Lúc này Lô Khuê Hiền đã ngồi xuống. Đáng lý ra nhân viên công tác không được ngồi, vì chỗ ngồi còn trống thế nên những nhân viên công tác có trong hội trường đều đã ngồi xuống.
Quy mô hội nghị tiễn chân này là không lớn, nếu như các đồng chí trong văn phòng đều đi đến, như vậy có thể làm cho phòng họp đầy người. Vấn đề là bây giờ các vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy lại không đến.
Lúc này một vài vị trưởng ban hay trưởng phòng đi đến khá thưa thớt, giống như nếu đi đến sẽ kéo dài khoảng cách với chủ tịch Vương.
Lô Khuê Hiền mặc dù đến vì có nhiệm vụ, thé nhưng khi nhìn thấy Vi Yến Qui ngồi trên đài mà bên dưới khá trống, hắn cảm thấy trường hợp như vậy đối với một người gần đất xa trời căn bản là có hơi chút quá đáng.
Khi Lô Khuê Hiền còn đang khá đồng tình với Vi Yến Qui, chợt nghe thấy vị chủ nhiệm Dương khẽ ho một tiếng, sau đó trầm giọng nói: - Thưa các đồng chí, bây giờ bắt đầu họp, chủ đề của hội nghị hôm nay...
Chủ nhiệm Dương vừa nói được nửa lời thì chợt dừng lại, điều này làm cho Lô Khuê Hiền ngồi trong phòng có chút sững sốt, thầm than trình độ của chủ nhiệm Dương cũng quá kém, không phải chỉ là một hội nghị tiễn chân sao? Chẳng lẽ không có bản thảo thì không nói được?
Khi Lô Khuê Hiền đang thầm suy nghĩ, hắn chợt thấy đám người trên đài chủ tịch đã đứng lên, ngoài Vi Yến Qui thì hầu như người nào cũng đứng lên.
Chuyện gì xảy ra? Lô Khuê Hiền có chút sợ hãi, hắn không nhịn được phải nhìn về phía sau. Khi hắn nghiêng đầu thì có người đi từ phía sau lên trước.
Lô Khuê Hiền khá quen thuộc người này, dù hắn chưa từng được nói chuyện với người ta ở khoảng cách gần, thế nhưng gương mặt kia căn bản không chút lạ lẫm.
"Chủ tịch Vương, sao anh ta lại đến rồi?" Lô Khuê Hiền cảm thấy rất kinh hãi, lúc này Vương Tử Quân đã tiến lên trước đài chủ tịch, hắn ngồi xuống bên cạnh với Vi Yến Qui rồi cười nói: - Bí thư Yến Quy, tôi đến hơi chậm, vốn định đến sớm một chút, thế nhưng có chút trễ nãi, thật sự có lỗi.
Vi Yến Qui nhìn Vương Tử Quân mà có chút sững sốt, nhưng lão vẫn phải có phong độ của mình. Vương Tử Quân xuất phát từ mục đích gì mà đến tiễn chân mình? Xem như cũng cho mình chút thể diện, vì vậy hắn cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, ngài sao lại đến đây rồi?
Vi Yến Qui bắt tay với Vương Tử Quân, vừa định cho Vương Tử Quân ngồi vào bên trong, chợt nghe thấy Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Yến Quy, ngài cứ ngồi đấy, hôm nay ngài là nhân vật chính.
Lúc này chủ nhiệm Dương chủ trì hội nghị thật sự không biết phải làm sao, tình cảnh thế này hình như mình không còn phù hợp ở trên đài chủ tịch được nữa. Vì vậy hắn trầm ngâm giây lát rồi đi xuống, những vị lãnh đạo nhỏ của văn phòng đi lên ngồi ở bên cạnh Vi Yến Qui cũng giống như đứng đống lửa ngồi đông than, lúc này ai cũng cuống quýt đi xuống.
Lúc này trên đài chủ tịch căn bản chỉ còn lại một mình Vương Tử Quân và Vi Yến Qui.
Vương Tử Quân và Vi Yến Qui nói chuyện với nhau, nội dung căn bản không có gì quá tương quan, căn bản chỉ là việc nhà, thế nhưng những lời trò chuyện như vậy lại phụ trợ cho bầu không khí trong phòng hội nghị. Hai người thi thoảng to nhỏ vài câu làm cho bầu không khí càng thêm đầm ấm.
- Ha ha ha, chủ tịch Vương, anh đến sớm, tôi vừa rồi còn định tìm anh cùng đến. Khi hai người Vương Tử Quân và Vi Yến Qui đang trò chuyện với nhau, lúc này phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương cũng đi đến. Hắn vừa ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân vừa nói với Vi Yến Qui: - Bí thư Yến Quy, lão lãnh đạo anh rời đi làm cho chúng tôi cảm thấy không nỡ, tối nay không say không về.
Hà Kiến Chương đến làm cho Vi Yến Qui cảm thấy có chút thương cảm. Lão biết rõ nếu như Vương Tử Quân không đến, Hà Kiến Chương tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Lúc này Hà Kiến Chương đến chỉ là vì nể mặt Vương Tử Quân mà thôi. Cũng may Vi Yến Qui là cao thủ khống chế tâm tình, lão nhìn Hà Kiến Chương rồi cười nói: - Anh Hà, anh là cao thủ uống rượu, tôi cũng khó gánh được, chỉ sợ say rồi bêu xấu thôi.
- Tôi cũng nghĩ là chủ tịch Hà uống quá tốt sẽ ép lão lãnh đạo khốn khổ, thế nên có gọi bí thư Khang đến giám sát anh ấy. Trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh và bí thư ủy ban kỷ luật Khang Tắc Chính một trước một sau đi vào trong phòng, vừa vào cửa thì Uông Thanh Minh đã lớn tiếng nói.
- Ha ha, tôi tán thành điều này, bí thư Khang thiết diện vô tư, tuyệt đối sẽ không để cho chủ tịch Hà làm loạn kỷ cương. Vương Tử Quân nhìn về phía hai người Uông Thanh Minh rồi dùng giọng trêu chọc nói.
Khang Tắc Chính cười ha hả ngồi xuống bên cạnh Vi Yến Qui, hắn cười nói: - Chỉ cần chủ tịch Vương trao quyền, tôi tuyệt đối sẽ làm tốt công tác giám sát chủ tịch Hà.
Lô Khuê Hiền nhìn thấy có nhiều lãnh đạo tỉnh ủy đi đến, hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi. Xem ra hội nghị tiễn chân hôm nay đã tìm được đúng cấp bậc của nó.
Khi Lô Khuê Hiền cúi đầu gửi tin nhắn, chợt cảm thấy có người khẽ vỗ vai mình. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, chợt thấy có người cười ha hả nhìn mình. Hắn rất quen thuộc gương mặt người này, đó chính là vị trưởng ban của hắn, bình thường tuy không quá quan tâm đến hắn, thế nhưng cũng không làm khó gì hắn.
Lô Khuê Hiền vẫn có chút kính sợ vị lãnh đạo của mình, khi hắn thấy mặt đối phương thì khẽ nói: - Trưởng ban, ngài...
- Tiểu Lô, cậu ở đây thật sự rất tốt, cậu đi làm công tác phục vụ đi, chỗ này giao cho tôi. Trưởng phòng cười tủm tủm vỗ vỗ vai Lô Khuê Hiền, sau đó khẽ nói.
Trưởng ban căn bản không đến tham gia hội nghị tiễn chân này, nhưng bây giờ xem ra trưởng ban lại theo sát tiến độ của chủ tịch Vương, lúc này chủ tịch Vương đến thì trưởng ban cũng đi theo.
Lô Khuê Hiền thầm căm hận, thế nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn giao vị trí của mình ra cho trưởng ban. Hắn mới đi ra phòng họp, chợt thấy Tiểu Hà và anh Mã đang đứng quy củ bên ngoài, bộ dạng giống như khá khẩn cấp.
- Ha ha, Tiểu Lô, cậu cũng phải đi ra sao?
- Trưởng ban của chúng tôi giống như không tìm được vị trí, đành phải đuổi tôi ra ngoài.
- Cái quái gì vậy chứ? Bắt đầu thì nói có việc không chịu đến tham gia, bây giờ ai cũng điên khùng chạy đến, còn nhanh hơn cháu nội đến gặp ông bà. Tiểu Hà vẫn là người trẻ tuổi, căn bản mở miệng không thèm che đậy.
Anh Mã ổn định hơn nhiều so với Tiểu Hà, hắn bị dọa cho sợ xanh mặt, không khỏi khoát tay với Tiểu Hà: - Tiểu tử cậu cũng không nhìn xem đây là nơi nào, dám nói bậy bạ, cậu ăn gan báo sao? Cẩn thận kẻo trưởng ban Trần cho cậu biết tay.
Trưởng ban Trần chính là dượng của Tiểu Hà, sở dĩ Tiểu Hà hoành hành ngang ngược không sợ hãi vì có chỗ dựa là trưởng ban Trần. Nói đến người khác thì Tiểu Hà sẽ không chịu phục, thế nhưng nói đến chỗ dựa của mình thì hắn không dám lên tiếng.
- Nhìn kìa, bí thư Sầm đến. Khi đám người đang cảm thấy quá nhàn rỗi thì Tiểu Hà chợt giật mình nói.
Nhóm nhân viên công tác ngẩng đầu lên thì thấy Sầm Vật Cương đi đến rất nhanh, sau lưng Sầm Vật Cương chính là thư ký trưởng Phương Anh Hồ cùng với trưởng phòng tuyên truyền Xà Lê Hoa.
- Các đồng chí, hôm nay chúng ta tổ chức hội nghị tiễn chân để cùng tiễn đồng chí bí thư Yến Quy. Lúc này tôi đại biểu cho tỉnh ủy, hội đồng nhân dân, ủy ban nhân dân chân thành cảm tạ đồng chí Vi Yến Qui đã cần cù lao động, vất vả trả giá, cống hiến to lớn cho sự nghiệp phát triển của tỉnh Mật Đông...Bí thư Yến Quy trước nay luôn một lòng nghĩ cho tỉnh Mật Đông, luôn dùng tất cả lực lượng của mình cống hiến cho sự phát triển hài hòa nhanh chóng của Mật Đông. Tôi tin tưởng bí thư Yến Quy đi về phía cương vị công tác mới nhất định sẽ ngày càng ra sức, sẽ cho ra những vầng thơ hoa mỹ nhất trong sự nghiệp và cuộc sống của mình. Giọng nói khá lớn của Vương Tử Quân vang lên trong phòng họp.
Lần này Vương Tử Quân đọc diễn văn cực kỳ đường hoàng, cực kỳ có ý nghĩa. Vi Yến Qui ngồi trên đài cảm thấy những lời này làm cho chính mình sinh ra cộng hưởng, thế cho nên không khỏi cảm thấy hai mắt có hơi ươn ướt.
Lúc này Vương Tử Quân trẻ tuổi ngồi trên đài chủ tịch, đang hát bài ca tụng công đức của mình với đám người bên dưới, mặc dù có vài lời nghe qua có hơi chói tai, thế nhưng không thể không thừa nhận Vương Tử Quân đứng trên vị trí chủ tịch tỉnh, góc nhìn đại cục, căn bản cho ra sự đánh giá cao độ về mình. Điều này căn bản là quá bi ai, chính mình là người chìm đắm quan trường lâu năm, trước kia sao không nghĩ đến lai lịch của người này là không nhỏ, trình độ rất cao, sao lại cứ chọc vào?
Trnog quan trường xưa nay đẳng cấp luôn nghiêm khắc, mỗi một đẳng cấp đếu có một kết cấu thứ tự, ước định mà thành, không thể sinh loạn. Dù bất kỳ một hành vi nào muốn phá hư kết cấu này cũng không được xã hội cho phép. Giống như có một số người động một chút lại bất mãn với thượng cấp của mình, thậm chí đối nghịch với thượng cấp, đây căn bản là hành vi nhược trí, là hành vi phản lại thứ tự xã hội. Nếu như anh không nhìn rõ đại thế, sao anh có thể tìm được không gian sinh tồn trong thể chế? Vi Yến Qui ngồi trên đài nhìn Vương Tử Quân ở bên cạnh mình, lão chợt thấu hiểu nhiều vấn đề.
Tiểu Hà đi vào trong phòng châm nước, sau đó hắn đi ra thì thầm với anh Mã: - Anh Mã, bây giờ người đến khá đông đủ, thế nhưng đôi khi căn bản không thể tin cậy vào anh em của mình được. Ví dụ như hội nghị tiễn chân bí thư Vi hôm nay, lần này tôi thấy ngay cả thường ủy Tần chính ủy phân khu cũng có mặt, thế nhưng lại không thấy mặt chủ tịch Cố. Hì hì, bình thường thì chủ tịch Cố chính là người đi gần ngay bên cạnh bí thư Vi.
Lô Khuê Hiền nghe Tiểu Hà và anh Mã bàn tán với nhau, gương mặt không khỏi có vài phần run rẩy. Hắn vô thức cho rằng mình sẽ là người đứng gần bên Cố Tắc Viêm, bây giờ nghe lời nghị luận của Tiểu Hà thì không khỏi có chút lo lắng cho chủ tịch Cố, lúc này chủ tịch Cố có đến cũng muộn rồi.
Thật ra lúc này Cố Tắc Viêm đang nóng lòng chạy về trên đường cao tốc, tuyết rơi càng lớn thì đường càng khó đi, hắn lo lắng đường cao tốc sẽ bị đóng cửa, thế nên gương mặt luôn rất âm trầm.
Lý Hanh Dư cầm điện thoại mà không dám chọc vào Cố Tắc Viêm, dù sao thì hắn cũng là người cho ra ý nghĩ này, không ngờ biến hay thành dở, vô tình sinh ra cảm giác lạnh sống lưng.
Không ngờ Vương Tử Quân lại đến tiễn chân Vi Yến Qui, hành động này giống như hiệu ứng cánh bướm, những người khác cũng chen chân chạy đến, làm cho Cố Tắc Viêm rơi vào hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ. Cố Tắc Viêm lúc này thật sự không thể yên lòng, Lý Hanh Dư đã ý thức được Vương Tử Quân đắc ý tiến lên căn bản đã làm cho vở kịch hắn làm chủ đạo hôm nay căn bản là hỏng bét.
- Chủ tịch Cố, tôi cũng không ngờ sự việc sẽ phát triển theo hướng như vậy. Lý Hanh Dư do dự giây lát rồi dùng giọng thành khẩn nhận kiểm điểm với Cố Tắc Viêm.
Cố Tắc Viêm khoát tay áo rồi trầm giọng nói: - Đừng nói nữa, không trách anh được.
Cố Tắc Viêm nói xong thì phân phó với lái xe: - Chạy nhanh lên một chút.
Lúc này lái xe đổ mồ hôi khắp toàn thân, tuy xe có thể tăng tốc, thế nhưng bây giờ tuyết đang rơi, hắn cần phải đảm bảo sự an toàn của lãnh đạo. Nhưng Cố Tắc Viêm thúc giục nhiều lần, lúc này hắn đành phải tăng tốc.
Cố Tắc Viêm nhìn trời tuyết bay tán loạn bên ngoài, tâm tình hạ xuống cực điểm. Trận tuyến này quá lớn, có lẽ sự kiện Vương Tử Quân xuất hiện sẽ là mùa xuân cho Vi Yến Qui.
- Chủ tịch Cố, nếu không chúng ta chạy chậm một chút, dù sao thì cũng không thể nào đúng giờ được nữa. Lý Hanh Dư trầm ngâm giây lát rồi khẽ đề nghị.
Cố Tắc Viêm thiếu chút nữa thì giận tím mặt, nếu như không phải Lý Hanh Dư anh cho ra ý tưởng khốn nạn này, tôi sao có thể luống cuống tay chân, nguy hiểm tính mạng chạy về dưới trời đầy tuyết thế này?
Cố Tắc Viêm nghĩ đến đây thì cảm thấy rất bực mình, hắn dùng giọng âm trầm phân phó: - Chậm cũng phải đi, nếu không đi thì người ta sẽ nói tôi thế nào đây?
Lý Hanh Dư không nói gì thêm, hắn biết rõ cảm thụ của Cố Tắc Viêm, dù sao thì năm xưa Cố Tắc Viêm vẫn có quan hệ không tệ với Vi Yến Qui, bây giờ nếu không đến thì sẽ bị người ta mắng vào mặt. Hắn thầm cảm khái, thầm than sự việc đến mức độ này xem như là ông trời cố ý trêu đùa Cố Tắc Viêm.
- Ly biệt luôn làm cho người ta cảm thấy khó chịu, lúc này bí thư Yến Quy đi về phía vị trí công tác mới, nhưng tôi tin tưởng anh ấy sẽ luôn cùng lòng với Mật Đông. Hoan nghênh bí thư Yến Quy trở lại Mật Đông, trở lại mái nhà mà anh ấy đã cùng chung cố gắng với mọi người. Vương Tử Quân là người chủ trì, hắn nói cực kỳ nhiệt tình, mà giọng nói của hắn vang lên càng làm bùng phát những tiếng vỗ tay dữ dội.
Nếu như là người không biết chân tướng, thật sự cho rằng Vi Yến Qui được thăng chức, thực tế là tình huống như thế nào thì đám người Vương Tử Quân hiểu rõ ràng.
Hội nghị tiễn chân tuy không quá dài nhưng lại là một tình huống tiễn chân vui vẻ quan trọng và cấp bậc cao nhất chưa từng có ở Mật Đông. Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy cũng có vài lời phát biểu. Sau đó Vi Yến Qui lên tiếng, cảm ơn các đồng chí đã cố gắng giúp đỡ mình công tác bao năm qua, sau đó khiêm tốn nói về những lời đánh giá của chủ tịch Vương. Còn nói rằng sau này sự phát triển của Mật Đông còn nhờ vào các vị lãnh đạo nơi đây, tôi sẽ rất nhớ mọi người.
Sau khi Vương Tử Quân tuyên bố kết thúc hội nghị, Sầm Vật Cương đi chính giữa, hai bên là Vương Tử Quân cùng Vi Yến Qui một trái một phải ra khỏi cửa chính phòng họp. Sau lưng bọn họ chính là nhóm người Khang Tắc Chính, Uông Thanh Minh.
Gió tuyết thổi tung bay, bầu trời trắng xóa.
Tình cảnh như thế này không khỏi làm cho đám nhân viên công tác lấy máy ra chụp ảnh. Đám người trong văn phòng thầm nghĩ một tấm ảnh như vậy căn bản có thể hé mở năng lượng của tỉnh Mật Đông: Sự phát triển của Mật Đông dưới sự lãnh đạo của ban ngành tỉnh ủy sẽ ngày càng vượt sóng tiến về phía trước.
- Bí thư Sầm, bí thư Vi, tôi đã đến chậm. Cố Tắc Viêm sải bước đi đến, khi thấy mọi người ra khỏi phòng họp thì lau mồ hôi trán rồi lớn tiếng nói.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu với Cố Tắc Viêm, Vi Yến Qui lại dùng giọng không quan tâm nói: - Không muộn, chủ tịch Cố phải đi xuống tuyến dưới kiểm tra công tác, dù sao thì công tác cũng quan trọng hơn.
Lúc này Cố Tắc Viêm chợt sinh ra cảm giác đứng ngoài ngàn dặm, dù sao hắn và Vi Yến Qui cũng là chiến hữu cùng chiến hào, bây giờ mọi người đến tiễn chân Vi Yến Qui, mình lại đến kiểm tra công tác của thành phố Kim Hà, chỉ sợ sau này mình sẽ là người cô đơn trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Nếu như không có ai đến đưa tiễn, như vậy Cố Tắc Viêm sẽ là người vượt sương gió mưa tuyết để đến tiễn chân cố nhân. Nhưng bây giờ mọi người đều đã đến, mọi người nhìn rõ lúc đầu hắn vì tránh né nên tìm việc chạy đi, đến khi phát hiện mọi người đến tiễn chân Vi Yến Qui thì cuống quýt chạy về, căn bản chỉ là cố ý nịnh nọt, là hạng tiểu nhân bạc tình bạc nghĩa.
Tiệc tiễn chân được mở ra vào thời điểm trời tối, hôm nay Vi Yến Qui uống thêm vài ly, căn bản là say sưa. Có một người cùng uống rượu với lão, chính là Cố Tắc Viêm. Thật ra Cố Tắc Viêm cũng không phải uống quá nhiều, chỉ là vì nhất túy giải thiên sầu mà thôi.
Quy mô hội nghị tiễn chân này là không lớn, nếu như các đồng chí trong văn phòng đều đi đến, như vậy có thể làm cho phòng họp đầy người. Vấn đề là bây giờ các vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy lại không đến.
Lúc này một vài vị trưởng ban hay trưởng phòng đi đến khá thưa thớt, giống như nếu đi đến sẽ kéo dài khoảng cách với chủ tịch Vương.
Lô Khuê Hiền mặc dù đến vì có nhiệm vụ, thé nhưng khi nhìn thấy Vi Yến Qui ngồi trên đài mà bên dưới khá trống, hắn cảm thấy trường hợp như vậy đối với một người gần đất xa trời căn bản là có hơi chút quá đáng.
Khi Lô Khuê Hiền còn đang khá đồng tình với Vi Yến Qui, chợt nghe thấy vị chủ nhiệm Dương khẽ ho một tiếng, sau đó trầm giọng nói: - Thưa các đồng chí, bây giờ bắt đầu họp, chủ đề của hội nghị hôm nay...
Chủ nhiệm Dương vừa nói được nửa lời thì chợt dừng lại, điều này làm cho Lô Khuê Hiền ngồi trong phòng có chút sững sốt, thầm than trình độ của chủ nhiệm Dương cũng quá kém, không phải chỉ là một hội nghị tiễn chân sao? Chẳng lẽ không có bản thảo thì không nói được?
Khi Lô Khuê Hiền đang thầm suy nghĩ, hắn chợt thấy đám người trên đài chủ tịch đã đứng lên, ngoài Vi Yến Qui thì hầu như người nào cũng đứng lên.
Chuyện gì xảy ra? Lô Khuê Hiền có chút sợ hãi, hắn không nhịn được phải nhìn về phía sau. Khi hắn nghiêng đầu thì có người đi từ phía sau lên trước.
Lô Khuê Hiền khá quen thuộc người này, dù hắn chưa từng được nói chuyện với người ta ở khoảng cách gần, thế nhưng gương mặt kia căn bản không chút lạ lẫm.
"Chủ tịch Vương, sao anh ta lại đến rồi?" Lô Khuê Hiền cảm thấy rất kinh hãi, lúc này Vương Tử Quân đã tiến lên trước đài chủ tịch, hắn ngồi xuống bên cạnh với Vi Yến Qui rồi cười nói: - Bí thư Yến Quy, tôi đến hơi chậm, vốn định đến sớm một chút, thế nhưng có chút trễ nãi, thật sự có lỗi.
Vi Yến Qui nhìn Vương Tử Quân mà có chút sững sốt, nhưng lão vẫn phải có phong độ của mình. Vương Tử Quân xuất phát từ mục đích gì mà đến tiễn chân mình? Xem như cũng cho mình chút thể diện, vì vậy hắn cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, ngài sao lại đến đây rồi?
Vi Yến Qui bắt tay với Vương Tử Quân, vừa định cho Vương Tử Quân ngồi vào bên trong, chợt nghe thấy Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Yến Quy, ngài cứ ngồi đấy, hôm nay ngài là nhân vật chính.
Lúc này chủ nhiệm Dương chủ trì hội nghị thật sự không biết phải làm sao, tình cảnh thế này hình như mình không còn phù hợp ở trên đài chủ tịch được nữa. Vì vậy hắn trầm ngâm giây lát rồi đi xuống, những vị lãnh đạo nhỏ của văn phòng đi lên ngồi ở bên cạnh Vi Yến Qui cũng giống như đứng đống lửa ngồi đông than, lúc này ai cũng cuống quýt đi xuống.
Lúc này trên đài chủ tịch căn bản chỉ còn lại một mình Vương Tử Quân và Vi Yến Qui.
Vương Tử Quân và Vi Yến Qui nói chuyện với nhau, nội dung căn bản không có gì quá tương quan, căn bản chỉ là việc nhà, thế nhưng những lời trò chuyện như vậy lại phụ trợ cho bầu không khí trong phòng hội nghị. Hai người thi thoảng to nhỏ vài câu làm cho bầu không khí càng thêm đầm ấm.
- Ha ha ha, chủ tịch Vương, anh đến sớm, tôi vừa rồi còn định tìm anh cùng đến. Khi hai người Vương Tử Quân và Vi Yến Qui đang trò chuyện với nhau, lúc này phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương cũng đi đến. Hắn vừa ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân vừa nói với Vi Yến Qui: - Bí thư Yến Quy, lão lãnh đạo anh rời đi làm cho chúng tôi cảm thấy không nỡ, tối nay không say không về.
Hà Kiến Chương đến làm cho Vi Yến Qui cảm thấy có chút thương cảm. Lão biết rõ nếu như Vương Tử Quân không đến, Hà Kiến Chương tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Lúc này Hà Kiến Chương đến chỉ là vì nể mặt Vương Tử Quân mà thôi. Cũng may Vi Yến Qui là cao thủ khống chế tâm tình, lão nhìn Hà Kiến Chương rồi cười nói: - Anh Hà, anh là cao thủ uống rượu, tôi cũng khó gánh được, chỉ sợ say rồi bêu xấu thôi.
- Tôi cũng nghĩ là chủ tịch Hà uống quá tốt sẽ ép lão lãnh đạo khốn khổ, thế nên có gọi bí thư Khang đến giám sát anh ấy. Trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh và bí thư ủy ban kỷ luật Khang Tắc Chính một trước một sau đi vào trong phòng, vừa vào cửa thì Uông Thanh Minh đã lớn tiếng nói.
- Ha ha, tôi tán thành điều này, bí thư Khang thiết diện vô tư, tuyệt đối sẽ không để cho chủ tịch Hà làm loạn kỷ cương. Vương Tử Quân nhìn về phía hai người Uông Thanh Minh rồi dùng giọng trêu chọc nói.
Khang Tắc Chính cười ha hả ngồi xuống bên cạnh Vi Yến Qui, hắn cười nói: - Chỉ cần chủ tịch Vương trao quyền, tôi tuyệt đối sẽ làm tốt công tác giám sát chủ tịch Hà.
Lô Khuê Hiền nhìn thấy có nhiều lãnh đạo tỉnh ủy đi đến, hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi. Xem ra hội nghị tiễn chân hôm nay đã tìm được đúng cấp bậc của nó.
Khi Lô Khuê Hiền cúi đầu gửi tin nhắn, chợt cảm thấy có người khẽ vỗ vai mình. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, chợt thấy có người cười ha hả nhìn mình. Hắn rất quen thuộc gương mặt người này, đó chính là vị trưởng ban của hắn, bình thường tuy không quá quan tâm đến hắn, thế nhưng cũng không làm khó gì hắn.
Lô Khuê Hiền vẫn có chút kính sợ vị lãnh đạo của mình, khi hắn thấy mặt đối phương thì khẽ nói: - Trưởng ban, ngài...
- Tiểu Lô, cậu ở đây thật sự rất tốt, cậu đi làm công tác phục vụ đi, chỗ này giao cho tôi. Trưởng phòng cười tủm tủm vỗ vỗ vai Lô Khuê Hiền, sau đó khẽ nói.
Trưởng ban căn bản không đến tham gia hội nghị tiễn chân này, nhưng bây giờ xem ra trưởng ban lại theo sát tiến độ của chủ tịch Vương, lúc này chủ tịch Vương đến thì trưởng ban cũng đi theo.
Lô Khuê Hiền thầm căm hận, thế nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn giao vị trí của mình ra cho trưởng ban. Hắn mới đi ra phòng họp, chợt thấy Tiểu Hà và anh Mã đang đứng quy củ bên ngoài, bộ dạng giống như khá khẩn cấp.
- Ha ha, Tiểu Lô, cậu cũng phải đi ra sao?
- Trưởng ban của chúng tôi giống như không tìm được vị trí, đành phải đuổi tôi ra ngoài.
- Cái quái gì vậy chứ? Bắt đầu thì nói có việc không chịu đến tham gia, bây giờ ai cũng điên khùng chạy đến, còn nhanh hơn cháu nội đến gặp ông bà. Tiểu Hà vẫn là người trẻ tuổi, căn bản mở miệng không thèm che đậy.
Anh Mã ổn định hơn nhiều so với Tiểu Hà, hắn bị dọa cho sợ xanh mặt, không khỏi khoát tay với Tiểu Hà: - Tiểu tử cậu cũng không nhìn xem đây là nơi nào, dám nói bậy bạ, cậu ăn gan báo sao? Cẩn thận kẻo trưởng ban Trần cho cậu biết tay.
Trưởng ban Trần chính là dượng của Tiểu Hà, sở dĩ Tiểu Hà hoành hành ngang ngược không sợ hãi vì có chỗ dựa là trưởng ban Trần. Nói đến người khác thì Tiểu Hà sẽ không chịu phục, thế nhưng nói đến chỗ dựa của mình thì hắn không dám lên tiếng.
- Nhìn kìa, bí thư Sầm đến. Khi đám người đang cảm thấy quá nhàn rỗi thì Tiểu Hà chợt giật mình nói.
Nhóm nhân viên công tác ngẩng đầu lên thì thấy Sầm Vật Cương đi đến rất nhanh, sau lưng Sầm Vật Cương chính là thư ký trưởng Phương Anh Hồ cùng với trưởng phòng tuyên truyền Xà Lê Hoa.
- Các đồng chí, hôm nay chúng ta tổ chức hội nghị tiễn chân để cùng tiễn đồng chí bí thư Yến Quy. Lúc này tôi đại biểu cho tỉnh ủy, hội đồng nhân dân, ủy ban nhân dân chân thành cảm tạ đồng chí Vi Yến Qui đã cần cù lao động, vất vả trả giá, cống hiến to lớn cho sự nghiệp phát triển của tỉnh Mật Đông...Bí thư Yến Quy trước nay luôn một lòng nghĩ cho tỉnh Mật Đông, luôn dùng tất cả lực lượng của mình cống hiến cho sự phát triển hài hòa nhanh chóng của Mật Đông. Tôi tin tưởng bí thư Yến Quy đi về phía cương vị công tác mới nhất định sẽ ngày càng ra sức, sẽ cho ra những vầng thơ hoa mỹ nhất trong sự nghiệp và cuộc sống của mình. Giọng nói khá lớn của Vương Tử Quân vang lên trong phòng họp.
Lần này Vương Tử Quân đọc diễn văn cực kỳ đường hoàng, cực kỳ có ý nghĩa. Vi Yến Qui ngồi trên đài cảm thấy những lời này làm cho chính mình sinh ra cộng hưởng, thế cho nên không khỏi cảm thấy hai mắt có hơi ươn ướt.
Lúc này Vương Tử Quân trẻ tuổi ngồi trên đài chủ tịch, đang hát bài ca tụng công đức của mình với đám người bên dưới, mặc dù có vài lời nghe qua có hơi chói tai, thế nhưng không thể không thừa nhận Vương Tử Quân đứng trên vị trí chủ tịch tỉnh, góc nhìn đại cục, căn bản cho ra sự đánh giá cao độ về mình. Điều này căn bản là quá bi ai, chính mình là người chìm đắm quan trường lâu năm, trước kia sao không nghĩ đến lai lịch của người này là không nhỏ, trình độ rất cao, sao lại cứ chọc vào?
Trnog quan trường xưa nay đẳng cấp luôn nghiêm khắc, mỗi một đẳng cấp đếu có một kết cấu thứ tự, ước định mà thành, không thể sinh loạn. Dù bất kỳ một hành vi nào muốn phá hư kết cấu này cũng không được xã hội cho phép. Giống như có một số người động một chút lại bất mãn với thượng cấp của mình, thậm chí đối nghịch với thượng cấp, đây căn bản là hành vi nhược trí, là hành vi phản lại thứ tự xã hội. Nếu như anh không nhìn rõ đại thế, sao anh có thể tìm được không gian sinh tồn trong thể chế? Vi Yến Qui ngồi trên đài nhìn Vương Tử Quân ở bên cạnh mình, lão chợt thấu hiểu nhiều vấn đề.
Tiểu Hà đi vào trong phòng châm nước, sau đó hắn đi ra thì thầm với anh Mã: - Anh Mã, bây giờ người đến khá đông đủ, thế nhưng đôi khi căn bản không thể tin cậy vào anh em của mình được. Ví dụ như hội nghị tiễn chân bí thư Vi hôm nay, lần này tôi thấy ngay cả thường ủy Tần chính ủy phân khu cũng có mặt, thế nhưng lại không thấy mặt chủ tịch Cố. Hì hì, bình thường thì chủ tịch Cố chính là người đi gần ngay bên cạnh bí thư Vi.
Lô Khuê Hiền nghe Tiểu Hà và anh Mã bàn tán với nhau, gương mặt không khỏi có vài phần run rẩy. Hắn vô thức cho rằng mình sẽ là người đứng gần bên Cố Tắc Viêm, bây giờ nghe lời nghị luận của Tiểu Hà thì không khỏi có chút lo lắng cho chủ tịch Cố, lúc này chủ tịch Cố có đến cũng muộn rồi.
Thật ra lúc này Cố Tắc Viêm đang nóng lòng chạy về trên đường cao tốc, tuyết rơi càng lớn thì đường càng khó đi, hắn lo lắng đường cao tốc sẽ bị đóng cửa, thế nên gương mặt luôn rất âm trầm.
Lý Hanh Dư cầm điện thoại mà không dám chọc vào Cố Tắc Viêm, dù sao thì hắn cũng là người cho ra ý nghĩ này, không ngờ biến hay thành dở, vô tình sinh ra cảm giác lạnh sống lưng.
Không ngờ Vương Tử Quân lại đến tiễn chân Vi Yến Qui, hành động này giống như hiệu ứng cánh bướm, những người khác cũng chen chân chạy đến, làm cho Cố Tắc Viêm rơi vào hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ. Cố Tắc Viêm lúc này thật sự không thể yên lòng, Lý Hanh Dư đã ý thức được Vương Tử Quân đắc ý tiến lên căn bản đã làm cho vở kịch hắn làm chủ đạo hôm nay căn bản là hỏng bét.
- Chủ tịch Cố, tôi cũng không ngờ sự việc sẽ phát triển theo hướng như vậy. Lý Hanh Dư do dự giây lát rồi dùng giọng thành khẩn nhận kiểm điểm với Cố Tắc Viêm.
Cố Tắc Viêm khoát tay áo rồi trầm giọng nói: - Đừng nói nữa, không trách anh được.
Cố Tắc Viêm nói xong thì phân phó với lái xe: - Chạy nhanh lên một chút.
Lúc này lái xe đổ mồ hôi khắp toàn thân, tuy xe có thể tăng tốc, thế nhưng bây giờ tuyết đang rơi, hắn cần phải đảm bảo sự an toàn của lãnh đạo. Nhưng Cố Tắc Viêm thúc giục nhiều lần, lúc này hắn đành phải tăng tốc.
Cố Tắc Viêm nhìn trời tuyết bay tán loạn bên ngoài, tâm tình hạ xuống cực điểm. Trận tuyến này quá lớn, có lẽ sự kiện Vương Tử Quân xuất hiện sẽ là mùa xuân cho Vi Yến Qui.
- Chủ tịch Cố, nếu không chúng ta chạy chậm một chút, dù sao thì cũng không thể nào đúng giờ được nữa. Lý Hanh Dư trầm ngâm giây lát rồi khẽ đề nghị.
Cố Tắc Viêm thiếu chút nữa thì giận tím mặt, nếu như không phải Lý Hanh Dư anh cho ra ý tưởng khốn nạn này, tôi sao có thể luống cuống tay chân, nguy hiểm tính mạng chạy về dưới trời đầy tuyết thế này?
Cố Tắc Viêm nghĩ đến đây thì cảm thấy rất bực mình, hắn dùng giọng âm trầm phân phó: - Chậm cũng phải đi, nếu không đi thì người ta sẽ nói tôi thế nào đây?
Lý Hanh Dư không nói gì thêm, hắn biết rõ cảm thụ của Cố Tắc Viêm, dù sao thì năm xưa Cố Tắc Viêm vẫn có quan hệ không tệ với Vi Yến Qui, bây giờ nếu không đến thì sẽ bị người ta mắng vào mặt. Hắn thầm cảm khái, thầm than sự việc đến mức độ này xem như là ông trời cố ý trêu đùa Cố Tắc Viêm.
- Ly biệt luôn làm cho người ta cảm thấy khó chịu, lúc này bí thư Yến Quy đi về phía vị trí công tác mới, nhưng tôi tin tưởng anh ấy sẽ luôn cùng lòng với Mật Đông. Hoan nghênh bí thư Yến Quy trở lại Mật Đông, trở lại mái nhà mà anh ấy đã cùng chung cố gắng với mọi người. Vương Tử Quân là người chủ trì, hắn nói cực kỳ nhiệt tình, mà giọng nói của hắn vang lên càng làm bùng phát những tiếng vỗ tay dữ dội.
Nếu như là người không biết chân tướng, thật sự cho rằng Vi Yến Qui được thăng chức, thực tế là tình huống như thế nào thì đám người Vương Tử Quân hiểu rõ ràng.
Hội nghị tiễn chân tuy không quá dài nhưng lại là một tình huống tiễn chân vui vẻ quan trọng và cấp bậc cao nhất chưa từng có ở Mật Đông. Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy cũng có vài lời phát biểu. Sau đó Vi Yến Qui lên tiếng, cảm ơn các đồng chí đã cố gắng giúp đỡ mình công tác bao năm qua, sau đó khiêm tốn nói về những lời đánh giá của chủ tịch Vương. Còn nói rằng sau này sự phát triển của Mật Đông còn nhờ vào các vị lãnh đạo nơi đây, tôi sẽ rất nhớ mọi người.
Sau khi Vương Tử Quân tuyên bố kết thúc hội nghị, Sầm Vật Cương đi chính giữa, hai bên là Vương Tử Quân cùng Vi Yến Qui một trái một phải ra khỏi cửa chính phòng họp. Sau lưng bọn họ chính là nhóm người Khang Tắc Chính, Uông Thanh Minh.
Gió tuyết thổi tung bay, bầu trời trắng xóa.
Tình cảnh như thế này không khỏi làm cho đám nhân viên công tác lấy máy ra chụp ảnh. Đám người trong văn phòng thầm nghĩ một tấm ảnh như vậy căn bản có thể hé mở năng lượng của tỉnh Mật Đông: Sự phát triển của Mật Đông dưới sự lãnh đạo của ban ngành tỉnh ủy sẽ ngày càng vượt sóng tiến về phía trước.
- Bí thư Sầm, bí thư Vi, tôi đã đến chậm. Cố Tắc Viêm sải bước đi đến, khi thấy mọi người ra khỏi phòng họp thì lau mồ hôi trán rồi lớn tiếng nói.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu với Cố Tắc Viêm, Vi Yến Qui lại dùng giọng không quan tâm nói: - Không muộn, chủ tịch Cố phải đi xuống tuyến dưới kiểm tra công tác, dù sao thì công tác cũng quan trọng hơn.
Lúc này Cố Tắc Viêm chợt sinh ra cảm giác đứng ngoài ngàn dặm, dù sao hắn và Vi Yến Qui cũng là chiến hữu cùng chiến hào, bây giờ mọi người đến tiễn chân Vi Yến Qui, mình lại đến kiểm tra công tác của thành phố Kim Hà, chỉ sợ sau này mình sẽ là người cô đơn trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Nếu như không có ai đến đưa tiễn, như vậy Cố Tắc Viêm sẽ là người vượt sương gió mưa tuyết để đến tiễn chân cố nhân. Nhưng bây giờ mọi người đều đã đến, mọi người nhìn rõ lúc đầu hắn vì tránh né nên tìm việc chạy đi, đến khi phát hiện mọi người đến tiễn chân Vi Yến Qui thì cuống quýt chạy về, căn bản chỉ là cố ý nịnh nọt, là hạng tiểu nhân bạc tình bạc nghĩa.
Tiệc tiễn chân được mở ra vào thời điểm trời tối, hôm nay Vi Yến Qui uống thêm vài ly, căn bản là say sưa. Có một người cùng uống rượu với lão, chính là Cố Tắc Viêm. Thật ra Cố Tắc Viêm cũng không phải uống quá nhiều, chỉ là vì nhất túy giải thiên sầu mà thôi.
/1843
|