Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1657: Tôi đến mưa móc vùng khô hạn.

/1843


Năm mới gần đến, tỉnh Mật Đông tiến vào giai đoạn tổng kết và kết thúc các công tác. Đáng lý ra đến cuối năm thì có rất nhiều tiếp đãi, thế nhưng khi ủy ban nhân dân tỉnh yêu cầu và kiểm tra chống xa hoa lãng phí cực kỳ nghiêm túc thì hiện tượng vui chơi giải trí ngày càng ít đi.

Có người không chiếm được tiện nghi thì nói này nọ, nói nhiều nhất là bàn tay của Vương Tử Quân quá dài, căn bản quản quá rộng, vì cố ý ra vẻ mà mặc kệ thiên hạ chết sống. Chỉ muốn ánh nắng và mưa móc cho mình, cán bộ bình thường thì không biết đến năm nào mới có được. Nhưng câu nói thế này giống như rất có thị trường, căn bản lan tràn trong một vài phần cán bộ cấp sở.

Khi những tin đồn này được phổ biến tràn lan thì vài tờ báo cấp quốc gia có đăng tin cán bộ thượng cấp cho ra chỉ thị, yêu cầu phê bình các hành vi phô trương lãng phí, thậm chí còn điểm danh phê bình các tình huống kêu gọi đầu tư xa hoa.

Khi bài báo này được đăng, không ít địa phương có hành vi kêu gọi đầu tư xa hoa lãng phí phải tự phê bình kiểm điểm, tỉnh Mật Đông đi đầu trong công tác này, căn bản được lãnh đạo trung ương khen ngợi.

Sau sự kiện này thì những nghi vấn về hành vi của Vương Tử Quân căn bản tan biến khá nhiều. Hơn nữa có không ít người bắt đầu suy đoán, có phải là vì hành động của chủ tịch Vương mà ảnh hưởng đến quyết sách của tuyến trên hay không? Một số người nói đến vấn đề này thì tỏ ra cực kỳ kính ngưỡng chủ tịch Vương.

Sầm Vật Cương tuy không đến mức nghĩ như vậy, thế nhưng cũng không khỏi lau mắt mà nhìn với Vương Tử Quân. Sầm Vật Cương không phải là người thường, lão biết Vương Tử Quân sở dĩ cố gắng tỏ ra yếu kém, tất nhiên là nghênh đón tâm tư của lãnh đạo, cố gắng đồng bộ với thượng cấp. Xem ra ở phương diện này mình vẫn còn kém Vương Tử Quân vài phần.

Những ngày qua Sầm Vật Cương có nhiều chuyện phiền lòng, trong đó phiền phức nhất chính là vị trí phó bí thư tỉnh ủy chưa được xác định. Lần trước đề nghị của lão được thông qua ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy, Vương Tử Quân căn bản không cho ra lực cản quá lớn, Khang Tắc Chính được đề cử lên.

Sau khi tiến hành khai báo thì thượng cấp mãi không có động tĩnh, hơn hai tuần rồi nhưng một người là bí thư tỉnh ủy như Sầm Vật Cương còn chưa nhận được tin đồn gì. Chẳng lẽ cuối năm nay thượng cấp không có thời gian nghiên cứu chuyện này.

Sầm Vật Cương thật sự rất chờ đợi kết quả tốt, nhưng thượng cấp lại không có thời gian nghiên cứu chuyện này, như vậy có thể thấy Khang Tắc Chính không được thông qua.

Nếu như Khang Tắc Chính không được làm phó bí thư tỉnh ủy, như vậy sẽ làm tăng thêm khả năng mất đi lực kiểm soát của Sầm Vật Cương ở Mật Đông, nếu đổi là người khác, như vậy sẽ không biết còn bao nhiêu vấn đề cần quan tâm.

Sầm Vật Cương căn bản phiền não bất an vì chuyện này, thế nhưng trước mặt Khang Tắc Chính thì luôn bày ra bộ dạng như đã tính trước, căn bản cố ý tạo niềm tin cho Khang Tắc Chính.

Sầm Vật Cương lật qua sổ điện thoại trên bàn làm việc, tâm tư liên tục chuyển động. Lão nghĩ mình có nên gọi cuộc điện thoại này hay không? Mặc dù mình và đối phương khá quen thuộc, thế nhưng khi động đến vấn đề nhân sự, người ta sẽ nói cho mình bao nhiêu thông tin? Nếu như làm cho đối phương mất kiên nhẫn, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm đôi bên.

Sầm Vật Cương cân nhắc giây lát rồi cầm điện thoại lên. Sau khi nối thông điện thoại thì chợt nghe một giọng ôn hòa vang lên, Sầm Vật Cương cười nói: - Chào trưởng ban Lý, tôi là Sầm Vật Cương của Mật Đông.

- Ha ha ha, tôi biết ngay là anh Sầm. Năm nay anh ăn tết ở đâu? Nếu đến thủ đô thì tôi mời anh uống rượu. Đầu bên kia vang lên giọng nói rất trầm bổng, có vài phần nhiệt tình.

Sầm Vật Cương căn bản không dám coi thường trưởng ban Lý, mặc dù đối phương chỉ là phó trưởng ban mà thôi, nhưng lão biết rõ tương lai người này rất rộng lớn, biết đâu sau này xuống tuyến dưới rèn luyện sẽ là lãnh đạo một địa phương? Có quan hệ tốt với một người có thực quyền như thế này căn bản là giúp đỡ rất lớn cho bản thân mình.

Sau khi cười cười thì Sầm Vật Cương nói: - Tôi không có khả năng đến thủ đô ăn tết, anh cũng biết rồi đấy, tôi ở cơ sở không thể so sánh với anh ở trên hoàng cung, càng đến tết càng không dám bỏ đi.

Sau khi hàn huyên vài câu thì Sầm Vật Cương cười nói: - Trưởng ban Lý, tôi muốn hỏi ngài một chút, về chuyện vị trí phó bí thư của tỉnh Mật Đông, lúc này tuyến trên đã có chỉ thị gì chưa?

Đầu dây bên kia trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói: - Bí thư Sầm, cho dù anh không gọi điện thoại thì tôi cũng sẽ liên lạc với anh. Tôi vừa đi ra khỏi phòng làm việc của trưởng ban Dương, anh ấy có nói đến chuyện này. Những năm qua anh tọa trấn Mật Đông, có thể nói là Mật Đông đang liên tục phát triển, lãnh đạo cũng nhìn thấy rõ ràng, khẳng định công tác của bí thư Sầm. Vì vậy mà tuyến trên chuẩn bị đẩy mạnh giúp đỡ công tác ở Mật Đông, chuẩn bị phái tinh binh cường tướng đến tham gia vào đội ngũ của anh.

Đầu óc Sầm Vật Cương chợt nổ ầm một tiếng, lão biết rõ kế hoạch của mình có khả năng bị hớ.

Mặc dù không có tiếng pháo nhưng không khí tết vẫn ngập tràn ở thủ đô, Vương Tử Quân lười biếng nằm trên giường, hai mắt nhìn chăm chú về phía chiếc tivi cách đó không xa.

Trên màn hình tivi đang phát vài bài hát mùa xuân, vẫn là những lời tâm tình của các cặp tình nhân, Vương Tử Quân nghe mà cảm thấy có hơi chán, thế là trong đầu chợt nghĩ đến những chuyện xảy ra vài ngày qua.

Ngày đầu năm Vương Tử Quân phải ở lại Mật Đông, hắn phải xuống cơ sở, thăm hỏi quần chúng, cố gắng kiếm lấy thanh danh chủ tịch bình dân. Đến ngày mùng hai hắn mới về thủ đô. Vài ngày về nhà thì công tác chủ yếu là chúc tết, tuy Mạc lão gia tử đã khuất, thế nhưng vẫn còn thân thích ở lại, trình tự chúc tết là không thể thiếu đi được.

Vất vả lắm Vương Tử Quân mới đi thăm hết nhà người thân, xem như mới yên bình được một chút. Phía Mật Đông bên kia cũng không có chuyện gì, khá là bình tĩnh. Nhưng Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh sang năm mới, mình và Sầm Vật Cương thời gian qua luôn cố gắng cân đối, thế nhưng cán cân này căn bản có dấu hiệu bị gãy.

Vương Tử Quân cũng không có gì phản cảm với Sầm Vật Cương, nhưng hắn cảm thấy Sầm Vật Cương có yêu cầu thúc đẩy phát triển kinh tế quá cao, điều này làm cho hắn cảm thấy nên trò chuyện với bí thư Sầm. Mật Đông cần phát triển, điều này căn bản không thể nghi ngờ, thế nhưng phương pháp phát triển không nên như vậy. Mật Đông cần phát triển kinh tế, cần phải đi theo hướng lâu dài, thâm canh, như vậy mới có thể làm cho hình thức cũ có chuyển biến, phát triển lý tính, phát triển hài hòa.

Nhưng Sầm Vật Cương căn bản không phải là người dễ thuyết phục, nhìn từ phương diện công tác thì đây là một kiện tướng, nhưng ở các phương diện khác thì cố chấp kinh người. Cố chấp thường đại biểu cho tự tin, mà người tự tin chỉ cần nhìn vào một mục tiêu, căn bản sẽ khó thể nào vì lời nói của người khác mà bỏ qua.

Nhưng cũng may cục diện chính trị của Mật Đông sắp có phát sinh vài chuyển biến, Vương Tử Quân nghĩ đến những tin tức mình vừa nhận được, thế là ý nghĩ lan tràn.

- Bố, chúng ta ra ngoài mua đường hồ lô đi? Tiểu Bảo Nhi mặc áo lông màu xanh nhạt chạy đến, không biết có phải vì chạy quá nhanh hay không, trên trán đầy mồ hôi.

Vương Tử Quân ôm con vào lòng rồi cười ha hả nói: - Mẹ con đâu rồi?

- Mẹ đi ra ngoài với bà ngoại, nói là có chuyện không thể đưa con theo, con chỉ có thể ở nhà mà thôi. Khi tuổi tác ngày càng tăng thì Tiểu Bảo Nhi căn bản không còn muốn bị bố ôm vào lòng như một món đồ chơi, thế nên bây giờ bị Vương Tử Quân ôm vào lòng thì vểnh miệng lên giãy dụa.

- Bố, con đã là người lớn, hoàn toàn có thể tự cố gắng, bố đừng ôm con mãi như vậy. Tiểu Bảo Nhi sau khi đi học tiểu học thì tiếp thu được nhiều thứ, thỉnh thoảng nói ra vài câu tục ngữ, mặc dù có vài phương diện chưa diễn đạt tốt, thế nhưng cả nhà vẫn buồn cười vì một Tiểu Bảo Nhi "học thức uyên bác" như vậy.

Vương Tử Quân nhìn con trai đang trang nghiêm giáo dục mình, hắn không khỏi bật cười, sau đó hôn con một cái, lại dùng giọng vui sướng nói: - Được, bố đưa con ra ngoài mau quà, nhưng chúng ta đi đâu mua đây?

- Hôm qua con có đi với anh nhà bác, anh ấy nói cung Dung Thần bên kia rất vui, nơi đó nhất định sẽ có bán đủ mọi thứ. Tiểu Bảo Nhi bày ra bộ dạng cực kỳ thèm thuồng, thế nên không khỏi xung phong dẫn đường cho bố.

Vương Tử Quân khẽ véo lên gương mặt đỏ bừng của Tiểu Bảo Nhi, sau đó hắn cố ý đeo kính râm, kéo Tiểu Bảo Nhi ra khỏi nhà. Hôm nay hắn khó có được cơ hội đi chơi với con trai, thế nên quyết định đi bộ.

Lúc này là ngày tết nên xe taxi ít hơn ngày thường, hơn nữa Vương Tử Quân đứng chờ chỗ khuất, mãi mà không có xe taxi, đứng trong gió rét chờ taxi mãi cũng không hay.

- Bố, con đã bảo bố lái xe đi mà không chịu, bố thấy chưa, không nghe lời nhắc nhở của con là có hại rồi. Tiểu Bảo Nhi đưa bàn tay nhỏ của mình vào túi áo rồi ngửa đầu oán trách bố mình.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt đỏ hồng vì lạnh của con trai, hắn có chút không đành lòng, thế là ngồi xổm xuống nói: - Hay là chúng ta về nhà lấy xe?

Khi hai cha con đang trò chuyện với nhau, một chiếc taixi dừng lại cách đó không xa, có một người khách đi từ trong xe ra ngoài. Khi thấy có xe thì Tiểu Bảo Nhi tỏ ra cực kỳ hưng phấn, nó kéo bố mình chạy về phía bên kia.

Nhưng khi Vương Tử Quân mở cửa xe, lại phát hiện cũng không phải một mình mình chờ xe. Một cô gái trẻ mặc áo lông màu hồng hơn hai mươi tuổi đang trừng mắt lên lườm mình.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị nhường cho người ta, lúc này Tiểu Bảo Nhi đi theo cùng hắn đã lớn tiếng nói với cô gái bên kia: - Chị gái, chúng tôi đến trước nhé.

Cô gái nhìn bộ dạng của Tiểu Bảo Nhi, nàng chợt nở nụ cười. Tuy cô gái mặc áo lông dày làm cho cơ thể có vài phần mập mạp, thế nhưng nhìn qua cũng rất đáng yêu, cho người ta sinh ra cảm giác dễ gần.

- Này em trai, chúng ta cùng nhau mở cửa xe, sao cậu lại nói mình đến trước được?

- Hôm qua em đi chúc tết ông bà người thân, mọi người thường nói cho ngồi bên trái, em có hỏi ông vì sao lại như vậy, ông nói quốc gia chúng ta người đi đầu thường ở bên trái. À, chị thật sự cùng chờ xe với bố con em, thế nhưng theo như lời của ông nội em, bên em mở cửa bên trái, thế nên phải là người được đi trước. Tiểu Bảo Nhi vuốt tóc của mình dùng giọng nghiêm túc nói.

Tiểu Bảo Nhi lúc này cực kỳ đáng yêu, Vương Tử Quân nghe lời nói ngụy biện của con trai mà không khỏi cảm thấy buồn cười. Không chờ hắn cười thì cô bé kia đã cười khúc khích.

- Này em trai, em có biết là không nên suy luận như vậy hay không? Cô gái nói rồi đưa tay sờ mặt Tiểu Bảo Nhi.

Nhưng hành vi của cô gái cũng không được như ước nguyện, nhiều năm qua có rất nhiều người sờ mặt Tiểu Bảo Nhi, nó đã luyện được công phu tránh né, thế nên chỉ cần dùng chút lực đã tránh được bàn tay của cô gái kia.

Phải nói từ nhỏ Tiểu Bảo Nhi đã được hưởng cuộc sống nhung lụa sung sướng, hơn nữa còn được Tiểu Bảo Nhi cưng chiều hết mực, thế nhưng hắn cảm thấy vui mừng là Mạc Tiểu Bắc vẫn dạy con cách đối nhân xử thế theo truyền thống, đó là nhân nghĩa lễ tín, ôn hòa lương thiện cung kính và tiết kiệm.

Vì vậy Tiểu Bảo Nhi tuy lanh mồm lanh miệng thế nhưng căn bản là rất có phong thái, nó nói với cô gái bên kia: - Chị, em chỉ muốn đi mua đường hồ lô, căn bản là đã thèm chảy cả nước miếng, nhưng em tình nguyện nhường cho chị, chị đi đi.

- Hai vị cũng không cần phải gấp, các người muốn đi đâu? Nếu cùng một hướng thì tôi có thể mời hai vị cùng đi, chỉ thu tiền một người thôi. Tài xế taxi thấy Tiểu Bảo Nhi dễ thương như vậy thì không khỏi chủ động nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn còn chưa tỏ thái độ thì Tiểu Bảo Nhi đã lớn tiếng nói: - Chúng tôi đi cung Dung Thần, chị này đi đâu đấy?

- Chị cũng đến cung Dung Thần. Cô gái nghe thấy vậy thì tỏ ra rất vui, khi Vương Tử Quân và Tiểu Bảo Nhi ngồi vào trong xe, cô gái kia liên tục trêu chọc Tiểu Bảo Nhi, bầu không khí rất vui vẻ.

Tết ở thủ đô cũng không kẹt xe như ngày thường, hơn hai mươi phút sau thì đám người Vương Tử Quân đã đi đến cung Dung Thần. Vương Tử Quân định trả tiền thì lại bị cô gái kia cướp đoạt mất.

- Này cậu bé, chị thích cậu, cậu làm cho chị cười đau cả bụng, sau này nếu có thời gian thì chị tìm cậu chơi đùa được chứ? Cô gái vân vê gương mặt của Tiểu Bảo Nhi rồi lưu luyến nói lời chào tạm biệt.

Tiểu Bảo Nhi bị cô gái vuốt mặt một chút tuy cũng không muốn nhưng đành nói: - Chào tạm biệt chị.

Vương Tử Quân kéo Tiểu Bảo Nhi đi trên đường cái náo nhiệt, người tới lui chỗ này khá đông thế nhưng không thấy được đường hồ lô cho Tiểu Bảo Nhi. Vương Tử Quân cùng Tiểu Bảo Nhi tham gia vài trò chơi, lại mua vài món đồ, lúc này Tiểu Bảo Nhi căn bản khá hào hứng.

- Bố, ngài nói xem chị kia có phải là hàng xóm của chúng ta không? Tiểu Bảo Nhi cầm một vài món đồ trong tay, nó chợt ngẩng cao đầu nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng đã quên người chị trong câu hỏi của tiểu bảo nhi, hắn có chút sững sốt, sau đó mới cười nói: - Có thể lắm.

- À! Tiểu Bảo Nhi ăn món bánh trong tay của mình rất ngon lành, sau đó cố sức chạy đến ném vỏ hộp vào thùng rác, lại vỗ vỗ bàn tay mập mạp của mình, sau đó lệch đầu ra hỏi Vương Tử Quân: - Bố, có phải bố sắp đi làm rồi không?

Vương Tử Quân biết rõ con trai còn chưa muốn mình đi, thế nhưng hắn vẫn kiên trì nguyên tắc của mình, căn bản nói thật với con: - đúng vậy, hai ngày nữa bố sẽ về Mật Đông, con và mẹ ở lại thủ đô chơi vài ngày nữa được không?

- À, con định khi nào chuẩn bị đi học thì về. Tiểu Bảo Nhi căn bản cũng có chủ kiến của mình, nó gật đầu hiểu biết nói: - Chúng ta đi mua vài món đồ, khi được nghỉ tết thì con có nói sẽ mua vài món lễ vật ở thủ đô cho bạn học cùng bàn, bố đưa con đi mua nhé

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status