Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1428: Xuất hiện long trọng

/1843


Hoàn cảnh nhà trường làm cho người ta trò chuyện với nhau mà giảm bớt vài phần ngụy trang, nói chuyện có chút chân thành thẳng thắn. Tiểu Lạt Tiêu tuy được xưng là người nhanh mồm nhanh miệng, không tim không phổi, thé nhưng lúc này bị người bạn học cũ châm chọc một câu căn bản đánh trúng tim đen, thế nên không khỏi đỏ mặt. Nàng vung tay đánh người bạn học cũ của mình, sau đó mở miệng giải thích linh tinh: - Năm xưa tôi có ưa thích anh ấy, nhưng bây giờ ngay cả Liễu Thiến cũng có cuộc sống tốt đẹp hơn, thế nên tôi cũng cảm thấy chướng mắt với anh ấy.

- Được rồi, tôi không chọc cậu nữa, sắp đến lễ kỷ niệm rồi, chúng ta mau đi gặp giáo sư Quách. Người bạn học kéo tay Tiểu Lạt Tiêu nhanh chóng đi về phía hội trường.

Lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường đại học Chiết Giang căn bản được tuyên truyền rất mạnh, ngay cả những nhân viên phục vụ công tác ở hội trường cũng đều là sinh viên nữ trẻ đẹp, tất nhiên phải là những người được chọn lọc rất kỹ.

Đám cựu sinh viên nhà trường nhìn những nữ sinh viên thế hệ sau xinh đẹp cao ráo mà không khỏi nói đùa rằng mình sinh không gặp thời, vì năm xưa nhà trường cho ra quy định nghiêm cấm sinh viên yêu sớm.

Bầu không khí cực kỳ náo nhiệt, Tiểu Lạt Tiêu cuối cùng cũng tìm được giáo sư Quách đang đứng trong hàng ngũ giáo sư nhà trường, mặc dù xa cách nhiều năm nhưng bọn họ vẫn rất thổn thức.

- Giáo sư Quách, Vương Tử Quân đã đến rồi, anh ấy đang đi sang bên kia một chút. Tiểu Lạt Tiêu biết rõ Vương Tử Quân chính là sinh viên đắc ý năm xưa của giáo sư Quách, thế nên nhanh chóng nói ra tin tức này.

Giáo sư Quách cười cười nói: - Tôi biết rồi.

Đồng hồ đã chỉ mười giờ, nghi thức chúc mừng bắt đầu được tiến hành. Đầu tiên lên đài chính là vài vị hiệu trưởng nhà trường, hiệu trưởng Lý đứng giữa đài chủ tịch, hắn lấy ra bản thảo đã chuẩn bị sẵn, sau đó dùng giọng kích động nói: - Chào các sinh viên thân ái, xin cho phép tôi xưng hô với mọi người như vậy. Hôm nay chúng ta tụ tập đông đủ vì ngày vui năm mươi năm thành lập trường, xem như các thế hệ sinh viên chúng ta cùng tụ tập chung vui. Ngày qua chúng ta đã cùng nhau học tập rèn luyện, cùng nhau hát vang tiến mạnh, hôm nay núi cao sông dài, đất thiêng sinh hiền tài...

Hiệu trưởng Lý phát biểu căn bản có từ ngữ hoa mỹ, người ta nghe vào tai mà không khỏi cảm thấy phấn chấn tinh thần, đặc biệt là những cựu sinh viên đã xa trường nhiều năm.

- Đầu tiên chúng tôi muốn cảm tạ cấp ủy chính quyền tỉnh đã coi trọng lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đại học Chiết Giang, chúng ta dùng tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh chủ tịch Đỗ phát biểu vài lời. Chủ tịch Đỗ là một cựu sinh viên của trường đại học Chiết Giang bây giờ là phó chủ tịch tỉnh chủ khảo công tác giáo dục trong tỉnh, hắn căn bản là người rất có trình độ, phát biểu khôn nhiều nhưng lại làm cho tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, dao động tâm tình người bên dưới.

Sau khi lãnh đạo tỉnh Chiết Giang phát biểu xong thì đến lượt đại biểu sinh viên lên tiếng. Tất nhiên được chọn phát biểu trong lễ kỷ niệm lần này sẽ phải là người cực kỳ kiêu ngạo, phải có địa vị, phải là nhân tài nổi tiếng, đủ để xây dựng nên hình tượng cao lớn của nhà trường.

- Trịnh Lệ, cậu nói xem lần này sẽ là ai đại biểu cho các thế hệ sinh viên lên tiếng đây? Tôi cảm thấy người đó phải là chú của Liễu Thiến, dù sao thì ông ấy cũng là cục trưởng đơn vị trung ương, nói chuyện rất có độ nặng. Tiểu Lạt Tiêu đùa bỡn vật kỹ niệm mới được nhận, sau đó khẽ nói.

Trịnh Lệ đang chú ý lên đài chủ tịch, nàng nghe thấy Tiểu Lạt Tiêu nói như vậy thì khẽ lên tiếng: - Tôi cảm thấy người đó nhất định là chú của Liễu Thiến, người ta bây giờ có địa vị cao, nhưng tôi cũng nghe nói có nhiều người có độ nặng cực kỳ lớn, giống như...Như thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Vương Quang Vinh của chúng ta trước kia.

- Giáo sư Vương Quang Vinh căn bản không đến được, ngày hôm qua xem thời sự còn thấy ông ấy đang đi bên cạnh lãnh đạo Châu Âu. Tiểu Lạt Tiêu nói đến đây thì chợt nghe người chủ trì trên đài lên tiếng: - Bây giờ xin mời thường ủy tỉnh ủy Nam Giang, trưởng phòng tổ chức Nam Giang, đồng chí Vương Tử Quân lên phát biểu.

Ba chữ Vương Tử Quân truyền vào trong tai làm cho Tiểu Lạt Tiêu sững sốt một lát, sau đó nàng cười hỏi Trình Lệ ở bên cạnh: - Không thể ngờ cái tên Vương Tử Quân lại nổi tiếng như vậy, chỉ riêng trường ta đã có hai người có tên như thế.

- Đúng vậy,... Trịnh Lệ vừa nói được một nửa thì miệng há hốc như ngậm một quả lê, luc này ánh mắt Tiểu Lạt Tiêu cũng nhìn lên đài, chợt thấy Vương Tử Quân ung dung bình tĩnh đang đi ra.

"Gì vậy? Người bạn học căn bản trầm mặc không lên tiếng đã phát triển đến mức hiện tại rồi sao?"

Khi hai người Tiểu Lạt Tiêu và Trịnh Lệ đang cực kỳ giật mình thì chợt nghe người chủ trì giới thiệu: - Đồng chí Vương Tử Quân chính là sinh viên khoa Trung Văn khóa XXX của trường đại học Chiết Giang, bây giờ đang là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang. Đây là niềm kiêu ngạo của trường đại học Chiết Giang chúng ta, bây giờ chúng ta dùng tràng pháo tay nhiệt liệt để hoan nghênh trưởng phòng Vương lên tiếng.

Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, trong số những người đến tham gia lễ kỷ niệm có không ít người biết rõ Nam Giang có một vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy cực kỳ trẻ tuổi, thế nhưng bọn họ căn bản không ngờ người kia trẻ tuổi như vậy, hơn nữa trưởng phòng Vương được người ta cho rằng có tương lai chính trị vô hạn lại là cựu sinh viên trường đại học Chiết Giang.

Tuy bọn họ cũng chỉ vừa nghe nói đến cái tên này, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người. Dù sao thì ngày kỷ niệm thành lập trường cũng có thể làm cho một tập thể đi ra từ nơi này cảm thấy cực kỳ vinh dự.

Tiếng vỗ tay vang lên liên tiếp, Tiểu Lạt Tiêu ngồi bên dưới không khỏi cảm thấy hai mắt có chút ẩm ướt.

Vương Tử Quân tuy khống chế tửu lượng vào buổi tiệc giữa trưa, thế nhưng vẫn bị vài người bạn học đang ở vị trí cấp cục thay nhau mời vài ly, thế nên đầu óc cũng có chút mơ màng.

Lúc này dù Vương Tử Quân cảm thấy không thoải mái thì cũng vẫn gắng gượng đi về phía phòng khách. Khách nhân đều là những sinh viên thế hệ trước của Vương Tử Quân ở đại học Chiết Giang, hơn nữa lại là hiệu trưởng Lý tự mình tiếp kiến, hắn không đến không được.

- Chào trưởng phòng Vương. Trong phòng khách có một người đàn ông trung niên và một cặp nam nữ trẻ tuổi, trong số ba người này thì Vương Tử Quân có quen biết một mình Liễu Thiến. Khi người đàn ông trung niên kia thấy Vương Tử Quân đi vào thì không khỏi đứng lên chào hỏi.

Vương Tử Quân biết rõ thân phận của người đàn ông trung niên kia, vì vừa rồi hiệu trưởng Lý đã đặc biệt giới thiệu người này trên bàn tiệc. Đối phương là Ngụy Triệu Bác, là một vị cục trưởng của đơn vị trung ương, cũng là cựu sinh viên trường đại học Chiết Giang.

Vương Tử Quân nhìn Ngụy Triệu Bác duỗi hai tay ra, hắn cũng cười cười nhiệt tình bắt tay đối phương: - Chào anh Ngụy, anh quá khách khí rồi, cứ gọi tôi là Tử Quân là được.

Nếu như Vương Tử Quân có vị trí bên dưới Ngụy Triệu Bác, những lời của hắn căn bản có chút đường đột. Nhưng bây giờ vị trí của hắn dù sao cũng cao hơn Ngụy Triệu Bác, vì thế Ngụy Triệu Bác nghe lời nói của hắn cũng không thấy có chút đường đột, còn cảm thấy mình rất có thể diện.

- Nếu so sánh với tư thái tiêu sái của trưởng phòng Tử Quân, tôi là một người sư huynh lại căn bản không thể bằng. Ngụy Triệu Bác cuối cùng cũng là người chìm nổi quan trường lâu năm, tất nhiên biết rõ đạo lý thuận tiện bò lên cao. Bây giờ Vương Tử Quân dựng lên một cây cột lớn, nếu hắn không bò lên thì căn bản mất đi tiêu chuẩn của mình.

Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì Ngụy Triệu Bác chỉ vào Hầu Thành Đống rồi nói: - Trưởng phòng Vương, đây là một người cháu họ của tôi, hiện tại đang làm bí thư huyện ủy.

Ngụy Triệu Bác căn bản không giới thiệu tên của Hầu Thành Đống, cũng không giới thiệu rõ đang ở huyện nào. Hắn biết rõ đối với một người có cấp bậc như Vương Tử Quân, chỉ cần nhớ có một người như Hầu Thành Đống là được.

Hầu Thành Đống cũng cảm thấy cực kỳ cảm kích khi chú mình đưa đến gặp mặt Vương Tử Quân. Sau lễ kỷ niệm hôm nay thì hắn đã biết về tình huống của Vương Tử Quân, hắn căn bản cực kỳ chờ mong với vị trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi này.

Nếu Hầu Thành Đống có quan hệ tốt với Vương Tử Quân, con đường làm quan của hắn có thể ngày càng tốt đẹp hơn.

- Chào trưởng phòng Vương. Khi mà chú Ngụy Triệu Bác đang giới thiệu thì Hầu Thành Đống đã làm tốt công tác chuẩn bị, hắn nhanh chóng chào hỏi Vương Tử Quân, cũng vươn hai tay với gương mặt cung kính.

- Bí thư huyện ủy Sa Ích căn bản là rất tốt. Vương Tử Quân vừa bắt tay Hầu Thành Đống vừa cười nói.

Hầu Thành Đống được Vương Tử Quân nói ra chức vụ của mình, hắn không khỏi cảm thấy mừng rỡ. Hắn thật sự không ngờ một người là bí thư huyện ủy như mình lại được lọt vào mắt của Vương Tử Quân, chẳng lẽ đối phương có hiểu gì đó về mình?

Hầu Thành Đống nghĩ như vậy mà không khỏi có chút kích động, nếu như hắn được một vị lãnh đạo tỉnh ủy như Vương Tử Quân vừa ý, như vậy biết đâu sẽ tiến lên như diều gặp gió.

Vương Tử Quân nói ra chuẩn xác chức vụ của Hầu Thành Đống, điều này không khỏi làm cho cả Ngụy Triệu Bác cũng giật mình. Nhưng lúc này lão lại nghĩ sang những phương diện khác.

- Trưởng phòng Vương, đây là... Hầu Thành Đống vừa chuẩn bị giới thiệu Liễu Thiến, Vương Tử Quân chợt cười nói: - Tôi và Liễu Thiến là bạn học cùng lớp, cũng không cần giới thiệu nữa.

Khi Vương Tử Quân đại biểu cho các thế hệ sinh viên nhà trường lên tiếng thì Liễu Thiến căn bản mất hết hồn vía, bây giờ đi theo chú đến gặp Vương Tử Quân thì trong lòng càng có nhiều hương vị khác lạ. Nhưng nàng lại cảm thấy lòng mình như bị kim châm, mơ hồ có chút đau nhức. Nàng không biết Vương Tử Quân tại sao lại nói với mình như vậy, trong lòng có chút chờ mong, cũng có vài phần không biết phải làm sao.

Liễu Thiến thấy Vương Tử Quân quá bình tĩnh tự nhiên, nàng không khỏi cảm thấy tâm tình cực kỳ phức tạp, thế là lên tiếng: - Trưởng...Trưởng phòng Vương, chào anh.

Vương Tử Quân nghe thấy Liễu Thiến chào mình không được tự nhiên, thế là hắn cười cười nói: - Tôi với chị là bạn học cũ, chị gọi tôi như vậy cũng làm cho tôi cảm thấy rất có áp lực.

Vương Tử Quân nói lời trêu chọc làm cho mọi người cùng nở nụ cười, Liễu Thiến thì quẫn bách nói một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn chồng theo bản năng.

Liễu Thiến thấy được ánh mắt Hầu Thành Đống rất kinh ngạc, khi nàng nhìn về phía Ngụy Triệu Bác, lại thấy chú Ngụy khẽ gật đầu với mình, bộ dạng rất ân cần.

- Không thể ngờ trưởng phòng Vương lại là bạn học cũ của Liễu Thiến, tối nay tôi cảm thấy dứt khoát nên cho hai vợ chồng chúng nó làm chủ, bạn học cũ cùng nhau tụ tập ôn lại chuyện xưa, cũng là một niềm vui trong đời. Ngụy Triệu Bác nói rồi nhìn sang Hầu Thành Đống: - Có lẽ lần này có không ít bạn học cũ đến tham gia lễ kỷ niệm lần này, cậu nên tổ chức một chút.

- Không biết tôi chúng tôi có vinh hạnh này hay không? Hầu Thành Đống còn trẻ mà đi đến vị trí hiện tại, tất nhiên cũng phải là người biết nhìn mặt nói chuyện. Hắn nhanh chóng cho ra phản ứng sau khi chú mình lên tiếng sắp xếp.

Vương Tử Quân rất muốn quay về Nam Giang, nhưng lúc này Ngụy Triệu Bác nói đến đây thì hắn khó thể chối từ, thế là sảng khoái đồng ý: - Vậy mọi người cùng uống vài ly.

Sau khi nói xong thì Hầu Thành Đống nói mình có việc kéo Liễu Thiến rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vương Tử Quân và Ngụy Triệu Bác. Vương Tử Quân lẳng lặng uống trà, lần này Ngụy Triệu Bác hẹn gặp mặt phải có mục đích, hắn đang chờ đối phương lên tiếng.

Ngụy Triệu Bác đối mặt với sự thản nhiên tự đắc của Vương Tử Quân, hắn căn bản không còn chút hoài nghi nào với vị trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi này. Hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Trưởng phòng Vương, không biết ngài có chú ý hay không, bây giờ tuyến trên đang chuẩn bị luân chuyển cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện.

Ngụy Triệu Bác nói đến phương diện luân chuyển cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện, Vương Tử Quân sao chưa từng nghe qua? Chuyện này tuy đang ở vào giai đoạn thảo luận, thế nhưng trên cơ bản là đại cục đã định. Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Ngụy Triệu Bác, hắn xem như đã hiểu mục đích của đối phương.

Xem ra lúc này tuyến trên đã quyết định vài phần nhân tuyển, trong đó có Ngụy Triệu Bác, mà Ngụy Triệu Bác bây giờ đang muốn đi xuống Nam Giang.

Nam Giang là đặc khu kinh tế trong nước, xuống đây rèn luyện thì căn bản sẽ có lý lịch hoàng kim. Hơn nữa thông qua bệ phóng Nam Giang có thể dễ dàng kéo dài râu ria của mình.

Lúc này đầu óc Vương Tử Quân nhanh chóng xoay chuyển, hắn nhìn nụ cười trên mặt Ngụy Triệu Bác, một ý nghĩ chợt lóe lên: Lúc này thành phố Lâm Hồ trên cơ bản đã tạo thành thế cục hai bên tranh chấp với nhau, mình kẹp vào giữa căn bản rất khó xử, không bằng đưa lực lượng bên ngoài nhúng tay vào, như vậy đường sống của mình không phải càng lúc càng lớn sao?

- Tôi có nghe nói về điều này, nếu như cục trưởng Ngụy cố ý đến Nam Giang, tôi nhất định giơ hai tay hoan nghênh.

Ngụy Triệu Bác nghe Vương Tử Quân tỏ thái độ thì không khỏi thở dài một hơi, sau đó lên tiếng: - Năm ngón tay đều nằm trên bàn tay, tôi và trưởng phòng Vương dù sao cũng là bạn học, khi đó cũng mong trưởng phòng Vương quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.

Vương Tử Quân mới từ tỉnh Sơn Nam quay về ngồi xuống bàn làm việc của mình, đúng lúc này Khuất Chấn Hưng gọi điện thoại đến. Khuất Chấn Hưng truyền thụ chỉ thị của bí thư Diệp Thừa Dân, mời hắn đến phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân.

Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, hắn nhanh chóng đi đến, lúc này Diệp Thừa Dân cũng đang vui vẻ chờ hắn.

- Tử Quân, lần này anh về tham gia lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường có phải có nhiều cảm xúc lắm không? Chờ Vương Tử Quân ngồi xuống thì Diệp Thừa Dân dùng giọng thân mật hỏi.

Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó cười nói: - Có không ít cảm xúc, bí thư ngài...


/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status