- Hiểu Bạch, cậu liên lạc với bí thư Sầm, xem hôm nay bí thư Sầm có thời gian hay không, tôi muốn đến báo cáo công tác với anh ấy một chuyến. Vương Tử Quân cười nói ra sắp xếp với Triệu Hiểu Bạch.
Triệu Hiểu Bạch nghe vậy thì không khỏi sững sờ, lẽ ra hôm nay chủ tịch Vương phải có tâm tình không vui mới đúng, vì hai ngày qua người đến tìm gặp chủ tịch Vương chen chúc trong phòng của hắn, mà những người này căn bản đều không đắc tội được.
Đám người cứng cỏi kia căn bản đến tìm gặp chủ tịch Vương cũng chỉ là vì một nguyên nhân, đó là muốn chủ tịch Vương có thể bỏ quá cho những khu quy hoạch không đủ điều kiện dưới huyện của mình.
Chẳng lẽ bọn họ không biết nói ra như vậy sẽ làm cho chủ tịch Vương rất khó khăn sao? Triệu Hiểu Bạch nhìn đám người kia đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, lại dùng giọng hào hùng nói với chủ tịch Vương như vậy, thế là không khỏi cảm thấy có vài phần sốt ruột.
Trước kia Triệu Hiểu Bạch đối mặt với tình huống thế này sẽ cảm thấy cực kỳ căm phẫn, hy vọng chủ tịch Vương có thể cho ra thủ đoạn sấm sét để giải quyết cho xong. Nhưng sau khi làm thư ký cho Vương Tử Quân nhiều ngày, hắn càng trưởng thành hơn. Hắn biết rõ nhiều khi lãnh đạo cũng rơi vào hoàn cảnh khó khăn, vì mội quan hệ trong xã hội rất phức tạp, dù một quan viên có cứng rắn thế nào cũng sẽ bị ma xát đi các góc cạnh, sẽ nhụt chí dần dần, sau đó chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.
Lúc này chủ tịch Vương muốn gặp bí thư Sầm, chẳng lẽ chủ tịch Vương đã không thể chịu đựng nổi trong sự kiện lần này? Trong đầu Triệu Hiểu Bạch lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là không khỏi liên hệ với thư ký của Sầm Vật Cương. Một phút sau hắn báo cáo với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, bây giờ bí thư Sầm có thời gian rảnh.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn thu dọn vài thứ trên bàn làm việc rồi nói: - Chúng ta đi sang đó thôi.
Triệu Hiểu Bạch đi theo sau lưng Vương Tử Quân, hắn nhìn hình bóng bước đi khá nhanh của chủ tịch Vương, càng không khỏi thêm kính nể lãnh đạo của mình. Hắn là thư ký đi theo phía sau thế nên mới biết rõ những áp lực mà chủ tịch Vương chịu đựng trong những ngày qua là như thế nào.
Nhiều người đến tìm gặp, nếu như không nhẹ tay thì đắc tội với mọi người, sau này công tác cực kỳ khó khăn.
Triệu Hiểu Bạch thầm cảm khái, hắn theo sát Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng của Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương cũng đang đi ra khỏi bàn làm việc, lão bắt tay Vương Tử Quân rồi cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, hai người chúng ta hình như cũng đã vài ngày rồi chưa trao đổi ý kiến với nhau thì phải.
- Bí thư, trí nhớ của ngài thật sự là quá tốt. Vương Tử Quân có thể hiểu được ý nghĩa lời nói của Sầm Vật Cương, càng là như vậy thì hắn càng biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, căn bản không thèm quan tâm đến ẩn ý trong lời nói của bí thư Sầm.
Sầm Vật Cương cũng không nổi giận, giống như một câu như vậy chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi. Sau khi mời Vương Tử Quân ngồi xuống thì lão cười nói; - Chủ tịch, Mật Đông của chúng ta quá lớn, nhiều chuyện vẫn phải theo câu nói: Bận rộn trợn mắt tắt đèn.
- Bí thư, ngài miêu tả cực kỳ chính xác. Vương Tử Quân cười cười nói vài chủ đề vụn vặt với Sầm Vật Cương. Hai ba phút sau thì hắn mới đưa văn kiện cho Sầm Vật Cương rồi nói: - Bí thư Sầm, không xem qua thì không biết, đọc rồi mới thật sự giật mình.
Sầm Vật Cương tiếp nhận văn kiện Vương Tử Quân đưa đến rồi nhìn thoáng qua, sau đó có hơi cau mày. Thật ra trước khi Vương Tử Quân đưa văn kiện này đến thì lão đã được xem qua nội dung, cũng không thích thú gì.
Đây là báo cáo kết quả thống kê các khu quy hoạch trong tỉnh Mật Đông, trong đó có rất nhiều khu quy hoạch không được như tính toán ban đầu, thậm chí còn có vài khu quy hoạch xây dựng hơn hai năm mà chỉ thu hút được một doanh nghiệp vào đóng quân. Sau khi kiểm tra xem xét thì động cơ của xí nghiệp kia tiến vào đóng quân cũng không tinh khiết gì cả, chẳng mang lại lợi lộc phát triển kinh tế gì.
- Thật sự là kết quả làm cho người ta giật mình. Sầm Vật Cương cau mày trầm giọng nói: - Những khu quy hoạch này không những không có lợi cho sự xúc tiến phát triển kinh tế trong tỉnh, ngược lại còn rơi vào trình huống lãng phí tài nguyên đất, chúng ta cần phải xử lý mạnh mẽ không nương tay mới được.
Sầm Vật Cương tuy nói như vậy nhưng lại thầm nghĩ Vương Tử Quân trịnh trọng đưa văn kiện này vào trong tay mình, chẳng lẽ Vương Tử Quân chuẩn bị dựa theo kế hoạch mà xóa bỏ tất cả các khu quy hoạch không hợp cách sao? Nếu thật sự là như vậy thì Vương Tử Quân căn bản là quá rắn rỏi rồi.
Người rắn rỏi căn bản là một lời khen, thế nhưng Sầm Vật Cương không nghĩ như vậy, nó cũng có nghĩa là một đánh giấu khá xấu.
Sầm Vật Cương thấy làm lãnh đạo đứng đầu địa phương thì không những phải có ý chí kiên định, còn phải có thủ đoạn khéo đưa đẩy. Chỉ khi nào có cương có nhu, như vậy mới xem như làm tốt công tác của mình.
Khi cần tiến công thì không nên lui bước; khi nên lui bước thì không thể tiến lên. Lão biết rõ tình hình của Vương Tử Quân hai ngày qua là thế nào, nhiều người đến mong anh xử lý nhẹ tay, nếu anh kiên trì nguyên tắc thì căn bản là quá cứng rắn, thậm chí là quá ngông cuồng kiêu ngạo.
Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên ý nghĩ như vậy, lão nói vài câu biểu hiện tư thái, sau đó đưa mắt nhìn Vương Tử Quân. Lão đã có chuẩn bị kỹ càng, sau khi Vương Tử Quân nói ra phương án xử lý nghiêm, lão sẽ tôn trọng ý kiến của Vương Tử Quân, tiến hành xử lý theo đúng như kế hoạch của Vương Tử Quân.
- Bí thư, tôi cũng có ý nghĩ như vậy. Vương Tử Quân uống một hớp trà rồi cười nói: - Nhưng này bí thư Sầm, nếu như tôi xóa bỏ những khu quy hoạch kia, một là nhiệm vụ quá nặng, hai là không thèm quan tâm đến nhân tình. Tôi cảm thấy chúng ta có thể chia ra làm hai bước khảo hạch các khu quy hoạch không hợp cách.
Vương Tử Quân ho khan một tiếng rồi mở sổ của mình ra: - Bước đầu tiên là chế định ra một tiêu chuẩn, sau đó tiến hành kiểm tra khảo sát các khu quy hoạch này lần thứ hai. Nếu kiểm tra cảm thấy phù hợp, như vậy sẽ cho bọn họ thời gian một năm, nếu đạt đến tiêu chuẩn tiếp theo thì sẽ được giữ lại; nếu như không đạt được các tiêu chí cần thiết, như vậy thì kiên quyết thủ tiêu.
- Bước thứ hai chính là trực tiếp xóa bỏ những khu quy hoạch không đủ điều kiện, cũng tiến hành công bố danh sách những khu quy hoạch này. Tôi tin tưởng thông qua hành động lần này nhất định sẽ phát huy tính coi trọng của địa phương với các khu quy hoạch của mình
Sầm Vật Cương cũng không lên tiếng ngay, lão chờ khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn mình thì mới cười lớn nói: - Chủ tịch Vương, anh nói rất hay, mục đích chúng ta chỉnh đốn các khu quy hoạch trong tỉnh cũng không phải là ép buộc các khu quy hoạch không đủ điều kiện phải dừng lại. Mục đích cuối cùng của chúng ta chính là trị bệnh cứu người, để cho các khu quy hoạch phát huy được tác dụng lớn nhất của mình.
- Tốt, tôi hoàn toàn đồng ý với phương án của anh. Tôi thấy có thể mở rộng phương án này xuống bên dưới trong thời gian sớm nhất. Sầm Vật Cương nói đến đây thì giống như cảm thấy dễ chịu hơn: - Những ngày qua căn bản có quá nhiều người đến mong tôi nói tốt với anh vài lời.
Vương Tử Quân cười cười nâng ly trà lên nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tôi còn phải cảm ơn vì ngài đã cố gắng giúp đỡ công tác của tôi, nếu không phải ngài gánh chịu một phần áp lực, tôi chỉ sợ cũng không làm tốt điều này.
- Ha ha ha, khách khí cái gì? Chúng ta cũng đều là vì sự phát triển của Mật Đông mà thôi. Sầm Vật Cương nhìn Vương Tử Quân rồi gương mặt chợt trở nên sáng lạn. Thế nhưng lúc này trong đầu lão lại liên tục suy đoán ý nghĩa phương án này của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thông qua phương án này sẽ chặn miệng đám người đến van xin cầu cạnh. Các anh không phải yêu cầu tôi cho cơ hội sao? Tôi cho các anh cơ hội, nhưng nếu như sau đó tiếp tục không hợp cách, cũng đừng trách tôi.
Đám người đến biện hộ căn bản cũng là vì bị lãnh đạo địa phương ép mới phải đứng ra, bây giờ Vương Tử Quân đã ném ra một bậc thang, bọn họ cũng xem như làm xong việc. Còn phương diện sau này khu quy hoạch của địa phương mình có vượt qua được cửa ải hay không, điều này căn bản là thứ mà bọn họ không thể nhúng tay vào được.
Tất nhiên địa phương bên dưới phải cố gắng hết sức, chính anh phải biểu hiện năng lực của mình, dù sao thì những người kia đã tranh thủ được cơ hội cho địa phương của mình. Hơn nữa đám người đến cầu cạnh Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân đều có địa vị cao, Vương Tử Quân cho ra phương án nhượng bộ như vậy, bọn họ cũng không dám được một tấc tiến lên một trượng.
"Không đắc tội với người, hơn nữa còn làm tốt việc của mọi người!" Sầm Vật Cương nghĩ đến phương án vừa rồi của Vương Tử Quân, lại nghĩ đến những yêu cầu nghiêm khắc ngay từ đầu của Vương Tử Quân, thế là không khỏi xuất hiện một ý nghĩ như thế.
Lúc mới bắt đầu không phải Vương Tử Quân đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi sao? Như vậy kế sách lần này là đối phương vừa mới nghĩ ra, hay là trước khi áp dụng phương án chỉnh đốn khu quy hoạch thì đã nghĩ đến phương diện này rồi? Với phong cách của Vương Tử Quân, chỉ sợ là đã nghĩ sâu tính kỹ, nếu không khi mà bầu không khí cầu xin đang lên cao, người này đã bố trí với Cố Tắc Viêm thực hiện rồi. Đây là hạng người thích tính trước làm sau, khi người ta đang tỏ ra cực kỳ lo lắng thì người này ở trên đài ca hát du dương, vang khúc khải hoàn ca, thậm chí bây giờ Sầm Vật Cương cũng chỉ là một người đứng bên cạnh cổ vũ mà thôi.
Có sự phối hợp của Sầm Vật Cương thì tất cả được phối hợp áp dụng rất nhanh, thật sự giống như câu nói: "Dù khó khăn thế nào chỉ cần lãnh đạo quyết tâm thì se đều được xử lý tốt đẹp!"
Cố Tắc Viêm là người tiếp tục chủ trì công tác kiểm tra các khu quy hoạch không hợp quy cách, thế nhưng hắn là người chủ trì mà căn bản không có chút vui sướng. Tuy sự kiện này cũng có người chạy đến tìm quan hệ với hắn, thế nhưng căn bản không đạt được gì, chỉ là uổng công mà thôi.
Nhưng cũng khôn phải không thể không vượt qua kiểm tra, Cố Tắc Viêm có tình cảm với một vài địa phương, vì muốn khu quy hoạch của các địa phương kia được bảo trụ, hắn không tiếc liên hệ dắt mối vài hạng mục cho các khu quy hoạch, thậm chí còn có vài hạng mục đầu tư nước ngoài.
Sau một hành động oanh liệt, cuối cùng có mười khu quy hoạch cấp huyện không có ý nghĩa tồn tại, căn bản là không thể nào không loại bỏ. Khi Vương Tử Quân ngồi trong hội nghị thảo luận về quy hoạch và phát triển khu quy hoạch trong tỉnh, khi hắn dùng giọng trầm bổng du dương nói về phương diện thúc đẩy các khu quy hoạch phát triển, Cố Tắc Viêm không khỏi dùng tay xoa xoa hai mắt mỏi mệt của mình.
Thông qua điều chỉnh các khu quy hoạch lần này, Vương Tử Quân xem như đạt được ý đồ của mình. Giống như lúc này những người có danh tiếng trong tỉnh đều nợ Vương Tử Quân một phần nhân tình không nhỏ.
Tuy sự việc không nhất định là tất cả đều thành công, thế nhưng phần nhân tình kia vẫn phải thiếu nợ. Dù sao thì bọn họ ra mặt cũng làm cho Vương Tử Quân phải thay đổi sách lược, có một vài khu quy hoạch trước đó đáng ly bị xóa sổ, thế nhưng bây giờ lại được an toàn.
Đây không phải là nhân tình thì là gì? Sau khi trải qua chuyện này thì Cố Tắc Viêm cảm thấy thủ đoạn của Vương Tử Quân cao minh hơn mình biết bao nhiêu lần.
Phùng Vũ Trách dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó thả lỏng hơn một chút. Nhưng lúc này trong lòng hắn giống như bùng lên những con sóng cực kỳ mạnh mẽ. Hắn không tin được sự thật mình vừa nghe được, nhưng hắn biết rõ vị phó phòng tổ chức tỉnh ủy là bạn học cũ căn bản không gạt mình.
Một tháng qua phùng vũ trách luôn cảm thấy mình làm tốt công tác, chưa nói đến những phương diện gì khác, chỉ cần con đường cao tốc bị treo nhiều năm được thông qua, điều này đã rất đáng nở mặt nở mày. Hắn đã cùng chủ tịch Vương đến thành phố An Dịch trao đổi, thông qua trao đổi mà hai bên đã quyết định cùng nhau xây dựng con đường này.
Có sự ra sức của chủ tịch Vương và phía tỉnh Sơn Nam, hơn nữa lại có thể đẩy mạnh sự phát triển của khu vực, Phùng Vũ Trách cảm thấy thượng cấp sẽ không phản đối mình tiến lên làm bí thư thị ủy lần này. Hơn nữa bây giờ quốc gia đang cực kỳ chú trọng các địa phương tự xây dựng các hạng mục giao thông.
Sau khi xác định được hạng mục kia, trong tỉnh Mật Đông còn ai muốn tranh cướp vị trí bí thư thị ủy một thành phố chân gà là Thanh Chuyên với Phùng Vũ Trách nữa? Hơn nữa chủ tịch Vương thấy rõ sự vất vả của hắn, căn bản không bao giờ bỏ mặc hắn.
Nhưng khi Phùng Vũ Trách đang cảm thấy đắc ý, cũng có không ít cán bộ thành phố Thanh Chuyên cho rằng hắn sẽ là nhân tuyển duy nhất cho vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên, nhưng tình thế hôm nay lại biến chuyển ngược lại.
Một người đồng sự của Phùng Vũ Trách bây giờ đang là phó phòng tổ chức tỉnh ủy Mật Đông tên là Thi Phương Hiểu lại nói ra một tin tức kinh người. Đó là hắn chỉ là nhân tuyển thứ hai cho vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên mà thôi.
Vị trí thứ hai là thế nào, Phùng Vũ Trách căn bản hiểu rõ điều này. Hắn không ngờ mình khổ sở mệt nhọc công tác lại có được một kết quả như vậy. Hắn cảm thấy không phục, thế nhưng phương diện nhân sự khó nói cho rõ ràng được, có đôi khi anh không phục thì có thể làm thế nào được?
Trong đầu Phùng Vũ Trách chợt lóe lên vài ý nghĩ, vẻ mặt vẫn đầy nụ cười, thế nhưng nụ cười lúc này lại rất khổ sở. Hắn ngồi trên ghế sa lông trong khách sạn, châm một điếu thuốc, hít vào một hơi thật mạnh, chỉ cảm thấy giống như tâm can đang bị phỏng.
Triệu Hiểu Bạch nghe vậy thì không khỏi sững sờ, lẽ ra hôm nay chủ tịch Vương phải có tâm tình không vui mới đúng, vì hai ngày qua người đến tìm gặp chủ tịch Vương chen chúc trong phòng của hắn, mà những người này căn bản đều không đắc tội được.
Đám người cứng cỏi kia căn bản đến tìm gặp chủ tịch Vương cũng chỉ là vì một nguyên nhân, đó là muốn chủ tịch Vương có thể bỏ quá cho những khu quy hoạch không đủ điều kiện dưới huyện của mình.
Chẳng lẽ bọn họ không biết nói ra như vậy sẽ làm cho chủ tịch Vương rất khó khăn sao? Triệu Hiểu Bạch nhìn đám người kia đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, lại dùng giọng hào hùng nói với chủ tịch Vương như vậy, thế là không khỏi cảm thấy có vài phần sốt ruột.
Trước kia Triệu Hiểu Bạch đối mặt với tình huống thế này sẽ cảm thấy cực kỳ căm phẫn, hy vọng chủ tịch Vương có thể cho ra thủ đoạn sấm sét để giải quyết cho xong. Nhưng sau khi làm thư ký cho Vương Tử Quân nhiều ngày, hắn càng trưởng thành hơn. Hắn biết rõ nhiều khi lãnh đạo cũng rơi vào hoàn cảnh khó khăn, vì mội quan hệ trong xã hội rất phức tạp, dù một quan viên có cứng rắn thế nào cũng sẽ bị ma xát đi các góc cạnh, sẽ nhụt chí dần dần, sau đó chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.
Lúc này chủ tịch Vương muốn gặp bí thư Sầm, chẳng lẽ chủ tịch Vương đã không thể chịu đựng nổi trong sự kiện lần này? Trong đầu Triệu Hiểu Bạch lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là không khỏi liên hệ với thư ký của Sầm Vật Cương. Một phút sau hắn báo cáo với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, bây giờ bí thư Sầm có thời gian rảnh.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn thu dọn vài thứ trên bàn làm việc rồi nói: - Chúng ta đi sang đó thôi.
Triệu Hiểu Bạch đi theo sau lưng Vương Tử Quân, hắn nhìn hình bóng bước đi khá nhanh của chủ tịch Vương, càng không khỏi thêm kính nể lãnh đạo của mình. Hắn là thư ký đi theo phía sau thế nên mới biết rõ những áp lực mà chủ tịch Vương chịu đựng trong những ngày qua là như thế nào.
Nhiều người đến tìm gặp, nếu như không nhẹ tay thì đắc tội với mọi người, sau này công tác cực kỳ khó khăn.
Triệu Hiểu Bạch thầm cảm khái, hắn theo sát Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng của Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương cũng đang đi ra khỏi bàn làm việc, lão bắt tay Vương Tử Quân rồi cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, hai người chúng ta hình như cũng đã vài ngày rồi chưa trao đổi ý kiến với nhau thì phải.
- Bí thư, trí nhớ của ngài thật sự là quá tốt. Vương Tử Quân có thể hiểu được ý nghĩa lời nói của Sầm Vật Cương, càng là như vậy thì hắn càng biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, căn bản không thèm quan tâm đến ẩn ý trong lời nói của bí thư Sầm.
Sầm Vật Cương cũng không nổi giận, giống như một câu như vậy chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi. Sau khi mời Vương Tử Quân ngồi xuống thì lão cười nói; - Chủ tịch, Mật Đông của chúng ta quá lớn, nhiều chuyện vẫn phải theo câu nói: Bận rộn trợn mắt tắt đèn.
- Bí thư, ngài miêu tả cực kỳ chính xác. Vương Tử Quân cười cười nói vài chủ đề vụn vặt với Sầm Vật Cương. Hai ba phút sau thì hắn mới đưa văn kiện cho Sầm Vật Cương rồi nói: - Bí thư Sầm, không xem qua thì không biết, đọc rồi mới thật sự giật mình.
Sầm Vật Cương tiếp nhận văn kiện Vương Tử Quân đưa đến rồi nhìn thoáng qua, sau đó có hơi cau mày. Thật ra trước khi Vương Tử Quân đưa văn kiện này đến thì lão đã được xem qua nội dung, cũng không thích thú gì.
Đây là báo cáo kết quả thống kê các khu quy hoạch trong tỉnh Mật Đông, trong đó có rất nhiều khu quy hoạch không được như tính toán ban đầu, thậm chí còn có vài khu quy hoạch xây dựng hơn hai năm mà chỉ thu hút được một doanh nghiệp vào đóng quân. Sau khi kiểm tra xem xét thì động cơ của xí nghiệp kia tiến vào đóng quân cũng không tinh khiết gì cả, chẳng mang lại lợi lộc phát triển kinh tế gì.
- Thật sự là kết quả làm cho người ta giật mình. Sầm Vật Cương cau mày trầm giọng nói: - Những khu quy hoạch này không những không có lợi cho sự xúc tiến phát triển kinh tế trong tỉnh, ngược lại còn rơi vào trình huống lãng phí tài nguyên đất, chúng ta cần phải xử lý mạnh mẽ không nương tay mới được.
Sầm Vật Cương tuy nói như vậy nhưng lại thầm nghĩ Vương Tử Quân trịnh trọng đưa văn kiện này vào trong tay mình, chẳng lẽ Vương Tử Quân chuẩn bị dựa theo kế hoạch mà xóa bỏ tất cả các khu quy hoạch không hợp cách sao? Nếu thật sự là như vậy thì Vương Tử Quân căn bản là quá rắn rỏi rồi.
Người rắn rỏi căn bản là một lời khen, thế nhưng Sầm Vật Cương không nghĩ như vậy, nó cũng có nghĩa là một đánh giấu khá xấu.
Sầm Vật Cương thấy làm lãnh đạo đứng đầu địa phương thì không những phải có ý chí kiên định, còn phải có thủ đoạn khéo đưa đẩy. Chỉ khi nào có cương có nhu, như vậy mới xem như làm tốt công tác của mình.
Khi cần tiến công thì không nên lui bước; khi nên lui bước thì không thể tiến lên. Lão biết rõ tình hình của Vương Tử Quân hai ngày qua là thế nào, nhiều người đến mong anh xử lý nhẹ tay, nếu anh kiên trì nguyên tắc thì căn bản là quá cứng rắn, thậm chí là quá ngông cuồng kiêu ngạo.
Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên ý nghĩ như vậy, lão nói vài câu biểu hiện tư thái, sau đó đưa mắt nhìn Vương Tử Quân. Lão đã có chuẩn bị kỹ càng, sau khi Vương Tử Quân nói ra phương án xử lý nghiêm, lão sẽ tôn trọng ý kiến của Vương Tử Quân, tiến hành xử lý theo đúng như kế hoạch của Vương Tử Quân.
- Bí thư, tôi cũng có ý nghĩ như vậy. Vương Tử Quân uống một hớp trà rồi cười nói: - Nhưng này bí thư Sầm, nếu như tôi xóa bỏ những khu quy hoạch kia, một là nhiệm vụ quá nặng, hai là không thèm quan tâm đến nhân tình. Tôi cảm thấy chúng ta có thể chia ra làm hai bước khảo hạch các khu quy hoạch không hợp cách.
Vương Tử Quân ho khan một tiếng rồi mở sổ của mình ra: - Bước đầu tiên là chế định ra một tiêu chuẩn, sau đó tiến hành kiểm tra khảo sát các khu quy hoạch này lần thứ hai. Nếu kiểm tra cảm thấy phù hợp, như vậy sẽ cho bọn họ thời gian một năm, nếu đạt đến tiêu chuẩn tiếp theo thì sẽ được giữ lại; nếu như không đạt được các tiêu chí cần thiết, như vậy thì kiên quyết thủ tiêu.
- Bước thứ hai chính là trực tiếp xóa bỏ những khu quy hoạch không đủ điều kiện, cũng tiến hành công bố danh sách những khu quy hoạch này. Tôi tin tưởng thông qua hành động lần này nhất định sẽ phát huy tính coi trọng của địa phương với các khu quy hoạch của mình
Sầm Vật Cương cũng không lên tiếng ngay, lão chờ khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn mình thì mới cười lớn nói: - Chủ tịch Vương, anh nói rất hay, mục đích chúng ta chỉnh đốn các khu quy hoạch trong tỉnh cũng không phải là ép buộc các khu quy hoạch không đủ điều kiện phải dừng lại. Mục đích cuối cùng của chúng ta chính là trị bệnh cứu người, để cho các khu quy hoạch phát huy được tác dụng lớn nhất của mình.
- Tốt, tôi hoàn toàn đồng ý với phương án của anh. Tôi thấy có thể mở rộng phương án này xuống bên dưới trong thời gian sớm nhất. Sầm Vật Cương nói đến đây thì giống như cảm thấy dễ chịu hơn: - Những ngày qua căn bản có quá nhiều người đến mong tôi nói tốt với anh vài lời.
Vương Tử Quân cười cười nâng ly trà lên nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tôi còn phải cảm ơn vì ngài đã cố gắng giúp đỡ công tác của tôi, nếu không phải ngài gánh chịu một phần áp lực, tôi chỉ sợ cũng không làm tốt điều này.
- Ha ha ha, khách khí cái gì? Chúng ta cũng đều là vì sự phát triển của Mật Đông mà thôi. Sầm Vật Cương nhìn Vương Tử Quân rồi gương mặt chợt trở nên sáng lạn. Thế nhưng lúc này trong đầu lão lại liên tục suy đoán ý nghĩa phương án này của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thông qua phương án này sẽ chặn miệng đám người đến van xin cầu cạnh. Các anh không phải yêu cầu tôi cho cơ hội sao? Tôi cho các anh cơ hội, nhưng nếu như sau đó tiếp tục không hợp cách, cũng đừng trách tôi.
Đám người đến biện hộ căn bản cũng là vì bị lãnh đạo địa phương ép mới phải đứng ra, bây giờ Vương Tử Quân đã ném ra một bậc thang, bọn họ cũng xem như làm xong việc. Còn phương diện sau này khu quy hoạch của địa phương mình có vượt qua được cửa ải hay không, điều này căn bản là thứ mà bọn họ không thể nhúng tay vào được.
Tất nhiên địa phương bên dưới phải cố gắng hết sức, chính anh phải biểu hiện năng lực của mình, dù sao thì những người kia đã tranh thủ được cơ hội cho địa phương của mình. Hơn nữa đám người đến cầu cạnh Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân đều có địa vị cao, Vương Tử Quân cho ra phương án nhượng bộ như vậy, bọn họ cũng không dám được một tấc tiến lên một trượng.
"Không đắc tội với người, hơn nữa còn làm tốt việc của mọi người!" Sầm Vật Cương nghĩ đến phương án vừa rồi của Vương Tử Quân, lại nghĩ đến những yêu cầu nghiêm khắc ngay từ đầu của Vương Tử Quân, thế là không khỏi xuất hiện một ý nghĩ như thế.
Lúc mới bắt đầu không phải Vương Tử Quân đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi sao? Như vậy kế sách lần này là đối phương vừa mới nghĩ ra, hay là trước khi áp dụng phương án chỉnh đốn khu quy hoạch thì đã nghĩ đến phương diện này rồi? Với phong cách của Vương Tử Quân, chỉ sợ là đã nghĩ sâu tính kỹ, nếu không khi mà bầu không khí cầu xin đang lên cao, người này đã bố trí với Cố Tắc Viêm thực hiện rồi. Đây là hạng người thích tính trước làm sau, khi người ta đang tỏ ra cực kỳ lo lắng thì người này ở trên đài ca hát du dương, vang khúc khải hoàn ca, thậm chí bây giờ Sầm Vật Cương cũng chỉ là một người đứng bên cạnh cổ vũ mà thôi.
Có sự phối hợp của Sầm Vật Cương thì tất cả được phối hợp áp dụng rất nhanh, thật sự giống như câu nói: "Dù khó khăn thế nào chỉ cần lãnh đạo quyết tâm thì se đều được xử lý tốt đẹp!"
Cố Tắc Viêm là người tiếp tục chủ trì công tác kiểm tra các khu quy hoạch không hợp quy cách, thế nhưng hắn là người chủ trì mà căn bản không có chút vui sướng. Tuy sự kiện này cũng có người chạy đến tìm quan hệ với hắn, thế nhưng căn bản không đạt được gì, chỉ là uổng công mà thôi.
Nhưng cũng khôn phải không thể không vượt qua kiểm tra, Cố Tắc Viêm có tình cảm với một vài địa phương, vì muốn khu quy hoạch của các địa phương kia được bảo trụ, hắn không tiếc liên hệ dắt mối vài hạng mục cho các khu quy hoạch, thậm chí còn có vài hạng mục đầu tư nước ngoài.
Sau một hành động oanh liệt, cuối cùng có mười khu quy hoạch cấp huyện không có ý nghĩa tồn tại, căn bản là không thể nào không loại bỏ. Khi Vương Tử Quân ngồi trong hội nghị thảo luận về quy hoạch và phát triển khu quy hoạch trong tỉnh, khi hắn dùng giọng trầm bổng du dương nói về phương diện thúc đẩy các khu quy hoạch phát triển, Cố Tắc Viêm không khỏi dùng tay xoa xoa hai mắt mỏi mệt của mình.
Thông qua điều chỉnh các khu quy hoạch lần này, Vương Tử Quân xem như đạt được ý đồ của mình. Giống như lúc này những người có danh tiếng trong tỉnh đều nợ Vương Tử Quân một phần nhân tình không nhỏ.
Tuy sự việc không nhất định là tất cả đều thành công, thế nhưng phần nhân tình kia vẫn phải thiếu nợ. Dù sao thì bọn họ ra mặt cũng làm cho Vương Tử Quân phải thay đổi sách lược, có một vài khu quy hoạch trước đó đáng ly bị xóa sổ, thế nhưng bây giờ lại được an toàn.
Đây không phải là nhân tình thì là gì? Sau khi trải qua chuyện này thì Cố Tắc Viêm cảm thấy thủ đoạn của Vương Tử Quân cao minh hơn mình biết bao nhiêu lần.
Phùng Vũ Trách dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó thả lỏng hơn một chút. Nhưng lúc này trong lòng hắn giống như bùng lên những con sóng cực kỳ mạnh mẽ. Hắn không tin được sự thật mình vừa nghe được, nhưng hắn biết rõ vị phó phòng tổ chức tỉnh ủy là bạn học cũ căn bản không gạt mình.
Một tháng qua phùng vũ trách luôn cảm thấy mình làm tốt công tác, chưa nói đến những phương diện gì khác, chỉ cần con đường cao tốc bị treo nhiều năm được thông qua, điều này đã rất đáng nở mặt nở mày. Hắn đã cùng chủ tịch Vương đến thành phố An Dịch trao đổi, thông qua trao đổi mà hai bên đã quyết định cùng nhau xây dựng con đường này.
Có sự ra sức của chủ tịch Vương và phía tỉnh Sơn Nam, hơn nữa lại có thể đẩy mạnh sự phát triển của khu vực, Phùng Vũ Trách cảm thấy thượng cấp sẽ không phản đối mình tiến lên làm bí thư thị ủy lần này. Hơn nữa bây giờ quốc gia đang cực kỳ chú trọng các địa phương tự xây dựng các hạng mục giao thông.
Sau khi xác định được hạng mục kia, trong tỉnh Mật Đông còn ai muốn tranh cướp vị trí bí thư thị ủy một thành phố chân gà là Thanh Chuyên với Phùng Vũ Trách nữa? Hơn nữa chủ tịch Vương thấy rõ sự vất vả của hắn, căn bản không bao giờ bỏ mặc hắn.
Nhưng khi Phùng Vũ Trách đang cảm thấy đắc ý, cũng có không ít cán bộ thành phố Thanh Chuyên cho rằng hắn sẽ là nhân tuyển duy nhất cho vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên, nhưng tình thế hôm nay lại biến chuyển ngược lại.
Một người đồng sự của Phùng Vũ Trách bây giờ đang là phó phòng tổ chức tỉnh ủy Mật Đông tên là Thi Phương Hiểu lại nói ra một tin tức kinh người. Đó là hắn chỉ là nhân tuyển thứ hai cho vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên mà thôi.
Vị trí thứ hai là thế nào, Phùng Vũ Trách căn bản hiểu rõ điều này. Hắn không ngờ mình khổ sở mệt nhọc công tác lại có được một kết quả như vậy. Hắn cảm thấy không phục, thế nhưng phương diện nhân sự khó nói cho rõ ràng được, có đôi khi anh không phục thì có thể làm thế nào được?
Trong đầu Phùng Vũ Trách chợt lóe lên vài ý nghĩ, vẻ mặt vẫn đầy nụ cười, thế nhưng nụ cười lúc này lại rất khổ sở. Hắn ngồi trên ghế sa lông trong khách sạn, châm một điếu thuốc, hít vào một hơi thật mạnh, chỉ cảm thấy giống như tâm can đang bị phỏng.
/1843
|