Phùng Vũ Trách thầm nghĩ nếu chính mình không được đề bạt làm bí thư thị ủy thì thế nào? Hắn vẫn là chủ tịch thành phố, trong thành phố Thanh Chuyên nhất định sẽ không dám nói này nọ về hắn, còn bên ngoài thì sao? Chỉ sợ mình là trò cười cho người ta, hành vi mình giúp đỡ chủ tịch Vương thúc đẩy chỉnh lý các khu quy hoạch trong tỉnh cũng sẽ bị người ta lấy ra làm trò cười.
Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Phùng Vũ Trách lại châm thêm một điếu thuốc, thế là bầu không khí trong phòng đầy khói thuốc. Sau khi quy tư một buổi tối, tâm tình của hắn căn bản đã bình tĩnh lại. Chuyện tiến lên hay không chẳng phải là nhất thời, chính mình đã chọn lựa đi theo chủ tịch Vương, thế nên mình không thể vì chuyện này mà biểu hiện tâm tình gì trước mặt chủ tịch Vương được.
Chủ tịch Vương là người nhớ tình bạn cũ, hơn nữa lại là người có độ tuổi rất tuyệt vời, mình dù đợi vài năm nữa thì chủ tịch Vương cũng không quên mình.
Sáng sớm hôm sau Phùng Vũ Trách thức dậy sau một giấc ngủ vài tiếng, hắn lăn qua lăn lại trên giường hơn nửa giờ, cuối cùng mới có thể đứng lên.
Phùng Vũ Trách nhìn bộ dạng tiều tụy của mình trong gương, hắn biết mình không thể dùng bộ dạng này để đi gặp chủ tịch Vương. Hắn do dự giây lát, sau đó nhanh chóng đi vào phòng tắm nước nóng.
Phùng Vũ Trách cùng thư ký đi ăn sáng, sau đó hắn cảm thấy minh đã khôi phục lại bộ dạng phấn chấn tinh thần. Dưới sự đưa tiễn cung kính và vui vẻ của nhân viên phục vụ khách sạn, Phùng Vũ Trách leo lên xe đi về phía khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Hôm nay Phùng Vũ Trách đã có hẹn với Vương Tử Quân, chỉ là báo cáo cho Vương Tử Quân về công tác chuẩn bị xây dựng đường ở thành phố Thanh Chuyên. Mặc dù số liệu đã được ghi vào trong lòng, thế nhưng trên đường đi hắn vẫn không nhịn được phải lấy báo cáo ra xem lại.
- Chào chủ tịch Phùng. Một tiếng chào hỏi thân mật vang lên đằng sau lưng Phùng Vũ Trách. Phùng Vũ Trách quay đầu nhìn, thấy người chào hỏi mình chính là một trong những vị phó thư ký trưởng của ủy ban nhân dân tỉnh tên là Tần Hoài Chung. Vị thư ký trưởng Tần này hơn bốn mươi tuổi, là một thư ký trưởng trẻ tuổi nhất, công tác khá mạnh mẽ, cho đến nay đều phục vụ công tác cho chủ tịch Hà Kiến Chương, được Hà Kiến Chương coi là ái tướng tâm phúc của mình.
Nếu là trước kia Phùng Vũ Trách gặp mặt Tần Hoài Chung thì nhất định sẽ cảm thấy rất vui, nhưng bây giờ hắn thấy thư ký trưởng Tần, cảm thấy trong lòng có vài phần không thoải mái. Vì Tần Hoài Chung chính là một trong những nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên, là người sắp xếp trước mình trong danh sách kia.
Tần Hoài Chung có lẽ bây giờ đã biết được tin tức, số quan hệ của mình trong tỉnh ủy căn bản không bằng Tần Hoài Chung, bây giờ mình đã biết chuyện này, chẳng lẽ Tần Hoài Chung còn chưa biết sao? Trong đầu Phùng Vũ Trách lóe lên vài ý nghĩ, hắn do dự giây lát rồi cười bắt tay với đối phương: - Chào thư ký trưởng Tần.
Hai người bắt tay nhau rồi đi về phía khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Tần Hoài Chung cũng không quá quen thuộc Phùng Vũ Trách, vì vậy hai người trò chuyện tuy có vẻ nóng bỏng nhưng lại rất trống rỗng. Đối với người trong quan trường thì nói những lời nóng hổi nhưng không có ý nghĩa gì thực chất là một phương diện tu luyện. Khi anh trò chuyện với ai cũng nhiệt tình, nhưng khi rời đi mới phát hiện những lời nói kia căn bản giống như không, như vậy phương diện tu luyện của anh đã được xem là hợp cách.
- Chủ tịch Phùng, sau khi anh báo cáo công tác với chủ tịch Vương xong, mời anh đến chỗ tôi uống trà. Khi hai bên chia tay nhau thì Tần Hoài Chung cười nói với Phùng Vũ Trách.
Phùng Vũ Trách khẽ gật đầu nói: - Nếu như không có chuyện gì khẩn cấp, như vậy tôi nhất định sẽ đến phòng làm việc của thư ký trưởng Tần một chuyến.
Phùng Vũ Trách lên lầu với gương mặt âm trầm, hắn biết rõ chủ tịch Vương thích cán bộ trẻ tuổi, hơn nữa làm việc lại rất thân mật với chủ tịch Hà. Thế nhưng để cho Tần Hoài Chung đến thành phố Thanh Chuyên nhận công tác, có phải là ý kiến của chủ tịch Vương hay không?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì giống như một con độc xà quấn lấy trong lòng Phùng Vũ Trách. Tuy hắn không muốn thừa nhận nó là sự thật, thế nhưng sự thật nói cho hắn biết khả năng này là rất lớn.
- Chào chủ tịch Phùng. Triệu Hiểu Bạch thấy Phùng Vũ Trách đi đến thì nhanh chóng đứng lên chào hỏi.
Phùng Vũ Trách tuy có chuyện trong lòng nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại Triệu Hiểu Bạch. Sau khi ngồi xuống đối diện với Triệu Hiểu Bạch thì hắn cười nói: - Bây giờ chủ tịch có thời gian không?
- Chủ tịch đang chờ anh báo cáo công tác, vừa rồi anh ấy có nói ngài cứ việc đẩy cửa đi vào phòng. Triệu Hiểu Bạch cười cười với Phùng Vũ Trách rồi khẽ nói.
Phùng Vũ Trách nở nụ cười cảm kích với Triệu Hiểu Bạch, ý nghĩa của nó là gì thì không cần nói cũng biết. Hai phút sau hắn đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi hắn đi vào thì thấy Vương Tử Quân đang viết cái gì đó, Vương Tử Quân chợt trầm giọng nói: - Chào chủ tịch Phùng, mời anh ngồi.
Phùng Vũ Trách thấy Vương Tử Quân đang bận rộn thì cũng không dám lên tiếng, hắn ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, chờ lãnh đạo viết cho xong.
Hai phút sau Vương Tử Quân buông bút, hắn đứng lên khỏi ghế sa lông rồi nói với Phùng Vũ Trách: - Chủ tịch Phùng, lần này đường cao tốc chính là một kỳ ngộ khó có được của thành phố Thanh Chuyên trên con đường phát triển kinh tế, các anh cần phải nắm bắt thật chặt kỳ ngộ này, cố gắng giảm bớt sự chênh lệch với các anh em hàng xóm trong tỉnh, điều này có lẽ cũng không là vấn đề gì lớn.
- Chủ tịch Vương xin cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khắc ghi chỉ thị của ngài, sẽ tuyệt đối không để mất đi cơ hội lần này. Phùng Vũ Trách nói và cố gắng làm cho gương mặt của mình cực kỳ đoan chính, hắn bắt đầu báo cáo với Vương Tử Quân về phương diện phải làm sao để chuẩn bị tốt cho hạng mục xây dựng đường cao tốc.
Vương Tử Quân căn bản không chỉ là chăm chú lắng nghe, đôi khi còn cầm bút ghi chép, thỉnh thoảng lại trao đổi ý kiến với Phùng Vũ Trách, thế là vô tình nửa giờ đã trôi qua.
- Ngày hôm qua tôi đã liên hệ với lãnh đạo bộ giao thông, các vị lãnh đạo bộ giao thông căn bản tỏ ra giúp đỡ hạng mục đường cao tốc này. Nhưng bây giờ các nơi khác cũng muốn đẩy mạnh mở đường, thế nên tốc độ của chúng ta phải nhanh chóng một chút. Vương Tử Quân đứng lên khỏi chỗ ngồi, sau đó hắn cười nói với Phùng Vũ Trách.
Phùng Vũ Trách gật đầu đồng ý, sau đó nói thêm vài câu rồi nói lời cáo từ với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng Phùng Vũ Trách rời đi mà nụ cười trên mặt dần biến mất, chỉ còn lại vẻ âm trầm. Vẻ mặt của hắn sở dĩ biến đổi như vậy chính là vì tối qua phòng tổ chức có đưa đến một văn kiện điều động cán bộ.
Vương Tử Quân đã trao đổi với Uông Thanh Minh một lần về phương diện nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên, hắn đề cử Phùng Vũ Trách. Nhưng bây giờ phương án bổ nhiệm lại có thêm Tần Hoài Chung đứng trước Phùng Vũ Trách.
Điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút bực mình, hắn cũng không gọi điện thoại cho Uông Thanh Minh, ngược lại tối qua Uông Thanh Minh có gọi điện thoại đến. Mặc dù Uông Thanh Minh không nói rõ ràng, thế nhưng ý nghĩa lời nói lại quá dễ hiểu, đó là Uông Thanh Minh căn bản không làm chủ được ở sự kiện này.
Có thể làm cho Uông Thanh Minh không làm chủ được ở phương diện nhân sự thì chỉ có hai người, một là Sầm Vật Cương, hai là Văn Thành Đồ. Trong phương diện đề cử này thì Vương Tử Quân càng nhìn ra một ý nghĩa khác, Tần Hoài Chung căn bản là ái tướng tâm phúc của Hà Kiến Chương, nếu như có thể đi đến làm bí thư thị ủy Thanh Chuyên, như vậy sẽ là một bước lên mây.
Trong sự kiện này rõ ràng có người ném cho mình hai lựa chọn, một là chọn Phùng Vũ Trách hoặc là chọn Tần Hoài Chung. Nếu lựa chọn Tần Hoài Chung, tuy có thể tiếp tục bảo trì đồng minh mới Hà Kiến Chương, thế nhưng sẽ làm cho những người đi theo mình cảm thấy trái tim băng giá.
Dù sao thì nhân tâm cũng là thịt, hơn nữa ai làm việc thế nào thì căn bản là quá rõ ràng. Phùng Vũ Trách là người giúp đỡ mình rất lớn, chính mình không báo đáp cho tốt, như vậy thì còn có ai tình nguyện đi theo?
Thủ đoạn này tuy có thể nhìn thấy rõ ràng thế nhưng lại khó thể ra tay, dù sao thì phương diện khó chọn lựa này cũng không sợ anh nhìn rõ vấn đề.
Sau hơn một năm tìm hiểu tình huống, Vương Tử Quân biết rõ đây không phải là thủ đoạn của Sầm Vật Cương. Nhưng sự việc này được phổ biến, không có cái gật đầu của Sầm Vật Cương là không được.
Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh, phương diện nhân sự căn bản không có quá nhiều lực lượng, bây giờ Văn Thành Đồ lại dựa về phía Sầm Vật Cương, rõ ràng làm cho lực lượng của hắn ngày càng yếu. Trong phương diện công tác nhân sự thì Vương Tử Quân không muốn tranh chấp với Sầm Vật Cương, thế nhưng bây giờ có xu thế bức người, hắn không thể không cho ra phản ứng.
Khi Phùng Vũ Trách đến phòng làm việc của mình, Vương Tử Quân luôn quan sát phản ứng của người này, hắn muốn xem dưới tình huống như vậy thì Phùng Vũ Trách sẽ biểu hiện ra sao? Biểu hiện vừa rồi của Phùng Vũ Trách căn bản làm cho Vương Tử Quân thỏa mãn, hắn tin Phùng Vũ Trách đã biết tin tức này, nhưng sau khi đã được biết mà vẫn bảo trì biểu hiện bình tĩnh như vậy, càng làm cho Vương Tử Quân có thêm vài phần tán thưởng.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn không nhịn được phải châm một điếu thuốc, thế nhưng sau đó lại thu hồi. Nếu như hắn đã có quyết định giảm hút thuốc, hắn cũng không nên lợi dụng chuyện này để vi phạm.
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, khi hắn cầm lên phương án công khai lựa chọn cán bộ, hắn không khỏi lộ ra nụ cười.
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Hà nói có chuyện cần báo cáo với ngài. Triệu Hiểu Bạch khẽ gõ cửa đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân rồi khẽ báo cáo.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đặt văn kiện trong tay xuống, sau đó cười tươi đi ra nghênh đón Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương báo cáo cho Vương Tử Quân về vài phương diện chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, sau đó khẽ nói: - Chủ tịch, ngài đã xem qua văn kiện điều động nhân sự của phòng tổ chức lần này chưa?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi cười nói: - Tôi đã xem qua.
Hà Kiến Chương có chút do dự, sau đó mới nói: - Chủ tịch, Hoài Chung có năng lực tốt, hơn nữa cũng có kinh nghiệm công tác cơ sở, nếu như có thể đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên, cũng rất có lợi cho sự phát triển của cậu ấy.
Hà Kiến Chương nói không nhiều thế nhưng rõ ràng là muốn nói tốt cho Tần Hoài Chung với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân căn bản không tin Hà Kiến Chương không nhìn rõ sự kiện này, sau khi biết rõ mà còn đến đây nói như vậy, hắn biết rõ Tần Hoài Chung nhất định đã thông qua đấu tranh tư tưởng.
Sau khi được trở thành phó chủ tịch thường vụ tỉnh, Hà Kiến Chương căn bản đều giúp đỡ mình ở phương diện công tác, có lẽ cũng suy nghĩ qua những gì khó xử của mình. Bây giờ Hà Kiến Chương cho ra đề nghị như vậy, rõ ràng là cực kỳ yêu thích Tần Hoài Chung.
Có đôi khi Hà Kiến Chương cũng là thân bất do kỷ, Tần Hoài Chung là người phục vụ cho hắn nhiều năm, nếu như hắn không giúp đỡ người của mình ở sự kiện này, như vậy cũng rất khó chịu ở phương diện tâm lý.
Một kế sách đơn giản thế nhưng nếu vận dụng thỏa đáng thì sẽ đạt đến hiệu quả tốt nhất. Sau sự kiện Thành Đồ lần trước bị chịu thiệt hại mà vẫn luôn nhẫn nại, bây giờ xem ra bắt đầu bộc lộ mũi nhọn của mình.
Vương Tử Quân nhìn Hà Kiến Chương, sau đó hắn uống một ngụm trà rồi thản nhiên nói; - Việc bổ nhiệm ở thành phố Thanh Chuyên thì tổ chức sẽ có suy xét trù tính chung, tôi cảm thấy sẽ chọn được người lãnh đạo tốt nhất cho thành phố Thanh Chuyên.
Hai hàng chân mày của Sầm Vật Cương chợt nhíu lại, lúc này trước mặt lão chính là nhật báo Mật Đông.
Nếu để cho tổng biên tập nhật báo Mật Đông biết được thái độ của Sầm Vật Cương với tờ báo của mình, nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ khủng hoảng. Mặc dù Sầm Vật Cương không có quyền lợi quyết định báo chí phải đưa tin gì, thế nhưng nếu muốn thay đổi lãnh đạo tờ báo, điều này căn bản là lời nói của bí thư Sầm cực kỳ có tác dụng.
Sầm Vật Cương không phải đau đầu vì chất lượng biên tâp xử lý của tờ báo, chủ yếu là vì một bài báo với chữ ký là Vương Tử Quân.
Bài báo này không quá dài thế nhưng lại không khỏi làm cho Sầm Vật Cương chợt nhíu mày, vì nội dung của nó thật sự vượt ra ngoài ý nghĩ của lão. Lão thật sự không ngờ bây giờ Vương Tử Quân lại cho ra một bài viết như thế.
Tựa đề của bài báo chính là: "Đẩy mạnh cơ chế cạnh tranh và tiến thêm một bước trong công tác phân công công khai cán bộ!". Nội dung của bài báo căn bản giống như tựa đề, không có bất kỳ chỗ nào yếu kém.
Nếu như bài báo này không phải là tác phẩm của Vương Tử Quân, căn bản cũng không được xuất hiện trên vị trí quan trọng nhất ở trang nhất nhật báo Mật Đông. Cũng vì bài viết này mà Sầm Vật Cương vừa rồi phải cố gắng áp chế cảm giác không vui để mất một giờ xem xét và suy nghẫm.
Đối với Sầm Vật Cương thì một giờ cực kỳ quý giá, có đôi khi một vị thường ủy tỉnh ủy đến báo cáo công tác với lão chỉ có được nửa giờ thời gian mà thôi.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, thư ký đi vào, sua đó hắn nhìn thoáng qua bộ dạng trầm ngâm của Sầm Vật Cương, cuối cùng khẽ báo cáo: - Bí thư Sầm, bảy giờ rưỡi sáng hôm nay ở phòng họp số hai...
Sầm Vật Cương không chờ thư ký nói xong mà khoát tay áo nói: - Được rồi, tạm thời cho thư ký trưởng thay mặt tôi tham gia hội nghị, tôi còn có chuyện khác.
Thư ký có chút sững sốt, hắn hiểu rất rõ thói quen làm việc của Sầm Vật Cương, hầu như là những gì đã được quyết định sẽ không bao giờ thay đổi, hôm nay bí thư Sầm làm sao vậy?
Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Phùng Vũ Trách lại châm thêm một điếu thuốc, thế là bầu không khí trong phòng đầy khói thuốc. Sau khi quy tư một buổi tối, tâm tình của hắn căn bản đã bình tĩnh lại. Chuyện tiến lên hay không chẳng phải là nhất thời, chính mình đã chọn lựa đi theo chủ tịch Vương, thế nên mình không thể vì chuyện này mà biểu hiện tâm tình gì trước mặt chủ tịch Vương được.
Chủ tịch Vương là người nhớ tình bạn cũ, hơn nữa lại là người có độ tuổi rất tuyệt vời, mình dù đợi vài năm nữa thì chủ tịch Vương cũng không quên mình.
Sáng sớm hôm sau Phùng Vũ Trách thức dậy sau một giấc ngủ vài tiếng, hắn lăn qua lăn lại trên giường hơn nửa giờ, cuối cùng mới có thể đứng lên.
Phùng Vũ Trách nhìn bộ dạng tiều tụy của mình trong gương, hắn biết mình không thể dùng bộ dạng này để đi gặp chủ tịch Vương. Hắn do dự giây lát, sau đó nhanh chóng đi vào phòng tắm nước nóng.
Phùng Vũ Trách cùng thư ký đi ăn sáng, sau đó hắn cảm thấy minh đã khôi phục lại bộ dạng phấn chấn tinh thần. Dưới sự đưa tiễn cung kính và vui vẻ của nhân viên phục vụ khách sạn, Phùng Vũ Trách leo lên xe đi về phía khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Hôm nay Phùng Vũ Trách đã có hẹn với Vương Tử Quân, chỉ là báo cáo cho Vương Tử Quân về công tác chuẩn bị xây dựng đường ở thành phố Thanh Chuyên. Mặc dù số liệu đã được ghi vào trong lòng, thế nhưng trên đường đi hắn vẫn không nhịn được phải lấy báo cáo ra xem lại.
- Chào chủ tịch Phùng. Một tiếng chào hỏi thân mật vang lên đằng sau lưng Phùng Vũ Trách. Phùng Vũ Trách quay đầu nhìn, thấy người chào hỏi mình chính là một trong những vị phó thư ký trưởng của ủy ban nhân dân tỉnh tên là Tần Hoài Chung. Vị thư ký trưởng Tần này hơn bốn mươi tuổi, là một thư ký trưởng trẻ tuổi nhất, công tác khá mạnh mẽ, cho đến nay đều phục vụ công tác cho chủ tịch Hà Kiến Chương, được Hà Kiến Chương coi là ái tướng tâm phúc của mình.
Nếu là trước kia Phùng Vũ Trách gặp mặt Tần Hoài Chung thì nhất định sẽ cảm thấy rất vui, nhưng bây giờ hắn thấy thư ký trưởng Tần, cảm thấy trong lòng có vài phần không thoải mái. Vì Tần Hoài Chung chính là một trong những nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên, là người sắp xếp trước mình trong danh sách kia.
Tần Hoài Chung có lẽ bây giờ đã biết được tin tức, số quan hệ của mình trong tỉnh ủy căn bản không bằng Tần Hoài Chung, bây giờ mình đã biết chuyện này, chẳng lẽ Tần Hoài Chung còn chưa biết sao? Trong đầu Phùng Vũ Trách lóe lên vài ý nghĩ, hắn do dự giây lát rồi cười bắt tay với đối phương: - Chào thư ký trưởng Tần.
Hai người bắt tay nhau rồi đi về phía khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Tần Hoài Chung cũng không quá quen thuộc Phùng Vũ Trách, vì vậy hai người trò chuyện tuy có vẻ nóng bỏng nhưng lại rất trống rỗng. Đối với người trong quan trường thì nói những lời nóng hổi nhưng không có ý nghĩa gì thực chất là một phương diện tu luyện. Khi anh trò chuyện với ai cũng nhiệt tình, nhưng khi rời đi mới phát hiện những lời nói kia căn bản giống như không, như vậy phương diện tu luyện của anh đã được xem là hợp cách.
- Chủ tịch Phùng, sau khi anh báo cáo công tác với chủ tịch Vương xong, mời anh đến chỗ tôi uống trà. Khi hai bên chia tay nhau thì Tần Hoài Chung cười nói với Phùng Vũ Trách.
Phùng Vũ Trách khẽ gật đầu nói: - Nếu như không có chuyện gì khẩn cấp, như vậy tôi nhất định sẽ đến phòng làm việc của thư ký trưởng Tần một chuyến.
Phùng Vũ Trách lên lầu với gương mặt âm trầm, hắn biết rõ chủ tịch Vương thích cán bộ trẻ tuổi, hơn nữa làm việc lại rất thân mật với chủ tịch Hà. Thế nhưng để cho Tần Hoài Chung đến thành phố Thanh Chuyên nhận công tác, có phải là ý kiến của chủ tịch Vương hay không?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì giống như một con độc xà quấn lấy trong lòng Phùng Vũ Trách. Tuy hắn không muốn thừa nhận nó là sự thật, thế nhưng sự thật nói cho hắn biết khả năng này là rất lớn.
- Chào chủ tịch Phùng. Triệu Hiểu Bạch thấy Phùng Vũ Trách đi đến thì nhanh chóng đứng lên chào hỏi.
Phùng Vũ Trách tuy có chuyện trong lòng nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại Triệu Hiểu Bạch. Sau khi ngồi xuống đối diện với Triệu Hiểu Bạch thì hắn cười nói: - Bây giờ chủ tịch có thời gian không?
- Chủ tịch đang chờ anh báo cáo công tác, vừa rồi anh ấy có nói ngài cứ việc đẩy cửa đi vào phòng. Triệu Hiểu Bạch cười cười với Phùng Vũ Trách rồi khẽ nói.
Phùng Vũ Trách nở nụ cười cảm kích với Triệu Hiểu Bạch, ý nghĩa của nó là gì thì không cần nói cũng biết. Hai phút sau hắn đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi hắn đi vào thì thấy Vương Tử Quân đang viết cái gì đó, Vương Tử Quân chợt trầm giọng nói: - Chào chủ tịch Phùng, mời anh ngồi.
Phùng Vũ Trách thấy Vương Tử Quân đang bận rộn thì cũng không dám lên tiếng, hắn ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, chờ lãnh đạo viết cho xong.
Hai phút sau Vương Tử Quân buông bút, hắn đứng lên khỏi ghế sa lông rồi nói với Phùng Vũ Trách: - Chủ tịch Phùng, lần này đường cao tốc chính là một kỳ ngộ khó có được của thành phố Thanh Chuyên trên con đường phát triển kinh tế, các anh cần phải nắm bắt thật chặt kỳ ngộ này, cố gắng giảm bớt sự chênh lệch với các anh em hàng xóm trong tỉnh, điều này có lẽ cũng không là vấn đề gì lớn.
- Chủ tịch Vương xin cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khắc ghi chỉ thị của ngài, sẽ tuyệt đối không để mất đi cơ hội lần này. Phùng Vũ Trách nói và cố gắng làm cho gương mặt của mình cực kỳ đoan chính, hắn bắt đầu báo cáo với Vương Tử Quân về phương diện phải làm sao để chuẩn bị tốt cho hạng mục xây dựng đường cao tốc.
Vương Tử Quân căn bản không chỉ là chăm chú lắng nghe, đôi khi còn cầm bút ghi chép, thỉnh thoảng lại trao đổi ý kiến với Phùng Vũ Trách, thế là vô tình nửa giờ đã trôi qua.
- Ngày hôm qua tôi đã liên hệ với lãnh đạo bộ giao thông, các vị lãnh đạo bộ giao thông căn bản tỏ ra giúp đỡ hạng mục đường cao tốc này. Nhưng bây giờ các nơi khác cũng muốn đẩy mạnh mở đường, thế nên tốc độ của chúng ta phải nhanh chóng một chút. Vương Tử Quân đứng lên khỏi chỗ ngồi, sau đó hắn cười nói với Phùng Vũ Trách.
Phùng Vũ Trách gật đầu đồng ý, sau đó nói thêm vài câu rồi nói lời cáo từ với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng Phùng Vũ Trách rời đi mà nụ cười trên mặt dần biến mất, chỉ còn lại vẻ âm trầm. Vẻ mặt của hắn sở dĩ biến đổi như vậy chính là vì tối qua phòng tổ chức có đưa đến một văn kiện điều động cán bộ.
Vương Tử Quân đã trao đổi với Uông Thanh Minh một lần về phương diện nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên, hắn đề cử Phùng Vũ Trách. Nhưng bây giờ phương án bổ nhiệm lại có thêm Tần Hoài Chung đứng trước Phùng Vũ Trách.
Điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút bực mình, hắn cũng không gọi điện thoại cho Uông Thanh Minh, ngược lại tối qua Uông Thanh Minh có gọi điện thoại đến. Mặc dù Uông Thanh Minh không nói rõ ràng, thế nhưng ý nghĩa lời nói lại quá dễ hiểu, đó là Uông Thanh Minh căn bản không làm chủ được ở sự kiện này.
Có thể làm cho Uông Thanh Minh không làm chủ được ở phương diện nhân sự thì chỉ có hai người, một là Sầm Vật Cương, hai là Văn Thành Đồ. Trong phương diện đề cử này thì Vương Tử Quân càng nhìn ra một ý nghĩa khác, Tần Hoài Chung căn bản là ái tướng tâm phúc của Hà Kiến Chương, nếu như có thể đi đến làm bí thư thị ủy Thanh Chuyên, như vậy sẽ là một bước lên mây.
Trong sự kiện này rõ ràng có người ném cho mình hai lựa chọn, một là chọn Phùng Vũ Trách hoặc là chọn Tần Hoài Chung. Nếu lựa chọn Tần Hoài Chung, tuy có thể tiếp tục bảo trì đồng minh mới Hà Kiến Chương, thế nhưng sẽ làm cho những người đi theo mình cảm thấy trái tim băng giá.
Dù sao thì nhân tâm cũng là thịt, hơn nữa ai làm việc thế nào thì căn bản là quá rõ ràng. Phùng Vũ Trách là người giúp đỡ mình rất lớn, chính mình không báo đáp cho tốt, như vậy thì còn có ai tình nguyện đi theo?
Thủ đoạn này tuy có thể nhìn thấy rõ ràng thế nhưng lại khó thể ra tay, dù sao thì phương diện khó chọn lựa này cũng không sợ anh nhìn rõ vấn đề.
Sau hơn một năm tìm hiểu tình huống, Vương Tử Quân biết rõ đây không phải là thủ đoạn của Sầm Vật Cương. Nhưng sự việc này được phổ biến, không có cái gật đầu của Sầm Vật Cương là không được.
Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh, phương diện nhân sự căn bản không có quá nhiều lực lượng, bây giờ Văn Thành Đồ lại dựa về phía Sầm Vật Cương, rõ ràng làm cho lực lượng của hắn ngày càng yếu. Trong phương diện công tác nhân sự thì Vương Tử Quân không muốn tranh chấp với Sầm Vật Cương, thế nhưng bây giờ có xu thế bức người, hắn không thể không cho ra phản ứng.
Khi Phùng Vũ Trách đến phòng làm việc của mình, Vương Tử Quân luôn quan sát phản ứng của người này, hắn muốn xem dưới tình huống như vậy thì Phùng Vũ Trách sẽ biểu hiện ra sao? Biểu hiện vừa rồi của Phùng Vũ Trách căn bản làm cho Vương Tử Quân thỏa mãn, hắn tin Phùng Vũ Trách đã biết tin tức này, nhưng sau khi đã được biết mà vẫn bảo trì biểu hiện bình tĩnh như vậy, càng làm cho Vương Tử Quân có thêm vài phần tán thưởng.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn không nhịn được phải châm một điếu thuốc, thế nhưng sau đó lại thu hồi. Nếu như hắn đã có quyết định giảm hút thuốc, hắn cũng không nên lợi dụng chuyện này để vi phạm.
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, khi hắn cầm lên phương án công khai lựa chọn cán bộ, hắn không khỏi lộ ra nụ cười.
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Hà nói có chuyện cần báo cáo với ngài. Triệu Hiểu Bạch khẽ gõ cửa đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân rồi khẽ báo cáo.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đặt văn kiện trong tay xuống, sau đó cười tươi đi ra nghênh đón Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương báo cáo cho Vương Tử Quân về vài phương diện chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, sau đó khẽ nói: - Chủ tịch, ngài đã xem qua văn kiện điều động nhân sự của phòng tổ chức lần này chưa?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi cười nói: - Tôi đã xem qua.
Hà Kiến Chương có chút do dự, sau đó mới nói: - Chủ tịch, Hoài Chung có năng lực tốt, hơn nữa cũng có kinh nghiệm công tác cơ sở, nếu như có thể đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên, cũng rất có lợi cho sự phát triển của cậu ấy.
Hà Kiến Chương nói không nhiều thế nhưng rõ ràng là muốn nói tốt cho Tần Hoài Chung với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân căn bản không tin Hà Kiến Chương không nhìn rõ sự kiện này, sau khi biết rõ mà còn đến đây nói như vậy, hắn biết rõ Tần Hoài Chung nhất định đã thông qua đấu tranh tư tưởng.
Sau khi được trở thành phó chủ tịch thường vụ tỉnh, Hà Kiến Chương căn bản đều giúp đỡ mình ở phương diện công tác, có lẽ cũng suy nghĩ qua những gì khó xử của mình. Bây giờ Hà Kiến Chương cho ra đề nghị như vậy, rõ ràng là cực kỳ yêu thích Tần Hoài Chung.
Có đôi khi Hà Kiến Chương cũng là thân bất do kỷ, Tần Hoài Chung là người phục vụ cho hắn nhiều năm, nếu như hắn không giúp đỡ người của mình ở sự kiện này, như vậy cũng rất khó chịu ở phương diện tâm lý.
Một kế sách đơn giản thế nhưng nếu vận dụng thỏa đáng thì sẽ đạt đến hiệu quả tốt nhất. Sau sự kiện Thành Đồ lần trước bị chịu thiệt hại mà vẫn luôn nhẫn nại, bây giờ xem ra bắt đầu bộc lộ mũi nhọn của mình.
Vương Tử Quân nhìn Hà Kiến Chương, sau đó hắn uống một ngụm trà rồi thản nhiên nói; - Việc bổ nhiệm ở thành phố Thanh Chuyên thì tổ chức sẽ có suy xét trù tính chung, tôi cảm thấy sẽ chọn được người lãnh đạo tốt nhất cho thành phố Thanh Chuyên.
Hai hàng chân mày của Sầm Vật Cương chợt nhíu lại, lúc này trước mặt lão chính là nhật báo Mật Đông.
Nếu để cho tổng biên tập nhật báo Mật Đông biết được thái độ của Sầm Vật Cương với tờ báo của mình, nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ khủng hoảng. Mặc dù Sầm Vật Cương không có quyền lợi quyết định báo chí phải đưa tin gì, thế nhưng nếu muốn thay đổi lãnh đạo tờ báo, điều này căn bản là lời nói của bí thư Sầm cực kỳ có tác dụng.
Sầm Vật Cương không phải đau đầu vì chất lượng biên tâp xử lý của tờ báo, chủ yếu là vì một bài báo với chữ ký là Vương Tử Quân.
Bài báo này không quá dài thế nhưng lại không khỏi làm cho Sầm Vật Cương chợt nhíu mày, vì nội dung của nó thật sự vượt ra ngoài ý nghĩ của lão. Lão thật sự không ngờ bây giờ Vương Tử Quân lại cho ra một bài viết như thế.
Tựa đề của bài báo chính là: "Đẩy mạnh cơ chế cạnh tranh và tiến thêm một bước trong công tác phân công công khai cán bộ!". Nội dung của bài báo căn bản giống như tựa đề, không có bất kỳ chỗ nào yếu kém.
Nếu như bài báo này không phải là tác phẩm của Vương Tử Quân, căn bản cũng không được xuất hiện trên vị trí quan trọng nhất ở trang nhất nhật báo Mật Đông. Cũng vì bài viết này mà Sầm Vật Cương vừa rồi phải cố gắng áp chế cảm giác không vui để mất một giờ xem xét và suy nghẫm.
Đối với Sầm Vật Cương thì một giờ cực kỳ quý giá, có đôi khi một vị thường ủy tỉnh ủy đến báo cáo công tác với lão chỉ có được nửa giờ thời gian mà thôi.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, thư ký đi vào, sua đó hắn nhìn thoáng qua bộ dạng trầm ngâm của Sầm Vật Cương, cuối cùng khẽ báo cáo: - Bí thư Sầm, bảy giờ rưỡi sáng hôm nay ở phòng họp số hai...
Sầm Vật Cương không chờ thư ký nói xong mà khoát tay áo nói: - Được rồi, tạm thời cho thư ký trưởng thay mặt tôi tham gia hội nghị, tôi còn có chuyện khác.
Thư ký có chút sững sốt, hắn hiểu rất rõ thói quen làm việc của Sầm Vật Cương, hầu như là những gì đã được quyết định sẽ không bao giờ thay đổi, hôm nay bí thư Sầm làm sao vậy?
/1843
|