Vẻ mặt Phùng Vũ Trách chợt trở nên ngưng trọng, tuy lời nói của Tần Hoài Chung có chút mù mờ, thế nhưng hắn biết rõ Tần Hoài Chung đang nói cái gì. Thông tin về hội nghị thường ủy tỉnh ủy vừa qua đang được lan truyền rất rộng rãi, vì sao hắn lại không biết cho được?
Khoảng thời gian gần đây Phùng Vũ Trách cảm thấy cực kỳ sảng khoái, sở dĩ hắn có thể phát triển thuận lợi như vậy cũng là vì có được sự giúp đỡ của chủ tịch Vương. Nếu như chủ tịch Vương bị điều chuyển công tác, như vậy sẽ là đả kích không nhỏ đối với hắn.
Tần Hoài Chung tuy có quan hệ không tệ với chủ tịch Vương, hơn nữa chủ tịch Vương rời đi cũng có ảnh hưởng không nhỏ với Tần Hoài Chung, thế nhưng dù sao thì Tần Hoài Chung cũng dựa vào chủ tịch Hà, không như mình. Chỉ cần chủ tịch Vương bị di dời thì tương lai của mình sẽ cực kỳ ảm đạm.
Nhưng chủ tịch Vương sẽ thật sự vượt qua được cửa ải này sao?
Sau khi biết rõ tin tức thì Phùng Vũ Trách căn bản đặt tất cả tâm tư ở phương diện kêu gọi đầu tư, nhưng nội lực của thành phố Thanh Chuyên quá kém, tuy bây giờ đường cao tốc đi qua Thanh Chuyên đã làm cho nơi này có thêm chút ưu thế không nhỏ, thế nhưng con đường này còn chưa thông xe, ưu thế kia hoàn toàn chưa bộc lộ.
Dù Phùng Vũ Trách có đốc xúc thế nào thì thành phố Thanh Chuyên muốn làm ra thành tích trong giai đoạn này chỉ là muối bỏ biển mà thôi.
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Phùng Vũ Trách chợt trầm giọng nói với Tần Hoài Chung: - Tôi có nghe nói, chủ tịch Vương lần này căn bản là quá kiên trì.
- Tôi rất bội phục chủ tịch Vương ở điểm này, nếu như anh ấy chỉ cần thỏa hiệp một chút, chỉ sợ sẽ thu tất cả công tác lại, thế nên mới thấy tất cả là không dễ dàng chút nào. Tần Hoài Chung nói đến đây thì thở dài một hơi: - Nhưng có đôi khi và có những việc căn bản là khó thể làm.
- Chủ tịch Hà có dặn dò gì không? Phùng Vũ Trách do dự giây lát rồi hỏi. Cho đến nay hắn rất ít khi hỏi Tần Hoài Chung về chuyện liên quan đến Hà Kiến Chương, thế nhưng hôm nay hắn không nhịn được phải hỏi như vậy.
Tần Hoài Chung căn bản cũng không có gì bất ngờ với câu hỏi của Phùng Vũ Trách. Trong khoảng thời gian hai bên nhập gánh công tác ở thành phố Thanh Chuyên, hắn cũng cảm nhận được Phùng Vũ Trách dựa vào chủ tịch Vương, bây giờ áp lực của Phùng Vũ Trách căn bản là lớn hơn mình rất nhiều.
Dù sao thì chính mình còn có chủ tịch Hà để dựa lưng vào.
Tần Hoài Chung cố gắng làm cho mình thật sự tỉnh táo, hắn thành thật nói với Phùng Vũ Trách: - Bí thư Phùng, hôm trước tôi có đi gặp chủ tịch Hà, anh ấy cũng không nói gì thêm về chuyện này, thế nhưng tôi cũng cảm nhận được anh ấy có chút lo lắng.
- Ôi. Phùng Vũ Trách thở dài một hơi mà không nói gì thêm. Dù sao hắn cũng không có xúc tua để động vào phương diện này. Tuy hắn coi như là một tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh ở thành phố Thanh Chuyên, thé nhưng lại không là thứ gì với chuyện trong tỉnh.
Hai người trầm mặc một lúc, bầu không khí trầm mặc căn bản khá yên tĩnh, thế nhưng vì yên tĩnh mà làm cho không gian thêm ngưng trọng.
- Bí thư Phùng, chủ tịch Tần. Trương Cường Hoa nhanh chóng chạy đến, tuy lộ trình không phải quá xa, thế nhưng vẫn làm cho một thư ký trưởng như hắn thở không ra hơi.
Tần Hoài Chung căn bản không có hảo cảm quá nhiều với vị thư ký trưởng này, vì người này thật sự quá khéo đưa đẩy. Nhưng người kia đi theo sau lưng Phùng Vũ Trách, có thể nói là người có khả năng của Phùng Vũ Trách, vì vậy ở phương diện này Tần Hoài Chung cố kỵ thể diện của Phùng Vũ Trách, thế nên vẫn tươi cười đối mặt với thư ký trưởng Trương Cường Hoa.
- Cường Hoa, có chuyện gì vậy? Phùng Vũ Trách nhìn thoáng qua Trương Cường Hoa rồi trầm giọng nói.
- Bí thư Phùng, vừa rồi trưởng ban Trương Tề Bảo có gọi điện thoại đến, nói là chủ tịch Vương yêu cầu ngài gọi điện thoại trả lời. Triệu Tắc Cương vừa thở vừa lớn tiếng báo cáo với Phùng Vũ Trách.
Sau khi nghe nói Vương Tử Quân yêu cầu mình gọi điện thoại trả lời, tâm tư của Phùng Vũ Trách khẽ chấn động, hắn trầm giọng nói với Trương Cường Hoa: - Trưởng ban Triệu có nói là có chuyện gì không?
- Cũng không nói gì, chỉ nói ngài gọi điện thoại trả lời mà thôi. Trương Cường Hoa hít vào một hơi rồi nói.
Phùng Vũ Trách có chút sững sốt, hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi áo ra, sau đó nhanh chóng bấm số điện thoại của Triệu Hiểu Bạch. Sau khi điện thoại nối thông thì hắn mỉm cười nói: - Trưởng ban Triệu, tôi là Phùng Vũ Trách, chủ tịch tỉnh tìm tôi có việc gì không?
- Bí thư Phùng, không phải chuyện gì xấu, anh chờ chút, tôi sẽ chuyển điện thoại cho chủ tịch Vương. Triệu Hiểu Bạch vẫn lên tiếng bằng giọng điệu như trước, thế nhưng câu trả lời này không khỏi làm cho Phùng Vũ Trách thở dài một hơi.
Không phải chuyện xấu thì quá tốt rồi.
Khi nghe được âm thanh của Vương Tử Quân vang lên đầu dây bên kia, giọng điệu của Phùng Vũ Trách cũng tràn đầy cảm tình. Điều này không khỏi làm cho Tần Hoài Chung ở bên cạnh có hơi nhíu mày, lại cảm thấy có chút bội phục bí thư Phùng.
Tần Hoài Chung rất muốn nghe Vương Tử Quân sắp xếp chuyện gì trong điện thoại, thế nhưng đáng tiếc phản ứng của Phùng Vũ Trách đa số đều là kiên quyết thực hiện chỉ thị của lãnh đạo, cũng không nói thêm những lời gì khác.
Sau khi Phùng Vũ Trách nói một câu kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ và cúp điện thoại, Tần Hoài Chung muốn hỏi xem Vương Tử Quân cho ra chỉ thị gì, thế nhưng lại cảm thấy lúc này hỏi Phùng Vũ Trách là không phù hợp.
Khi hắn đang do dự có nên hỏi hay không, chợt nghe Phùng Vũ Trách trầm giọng nói: - Chủ tịch Tần, vừa rồi chủ tịch Vương gọi điện thoại nói để cho chúng ta chuẩn bị một chút, trong tỉnh muốn tranh thủ hạng mục khu căn cứ nông nghiệp của công ty LiSang.
Khu căn cứ nông nghiệp của công ty Li Sang? Tần Hoài Chung cũng không xa lạ gì hạng mục này, hắn biết rõ cũng không phải là vì có dã tâm với hạng mục này, vì đây là hạng mục mang tính đầu tư quốc tế. Vì tuyến trung ương bỏ ra nhiều cố gắng mà công ty Li Sang kia quyết định đầu tư vào trong nước.
Thế nhưng căn bản còn chưa có quyết định về địa phương tiếp nhận hạng mục này của công ty Li Sang.
Tào Chân cực kỳ hâm mộ hạng mục đầu tư hơn chục tỷ như thế này. Hắn là chủ tịch thành phố Thanh Chuyên, hắn thậm chí thầm nghĩ nếu như kêu gọi được hạng mục kia về đầu tư ở Thanh Chuyên, như vậy Thanh Chuyên sẽ có được cơ hội phát triển nhanh chóng như thế nào?
Tần Hoài Chung thầm nghĩ như vậy nhưng cũng biết đó chỉ là ước mơ, bây giờ có rất nhiều tỉnh có cơ sở nông nghiệp hùng hậu đang nhìn chằm chằm vào hạng mục này, nông nghiệp của Mật Đông cũng không có ưu thế gì lớn, huống hồ là thành phố Thanh Chuyên?
Tần Hoài Chung căn bản không dám có ý nghĩ gì với hạng mục này, thế nhưng bây giờ thì Vương Tử Quân lại cho ra quyết định như vậy.
Có thể được sao? sau khi suy nghĩ về hạng mục của công ty Li Sang, Tần Hoài Chung không khỏi xuất hiện ý nghĩ như vậy. Hắn là chủ tịch thành phố Thanh Chuyên, hắn căn bản không có niềm tin quá lớn.
Tần Hoài Chung nghĩ đến tình thế hiện tại mà chủ tịch Vương đang đối mặt, trong đầu không khỏi lóe lên một ý nghĩ, không phải chủ tịch Vương đã đến mức độ đói bụng ăn quàng rồi đấy chứ? Chủ tịch Vương không thể không biết hy vọng của Mật Đông ở hạng mục này là không lớn, thế nhưng có thể làm cho người ta có được chủ đề nói này nọ.
- Bí thư Phùng, anh cảm thấy chúng ta có hy vọng ở hạng mục này sao? Tần Hoài Chung do dự giây lát rồi không khỏi hỏi.
Phùng Vũ Trách gãi đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Nếu như chủ tịch Vương yêu cầu chúng ta toàn lực ứng phó, như vậy chúng ta cũng không nên làm cho chủ tịch Vương thất vọng.
Tần Hoài Chung thở dài một hơi, xem ra bí thư Phùng còn chưa quá hiểu rõ ở phương diện này. Hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, sau đó nói ra những gì mình đã biết cho Phùng Vũ Trách.
Phùng Vũ Trách có chút sững sốt, không ngờ hạng mục này lại có địa vị lớn như vậy. Sau khi trầm ngâm giây lát, Phùng Vũ Trách không khỏi dùng giọng do dự nói: - Chủ tịch Tần, chúng ta có hy vọng không?
- Hy vọng thì phải có. Tần Hoài Chung thở dài một hơi rồi nói tiếp: - Bí thư, ngài khá thân cận với chủ tịch Vương, tôi cảm thấy bây giờ động không bằng tĩnh.
Phùng Vũ Trách khẽ gật đầu, hắn biết rõ ý nghĩa lời nói của Tần Hoài Chung, hắn là người thông minh, chỉ cần nghe qua là hiểu: - Đến khi đó anh cũng nên giúp đỡ tôi nói vài lời.
Khi thấy Phùng Vũ Trách tiếp nhận ý kiến của mình, Tần Hoài Chung càng cảm thấy vui mừng, hắn gật đầu xem như đồng ý.
Xe chạy trên con đường về phía Rừng Mật, Phùng Vũ Trách thầm nghĩ mình phải nói sao với chủ tịch Vương bây giờ? Lúc này chủ tịch Vương lại yêu cầu mình đột phá ở hạng mục có vẻ quá xa xôi kia, không phải là quá tốt.
Khoảng thời gian gần đây Phùng Vũ Trách cảm thấy cực kỳ sảng khoái, sở dĩ hắn có thể phát triển thuận lợi như vậy cũng là vì có được sự giúp đỡ của chủ tịch Vương. Nếu như chủ tịch Vương bị điều chuyển công tác, như vậy sẽ là đả kích không nhỏ đối với hắn.
Tần Hoài Chung tuy có quan hệ không tệ với chủ tịch Vương, hơn nữa chủ tịch Vương rời đi cũng có ảnh hưởng không nhỏ với Tần Hoài Chung, thế nhưng dù sao thì Tần Hoài Chung cũng dựa vào chủ tịch Hà, không như mình. Chỉ cần chủ tịch Vương bị di dời thì tương lai của mình sẽ cực kỳ ảm đạm.
Nhưng chủ tịch Vương sẽ thật sự vượt qua được cửa ải này sao?
Sau khi biết rõ tin tức thì Phùng Vũ Trách căn bản đặt tất cả tâm tư ở phương diện kêu gọi đầu tư, nhưng nội lực của thành phố Thanh Chuyên quá kém, tuy bây giờ đường cao tốc đi qua Thanh Chuyên đã làm cho nơi này có thêm chút ưu thế không nhỏ, thế nhưng con đường này còn chưa thông xe, ưu thế kia hoàn toàn chưa bộc lộ.
Dù Phùng Vũ Trách có đốc xúc thế nào thì thành phố Thanh Chuyên muốn làm ra thành tích trong giai đoạn này chỉ là muối bỏ biển mà thôi.
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Phùng Vũ Trách chợt trầm giọng nói với Tần Hoài Chung: - Tôi có nghe nói, chủ tịch Vương lần này căn bản là quá kiên trì.
- Tôi rất bội phục chủ tịch Vương ở điểm này, nếu như anh ấy chỉ cần thỏa hiệp một chút, chỉ sợ sẽ thu tất cả công tác lại, thế nên mới thấy tất cả là không dễ dàng chút nào. Tần Hoài Chung nói đến đây thì thở dài một hơi: - Nhưng có đôi khi và có những việc căn bản là khó thể làm.
- Chủ tịch Hà có dặn dò gì không? Phùng Vũ Trách do dự giây lát rồi hỏi. Cho đến nay hắn rất ít khi hỏi Tần Hoài Chung về chuyện liên quan đến Hà Kiến Chương, thế nhưng hôm nay hắn không nhịn được phải hỏi như vậy.
Tần Hoài Chung căn bản cũng không có gì bất ngờ với câu hỏi của Phùng Vũ Trách. Trong khoảng thời gian hai bên nhập gánh công tác ở thành phố Thanh Chuyên, hắn cũng cảm nhận được Phùng Vũ Trách dựa vào chủ tịch Vương, bây giờ áp lực của Phùng Vũ Trách căn bản là lớn hơn mình rất nhiều.
Dù sao thì chính mình còn có chủ tịch Hà để dựa lưng vào.
Tần Hoài Chung cố gắng làm cho mình thật sự tỉnh táo, hắn thành thật nói với Phùng Vũ Trách: - Bí thư Phùng, hôm trước tôi có đi gặp chủ tịch Hà, anh ấy cũng không nói gì thêm về chuyện này, thế nhưng tôi cũng cảm nhận được anh ấy có chút lo lắng.
- Ôi. Phùng Vũ Trách thở dài một hơi mà không nói gì thêm. Dù sao hắn cũng không có xúc tua để động vào phương diện này. Tuy hắn coi như là một tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh ở thành phố Thanh Chuyên, thé nhưng lại không là thứ gì với chuyện trong tỉnh.
Hai người trầm mặc một lúc, bầu không khí trầm mặc căn bản khá yên tĩnh, thế nhưng vì yên tĩnh mà làm cho không gian thêm ngưng trọng.
- Bí thư Phùng, chủ tịch Tần. Trương Cường Hoa nhanh chóng chạy đến, tuy lộ trình không phải quá xa, thế nhưng vẫn làm cho một thư ký trưởng như hắn thở không ra hơi.
Tần Hoài Chung căn bản không có hảo cảm quá nhiều với vị thư ký trưởng này, vì người này thật sự quá khéo đưa đẩy. Nhưng người kia đi theo sau lưng Phùng Vũ Trách, có thể nói là người có khả năng của Phùng Vũ Trách, vì vậy ở phương diện này Tần Hoài Chung cố kỵ thể diện của Phùng Vũ Trách, thế nên vẫn tươi cười đối mặt với thư ký trưởng Trương Cường Hoa.
- Cường Hoa, có chuyện gì vậy? Phùng Vũ Trách nhìn thoáng qua Trương Cường Hoa rồi trầm giọng nói.
- Bí thư Phùng, vừa rồi trưởng ban Trương Tề Bảo có gọi điện thoại đến, nói là chủ tịch Vương yêu cầu ngài gọi điện thoại trả lời. Triệu Tắc Cương vừa thở vừa lớn tiếng báo cáo với Phùng Vũ Trách.
Sau khi nghe nói Vương Tử Quân yêu cầu mình gọi điện thoại trả lời, tâm tư của Phùng Vũ Trách khẽ chấn động, hắn trầm giọng nói với Trương Cường Hoa: - Trưởng ban Triệu có nói là có chuyện gì không?
- Cũng không nói gì, chỉ nói ngài gọi điện thoại trả lời mà thôi. Trương Cường Hoa hít vào một hơi rồi nói.
Phùng Vũ Trách có chút sững sốt, hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi áo ra, sau đó nhanh chóng bấm số điện thoại của Triệu Hiểu Bạch. Sau khi điện thoại nối thông thì hắn mỉm cười nói: - Trưởng ban Triệu, tôi là Phùng Vũ Trách, chủ tịch tỉnh tìm tôi có việc gì không?
- Bí thư Phùng, không phải chuyện gì xấu, anh chờ chút, tôi sẽ chuyển điện thoại cho chủ tịch Vương. Triệu Hiểu Bạch vẫn lên tiếng bằng giọng điệu như trước, thế nhưng câu trả lời này không khỏi làm cho Phùng Vũ Trách thở dài một hơi.
Không phải chuyện xấu thì quá tốt rồi.
Khi nghe được âm thanh của Vương Tử Quân vang lên đầu dây bên kia, giọng điệu của Phùng Vũ Trách cũng tràn đầy cảm tình. Điều này không khỏi làm cho Tần Hoài Chung ở bên cạnh có hơi nhíu mày, lại cảm thấy có chút bội phục bí thư Phùng.
Tần Hoài Chung rất muốn nghe Vương Tử Quân sắp xếp chuyện gì trong điện thoại, thế nhưng đáng tiếc phản ứng của Phùng Vũ Trách đa số đều là kiên quyết thực hiện chỉ thị của lãnh đạo, cũng không nói thêm những lời gì khác.
Sau khi Phùng Vũ Trách nói một câu kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ và cúp điện thoại, Tần Hoài Chung muốn hỏi xem Vương Tử Quân cho ra chỉ thị gì, thế nhưng lại cảm thấy lúc này hỏi Phùng Vũ Trách là không phù hợp.
Khi hắn đang do dự có nên hỏi hay không, chợt nghe Phùng Vũ Trách trầm giọng nói: - Chủ tịch Tần, vừa rồi chủ tịch Vương gọi điện thoại nói để cho chúng ta chuẩn bị một chút, trong tỉnh muốn tranh thủ hạng mục khu căn cứ nông nghiệp của công ty LiSang.
Khu căn cứ nông nghiệp của công ty Li Sang? Tần Hoài Chung cũng không xa lạ gì hạng mục này, hắn biết rõ cũng không phải là vì có dã tâm với hạng mục này, vì đây là hạng mục mang tính đầu tư quốc tế. Vì tuyến trung ương bỏ ra nhiều cố gắng mà công ty Li Sang kia quyết định đầu tư vào trong nước.
Thế nhưng căn bản còn chưa có quyết định về địa phương tiếp nhận hạng mục này của công ty Li Sang.
Tào Chân cực kỳ hâm mộ hạng mục đầu tư hơn chục tỷ như thế này. Hắn là chủ tịch thành phố Thanh Chuyên, hắn thậm chí thầm nghĩ nếu như kêu gọi được hạng mục kia về đầu tư ở Thanh Chuyên, như vậy Thanh Chuyên sẽ có được cơ hội phát triển nhanh chóng như thế nào?
Tần Hoài Chung thầm nghĩ như vậy nhưng cũng biết đó chỉ là ước mơ, bây giờ có rất nhiều tỉnh có cơ sở nông nghiệp hùng hậu đang nhìn chằm chằm vào hạng mục này, nông nghiệp của Mật Đông cũng không có ưu thế gì lớn, huống hồ là thành phố Thanh Chuyên?
Tần Hoài Chung căn bản không dám có ý nghĩ gì với hạng mục này, thế nhưng bây giờ thì Vương Tử Quân lại cho ra quyết định như vậy.
Có thể được sao? sau khi suy nghĩ về hạng mục của công ty Li Sang, Tần Hoài Chung không khỏi xuất hiện ý nghĩ như vậy. Hắn là chủ tịch thành phố Thanh Chuyên, hắn căn bản không có niềm tin quá lớn.
Tần Hoài Chung nghĩ đến tình thế hiện tại mà chủ tịch Vương đang đối mặt, trong đầu không khỏi lóe lên một ý nghĩ, không phải chủ tịch Vương đã đến mức độ đói bụng ăn quàng rồi đấy chứ? Chủ tịch Vương không thể không biết hy vọng của Mật Đông ở hạng mục này là không lớn, thế nhưng có thể làm cho người ta có được chủ đề nói này nọ.
- Bí thư Phùng, anh cảm thấy chúng ta có hy vọng ở hạng mục này sao? Tần Hoài Chung do dự giây lát rồi không khỏi hỏi.
Phùng Vũ Trách gãi đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Nếu như chủ tịch Vương yêu cầu chúng ta toàn lực ứng phó, như vậy chúng ta cũng không nên làm cho chủ tịch Vương thất vọng.
Tần Hoài Chung thở dài một hơi, xem ra bí thư Phùng còn chưa quá hiểu rõ ở phương diện này. Hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, sau đó nói ra những gì mình đã biết cho Phùng Vũ Trách.
Phùng Vũ Trách có chút sững sốt, không ngờ hạng mục này lại có địa vị lớn như vậy. Sau khi trầm ngâm giây lát, Phùng Vũ Trách không khỏi dùng giọng do dự nói: - Chủ tịch Tần, chúng ta có hy vọng không?
- Hy vọng thì phải có. Tần Hoài Chung thở dài một hơi rồi nói tiếp: - Bí thư, ngài khá thân cận với chủ tịch Vương, tôi cảm thấy bây giờ động không bằng tĩnh.
Phùng Vũ Trách khẽ gật đầu, hắn biết rõ ý nghĩa lời nói của Tần Hoài Chung, hắn là người thông minh, chỉ cần nghe qua là hiểu: - Đến khi đó anh cũng nên giúp đỡ tôi nói vài lời.
Khi thấy Phùng Vũ Trách tiếp nhận ý kiến của mình, Tần Hoài Chung càng cảm thấy vui mừng, hắn gật đầu xem như đồng ý.
Xe chạy trên con đường về phía Rừng Mật, Phùng Vũ Trách thầm nghĩ mình phải nói sao với chủ tịch Vương bây giờ? Lúc này chủ tịch Vương lại yêu cầu mình đột phá ở hạng mục có vẻ quá xa xôi kia, không phải là quá tốt.
/1843
|