Cố Tắc Viêm là phó chủ tịch thường ủy, phòng làm việc của hắn ở trong khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng trong thời gian một tuần ít nhất hắn cũng phải đến khu văn phòng thường ủy hai lần.
- Chủ tịch Cố, gần đây anh bận rộn gì vậy? Đã hai ngày rồi không gặp anh. Khi Cố Tắc Viêm đi lên lầu thì vừa vặn gặp mặt thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Phương Anh Hồ, lúc này Phương Anh Hồ đang mỉm cười chào hỏi.
Cố Tắc Viêm căn bản luôn nở nụ cười với thư ký trưởng Phương Anh Hồ, hắn vừa bắt tay với Phương Anh Hồ vừa cười nói: - Còn là bận rộn gì nữa, chỉ là chút chuyện cần báo cáo mà thôi.
Cố Tắc Viêm nói rồi nhìn thoáng qua một vài vị chủ tịch thành phố đang đi xuống dưới lầu nói: - Những ngày qua hình như khu văn phòng này rất náo nhiệt thì phải.
- Đúng là không có biện pháp, lúc này bí thư Vương đang nắm trong tay một lượng tiền khá lớn, mùi hương quá nồng nàn, có thành phố nào không muốn tiến lên cắn một miếng? Phương Anh Hồ vừa đi lên vừa cười nói.
Công tác khẽ cau mày, thế nhưng hắn lại cười nói: - Vậy cũng tốt, người ta tiến lên cắn một miếng chưa chắc đã đầy bụng, thế nhưng ít nhất cũng có thể đỡ đói.
Hai người trò chuyện với nhau, cả hai đều nhìn mặt đối phương. Lúc này Phương Anh Hồ cười rất sáng lạn, Cố Tắc Viêm cũng cười rất vui vẻ. Nhưng hai người bọn họ kết giao với nhau nhiều năm, bọn họ hiểu rõ về nhau, cả hai đều có tâm tư riêng.
- Bí thư Sầm có ý kiến gì với chuyện này? Khi sắp đi lên đến lầu ba thì Cố Tắc Viêm chợt hỏi.
Phương Anh Hồ chần chờ giây lát rồi nói: - Bí thư Sầm cũng không nói gì.
Cũng không nói gì? Thái độ của bí thư Sầm làm cho hai mắt Cố Tắc Viêm tỏa sáng, hắn cười cười nói với Phương Anh Hồ: - Tôi đi báo cáo vài công tác với bí thư Sầm, thư ký trưởng cùng đi chứ?
- Tôi còn có chút chuyện cần làm, cũng không qua vào lúc này. Phương Anh Hồ cười cười với Cố Tắc Viêm, sau đó hắn xoay người đi về một hướng khác.
Cố Tắc Viêm đi đến cửa phòng làm việc của Sầm Vật Cương thì thấy Miêu Dược Hổ đi ra khỏi phòng thư ký. Hắn khẽ cười với Miêu Dược Hổ, sau đó đi về phía Miêu Dược Hổ.
- Dược Hổ, anh đến tìm gặp báo cáo công tác với bí thư Sầm sao? Cố Tắc Viêm căn bản tiếp xúc khá nhiều với Miêu Dược Hổ, hai người có quan hệ không tồi, vì vậy hắn mới dùng giọng không chút kiêng kỵ hỏi như vậy.
- Báo cáo với bí thư chính là công tác của thành phố Linh Long chúng tôi, đồng thời bây giờ còn có phương diện tài chính đang khá khó khăn. Chủ tịch Cố, chút nữa ngài vào gặp bí thư, mong ngài hao tâm tổn trí một chút, nói thay cho thành phố Linh Long chúng tôi vài lời. Thành phố Linh Long chúng tôi luôn chú trọng phát triển, chúng tôi phải đầu tắt mặt tối mới có được ngày hôm nay, thế nên ngài cũng đừng ném chúng tôi sang một bên.
Cố Tắc Viêm chợt nghĩ đến vài vấn đề, hắn chợt cười nói: - Đã nếm mùi thất bại khi gặp bí thư rồi sao?
- Bí thư cũng không nói gì, chỉ nói chúng tôi đi tìm gặp bí thư Vương. Miêu Dược Hổ nói đến đây thì khẽ nói: - Tôi cảm thấy bí thư Vương có thành kiến với thành phố Linh Long chúng tôi, vì ngày trước anh ấy có nói thành phố Linh Long cần phải phát triển kinh tế toàn diện hơn. Tôi đã cùng với bí thư Đồ nghiên cứu về phương diện này, mặc dù chúng tôi còn nhiều phương diện cần phát triển, thế nhưng nhìn vào tình huống trước mắt thì tôi và bí thư Đồ lại cho rằng nên nắm chặt không thể bỏ qua hai sản nghiệp là bất động sản và khoáng sản. Chúng tôi cần chuyên chú vào mục tiêu, cần kiên định cố chấp, còn phương diện phát triển chuyển hình như thế nào thì phải chờ năm sáu năm nữa, chờ khi kinh tế của thành phố Linh Long phát triển vững chắc rồi nói sau.
- Tôi cảm thấy chúng tôi vì điều này mà đắc tội với bí thư Vương, có lẽ lần này sẽ không được xu nào. Chủ tịch Cố, ngài nên giúp đỡ chúng tôi một chút.
Cố Tắc Viêm cười thầm, hắn cũng hiểu hiện trạng phát triển kinh tế của thành phố Linh Long, nếu bây giờ muốn thay đổi hiện trạng của thành phố này thì căn bản là không thể nào. Thế nhưng thành phố Linh Long dưới sự phấn đấu của Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đã liên tục phát triển, có những thành tích rất lớn, hoàn toàn có thể tiến nhanh về phía trước mà không cần phát triển toàn diện các sản nghiệp như nơi khác.
Còn năm sáu năm sau thì sẽ là chuyện của tương lai, khi đó cũng không biết ai là người đến nắm công tác phát triển thành phố Linh Long, thế nên cũng không ai quan tâm.
- Hai người các anh cũng không nên bi quan như vậy, bí thư Vương là ai? Các anh không nên dùng tâm tư của mình để suy ra lòng dạ của bí thư Vương, bí thư Vương sao có thể so đo với các anh ở phương diện này được? Cố Tắc Viêm lên giọng quan nói hai câu với Miêu Dược Hổ, sau đó hắn đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Lúc này Sầm Vật Cương đang xem văn kiện, lão thấy Cố Tắc Viêm đi vào thì đặt văn kiện xuống, cũng không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề: - Tắc Viêm, chuyện của nhà máy Luyên Cương ở thành phố Kim Hà được xử lý thế nào rồi?
- Bí thư Sầm, trên cơ bản đã khống chế được, theo những tình huống mà chúng tôi có được, bên trong có vài hành vi vi phạm kỷ luật, lúc này ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã tham gia điều tra. Cố Tắc Viêm thản nhiên ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương rồi trầm giọng nói.
Sầm Vật Cương căn bản rất tức giận với những hiện tượng như thế này, lão vỗ lên mặt bàn của mình rồi dùng giọng oán hận nói: - Bọn họ làm xói mòn tài sản công, nếu chúng ta không hạ quyết tâm, không xử lý thật mạnh tay thì sao có thể trả lời với những người đang vất vả công tác cho được? Anh truyền đạt ý kiến của tôi, đó là nếu xác nhận được sự thật thì cần xử lý thật nghiêm túc, quyết không nuông chiều.
Cố Tắc Viêm liên tục đồng ý, sau đó hắn mỉm cười báo cáo vài hạng mục công tác. Cuối cùng hắn cố ý cười nói: - Bí thư, vừa rồi tôi gặp anh Dược Hổ, anh ấy căn bản cho ra vài ý kiến với tôi.
- Ôi, người này dám có ý kiến với anh, như vậy thì anh cứ ra tay với anh ta. Tôi cũng không tin, cho dù anh ấy là hổ thì cũng phải cụp đuôi lại không dám vểnh lên. Sầm Vật Cương cười ha hả rồi lớn tiếng nói.
Cố Tắc Viêm là người đi theo bên cạnh Sầm Vật Cương, hắn cười nói: - Bí thư, nếu an ta không có việc gì mà dám có ý kiến với tôi, chắc chắn tối sẽ ra tay thu thập. Thế nhưng với tình huống hiện tại thì tôi cảm thấy rất đuối lý, lên tiếng cũng không đủ lo lắng.
Cố Tắc Viêm nói đến đây thì uống một hớp nước nói: - Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ căn bản được tôi thúc giục và bỏ ra số tiền không nhỏ để làm tốt công tác xây dựng nhà thi đấu của đại hội thể dục thể thao, có thể nói là dùng toàn lực của mình. Thế nhưng bây giờ phía tỉnh ủy có tiền, bọn họ là người đã hoàn thành công tác, lại không nắm trong tay một xu nào, đây không phải là giết chó săn làm thịt sao? Bí thư, anh nói mà xem, anh ấy trách móc như vậy thì không phải tôi cảm thấy xấu hổ với thành phố bọn họ sao?
Vẻ mặt của Sầm Vật Cương rất bình thản, lão nhìn về phía Cố Tắc Viêm, cũng không nói lời nào. Sầm Vật Cương cho ra thái độ từ chối lên tiếng, điều này càng làm cho Cố Tắc Viêm cảm thấy có thêm vài phần bất an.
- Bí thư Vương không phải sẽ cho bên dưới một chút tiền sao? Một lúc lâu sau thì Sầm Vật Cương mới nói một câu.
- Bí thư, tôi cảm thấy phương diện phân phối số tiền kia không những còn phải xem tình hình khó khăn thực tế của các địa phương, còn phải quan tâm đến những thành phố biểu hiện tích cực. Những thành phố tiên tiến có được thành tích cũng không phải từ trên trời rơi xuống, cũng không phải bọn họ không công duy trì công tác để cuối cùng cho kẻ khác không làm gì lấy được kết quả tốt. Cán bộ thành phố Linh Long không ngại sớm muộn, không quan tâm đến nghỉ lễ, ban ngày đổ mồ hôi công tác, ban đêm liên tục thực hiện chức trách, lúc này thành phố Linh Long mới có xu thế phát triển tốt, mới đuổi kịp khắp nơi, có xu thế vượt lên hàng đầu. Chúng ta nhất định phải suy xét đến những yếu tố này, cần phải xem xét vào phương diện tích cực chứng thực quyết định của tỉnh ủy để cho ra phương án thưởng phạt phân minh, phân định rõ giới tuyến. Chúng ta không thể để cho tình huống trẻ thường khóc thì có ăn mà trẻ ngoan thì chỉ có thể đứng nhìn, điều này cực kỳ gây bất lợi đến phương diện tích cực sáng nghiệp của các đồng chí.
Cố Tắc Viêm nói ra ý kiến của mình, sau đó chờ Sầm Vật Cương phản ứng. Hắn biết những lời này của mình nói trúng nội tâm của Sầm Vật Cương, vì đây vẫn luôn là chủ trương của Sầm Vật Cương.
- Chủ tịch Cố, gần đây anh bận rộn gì vậy? Đã hai ngày rồi không gặp anh. Khi Cố Tắc Viêm đi lên lầu thì vừa vặn gặp mặt thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Phương Anh Hồ, lúc này Phương Anh Hồ đang mỉm cười chào hỏi.
Cố Tắc Viêm căn bản luôn nở nụ cười với thư ký trưởng Phương Anh Hồ, hắn vừa bắt tay với Phương Anh Hồ vừa cười nói: - Còn là bận rộn gì nữa, chỉ là chút chuyện cần báo cáo mà thôi.
Cố Tắc Viêm nói rồi nhìn thoáng qua một vài vị chủ tịch thành phố đang đi xuống dưới lầu nói: - Những ngày qua hình như khu văn phòng này rất náo nhiệt thì phải.
- Đúng là không có biện pháp, lúc này bí thư Vương đang nắm trong tay một lượng tiền khá lớn, mùi hương quá nồng nàn, có thành phố nào không muốn tiến lên cắn một miếng? Phương Anh Hồ vừa đi lên vừa cười nói.
Công tác khẽ cau mày, thế nhưng hắn lại cười nói: - Vậy cũng tốt, người ta tiến lên cắn một miếng chưa chắc đã đầy bụng, thế nhưng ít nhất cũng có thể đỡ đói.
Hai người trò chuyện với nhau, cả hai đều nhìn mặt đối phương. Lúc này Phương Anh Hồ cười rất sáng lạn, Cố Tắc Viêm cũng cười rất vui vẻ. Nhưng hai người bọn họ kết giao với nhau nhiều năm, bọn họ hiểu rõ về nhau, cả hai đều có tâm tư riêng.
- Bí thư Sầm có ý kiến gì với chuyện này? Khi sắp đi lên đến lầu ba thì Cố Tắc Viêm chợt hỏi.
Phương Anh Hồ chần chờ giây lát rồi nói: - Bí thư Sầm cũng không nói gì.
Cũng không nói gì? Thái độ của bí thư Sầm làm cho hai mắt Cố Tắc Viêm tỏa sáng, hắn cười cười nói với Phương Anh Hồ: - Tôi đi báo cáo vài công tác với bí thư Sầm, thư ký trưởng cùng đi chứ?
- Tôi còn có chút chuyện cần làm, cũng không qua vào lúc này. Phương Anh Hồ cười cười với Cố Tắc Viêm, sau đó hắn xoay người đi về một hướng khác.
Cố Tắc Viêm đi đến cửa phòng làm việc của Sầm Vật Cương thì thấy Miêu Dược Hổ đi ra khỏi phòng thư ký. Hắn khẽ cười với Miêu Dược Hổ, sau đó đi về phía Miêu Dược Hổ.
- Dược Hổ, anh đến tìm gặp báo cáo công tác với bí thư Sầm sao? Cố Tắc Viêm căn bản tiếp xúc khá nhiều với Miêu Dược Hổ, hai người có quan hệ không tồi, vì vậy hắn mới dùng giọng không chút kiêng kỵ hỏi như vậy.
- Báo cáo với bí thư chính là công tác của thành phố Linh Long chúng tôi, đồng thời bây giờ còn có phương diện tài chính đang khá khó khăn. Chủ tịch Cố, chút nữa ngài vào gặp bí thư, mong ngài hao tâm tổn trí một chút, nói thay cho thành phố Linh Long chúng tôi vài lời. Thành phố Linh Long chúng tôi luôn chú trọng phát triển, chúng tôi phải đầu tắt mặt tối mới có được ngày hôm nay, thế nên ngài cũng đừng ném chúng tôi sang một bên.
Cố Tắc Viêm chợt nghĩ đến vài vấn đề, hắn chợt cười nói: - Đã nếm mùi thất bại khi gặp bí thư rồi sao?
- Bí thư cũng không nói gì, chỉ nói chúng tôi đi tìm gặp bí thư Vương. Miêu Dược Hổ nói đến đây thì khẽ nói: - Tôi cảm thấy bí thư Vương có thành kiến với thành phố Linh Long chúng tôi, vì ngày trước anh ấy có nói thành phố Linh Long cần phải phát triển kinh tế toàn diện hơn. Tôi đã cùng với bí thư Đồ nghiên cứu về phương diện này, mặc dù chúng tôi còn nhiều phương diện cần phát triển, thế nhưng nhìn vào tình huống trước mắt thì tôi và bí thư Đồ lại cho rằng nên nắm chặt không thể bỏ qua hai sản nghiệp là bất động sản và khoáng sản. Chúng tôi cần chuyên chú vào mục tiêu, cần kiên định cố chấp, còn phương diện phát triển chuyển hình như thế nào thì phải chờ năm sáu năm nữa, chờ khi kinh tế của thành phố Linh Long phát triển vững chắc rồi nói sau.
- Tôi cảm thấy chúng tôi vì điều này mà đắc tội với bí thư Vương, có lẽ lần này sẽ không được xu nào. Chủ tịch Cố, ngài nên giúp đỡ chúng tôi một chút.
Cố Tắc Viêm cười thầm, hắn cũng hiểu hiện trạng phát triển kinh tế của thành phố Linh Long, nếu bây giờ muốn thay đổi hiện trạng của thành phố này thì căn bản là không thể nào. Thế nhưng thành phố Linh Long dưới sự phấn đấu của Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đã liên tục phát triển, có những thành tích rất lớn, hoàn toàn có thể tiến nhanh về phía trước mà không cần phát triển toàn diện các sản nghiệp như nơi khác.
Còn năm sáu năm sau thì sẽ là chuyện của tương lai, khi đó cũng không biết ai là người đến nắm công tác phát triển thành phố Linh Long, thế nên cũng không ai quan tâm.
- Hai người các anh cũng không nên bi quan như vậy, bí thư Vương là ai? Các anh không nên dùng tâm tư của mình để suy ra lòng dạ của bí thư Vương, bí thư Vương sao có thể so đo với các anh ở phương diện này được? Cố Tắc Viêm lên giọng quan nói hai câu với Miêu Dược Hổ, sau đó hắn đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Lúc này Sầm Vật Cương đang xem văn kiện, lão thấy Cố Tắc Viêm đi vào thì đặt văn kiện xuống, cũng không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề: - Tắc Viêm, chuyện của nhà máy Luyên Cương ở thành phố Kim Hà được xử lý thế nào rồi?
- Bí thư Sầm, trên cơ bản đã khống chế được, theo những tình huống mà chúng tôi có được, bên trong có vài hành vi vi phạm kỷ luật, lúc này ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã tham gia điều tra. Cố Tắc Viêm thản nhiên ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương rồi trầm giọng nói.
Sầm Vật Cương căn bản rất tức giận với những hiện tượng như thế này, lão vỗ lên mặt bàn của mình rồi dùng giọng oán hận nói: - Bọn họ làm xói mòn tài sản công, nếu chúng ta không hạ quyết tâm, không xử lý thật mạnh tay thì sao có thể trả lời với những người đang vất vả công tác cho được? Anh truyền đạt ý kiến của tôi, đó là nếu xác nhận được sự thật thì cần xử lý thật nghiêm túc, quyết không nuông chiều.
Cố Tắc Viêm liên tục đồng ý, sau đó hắn mỉm cười báo cáo vài hạng mục công tác. Cuối cùng hắn cố ý cười nói: - Bí thư, vừa rồi tôi gặp anh Dược Hổ, anh ấy căn bản cho ra vài ý kiến với tôi.
- Ôi, người này dám có ý kiến với anh, như vậy thì anh cứ ra tay với anh ta. Tôi cũng không tin, cho dù anh ấy là hổ thì cũng phải cụp đuôi lại không dám vểnh lên. Sầm Vật Cương cười ha hả rồi lớn tiếng nói.
Cố Tắc Viêm là người đi theo bên cạnh Sầm Vật Cương, hắn cười nói: - Bí thư, nếu an ta không có việc gì mà dám có ý kiến với tôi, chắc chắn tối sẽ ra tay thu thập. Thế nhưng với tình huống hiện tại thì tôi cảm thấy rất đuối lý, lên tiếng cũng không đủ lo lắng.
Cố Tắc Viêm nói đến đây thì uống một hớp nước nói: - Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ căn bản được tôi thúc giục và bỏ ra số tiền không nhỏ để làm tốt công tác xây dựng nhà thi đấu của đại hội thể dục thể thao, có thể nói là dùng toàn lực của mình. Thế nhưng bây giờ phía tỉnh ủy có tiền, bọn họ là người đã hoàn thành công tác, lại không nắm trong tay một xu nào, đây không phải là giết chó săn làm thịt sao? Bí thư, anh nói mà xem, anh ấy trách móc như vậy thì không phải tôi cảm thấy xấu hổ với thành phố bọn họ sao?
Vẻ mặt của Sầm Vật Cương rất bình thản, lão nhìn về phía Cố Tắc Viêm, cũng không nói lời nào. Sầm Vật Cương cho ra thái độ từ chối lên tiếng, điều này càng làm cho Cố Tắc Viêm cảm thấy có thêm vài phần bất an.
- Bí thư Vương không phải sẽ cho bên dưới một chút tiền sao? Một lúc lâu sau thì Sầm Vật Cương mới nói một câu.
- Bí thư, tôi cảm thấy phương diện phân phối số tiền kia không những còn phải xem tình hình khó khăn thực tế của các địa phương, còn phải quan tâm đến những thành phố biểu hiện tích cực. Những thành phố tiên tiến có được thành tích cũng không phải từ trên trời rơi xuống, cũng không phải bọn họ không công duy trì công tác để cuối cùng cho kẻ khác không làm gì lấy được kết quả tốt. Cán bộ thành phố Linh Long không ngại sớm muộn, không quan tâm đến nghỉ lễ, ban ngày đổ mồ hôi công tác, ban đêm liên tục thực hiện chức trách, lúc này thành phố Linh Long mới có xu thế phát triển tốt, mới đuổi kịp khắp nơi, có xu thế vượt lên hàng đầu. Chúng ta nhất định phải suy xét đến những yếu tố này, cần phải xem xét vào phương diện tích cực chứng thực quyết định của tỉnh ủy để cho ra phương án thưởng phạt phân minh, phân định rõ giới tuyến. Chúng ta không thể để cho tình huống trẻ thường khóc thì có ăn mà trẻ ngoan thì chỉ có thể đứng nhìn, điều này cực kỳ gây bất lợi đến phương diện tích cực sáng nghiệp của các đồng chí.
Cố Tắc Viêm nói ra ý kiến của mình, sau đó chờ Sầm Vật Cương phản ứng. Hắn biết những lời này của mình nói trúng nội tâm của Sầm Vật Cương, vì đây vẫn luôn là chủ trương của Sầm Vật Cương.
/1843
|