Văn Thành Đồ biết rõ thủ đoạn của Vương Tử Quân, trước khi đến Mật Đông đã nghiên cứu qua lý lịch của người này, bất kỳ một đoạn kinh nghiệm nào cũng đủ giật mình. Vì vậy sau khi đi vào Mật Đông, mặc dù trong lòng còn có nhiều khúc mắc với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn cho ra biểu hiện cực kỳ cam chịu đạm bạc và ẩn nhẫn.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không phải không biết những biểu hiện ẩn nhẫn của Văn Thành Đồ, hắn biết rõ ràng ý nghĩ của người này là gì. Ví dụ như hôm nay, Văn Thành Đồ đến tìm mình tuyệt đối không phải vì nói lời cảm tạ, nếu như chỉ là như vậy thì không cần Văn Thành Đồ phải tự mình đi đến.
Nhưng Văn Thành Đồ không nói rõ ràng thì Vương Tử Quân cũng không lên tiếng. Bây giờ mối quan hệ giữa hắn và Văn Thành Đồ ngày càng vi diệu, hắn biết rõ Văn Thành Đồ nhìn giống như đã là người của Sầm Vật Cương, thế nhưng tuyệt đối không cam lòng là người phụ họa cho Sầm Vật Cương.
- Chủ tịch Vương, hôm trước tôi có đến chỗ của bí thư Sầm, khi đó bí thư Sầm có nói với tôi về tình huống của thành phố Kim Hà. Văn Thành Đồ nhìn nụ cười lạnh nhạt của Vương Tử Quân, thế là thầm cười một tiếng. Lần này mặc dù hắn đến tìm Vương Tử Quân nói chuyện, thế nhưng hắn tin Vương Tử Quân sẽ biết rõ tâm tư của mình, mà cũng chỉ có thể thực hiện theo ý mình.
Có đôi khi sự việc phát triển đến một mức độ mà không phải anh muốn làm gì cũng được.
- Lúc này ban ngành thành phố Kim Hà căn bản là không đoàn kết, nó là nhân tố ảnh hưởng đến sự phát triển của cả thành phố. Hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố Kim Hà đã phát sinh tình huống này, như vậy nhất định sẽ làm cho cán bộ của cấp ủy chính quyền tranh thủ đứng thành hàng hoặc xuất hiện tình huống càng ngày càng nguy hiểm hơn. Văn Thành Đồ nói đến đây thì dùng giọng kiên quyết nói: - Tôi cảm thấy biện pháp tốt nhất trước mắt chính là di dời một trong số hai người kia, chỉ như vậy mới có thể đảm bảo đại cục Kim Hà ổn định được.
- À, tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Văn. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt kiên quyết của Văn Thành Đồ rồi thản nhiên nói: - Trước đó trưởng phòng Thanh Minh có nói với tôi về vấn đề này, tôi cảm thấy nên di dời một trong số hai người kia.
Văn Thành Đồ không nói tiếp, bầu không khí trong phòng có chút yên tĩnh. Một lúc lâu sau Văn Thành Đồ mới nói: - Chủ tịch, ý kiến của bí thư Sầm chính là di dời Lữ Nhạc Ngũ, ngài cảm thấy thế nào?
Lữ Nhạc Ngũ là cán bộ Đường Chấn Huy đề bạt lên, sau khi Đường Chấn Huy rời đi thì tất cả những người ở lại đều đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, Văn Thành Đồ sao không hiểu rõ điều này? Lúc này hắn nói những lời như vậy, chẳng lẽ muốn thay thế Sầm Vật Cương để liên hệ với mình sao?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Văn Thành Đồ mà không lên tiếng, lúc này Văn Thành Đồ cũng phối hợp nói: - Chủ tịch, Lữ Nhạc Ngũ là người có năng lực công tác, thành tích cũng rất rõ ràng. Tôi cảm thấy đối với những đồng chí như thế này, nếu như không có một sắp xếp phù hợp, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực công tác sau này.
- Sau khi nói chuyện với bí thư Sầm, tôi cũng nhanh chóng suy tư về phương diện sắp xếp cho đồng chí Lữ Nhạc Ngũ. Văn Thành Đồ nói đến đây thì dừng lời, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, bộ dạng chờ Vương Tử Quân lên tiếng. Nhưng Vương Tử Quân trầm mặc không nói, chỉ nâng ấm trà lên rót đầy ly cho Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng dù có trời sập cũng không sợ hãi của Vương Tử Quân, thầm nghĩ người này đúng là giỏi giả vờ, đến giai đoạn này rồi mà anh còn cố gắng giữ lấy uy thế của mình, chẳng lẽ không biết là một chiêu này quá ngây thơ sao?
- Chủ tịch Vương, lúc này anh Cổ ở sở lao động sắp về hưu, bây giờ trong sở lao động thương binh xã hội còn thiếu một vị phó giám đốc sở. Chúng ta nên đưa Lữ Nhạc Ngũ đến sở lao động thương binh xã hội làm phó giám đốc cho qua thời gian quá độ, sau đó chờ anh Cổ về hưu rồi tiếp tục tiến lên. Tôi cảm thấy đây là một lựa chọn rất tốt.
Văn Thành Đồ tin tưởng Vương Tử Quân căn bản sẽ rất động tâm với miếng mồi lần này mình ném ra, dù sao thì cũng là chức vụ giám đốc sở lao động thương binh xã hội, Lữ Nhạc Ngũ đến sở lao động thương binh xã hội làm người kế nhiệm, căn bản không tính là thấp.
Đây hầu như là lựa chọn cực kỳ tốt cho Lữ Nhạc Ngũ vào lúc này, dù sao thì với thế cục bây giờ nếu như không có Vương Tử Quân chống lưng, khả năng lớn nhất là bị người ta lạnh nhạt không quan tâm.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tươi cười của Văn Thành Đồ, hắn không thể không thừa nhận sắp xếp này là cực kỳ tốt đối với Lữ Nhạc Ngũ. Thế nhưng Văn Thành Đồ căn bản không phải là người thích chịu thiệt, người này đã ném ra vị trí như vậy cho Văn Thành Đồ, căn bản phải có toan tính không nhỏ.
Lúc này vị trí nào có thể làm cho Văn Thành Đồ động tâm? Vương Tử Quân căn bản không cần nghĩ cũng hiểu rõ ràng.
Xem ra Văn Thành Đồ đang nhìn vào vị trí chủ tịch thành phố Kim Hà, bây giờ mình và Sầm Vật Cương tranh chấp với nhau, Văn Thành Đồ muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa.
Vương Tử Quân suy nghĩ cẩn thận về tâm tư của Văn Thành Đồ, hắn không khỏi cười nói: - Lữ Nhạc Ngũ bây giờ thật sự nên cám ơn bí thư Văn, nếu không có ngài suy nghĩ chu toàn giúp anh ấy, tôi thậm chí còn muốn đưa anh ấy sang nhận công tác ở hội đồng nhân dân hoặc mặt trận tổ quốc tỉnh.
- Chủ tịch Vương, Lữ Nhạc Ngũ căn bản là người có năng lực, nếu để cho anh ấy đi đến hội đồng nhân dân hoặc mặt trận tổ quốc tỉnh thì căn bản là lãng phí nhân tài. Văn Thành Đồ nói rồi khẽ nở nụ cười.
Sau khi nói xongthif Văn Thành Đồ bắt đầu trò chuyện với Vương Tử Quân về những chuyện lý thú ở thủ đô. Tuy Vương Tử Quân không quá hảo cảm với Văn Thành Đồ, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận Văn Thành Đồ là một người giỏi trò chuyện, chỉ sau một lát đã làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác như tắm gió xuân.
- Chủ tịch Tử Quân, hai ngày trước tôi đến thủ đô tham dự một cuộc họp, tôi có gặp mặt chủ tịch Lý của tỉnh hàng xóm, anh ấy khen ngợi anh không dứt miệng, nói là có thời gian nhất định sẽ đến thăm ngài. Ngài đã cho ra những phương án rất hiệu quả với các xí nghiệp ô nhiễm, làm cho chất lượng nước ở tỉnh bọn họ cũng tốt hơn rất nhiều, đây chính là một đại kế có lợi ích lâu dài. Văn Thành Đồ nói rồi dùng giọng cảm khái tiếp tục lên tiếng: - Chủ tịch Lý chỉ biết nói cảm ơn ngài, thế nhưng không biết ngài phải trả cái giá rất lớn, nói ra thì tôi cũng cực kỳ bội phục ngài.
Vương Tử Quân khoát tay nói: - Bí thư Văn, hai người chúng ta cũng không cần nói những lời thế này.
- Sao không thể nói được? Dù là lãnh đạo thượng cấp hỏi tôi, tôi nhất định cũng phải nói ra những quyết sách chính xác của ngài, phát triển là điều cần thiết, thế nhưng căn bản không thể nào hi sinh hoàn cảnh môi trường được.
Văn Thành Đồ rời khỏi nhà của Vương Tử Quân, gió bên ngoài có hơi lạnh thế nhưng tinh thần của hắn lại rất phấn chấn. Hắn nghĩ đến vẻ mặt của Vương Tử Quân khi mình nói ra lời đề nghị, thế là không khỏi cảm thấy toàn thân đầy lực lượng.
Trong mắt đa số mọi người, thậm chí kể cả là Sầm Vật Cương thì Vương Tử Quân căn bản là một chủ tịch tỉnh có thủ đoạn mạnh mẽ, cực kỳ cứng rắn, căn bản rất khó thỏa hiệp. Thế nhưng hôm nay dù Vương Tử Quân biết mục đích của mình, lại cũng không thể không thỏa hiệp, điều này có nghĩa là gì? Không phải là mình nắm bắt được mạch máu của Vương Tử Quân trong sự kiện này sao?
Tuy đây chỉ là một vị trí chủ tịch thành phố, thế nhưng nó lại làm cho Văn Thành Đồ cực kỳ phấn chấn. Hắn tin tưởng chỉ cần mình cố gắng, như vậy sau này vị trí của mình ở Mật Đông sẽ càng thêm quan trọng, thế cục hai bên tranh giành lẫn nhau sẽ biến thành thế chân vạc khi có sự gia nhập của hắn.
Văn Thành Đồ ngẩng đầu đi về nhà mình, hắn cảm nhận được gió xuân mát lạnh, trong đầu chợt không khỏi lóe lên một ý nghĩ, đó là vì sao bây giờ mình lại phấn chấn như vậy? Rốt cuộc là vì ép Vương Tử Quân thỏa hiệp, hay là chính mình càng phát huy lực lượng quan trọng trong thế cục Mật Đông?
Văn Thành Đồ hầu như không cần suy tư nhiều mà chọn ngay phương án đầu, mặc dù khi trò chuyện với Vương Tử Quân thì hắn luôn ở vào thế hạ phong, thế nhưng có thể dùng yếu đấu mạnh thì cũng là một hưởng thụ khó có được.
Hơn nữa bây giờ người bị mình nắm mũi dẫn đi chính là một vị chủ tịch tỉnh cường thế như Vương Tử Quân.
- Đấu với trời thì vui vẻ vô cùng, đấu với địa cũng vui vẻ vô cùng, đấu với người càng vui vẻ vô cùng. Văn Thành Đồ thầm lẩm bẩm một câu, trong lòng càng hiểu rõ ràng hơn.
Khi Văn Thành Đồ về đến nhà thì đèn đuốc sáng trưng, vợ con đang ngồi trên ghế sa lông dùng giọng câu được câu không nói với một người đàn ông trung niên.
- Chào bí thư Văn, ngài đã về rồi. Khi thấy Văn Thành Đồ đi vào thì người đàn ông trung niên kia nhanh chóng đứng lên, sau đó cung kính chào hỏi Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ khẽ cười với người đàn ông trung niên kia: - Là chủ tịch Đồng Giang à, anh cứ ngồi chơi, tôi đi thay quần áo cái đã.
Văn Thành Đồ nói rồi nhanh chóng đi lên lầu, người được hắn gọi là chủ tịch Đồng Giang lúc này cung kính đứng trong phòng khách, sau khi vợ con của Văn Thành Đồ lên tiếng thì mới dám ngồi xuống ghế sa lông.
- Bố, vị phó chủ tịch thường vụ thành phố Kim Hà kia căn bản có chút đáng ghét, người này đã ngồi đây cả giờ rồi, xem ra hôm nay không gặp mặt bố thì sẽ không đi. Văn Ngư Nhi chạy lên lầu, nàng làm mặt quỷ với Văn Thành Đồ rồi dùng giọng hờn dỗi nói.
Văn Thành Đồ gần đây rất sủng nịnh con gái bảo bối của mình, thế nhưng sau khi nghe Văn Ngư Nhi nói như vậy thì không khỏi có chút nhíu mày: - Con cũng đã lớn rồi, sao lại nói năng như vậy được?
- Được, được rồi, con biết rồi, ngài yên tâm đi, con nhất định sẽ tỏ ra cực kỳ nghe lời trước mặt cấp dưới của ngài, tuyệt đối không làm cho ngài mất mặt. Văn Ngư Nhi nói rất hay nhưng lại thè đầu lưỡi ra, lại ôm lấy Văn Thành Đồ, không khỏi làm cho Văn Thành Đồ giật cả mình.
Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng tinh nghịch của con gái thì không nhịn được phải cười phá lên, hắn chỉ vào con gái rồi nói: - Con đấy, lớn thế này rồi mà cứ như một đứa bé.
- Con không phải đứa bé, con nói cho bố biết, lãnh đạo của đơn vị chúng con có nói, đồng chí Văn Ngư Nhi đã trở thành một cán bộ nòng cốt trong đơn vị chúng ta. Sắp tới cần phải chuẩn bị gia tăng trọng trách cho đồng chí Văn Ngư Nhi. Văn Ngư Nhi nói đến công tác của mình, nàng đưa hai tay ra sau lưng, hơn nữa còn học bộ dạng trò chuyện của lãnh đạo đơn vị, bộ dạng cực kỳ uy thế.
Văn Thành Đồ tất nhiên biết rõ sắp xếp công tác kế tiếp của con gái, hai ngày trước có vài vị lãnh đạo đơn vị của Văn Ngư Nhi đến báo cáo công tác và đề cập đến điều này.
- Con còn nói mình không phải là con nít sao? Cả ngày chỉ biết chơi đùa với con trai của chủ tịch Vương, con không phải con nít thì là gì?
- Chơi với Tiểu Bảo Nhi nói rõ con có tình thương yêu trẻ con. Văn Ngư Nhi nói rồi nhanh chóng đi về phía phòng của mình, bộ dạng không quan tâm đến Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ cười ha hả rồi đi xuống lầu.
Khi Văn Thành Đồ đi xuống lầu thì Phòng Đồng Giang nhanh chóng đứng lên chào hỏi. Văn Thành Đồ khoát tay áo nói: - Đồng Giang, dạo này công tác thế nào rồi?
- Bí thư Văn, bây giờ người trong thành phố Kim Hà chúng tôi có tâm tư công tác cũng không còn nhiều, đại đa số mọi người đang suy đoán xem cuối cùng thì bí thư Lý và chủ tịch Lữ ai sẽ là người ra đi. Bây giờ người trong hai khu văn phòng của thành phố đều đang rất bàng hoàng. Phòng Đồng Giang nói bằng giọng điệu khá ôn hòa, giống như nói hơi lớn sẽ làm cho Văn Thành Đồ sợ hãi.
Văn Thành Đồ khẽ gật đầu mà không lên tiếng.
- Bí thư Văn, chuyện kia...Tôi... Phòng Đồng Giang tuy đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói thế nhưng lúc này nhìn phản ứng của Văn Thành Đồ lại không nói nên lời.
Văn Thành Đồ nhìn thoáng qua Phòng Đồng Giang, sau đó mới thẩn nhiên nói: - Đồng Giang, bây giờ tuy có chút tình huống phát sinh ở thành phố Kim Hà, thế nhưng anh là phó chủ tịch thường vụ thành phố, anh không nên làm rối loạn trận tuyến. Anh cần làm tốt công tác của mình, tỉnh ủy chắc chắn sẽ không làm cho các cán bộ thành thật công tác phải chịu hại.
- Đồng thời anh là một cán bộ lãnh đạo, không riêng vì lúc vùi đầu kéo xe, càng phải ngẩng đầu nhìn đường. Anh cần phải cố gắng làm tốt công tác đoàn kết dưới sự lãnh đạo của thị ủy, không nên để xuất hiện vấn đề.
Phòng Đồng Giang căn bản nghe và hiểu những lời nói của Văn Thành Đồ, hắn không khỏi gật đầu như gà mổ thóc, hắn loáng thoáng giống như thấy mình sắp có cơ hội tiến lên.
Hà Kiến Chương đưa mắt nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Vương Tử Quân, hắn không khỏi có vài phần bội phục. Hắn biết rõ lần này tâm tình của chủ tịch Vương chắc chắn sẽ không được bình thản như những biểu hiện ra bên ngoài.
Lúc này Vương Tử Quân đang tươi cười trò chuyện với tổng giám đốc Phó Nhạc Thanh của công ty Thần Hàng về hạng mục trung tâm hàng không ở thành phố Rừng Mật. Vì trước đó hai người từng trao đổi về phương diện này một lần, thế nên bây giờ hai bên trò chuyện rất vui vẻ.
- Chủ tịch Vương, công ty Thần Hàng chúng tôi dự định sẽ cử hành lễ khởi công vào tháng bảy, hy vọng khi đó Mật Đông sẽ giúp đỡ công tác của chúng tôi. Phó Nhạc Thanh năm nay hơn năm mươi tuổi, tuy mái tóc đã có vài phần hoa râm thế nhưng trò chuyện với khí thế mạnh mẽ như cầu vồng.
Vương Tử Quân cười đáp: - Công ty Thần Hàng chọn Mật Đông là nơi đặt trung tâm hàng không, căn bản là sự gúp đỡ to lớn với công tác của chúng tôi. Nếu có gì cần thì các anh cứ nói, chỉ cần Mật Đông có thể làm được, tôi nhất định sẽ cho công ty Thần Hàng câu trả lời thuyết phục trong thời gian sớm nhất.
- Cám ơn sự giúp đỡ của chủ tịch Vương, có những lời này của ngài thì tôi cảm thấy yên tâm hơn. Hôm nay tôi còn muốn mời ngài dùng cơm trưa, thế nhưng bên phía kia còn có một hội nghị tôi cần tham gia. Thế này đi, khi nào ngài về thủ đô, tôi nhất định sẽ mở tiệc chiêu đãi ngài. Phó Nhạc Thanh đứng lên khỏi ghế rồi dùng giọng chân thành nói với Vương Tử Quân.
- Chúng ta cũng không phải người ngoài, giám đốc Phó nói những lời này cũng quá khách khí rồi. Vương Tử Quân đứng bên cạnh Phó Nhạc Thanh cực kỳ phong độ, hắn cười ha hả nói.
Phó Nhạc Thanh cũng cười ha hả nói: - Chủ tịch Tử Quân nói đúng, chúng ta không phải là người ngoài, thế nhưng lần gặp mặt tiếp theo nhất định phải uống vài ly. Vài ngày trước hai bên có trao đổi vài ý nghĩ về công tác hàng không, tôi càng muốn nói vài lời với ngài, cũng hy vọng có thời gian trao đổi.
Hà Kiến Chương đứng bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nhìn vẻ mặt của Phó Nhạc Thanh, thầm cảm phục Vương Tử Quân thêm vài phần. Hà Kiến Chương biết rõ Phó Nhạc Thanh là hạng người gì, lần đầu tiên khi đi gặp mặt thì người ta tỏ ra cực kỳ khách khí thế nhưng thực tế lại không thèm quan tâm.
Khi đó Hà Kiến Chương rất tức giận, nhưng khi tìm hiểu rõ về Phó Nhạc Thanh, chút tức giận trong lòng hắn nhanh chóng tan biến. Dù sao thì nhiều địa phương đang tranh giành nhau trung tâm hàng không, người ta đến đầu tư tỏ ra có chút vênh váo cũng không có vấn đề.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không phải không biết những biểu hiện ẩn nhẫn của Văn Thành Đồ, hắn biết rõ ràng ý nghĩ của người này là gì. Ví dụ như hôm nay, Văn Thành Đồ đến tìm mình tuyệt đối không phải vì nói lời cảm tạ, nếu như chỉ là như vậy thì không cần Văn Thành Đồ phải tự mình đi đến.
Nhưng Văn Thành Đồ không nói rõ ràng thì Vương Tử Quân cũng không lên tiếng. Bây giờ mối quan hệ giữa hắn và Văn Thành Đồ ngày càng vi diệu, hắn biết rõ Văn Thành Đồ nhìn giống như đã là người của Sầm Vật Cương, thế nhưng tuyệt đối không cam lòng là người phụ họa cho Sầm Vật Cương.
- Chủ tịch Vương, hôm trước tôi có đến chỗ của bí thư Sầm, khi đó bí thư Sầm có nói với tôi về tình huống của thành phố Kim Hà. Văn Thành Đồ nhìn nụ cười lạnh nhạt của Vương Tử Quân, thế là thầm cười một tiếng. Lần này mặc dù hắn đến tìm Vương Tử Quân nói chuyện, thế nhưng hắn tin Vương Tử Quân sẽ biết rõ tâm tư của mình, mà cũng chỉ có thể thực hiện theo ý mình.
Có đôi khi sự việc phát triển đến một mức độ mà không phải anh muốn làm gì cũng được.
- Lúc này ban ngành thành phố Kim Hà căn bản là không đoàn kết, nó là nhân tố ảnh hưởng đến sự phát triển của cả thành phố. Hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố Kim Hà đã phát sinh tình huống này, như vậy nhất định sẽ làm cho cán bộ của cấp ủy chính quyền tranh thủ đứng thành hàng hoặc xuất hiện tình huống càng ngày càng nguy hiểm hơn. Văn Thành Đồ nói đến đây thì dùng giọng kiên quyết nói: - Tôi cảm thấy biện pháp tốt nhất trước mắt chính là di dời một trong số hai người kia, chỉ như vậy mới có thể đảm bảo đại cục Kim Hà ổn định được.
- À, tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Văn. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt kiên quyết của Văn Thành Đồ rồi thản nhiên nói: - Trước đó trưởng phòng Thanh Minh có nói với tôi về vấn đề này, tôi cảm thấy nên di dời một trong số hai người kia.
Văn Thành Đồ không nói tiếp, bầu không khí trong phòng có chút yên tĩnh. Một lúc lâu sau Văn Thành Đồ mới nói: - Chủ tịch, ý kiến của bí thư Sầm chính là di dời Lữ Nhạc Ngũ, ngài cảm thấy thế nào?
Lữ Nhạc Ngũ là cán bộ Đường Chấn Huy đề bạt lên, sau khi Đường Chấn Huy rời đi thì tất cả những người ở lại đều đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, Văn Thành Đồ sao không hiểu rõ điều này? Lúc này hắn nói những lời như vậy, chẳng lẽ muốn thay thế Sầm Vật Cương để liên hệ với mình sao?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Văn Thành Đồ mà không lên tiếng, lúc này Văn Thành Đồ cũng phối hợp nói: - Chủ tịch, Lữ Nhạc Ngũ là người có năng lực công tác, thành tích cũng rất rõ ràng. Tôi cảm thấy đối với những đồng chí như thế này, nếu như không có một sắp xếp phù hợp, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực công tác sau này.
- Sau khi nói chuyện với bí thư Sầm, tôi cũng nhanh chóng suy tư về phương diện sắp xếp cho đồng chí Lữ Nhạc Ngũ. Văn Thành Đồ nói đến đây thì dừng lời, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, bộ dạng chờ Vương Tử Quân lên tiếng. Nhưng Vương Tử Quân trầm mặc không nói, chỉ nâng ấm trà lên rót đầy ly cho Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng dù có trời sập cũng không sợ hãi của Vương Tử Quân, thầm nghĩ người này đúng là giỏi giả vờ, đến giai đoạn này rồi mà anh còn cố gắng giữ lấy uy thế của mình, chẳng lẽ không biết là một chiêu này quá ngây thơ sao?
- Chủ tịch Vương, lúc này anh Cổ ở sở lao động sắp về hưu, bây giờ trong sở lao động thương binh xã hội còn thiếu một vị phó giám đốc sở. Chúng ta nên đưa Lữ Nhạc Ngũ đến sở lao động thương binh xã hội làm phó giám đốc cho qua thời gian quá độ, sau đó chờ anh Cổ về hưu rồi tiếp tục tiến lên. Tôi cảm thấy đây là một lựa chọn rất tốt.
Văn Thành Đồ tin tưởng Vương Tử Quân căn bản sẽ rất động tâm với miếng mồi lần này mình ném ra, dù sao thì cũng là chức vụ giám đốc sở lao động thương binh xã hội, Lữ Nhạc Ngũ đến sở lao động thương binh xã hội làm người kế nhiệm, căn bản không tính là thấp.
Đây hầu như là lựa chọn cực kỳ tốt cho Lữ Nhạc Ngũ vào lúc này, dù sao thì với thế cục bây giờ nếu như không có Vương Tử Quân chống lưng, khả năng lớn nhất là bị người ta lạnh nhạt không quan tâm.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tươi cười của Văn Thành Đồ, hắn không thể không thừa nhận sắp xếp này là cực kỳ tốt đối với Lữ Nhạc Ngũ. Thế nhưng Văn Thành Đồ căn bản không phải là người thích chịu thiệt, người này đã ném ra vị trí như vậy cho Văn Thành Đồ, căn bản phải có toan tính không nhỏ.
Lúc này vị trí nào có thể làm cho Văn Thành Đồ động tâm? Vương Tử Quân căn bản không cần nghĩ cũng hiểu rõ ràng.
Xem ra Văn Thành Đồ đang nhìn vào vị trí chủ tịch thành phố Kim Hà, bây giờ mình và Sầm Vật Cương tranh chấp với nhau, Văn Thành Đồ muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa.
Vương Tử Quân suy nghĩ cẩn thận về tâm tư của Văn Thành Đồ, hắn không khỏi cười nói: - Lữ Nhạc Ngũ bây giờ thật sự nên cám ơn bí thư Văn, nếu không có ngài suy nghĩ chu toàn giúp anh ấy, tôi thậm chí còn muốn đưa anh ấy sang nhận công tác ở hội đồng nhân dân hoặc mặt trận tổ quốc tỉnh.
- Chủ tịch Vương, Lữ Nhạc Ngũ căn bản là người có năng lực, nếu để cho anh ấy đi đến hội đồng nhân dân hoặc mặt trận tổ quốc tỉnh thì căn bản là lãng phí nhân tài. Văn Thành Đồ nói rồi khẽ nở nụ cười.
Sau khi nói xongthif Văn Thành Đồ bắt đầu trò chuyện với Vương Tử Quân về những chuyện lý thú ở thủ đô. Tuy Vương Tử Quân không quá hảo cảm với Văn Thành Đồ, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận Văn Thành Đồ là một người giỏi trò chuyện, chỉ sau một lát đã làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác như tắm gió xuân.
- Chủ tịch Tử Quân, hai ngày trước tôi đến thủ đô tham dự một cuộc họp, tôi có gặp mặt chủ tịch Lý của tỉnh hàng xóm, anh ấy khen ngợi anh không dứt miệng, nói là có thời gian nhất định sẽ đến thăm ngài. Ngài đã cho ra những phương án rất hiệu quả với các xí nghiệp ô nhiễm, làm cho chất lượng nước ở tỉnh bọn họ cũng tốt hơn rất nhiều, đây chính là một đại kế có lợi ích lâu dài. Văn Thành Đồ nói rồi dùng giọng cảm khái tiếp tục lên tiếng: - Chủ tịch Lý chỉ biết nói cảm ơn ngài, thế nhưng không biết ngài phải trả cái giá rất lớn, nói ra thì tôi cũng cực kỳ bội phục ngài.
Vương Tử Quân khoát tay nói: - Bí thư Văn, hai người chúng ta cũng không cần nói những lời thế này.
- Sao không thể nói được? Dù là lãnh đạo thượng cấp hỏi tôi, tôi nhất định cũng phải nói ra những quyết sách chính xác của ngài, phát triển là điều cần thiết, thế nhưng căn bản không thể nào hi sinh hoàn cảnh môi trường được.
Văn Thành Đồ rời khỏi nhà của Vương Tử Quân, gió bên ngoài có hơi lạnh thế nhưng tinh thần của hắn lại rất phấn chấn. Hắn nghĩ đến vẻ mặt của Vương Tử Quân khi mình nói ra lời đề nghị, thế là không khỏi cảm thấy toàn thân đầy lực lượng.
Trong mắt đa số mọi người, thậm chí kể cả là Sầm Vật Cương thì Vương Tử Quân căn bản là một chủ tịch tỉnh có thủ đoạn mạnh mẽ, cực kỳ cứng rắn, căn bản rất khó thỏa hiệp. Thế nhưng hôm nay dù Vương Tử Quân biết mục đích của mình, lại cũng không thể không thỏa hiệp, điều này có nghĩa là gì? Không phải là mình nắm bắt được mạch máu của Vương Tử Quân trong sự kiện này sao?
Tuy đây chỉ là một vị trí chủ tịch thành phố, thế nhưng nó lại làm cho Văn Thành Đồ cực kỳ phấn chấn. Hắn tin tưởng chỉ cần mình cố gắng, như vậy sau này vị trí của mình ở Mật Đông sẽ càng thêm quan trọng, thế cục hai bên tranh giành lẫn nhau sẽ biến thành thế chân vạc khi có sự gia nhập của hắn.
Văn Thành Đồ ngẩng đầu đi về nhà mình, hắn cảm nhận được gió xuân mát lạnh, trong đầu chợt không khỏi lóe lên một ý nghĩ, đó là vì sao bây giờ mình lại phấn chấn như vậy? Rốt cuộc là vì ép Vương Tử Quân thỏa hiệp, hay là chính mình càng phát huy lực lượng quan trọng trong thế cục Mật Đông?
Văn Thành Đồ hầu như không cần suy tư nhiều mà chọn ngay phương án đầu, mặc dù khi trò chuyện với Vương Tử Quân thì hắn luôn ở vào thế hạ phong, thế nhưng có thể dùng yếu đấu mạnh thì cũng là một hưởng thụ khó có được.
Hơn nữa bây giờ người bị mình nắm mũi dẫn đi chính là một vị chủ tịch tỉnh cường thế như Vương Tử Quân.
- Đấu với trời thì vui vẻ vô cùng, đấu với địa cũng vui vẻ vô cùng, đấu với người càng vui vẻ vô cùng. Văn Thành Đồ thầm lẩm bẩm một câu, trong lòng càng hiểu rõ ràng hơn.
Khi Văn Thành Đồ về đến nhà thì đèn đuốc sáng trưng, vợ con đang ngồi trên ghế sa lông dùng giọng câu được câu không nói với một người đàn ông trung niên.
- Chào bí thư Văn, ngài đã về rồi. Khi thấy Văn Thành Đồ đi vào thì người đàn ông trung niên kia nhanh chóng đứng lên, sau đó cung kính chào hỏi Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ khẽ cười với người đàn ông trung niên kia: - Là chủ tịch Đồng Giang à, anh cứ ngồi chơi, tôi đi thay quần áo cái đã.
Văn Thành Đồ nói rồi nhanh chóng đi lên lầu, người được hắn gọi là chủ tịch Đồng Giang lúc này cung kính đứng trong phòng khách, sau khi vợ con của Văn Thành Đồ lên tiếng thì mới dám ngồi xuống ghế sa lông.
- Bố, vị phó chủ tịch thường vụ thành phố Kim Hà kia căn bản có chút đáng ghét, người này đã ngồi đây cả giờ rồi, xem ra hôm nay không gặp mặt bố thì sẽ không đi. Văn Ngư Nhi chạy lên lầu, nàng làm mặt quỷ với Văn Thành Đồ rồi dùng giọng hờn dỗi nói.
Văn Thành Đồ gần đây rất sủng nịnh con gái bảo bối của mình, thế nhưng sau khi nghe Văn Ngư Nhi nói như vậy thì không khỏi có chút nhíu mày: - Con cũng đã lớn rồi, sao lại nói năng như vậy được?
- Được, được rồi, con biết rồi, ngài yên tâm đi, con nhất định sẽ tỏ ra cực kỳ nghe lời trước mặt cấp dưới của ngài, tuyệt đối không làm cho ngài mất mặt. Văn Ngư Nhi nói rất hay nhưng lại thè đầu lưỡi ra, lại ôm lấy Văn Thành Đồ, không khỏi làm cho Văn Thành Đồ giật cả mình.
Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng tinh nghịch của con gái thì không nhịn được phải cười phá lên, hắn chỉ vào con gái rồi nói: - Con đấy, lớn thế này rồi mà cứ như một đứa bé.
- Con không phải đứa bé, con nói cho bố biết, lãnh đạo của đơn vị chúng con có nói, đồng chí Văn Ngư Nhi đã trở thành một cán bộ nòng cốt trong đơn vị chúng ta. Sắp tới cần phải chuẩn bị gia tăng trọng trách cho đồng chí Văn Ngư Nhi. Văn Ngư Nhi nói đến công tác của mình, nàng đưa hai tay ra sau lưng, hơn nữa còn học bộ dạng trò chuyện của lãnh đạo đơn vị, bộ dạng cực kỳ uy thế.
Văn Thành Đồ tất nhiên biết rõ sắp xếp công tác kế tiếp của con gái, hai ngày trước có vài vị lãnh đạo đơn vị của Văn Ngư Nhi đến báo cáo công tác và đề cập đến điều này.
- Con còn nói mình không phải là con nít sao? Cả ngày chỉ biết chơi đùa với con trai của chủ tịch Vương, con không phải con nít thì là gì?
- Chơi với Tiểu Bảo Nhi nói rõ con có tình thương yêu trẻ con. Văn Ngư Nhi nói rồi nhanh chóng đi về phía phòng của mình, bộ dạng không quan tâm đến Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ cười ha hả rồi đi xuống lầu.
Khi Văn Thành Đồ đi xuống lầu thì Phòng Đồng Giang nhanh chóng đứng lên chào hỏi. Văn Thành Đồ khoát tay áo nói: - Đồng Giang, dạo này công tác thế nào rồi?
- Bí thư Văn, bây giờ người trong thành phố Kim Hà chúng tôi có tâm tư công tác cũng không còn nhiều, đại đa số mọi người đang suy đoán xem cuối cùng thì bí thư Lý và chủ tịch Lữ ai sẽ là người ra đi. Bây giờ người trong hai khu văn phòng của thành phố đều đang rất bàng hoàng. Phòng Đồng Giang nói bằng giọng điệu khá ôn hòa, giống như nói hơi lớn sẽ làm cho Văn Thành Đồ sợ hãi.
Văn Thành Đồ khẽ gật đầu mà không lên tiếng.
- Bí thư Văn, chuyện kia...Tôi... Phòng Đồng Giang tuy đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói thế nhưng lúc này nhìn phản ứng của Văn Thành Đồ lại không nói nên lời.
Văn Thành Đồ nhìn thoáng qua Phòng Đồng Giang, sau đó mới thẩn nhiên nói: - Đồng Giang, bây giờ tuy có chút tình huống phát sinh ở thành phố Kim Hà, thế nhưng anh là phó chủ tịch thường vụ thành phố, anh không nên làm rối loạn trận tuyến. Anh cần làm tốt công tác của mình, tỉnh ủy chắc chắn sẽ không làm cho các cán bộ thành thật công tác phải chịu hại.
- Đồng thời anh là một cán bộ lãnh đạo, không riêng vì lúc vùi đầu kéo xe, càng phải ngẩng đầu nhìn đường. Anh cần phải cố gắng làm tốt công tác đoàn kết dưới sự lãnh đạo của thị ủy, không nên để xuất hiện vấn đề.
Phòng Đồng Giang căn bản nghe và hiểu những lời nói của Văn Thành Đồ, hắn không khỏi gật đầu như gà mổ thóc, hắn loáng thoáng giống như thấy mình sắp có cơ hội tiến lên.
Hà Kiến Chương đưa mắt nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Vương Tử Quân, hắn không khỏi có vài phần bội phục. Hắn biết rõ lần này tâm tình của chủ tịch Vương chắc chắn sẽ không được bình thản như những biểu hiện ra bên ngoài.
Lúc này Vương Tử Quân đang tươi cười trò chuyện với tổng giám đốc Phó Nhạc Thanh của công ty Thần Hàng về hạng mục trung tâm hàng không ở thành phố Rừng Mật. Vì trước đó hai người từng trao đổi về phương diện này một lần, thế nên bây giờ hai bên trò chuyện rất vui vẻ.
- Chủ tịch Vương, công ty Thần Hàng chúng tôi dự định sẽ cử hành lễ khởi công vào tháng bảy, hy vọng khi đó Mật Đông sẽ giúp đỡ công tác của chúng tôi. Phó Nhạc Thanh năm nay hơn năm mươi tuổi, tuy mái tóc đã có vài phần hoa râm thế nhưng trò chuyện với khí thế mạnh mẽ như cầu vồng.
Vương Tử Quân cười đáp: - Công ty Thần Hàng chọn Mật Đông là nơi đặt trung tâm hàng không, căn bản là sự gúp đỡ to lớn với công tác của chúng tôi. Nếu có gì cần thì các anh cứ nói, chỉ cần Mật Đông có thể làm được, tôi nhất định sẽ cho công ty Thần Hàng câu trả lời thuyết phục trong thời gian sớm nhất.
- Cám ơn sự giúp đỡ của chủ tịch Vương, có những lời này của ngài thì tôi cảm thấy yên tâm hơn. Hôm nay tôi còn muốn mời ngài dùng cơm trưa, thế nhưng bên phía kia còn có một hội nghị tôi cần tham gia. Thế này đi, khi nào ngài về thủ đô, tôi nhất định sẽ mở tiệc chiêu đãi ngài. Phó Nhạc Thanh đứng lên khỏi ghế rồi dùng giọng chân thành nói với Vương Tử Quân.
- Chúng ta cũng không phải người ngoài, giám đốc Phó nói những lời này cũng quá khách khí rồi. Vương Tử Quân đứng bên cạnh Phó Nhạc Thanh cực kỳ phong độ, hắn cười ha hả nói.
Phó Nhạc Thanh cũng cười ha hả nói: - Chủ tịch Tử Quân nói đúng, chúng ta không phải là người ngoài, thế nhưng lần gặp mặt tiếp theo nhất định phải uống vài ly. Vài ngày trước hai bên có trao đổi vài ý nghĩ về công tác hàng không, tôi càng muốn nói vài lời với ngài, cũng hy vọng có thời gian trao đổi.
Hà Kiến Chương đứng bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nhìn vẻ mặt của Phó Nhạc Thanh, thầm cảm phục Vương Tử Quân thêm vài phần. Hà Kiến Chương biết rõ Phó Nhạc Thanh là hạng người gì, lần đầu tiên khi đi gặp mặt thì người ta tỏ ra cực kỳ khách khí thế nhưng thực tế lại không thèm quan tâm.
Khi đó Hà Kiến Chương rất tức giận, nhưng khi tìm hiểu rõ về Phó Nhạc Thanh, chút tức giận trong lòng hắn nhanh chóng tan biến. Dù sao thì nhiều địa phương đang tranh giành nhau trung tâm hàng không, người ta đến đầu tư tỏ ra có chút vênh váo cũng không có vấn đề.
/1843
|