đã tự mình nói vài lời với Đỗ Tiểu Trình. Khi đó trong phòng làm việc của cục trưởng cục công an, cục trưởng Liên Giang Hà mời Đỗ Tiểu Trình ngồi xuống ghế sa lông, trên bàn có sẵn một dĩa hoa quả, cho vào tay Đỗ Tiểu Trình vài quả, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng lại bén nhọn nói ra vấn đề, để cho Đỗ Tiểu Trình trả lời tất cả những thứ có liên quan.
Liên Giang Hà sau kh nói rõ vấn đề thì nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ, hắn không nhìn Đỗ Tiểu Trình, vì hắn muốn cho nàng thời gian suy xét, đồng thời hắn cũng tránh nhìn vì sợ nàng sẽ sinh ra cảm giác xấu hổ. Hắn dùng trăm phương ngàn kế để biến một cuộc chất vấn với con gái của phó chủ tịch thường vụ huyện Lô Bắc thành một cuộc nói chuyện bình thường giữa hai người đồng sự, và đây chính là điểm độc đáo của hắn. Hắn được điều động làm cục trưởng cục công an một cách ngoài ý muốn, cướp ánh mắt của kẻ khác, nhanh chóng nắm bắt tất cả trong thời gian ngắn, điều này có sự liên hệ chặt chẽ với phong cách đầy tính nguyên tắc và cực kỳ linh hoạt của hắn.
Nhưng Đỗ Tiểu Trình vẫn vô cùng uất ức, dù thái độ của Liên Giang Hà cũng đủ uyển chuyển, giọng điệu cũng đủ ôn hòa, nhưng tính khí quật cường của Đỗ Tiểu Trình đã nhanh chóng biểu hiện. Dù trước đó cục trưởng có đưa cho nàng vài quả trái cây, nàng đã mỉm cười, nhưng sau đó cũng không thể cản nàng nổi nóng, gương mặt đỏ bừng, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống.
Đỗ Tiểu Trình dùng giọng phát run nói:
- Cục trưởng Liên, ngài cũng không tin tưởng tôi sao?
Liên Giang Hà căn bản không thể trả lời câu hỏi này của Đỗ Tiểu Trình, hắn chỉ khẽ cười nói:
- Đây không phải là vấn đề có tin tưởng hay không, cô chỉ tự miệng nói cho tôi biết, đã làm như vậy hay không?
Lúc này Đỗ Tiểu Trình đã thật sự nổi giận:
- Tôi đã thi và học ở trường cảnh sát, chẳng lẽ chút pháp luật tối thiểu như vậy cũng không hiểu? Ngài có lý do gì để nghi ngờ tôi chấp pháp bạo lực? Chỉ dựa vào một bài viết mặt trái trên báo sao? Nếu như anh nghi ngờ về tố chất cảnh sát của tôi, như vậy tôi cũng có thể cự tuyệt câu hỏi của ngài.
Liên Giang Hà đứng yên tại chỗ nhưng lại nở nụ cười xin lỗi:
- Nhưng, cô phải nói thật cho tôi biết, đây không phải là tôi ép cô, đây là một câu hỏi có liên quan đến tính pháp luật.
Đỗ Tiểu Trình lúc này mới ý thức được mình gặp phải một vị cục trưởng quá cứng, trong mắt nàng vẫn ẩn giấu nước mắt, nàng ngẩng đầu dùng giọng chém đinh chặt sắt nói:
- Tôi chưa từng làm qua.
Vì vậy mà khi Liên Giang Hà cùng Trương Tân Dương đưa Đỗ Tiểu Trình đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, Liên Giang Hà có chút lo lắng, xanh đỏ đen trắng thế nào đã rõ ràng rồi.
Khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn về phía Đỗ Tiểu Trình, lúc này Đỗ Tiểu Trình cũng kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn vị phó bí thư trẻ tuổi, lúc này ánh mắt của nàng tràn đầy khiêu khích. Nàng nghĩ rằng vị bí thư ủy ban tư pháp kiêm phó bí thư huyện ủy này chỉ sợ sẽ dùng lời lẽ thấm thía để làm công tác tư tưởng với mình, sau đó lại dần đần hướng dẫn, khuyên nàng nên tiếp nhận sai lầm, tiếp nhận xử lý.
Nhưng càng như vậy thì Đỗ Tiểu Trình sẽ không thừa nhận, nàng chưa từng làm ra chuyện gì, nếu như không làm thì nàng cần gì phải để cho một tội danh vô cớ rơi lên đầu mình? Tất nhiên đó là không thể, Đỗ Tiểu Trình cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng như gà chọi của Đỗ Tiểu Trình, trong lòng hắn bùng lên cảm giác buồn cười, hắn khẽ gật đầu với nàng:
- Đồng chí Đỗ Tiểu Trình, mời cô ngồi.
- Cũng không cần ngồi, bí thư Vương, mặc kệ anh muốn nói gì, tôi cũng chỉ có một câu, đó là tôi căn bản không làm ra hành vi chấp pháp bạo lực, vi vậy anh cũng đừng nói ra đủ mọi đạo lý to lớn, anh cũng nên tỉnh lại đi, tôi là một con trâu bướng bỉnh, sẽ không để cho người ta ép tội vào mình.
Đỗ Tiểu Trình nói xong thì thở hồng hộc rồi kéo cửa ra, quay đầu bỏ đi.
Thật ra dựa theo quy định thì Liên Giang Hà phải làm ra một bản ghi chép khi hỏi chuyện Đỗ Tiểu Trình, nhưng khi kết thúc thì vị cảnh sát phụ trách ghi chép có hỏi Liên Giang Hà:
- Có nên in bản ghi chép này ra, sau đó xem xét lại sự việc không?
Liên Giang Hà không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm ra cửa sổ, sau đó chợt thò đầu ra ngoài, lại gầm lên với một viên cảnh sát đang dựng xe ngoài sân:
- Ai cho phép anh dựng xe đạp bừa bãi trong sân? Có nhà để xe sao không dựng? Nếu anh còn như vậy thì tôi sẽ cho anh cút đi, cũng không thiếu người bổ sung.
Liên Giang Hà đột nhiên nổi giận tím mặt làm cho viên cảnh sát làm nhiệm vụ ghi chép cảm thấy trái tim đập loạn, hắn chợt nghĩ rằng có lẽ cục trưởng không muốn liên lụy vào chuyện của cảnh sát Đỗ, sẽ không in bản ghi chép, mong sao lãnh đạo sẽ không truy cứu trách nhiệm. Cục trưởng lúc này không nói gì, vì vậy hắn nhanh chóng thu xếp bản ghi chép đã viết tay, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Liên Giang Hà gọi Trương Tân Dương, sau đó hai người đưa theo Đỗ Tiểu Trình đến phòng làm việc của Vương Tử Quân nói rõ tình huống, ít nhiều cũng xem như nể mặt Đỗ Tự Cường.
Nhưng sự việc hoàn toàn không phát triển theo hướng hai người Liên Giang Hà từng nghĩ, Đỗ Tiểu Trình đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân thì cứng rắn không chào hỏi một câu rồi nghêng ngang bỏ đi. Dù Đỗ Tiểu Trình là con gái của phó chủ tịch thường vụ Đỗ Tự Cường, thế nhưng nói hai câu rồi bước ra ngoài, rõ ràng không chừa bậc thang cho bí thư Vương xuống đài.
- Bí thư Vương, Đỗ Tiểu Trình là một cô gái ương bướng, tôi trở về sẽ dạy bảo vài lời, anh xem, nó cũng không hiểu tôn trọng lãnh đạo.
Liên Giang Hà chà xát hai tay, cố gắng nở nụ cười thật tươi để nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười khoát tay áo nói:
- Cục trưởng Liền, anh cũng không cần phải đánh yểm trợ, tôi cũng sẽ không chấp nhặt với một tiểu cô nương. Nhưng sự việc này xảy ra cũng gõ một hồi chuông cảnh báo với các lãnh đạo chúng ta, sau này ở phương diện phá án cần phải thực hiện theo đúng nếp, ngàn vạn lần không nên dùng hình bức cung, nếu không chẳng khác nào tự đưa chúng ta lên đầu sóng ngọn gió.
Liên Giang Hà nhìn Vương Tử Quân bày tỏ thái độ, ngoài miệng tuy liên tục gật đầu nhưng trong lòng lại thầm không cho là đúng:
- Đúng là quạ bay trên người, chỉ thấy người ta đen mà không biết chính mình cũng không trắng, bí thư Vương anh dõng dạc gọi người ta là tiểu cô nương, nhưng nếu so về độ tuổi, bí thư Vương anh có lớn hơn Đỗ Tiểu Trình được bao nhiêu?
- Mong bí thư Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không buông lỏng phương diện kỷ luật, sẽ ngăn chặn bất kỳ hành vi chấp pháp bạo lực nào, sẽ tra đến cùng những chuyện dùng hình bức cung.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lại nói đến chuyện công tác. Sau đó hắn đột nhiên ó với Trương Tân Dương:
- Cục trưởng Trương, vấn đề của thôn Lưu Gia là không thể bỏ qua được, nhất định phải điều tra xem nhóm Lưu Nhị Tinh đã bị kẻ nào mang đi đâu. Nếu nhóm Lưu Nhị Tinh bị người ta đưa ra khỏi huyện mà cục công an chúng ta cũng không hay biết, như vậy sẽ xem đó là một vụ án bắt cóc để điều tra xử lý.
Trương Tân Dương nhìn ánh mắt lấp lánh của Vương Tử Quân, hắn biết rõ bí thư Vương cực kỳ coi trọng vụ này, thế là hắn đứng lên khỏi ghế sa lông rồi nói:
- Bí thư Vương, tôi hiểu rõ, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Tử Quân cười cười, hắn đặt ly nước xuống rồi nói:
- Cục trưởng Liên, hai ngày qua anh và cục trưởng Tân Dương đã chịu áp lực lớn, tôi hiểu rõ điều này. Nhưng các anh cứ yên tâm, dù xuất hiện bất kỳ tình huống nào, tôi cũng đứng bên cạnh các anh.
Liên Giang Hà nghe lời nói của Vương Tử Quân mà trong lòng có chút cảm động, hắn tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của bí thư Vương. Hắn làm cảnh sát nhiều năm, đã gặp không biết bao nhiêu chuyện, có ai chịu đứng ra nhận trách nhiệm? Không ngờ bí thư Vương lại tỏ thái độ rõ ràng, nếu xảy ra vấn đề thì phó bí thư sẽ chủ động chịu trách nhiệm.
Ôm công chính là một sự thật bất thành văn trong quan trường, Liên Giang Hà tuy đầy kinh nghiệm quan trường nhưng lúc này nhìn vẻ mặt kiên định của Vương Tử Quân thì trong lòng cũng bùng lên cảm giác tôn kính.
Đỗ Tiểu Trình là một cô con gái của phó chủ tịch thường vụ huyện Lô Bắc, tất nhiên đến bây giờ nàng vẫn là tiêu điểm được chú ý, vì vậy mà tử nhỏ nàng đã ý thức được vấn đề, chỉ cần mình có chút cử động nào đó không đúng sẽ bôi đen mặt bố ngay. Nàng thậm chí đến bây giờ còn chưa đến tiệm uốn tóc hoặc thẩm mỹ viện để làm đẹp, nàng đến bây giờ chỉ gội đầu trong nhà, chưa từng sơn móng tay, nhuộm tóc sặc sỡ như các cô gái khác. Hai bàn tay của nàng lúc nào cũng trắng trẻo, làm cho người ta nghĩ đến một dòng suối tinh khiết từ trong khe núi chảy ra.
Đỗ Tiểu Trình đến công tác ở cục công an cũng nhờ vào thi tuyển, một thời gian dài các đồng sự trong cục công an cũng không biết rõ bối cảnh của nàng, mãi đến một ngày, có một đồng sự muốn đến nhà nàng chơi, chợt gặp mặt phó chủ tịch Đỗ Tự Cường đang xem ti vi, lúc này mới biết nàng chính là cô con gái của phó chủ tịch Đỗ Tự Cường. Sau khi bí mật bị tiết lộ, nàng vẫn công tác rất khuôn phép ở cục công an, cử chỉ vẫn khiêm tốn, cực kỳ thanh nhã cẩn thận, nhân duyên ở đơn vị cực tốt, mỗi năm đều được bầu làm điển hình tiên tiến, đây hầu như là một kỳ tích được nàng sáng tạo ra ở huyện Lô Bắc.
Đỗ Tiểu Trình giữa trưa đều cơ bản về nhà ăn cơm, bố của nàng thường ngày đều có xã giao ở bên ngoài, nàng về nhà chủ yếu là dùng cơm với mẹ. Nàng rất thận trọng, cơm nước xong thì rửa chén, sau đó chờ mẹ gọi đi làm. Thật ra là một cảnh sát thì nàng có một quan niệm cực kỳ đúng đắn về thời gian, trên điện thoại di động lúc nào cũng có sẵn chế độ báo thức, nhưng nàng cố ý để mẹ gọi mình đi làm, điều này sinh ra cảm giác sứ mạng thần thánh cho một người mẹ nhàn rỗi ở nhà. Mỗi ngày bà có thể đánh thứ con gái, nhìn con gái đi làm đúng giờ với bộ dạng vui sướng. Dù cuộc sống mỗi ngày đều là như vậy, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tình yêu của Đỗ Tiểu Trình với nghiệp vụ cảnh sát, nàng thật sự rất yêu thích công việc của mình.
Đỗ Tiểu Trình đi vào trong cục công an, các đồng sự thấy nàng vẫn treo nụ cười như trước, nhưng lúc này nàng chợt cảm thấy nụ cười của bọn họ hình như có chút quái lạ. Sao nàng lại thấy nụ cười của bọn họ giống như có hơi khô cứng, thậm chí là không lưu loát và có chút miễn cưỡng? Điều này làm cho nàng thật sự có chút kinh ngạc.
Sao vậy? Đỗ Tiểu Trình đẩy cửa phòng làm việc, nàng cất bước đi vào, vài tên đồng sự đang chụm đầu bàn tán chợt xấu hổ ngẩng đầu kinh ngạc như chim đổng tước, sau đó bọn họ nhanh chóng phân tán, văn phòng lại quay về tình huống tĩnh lặng.
- Chị Liễu, sao vậy?
Đỗ Tiểu Trình trước nay không thích che giấu sự việc gì, nàng thấy mọi người tránh né và đề phòng mình như ôn thần thì trong lòng có chút buồn bực, thế là tiến lên hỏi chị Liễu một câu.
Chị Liễu là một đội viên cũ của đội cảnh sát hình sự, hơn bốn mươi tuổi, cũng không còn vẻ quyến rũ tuổi thanh xuân, nhưng lời nói và việc làm luôn làm cho người ta sinh ra cảm giác như được tắm gió xuân. Đối với Đỗ Tiểu Trình thì chị Liễu càng quan tâm đặc biệt, mỗi sáng sớm đều gọi điện thoại cho Đỗ Tiểu Trình, nói có thể ngủ thêm, không cần gắng sức, điểm tâm được nàng mua về đặt trong văn phòng. Nhưng hôm nay Đỗ Tiểu Trình hỏi như vậy làm cho chị Liễu cảm thấy giống như bị kim châm, nàng vung vẫy văn kiện trong tay, do dự một chút mới nói:
- Không có gì, Tiểu Trình, mọi người đang thảo luận về phần tài liệu tôi chuẩn bị đưa lên cho đội trưởng La.
Chị Liễu nói xong thì ngồi xuống vị trí của mình, mà những người khác cũng tỏ ra điềm nhiên như không, vẫn công tác bình thường như trước. Nhưng Đỗ Tiểu Trình đều có thể cảm giác được ai cũng đang dùng ánh mắt trầm mặc nhìn mình, điều này làm cho da đầu nàng run lên, nàng không chịu được tình huống tập thể dùng ánh mắt không tín nhiệm để nhìn mình.
Cuối cùng thì chị Liễu cũng nổi giận, nàng cầm văn kiện trong tay vỗ xuống bàn rồi nói:
- Cái gì vậy? Tôi đã nói rồi, đây không phải là Tiểu Trình làm ra, các người không nghe thấy sao? Còn chưa tin tôi sao? Suy nghĩ xem xét cái gì? Đều đi công tác đi.
Các đồng nghiệp đều ngượng ngùng tản ra, trong văn phòng chỉ còn lại không gian yên tĩnh. Đỗ Tiểu Trình chợt nhắm mắt lại trong lúc yên tĩnh, trong khoảnh khắc này nàng thật sự có hơi sợ, cảm giác trở thành mũi tên, trở thành tội phạm làm cho nàng sợ hãi sự tĩnh lặng vào lúc này, sợ rằng sau thời điểm tĩnh lặng vào lúc này sẽ có một thứ gì đó đập thẳng về phía nàng.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Đỗ Tiểu Trình thật sự là trăm mối khó thể nào hiểu được, nàng vung vẫy đầu, chuẩn bị đánh văng những ý nghĩ này ra. Trong tay nàng còn có một vụ cần xử lý, nàng lật qua lật lại hồ sơ, một tờ báo pháp chế chợt xuất hiện trong hồ sơ vụ án, nội dung của bài báo nhập vào trong mắt nàng...
Đỗ Tiểu Trình chợt cười lên thoải mái một cách không cố kỵ, tiếng cười của nàng trong không gian yên tĩnh cực kỳ vang dội. Nội dung tờ báo rất kỳ quái, kỳ quái đến mức hoang đường, vì nàng biết đây là một chuyện không có khả năng, vì thế mà nàng chợt cười theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó Đỗ Tiểu Trình lại cảm nhận được hương vị khác, cảm thấy không đúng, trong đầu nàng chợt nhớ đến tình huống người phụ nữ chạy đến cục công an kêu oan, đối phương đánh về phía nàng như một con sói cái. Lúc đó nàng đơn thuần không suy nghĩ nhiều, có lẽ đó là một người phụ nữ bị áp chế và bùng phát, bây giờ xem ra sự việc là không đơn giản.
Những ngày qua vụ án nông dân tố cáo mỏ than Chính Tân và bị trả đũa giống như một hòn đá tảng trong lòng nàng, sau khi liên lạc với bản tin trên tờ báo, nàng cảm thấy hai tai như vang lên những âm thanh đùng đùng, tảng đá lớn trong lòng cũng vỡ ra biến thành những khối đá nhỏ, mà những khối đá này lại chèn ép sinh ra áp lực rất lớn cho nàng.
nếu so sánh với sự phẫn nộ của Đỗ Tiểu Trình thì huyện ủy chính quyền huyện Lô Bắc có rất nhiều người đang xem xét sự kiện này, mà điện thoại của Vương Tử Quân lại vang lên không biết bao nhiêu lần.
Điện thoại đến từ thị ủy, huyện ủy, đủ mọi loại, tất cả đều giống như áp lực vô hình, từ bốn phương tám hướng kéo về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tuy không hiểu quá nhiều về Đỗ Tiểu Trình, thế nhưng hắn không tin đó là sự thật, nhưng những tin tức ngợp trời vẫn cứ ầm ầm kéo đến, đó chính là ủy ban tư pháp tỉnh ủy sẽ xuống điều tra sự việc, như vậy thì dù là cục công an hay Đỗ Tiểu Trình cũng trở thành người nổi tiếng, thế cho nên hệ thống tư pháp của huyện Lô Bắc lại rơi vào tình trạng bấp bênh.
Trong huyện xuất hiện tình trạng này thì sẽ truy cứu trách nhiệm của lãnh đạo, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ là người đứng mũi chịu sào, dù hắn mới nhận chức bí thư ủy ban tư pháp. Hắn mới nắm khối tư pháp một thời gian ngắn, nhưng sự việc xảy ra vào đúng thời điểm hắn làm lãnh đạo, thế cho nên trách nhiệm sẽ thuộc về hắn.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì Trương Tân Dương lén lút đi đến, sau khi trầm mặc hút xong một điếu thuốc thì Trương Tân Dương dùng giọng đề nghị nói:
- Bí thư Vương, chuyện này tôi cảm thấy chúng ta nên chủ động một chút.
Chủ động một chút, Vương Tử Quân hiểu nó có nghĩa là gì, đó chính là trước khi tổ điều tra xuống thì phải cho ra xử lý, cho người chịu trách nhiệm, như vậy sẽ làm cho chính mình bình an vô sự. Nhưng làm như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc bên dưới phải có người hy sinh.
Vương Tử Quân gạt tàn rồi khẽ hỏi:
- Theo những gì anh biết về Tiểu Trình, anh nghĩ cô ấy có khả năng làm ra chuyện này không?
- Tôi cảm thấy khả năng là không lớn, nhưng nghe nói phóng viên có ảnh chụp, chuyện này xem ra cũng khó giải quyết. Tổ điều tra lại vì vậy mà đến, cũng không biết có xảy ra vấn đề gì không?
Trương Tân Dương là một vị cảnh sát có thâm niên, hắn thật sự biết rõ những vấn đề có tồn đọng trong cục công an.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó hắn mới nói:
- Có ảnh sao? Xem ra bọn họ chuẩn bị rất đúng chỗ, nhưn nếu như chúng ta cứ thỏa hiệp một cách không rõ ràng như vậy, chỉ sợ cũng không phải là chỉ lui một bước.
Vương Tử Quân muốn nói gì thì Trương Tân Dương hiểu rất rõ, hắn biết bí thư đang nghĩ gì, nhưng hắn cảm thấy có một số việc nếu nắm quá chắc sẽ không tốt. Nếu như có thể đi lên tỉnh thành một chuyến, có thể đến liên lạc cảm tình với vị phóng viên kia, nói rõ tình huống, sẽ hoàn toàn có một kết quả khác, sẽ là trời ngừng mưa và ánh nắng lại lên.
- Bí thư Vương, làm người rất khó, làm lãnh đạo càng khó hơn. Lãnh đạo cũng là người, vì vậy lãnh đạo cũng có lúc gặp khó khăn. Vì thế tôi muốn nói, chúng ta lùi một bước trời cao biển rộng, tạm thời lùi một bước không phải vì sợ hãi, mà là vì súc tích lực lượng, tùy thời chờ phân phó, để đi đến kết quả tốt nhất, anh thấy có đúng không?
- Ha ha, anh xem ra cầu tiến không nhỏ, ngay cả những chuyện thế này cũng có thể nghĩ ra được.
Vương Tử Quân cầm lấy điếu thuốc lá rồi châm lửa, hắn trầm ngâm một lát, sau đó mới thản nhiên nói:
- Không vội, cứ chờ chút.
Vương Tử Quân nói chờ một chút nhưng lại có người cảm thấy không còn kịp, số lần nghe điện thoại của Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân cũng không kém hơn bao nhiêu so với Vương Tử Quân. Trong huyện Lô Bắc xảy ra sự kiện như vậy, hai người bọn họ là lãnh đạo chủ quản, tất nhiên cũng ý thức được tình hình nghiêm trọng.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy chuyện này không thể tiếp tục kéo dài, nếu chúng ta xử lý vụ này trước khi tổ điều tra xuống, như vậy sẽ không rơi vào trạng thái bị động.
Lưu Thành Quân ngồi trong phòng làm việc của bí thư Hầu Thiên Đông, hắn dùng giọng đề nghị nói.
Hầu Thiên Đông khẽ gật đầu, tuy lão và Lưu Thành Quân tranh chấp với nhau khá gay gắt nhưng lại có sự nhất trí chưa từng có ở phương diện này, đó chính là tuyệt đối không thể vì chuyện này mà làm cho thượng cấp phê bình, càng không thể tạo nên hình tượng phản diện cho huyện Lô Bắc.
- Tôi đã nói qua với Bí thư Vương, thái độ của anh ấy là chờ một chút.
Hầu Thiên Đông trầm ngâm một lát rồi thản nhiên nói.
Lưu Thành Quân khẽ gõ tay xuống mặt bàn, trong lòng chợt phát ra tiếng thở dài. Trước kia khi Quách Vạn Thần còn ngồi trên vị trí phó bí thư chủ quản khối tư pháp, hắn và Hầu Thiên Đông hầu như đều có quyết định dứt khoát, nhưng bây giờ dù là Hầu Thiên Đông hay là mình trước khi muốn quyết định vấn đề gì đều phải xem xét thái độ của Vương Tử Quân, đây là cái thứ quái quỷ gì?
Vương Tử Quân biến từ một cán bộ tạm giữ chức thành một nhân vật lớn ở huyện Lô Bắc, hễ là những thứ gì có liên quan đến hắn, dù là Hầu Thiên Đông hay là mình cũng cần phải bảo trì sự thận trọng.
- Tính cách của bí thư Tử Quân có chút cứng rắn, đây hầu như là một ưu điểm khó kiếm được, làm việc nhanh nhạy, sử xự quyết đoán, nhưng ở những phương diện khác cũng có khuyết điểm, đó là có thừa tích cực nhưng lại thiếu linh hoạt. Chúng ta là lãnh đạo ban ngành, có đôi khi cần phải kịp thời đưa ra những lời khuyên phù hợp.
Lưu Thành Quân nói không quá lớn nhưng lại biểu hiện đầy đủ thái độ của mình, đó chính là bí thư nên tỏ thái độ, anh nên vận dụng quyền lực của mình, chính thức lên tiếng, áp chế đám người càn rỡ không biết gì.
Hầu Thiên Đông trầm ngâm một lát, sau đó lão khẽ gật đầu cam chịu. Lão là một bí thư huyện ủy, lão tất nhiên sẽ không hy vọng bên cạnh mình xuất hiện một cấp dưới quá cứng rắn. Nhưng khi uy tín của Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc ngày càng tăng tiến, cục diện chính trị ở huyện Lô Bắc càng giống như biến thành xu thế của Vương Tử Quân.
- Đến chiều chúng ta mở hội nghị thường ủy, nói một câu quyết định sự việc này.
Hầu Thiên Đông nói xong thì dụi tàn thuốc đứng lên.
Vương Tử Quân nghe thấy thông tin họp thường ủy vào buổi chiều thì khẽ gật đầu, nhưng Tôn Hạ Châu lại cảm nhận được áp lực của bí thư Vương. Rõ ràng áp lực này không đến từ bên ngoài, nhưng nó đến từ ngay bên trong ban ngành huyện Lô Bắc. Bây giờ cả khu văn phòng huyện ủy hay chính quyền đều bàn luận về vấn đề này, lời nói thế nào cũng có, tuy bọn họ khiếp sợ uy nghiêm của bí thư Vương mà không dám nói loạn, nhưng tin đồn này cuối cùng gì cũng đến người bí thư Vương.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy chuyện này nên xử lý sớm thì hay hơn.
Tôn Hạ Châu trước nay rất ít khi phát biểu ý kiến trước mặt Vương Tử Quân, nhưng lúc này hắn không nhịn được phải dùng giọng dứt khoát nói. Dù hắn biết rõ bí thư Vương sẽ nghĩ xa hơn mình nhiều, nhưng dù ý nghĩ của mình có ngây thơ cũng được, nghĩ một mặt cũng được, nhưng hắn cảm thấy mình nên nói ra ý nghĩ và giải thích nó. Hắn muốn bí thư Vương xem nó như một thứ tham khảo, như vậy mới không phụ ơn tri ngộ của bí thư Vương.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đầy ngưng trọng của Tôn Hạ Châu, trong lòng có chút vui mừng, hắn khẽ cười và gật đầu:
- Cậu yên tâm, trời sẽ không sập đâu.
Một câu nói hời hợt của Vương Tử Quân làm cho Tôn Hạ Châu chợt cảm thấy ấm áp, hắn nhìn nụ cười nhàn nhạt của bí thư Vương, trong lòng chợt bùng lên cảm giác mạnh mẽ. Đó chính là chuyện này căn bản không là gì với bí thư Vương.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Liên Giang Hà và Trương Tân Dương đi đến, sau lưng bọn họ còn có một người cần truy cứu trách nhiệm, chính là Đỗ Tiểu Trình.
Trước khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thì Liên Giang Hà đã tự mình nói vài lời với Đỗ Tiểu Trình. Khi đó trong phòng làm việc của cục trưởng cục công an, cục trưởng Liên Giang Hà mời Đỗ Tiểu Trình ngồi xuống ghế sa lông, trên bàn có sẵn một dĩa hoa quả, cho vào tay Đỗ Tiểu Trình vài quả, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng lại bén nhọn nói ra vấn đề, để cho Đỗ Tiểu Trình trả lời tất cả những thứ có liên quan.
Liên Giang Hà sau kh nói rõ vấn đề thì nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ, hắn không nhìn Đỗ Tiểu Trình, vì hắn muốn cho nàng thời gian suy xét, đồng thời hắn cũng tránh nhìn vì sợ nàng sẽ sinh ra cảm giác xấu hổ. Hắn dùng trăm phương ngàn kế để biến một cuộc chất vấn với con gái của phó chủ tịch thường vụ huyện Lô Bắc thành một cuộc nói chuyện bình thường giữa hai người đồng sự, và đây chính là điểm độc đáo của hắn. Hắn được điều động làm cục trưởng cục công an một cách ngoài ý muốn, cướp ánh mắt của kẻ khác, nhanh chóng nắm bắt tất cả trong thời gian ngắn, điều này có sự liên hệ chặt chẽ với phong cách đầy tính nguyên tắc và cực kỳ linh hoạt của hắn.
Nhưng Đỗ Tiểu Trình vẫn vô cùng uất ức, dù thái độ của Liên Giang Hà cũng đủ uyển chuyển, giọng điệu cũng đủ ôn hòa, nhưng tính khí quật cường của Đỗ Tiểu Trình đã nhanh chóng biểu hiện. Dù trước đó cục trưởng có đưa cho nàng vài quả trái cây, nàng đã mỉm cười, nhưng sau đó cũng không thể cản nàng nổi nóng, gương mặt đỏ bừng, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống.
Đỗ Tiểu Trình dùng giọng phát run nói:
- Cục trưởng Liên, ngài cũng không tin tưởng tôi sao?
Liên Giang Hà căn bản không thể trả lời câu hỏi này của Đỗ Tiểu Trình, hắn chỉ khẽ cười nói:
- Đây không phải là vấn đề có tin tưởng hay không, cô chỉ tự miệng nói cho tôi biết, đã làm như vậy hay không?
Lúc này Đỗ Tiểu Trình đã thật sự nổi giận:
- Tôi đã thi và học ở trường cảnh sát, chẳng lẽ chút pháp luật tối thiểu như vậy cũng không hiểu? Ngài có lý do gì để nghi ngờ tôi chấp pháp bạo lực? Chỉ dựa vào một bài viết mặt trái trên báo sao? Nếu như anh nghi ngờ về tố chất cảnh sát của tôi, như vậy tôi cũng có thể cự tuyệt câu hỏi của ngài.
Liên Giang Hà đứng yên tại chỗ nhưng lại nở nụ cười xin lỗi:
- Nhưng, cô phải nói thật cho tôi biết, đây không phải là tôi ép cô, đây là một câu hỏi có liên quan đến tính pháp luật.
Đỗ Tiểu Trình lúc này mới ý thức được mình gặp phải một vị cục trưởng quá cứng, trong mắt nàng vẫn ẩn giấu nước mắt, nàng ngẩng đầu dùng giọng chém đinh chặt sắt nói:
- Tôi chưa từng làm qua.
Vì vậy mà khi Liên Giang Hà cùng Trương Tân Dương đưa Đỗ Tiểu Trình đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, Liên Giang Hà có chút lo lắng, xanh đỏ đen trắng thế nào đã rõ ràng rồi.
Khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn về phía Đỗ Tiểu Trình, lúc này Đỗ Tiểu Trình cũng kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn vị phó bí thư trẻ tuổi, lúc này ánh mắt của nàng tràn đầy khiêu khích. Nàng nghĩ rằng vị bí thư ủy ban tư pháp kiêm phó bí thư huyện ủy này chỉ sợ sẽ dùng lời lẽ thấm thía để làm công tác tư tưởng với mình, sau đó lại dần đần hướng dẫn, khuyên nàng nên tiếp nhận sai lầm, tiếp nhận xử lý.
Nhưng càng như vậy thì Đỗ Tiểu Trình sẽ không thừa nhận, nàng chưa từng làm ra chuyện gì, nếu như không làm thì nàng cần gì phải để cho một tội danh vô cớ rơi lên đầu mình? Tất nhiên đó là không thể, Đỗ Tiểu Trình cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng như gà chọi của Đỗ Tiểu Trình, trong lòng hắn bùng lên cảm giác buồn cười, hắn khẽ gật đầu với nàng:
- Đồng chí Đỗ Tiểu Trình, mời cô ngồi.
- Cũng không cần ngồi, bí thư Vương, mặc kệ anh muốn nói gì, tôi cũng chỉ có một câu, đó là tôi căn bản không làm ra hành vi chấp pháp bạo lực, vi vậy anh cũng đừng nói ra đủ mọi đạo lý to lớn, anh cũng nên tỉnh lại đi, tôi là một con trâu bướng bỉnh, sẽ không để cho người ta ép tội vào mình.
Đỗ Tiểu Trình nói xong thì thở hồng hộc rồi kéo cửa ra, quay đầu bỏ đi.
Thật ra dựa theo quy định thì Liên Giang Hà phải làm ra một bản ghi chép khi hỏi chuyện Đỗ Tiểu Trình, nhưng khi kết thúc thì vị cảnh sát phụ trách ghi chép có hỏi Liên Giang Hà:
- Có nên in bản ghi chép này ra, sau đó xem xét lại sự việc không?
Liên Giang Hà không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm ra cửa sổ, sau đó chợt thò đầu ra ngoài, lại gầm lên với một viên cảnh sát đang dựng xe ngoài sân:
- Ai cho phép anh dựng xe đạp bừa bãi trong sân? Có nhà để xe sao không dựng? Nếu anh còn như vậy thì tôi sẽ cho anh cút đi, cũng không thiếu người bổ sung.
Liên Giang Hà đột nhiên nổi giận tím mặt làm cho viên cảnh sát làm nhiệm vụ ghi chép cảm thấy trái tim đập loạn, hắn chợt nghĩ rằng có lẽ cục trưởng không muốn liên lụy vào chuyện của cảnh sát Đỗ, sẽ không in bản ghi chép, mong sao lãnh đạo sẽ không truy cứu trách nhiệm. Cục trưởng lúc này không nói gì, vì vậy hắn nhanh chóng thu xếp bản ghi chép đã viết tay, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Liên Giang Hà gọi Trương Tân Dương, sau đó hai người đưa theo Đỗ Tiểu Trình đến phòng làm việc của Vương Tử Quân nói rõ tình huống, ít nhiều cũng xem như nể mặt Đỗ Tự Cường.
Nhưng sự việc hoàn toàn không phát triển theo hướng hai người Liên Giang Hà từng nghĩ, Đỗ Tiểu Trình đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân thì cứng rắn không chào hỏi một câu rồi nghêng ngang bỏ đi. Dù Đỗ Tiểu Trình là con gái của phó chủ tịch thường vụ Đỗ Tự Cường, thế nhưng nói hai câu rồi bước ra ngoài, rõ ràng không chừa bậc thang cho bí thư Vương xuống đài.
- Bí thư Vương, Đỗ Tiểu Trình là một cô gái ương bướng, tôi trở về sẽ dạy bảo vài lời, anh xem, nó cũng không hiểu tôn trọng lãnh đạo.
Liên Giang Hà chà xát hai tay, cố gắng nở nụ cười thật tươi để nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười khoát tay áo nói:
- Cục trưởng Liền, anh cũng không cần phải đánh yểm trợ, tôi cũng sẽ không chấp nhặt với một tiểu cô nương. Nhưng sự việc này xảy ra cũng gõ một hồi chuông cảnh báo với các lãnh đạo chúng ta, sau này ở phương diện phá án cần phải thực hiện theo đúng nếp, ngàn vạn lần không nên dùng hình bức cung, nếu không chẳng khác nào tự đưa chúng ta lên đầu sóng ngọn gió.
Liên Giang Hà nhìn Vương Tử Quân bày tỏ thái độ, ngoài miệng tuy liên tục gật đầu nhưng trong lòng lại thầm không cho là đúng:
- Đúng là quạ bay trên người, chỉ thấy người ta đen mà không biết chính mình cũng không trắng, bí thư Vương anh dõng dạc gọi người ta là tiểu cô nương, nhưng nếu so về độ tuổi, bí thư Vương anh có lớn hơn Đỗ Tiểu Trình được bao nhiêu?
- Mong bí thư Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không buông lỏng phương diện kỷ luật, sẽ ngăn chặn bất kỳ hành vi chấp pháp bạo lực nào, sẽ tra đến cùng những chuyện dùng hình bức cung.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lại nói đến chuyện công tác. Sau đó hắn đột nhiên ó với Trương Tân Dương:
- Cục trưởng Trương, vấn đề của thôn Lưu Gia là không thể bỏ qua được, nhất định phải điều tra xem nhóm Lưu Nhị Tinh đã bị kẻ nào mang đi đâu. Nếu nhóm Lưu Nhị Tinh bị người ta đưa ra khỏi huyện mà cục công an chúng ta cũng không hay biết, như vậy sẽ xem đó là một vụ án bắt cóc để điều tra xử lý.
Trương Tân Dương nhìn ánh mắt lấp lánh của Vương Tử Quân, hắn biết rõ bí thư Vương cực kỳ coi trọng vụ này, thế là hắn đứng lên khỏi ghế sa lông rồi nói:
- Bí thư Vương, tôi hiểu rõ, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Tử Quân cười cười, hắn đặt ly nước xuống rồi nói:
- Cục trưởng Liên, hai ngày qua anh và cục trưởng Tân Dương đã chịu áp lực lớn, tôi hiểu rõ điều này. Nhưng các anh cứ yên tâm, dù xuất hiện bất kỳ tình huống nào, tôi cũng đứng bên cạnh các anh.
Liên Giang Hà nghe lời nói của Vương Tử Quân mà trong lòng có chút cảm động, hắn tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của bí thư Vương. Hắn làm cảnh sát nhiều năm, đã gặp không biết bao nhiêu chuyện, có ai chịu đứng ra nhận trách nhiệm? Không ngờ bí thư Vương lại tỏ thái độ rõ ràng, nếu xảy ra vấn đề thì phó bí thư sẽ chủ động chịu trách nhiệm.
Ôm công chính là một sự thật bất thành văn trong quan trường, Liên Giang Hà tuy đầy kinh nghiệm quan trường nhưng lúc này nhìn vẻ mặt kiên định của Vương Tử Quân thì trong lòng cũng bùng lên cảm giác tôn kính.
/1843
|