Vương Tử Quân cũng có vài phần đồng ý với lời nói của Miêu Dược Hổ, thế nhưng hắn cũng không nhiệt tình đáp lại. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng trịnh trọng nói: - Chủ tịch Dược Hổ, anh yên tâm, tỉnh ủy nhìn thấy rõ ràng sự cố gắng công tác của thành phố Linh Long, cũng ghi khắc trong lòng. Tôi tỏ thái độ rõ ràng với anh, đó là tỉnh ủy sẽ xử lý công bằng với các đồng chí có trách nhiệm, sẽ không làm cho đồng chí của mình bị hại.
- Cám ơn bí thư Vương, ngài luôn suy nghĩ cho thành phố Linh Long của chúng tôi. Hai ngày trước bí thư Đồ có nói với tôi, đó là mời ngài khi nào có thời gian thì đến chỉ đạo công tác của thành phố Linh Long chúng tôi. Miêu Dược Hổ thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì tranh thủ thời gian lên tiếng.
Trong quan trường có nhiều chuyện căn bản không theo ý nguyện của mình, tất cả phải được quyết định trên phương diện xem xét ích lợi. Trước mặt lãnh đạo anh có thể báo cáo đầy đủ, thế nhưng lãnh đạo có thể hoặc không cho ra hứa hẹn. Có một câu chuyện vui nói là miệng của lãnh đạo như chày gỗ, vừa có thể giải quyết dứt khoát mọi chuyện, vừa có thể nhìn tình huống rồi đưa chày lên cao nhưng hạ thấp rất khẽ, cho dù anh có nổi giận thế nào cũng không làm gì được lãnh đạo.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười nói: - Chủ tịch Dược Hổ, thành phố Linh Long các anh dù phát triển nhanh chóng, thế nhưng tôi đã xem qua báo cáo tháng này của thành phố Linh Long, phát hiện thành phố các anh chỉ chú trọng vào hai ngành là bất động sản và khai thác khoáng sản, như vậy là rất nguy hiểm. Các anh nên lợi dụng cơ hội vào lúc này để cải cách sản nghiệp của địa phương, dùng tốc độ nhanh nhất để thực hiện phương án đi theo chân tường, như vậy mới không bị té ngã. Sau khi chuẩn bị tốt thì chú trọng phát triển đồng đều, tư tưởng này vĩnh viễn không bao giờ sai.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi trở về sẽ chứng thực ý nghĩ của ngài, sẽ điều tra nghiên cứu cơ sở, tìm ra nhiều sản nghiệp khác để phát triển thành phố Linh Long. Miêu Dược Hổ ưỡn ngực lên dùng giọng kiên định nói.
Trước đó Vương Tử Quân đi kiểm tra thành phố Linh Long thì đã tiến hành xem xét bố cục của hai sản nghiệp bất động sản và khoáng sản, từng cho ra vài lời khuyên. Lúc này ở các thành phố trong tỉnh Mật Đông cũng không phải là cạnh tranh ở phương diện sản nghiệp, mà cạnh tranh ở hệ thống sản nghiệp, tập trung vào các sản nghiệp chủ đạo, các xí nghiệp tương quan có quy mô và hiệu ứng rất rõ ràng, tụ tập rất đông. Vì vậy tình hình trước mắt là không nên quá chú trọng vào những sản nghiệp bất bênh, thay đổi hiện trạng sản nghiệp hiện tại.
Khi đó hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố Linh Long đã đồng ý sẽ xem xét thay đổi, thế nhưng căn bản lại chẳng quan tâm.
Hai hạng nghiệp bất động sản và khoáng sản tuy đang bồng bột phát triển thế nhưng Vương Tử Quân có thể thấy rõ hai sản nghiệp này đang phát triển rất mạnh mẽ, thế nhưng khi mà kinh tế có chuyển biến thành trì trệ, khi đó thành phố Linh Long sẽ phải chịu đả kích rất lớn.
- Bí thư Vương, chúng tôi chuẩn bị xây dựng khu công nghệ, anh xem có thể làm cho ủy ban cải cách nhanh chóng thông qua văn kiện để chúng tôi tích cực tìm kiếm tài chính hay không? Chúng tôi đang chờ văn kiện được thông qua. Hai mắt Miêu Dược Hổ chợt lóe lên cái nhìn chờ mong.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn lấy từ trong cặp của mình ra một phần văn kiện của ủy ban cải cách rồi nói: - Chủ tịch Miêu, cái anh gọi là phát triển khu công nghệ chẳng qua chỉ là yêu cầu chính quyền cho ra chính sách nghiêng, còn các anh muốn xây dựng cái gì thì chính mìn hiểu rõ ràng. Tôi cảm thấy bây giờ lượng người và căn hộ ở thành phố Linh Long đã vượt qua gấp đôi mức độ trong nước, ít nhất trước mắt cũng không cần phải xây dựng thêm khu công nghệ gì cả.
Miêu Dược Hổ chợt có chút sững sốt, sau đó khẽ nói: - Bí thư Vương, tôi cảm thấy nên giải phóng tư tưởng một chút, việc do người làm, mà người ta cũng làm cho nhiều sự việc chết khô, chúng ta không nên bị lề thói cũ làm cho gò bó tay chân, không vì quan niệm truyền thống có hạn mà chắn đường phát triển của mình. Lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy đã giúp đỡ chúng tôi xây dựng khu công nghệ, hơn nữa chúng tôi cũng cực kỳ tin tưởng vào hạng mục này, cho đến bây giờ đã tập trung được rất nhiều tài chính, nếu nói dừng lại thì chỉ sợ sẽ có di chứng...
Vương Tử Quân biết rõ lãnh đạo trong miệng của Miêu Dược Hổ chính là Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn vẫn kiên trì ý kiến của mình nói: - Tôi cảm thấy hạng mục của các anh nên để nhà chuyên môn xem xét cho ra luận chứng, nếu vội vàng thúc đẩy thì chỉ sợ sẽ dẫn phát hậu quả không tất yếu.
Miêu Dược Hổ thấy mình và Vương Tử Quân căn bản không đạt thành nhận thức ở phương diện này, thế là khéo léo di chuyển chủ đề, sau đó nói vài chuyện cần nhờ Vương Tử Quân hỗ trợ. Cuối cùng hắn nở nụ cười rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Sau khi tiễn chân Miêu Dược Hổ, vẻ mặt Vương Tử Quân trở nên rất nghiêm túc. Tuy Miêu Dược Hổ nhìn qua giống như đang nghi nhớ lời nói của mình, thế nhưng thực tế thì Vương Tử Quân biết rõ những lời của mình xem ra là vô ích.
Thành phố Linh Long nghe theo chỉ thị của Sầm Vật Cương, đây hầu như là một nhận thức chung trong quan trường Mật Đông. Đừng nói là Vương Tử Quân, cho dù là chỉ thị của Đường Chấn Huy thì thành phố Linh Long cũng không mấy quan tâm, bên trên nói hay nhưng bên dưới sẽ làm khác. Cũng vì thế mà Đồ Phấn Đấu được cho rằng là người có khả năng tiến lên nhất trong nhiệm kỳ sắp tới.
Vương Tử Quân tuy đã dự liệu được kết quả thế nhưng vẫn không nhịn được phải nhắc nhở hai người Miêu Dược Hổ. Dù sao thì quy hoạch phát triển thành phố Linh Long không những liên quan đến tương lai phát triển của hai người này, còn là sự phát triển của cả thành phố Linh Long.
- Bí thư Vương, chủ tịch Hải Bác đã chờ hơn mười phút bên ngoài, ngài có gặp mặt anh ấy không? Triệu Hiểu Bạch đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân thu dọn bàn trà, hắn khẽ mở miệng xin chỉ thị của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói: - Cậu mời chủ tịch Hải Bác vào đây.
Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng, hắn đang định đi ra ngoài gọi thì Vương Tử Quân chợt lên tiếng: - Ngoài chủ tịch Hải Bác thì còn ai nữa không?
- Bí thư Vương, còn có chủ tịch Ngưu của thành phố Kim Hà và chủ tịch Trần của thành phố Tử Quang.
Còn những ba người? Điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đau đầu. Hắn nhìn đồng hồ, sau đó khua tay nói với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu giải thích cho hai người kia, nó nửa giờ sau tôi còn phải đến báo cáo với bí thư Sầm, hôm nay không gặp mặt bọn họ được.
Triệu Hiểu Bạch khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.Tâm hết lòng mưu cầu phát triển.
Hai phút sau Hải Bác đã đi vào trong phòng, hắn vừa vào thì cười nói: - Cám ơn bí thư Vương đã cho tôi cơ hội này, ngài nếu không cho tôi gặp mặt, hôm nay tôi cũng không thể nào quay về Nhan Hồi gặp mặt bí thư Kim được.
Vương Tử Quân căn bản có tiếp xúc khá nhiều với Hải Bác, hắn có không ít hảo cảm với vị chủ tịch khá khôi hài và công tác cứng cỏi này. Lúc này hắn nghe thấy đối phương nói như vậy thì không khỏi mỉm cười: - Nếu anh không thể quay về gặp mặt bí thư Kim, tôi đây sẽ đến báo cáo với bí thư Sầm và chủ tịch Đường, dứt khoát xây dựng cơ sở tạm thời cho anh ở phía văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
- Ha ha ha... Hải Bác mặc dù biết Vương Tử Quân nói đùa thế nhưng lại không dễ trả lời. Dù sao thì vị trí của hắn bây giờ còn quan trọng hơn làm phó chủ tịch tỉnh, nếu để cho hắn tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh thì căn bản là mất vui.
Vương Tử Quân thấy Hải Bác không đáp lời mình thì cũng cười theo. Triệu Hiểu Bạch vào phòng dâng trà, Vương Tử Quân chợt trầm giọng nói: - Chủ tịch Hải Bác, chút nữa tôi còn có việc cần báo cáo với lãnh đạo, anh có gì cứ báo cáo ngắn gọn, chúng ta cũng không cần đi đường vòng.
- Bí thư Vương, ngài đã cho ra chỉ thị thì tôi căn bản cung kính không bằng tuân mệnh. Hải Bác lấy ra một điếu thuốc đưa cho Vương Tử Quân, sau đó hắn cũng tự châm cho mình một điếu: - Lần này những nhà thi đấu chủ yếu của đại hội thể dục thể thao đều được thiết lập ở thành phố Rừng Mật, đủ mọi loại tiền dồn lên người chúng tôi, phương diện tài chính trong thành phố như trứng chọi đá.Thế nên chúng tôi mong bí thư Vương mở một mặt lưới, tiến hành giúp đỡ cho thành phố chúng tôi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, thành phố Rừng Mật là địa điểm thi đấu chủ yếu, tất nhiên phải nhận được sự quan tâm lớn nhất, nhưng quan tâm bao nhiêu mới là vấn đề. Vương Tử Quân nhìn Hải Bác rồi cười nói: - Giúp đỡ là nhất định phải làm, cho dù anh không đến thì trong tỉnh cũng không quên thành phố Rừng Mật của các anh.
- À, tôi biết bí thư Vương có tình cảm với công tác của thành phố Rừng Mật chúng tôi, tôi là người phụ trách của thành phố Rừng Mật, cũng cần phải giải quyết ưu phiền cho lãnh đạo. Thế nhưng bí thư Vương, nhà nghèo thật sự quá khó chịu, người ngoài nghe tôi nói như vậy thì nghĩ rằng giàu còn than nghèo, nhưng chúng ta không phải là người ngoài, những lời tôi nói với anh đều là từ tận đáy lòng. Hải Bác nói đến đây thì hít vào một hơi thuốc thật sâu rồi nói tiếp: - Bí thư Vương, phương diện tài chính thu vào của thành phố Rừng Mật mặc dù đứng trong nhóm hàng đầu tỉnh, thế nhưng phương diện cần chi tiêu cũng quá nhiều, đặc biệt là năm nay chúng tôi muốn lợi dụng cơ hội tổ chức đại hội thể dục thể thao thể chuẩn bị cải tạo lại bộ mặt thành phố. Chúng tôi cố gắng đẩy mạnh lý niệm thành phố xanh, phải cho ra một món tiền lớn để xây dựng cơ bản, cho ra những công trình lớn chú trọng sinh thái. Chúng tôi cho rằng hạng mục đề cao chất lượng cuộc sống trong thành phố hiện tại là cực kỳ bức thiết, vì đạt đến mục đích "đánh sâu vào thị giác" mà cần một số tiền đầu tư khá lớn, chỉ trong năm nay đã tốn cả trăm tỷ.
- Đồng thời chúng tôi cũng nắm chặt công tác xây dựng công trình giao thông. Đây là một cơ hội lớn, trước nay có nhiều vấn đề của tình hình giao thông ở thành phố Rừng Mật đã khá nổi cộm, nếu như không nhân dịp này mà cải tạo, chỉ sợ vài năm sau vấn đề sẽ càng thêm nghiêm trọng. Nếu chúng ta sửa đổi và xây dựng đúng vào lúc không thể giải quyết gì hơn được, như vậy áp lực sẽ càng thêm nhiều, càng khó công tác, càng cho ra một số tiền lớn hơn.
Vương Tử Quân căn bản cũng là một nhân vật chuyên gia ở phương diện cải tạo xây dựng thành phố, hắn căn bản gật đầu đồng ý với những lý niệm hiện tại ở thành phố Rừng Mật.
- Bí thư Vương, chúng tôi nắm chặt cơ hội tổ chức đại hội thể dục thể thao lần này để duy trì một nhóm công tác có liên quan đến sự phát triển của thành phố Rừng Mật trong tương lai, thế cho nên nó có ý nghĩa lịch sử rất lớn, cung cấp cơ sở tốt vì sự nghiệp phát triển hùng mạnh của thành phố Rừng Mật trong tương lai. Trước mát có một vài khó khăn nhưng chúng tôi căn bản là không hối hận, vì công tác của chúng tôi là vì tương lai của thành phố Rừng Mật, đây là những hạng mục công tác có lợi cho hậu thế sau này.
- Tuy lúc này thành phố Rừng Mật phải thắt chặt dây lưng quần để sống, thế nhưng vẫn căn bản là không đủ. Bí thư Vương, dù chúng tôi có thắt lưng buộc bụng cũng không giải quyết được vấn đề thực chất, dù có giảm chi tiêu nhưng phương diện quan trọng nhất là phải có tiền. Hôm trước nhà thầu thi công con đường bao quanh thành phố đã đến đòi tiền, khi đó phòng tài chính căn bản không đưa ra được một triệu bạc, cuối cùng vẫn phải là tôi lấy thể diện của mình ra vay tiền của ngân hàng.
Hải Bác lên tiếng với vẻ mặt cực kỳ chờ mong, hắn nhìn Vương Tử Quân ròi nói: - Bí thư Vương, kính mong anh chi lớn hơn một chút với công tác của chúng tôi, chỉ cần ngài lỏng tay một chút thì khó khăn của chúng tôi sẽ giảm đi rất nhiều.
Không thể không thừa nhận Hải Bác là người có chuyên môn ở phương diện phát triển kinh tế, căn bản là cao thủ ở phương diện thuyết phục người khác. Những lời miêu tả của hắn làm cho người ta có một nhận thức cảm tính với sự phát triển sinh động toàn diện của thành phố Rừng Mật, hơn nữa còn giống như thấy được sự phát triển liên tục của địa phương, thậm chí là đuổi kịp và vượt qua xu thế phát triển hiện tại.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Các anh cần bao nhiêu tiền?
- Điều này...Chúng tôi cần một con số khổng lồ, thế nhưng nguyên tắc của thành phố Rừng Mật chúng tôi là nếu không phải không làm gì hơn được thì không thể làm khó bí thư Vương. Mặc dù những hạng mục nhà thi đấu chủ yếu đều được thiết lập ở thành phố Rừng Mật, thế nhưng cũng có nhiều hạng mục ném cho các thành phố anh em khác, chúng tôi cũng không cần nhiều, chỉ là bảy tỷ mà thôi.
Hải Bác nói xong thì nở nụ cười ngượng ngùng với Vương Tử Quân, nụ cười này không khỏi làm cho Vương Tử Quân muốn mắng thẳng vào mặt đối phương. Hắn không khỏi chỉ vào Hải Bác rồi hỏi lại: - Anh nói bao nhiêu? Anh nói lại tôi xem nào?
- Bí thư Vương, chúng tôi cần bảy tỷ. Hải Bác lần này cực kỳ phối hợp, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
- Hải Bác ơi là Hải Bác, sao anh không nói là chục tỷ luôn đi. Vương Tử Quân chỉ vào Hải Bác rồi dùng giọng dở khóc dở cười nói.
Hải Bác biết rõ đây là Vương Tử Quân đang mắng mình, thế nhưng hắn vẫn nghiêm trang nói: - Bí thư Vương, tôi báo cáo cho bí thư Kim về vấn đề này, anh ấy cũng nói như ngài. Thế nhưng bí thư Kim nói chúng tôi cũng không ăn một mình, dù thế nào thì chúng tôi cũng phải để lại cho các thành phố anh em khác một chút, thế nên chỉ cần bảy tỷ mà thôi.
Vương Tử Quân lúc này xem như hoàn toàn bị đánh bại, hắn tức giận mà bật cười: - Chủ tịch Hải Bác, theo lời của anh, như vậy tôi còn phải cảm tạ bí thư Kim của các anh đã có cái nhìn đại cục rồi không?
- Anh ấy nói như vậy thì tôi cũng phải chịu, vì anh ấy là thường ủy tỉnh ủy, phương diện tư tưởng cao hơn tôi rất nhiều. Hải Bác biết rõ Vương Tử Quân không nhịn được mà nổi giận, thế nhưng hắn vẫn cười tủm tỉm nói.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đắc ý của Hải Bác, hắn đứng lên nói: - Chủ tịch Hải Bác, chuyện này anh chỉ nói với mình tôi là không có tác dụng.
- Cám ơn bí thư Vương, ngài luôn suy nghĩ cho thành phố Linh Long của chúng tôi. Hai ngày trước bí thư Đồ có nói với tôi, đó là mời ngài khi nào có thời gian thì đến chỉ đạo công tác của thành phố Linh Long chúng tôi. Miêu Dược Hổ thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì tranh thủ thời gian lên tiếng.
Trong quan trường có nhiều chuyện căn bản không theo ý nguyện của mình, tất cả phải được quyết định trên phương diện xem xét ích lợi. Trước mặt lãnh đạo anh có thể báo cáo đầy đủ, thế nhưng lãnh đạo có thể hoặc không cho ra hứa hẹn. Có một câu chuyện vui nói là miệng của lãnh đạo như chày gỗ, vừa có thể giải quyết dứt khoát mọi chuyện, vừa có thể nhìn tình huống rồi đưa chày lên cao nhưng hạ thấp rất khẽ, cho dù anh có nổi giận thế nào cũng không làm gì được lãnh đạo.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười nói: - Chủ tịch Dược Hổ, thành phố Linh Long các anh dù phát triển nhanh chóng, thế nhưng tôi đã xem qua báo cáo tháng này của thành phố Linh Long, phát hiện thành phố các anh chỉ chú trọng vào hai ngành là bất động sản và khai thác khoáng sản, như vậy là rất nguy hiểm. Các anh nên lợi dụng cơ hội vào lúc này để cải cách sản nghiệp của địa phương, dùng tốc độ nhanh nhất để thực hiện phương án đi theo chân tường, như vậy mới không bị té ngã. Sau khi chuẩn bị tốt thì chú trọng phát triển đồng đều, tư tưởng này vĩnh viễn không bao giờ sai.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi trở về sẽ chứng thực ý nghĩ của ngài, sẽ điều tra nghiên cứu cơ sở, tìm ra nhiều sản nghiệp khác để phát triển thành phố Linh Long. Miêu Dược Hổ ưỡn ngực lên dùng giọng kiên định nói.
Trước đó Vương Tử Quân đi kiểm tra thành phố Linh Long thì đã tiến hành xem xét bố cục của hai sản nghiệp bất động sản và khoáng sản, từng cho ra vài lời khuyên. Lúc này ở các thành phố trong tỉnh Mật Đông cũng không phải là cạnh tranh ở phương diện sản nghiệp, mà cạnh tranh ở hệ thống sản nghiệp, tập trung vào các sản nghiệp chủ đạo, các xí nghiệp tương quan có quy mô và hiệu ứng rất rõ ràng, tụ tập rất đông. Vì vậy tình hình trước mắt là không nên quá chú trọng vào những sản nghiệp bất bênh, thay đổi hiện trạng sản nghiệp hiện tại.
Khi đó hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố Linh Long đã đồng ý sẽ xem xét thay đổi, thế nhưng căn bản lại chẳng quan tâm.
Hai hạng nghiệp bất động sản và khoáng sản tuy đang bồng bột phát triển thế nhưng Vương Tử Quân có thể thấy rõ hai sản nghiệp này đang phát triển rất mạnh mẽ, thế nhưng khi mà kinh tế có chuyển biến thành trì trệ, khi đó thành phố Linh Long sẽ phải chịu đả kích rất lớn.
- Bí thư Vương, chúng tôi chuẩn bị xây dựng khu công nghệ, anh xem có thể làm cho ủy ban cải cách nhanh chóng thông qua văn kiện để chúng tôi tích cực tìm kiếm tài chính hay không? Chúng tôi đang chờ văn kiện được thông qua. Hai mắt Miêu Dược Hổ chợt lóe lên cái nhìn chờ mong.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn lấy từ trong cặp của mình ra một phần văn kiện của ủy ban cải cách rồi nói: - Chủ tịch Miêu, cái anh gọi là phát triển khu công nghệ chẳng qua chỉ là yêu cầu chính quyền cho ra chính sách nghiêng, còn các anh muốn xây dựng cái gì thì chính mìn hiểu rõ ràng. Tôi cảm thấy bây giờ lượng người và căn hộ ở thành phố Linh Long đã vượt qua gấp đôi mức độ trong nước, ít nhất trước mắt cũng không cần phải xây dựng thêm khu công nghệ gì cả.
Miêu Dược Hổ chợt có chút sững sốt, sau đó khẽ nói: - Bí thư Vương, tôi cảm thấy nên giải phóng tư tưởng một chút, việc do người làm, mà người ta cũng làm cho nhiều sự việc chết khô, chúng ta không nên bị lề thói cũ làm cho gò bó tay chân, không vì quan niệm truyền thống có hạn mà chắn đường phát triển của mình. Lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy đã giúp đỡ chúng tôi xây dựng khu công nghệ, hơn nữa chúng tôi cũng cực kỳ tin tưởng vào hạng mục này, cho đến bây giờ đã tập trung được rất nhiều tài chính, nếu nói dừng lại thì chỉ sợ sẽ có di chứng...
Vương Tử Quân biết rõ lãnh đạo trong miệng của Miêu Dược Hổ chính là Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn vẫn kiên trì ý kiến của mình nói: - Tôi cảm thấy hạng mục của các anh nên để nhà chuyên môn xem xét cho ra luận chứng, nếu vội vàng thúc đẩy thì chỉ sợ sẽ dẫn phát hậu quả không tất yếu.
Miêu Dược Hổ thấy mình và Vương Tử Quân căn bản không đạt thành nhận thức ở phương diện này, thế là khéo léo di chuyển chủ đề, sau đó nói vài chuyện cần nhờ Vương Tử Quân hỗ trợ. Cuối cùng hắn nở nụ cười rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Sau khi tiễn chân Miêu Dược Hổ, vẻ mặt Vương Tử Quân trở nên rất nghiêm túc. Tuy Miêu Dược Hổ nhìn qua giống như đang nghi nhớ lời nói của mình, thế nhưng thực tế thì Vương Tử Quân biết rõ những lời của mình xem ra là vô ích.
Thành phố Linh Long nghe theo chỉ thị của Sầm Vật Cương, đây hầu như là một nhận thức chung trong quan trường Mật Đông. Đừng nói là Vương Tử Quân, cho dù là chỉ thị của Đường Chấn Huy thì thành phố Linh Long cũng không mấy quan tâm, bên trên nói hay nhưng bên dưới sẽ làm khác. Cũng vì thế mà Đồ Phấn Đấu được cho rằng là người có khả năng tiến lên nhất trong nhiệm kỳ sắp tới.
Vương Tử Quân tuy đã dự liệu được kết quả thế nhưng vẫn không nhịn được phải nhắc nhở hai người Miêu Dược Hổ. Dù sao thì quy hoạch phát triển thành phố Linh Long không những liên quan đến tương lai phát triển của hai người này, còn là sự phát triển của cả thành phố Linh Long.
- Bí thư Vương, chủ tịch Hải Bác đã chờ hơn mười phút bên ngoài, ngài có gặp mặt anh ấy không? Triệu Hiểu Bạch đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân thu dọn bàn trà, hắn khẽ mở miệng xin chỉ thị của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói: - Cậu mời chủ tịch Hải Bác vào đây.
Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng, hắn đang định đi ra ngoài gọi thì Vương Tử Quân chợt lên tiếng: - Ngoài chủ tịch Hải Bác thì còn ai nữa không?
- Bí thư Vương, còn có chủ tịch Ngưu của thành phố Kim Hà và chủ tịch Trần của thành phố Tử Quang.
Còn những ba người? Điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đau đầu. Hắn nhìn đồng hồ, sau đó khua tay nói với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu giải thích cho hai người kia, nó nửa giờ sau tôi còn phải đến báo cáo với bí thư Sầm, hôm nay không gặp mặt bọn họ được.
Triệu Hiểu Bạch khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.Tâm hết lòng mưu cầu phát triển.
Hai phút sau Hải Bác đã đi vào trong phòng, hắn vừa vào thì cười nói: - Cám ơn bí thư Vương đã cho tôi cơ hội này, ngài nếu không cho tôi gặp mặt, hôm nay tôi cũng không thể nào quay về Nhan Hồi gặp mặt bí thư Kim được.
Vương Tử Quân căn bản có tiếp xúc khá nhiều với Hải Bác, hắn có không ít hảo cảm với vị chủ tịch khá khôi hài và công tác cứng cỏi này. Lúc này hắn nghe thấy đối phương nói như vậy thì không khỏi mỉm cười: - Nếu anh không thể quay về gặp mặt bí thư Kim, tôi đây sẽ đến báo cáo với bí thư Sầm và chủ tịch Đường, dứt khoát xây dựng cơ sở tạm thời cho anh ở phía văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
- Ha ha ha... Hải Bác mặc dù biết Vương Tử Quân nói đùa thế nhưng lại không dễ trả lời. Dù sao thì vị trí của hắn bây giờ còn quan trọng hơn làm phó chủ tịch tỉnh, nếu để cho hắn tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh thì căn bản là mất vui.
Vương Tử Quân thấy Hải Bác không đáp lời mình thì cũng cười theo. Triệu Hiểu Bạch vào phòng dâng trà, Vương Tử Quân chợt trầm giọng nói: - Chủ tịch Hải Bác, chút nữa tôi còn có việc cần báo cáo với lãnh đạo, anh có gì cứ báo cáo ngắn gọn, chúng ta cũng không cần đi đường vòng.
- Bí thư Vương, ngài đã cho ra chỉ thị thì tôi căn bản cung kính không bằng tuân mệnh. Hải Bác lấy ra một điếu thuốc đưa cho Vương Tử Quân, sau đó hắn cũng tự châm cho mình một điếu: - Lần này những nhà thi đấu chủ yếu của đại hội thể dục thể thao đều được thiết lập ở thành phố Rừng Mật, đủ mọi loại tiền dồn lên người chúng tôi, phương diện tài chính trong thành phố như trứng chọi đá.Thế nên chúng tôi mong bí thư Vương mở một mặt lưới, tiến hành giúp đỡ cho thành phố chúng tôi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, thành phố Rừng Mật là địa điểm thi đấu chủ yếu, tất nhiên phải nhận được sự quan tâm lớn nhất, nhưng quan tâm bao nhiêu mới là vấn đề. Vương Tử Quân nhìn Hải Bác rồi cười nói: - Giúp đỡ là nhất định phải làm, cho dù anh không đến thì trong tỉnh cũng không quên thành phố Rừng Mật của các anh.
- À, tôi biết bí thư Vương có tình cảm với công tác của thành phố Rừng Mật chúng tôi, tôi là người phụ trách của thành phố Rừng Mật, cũng cần phải giải quyết ưu phiền cho lãnh đạo. Thế nhưng bí thư Vương, nhà nghèo thật sự quá khó chịu, người ngoài nghe tôi nói như vậy thì nghĩ rằng giàu còn than nghèo, nhưng chúng ta không phải là người ngoài, những lời tôi nói với anh đều là từ tận đáy lòng. Hải Bác nói đến đây thì hít vào một hơi thuốc thật sâu rồi nói tiếp: - Bí thư Vương, phương diện tài chính thu vào của thành phố Rừng Mật mặc dù đứng trong nhóm hàng đầu tỉnh, thế nhưng phương diện cần chi tiêu cũng quá nhiều, đặc biệt là năm nay chúng tôi muốn lợi dụng cơ hội tổ chức đại hội thể dục thể thao thể chuẩn bị cải tạo lại bộ mặt thành phố. Chúng tôi cố gắng đẩy mạnh lý niệm thành phố xanh, phải cho ra một món tiền lớn để xây dựng cơ bản, cho ra những công trình lớn chú trọng sinh thái. Chúng tôi cho rằng hạng mục đề cao chất lượng cuộc sống trong thành phố hiện tại là cực kỳ bức thiết, vì đạt đến mục đích "đánh sâu vào thị giác" mà cần một số tiền đầu tư khá lớn, chỉ trong năm nay đã tốn cả trăm tỷ.
- Đồng thời chúng tôi cũng nắm chặt công tác xây dựng công trình giao thông. Đây là một cơ hội lớn, trước nay có nhiều vấn đề của tình hình giao thông ở thành phố Rừng Mật đã khá nổi cộm, nếu như không nhân dịp này mà cải tạo, chỉ sợ vài năm sau vấn đề sẽ càng thêm nghiêm trọng. Nếu chúng ta sửa đổi và xây dựng đúng vào lúc không thể giải quyết gì hơn được, như vậy áp lực sẽ càng thêm nhiều, càng khó công tác, càng cho ra một số tiền lớn hơn.
Vương Tử Quân căn bản cũng là một nhân vật chuyên gia ở phương diện cải tạo xây dựng thành phố, hắn căn bản gật đầu đồng ý với những lý niệm hiện tại ở thành phố Rừng Mật.
- Bí thư Vương, chúng tôi nắm chặt cơ hội tổ chức đại hội thể dục thể thao lần này để duy trì một nhóm công tác có liên quan đến sự phát triển của thành phố Rừng Mật trong tương lai, thế cho nên nó có ý nghĩa lịch sử rất lớn, cung cấp cơ sở tốt vì sự nghiệp phát triển hùng mạnh của thành phố Rừng Mật trong tương lai. Trước mát có một vài khó khăn nhưng chúng tôi căn bản là không hối hận, vì công tác của chúng tôi là vì tương lai của thành phố Rừng Mật, đây là những hạng mục công tác có lợi cho hậu thế sau này.
- Tuy lúc này thành phố Rừng Mật phải thắt chặt dây lưng quần để sống, thế nhưng vẫn căn bản là không đủ. Bí thư Vương, dù chúng tôi có thắt lưng buộc bụng cũng không giải quyết được vấn đề thực chất, dù có giảm chi tiêu nhưng phương diện quan trọng nhất là phải có tiền. Hôm trước nhà thầu thi công con đường bao quanh thành phố đã đến đòi tiền, khi đó phòng tài chính căn bản không đưa ra được một triệu bạc, cuối cùng vẫn phải là tôi lấy thể diện của mình ra vay tiền của ngân hàng.
Hải Bác lên tiếng với vẻ mặt cực kỳ chờ mong, hắn nhìn Vương Tử Quân ròi nói: - Bí thư Vương, kính mong anh chi lớn hơn một chút với công tác của chúng tôi, chỉ cần ngài lỏng tay một chút thì khó khăn của chúng tôi sẽ giảm đi rất nhiều.
Không thể không thừa nhận Hải Bác là người có chuyên môn ở phương diện phát triển kinh tế, căn bản là cao thủ ở phương diện thuyết phục người khác. Những lời miêu tả của hắn làm cho người ta có một nhận thức cảm tính với sự phát triển sinh động toàn diện của thành phố Rừng Mật, hơn nữa còn giống như thấy được sự phát triển liên tục của địa phương, thậm chí là đuổi kịp và vượt qua xu thế phát triển hiện tại.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Các anh cần bao nhiêu tiền?
- Điều này...Chúng tôi cần một con số khổng lồ, thế nhưng nguyên tắc của thành phố Rừng Mật chúng tôi là nếu không phải không làm gì hơn được thì không thể làm khó bí thư Vương. Mặc dù những hạng mục nhà thi đấu chủ yếu đều được thiết lập ở thành phố Rừng Mật, thế nhưng cũng có nhiều hạng mục ném cho các thành phố anh em khác, chúng tôi cũng không cần nhiều, chỉ là bảy tỷ mà thôi.
Hải Bác nói xong thì nở nụ cười ngượng ngùng với Vương Tử Quân, nụ cười này không khỏi làm cho Vương Tử Quân muốn mắng thẳng vào mặt đối phương. Hắn không khỏi chỉ vào Hải Bác rồi hỏi lại: - Anh nói bao nhiêu? Anh nói lại tôi xem nào?
- Bí thư Vương, chúng tôi cần bảy tỷ. Hải Bác lần này cực kỳ phối hợp, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
- Hải Bác ơi là Hải Bác, sao anh không nói là chục tỷ luôn đi. Vương Tử Quân chỉ vào Hải Bác rồi dùng giọng dở khóc dở cười nói.
Hải Bác biết rõ đây là Vương Tử Quân đang mắng mình, thế nhưng hắn vẫn nghiêm trang nói: - Bí thư Vương, tôi báo cáo cho bí thư Kim về vấn đề này, anh ấy cũng nói như ngài. Thế nhưng bí thư Kim nói chúng tôi cũng không ăn một mình, dù thế nào thì chúng tôi cũng phải để lại cho các thành phố anh em khác một chút, thế nên chỉ cần bảy tỷ mà thôi.
Vương Tử Quân lúc này xem như hoàn toàn bị đánh bại, hắn tức giận mà bật cười: - Chủ tịch Hải Bác, theo lời của anh, như vậy tôi còn phải cảm tạ bí thư Kim của các anh đã có cái nhìn đại cục rồi không?
- Anh ấy nói như vậy thì tôi cũng phải chịu, vì anh ấy là thường ủy tỉnh ủy, phương diện tư tưởng cao hơn tôi rất nhiều. Hải Bác biết rõ Vương Tử Quân không nhịn được mà nổi giận, thế nhưng hắn vẫn cười tủm tỉm nói.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đắc ý của Hải Bác, hắn đứng lên nói: - Chủ tịch Hải Bác, chuyện này anh chỉ nói với mình tôi là không có tác dụng.
/1843
|