Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe lời nói của Sầm Vật Cương, tuy hắn đồng ý quyết đấu với Sầm Vật Cương ở quan điểm lần này, thế nhưng tình hình bây giờ căn bản là tốt hơn một chút. Dù sao thì Sầm Vật Cương vẫn nói ra yêu cầu giám thị doanh nghiệp, nếu chính mình thỏa hiệp, như vậy sẽ không ai nói gì.
Nhưng Vương Tử Quân cũng biết rõ nhiều chuyện chỉ cần có một khe hở thì sẽ có một lỗ hổng lớn được mở ra. Bây giờ mình đang có được hiệu quả sơ bộ khi đẩy mạnh công tác chỉnh đốn hoàn cảnh môi trường, nếu như bây giờ buông tha, như vậy sẽ là mất đi những gì đã có được.
Phí công vô ích sao? Kiếm củi ba năm đốt một giờ sao?
Vương Tử Quân cắn môi rồi trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, tôi biết chúng ta phải trả giá vì những cố gắng của mình, hơn nữa tôi cũng thừa nhận chịu áp lực không nhỏ, thế nhưng không thể vì chút lợi ích nhất thời mà làm cho giai đoạn công tác của chúng ta trước đó thất bại trong gang tấc.
Bầu không khí trong phòng họp căn bản trở nên cực kỳ vi diệu vì giọng nói không quá lớn của hai vị lãnh đạo. Mọi người đều suy tư về phương diện tình thế sẽ tiếp tục phát triển như thế nào, mà chính mình nên cho ra lựa chọn gì.
Văn Thành Đồ nâng ly nước lên uống một ngụm, hắn cũng không phải là quá khát, đây chỉ là một hành vi vô thức mà thôi. Hắn thật sự có chút cảm khái, một nhân viên tham gia họp uống nước để thấm giọng là tốt, thế nhưng đây cũng là một hành vi tốt để che giâu tâm tư khi mà chính mình đang cảm thấy luống cuống tay chân.
Những lời phản kích sắc bén của Vương Tử Quân căn bản vượt ra ngoài dự đoán của Văn Thành Đồ, hắn thật sự có chút vui mừng, thế nhưng phản ứng của Sầm Vật Cương lại căn bản không quá đối chọi gay gắt với Vương Tử Quân, ngược lại còn giảm đi vài phần.
Điều này làm cho Văn Thành Đồ có chút thất vọng, nhưng sự kiên trì của Vương Tử Quân không khỏi làm cho Văn Thành Đồ liên tục vui sướng. Hắn biết rõ từ giờ khắc này Vương Tử Quân căn bản đã trong sáng hóa vết rách với Sầm Vật Cương.
Kinh tế tụt hậu, bí thư và chủ tịch tỉnh căn bản không có ý niệm tương đồng, bầu không khí mâu thuẫn thế này làm cho khả năng một trong hai người Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương bị điều chỉnh công tác là rất lớn. Không, phải nói là khả năng Vương Tử Quân ra đi là rất lớn.
Chỉ cần Vương Tử Quân rời đi, Văn Thành Đồ cũng có cơ hội tiến lên lấp đầy chỗ trống. Mặc dù nguyện vọng này của hắn cần phải thực hiện thêm nhiều công tác, thế nhưng ít nhất thì hắn vẫn có hy vọng.
- Chủ tịch Tử Quân, anh có thể giữ lại ý kiến của mình, bây giờ chúng ta tiến hành biểu quyết. Sầm Vật Cương lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó cố nén tức giận trong lòng nói.
Biểu quyết còn chưa bắt đầu nhưng Sầm Vật Cương đã tin tưởng vào thắng lợi sau cùng. Dù sao thì tình thế bây giờ quá bất lợi cho Vương Tử Quân. Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh, thế nhưng tốc độ phát triển kinh tế của Mật Đông lại đi xuống, đây căn bản là một con dao cứng nhắc đâm vào người Vương Tử Quân, hơn nữa người giúp đỡ Sầm Vật Cương trong hội nghị thường ủy lại nhiều hơn so với Vương Tử Quân.
Lúc này biểu quyết giống như là biện pháp giải quyết vấn đề duy nhất đối với tất cả mọi người, tuy biểu quyết sẽ càng làm cho mâu thuẫn giữa Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương thêm rõ ràng hơn.
Từng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, đám người trong phòng muốn xem chủ tịch tỉnh còn có phản ứng gì nữa.
Vương Tử Quân ngậm chặt miệng, hắn giống như đã cho ra lựa chọn ở trường hợp này, đó là phải đi theo hướng của mình. Hắn trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói: - Bí thư Sầm, chúng ta nên tuân thủ và tôn trọng pháp luật.
Gương mặt Sầm Vật Cương chợt đỏ bừng lên, lão đang ngồi chợt đứng lên, lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, trong mắt đầy ánh lửa.
Bầu không khí vốn đã cực kỳ áp bức bây giờ càng thêm đè nén, người nơi đây căn bản đều hiểu ý của Vương Tử Quân, thế là không khỏi ngây ra như phỗng.
Không biết qua bao lâu Sầm Vật Cương chợt hít vào một hơi rồi nói: - Chủ tịch Vương, lãnh đạo thượng cấp cho ra yêu cầu thiết tha với tốc độ tăng trưởng kinh tế của tỉnh Mật Đông, tôi hy vọng phía ủy ban nhân dân tỉnh có thể cho ra biện pháp để đẩy cao tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh.
- Công tác bảo vệ môi trường là rất quan trọng, chúng ta vừa phải chú trọng hoàn cảnh, vừa phải làm tốt công tác kinh tế, như vậy mới cho thượng cấp một câu trả lời thỏa mãn. Trong công tác kế tiếp thì chúng ta cần phải toàn lực phối hợp với ủy ban nhân dân tỉnh, có gì cần thì chủ tịch Vương cứ việc nói, tôi sẽ cố gắng phối hợp. Giọng nói của Sầm Vật Cương càng ngày càng bình thản, thế nhưng lại không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác lạnh gáy. Bây giờ bí thư Sầm cho ra biểu hiện toàn lực phối hợp, nhìn từ góc độ nào khác, không phải đang ném tất cả trách nhiệm cho Vương Tử Quân sao?
Không phải anh không đồng ý với ý kiến của tôi sao? Được rồi, như vậy thì Vương Tử Quân cứ tha hồ công tác, dù sao thì kinh tế cũng là gánh nặng của ủy ban nhân dân tỉnh, nếu như thời gian tới đây kinh tế của Mật Đông vẫn tiếp tục bết bát, như vậy thì tự anh tiến lên mà nói rõ ràng với lãnh đạo trung ương.
Từ khi Sầm Vật Cương đảm nhiệm vị vị trí bí thư tỉnh ủy đến bây giờ, hắn căn bản vẫn luôn can thiệp vào công tác kinh tế trong tỉnh, thậm chí khi ở thời của Đường Chấn Huy, hơn nữa loại can thiệp này là rất lớn. Khi mà Vương Tử Quân càng thêm vững vàng ở Mật Đông, Sầm Vật Cương căn bản có lực ảnh hưởng quá thấp ở phương diện phát triển kinh tế.
Nhưng lực ảnh hưởng thấp cũng không có nghĩa là bỏ qua, có thể nói cho đến nay Sầm Vật Cương luôn ở vào vị thế chủ đạo trong công tác ở Mật Đông, bây giờ Sầm Vật Cương căn bản vứt thế chủ đạo của mình cho Vương Tử Quân.
Nếu như là trước kia thì người ta sẽ cho rằng Sầm Vật Cương đang nhượng bộ, nhưng tình cảnh bây giờ cũng không ai cho rằng bí thư Sầm đang hào phóng nhường quyền cho Vương Tử Quân, rõ ràng là Vương Tử Quân dưới tình huống này không có lựa chọn gì khác hơn.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt biến đổi của Sầm Vật Cương, hắn không khỏi cắn môi nói: - Trong công tác kế tiếp chúng tôi nhất định sẽ quán triệt tinh thần chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp và tỉnh ủy, sẽ đẩy mạnh phát triển kinh tế, tranh thủ trong thời gian vài tháng còn lại để đẩy kinh tế Mật Đông tiến lên bậc thang mới.
Hội nghị kết thúc trong tĩnh lặng, thế nhưng nhìn qua thì bình tĩnh mà căn bản va chạm quá dữ dội, lại làm cho đám người tham gia hội nghị cảm thấy cực kỳ thổn thức. Vài người thường ủy thân cận với Vương Tử Quân càng cảm thấy lo lắng.
Lúc này đám thường ủy biết rõ tình hình kinh tế của tỉnh Mật Đông, sau khi Vương Tử Quân ra sức chấn chỉnh các xí nghiệp không đảm bảo phương diện môi trường, kinh tế của Mật Đông luôn ở vào trong trạng thái đê mê. Nếu muốn vượt qua giai đoạn này và thúc đẩy kinh tế Mật Đông tiến lên, thật sự không phải là chuyện đơn giản. Lúc này bí thư Sầm lại ném tất cả trách nhiệm công tác lên người Vương Tử Quân.
Hiện tại đã có người thầm suy đoán, kết quả như thế có phải là bí thư Sầm đã nghĩ kỹ rồi không? Thế nhưng đám người này chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, bọn họ đều là lãnh đạo cấp tỉnh, cảm thấy những thứ này căn bản là cố kỵ.
Sau khi Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, Kim Chính Thiện đi đến phòng, hắn phất phất tay với Triệu Hiểu Bạch định đi vào châm trà, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch, hôm nay...
Vương Tử Quân hiểu Kim Chính Thiện sẽ đến nói lời xin lỗi, thế nhưng Kim Chính Thiện còn chưa kịp nói ra thì hắn đã cười nói: - Bí thư Kim, giữa tôi và anh căn bản không cần phải như vậy, tôi biết rõ anh có sự khó xử của mình, dù sao anh cũng không phải là đại biểu cho một người, anh chính là bí thư thị ủy Rừng Mật, khi lên tiếng càng phải quan tâm đến lợi ích của cả thành phố Rừng Mật.
Kim Chính Thiện thở dài một hơi, hắn tiếp nhận ly trà Triệu Hiểu Bạch đưa đến, sau đó mới khẽ nói: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy hội nghị thường ủy hôm nay ngài nên nhường một chút, bây giờ bí thư Sầm không quan tâm và ném tất cả trách nhiệm cho anh, điều này là cực kỳ bất lợi với anh.
- Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Vương Tử Quân cười cười với Kim Chính Thiện, giọng điệu bình thản nhưng tràn đầy kiên quyết.
Kim Chính Thiện nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, mặc dù hắn có rất nhiều lời muốn khuyên nhủ Vương Tử Quân, thế nhưng vô tình cảm thấy không nói nên lời.
- Bí thư Kim, sắp leo lên đến đỉnh núi, căn bản không thể xuất hiện tình huống thất bại trong gang tấc. Nếu không chúng ta muốn tiếp tục hạng mục công tác này, căn bản không biết còn mất bao nhiêu sức lực.
Kim Chính Thiện khẽ gật đầu, hắn thừa nhận quan điểm của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng cảm thấy cách làm của Vương Tử Quân là có chút xúc động. Sau khi do dự giây lát thì hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Tử Quân, ngài làm như vậy căn bản là không hay với chính mình.
- Lúc này tôi không hiểu rõ tình hình của Mật Đông bằng ngài, thế nhưng tôi lại thấy rõ tình hình của thành phố Rừng Mật. Từ tháng năm đến nay phương diện kêu gọi đầu tư của thành phố Rừng Mật giảm xuống hơn một nửa, lại có nhiều xí nghiệp dời đến tỉnh lân cận, bây gời còn có vài xí nghiệp chuẩn bị di dời. Dựa theo ước tính của tôi, cuối năm nay tình hình phát triển kinh tế của Rừng Mật không có gì thay đổi.
Rừng Mật là tỉnh thành của Mật Đông, có địa vị quan trọng ở phương diện kinh tế chính trị ở Mật Đông, có một câu nhìn vào một điểm thấy cả vùng, tình hình của Rừng Mật bây giờ có thể nói cũng là tình hình của cả Mật Đông. Đám xí nghiệp không tuân thủ quy định bảo vệ môi trường cảm thấy không nên tiến hành xử lý chất thải mà rời khỏi Mật Đông, đám xí nghiệp này liên hợp lại sẽ làm cho tốc độ phát triển kinh tế của Mật Đông bị ảnh hưởng khá lớn.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bí thư Chính Thiện nói rất đúng với tình hình thực tế, tình huống ở khắp nơi cũng không khác gì ở Mật Đông, nhưng chúng ta cũng không nên chỉ nhìn vào mặt bất lợi, chúng ta cần phải nhìn vào cả phương diện có lợi của Mật Đông.
- Bảo vệ môi trường cũng chính là chúng ta đang tăng cao sức cạnh tranh của mình, chúng ta bỏ qua một vài sản nghiệp, thế nhưng lại cung cấp cho những sản nghiệp khác nhiềy kỳ ngộ. Thế nên lúc này yêu cầu đối với chúng ta chính là mở rộng ý nghĩ, cân não cho ra những hướng tắt, cố gắng làm tốt công tác kêu gọi đầu tư. Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế sa lông rồi đi đến bên cạnh cửa sổ, hắn kéo cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó nói với gương mặt hào hùng: - Lúc này Mật Đông tuy gặp một ít khó khăn thế nhưng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực nghĩ biện pháp, tôi tin tưởng chúng ta hoàn toàn có thể nghênh đón cơ hội tiến lên.
- Ví dụ như thành phố Rừng Mật, bây giờ tuy có không ít xí nghiệp di dời, thế nhưng cũng làm chúng ta hoàn chỉnh công tác quét sạch chướng ngại cho công tác điều chỉnh sản nghiệp. Chúng ta có thể dựa vào ưu thế của Rừng Mật, đẩy nhanh phương diện xây dựng và kiến thiết sản nghiệp, vì sự phát triển của Rừng Mật mà xây dựng vài cột trụ lớn.
- Đặc biệt là xây dựng trung tâm tài chính, điều này cực kỳ cấp bách. Những doanh nghiệp tài chính căn bản không quá yêu cầu đến hoàn cảnh môi trường, thế nhưng yêu cầu hoàn cảnh của bọn họ đang ngày càng nâng cao. Tôi tin tưởng ở dưới cùng một điều kiện, một hoàn cảnh môi trường làm cho người ta cảm thấy thoải mái tốt đẹp sẽ có sức cạnh tranh mạnh mẽ hơn. Vương Tử Quân nói rồi vẻ mặt chợt có chút vui vẻ, hắn cũng không khỏi nói ra những mưu đồ mình đang suy tính: - Tăng trưởng kinh tế, đề cao GDP là quan trọng, thế nhưng quan trọng hơn hết chính là gia tăng thu nhập của nhân dân, làm cho thu nhập đầu người được tăng cao mới là trọng tâm truy cầu của chúng ta.
Sau nửa giờ trò chuyện thì Kim Chính Thiện rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn chưa thể nào an tâm được. Tuy chủ tịch Vương nói rất hay nhưng vẫn chỉ là mục tiêu, còn cách khá xa hiện tại, sự việc vào lúc này căn bản không đơn giản như lời nói của chủ tịch Vương.
Lúc này chỉ còn ba bốn tháng nữa là đến tết, trong thời gian ba bốn tháng đó chủ tịch Vương có thể đưa kinh tế Mật Đông thoát ra khỏi thung lũng, tiếp tục cảnh tượng phát triển đi lên sao? Kim Chính Thiện tuy có niềm tin vào Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng không khỏi có vài phần lo lắng.
Nếu như không thay đổi được tình hình phát triển kinh tế hiện tại, như vậy áp lực của Vương Tử Quân sẽ ngày càng lớn...
Mùa thu lúc nào cũng là trời cao mây nhạt, ánh nắng vàng ấm áp. Đối với cán bộ bình thường thì bọn họ căn bản cách quá xa với hội nghị thường ủy tỉnh ủy, bọn họ vẫn phải thực hiện từng công tác của mình, tiếp tục cuộc sống bình thản hạnh phúc. Thế nhưng đối với các vị lãnh đạo các thành phố trong tỉnh Mật Đông, hội nghị thường ủy tỉnh ủy vừa rồi căn bản là một chấn động lớn.
- Chủ tịch, chúng ta cần đẩy nhanh tiến độ, mặc dù theo kế hoạch thì đường cao tốc sẽ thông xe sau hai năm nữa, thế nhưng chúng ta không thể xem đó là mục tiêu. Con đường này là một điểm sáng để thành phố Thanh Chuyên có thể tiến lên, nếu xây dựng sớm hơn một ngày, như vậy sẽ làm cho thành phố chúng ta có được thêm cơ hội một ngày. Phùng Vũ Trách chỉ vào công trường đang thi công rồi lớn tiếng nói với Tần Hoài Chung.
Tần Hoài Chung mặc tây trang, lúc này nhìn hắn còn cao ráo anh tuấn hơn cả vị thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đứng bên cạnh, thế nhưng gương mặt có hơi rạm nắng, căn bản là làm cho người ta cảm thấy có thêm vài phần tự tin.
Tần Hoài Chung nhìn thoáng qua Phùng Vũ Trách, hắn cười cười rồi trầm giọng nói; - Bí thư Phùng, tiến độ xây dựng của thành phố chúng ta dạo này căn bản đã tăng tiến rất nhiều, ngày hôm qua chủ tịch Trần phụ trách công tác xây dựng đường cao tốc đã đến báo cáo rõ ràng, nói là bây giờ thậm chí đã thực hiện được công tác của tháng sau.
- Thật vậy sao? Quá tốt rồi. Phùng Vũ Trách cười ha hả, hắn thật sự cảm thấy rất vui mừng vì tình huống này.
Tần Hoài Chung nói tiếp: - Bí thư Phùng, tôi cảm thấy ngài nên rút chút thời gian gặp mặt các vị đồng chí đang chỉ huy xây dựng đường cao tốc, tôi tin tưởng chỉ cần ngài lên tiếng khích lệ, như vậy tính nhiệt tình của các đồng chí sẽ tăng vọt.
- À, tất nhiên là phải có khích lệ, đến khi đó hai chúng ta cùng đi, để cho các đồng chí biết rõ hai chúng ta ăn bản cực kỳ coi trọng tiến độ xây dựng đường cao tốc. Phùng Vũ Trách có quan hệ không tệ với Tần Hoài Chung, thế nên hai bên trò chuyện cũng không có quá nhiều cố kỵ.
- Vậy thì nên chọn thời gian nào đó cho phù hợp. Tần Hoài Chung nói đến đây thì nhìn thoáng qua bốn phía nói: - Bí thư Phùng, ngài có nghe qua thông tin về hội nghị thường ủy tỉnh ủy chưa?
Nhưng Vương Tử Quân cũng biết rõ nhiều chuyện chỉ cần có một khe hở thì sẽ có một lỗ hổng lớn được mở ra. Bây giờ mình đang có được hiệu quả sơ bộ khi đẩy mạnh công tác chỉnh đốn hoàn cảnh môi trường, nếu như bây giờ buông tha, như vậy sẽ là mất đi những gì đã có được.
Phí công vô ích sao? Kiếm củi ba năm đốt một giờ sao?
Vương Tử Quân cắn môi rồi trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, tôi biết chúng ta phải trả giá vì những cố gắng của mình, hơn nữa tôi cũng thừa nhận chịu áp lực không nhỏ, thế nhưng không thể vì chút lợi ích nhất thời mà làm cho giai đoạn công tác của chúng ta trước đó thất bại trong gang tấc.
Bầu không khí trong phòng họp căn bản trở nên cực kỳ vi diệu vì giọng nói không quá lớn của hai vị lãnh đạo. Mọi người đều suy tư về phương diện tình thế sẽ tiếp tục phát triển như thế nào, mà chính mình nên cho ra lựa chọn gì.
Văn Thành Đồ nâng ly nước lên uống một ngụm, hắn cũng không phải là quá khát, đây chỉ là một hành vi vô thức mà thôi. Hắn thật sự có chút cảm khái, một nhân viên tham gia họp uống nước để thấm giọng là tốt, thế nhưng đây cũng là một hành vi tốt để che giâu tâm tư khi mà chính mình đang cảm thấy luống cuống tay chân.
Những lời phản kích sắc bén của Vương Tử Quân căn bản vượt ra ngoài dự đoán của Văn Thành Đồ, hắn thật sự có chút vui mừng, thế nhưng phản ứng của Sầm Vật Cương lại căn bản không quá đối chọi gay gắt với Vương Tử Quân, ngược lại còn giảm đi vài phần.
Điều này làm cho Văn Thành Đồ có chút thất vọng, nhưng sự kiên trì của Vương Tử Quân không khỏi làm cho Văn Thành Đồ liên tục vui sướng. Hắn biết rõ từ giờ khắc này Vương Tử Quân căn bản đã trong sáng hóa vết rách với Sầm Vật Cương.
Kinh tế tụt hậu, bí thư và chủ tịch tỉnh căn bản không có ý niệm tương đồng, bầu không khí mâu thuẫn thế này làm cho khả năng một trong hai người Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương bị điều chỉnh công tác là rất lớn. Không, phải nói là khả năng Vương Tử Quân ra đi là rất lớn.
Chỉ cần Vương Tử Quân rời đi, Văn Thành Đồ cũng có cơ hội tiến lên lấp đầy chỗ trống. Mặc dù nguyện vọng này của hắn cần phải thực hiện thêm nhiều công tác, thế nhưng ít nhất thì hắn vẫn có hy vọng.
- Chủ tịch Tử Quân, anh có thể giữ lại ý kiến của mình, bây giờ chúng ta tiến hành biểu quyết. Sầm Vật Cương lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó cố nén tức giận trong lòng nói.
Biểu quyết còn chưa bắt đầu nhưng Sầm Vật Cương đã tin tưởng vào thắng lợi sau cùng. Dù sao thì tình thế bây giờ quá bất lợi cho Vương Tử Quân. Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh, thế nhưng tốc độ phát triển kinh tế của Mật Đông lại đi xuống, đây căn bản là một con dao cứng nhắc đâm vào người Vương Tử Quân, hơn nữa người giúp đỡ Sầm Vật Cương trong hội nghị thường ủy lại nhiều hơn so với Vương Tử Quân.
Lúc này biểu quyết giống như là biện pháp giải quyết vấn đề duy nhất đối với tất cả mọi người, tuy biểu quyết sẽ càng làm cho mâu thuẫn giữa Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương thêm rõ ràng hơn.
Từng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, đám người trong phòng muốn xem chủ tịch tỉnh còn có phản ứng gì nữa.
Vương Tử Quân ngậm chặt miệng, hắn giống như đã cho ra lựa chọn ở trường hợp này, đó là phải đi theo hướng của mình. Hắn trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói: - Bí thư Sầm, chúng ta nên tuân thủ và tôn trọng pháp luật.
Gương mặt Sầm Vật Cương chợt đỏ bừng lên, lão đang ngồi chợt đứng lên, lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, trong mắt đầy ánh lửa.
Bầu không khí vốn đã cực kỳ áp bức bây giờ càng thêm đè nén, người nơi đây căn bản đều hiểu ý của Vương Tử Quân, thế là không khỏi ngây ra như phỗng.
Không biết qua bao lâu Sầm Vật Cương chợt hít vào một hơi rồi nói: - Chủ tịch Vương, lãnh đạo thượng cấp cho ra yêu cầu thiết tha với tốc độ tăng trưởng kinh tế của tỉnh Mật Đông, tôi hy vọng phía ủy ban nhân dân tỉnh có thể cho ra biện pháp để đẩy cao tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh.
- Công tác bảo vệ môi trường là rất quan trọng, chúng ta vừa phải chú trọng hoàn cảnh, vừa phải làm tốt công tác kinh tế, như vậy mới cho thượng cấp một câu trả lời thỏa mãn. Trong công tác kế tiếp thì chúng ta cần phải toàn lực phối hợp với ủy ban nhân dân tỉnh, có gì cần thì chủ tịch Vương cứ việc nói, tôi sẽ cố gắng phối hợp. Giọng nói của Sầm Vật Cương càng ngày càng bình thản, thế nhưng lại không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác lạnh gáy. Bây giờ bí thư Sầm cho ra biểu hiện toàn lực phối hợp, nhìn từ góc độ nào khác, không phải đang ném tất cả trách nhiệm cho Vương Tử Quân sao?
Không phải anh không đồng ý với ý kiến của tôi sao? Được rồi, như vậy thì Vương Tử Quân cứ tha hồ công tác, dù sao thì kinh tế cũng là gánh nặng của ủy ban nhân dân tỉnh, nếu như thời gian tới đây kinh tế của Mật Đông vẫn tiếp tục bết bát, như vậy thì tự anh tiến lên mà nói rõ ràng với lãnh đạo trung ương.
Từ khi Sầm Vật Cương đảm nhiệm vị vị trí bí thư tỉnh ủy đến bây giờ, hắn căn bản vẫn luôn can thiệp vào công tác kinh tế trong tỉnh, thậm chí khi ở thời của Đường Chấn Huy, hơn nữa loại can thiệp này là rất lớn. Khi mà Vương Tử Quân càng thêm vững vàng ở Mật Đông, Sầm Vật Cương căn bản có lực ảnh hưởng quá thấp ở phương diện phát triển kinh tế.
Nhưng lực ảnh hưởng thấp cũng không có nghĩa là bỏ qua, có thể nói cho đến nay Sầm Vật Cương luôn ở vào vị thế chủ đạo trong công tác ở Mật Đông, bây giờ Sầm Vật Cương căn bản vứt thế chủ đạo của mình cho Vương Tử Quân.
Nếu như là trước kia thì người ta sẽ cho rằng Sầm Vật Cương đang nhượng bộ, nhưng tình cảnh bây giờ cũng không ai cho rằng bí thư Sầm đang hào phóng nhường quyền cho Vương Tử Quân, rõ ràng là Vương Tử Quân dưới tình huống này không có lựa chọn gì khác hơn.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt biến đổi của Sầm Vật Cương, hắn không khỏi cắn môi nói: - Trong công tác kế tiếp chúng tôi nhất định sẽ quán triệt tinh thần chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp và tỉnh ủy, sẽ đẩy mạnh phát triển kinh tế, tranh thủ trong thời gian vài tháng còn lại để đẩy kinh tế Mật Đông tiến lên bậc thang mới.
Hội nghị kết thúc trong tĩnh lặng, thế nhưng nhìn qua thì bình tĩnh mà căn bản va chạm quá dữ dội, lại làm cho đám người tham gia hội nghị cảm thấy cực kỳ thổn thức. Vài người thường ủy thân cận với Vương Tử Quân càng cảm thấy lo lắng.
Lúc này đám thường ủy biết rõ tình hình kinh tế của tỉnh Mật Đông, sau khi Vương Tử Quân ra sức chấn chỉnh các xí nghiệp không đảm bảo phương diện môi trường, kinh tế của Mật Đông luôn ở vào trong trạng thái đê mê. Nếu muốn vượt qua giai đoạn này và thúc đẩy kinh tế Mật Đông tiến lên, thật sự không phải là chuyện đơn giản. Lúc này bí thư Sầm lại ném tất cả trách nhiệm công tác lên người Vương Tử Quân.
Hiện tại đã có người thầm suy đoán, kết quả như thế có phải là bí thư Sầm đã nghĩ kỹ rồi không? Thế nhưng đám người này chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, bọn họ đều là lãnh đạo cấp tỉnh, cảm thấy những thứ này căn bản là cố kỵ.
Sau khi Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, Kim Chính Thiện đi đến phòng, hắn phất phất tay với Triệu Hiểu Bạch định đi vào châm trà, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch, hôm nay...
Vương Tử Quân hiểu Kim Chính Thiện sẽ đến nói lời xin lỗi, thế nhưng Kim Chính Thiện còn chưa kịp nói ra thì hắn đã cười nói: - Bí thư Kim, giữa tôi và anh căn bản không cần phải như vậy, tôi biết rõ anh có sự khó xử của mình, dù sao anh cũng không phải là đại biểu cho một người, anh chính là bí thư thị ủy Rừng Mật, khi lên tiếng càng phải quan tâm đến lợi ích của cả thành phố Rừng Mật.
Kim Chính Thiện thở dài một hơi, hắn tiếp nhận ly trà Triệu Hiểu Bạch đưa đến, sau đó mới khẽ nói: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy hội nghị thường ủy hôm nay ngài nên nhường một chút, bây giờ bí thư Sầm không quan tâm và ném tất cả trách nhiệm cho anh, điều này là cực kỳ bất lợi với anh.
- Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Vương Tử Quân cười cười với Kim Chính Thiện, giọng điệu bình thản nhưng tràn đầy kiên quyết.
Kim Chính Thiện nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, mặc dù hắn có rất nhiều lời muốn khuyên nhủ Vương Tử Quân, thế nhưng vô tình cảm thấy không nói nên lời.
- Bí thư Kim, sắp leo lên đến đỉnh núi, căn bản không thể xuất hiện tình huống thất bại trong gang tấc. Nếu không chúng ta muốn tiếp tục hạng mục công tác này, căn bản không biết còn mất bao nhiêu sức lực.
Kim Chính Thiện khẽ gật đầu, hắn thừa nhận quan điểm của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng cảm thấy cách làm của Vương Tử Quân là có chút xúc động. Sau khi do dự giây lát thì hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Tử Quân, ngài làm như vậy căn bản là không hay với chính mình.
- Lúc này tôi không hiểu rõ tình hình của Mật Đông bằng ngài, thế nhưng tôi lại thấy rõ tình hình của thành phố Rừng Mật. Từ tháng năm đến nay phương diện kêu gọi đầu tư của thành phố Rừng Mật giảm xuống hơn một nửa, lại có nhiều xí nghiệp dời đến tỉnh lân cận, bây gời còn có vài xí nghiệp chuẩn bị di dời. Dựa theo ước tính của tôi, cuối năm nay tình hình phát triển kinh tế của Rừng Mật không có gì thay đổi.
Rừng Mật là tỉnh thành của Mật Đông, có địa vị quan trọng ở phương diện kinh tế chính trị ở Mật Đông, có một câu nhìn vào một điểm thấy cả vùng, tình hình của Rừng Mật bây giờ có thể nói cũng là tình hình của cả Mật Đông. Đám xí nghiệp không tuân thủ quy định bảo vệ môi trường cảm thấy không nên tiến hành xử lý chất thải mà rời khỏi Mật Đông, đám xí nghiệp này liên hợp lại sẽ làm cho tốc độ phát triển kinh tế của Mật Đông bị ảnh hưởng khá lớn.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bí thư Chính Thiện nói rất đúng với tình hình thực tế, tình huống ở khắp nơi cũng không khác gì ở Mật Đông, nhưng chúng ta cũng không nên chỉ nhìn vào mặt bất lợi, chúng ta cần phải nhìn vào cả phương diện có lợi của Mật Đông.
- Bảo vệ môi trường cũng chính là chúng ta đang tăng cao sức cạnh tranh của mình, chúng ta bỏ qua một vài sản nghiệp, thế nhưng lại cung cấp cho những sản nghiệp khác nhiềy kỳ ngộ. Thế nên lúc này yêu cầu đối với chúng ta chính là mở rộng ý nghĩ, cân não cho ra những hướng tắt, cố gắng làm tốt công tác kêu gọi đầu tư. Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế sa lông rồi đi đến bên cạnh cửa sổ, hắn kéo cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó nói với gương mặt hào hùng: - Lúc này Mật Đông tuy gặp một ít khó khăn thế nhưng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực nghĩ biện pháp, tôi tin tưởng chúng ta hoàn toàn có thể nghênh đón cơ hội tiến lên.
- Ví dụ như thành phố Rừng Mật, bây giờ tuy có không ít xí nghiệp di dời, thế nhưng cũng làm chúng ta hoàn chỉnh công tác quét sạch chướng ngại cho công tác điều chỉnh sản nghiệp. Chúng ta có thể dựa vào ưu thế của Rừng Mật, đẩy nhanh phương diện xây dựng và kiến thiết sản nghiệp, vì sự phát triển của Rừng Mật mà xây dựng vài cột trụ lớn.
- Đặc biệt là xây dựng trung tâm tài chính, điều này cực kỳ cấp bách. Những doanh nghiệp tài chính căn bản không quá yêu cầu đến hoàn cảnh môi trường, thế nhưng yêu cầu hoàn cảnh của bọn họ đang ngày càng nâng cao. Tôi tin tưởng ở dưới cùng một điều kiện, một hoàn cảnh môi trường làm cho người ta cảm thấy thoải mái tốt đẹp sẽ có sức cạnh tranh mạnh mẽ hơn. Vương Tử Quân nói rồi vẻ mặt chợt có chút vui vẻ, hắn cũng không khỏi nói ra những mưu đồ mình đang suy tính: - Tăng trưởng kinh tế, đề cao GDP là quan trọng, thế nhưng quan trọng hơn hết chính là gia tăng thu nhập của nhân dân, làm cho thu nhập đầu người được tăng cao mới là trọng tâm truy cầu của chúng ta.
Sau nửa giờ trò chuyện thì Kim Chính Thiện rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn chưa thể nào an tâm được. Tuy chủ tịch Vương nói rất hay nhưng vẫn chỉ là mục tiêu, còn cách khá xa hiện tại, sự việc vào lúc này căn bản không đơn giản như lời nói của chủ tịch Vương.
Lúc này chỉ còn ba bốn tháng nữa là đến tết, trong thời gian ba bốn tháng đó chủ tịch Vương có thể đưa kinh tế Mật Đông thoát ra khỏi thung lũng, tiếp tục cảnh tượng phát triển đi lên sao? Kim Chính Thiện tuy có niềm tin vào Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng không khỏi có vài phần lo lắng.
Nếu như không thay đổi được tình hình phát triển kinh tế hiện tại, như vậy áp lực của Vương Tử Quân sẽ ngày càng lớn...
Mùa thu lúc nào cũng là trời cao mây nhạt, ánh nắng vàng ấm áp. Đối với cán bộ bình thường thì bọn họ căn bản cách quá xa với hội nghị thường ủy tỉnh ủy, bọn họ vẫn phải thực hiện từng công tác của mình, tiếp tục cuộc sống bình thản hạnh phúc. Thế nhưng đối với các vị lãnh đạo các thành phố trong tỉnh Mật Đông, hội nghị thường ủy tỉnh ủy vừa rồi căn bản là một chấn động lớn.
- Chủ tịch, chúng ta cần đẩy nhanh tiến độ, mặc dù theo kế hoạch thì đường cao tốc sẽ thông xe sau hai năm nữa, thế nhưng chúng ta không thể xem đó là mục tiêu. Con đường này là một điểm sáng để thành phố Thanh Chuyên có thể tiến lên, nếu xây dựng sớm hơn một ngày, như vậy sẽ làm cho thành phố chúng ta có được thêm cơ hội một ngày. Phùng Vũ Trách chỉ vào công trường đang thi công rồi lớn tiếng nói với Tần Hoài Chung.
Tần Hoài Chung mặc tây trang, lúc này nhìn hắn còn cao ráo anh tuấn hơn cả vị thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đứng bên cạnh, thế nhưng gương mặt có hơi rạm nắng, căn bản là làm cho người ta cảm thấy có thêm vài phần tự tin.
Tần Hoài Chung nhìn thoáng qua Phùng Vũ Trách, hắn cười cười rồi trầm giọng nói; - Bí thư Phùng, tiến độ xây dựng của thành phố chúng ta dạo này căn bản đã tăng tiến rất nhiều, ngày hôm qua chủ tịch Trần phụ trách công tác xây dựng đường cao tốc đã đến báo cáo rõ ràng, nói là bây giờ thậm chí đã thực hiện được công tác của tháng sau.
- Thật vậy sao? Quá tốt rồi. Phùng Vũ Trách cười ha hả, hắn thật sự cảm thấy rất vui mừng vì tình huống này.
Tần Hoài Chung nói tiếp: - Bí thư Phùng, tôi cảm thấy ngài nên rút chút thời gian gặp mặt các vị đồng chí đang chỉ huy xây dựng đường cao tốc, tôi tin tưởng chỉ cần ngài lên tiếng khích lệ, như vậy tính nhiệt tình của các đồng chí sẽ tăng vọt.
- À, tất nhiên là phải có khích lệ, đến khi đó hai chúng ta cùng đi, để cho các đồng chí biết rõ hai chúng ta ăn bản cực kỳ coi trọng tiến độ xây dựng đường cao tốc. Phùng Vũ Trách có quan hệ không tệ với Tần Hoài Chung, thế nên hai bên trò chuyện cũng không có quá nhiều cố kỵ.
- Vậy thì nên chọn thời gian nào đó cho phù hợp. Tần Hoài Chung nói đến đây thì nhìn thoáng qua bốn phía nói: - Bí thư Phùng, ngài có nghe qua thông tin về hội nghị thường ủy tỉnh ủy chưa?
/1843
|