Khi Vương Tử Quân gặp mặt Phó Nhạc Thanh, Hà Kiến Chương còn sợ Vương Tử Quân tuổi trẻ nóng nảy sẽ nổi giận, thế nhưng không ngờ Vương Tử Quân chỉ mất nửa giờ để làm cho Phó Nhạc Thanh phải đối đãi với mình như bạn bèn lâu năm gặp lại. Biến hóa đột nhiên này không khỏi làm cho Hà Kiến Chương bất ngờ.
Phó Nhạc Thanh sở dĩ chọn Mật Đông làm nơi đặt hạng mục, tuy điều này không liên quan đến vị trí địa lý của Mật Đông, thế nhưng Hà Kiến Chương hiểu nếu như không có mặt mũi của Vương Tử Quân, chuyện này căn bản không được thuận lợi như thế.
Dù sao thì cũng không phải chỉ có một mình Mật Đông tranh thủ hạng mục này, những tỉnh thành khác cũng tranh nhau, cũng có được những ưu thế đặc biệt của riêng mình.
Sau khi tiễn chân Phó Nhạc Thanh thì Vương Tử Quân cùng Hà Kiến Chương đi vào trong khách sạn. Sau khi uống một ngụm trà, Vương Tử Quân duỗi tay mệt mỏi, sau đó mỉm cười nói với Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Hà, dù thế nào thì chuyện này xem như đã được nắm bắt, trung tâm hàng không được xây dựng ở Mật Đông, như vậy sẽ có tác dụng xúc tiến không nhỏ với sự phát triển kinh tế của Mật Đông.
- Chủ tịch nói rất đúng, tôi quay về nhất định sẽ gọi chủ tịch Hải Bác đến, sẽ yêu cầu anh ấy sắp xếp chuyện này cho tốt, yêu cầu bọn họ làm tốt tất cả công tác chuẩn bị trong tháng sáu. Hà Kiến Chương vừa thổi trà vừa khẽ cười nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Chuyện này nhất định phải nắm bắt, công ty Thần Hàng đã biểu hiện thành ý của mình, chúng ta không nên để xảy ra vấn đề ở những phương diện nhỏ nhặt. Khi đó dù người ta không nói, thế nhưng sẽ cho ra đánh giá không cao với công tác của chúng ta.
Hà Kiến Chương nhìn bộ dạng rất hào hứng của Vương Tử Quân, hắn không khỏi cười cười nói: - Chủ tịch, bây giờ hội nghị ở thành phố Linh Long đã chuẩn bị xong, ngài xem khi nào thì tổ chức họp?
- Cứ chờ chút. Vương Tử Quân khoát tay áo nói.
Hà Kiến Chương biết rõ Vương Tử Quân mở hội nghị cũng không phải là vì khen ngợi thành phố Linh Long, thế nhưng hắn cũng không muốn làm cho xung đột của Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương thêm nặng nề. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân nói chờ chút, thế là hắn cảm thấy rất tình nguyện.
- Chủ tịch Kiến Chương, các đường cao tốc trong tỉnh Mật Đông, ngoài phía thành phố Đồng Lục còn chưa làm xong, bây giờ các thành phố khác trên cơ bản đều đã có. Vương Tử Quân đứng lên đi lại vài bước, sau đó hắn nói tiếp: - Tỉnh Mật Đông chúng ta muốn phát triển cần phải phát huy ưu thế của mình, lại phải sáng tạo ra ưu thế.
- Ví dụ như phương diện giao thông, đường cao tốc cũng không phải là mục đích cuối cùng của chúng ta. Mục đích cuối cùng của chúng ta chính là nhanh chóng đẩy mạnh động cơ phát triển kinh tế, thông qua những động cơ này mà kéo cả tỉnh Mật Đông tiến lên.
Hà Kiến Chương căn bản cực kỳ thừa nhận những lời nói này của Vương Tử Quân, thế nhưng có một số việc cũng không phải dễ dàng. Ví dụ như đa số địa phương đều thúc đẩy động cơ phát triển kinh tế của mình, thế nhưng làm dễ như nói sao? Vì vậy có nhiều nơi hô hào khẩu hiệu khá nhiều năm, cũng bỏ ra nhiều thời gian làm đủ mọi công tác, thế nhưng đến bây giờ còn chưa sinh ra tác dụng như mong muốn.
- Anh xem, nếu như chúng ta cho thành phố Tử Quang và Rừng Mật liên lạc với nhau, sau đó dùng nơi này làm trung tâm, đẩy mạnh xây dựng nửa vòng kinh tế, anh cảm thấy thế nào? Vương Tử Quân đi đến tấm bản đồ tỉnh Mật Đông rất lớn được treo trong phòng rồi trầm giọng hỏi.
"Nửa vòng kinh tế?" Hà Kiến Chương nhìn vào bàn tay của Vương Tử Quân vẽ trên bản đồ, trong đầu không khỏi thầm nghĩ về nửa vòng kinh tế kia. Đối với Mật Đông thì địa vị thật sự của Rừng Mật chính là động cơ để phát triển kinh tế, những địa phương ở gần bên đều có thể nhân cơ hội mà vùng lên.
VÌ muốn lợi dụng ưu thế này mà trước đó Đường Chấn Huy có đưa ra phương án nhất thể hóa Rừng Mật, hai năm qua chủ tịch Vương cũng cố gắng thúc đẩy phương án này, thế nhưng vì nguyên nhân thành phố Kim Hà mà phương án gặp phải cục diện cực kỳ khó khăn.
Chủ tịch Vương bắt đầu lại từ con số không sao?
Chủ tịch Đường là người cho ra phương án nhất thể hóa Rừng Mật, nếu như làm tốt thì công lao sẽ nằm lên người chủ tịch Đường. Chủ tịch Vương dù ở bên này có cố gắng thế nào thì cũng chỉ là rập khuôn theo người khác mà thôi.
Bây giờ phương án nhất thể hóa Rừng Mật căn bản gặp phải hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, nếu như chủ tịch Vương thúc đẩy nửa vòng kinh tế, như vậy sẽ là tập trung thành tích vào trong tay chủ tịch Vương.
Nếu như là người bình thường thì có thể cho ra lựa chọn như vậy, thế nhưng chủ tịch Vương sẽ là người bình thường sao?
Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Hà Kiến Chương do dự một lát rồi nói: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy phương án nửa vòng kinh tế là không tồi, nếu như có thể làm tốt, nhất định sẽ làm cho kinh tế trong tỉnh thêm tăng trưởng.
- Nhưng bây giờ chúng ta đang đẩy mạnh phương án nhất thể hóa Rừng Mật, nếu như chúng ta tiến hành thay đổi sách lược, chỉ sợ sẽ làm cho nhất thể hóa Rừng Mật rơi vào tình huống cực kỳ phức tạp.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Hà Kiến Chương, hắn thầm cảm thấy vui sướng. Hà Kiến Chương là một trong những vị thường ủy tỉnh ủy, là người có độ tuổi khá cao, công tác trưởng thành lão luyện. Khi hắn đề bạt Hà Kiến Chương có căn cứ vào những lý do này.
Hơn nữa lý do này còn được lãnh đạo thượng cấp thừa nhận.
Lúc này Hà Kiến Chương còn có ý nghĩ không bỏ qua phương án nhất thể hóa Rừng Mật, như vậy những người khác sẽ nghĩ thế nào, có thể thấy rất rõ ràng vấn đề ở đây.
Vương Tử Quân càng thêm khẳng định đáp án của mình, hắn biết rõ lúc này không phải làm rõ vấn đề với Hà Kiến Chương. Hơn nữa nếu nói ra rõ ràng cũng không hay, thế nên không bằng cứ để cho Hà Kiến Chương suy nghĩ theo hướng của mình.
- Chủ tịch Hà, nửa vòng kinh tế cũng không xung đột với phương án nhất thể hóa Rừng Mật, hai phương án giống như hai mũi dùi phát triển kinh tế, có hai đường mới ổn định, nếu như nói có quan hệ, tôi nghĩ đó sẽ là quan hệ xúc tiến.
Hà Kiến Chương nhìn gương mặt tươi cười vui vẻ của Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy có vài phần hoài nghi. Nhưng hắn biết rõ hai đường như lời nói của Vương Tử Quân căn bản chỉ là một phán đoán tốt đẹp mà thôi, thao tác thực tế cần phải có sự giúp đỡ và coi trọng của lãnh đạo, khi đó sẽ có dài có ngắn, có lợi có hại.
Nhưng Hà Kiến Chương không có lý do để phản đối sách lược này của Vương Tử Quân, nửa vòng kinh tế thật sự có tác dụng đề cao trình độ phát triển kinh tế của Rừng Mật, thành phố Tử Quang ở bên cạnh Rừng Mật cũng có được nhiều lợi ích.
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy nửa vòng kinh tế là không tồi, nếu như có thể đẩy mạnh nửa vòng kinh tế này, căn bản là sự giúp đỡ to lớn với phương diện cải thiện hoàn cảnh của Rừng Mật và phát triển kinh tế Mật Đông.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Hà Kiến Chương, hắn không khỏi cười cười: - Nếu chủ tịch Hà cảm thấy đề nghị này là rất tốt, như vậy chúng ta nhanh chóng hành động, tranh thủ đẩy mạnh hạng mục này trong thời gian sớm nhất.
- Khi chúng ta muốn thúc đẩy hạng mục nửa vòng kinh tế thì nên tranh thủ ý kiến tương quan, trước khi xác định phương án thì tốt nhất nên tổ chức một hội nghị chuyên đề để nghiên cứu và thảo luận cho rõ ràng. Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông rồi nói với Hà Kiến Chương: - Chuyện này do chủ tịch Hà đi đầu, có gì cần anh cứ tìm thư ký trưởng Tề Bảo, để anh ấy làm tốt công tác chuẩn bị.
Sau khi Vương Tử Quân rời đi thì Hà Kiến Chương vẫn suy nghĩ về kế hoạch nửa vòng kinh tế. Sau khi dùng kinh nghiệm của mình để tiến hành xem xét, hắn cảm thấy hạng mục này thật sự không tệ.
Nhưng chủ tịch Vương sẽ buông tha cho phương án nhất thể hóa Rừng Mật sao? Bây giờ tuy còn chưa mở hội nghị thường ủy, thế nhưng kết cục sẽ là Lữ Nhạc Ngũ bị điều đi, chẳng lẽ chủ tịch Vương bỏ qua không quan tâm?
Hà Kiến Chương cảm thấy Triệu Quốc Đống căn bản là một mầm mống tốt, nếu như chủ tịch Vương tranh thủ, để cho Triệu Quốc Đống làm chủ tịch Kim Hà cũng không phải là vấn đề. Triệu Quốc Đống cũng có tâm tư như vậy, vì chuyện này mà đến tìm mình vài lần.
Nhưng vì sao chủ tịch Vương còn chưa có bất kỳ động tác gì?
Hà Kiến Chương nhĩ đến vẻ mặt của Vương Tử Quân khi rời đi, trong lòng khẽ động.
- Có một vài cán bộ của chúng ta không nỡ công tác, có chỗ tốt thì xoay người về phía trước, đối với những tình huống lẩn tránh trách nhiệm như thế này, tôi cảm thấy nên có hành vi trừng phạt thích đáng. Sau này trong công tác chúng ta cần kiên quyết đấu tranh với những hành vi bất lương như vậy, căn bản phát hiện ra người nào là xử lý người đó... Lý Hanh Dư đưa mắt nhìn đám cán bộ bên dưới mà giọng điệu càng thêm kiên định, hắn dùng giọng có khí phách nói: - Đối với những hành vi gây bất lợi cho phương diện triển khai mở rộng công tác, chúng ta phải làm sao thật sự kiên quyết...
Tiếng vỗ tay vang vọng trong phòng, Lý Hanh Dư nhìn từng gương mặt chân thành bên dưới, hắn không khỏi nở nụ cười hài lòng.
Lần này Lữ Nhạc Ngũ là chủ tịch vốn là nhân vật chính của hội nghị phát triển kinh tế trong thành phố Kim Hà, thế nhưng khi mà thế cục trong thành phố đang dần trong sáng, Lý Hanh Dư căn bản không cần nhường ai khác.
Đám cấp dưới căn bản hiểu rõ những gì liên quan đến lợi ích của mình, thế nên chỉ cần nghe những tiếng vỗ tay như sấm dậy bên dưới, Lý Hanh Dư căn bản biết ai là người chiến thắng.
- Sau hội nghị thì tất cả các đơn vị trong thành phố phải thành lập tổ điều tra, tiến hành giám sát trọng điểm công tác của các quận huyện, nếu phát hiện ra hành vi qua loa cho xong, cần phải xét xử, không nương tay. Lý Hanh Dư nói rồi căn bản không thèm nhìn Lữ Nhạc Ngũ ở bên cạnh mình, sau đó lớn tiếng nói: - Tan họp.
Mọi người nhanh chóng đi ra khỏi phòng, Lý Hanh Dư và thư ký trưởng Triệu Thiên Cường cùng nhau đi ra, khi đi đến hành lang thì có người nhanh chóng bắt kịp nói: - Bí thư Lý, tôi có chút chuyện cần báo cáo với ngài.
Lý Hanh Dư nhìn thoáng qua người kia mà không khỏi nhíu mày. Hắn không xa lạ gì người này, chính là bí thư Thân Thanh Đạt của huyện Tẩy Hồng, là cán bộ được Lữ Nhạc Ngũ đề bạt lên, gần đây căn bản bằng mặt không bằng lòng với chỉ thị của mình. Lý Hanh Dư đã sớm xác định phải thay đổi người này.
Người này bây giờ vội vàng đến báo cáo công tác với mình, không phải là biết Lữ Nhạc Ngũ sắp phải đi, thế nên thay đổi hàng ngũ đấy chứ?
Lý Hanh Dư gần đây cực kỳ xem thường những người như vậy. Tuy vui sướng vì người trong hàng ngũ của kẻ thù phải chạy loạn, thế nhưng lúc này chủ tử của mình còn tại vị mà đã vội vàng chạy đi tìm người khác, căn bản là không ra thể thống gì. Quan trường căn bản là như vậy, Lý Hanh Dư xem thường nhất là hạng người này, vì đám người này căn bản là chỉ có bản lĩnh thuận gió bẻ măng, nếu vào thời chiến thì căn bản sẽ là hạng phản đồ.
Lý Hanh Dư vốn định nói cho đối phương chờ một thời gian, thế nhưng sau khi suy nghĩ giây lát thì thay đổi ý định, hắn thản nhiên nói: - Anh đi theo tôi.
Có hai con đường đi từ phòng họp về phòng làm việc của Lý Hanh Dư, một đường dài một đường ngắn. Con đường ngắn là đường chuyên dụng, không những thuận tiện mà điều kiện cũng tốt, nó không những tránh mất thời gian, hơn nữa còn không phải chào hỏi quá nhiều người.
Sau khi mở hội nghị thường ủy thì Lý Hanh Dư thường đi con đường ngắn, thế nhưng hôm nay hắn lại thích đi con đường dài.
- Chào bí thư Lý.
- Chào bí thư Lý, khi nào thì ngài đến đơn vị chúng tôi chỉ đạo công tác? Các đồng chí trong đơn vị chúng tôi ngóng chờ ngài quá lâu rồi.
- Chào bí thư Lý.
Trên đường đi Lý Hanh Dư liên tục được người ta chào hỏi, hắn cũng liên tục đáp lời, thế nhưng lại không thèm chú ý đến Thân Thành Đạt đang đi sau lưng.
Thân Thành Đạt cũng không tỏ ra mất hứng, hắn cúi đầu, bày ra bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lý Hanh Dư. Lúc này Lý Hanh Dư rất thỏa mãn với biểu hiện của Thân Thành Đạt, thế nhưng sẽ không mất bao lâu nữa tin tức liên quan đến sự đắc ý của hắn sẽ truyền khắp các khu văn phòng thị ủy.
Thân Thành Đạt là người được Lữ Nhạc Ngũ đề bạt lên, bây giờ Thân Thành Đạt lại đi theo mình, có lẽ Lữ Nhạc Ngũ sẽ cực kỳ không thoải mái.
Lý Hanh Dư căn bản không thèm quan tâm đến Lữ Nhạc Ngũ, hắn cảm thấy Lữ Nhạc Ngũ không phải cùng cấp bậc với mình, ép đối phương rời khỏi Kim Hà cũng không phải là thành tựu gì lớn.
Lý Hanh Dư cảm thấy rất thoải mái, thông qua chuyện này hắn có thể báo thù người kia. Năm xưa người ta ép mình phải đến đây, có lẽ là cảm thấy rất đắc ý. Hì hì, bây giờ sau sự kiện này thì xem đối phương còn thoải mái nữa không.
Sau khi đi vào phòng làm việc thì Lý Hanh Dư cũng không cho Thân Thành Đạt ngồi xuống, hắn muốn cho tên khốn này biết thế nào là lạnh nhạt. Sau khi đi đến ngồi xuống trên ghế của mình, Lý Hanh Dư bắt đầu xem xét văn kiện, Thân Thành Đạt thì quy củ đứng ở vị trí đối diện, căn bản không dám lên tiếng.
Mười phút sau Lý Hanh Dư mới ngẩng đầu lên, hắn nhìn bộ dạng đã ướt đẫm mồ hôi của Thân Thành Đạt, lúc này mới thản nhiên nói: - Sao anh còn đứng đấy? Ngồi xuống đi.
Thân Thành Đạt cũng không ngồi mà trầm giọng nói: - Bí thư Lý, tôi đến để làm kiểm điểm với ngài, tôi không làm tốt công tác của mình, đặc biệt là phương diện tư tưởng, căn bản còn chưa học tập cho đủ, không thể nào xác thực tinh thần chỉ thị của thị ủy. Tôi đảm bảo sau này nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống này, mong bí thư Lý nhìn vào biểu hiện của tôi.
Lý Hanh Dư nghe xong thì gương mặt âm trầm tươi sáng hơn vài phần, hắn vung tay với Thân Thành Đạt: - Đồng chí này đúng là, tôi cho anh ngồi thì anh cứ ngồi, dù anh đến kiểm điểm thì cũng không thể đứng mãi như vậy được.
Sau khi Thân Thành Đạt ngồi xuống với bộ dạng bất an không yên, Lý Hanh Dư nói tiếp: - Những gì mà anh vừa nói cũng căn bản không phải chuyện gì lớn, chỉ cần sau này anh sửa đổi, như vậy thì vẫn là đồng chí tốt.
- Có ai công tác mà không phạm phải sai lầm? Có làm tốt hay không là vấn đề năng lực, hơn nữa bên trong có nhiều nhân tố khách quan; thế nhưng làm tốt hay không lại là vấn đề liên quan đến thái độ. Sau này anh công tác cần bỏ qua gánh nặng tư tưởng, nên gánh vác trách nhiệm của mình, làm tốt công tác trong huyện.
Phó Nhạc Thanh sở dĩ chọn Mật Đông làm nơi đặt hạng mục, tuy điều này không liên quan đến vị trí địa lý của Mật Đông, thế nhưng Hà Kiến Chương hiểu nếu như không có mặt mũi của Vương Tử Quân, chuyện này căn bản không được thuận lợi như thế.
Dù sao thì cũng không phải chỉ có một mình Mật Đông tranh thủ hạng mục này, những tỉnh thành khác cũng tranh nhau, cũng có được những ưu thế đặc biệt của riêng mình.
Sau khi tiễn chân Phó Nhạc Thanh thì Vương Tử Quân cùng Hà Kiến Chương đi vào trong khách sạn. Sau khi uống một ngụm trà, Vương Tử Quân duỗi tay mệt mỏi, sau đó mỉm cười nói với Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Hà, dù thế nào thì chuyện này xem như đã được nắm bắt, trung tâm hàng không được xây dựng ở Mật Đông, như vậy sẽ có tác dụng xúc tiến không nhỏ với sự phát triển kinh tế của Mật Đông.
- Chủ tịch nói rất đúng, tôi quay về nhất định sẽ gọi chủ tịch Hải Bác đến, sẽ yêu cầu anh ấy sắp xếp chuyện này cho tốt, yêu cầu bọn họ làm tốt tất cả công tác chuẩn bị trong tháng sáu. Hà Kiến Chương vừa thổi trà vừa khẽ cười nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Chuyện này nhất định phải nắm bắt, công ty Thần Hàng đã biểu hiện thành ý của mình, chúng ta không nên để xảy ra vấn đề ở những phương diện nhỏ nhặt. Khi đó dù người ta không nói, thế nhưng sẽ cho ra đánh giá không cao với công tác của chúng ta.
Hà Kiến Chương nhìn bộ dạng rất hào hứng của Vương Tử Quân, hắn không khỏi cười cười nói: - Chủ tịch, bây giờ hội nghị ở thành phố Linh Long đã chuẩn bị xong, ngài xem khi nào thì tổ chức họp?
- Cứ chờ chút. Vương Tử Quân khoát tay áo nói.
Hà Kiến Chương biết rõ Vương Tử Quân mở hội nghị cũng không phải là vì khen ngợi thành phố Linh Long, thế nhưng hắn cũng không muốn làm cho xung đột của Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương thêm nặng nề. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân nói chờ chút, thế là hắn cảm thấy rất tình nguyện.
- Chủ tịch Kiến Chương, các đường cao tốc trong tỉnh Mật Đông, ngoài phía thành phố Đồng Lục còn chưa làm xong, bây giờ các thành phố khác trên cơ bản đều đã có. Vương Tử Quân đứng lên đi lại vài bước, sau đó hắn nói tiếp: - Tỉnh Mật Đông chúng ta muốn phát triển cần phải phát huy ưu thế của mình, lại phải sáng tạo ra ưu thế.
- Ví dụ như phương diện giao thông, đường cao tốc cũng không phải là mục đích cuối cùng của chúng ta. Mục đích cuối cùng của chúng ta chính là nhanh chóng đẩy mạnh động cơ phát triển kinh tế, thông qua những động cơ này mà kéo cả tỉnh Mật Đông tiến lên.
Hà Kiến Chương căn bản cực kỳ thừa nhận những lời nói này của Vương Tử Quân, thế nhưng có một số việc cũng không phải dễ dàng. Ví dụ như đa số địa phương đều thúc đẩy động cơ phát triển kinh tế của mình, thế nhưng làm dễ như nói sao? Vì vậy có nhiều nơi hô hào khẩu hiệu khá nhiều năm, cũng bỏ ra nhiều thời gian làm đủ mọi công tác, thế nhưng đến bây giờ còn chưa sinh ra tác dụng như mong muốn.
- Anh xem, nếu như chúng ta cho thành phố Tử Quang và Rừng Mật liên lạc với nhau, sau đó dùng nơi này làm trung tâm, đẩy mạnh xây dựng nửa vòng kinh tế, anh cảm thấy thế nào? Vương Tử Quân đi đến tấm bản đồ tỉnh Mật Đông rất lớn được treo trong phòng rồi trầm giọng hỏi.
"Nửa vòng kinh tế?" Hà Kiến Chương nhìn vào bàn tay của Vương Tử Quân vẽ trên bản đồ, trong đầu không khỏi thầm nghĩ về nửa vòng kinh tế kia. Đối với Mật Đông thì địa vị thật sự của Rừng Mật chính là động cơ để phát triển kinh tế, những địa phương ở gần bên đều có thể nhân cơ hội mà vùng lên.
VÌ muốn lợi dụng ưu thế này mà trước đó Đường Chấn Huy có đưa ra phương án nhất thể hóa Rừng Mật, hai năm qua chủ tịch Vương cũng cố gắng thúc đẩy phương án này, thế nhưng vì nguyên nhân thành phố Kim Hà mà phương án gặp phải cục diện cực kỳ khó khăn.
Chủ tịch Vương bắt đầu lại từ con số không sao?
Chủ tịch Đường là người cho ra phương án nhất thể hóa Rừng Mật, nếu như làm tốt thì công lao sẽ nằm lên người chủ tịch Đường. Chủ tịch Vương dù ở bên này có cố gắng thế nào thì cũng chỉ là rập khuôn theo người khác mà thôi.
Bây giờ phương án nhất thể hóa Rừng Mật căn bản gặp phải hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, nếu như chủ tịch Vương thúc đẩy nửa vòng kinh tế, như vậy sẽ là tập trung thành tích vào trong tay chủ tịch Vương.
Nếu như là người bình thường thì có thể cho ra lựa chọn như vậy, thế nhưng chủ tịch Vương sẽ là người bình thường sao?
Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Hà Kiến Chương do dự một lát rồi nói: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy phương án nửa vòng kinh tế là không tồi, nếu như có thể làm tốt, nhất định sẽ làm cho kinh tế trong tỉnh thêm tăng trưởng.
- Nhưng bây giờ chúng ta đang đẩy mạnh phương án nhất thể hóa Rừng Mật, nếu như chúng ta tiến hành thay đổi sách lược, chỉ sợ sẽ làm cho nhất thể hóa Rừng Mật rơi vào tình huống cực kỳ phức tạp.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Hà Kiến Chương, hắn thầm cảm thấy vui sướng. Hà Kiến Chương là một trong những vị thường ủy tỉnh ủy, là người có độ tuổi khá cao, công tác trưởng thành lão luyện. Khi hắn đề bạt Hà Kiến Chương có căn cứ vào những lý do này.
Hơn nữa lý do này còn được lãnh đạo thượng cấp thừa nhận.
Lúc này Hà Kiến Chương còn có ý nghĩ không bỏ qua phương án nhất thể hóa Rừng Mật, như vậy những người khác sẽ nghĩ thế nào, có thể thấy rất rõ ràng vấn đề ở đây.
Vương Tử Quân càng thêm khẳng định đáp án của mình, hắn biết rõ lúc này không phải làm rõ vấn đề với Hà Kiến Chương. Hơn nữa nếu nói ra rõ ràng cũng không hay, thế nên không bằng cứ để cho Hà Kiến Chương suy nghĩ theo hướng của mình.
- Chủ tịch Hà, nửa vòng kinh tế cũng không xung đột với phương án nhất thể hóa Rừng Mật, hai phương án giống như hai mũi dùi phát triển kinh tế, có hai đường mới ổn định, nếu như nói có quan hệ, tôi nghĩ đó sẽ là quan hệ xúc tiến.
Hà Kiến Chương nhìn gương mặt tươi cười vui vẻ của Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy có vài phần hoài nghi. Nhưng hắn biết rõ hai đường như lời nói của Vương Tử Quân căn bản chỉ là một phán đoán tốt đẹp mà thôi, thao tác thực tế cần phải có sự giúp đỡ và coi trọng của lãnh đạo, khi đó sẽ có dài có ngắn, có lợi có hại.
Nhưng Hà Kiến Chương không có lý do để phản đối sách lược này của Vương Tử Quân, nửa vòng kinh tế thật sự có tác dụng đề cao trình độ phát triển kinh tế của Rừng Mật, thành phố Tử Quang ở bên cạnh Rừng Mật cũng có được nhiều lợi ích.
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy nửa vòng kinh tế là không tồi, nếu như có thể đẩy mạnh nửa vòng kinh tế này, căn bản là sự giúp đỡ to lớn với phương diện cải thiện hoàn cảnh của Rừng Mật và phát triển kinh tế Mật Đông.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Hà Kiến Chương, hắn không khỏi cười cười: - Nếu chủ tịch Hà cảm thấy đề nghị này là rất tốt, như vậy chúng ta nhanh chóng hành động, tranh thủ đẩy mạnh hạng mục này trong thời gian sớm nhất.
- Khi chúng ta muốn thúc đẩy hạng mục nửa vòng kinh tế thì nên tranh thủ ý kiến tương quan, trước khi xác định phương án thì tốt nhất nên tổ chức một hội nghị chuyên đề để nghiên cứu và thảo luận cho rõ ràng. Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông rồi nói với Hà Kiến Chương: - Chuyện này do chủ tịch Hà đi đầu, có gì cần anh cứ tìm thư ký trưởng Tề Bảo, để anh ấy làm tốt công tác chuẩn bị.
Sau khi Vương Tử Quân rời đi thì Hà Kiến Chương vẫn suy nghĩ về kế hoạch nửa vòng kinh tế. Sau khi dùng kinh nghiệm của mình để tiến hành xem xét, hắn cảm thấy hạng mục này thật sự không tệ.
Nhưng chủ tịch Vương sẽ buông tha cho phương án nhất thể hóa Rừng Mật sao? Bây giờ tuy còn chưa mở hội nghị thường ủy, thế nhưng kết cục sẽ là Lữ Nhạc Ngũ bị điều đi, chẳng lẽ chủ tịch Vương bỏ qua không quan tâm?
Hà Kiến Chương cảm thấy Triệu Quốc Đống căn bản là một mầm mống tốt, nếu như chủ tịch Vương tranh thủ, để cho Triệu Quốc Đống làm chủ tịch Kim Hà cũng không phải là vấn đề. Triệu Quốc Đống cũng có tâm tư như vậy, vì chuyện này mà đến tìm mình vài lần.
Nhưng vì sao chủ tịch Vương còn chưa có bất kỳ động tác gì?
Hà Kiến Chương nhĩ đến vẻ mặt của Vương Tử Quân khi rời đi, trong lòng khẽ động.
- Có một vài cán bộ của chúng ta không nỡ công tác, có chỗ tốt thì xoay người về phía trước, đối với những tình huống lẩn tránh trách nhiệm như thế này, tôi cảm thấy nên có hành vi trừng phạt thích đáng. Sau này trong công tác chúng ta cần kiên quyết đấu tranh với những hành vi bất lương như vậy, căn bản phát hiện ra người nào là xử lý người đó... Lý Hanh Dư đưa mắt nhìn đám cán bộ bên dưới mà giọng điệu càng thêm kiên định, hắn dùng giọng có khí phách nói: - Đối với những hành vi gây bất lợi cho phương diện triển khai mở rộng công tác, chúng ta phải làm sao thật sự kiên quyết...
Tiếng vỗ tay vang vọng trong phòng, Lý Hanh Dư nhìn từng gương mặt chân thành bên dưới, hắn không khỏi nở nụ cười hài lòng.
Lần này Lữ Nhạc Ngũ là chủ tịch vốn là nhân vật chính của hội nghị phát triển kinh tế trong thành phố Kim Hà, thế nhưng khi mà thế cục trong thành phố đang dần trong sáng, Lý Hanh Dư căn bản không cần nhường ai khác.
Đám cấp dưới căn bản hiểu rõ những gì liên quan đến lợi ích của mình, thế nên chỉ cần nghe những tiếng vỗ tay như sấm dậy bên dưới, Lý Hanh Dư căn bản biết ai là người chiến thắng.
- Sau hội nghị thì tất cả các đơn vị trong thành phố phải thành lập tổ điều tra, tiến hành giám sát trọng điểm công tác của các quận huyện, nếu phát hiện ra hành vi qua loa cho xong, cần phải xét xử, không nương tay. Lý Hanh Dư nói rồi căn bản không thèm nhìn Lữ Nhạc Ngũ ở bên cạnh mình, sau đó lớn tiếng nói: - Tan họp.
Mọi người nhanh chóng đi ra khỏi phòng, Lý Hanh Dư và thư ký trưởng Triệu Thiên Cường cùng nhau đi ra, khi đi đến hành lang thì có người nhanh chóng bắt kịp nói: - Bí thư Lý, tôi có chút chuyện cần báo cáo với ngài.
Lý Hanh Dư nhìn thoáng qua người kia mà không khỏi nhíu mày. Hắn không xa lạ gì người này, chính là bí thư Thân Thanh Đạt của huyện Tẩy Hồng, là cán bộ được Lữ Nhạc Ngũ đề bạt lên, gần đây căn bản bằng mặt không bằng lòng với chỉ thị của mình. Lý Hanh Dư đã sớm xác định phải thay đổi người này.
Người này bây giờ vội vàng đến báo cáo công tác với mình, không phải là biết Lữ Nhạc Ngũ sắp phải đi, thế nên thay đổi hàng ngũ đấy chứ?
Lý Hanh Dư gần đây cực kỳ xem thường những người như vậy. Tuy vui sướng vì người trong hàng ngũ của kẻ thù phải chạy loạn, thế nhưng lúc này chủ tử của mình còn tại vị mà đã vội vàng chạy đi tìm người khác, căn bản là không ra thể thống gì. Quan trường căn bản là như vậy, Lý Hanh Dư xem thường nhất là hạng người này, vì đám người này căn bản là chỉ có bản lĩnh thuận gió bẻ măng, nếu vào thời chiến thì căn bản sẽ là hạng phản đồ.
Lý Hanh Dư vốn định nói cho đối phương chờ một thời gian, thế nhưng sau khi suy nghĩ giây lát thì thay đổi ý định, hắn thản nhiên nói: - Anh đi theo tôi.
Có hai con đường đi từ phòng họp về phòng làm việc của Lý Hanh Dư, một đường dài một đường ngắn. Con đường ngắn là đường chuyên dụng, không những thuận tiện mà điều kiện cũng tốt, nó không những tránh mất thời gian, hơn nữa còn không phải chào hỏi quá nhiều người.
Sau khi mở hội nghị thường ủy thì Lý Hanh Dư thường đi con đường ngắn, thế nhưng hôm nay hắn lại thích đi con đường dài.
- Chào bí thư Lý.
- Chào bí thư Lý, khi nào thì ngài đến đơn vị chúng tôi chỉ đạo công tác? Các đồng chí trong đơn vị chúng tôi ngóng chờ ngài quá lâu rồi.
- Chào bí thư Lý.
Trên đường đi Lý Hanh Dư liên tục được người ta chào hỏi, hắn cũng liên tục đáp lời, thế nhưng lại không thèm chú ý đến Thân Thành Đạt đang đi sau lưng.
Thân Thành Đạt cũng không tỏ ra mất hứng, hắn cúi đầu, bày ra bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lý Hanh Dư. Lúc này Lý Hanh Dư rất thỏa mãn với biểu hiện của Thân Thành Đạt, thế nhưng sẽ không mất bao lâu nữa tin tức liên quan đến sự đắc ý của hắn sẽ truyền khắp các khu văn phòng thị ủy.
Thân Thành Đạt là người được Lữ Nhạc Ngũ đề bạt lên, bây giờ Thân Thành Đạt lại đi theo mình, có lẽ Lữ Nhạc Ngũ sẽ cực kỳ không thoải mái.
Lý Hanh Dư căn bản không thèm quan tâm đến Lữ Nhạc Ngũ, hắn cảm thấy Lữ Nhạc Ngũ không phải cùng cấp bậc với mình, ép đối phương rời khỏi Kim Hà cũng không phải là thành tựu gì lớn.
Lý Hanh Dư cảm thấy rất thoải mái, thông qua chuyện này hắn có thể báo thù người kia. Năm xưa người ta ép mình phải đến đây, có lẽ là cảm thấy rất đắc ý. Hì hì, bây giờ sau sự kiện này thì xem đối phương còn thoải mái nữa không.
Sau khi đi vào phòng làm việc thì Lý Hanh Dư cũng không cho Thân Thành Đạt ngồi xuống, hắn muốn cho tên khốn này biết thế nào là lạnh nhạt. Sau khi đi đến ngồi xuống trên ghế của mình, Lý Hanh Dư bắt đầu xem xét văn kiện, Thân Thành Đạt thì quy củ đứng ở vị trí đối diện, căn bản không dám lên tiếng.
Mười phút sau Lý Hanh Dư mới ngẩng đầu lên, hắn nhìn bộ dạng đã ướt đẫm mồ hôi của Thân Thành Đạt, lúc này mới thản nhiên nói: - Sao anh còn đứng đấy? Ngồi xuống đi.
Thân Thành Đạt cũng không ngồi mà trầm giọng nói: - Bí thư Lý, tôi đến để làm kiểm điểm với ngài, tôi không làm tốt công tác của mình, đặc biệt là phương diện tư tưởng, căn bản còn chưa học tập cho đủ, không thể nào xác thực tinh thần chỉ thị của thị ủy. Tôi đảm bảo sau này nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống này, mong bí thư Lý nhìn vào biểu hiện của tôi.
Lý Hanh Dư nghe xong thì gương mặt âm trầm tươi sáng hơn vài phần, hắn vung tay với Thân Thành Đạt: - Đồng chí này đúng là, tôi cho anh ngồi thì anh cứ ngồi, dù anh đến kiểm điểm thì cũng không thể đứng mãi như vậy được.
Sau khi Thân Thành Đạt ngồi xuống với bộ dạng bất an không yên, Lý Hanh Dư nói tiếp: - Những gì mà anh vừa nói cũng căn bản không phải chuyện gì lớn, chỉ cần sau này anh sửa đổi, như vậy thì vẫn là đồng chí tốt.
- Có ai công tác mà không phạm phải sai lầm? Có làm tốt hay không là vấn đề năng lực, hơn nữa bên trong có nhiều nhân tố khách quan; thế nhưng làm tốt hay không lại là vấn đề liên quan đến thái độ. Sau này anh công tác cần bỏ qua gánh nặng tư tưởng, nên gánh vác trách nhiệm của mình, làm tốt công tác trong huyện.
/1843
|