Những người bạn đến thành phố Giang Thị đều được Tôn Khải phụ trách sắp xếp, sau khi Vương Tử Quân và Tôn Khải đi vào đại sảnh khách sạn, bên trong đã có mười người cả trai lẫn gái đang ngồi đó. Đám người đang nói chuyện với nhau rất rôm rả, còn có vài người bạn nữ đa sầu đa cảm đang đưa mắt nhìn khắp chung quanh.
Mới đó đã tốt nghiệp hơn chục năm, những chàng trai cô gái phấn chấn tinh thần năm xưa bây giờ đã ra đời không ít năm, khi thấy Tôn Khải và Vương Tử Quân đi đến, đám bạn học đều đứng lên chào đón.
- Vương Tử Quân, ha ha, năm đó không phải cậu ở lại công tác trong trường sao? Hai năm trước tôi đến trường sao lại không tìm được cậu nhỉ? Một người bạn năm xưa ở cùng phòng với Vương Tử Quân tên là Trương Vĩ bây giờ căn bản đang dần tiếp cận với danh hiệu "gấu lớn" chợt lên tiếng, sau đó hắn nhanh chóng tiến lên ôm Vương Tử Quân một cái, bộ dạng khá kích động.
- À, tôi cũng muốn liên lạc với mọi người, thế nhưng không ngờ anh đã rời khỏi trường, bây giờ cậu đang phát tài ở nơi nào vậy? Trong những tiếng hỏi thăm dồn dập, một giọng nữ chợt vang lên lấn át tất cả âm thanh chung quanh rồi truyền vào tai Vương Tử Quân: - Tử Quân, anh đã kết hôn chưa? Một người hay bắt bẻ như anh có phải đã tìm được một cô gái tốt hơn chúng tôi rồi không? Mau đưa đến ra mắt để chúng tôi xem thế nào.
Vương Tử Quân nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn thấy một người phụ nữ không quá cao và có hơi mập ra đang mỉm cười nhìn mình. Nói thật, nếu như đặt người phụ nữ này ra đường lớn, hắn căn bản không thể nhận ra nàng là ai. Nhưng bây giờ có hoàn cảnh khác biệt, thế nên Vương Tử Quân vận dụng trí nhớ của mình, hắn nhanh chóng biết được nàng là ai.
- Tiểu Lạt Tiêu, cô chính là Tiểu Lạt Tiêu. Vương Tử Quân biết rõ người bạn học này ăn nói rất thẳng thắn, năm xưa nam sinh trong lớp căn bản không dám trêu chọc nàng.
- Ôi, anh mà cũng còn nhớ tôi soa? Tôi chỉ nhớ đến chữ ký của anh, à, còn có đại mỹ nữ Thiến Thiến của chúng ta nữa, anh còn nhớ không? Tiểu Lạt Tiêu đã sớm là người vợ người mẹ, thế nhưng lúc này cách ăn nói của nàng vẫn không thay đổi, vẫn tùy tiện như năm xưa.
Vương Tử Quân nhìn Liễu Thiến đang mặc một bộ váy màu xanh da trời, hắn giống như bị thời gian kéo ngược trở về thời điểm còn đi học năm xưa.
Nhưng tất cả những sự việc năm xưa đã giống như mây khói đối với Vương Tử Quân, mặc dù Tiểu Lạt Tiêu nói những lời có ý nghĩa trêu chọc, thế nhưng đối mặt với bạn học cũ, mặc kệ người ta từng làm khó hắn như thế nào, hắn cũng chỉ có thể nhìn bọn họ bằng ánh mắt hữu hảo mà thôi.
Cô gái năm xưa viết thư tình cho mình bây giờ cũng không chen ngang vào cuộc sống của mình. Kiếp trước sau khi Vương Tử Quân tốt nghiệp thì căn bản chưa từng được gặp lại người bạn này, bây giờ hai bên gặp mặt, Vương Tử Quân giống như sinh ra cảm giác ngăn cách hai thế hệ.
Lúc này Vương Tử Quân hào phóng vươn tay ra cười cười nói: - Liễu Thiến, đã lâu không gặp.
Liễu Thiến cũng cười cười với Vương Tử Quân, sau đó nàng ngẩng đầu nói: - Vương Tử Quân, chào anh.
Hai người nói rất bình thường tự nhiên, thế nhưng trong lòng vẫn có vài phần cảm khái. Vương Tử Quân cũng không tiếp tục trò chuyện với Liễu Thiến, hắn ngồi xuống bên cạnh Trương Vĩ, lẳng lặng lắng nghe những người bạn của mình mở lời tâm sự. Nhân gia có hàng trăm trạng thái khác nhau, tất nhiên sẽ có đủ mọi hình thái phát triển, người thất ý thì liên tục kêu khổ, người đắc ý thì cười nói lanh lảng, tất nhiên những người dư dả sống tốt vẫn chiếm hơn phân nửa.
Những người bạn cũ cùng tốt nghiệp với vương tử quân cũng căn bản có tình huống không tệ, bọn họ dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học Chiết Giang, mười năm trước vẫn là những người có thực lực mạnh, thế cho nên cuộc sống hiện tại cũng không có mấy khó khăn.
- Liễu Thiến, nghe nói chồng cậu bây giờ là bí thư huyện ủy phải không? Không ngờ cậu lại câu được một chàng rể tốt như vậy. Hầu Thành Đống còn trẻ mà đã là bí thư huyện ủy, tương lai sau này căn bản là vô hạn, cậu là phu nhân cũng xem như vinh hoa phú quý, tôi thật sự rất hâm mộ. Giọng nói có vài phần nịnh nọt của Tiểu Lạt Tiêu chợt vang lên trong đại sảnh.
Đối với những người ngồi đây thì vị trí bí thư huyện ủy cũng không phải đơn giản, bây giờ nghe nói chồng của Liễu Thiến là bí thư huyện ủy, lúc này những người phụ nữ bên kia trò chuyện với nhau càng thêm hứng thú.
Có vầi người đàn ông có thực lực cũng nhanh chóng đi đến góp vui. Đối với bọn họ thì mặc dù mình không quen biết chồng của Liễu Thiến, thế nhưng nếu có thể tiếp cận một vị bí thư huyện ủy, căn bản vẫn là có nhiều ích lợi.
- Tử Quân, cậu cũng nên đi qua, quen biết nhiều cũng là chuyện tốt. Trương Vĩ vừa đứng lên vừa cười nói: - Tôi bây giờ sở dĩ có thể phát triển được như vậy cũng hoàn toàn nhờ người anh làm cục trưởng bao phủ, phu quân của Liễu Thiến có vị trí cao, biết đâu có ngày sẽ phải nhờ vả đến?
Trương Vĩ nói những lời này với Vương Tử Quân căn bản là có thiện ý, nhưng Vương Tử Quân thật sự không có tâm tư tham gia. Nhưng hắn cũng không khinh bỉ những hành vi như vậy, vì đời này có ai không lên voi xuống chó, chính mình không có quyền lợi khinh bỉ người khác.
- Cậu đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát. Vương Tử Quân khoát tay áo cười nói với Trương Vĩ.
Trương Vĩ muốn khuyên Vương Tử Quân vài câu, thế nhưng nhìn thấy Vương Tử Quân thật sự không có hứng thú, hắn lắc đầu rồi đi về phía Liễu Thiến.
- Có phải cảm thấy không có mấy chuyện để nói không? Tôn Khải đi dạo một vòng rồi đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn ngồi xuống rồi cười nói.
- Cũng không phải không có gì để nói, bạn học cũ gặp mặt đều vui vẻ, hai bên có thể làm chứng cho nhau là chúng ta đã từng trải qua một thời tuổi trẻ, ha ha. Vương Tử Quân nhìn đám bạn học khắp bốn phía rồi cười thản nhiên nói.
Tôn Khải cũng nhìn qua đám bạn học cũ vài lượt, sau đó cười nói: - Nếu tôi nói ra thân phận của cậu, có lẽ sẽ làm cho bọn họ chết ngay lập tức ấy chứ.
Vương Tử Quân nghe những lời nói thú vị của Tôn Khải mà không khỏi nở nụ cười. Hắn nâng ly lên uống một ngụm rồi nói: - Anh nên để cho tôi thanh tĩnh được vài ngày.
- Liễu Thiến, Vương Tử Quân có lẽ là cực kỳ hối hận, nhưng cuộc sống hạnh phúc của cậu hôm nay cũng là do anh ấy ban tặng. Cậu xem, Vương Tử Quân thấy cậu thì lẩn đi rất xa, căn bản không có phong độ của thân sĩ, kém bí thư Hầu rất nhiều. Một người phụ nữ có quan hệ không tệ với Liễu Thiến nhìn về phía Vương Tử Quân rồi mỉm cười trêu chọc.
Thật ra thì Liễu Thiến luôn quan sát Vương Tử Quân. Khi địa vị của chồng nàng liên tục tăng tiến, nàng cũng quen với cuộc sống xa hoa quyền lực. Lúc này nàng được đám bạn học cũ vây quanh, nàng cảm thấy có chút đắc ý, đồng thời cũng có chút thất lạc. Vương Tử Quân thì sao? Đã nhiều năm trôi qua, hắn có hối hận vì lựa chọn năm xưa hay không?
Vương Tử Quân ngồi quá xa, căn bản không nói lời nào, biểu hiện này của hắn làm cho Liễu Thiến cảm thấy tiếc nuối, cũng có chút vui mừng. Dù sao bây giờ nàng cũng cảm thấy thanh thản với chính mình, không còn cảm giác yêu thương đối phương như năm xưa.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Liễu Thiến lấy điện thoại ra, vừa bấm nút nghe thì chợt thấy bên trong có người nói: - Liễu Thiến, chút nữa anh đi đón em, chú của anh có mời khách quý, chúng ta cùng nhau đi gặp chú.
Thân thích của nhà chồng có rất nhiều, người được chồng Liễu Thiến gọi là chú căn bản có khá nhiều, thế nhưng người được chồng nàng dùng giọng trịnh trọng nói như vậy, căn bản chỉ có thể là người chú đang làm cục trưởng trên đơn vị trung ương.
Nếu như nói chồng Liễu Thiến làm quan thuận buồm xuôi gió có nhân tố cố gắng của bản thân, như vậy cũng khó thể nào bỏ qua lực ảnh hưởng của người chú này. Hầu như đến cuối năm thì Hầu Thành Đống đều kiên trì đến chúc tết chú mình.
Lần này trường đại học Chiết Giang tổ chức lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập, chồng Liễu Thiến vốn không cần đến, vì người này không phải là sinh viên trường đại học Chiết Giang. Nhưng Hầu Thành Đống vẫn rất coi trọng sự kiện này, ném bỏ tất cả công tác hiện tại cũng là vì người chú kia chuẩn bị tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường.
Liễu Thiến vừa đồng ý thì bên kia đã cúp điện thoại. Nàng nhìn những người bạn học cũ đang vây quanh minh, thế là cười cười nói: - Xấu hổ quá, các vị, Chính Đống có một vị trưởng bối cũng là sinh viên của trường đại học Chiết Giang, tôi và anh ấy đến thăm hỏi trưởng bối một chút.
Tuy đám bạn học cũ có chút lưu luyến vì Liễu Thiến rời đi, thế nhưng thân phận của người ta bày ra quá rõ ràng, mọi người cũng không thể ngăn trở, chỉ có thể vây quanh nàng đưa ra ngoài mà thôi.
Khi Liễu Thiến đi ra khỏi cửa phòng thì Vương Tử Quân cũng phất phất tay. Khi mà trong phòng không còn Liễu Thiến, lúc này bầu không khí có chút tán loạn.
Vương Tử Quân đối diện với đám bạn học cũ đã xa cách hơn chục năm, trong lòng thầm cảm khái, hơn nữa cũng cố gắng dung nhập vào trong bầu không khí vui vẻ nhiều năm không gặp này.
Người chồng Hầu Thành Đống của Liễu Thiến chính là một người đàn ông cao to đẹp trai. Khi Liễu Thiến đi vào trong nhà khách đại học Chiết Giang, hắn đã chờ sẵn bên dưới, khi thấy vợ đi đến thì cùng nhau đi lên lầu ba.
Lúc này phòng khách quý ở lầu ba liên tục vang lên những âm thanh trò chuyện vui vẻ, khi đẩy cửa đi vào thì có hai người đàn ông trung niên mặc tây trang sạch sẽ đang ngồi trò chuyện với nhau. Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ vị thấy Hầu Thành Đống và Liễu Thiến đi vào thì trầm giọng nói: - Hai cô cậu đi sang phòng bên cạnh chờ tôi.
- Ha ha, anh Triệu Bác, hai người chúng ta đã bàn luận xong, nếu có chỉ thị gì khác thì chúng ta nên trao đổi trên bàn cơm, bây giờ tôi cũng không quấy rầy anh. Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí đối diện đứng lên cười nói.
Ngụy Triệu Bác cũng đứng lên khỏi ghế sa lông rồi bắt tay với người đàn ông trung niên kia: - Hiệu trưởng Lý, vậy chúng ta xem như quyết định, nhất định không say không vê.
- Điều này anh cứ yên tâm, nếu không làm tốt công tác với một người bạn học cũ như anh, tôi làm hiệu trưởng cũng xem như thất trách. Hiệu trưởng Lý nói lời khẳng định nhưng lại giống như có mang thêm vài phần nịnh nọt.
Liễu Thiến là người đến tham gia lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường, nàng hiểu rõ thân phận của hiệu trưởng Lý. Lúc này hiệu trưởng Lý tỏ ra khách khí với chú của nàng, rõ ràng là rất nể mặt chú mình.
Hiệu trưởng Lý sẽ phải đi, hai người Hầu Thành Đống tuy không thể chen lời thế nhưng vẫn phải tiễn ra đến cửa. Khi hiệu trưởng Lý chuẩn bị ra khỏi cửa thì Ngụy Triệu Bác chợt lên tiếng: - Hiệu trưởng Lý, ngài mai anh nhất định phải sắp xếp cho tốt, tôi rất muốn gặp mặt trưởng phòng Vương.
- Điều này thì anh yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng cho anh. Hiệu trưởng Lý vỗ vỗ ngực rồi trầm giọng nói.
- Chú, sao thím không đi cùng đến đây? Mẹ cháu rất muốn đưa thím về thăm nhà một chút. Sau khi chờ Ngụy Triệu Bác ngồi xuống ghế sa lông, Hầu Thành Đống chợt mở miệng nói.
Tuy Ngụy Triệu Bác không ngừng gật đầu và lắc đầu, thế nhưng Liễu Thiến lại cảm thấy chú mình có chút gì đó không yên lòng.
Sáng sớm tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức Vương Tử Quân. Ngày hôm qua hắn uống hơi nhiều, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy đầu óc nặng trịch.
- Chào trưởng phòng Vương, tôi là Lý Thần Giang của trường đại học Chiết Giang, lúc này gọi điện thoại không làm phiền ngài đấy chứ? Vương Tử Quân nghe giọng nói nho nhã vang lên trong điện thoại, hắn nhanh chóng liên lạc Lý Thần Giang này với vị hiệu trưởng đại học Chiết Giang. Tuy hắn không có giao tình với đối phương, thế nhưng hắn dù sao cũng là cựu sinh viên của nhà trường, vì vậy hắn dùng giọng khách khí nói: - Chào hiệu trưởng Lý.
- trưởng phòng Vương, tôi muốn thông báo hoạt động của lễ kỷ niệm lần này với ngài, kính mong ngài quan tâm nhiều hơn. Trường đại học Chính quyền chúng ta sở dĩ có thể phát triển đến ngày hôm nay cũng không thể nào ly khai khỏi sự giúp đỡ hết mình và tận tâm của trưởng phòng Vương và những vị cựu sinh viên khác. Lý Thần Giang nói rất khách khí nhưng Vương Tử Quân biết rõ lễ kỷ niệm lần này là hoạt động trọng đại của nhà trường, bọn họ còn thành lập tổ chuyên môn, bây giờ người báo cáo với mình chỉ là hiệu trưởng Lý, hắn tất nhiên không tham gia quá sâu, thế nên cười nói: - Hiệu trưởng Lý, hôm nay tôi nói rõ với ngài, tôi căn bản cực kỳ có cảm tình với nhà trường, trước kia tôi là sinh viên của nhà trường, ngài là hiệu trưởng, bây giờ tôi vẫn còn là sinh viên của nhà trường, thế nên tất cả nghe theo sắp xếp của ngài.
Sau khi nói vài lời khách sáo với Lý Thần Giang, Vương Tử Quân nói rõ mình sẽ đến trường đại học Chiết Giang đúng giờ, sau đó Lý Thần Giang mới hưng phấn cúp điện thoại.
Sau khi Vương Tử Quân thu thập xong mọi thứ thì đã là chín giờ, những người bạn học cũ tối qua cũng lần lượt đi ra.
Tôn Khải cung cấp cho mọi người một chiếc xe ba mươi chỗ, đoàn người leo lên xe rồi chạy như bay về phía trường đại học Chiết Giang. Hôm qua mọi người uống rượu với nhau rất vui, bây giờ giống như tất cả ngăn cách bị phá vỡ, bầu không khí trong xe ngày càng sinh động.
- Liễu Thiến, cậu cũng đến rồi à? Khi bước xuống xe thì Tiểu Lạt Tiêu thấy Liễu Thiến đứng một bên, bên cạnh còn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ánh mắt giống như đang chú tâm quan sát điều gì đó.
- Đây là bí thư Hầu nhà cậu sao? Hôm nay vừa gặp quả nhiên là bất phàm. Tiểu Lạt Tiêu nói rồi chủ động vươn tay với Hầu Thành Đống: - Chào bí thư Hầu, tôi là bạn học cũ của Liễu Thiến, sau này mong ngài quan tâm nhiều hơn.
Hầu Thành Đống căn bản có cảm giác không tệ với Tiểu Lạt Tiêu, thế nên hắn bắt tay nàng rồi nói: - Liễu Thiến cũng thường nhắc đến chị, hoan nghênh chị đến nhà chơi.
- Bí thư Hầu, ngài cũng đến tham gia lễ kỷ niệm sao? Bây giờ đã bắt đầu rồi, chúng ta cùng đi thôi. Tiểu Lạt Tiêu dùng giọng nhiệt tình nói.
- Không cần, bên này tôi có chút sắp xếp. Hầu Thành Đống nhíu mày rồi khẽ nói.
- Ôi, các người được ngồi tiệc khách quý sao? Tiểu Lạt Tiêu căn bản rất quen thuộc với lễ kỷ niệm lần này, sau khi nghe Hầu Thành Đống nói như vậy thì không khỏi hô lên kinh ngạc.
Giọng nói của Tiểu Lạt Tiêu là không nhỏ, thế là đám sinh viên cả trai lẫn gái đang đi vào không khỏi nhìn về phía bên này. Ánh mắt đám người đều có chút hâm mộ, dù sao thì những người có thể được ngồi ở vị trí khách quý ít nhất phải có thành tựu không tầm thường.
Vị trí khách quý thường dành cho những người công thành danh toại.
Khi Tiểu Lạt Tiêu còn định nói chuyện thì một chiếc Audi màu đen chậm rãi chạy vào cổng trường, khi thấy chiếc xe kia thì Hầu Thành Đống kéo tay Liễu Thiến tiến lên nghênh đón.
Khi chiếc xe Audi dừng lại, Hầu Thành Đống và Liễu Thiến đều lên xe, nhưng Liễu Thiến ngồi phía trước mà Hầu Thành Đống thì lại ngồi phía sau.
- Có thể ngồi xe của hiệu trưởng để tham gia lễ kỷ niệm lần này, nhất định phải là những nhân vật nổi danh trong trường. Tiểu Lạt Tiêu cảm khái một chút, đúng lúc này nàng phát hiện Vương Tử Quân đi về phía thư viện, thế là không khỏi người bên cạnh: - Vương Tử Quân làm sao vậy? Thế nào lại đi sang bên kia?
Người phụ nữ ở bên cạnh nhìn bộ dạng cực kỳ nghi ngờ của Tiểu Lạt Tiêu, nàng không khỏi chọc Tiểu Lạt Tiêu một cái, sau đó nở nụ cười thần bí nói: - Năm xưa không phải cậu cũng thầm mến Vương Tử Quân sao? Đã nhiều năm như vậy mà tâm tư vẫn còn chưa tiêu tan sao?
Mới đó đã tốt nghiệp hơn chục năm, những chàng trai cô gái phấn chấn tinh thần năm xưa bây giờ đã ra đời không ít năm, khi thấy Tôn Khải và Vương Tử Quân đi đến, đám bạn học đều đứng lên chào đón.
- Vương Tử Quân, ha ha, năm đó không phải cậu ở lại công tác trong trường sao? Hai năm trước tôi đến trường sao lại không tìm được cậu nhỉ? Một người bạn năm xưa ở cùng phòng với Vương Tử Quân tên là Trương Vĩ bây giờ căn bản đang dần tiếp cận với danh hiệu "gấu lớn" chợt lên tiếng, sau đó hắn nhanh chóng tiến lên ôm Vương Tử Quân một cái, bộ dạng khá kích động.
- À, tôi cũng muốn liên lạc với mọi người, thế nhưng không ngờ anh đã rời khỏi trường, bây giờ cậu đang phát tài ở nơi nào vậy? Trong những tiếng hỏi thăm dồn dập, một giọng nữ chợt vang lên lấn át tất cả âm thanh chung quanh rồi truyền vào tai Vương Tử Quân: - Tử Quân, anh đã kết hôn chưa? Một người hay bắt bẻ như anh có phải đã tìm được một cô gái tốt hơn chúng tôi rồi không? Mau đưa đến ra mắt để chúng tôi xem thế nào.
Vương Tử Quân nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn thấy một người phụ nữ không quá cao và có hơi mập ra đang mỉm cười nhìn mình. Nói thật, nếu như đặt người phụ nữ này ra đường lớn, hắn căn bản không thể nhận ra nàng là ai. Nhưng bây giờ có hoàn cảnh khác biệt, thế nên Vương Tử Quân vận dụng trí nhớ của mình, hắn nhanh chóng biết được nàng là ai.
- Tiểu Lạt Tiêu, cô chính là Tiểu Lạt Tiêu. Vương Tử Quân biết rõ người bạn học này ăn nói rất thẳng thắn, năm xưa nam sinh trong lớp căn bản không dám trêu chọc nàng.
- Ôi, anh mà cũng còn nhớ tôi soa? Tôi chỉ nhớ đến chữ ký của anh, à, còn có đại mỹ nữ Thiến Thiến của chúng ta nữa, anh còn nhớ không? Tiểu Lạt Tiêu đã sớm là người vợ người mẹ, thế nhưng lúc này cách ăn nói của nàng vẫn không thay đổi, vẫn tùy tiện như năm xưa.
Vương Tử Quân nhìn Liễu Thiến đang mặc một bộ váy màu xanh da trời, hắn giống như bị thời gian kéo ngược trở về thời điểm còn đi học năm xưa.
Nhưng tất cả những sự việc năm xưa đã giống như mây khói đối với Vương Tử Quân, mặc dù Tiểu Lạt Tiêu nói những lời có ý nghĩa trêu chọc, thế nhưng đối mặt với bạn học cũ, mặc kệ người ta từng làm khó hắn như thế nào, hắn cũng chỉ có thể nhìn bọn họ bằng ánh mắt hữu hảo mà thôi.
Cô gái năm xưa viết thư tình cho mình bây giờ cũng không chen ngang vào cuộc sống của mình. Kiếp trước sau khi Vương Tử Quân tốt nghiệp thì căn bản chưa từng được gặp lại người bạn này, bây giờ hai bên gặp mặt, Vương Tử Quân giống như sinh ra cảm giác ngăn cách hai thế hệ.
Lúc này Vương Tử Quân hào phóng vươn tay ra cười cười nói: - Liễu Thiến, đã lâu không gặp.
Liễu Thiến cũng cười cười với Vương Tử Quân, sau đó nàng ngẩng đầu nói: - Vương Tử Quân, chào anh.
Hai người nói rất bình thường tự nhiên, thế nhưng trong lòng vẫn có vài phần cảm khái. Vương Tử Quân cũng không tiếp tục trò chuyện với Liễu Thiến, hắn ngồi xuống bên cạnh Trương Vĩ, lẳng lặng lắng nghe những người bạn của mình mở lời tâm sự. Nhân gia có hàng trăm trạng thái khác nhau, tất nhiên sẽ có đủ mọi hình thái phát triển, người thất ý thì liên tục kêu khổ, người đắc ý thì cười nói lanh lảng, tất nhiên những người dư dả sống tốt vẫn chiếm hơn phân nửa.
Những người bạn cũ cùng tốt nghiệp với vương tử quân cũng căn bản có tình huống không tệ, bọn họ dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học Chiết Giang, mười năm trước vẫn là những người có thực lực mạnh, thế cho nên cuộc sống hiện tại cũng không có mấy khó khăn.
- Liễu Thiến, nghe nói chồng cậu bây giờ là bí thư huyện ủy phải không? Không ngờ cậu lại câu được một chàng rể tốt như vậy. Hầu Thành Đống còn trẻ mà đã là bí thư huyện ủy, tương lai sau này căn bản là vô hạn, cậu là phu nhân cũng xem như vinh hoa phú quý, tôi thật sự rất hâm mộ. Giọng nói có vài phần nịnh nọt của Tiểu Lạt Tiêu chợt vang lên trong đại sảnh.
Đối với những người ngồi đây thì vị trí bí thư huyện ủy cũng không phải đơn giản, bây giờ nghe nói chồng của Liễu Thiến là bí thư huyện ủy, lúc này những người phụ nữ bên kia trò chuyện với nhau càng thêm hứng thú.
Có vầi người đàn ông có thực lực cũng nhanh chóng đi đến góp vui. Đối với bọn họ thì mặc dù mình không quen biết chồng của Liễu Thiến, thế nhưng nếu có thể tiếp cận một vị bí thư huyện ủy, căn bản vẫn là có nhiều ích lợi.
- Tử Quân, cậu cũng nên đi qua, quen biết nhiều cũng là chuyện tốt. Trương Vĩ vừa đứng lên vừa cười nói: - Tôi bây giờ sở dĩ có thể phát triển được như vậy cũng hoàn toàn nhờ người anh làm cục trưởng bao phủ, phu quân của Liễu Thiến có vị trí cao, biết đâu có ngày sẽ phải nhờ vả đến?
Trương Vĩ nói những lời này với Vương Tử Quân căn bản là có thiện ý, nhưng Vương Tử Quân thật sự không có tâm tư tham gia. Nhưng hắn cũng không khinh bỉ những hành vi như vậy, vì đời này có ai không lên voi xuống chó, chính mình không có quyền lợi khinh bỉ người khác.
- Cậu đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát. Vương Tử Quân khoát tay áo cười nói với Trương Vĩ.
Trương Vĩ muốn khuyên Vương Tử Quân vài câu, thế nhưng nhìn thấy Vương Tử Quân thật sự không có hứng thú, hắn lắc đầu rồi đi về phía Liễu Thiến.
- Có phải cảm thấy không có mấy chuyện để nói không? Tôn Khải đi dạo một vòng rồi đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn ngồi xuống rồi cười nói.
- Cũng không phải không có gì để nói, bạn học cũ gặp mặt đều vui vẻ, hai bên có thể làm chứng cho nhau là chúng ta đã từng trải qua một thời tuổi trẻ, ha ha. Vương Tử Quân nhìn đám bạn học khắp bốn phía rồi cười thản nhiên nói.
Tôn Khải cũng nhìn qua đám bạn học cũ vài lượt, sau đó cười nói: - Nếu tôi nói ra thân phận của cậu, có lẽ sẽ làm cho bọn họ chết ngay lập tức ấy chứ.
Vương Tử Quân nghe những lời nói thú vị của Tôn Khải mà không khỏi nở nụ cười. Hắn nâng ly lên uống một ngụm rồi nói: - Anh nên để cho tôi thanh tĩnh được vài ngày.
- Liễu Thiến, Vương Tử Quân có lẽ là cực kỳ hối hận, nhưng cuộc sống hạnh phúc của cậu hôm nay cũng là do anh ấy ban tặng. Cậu xem, Vương Tử Quân thấy cậu thì lẩn đi rất xa, căn bản không có phong độ của thân sĩ, kém bí thư Hầu rất nhiều. Một người phụ nữ có quan hệ không tệ với Liễu Thiến nhìn về phía Vương Tử Quân rồi mỉm cười trêu chọc.
Thật ra thì Liễu Thiến luôn quan sát Vương Tử Quân. Khi địa vị của chồng nàng liên tục tăng tiến, nàng cũng quen với cuộc sống xa hoa quyền lực. Lúc này nàng được đám bạn học cũ vây quanh, nàng cảm thấy có chút đắc ý, đồng thời cũng có chút thất lạc. Vương Tử Quân thì sao? Đã nhiều năm trôi qua, hắn có hối hận vì lựa chọn năm xưa hay không?
Vương Tử Quân ngồi quá xa, căn bản không nói lời nào, biểu hiện này của hắn làm cho Liễu Thiến cảm thấy tiếc nuối, cũng có chút vui mừng. Dù sao bây giờ nàng cũng cảm thấy thanh thản với chính mình, không còn cảm giác yêu thương đối phương như năm xưa.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Liễu Thiến lấy điện thoại ra, vừa bấm nút nghe thì chợt thấy bên trong có người nói: - Liễu Thiến, chút nữa anh đi đón em, chú của anh có mời khách quý, chúng ta cùng nhau đi gặp chú.
Thân thích của nhà chồng có rất nhiều, người được chồng Liễu Thiến gọi là chú căn bản có khá nhiều, thế nhưng người được chồng nàng dùng giọng trịnh trọng nói như vậy, căn bản chỉ có thể là người chú đang làm cục trưởng trên đơn vị trung ương.
Nếu như nói chồng Liễu Thiến làm quan thuận buồm xuôi gió có nhân tố cố gắng của bản thân, như vậy cũng khó thể nào bỏ qua lực ảnh hưởng của người chú này. Hầu như đến cuối năm thì Hầu Thành Đống đều kiên trì đến chúc tết chú mình.
Lần này trường đại học Chiết Giang tổ chức lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập, chồng Liễu Thiến vốn không cần đến, vì người này không phải là sinh viên trường đại học Chiết Giang. Nhưng Hầu Thành Đống vẫn rất coi trọng sự kiện này, ném bỏ tất cả công tác hiện tại cũng là vì người chú kia chuẩn bị tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường.
Liễu Thiến vừa đồng ý thì bên kia đã cúp điện thoại. Nàng nhìn những người bạn học cũ đang vây quanh minh, thế là cười cười nói: - Xấu hổ quá, các vị, Chính Đống có một vị trưởng bối cũng là sinh viên của trường đại học Chiết Giang, tôi và anh ấy đến thăm hỏi trưởng bối một chút.
Tuy đám bạn học cũ có chút lưu luyến vì Liễu Thiến rời đi, thế nhưng thân phận của người ta bày ra quá rõ ràng, mọi người cũng không thể ngăn trở, chỉ có thể vây quanh nàng đưa ra ngoài mà thôi.
Khi Liễu Thiến đi ra khỏi cửa phòng thì Vương Tử Quân cũng phất phất tay. Khi mà trong phòng không còn Liễu Thiến, lúc này bầu không khí có chút tán loạn.
Vương Tử Quân đối diện với đám bạn học cũ đã xa cách hơn chục năm, trong lòng thầm cảm khái, hơn nữa cũng cố gắng dung nhập vào trong bầu không khí vui vẻ nhiều năm không gặp này.
Người chồng Hầu Thành Đống của Liễu Thiến chính là một người đàn ông cao to đẹp trai. Khi Liễu Thiến đi vào trong nhà khách đại học Chiết Giang, hắn đã chờ sẵn bên dưới, khi thấy vợ đi đến thì cùng nhau đi lên lầu ba.
Lúc này phòng khách quý ở lầu ba liên tục vang lên những âm thanh trò chuyện vui vẻ, khi đẩy cửa đi vào thì có hai người đàn ông trung niên mặc tây trang sạch sẽ đang ngồi trò chuyện với nhau. Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ vị thấy Hầu Thành Đống và Liễu Thiến đi vào thì trầm giọng nói: - Hai cô cậu đi sang phòng bên cạnh chờ tôi.
- Ha ha, anh Triệu Bác, hai người chúng ta đã bàn luận xong, nếu có chỉ thị gì khác thì chúng ta nên trao đổi trên bàn cơm, bây giờ tôi cũng không quấy rầy anh. Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí đối diện đứng lên cười nói.
Ngụy Triệu Bác cũng đứng lên khỏi ghế sa lông rồi bắt tay với người đàn ông trung niên kia: - Hiệu trưởng Lý, vậy chúng ta xem như quyết định, nhất định không say không vê.
- Điều này anh cứ yên tâm, nếu không làm tốt công tác với một người bạn học cũ như anh, tôi làm hiệu trưởng cũng xem như thất trách. Hiệu trưởng Lý nói lời khẳng định nhưng lại giống như có mang thêm vài phần nịnh nọt.
Liễu Thiến là người đến tham gia lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường, nàng hiểu rõ thân phận của hiệu trưởng Lý. Lúc này hiệu trưởng Lý tỏ ra khách khí với chú của nàng, rõ ràng là rất nể mặt chú mình.
Hiệu trưởng Lý sẽ phải đi, hai người Hầu Thành Đống tuy không thể chen lời thế nhưng vẫn phải tiễn ra đến cửa. Khi hiệu trưởng Lý chuẩn bị ra khỏi cửa thì Ngụy Triệu Bác chợt lên tiếng: - Hiệu trưởng Lý, ngài mai anh nhất định phải sắp xếp cho tốt, tôi rất muốn gặp mặt trưởng phòng Vương.
- Điều này thì anh yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng cho anh. Hiệu trưởng Lý vỗ vỗ ngực rồi trầm giọng nói.
- Chú, sao thím không đi cùng đến đây? Mẹ cháu rất muốn đưa thím về thăm nhà một chút. Sau khi chờ Ngụy Triệu Bác ngồi xuống ghế sa lông, Hầu Thành Đống chợt mở miệng nói.
Tuy Ngụy Triệu Bác không ngừng gật đầu và lắc đầu, thế nhưng Liễu Thiến lại cảm thấy chú mình có chút gì đó không yên lòng.
Sáng sớm tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức Vương Tử Quân. Ngày hôm qua hắn uống hơi nhiều, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy đầu óc nặng trịch.
- Chào trưởng phòng Vương, tôi là Lý Thần Giang của trường đại học Chiết Giang, lúc này gọi điện thoại không làm phiền ngài đấy chứ? Vương Tử Quân nghe giọng nói nho nhã vang lên trong điện thoại, hắn nhanh chóng liên lạc Lý Thần Giang này với vị hiệu trưởng đại học Chiết Giang. Tuy hắn không có giao tình với đối phương, thế nhưng hắn dù sao cũng là cựu sinh viên của nhà trường, vì vậy hắn dùng giọng khách khí nói: - Chào hiệu trưởng Lý.
- trưởng phòng Vương, tôi muốn thông báo hoạt động của lễ kỷ niệm lần này với ngài, kính mong ngài quan tâm nhiều hơn. Trường đại học Chính quyền chúng ta sở dĩ có thể phát triển đến ngày hôm nay cũng không thể nào ly khai khỏi sự giúp đỡ hết mình và tận tâm của trưởng phòng Vương và những vị cựu sinh viên khác. Lý Thần Giang nói rất khách khí nhưng Vương Tử Quân biết rõ lễ kỷ niệm lần này là hoạt động trọng đại của nhà trường, bọn họ còn thành lập tổ chuyên môn, bây giờ người báo cáo với mình chỉ là hiệu trưởng Lý, hắn tất nhiên không tham gia quá sâu, thế nên cười nói: - Hiệu trưởng Lý, hôm nay tôi nói rõ với ngài, tôi căn bản cực kỳ có cảm tình với nhà trường, trước kia tôi là sinh viên của nhà trường, ngài là hiệu trưởng, bây giờ tôi vẫn còn là sinh viên của nhà trường, thế nên tất cả nghe theo sắp xếp của ngài.
Sau khi nói vài lời khách sáo với Lý Thần Giang, Vương Tử Quân nói rõ mình sẽ đến trường đại học Chiết Giang đúng giờ, sau đó Lý Thần Giang mới hưng phấn cúp điện thoại.
Sau khi Vương Tử Quân thu thập xong mọi thứ thì đã là chín giờ, những người bạn học cũ tối qua cũng lần lượt đi ra.
Tôn Khải cung cấp cho mọi người một chiếc xe ba mươi chỗ, đoàn người leo lên xe rồi chạy như bay về phía trường đại học Chiết Giang. Hôm qua mọi người uống rượu với nhau rất vui, bây giờ giống như tất cả ngăn cách bị phá vỡ, bầu không khí trong xe ngày càng sinh động.
- Liễu Thiến, cậu cũng đến rồi à? Khi bước xuống xe thì Tiểu Lạt Tiêu thấy Liễu Thiến đứng một bên, bên cạnh còn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ánh mắt giống như đang chú tâm quan sát điều gì đó.
- Đây là bí thư Hầu nhà cậu sao? Hôm nay vừa gặp quả nhiên là bất phàm. Tiểu Lạt Tiêu nói rồi chủ động vươn tay với Hầu Thành Đống: - Chào bí thư Hầu, tôi là bạn học cũ của Liễu Thiến, sau này mong ngài quan tâm nhiều hơn.
Hầu Thành Đống căn bản có cảm giác không tệ với Tiểu Lạt Tiêu, thế nên hắn bắt tay nàng rồi nói: - Liễu Thiến cũng thường nhắc đến chị, hoan nghênh chị đến nhà chơi.
- Bí thư Hầu, ngài cũng đến tham gia lễ kỷ niệm sao? Bây giờ đã bắt đầu rồi, chúng ta cùng đi thôi. Tiểu Lạt Tiêu dùng giọng nhiệt tình nói.
- Không cần, bên này tôi có chút sắp xếp. Hầu Thành Đống nhíu mày rồi khẽ nói.
- Ôi, các người được ngồi tiệc khách quý sao? Tiểu Lạt Tiêu căn bản rất quen thuộc với lễ kỷ niệm lần này, sau khi nghe Hầu Thành Đống nói như vậy thì không khỏi hô lên kinh ngạc.
Giọng nói của Tiểu Lạt Tiêu là không nhỏ, thế là đám sinh viên cả trai lẫn gái đang đi vào không khỏi nhìn về phía bên này. Ánh mắt đám người đều có chút hâm mộ, dù sao thì những người có thể được ngồi ở vị trí khách quý ít nhất phải có thành tựu không tầm thường.
Vị trí khách quý thường dành cho những người công thành danh toại.
Khi Tiểu Lạt Tiêu còn định nói chuyện thì một chiếc Audi màu đen chậm rãi chạy vào cổng trường, khi thấy chiếc xe kia thì Hầu Thành Đống kéo tay Liễu Thiến tiến lên nghênh đón.
Khi chiếc xe Audi dừng lại, Hầu Thành Đống và Liễu Thiến đều lên xe, nhưng Liễu Thiến ngồi phía trước mà Hầu Thành Đống thì lại ngồi phía sau.
- Có thể ngồi xe của hiệu trưởng để tham gia lễ kỷ niệm lần này, nhất định phải là những nhân vật nổi danh trong trường. Tiểu Lạt Tiêu cảm khái một chút, đúng lúc này nàng phát hiện Vương Tử Quân đi về phía thư viện, thế là không khỏi người bên cạnh: - Vương Tử Quân làm sao vậy? Thế nào lại đi sang bên kia?
Người phụ nữ ở bên cạnh nhìn bộ dạng cực kỳ nghi ngờ của Tiểu Lạt Tiêu, nàng không khỏi chọc Tiểu Lạt Tiêu một cái, sau đó nở nụ cười thần bí nói: - Năm xưa không phải cậu cũng thầm mến Vương Tử Quân sao? Đã nhiều năm như vậy mà tâm tư vẫn còn chưa tiêu tan sao?
/1843
|