Nhưng thế gian không bán thuốc hối hận, bắn tên không thể lấy lại được. Sau khi có bài học từ hai người Trần Viễn Lũng, Phòng Quảng Thắng căn bản có chút đồng tình với bọn họ, đồng thời cũng thầm yêu cầu mình, chỉ cần làm việc không để Vương Tử Quân nắm lấy bím tóc là được.
Nhưng sự cẩn thận của Phòng Quảng Thắng căn bản vô tình hóa thành xu hướng tâm lý, làm cho hắn mỗi lần nhìn thấy trưởng phòng Vương cực kỳ bình dị gần gũi là sinh ra cảm giác là lạ, giống như gương mặt hòa ái dễ gần của đối phương căn bản khá đáng sợ, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói giọng quỷ, căn bản là không lộ ra chút dấu vết. Hắn nghĩ như vậy mà không khỏi cảm thấy không rét mà run, bản thân hắn muốn trốn tránh Vương Tử Quân, không có việc cần thì căn bản không gặp.
Đợi sau khi Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Diêu Trung Tắc, Phòng Quảng Thắng mới đi vào bên trong. Lúc này Diêu Trung Tắc cũng không xử lý văn kiện như dĩ vãng, lãnh đạo đang đứng bên cạnh bàn làm việc để nhìn khung cảnh bên ngoài thông qua cửa sổ trong phòng.
Phòng Quảng Thắng nhìn gương mặt của Diêu Trung Tắc, hắn cảm thấy lãnh đạo đang rất vui sướng. Hắn không khỏi thầm nghĩ, có phải là thần kinh của lãnh đạo có vấn đề gì không? Trước kia mỗi lần Vương Tử Quân đến thì tâm tình của lãnh đạo căn bản là không quá tốt, hôm nay sao lại khác thường như vậy?
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Phòng Quảng Thắng thấy ly trà trên bàn của Diêu Trung Tắc chỉ còn lại một nửa, thế là nhanh chóng cầm ấm rót đầy ly.
- Quảng Thắng, có chuyện gì không? Diêu Trung Tắc nghiêng đầu nhìn Phòng Quảng Thắng, gương mặt có vài phần nụ cười.
Phòng Quảng Thắng là người đi theo Diêu Trung Tắc nhiều năm, gương mặt như hiện tại của lãnh đạo căn bản không được thấy nhiều. Lúc này hắn nhìn gương mặt ôn hòa của Diêu Trung Tắc, tâm tư khẽ chuyển động, sau đó lên tiếng: - Bí thư Diêu, vừa rồi tôi có gặp Thẩm Tiềm Thiết, đã truyền đạt ý chỉ của ngài, anh ấy cảm tạ sự coi trọng của ngài.
Khi Phòng Quảng Thắng chuẩn bị nói ra những lời thuần phục của Thẩm Tiềm Thiết với Diêu Trung Tắc, lúc này Diêu Trung Tắc khoát tay áo nói: - Chuyện này anh xem xét rồi xử lý là được.
"Tự mình xử lý?" Phòng Quảng Thắng chợt sững sốt, hắn sở dĩ đi gặp Thẩm Tiềm Thiết chính là theo sắp xếp của Diêu Trung Tắc, bây giờ Diêu Trung Tắc lại cho mình sắp xếp, là có ý gì? Chẳng lẽ bí thư Diêu như vậy là không muốn làm cho người khác biết mình ra tay sau lưng, hay là có tính toán gì khác?
Phòng Quảng Thắng là một người thông minh, hắn thấy bí thư Diêu không nói lời nào thì căn bản cũng không lên tiếng, không hỏi nhiều. Dù sao Diêu Trung Tắc là lãnh đạo hàng thứ ba trong tỉnh, có nhiều chuyện không nói quá rõ, anh biết được bao nhiêu mới là vấn đề.
- Bí thư Diêu, tôi vừa mới thấy trưởng phòng Vương đến phòng làm việc của ngài. Phòng Quảng Thắng cân nhắc vài vấn đề, sau đó mới khẽ nói với Diêu Trung Tắc.
Diêu Trung Tắc dùng ánh mắt có chút bất mãn nhìn thoáng qua Phòng Quảng Thắng, sau đó thản nhiên nói: - Quảng Thắng, anh cũng không còn nhỏ nữa, anh cũng nên cẩn thận một chút.
Cẩn thận là gì thì Phòng Quảng Thắng biết rõ ràng, khi hắn nghe thấy Diêu Trung Tắc nói hai chữ nà thì căn bản kinh hoảng. Tuy hắn là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, thế nhưng bản thân hán cũng là không sạch sẽ. Bí thư Diêu nhắc nhở hắn như vậy, nói rằng hắn phải cẩn thận, không phải bí thư Diêu phát hiện ra hành vi không tốt của mình sao?
[CHARGE=4]Phòng Quảng Thắng nghĩ đến cô sinh viên gần đây có quan hệ với mình, hắn căn bản cảm thấy nóng lòng như lửa đốt, mồ hôi trán vã ra như tắm. Khi hắn cảm thấy tâm tình loạn như ma, chuẩn bị nhận sai với Diêu Trung Tắc, chợt nghe Diêu Trung Tắc nói: - Dù thế nào thì trưởng phòng Vương cũng là lãnh đạo của anh, anh cũng không nên có những nghị luận lung tung về lãnh đạo của mình, anh phải chú ý lời nói và việc làm của mình.
Diêu Trung Tắc nói làm cho Phòng Quảng Thắng sinh ra cảm giác thả lỏng, hắn chợt hiểu ra vấn đề. Thì ra bí thư Diêu nói mình cẩn thận chính là vì thái độ với Vương Tử Quân, làm hại mình thiếu chút nữa nói ra những chuyện xấu giấu kín bao lâu nay.
Tuy cảm thấy sợ hãi nhưng Phòng Quảng Thắng căn bản không dám oán trách lãnh đạo của mình. Dù thế nào thì Diêu Trung Tắc cũng là lãnh đạo trực tiếp của hắn, chính hắn không nên đắc tội, nếu không sẽ chẳng có quả ngọt để ăn.
- Bí thư Diêu, tôi sai rồi, sau này sẽ thận trọng lời nói và việc làm, sẽ cố gắng cẩn thận và chú ý. Phòng Quảng Thắng trả lời làm cho Diêu Trung Tắc rất vui, hắn ngồi xuống ghế sa lông rồi nói: - Biết sai có thể thay đổi thì căn bản là quá tốt, cũng chỉ như vậy mới có thể điều chỉnh phương hướng, mới có thể đi lên.
Diêu Trung Tắc nói rồi đưa một phần văn kiện cho Phòng Quảng Thắng: - Đây là văn kiện mà trưởng phòng Vương vừa rồi đến báo cáo cho tôi, anh xem qua đi.
Vương Tử Quân đưa văn kiện đến cho bí thư Diêu? Phòng Quảng Thắng chợt động tâm, hắn tiếp nhận văn kiện rồi nhìn qua, ngay sau đó đã bị nội dung của nó hấp dẫn. Sau khi xem qua phương án, ánh mắt của hắn bắt đầu sáng lên.
- Bí thư Diêu, Vương Tử Quân đây là muốn...Muốn tìm chết! Anh ta không biết rằng khó thể vạch nắp nhân sự ra sao? Phòng Quảng Thắng là người đi theo Diêu Trung Tắc lâu năm, hắn căn bản hiểu rõ những thứ cực kỳ khó động vào trong quan trường.
Dù là Diêu Trung Tắc thì chỉ có thể đứng nhìn những điểm khó khăn thế này mà thôi, căn bản không có dũng khí động vào. Đối với Nam Giang, cải cách nhân sự có lợi cho xu hướng phát triển, nhưng bên trong liên quan đến lợi ích của quá nhiều người, có đôi khi động vào không những không đánh lên đầu hồ ly, còn đánh ngược lên đầu mình.
Lúc này Diêu Trung Tắc cũng không bất mãn vì lời nói của Phòng Quảng Thắng, hắn nhìn thoáng qua văn kiện đã được Phòng Quảng Thắng đọc xong và đặt lên bàn, sau đó nói: - Nhân tâm không phải là rắn nuốt voi, có một vài người có tâm cơ quá lớn.
Tâm cơ quá lớn, đây là đánh giá của bí thư Diêu. Phòng Quảng Thắng thầm suy xét lời nói của bí thư Diêu, hắn chợt cười nói: - Tâm cơ quá lớn căn bản rất dễ chết.
Diêu Trung Tắc khoát tay áo không nói gì thêm, sau đó hắn lại lên tiếng sắp xếp: - Anh sắp xếp cho ban thư ký số hai, nhanh chóng đưa văn kiện của phòng tổ chức đến cho tôi, dùng biểu hiện để chứng tỏ giúp đỡ trưởng phòng Vương.
Phòng Quảng Thắng khẽ gật đầu, hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng của Diêu Trung Tắc, đầu óc lúc này nghĩ về văn kiện của Vương Tử Quân. Hắn thầm nghĩ, Vương Tử Quân xem ra đi nhờ xe quá nhiều, dám đứng ra khiêu chiến những quy củ bất thành văn trong quan trường, chẳng lẽ không biết có bao nhiêu người đầu rơi máu chảy vì chuyện này rồi?
Nếu Vương Tử Quân đụng đầu vào tường thì căn bản là quá đáng tiếc.
Tuy Phòng Quảng Thắng đi theo Diêu Trung Tắc và thường bị Vương Tử Quân cho ăn thiệt thòi, thế nhưng từ tận đáy lòng hắn vẫn cảm thấy Vương Tử Quân đáng tôn kính hơn Diêu Trung Tắc, dù sao thì cũng là một người có khả năng, có uy tín, có năng lực, có thể làm được những điều thực chất.
Nhân tâm con người là một cái cân đòn, mặc dù rất nhiều người không dựa theo cán cân này để đong đếm lập trường của mình, thế nhưng bọn họ lại có rất nhiều người dùng nó để đánh giá người khác.
Trưởng phòng Vương Tử Quân có phải là vì ngồi quá vững ở Nam Giang mà ấm đầu lên không?
Nếu so sánh với Phòng Quảng Thắng thì thư ký Xà Tiểu Cường lúc này càng thêm cau mày thật chặt, trên bàn làm việc của hắn cũng có một phương án của phòng tổ chức tỉnh ủy. Hắn đã xem qua nội dung của phương án cải cách nhân sự, hắn cảm thấy khí huyết của mình sôi trào, thế nhưng lại cảm thấy có vài phần lạnh lẽo.
Xà Tiểu Cường là cán bộ bản địa, Chử Vận Phong là chủ tịch có quyền uy lớn ở Nam Giang, thế nhưng cũng có nhiều phương diện lợi ích bị liên lụy. Mặc dù Chử Vận Phong xử lý những lợi ích này rất thành thạo, thế nhưng cũng có tồn tại nhiều vấn đề.
Nhân viên nhà nước có thể đi vào có thể đi ra, vào thì phải thi, muốn ra phải nhận lỗi từ chức, đủ mọi thuật ngữ làm cho Xà Tiểu Cường cảm thấy tê dại. Nếu như chế độ này được phổ biến, như vậy nhất định sẽ tăng cao hiệu suất công tác trong tỉnh Nam Giang, nhưng nó cũng làm thương tổn đến lợi ích của rất nhiều người.
Chưa nói đến những thứ gì khác, nói về phương diện nhân viên nhà nước, nếu như muốn vào làm phải thi cử, như vậy đội ngũ của nó cũng là một vấn đề. Vì có một vị lãnh đạo nào bỏ qua quyền lợi trong tay mình?
Chuyện này nên báo cáo với chủ tịch Chử như thế nào? Xà Tiểu Cường có chút trầm ngâm, sau đó trực tiếp đưa văn kiện này vào phòng Chử Vận Phong. Còn chủ tịch Chử tỏ thái độ gì thì cũng không là vấn đề với hắn.
Chử Vận Phong xem văn kiện của phòng tổ chức, cũng không lập tức tỏ thái độ, chỉ lật qua lật lại xem xét vài lần, sau đó khoanh một vòng tròn.
Điều này biểu đạt ý nghĩa gì thì chỉ sợ cũng chỉ có thể phán đoán sơ lược mà thôi, Xà Tiểu Cường đưa phần văn kiện được khoanh tròn trả lại cho phòng tổ chức.
Tuy nhóm người Chử Vận Phong tỏ thái độ mơ hồ nhưng Đậu Minh Đường là thường ủy tỉnh ủy thì vẫn cho ra ý kiến với Vương Tử Quân. Đó là việc này nên làm từ từ thì hay hơn, lúc này có nhiều điểm dễ cho ra thành tích, Vương Tử Quân nên bỏ ngọn núi cao này thành thật chinh phục những ngọn núi thấp khác thì hơn.
Vương Tử Quân căn bản chỉ cười khổ với lời khuyên của Đậu Minh Đường, vì Đậu Minh Đường khuyên như vậy cũng là xuất phát từ hảo tâm. Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, chưa nói Lâm Trạch Viễn muốn thông qua mình làm nơi thí điểm, bản thân hắn cũng tình nguyện thúc đẩy cải cách.
Một tuần sau mở hội nghị thường ủy, hầu như phương án của phòng tổ chức tỉnh ủy được thông qua không chút gợn sóng, cũng thành lập tổ lãnh đạo nắm cải cách nhân sự, Diêu Trung Tắc khiêm nhường để cho Vương Tử Quân làm tổ trưởng tổ công tác.
Nội dung thảo luận này chỉ được tiến hành vài phút trong hội nghị thường ủy, nhưng vài phút này căn bản có thể được cho vào sử sách, dù sao nó cũng là vì làm tốt công tác cơ sở ở Nam Giang.
Nhưng thông qua đơn giản mà chứng thực được cũng không dễ dàng gì.
[CHARGE=4]
Trong phòng họp của tỉnh ủy Nam Giang có một hội nghị với sự tham gia của bí thư và trưởng phòng tổ chức các thành phố trong tỉnh. Hội nghị còn chưa bắt đầu thế nhưng đã vang lên rất nhiều lời nghị luận.
Những người này phần lớn là chư hầu một phương, mặc dù hội nghị còn chưa được mở thế nhưng bọn họ đã thông qua những con đường của mình dể biết về nội dung lần này. Đám người bọn họ phần lớn là có thái độ phản đối với phương án cải cách của tỉnh ủy lần này.
Dù sao đối với bọn họ thì quyền lợi lớn nhất trong tay là nhân sự, bây giờ Vương Tử Quân thông qua cơ chế cải cách nhân sự quá trọng điểm, căn bản là hạn chế quyền lợi này của bọn họ. Đoạt quyền của người khác giống như thù giết cha, tuy sự việc này không quá sắc nhọn như vậy, thế nhưng bên trong vẫn có người không thoải mái.
- Hì hì, anh Trịnh, phòng tổ chức tỉnh ủy cho ra phương án như vậy, thời gian tới chúng ta căn bản không thể sống tốt được. Một người ngồi trên vị trí có ghi rõ là bí thư thị ủy Hậu Đại Hảo của thành phố Lộc Hồ khẽ giơ văn kiện về nội dung hội nghị trên bàn lên nói.
Anh Trịnh chính là bí thư Trịnh Trường Quảng của thành phố Linh Hà ở vị trí bên cạnh Hậu Đại Hảo. Trịnh Trường Quảng hơn năm mươi tuổi, đầu có hơi ít tóc, lúc này hắn đang vuốt ve mái tóc Địa Trung Hải của mình rồi chậm rãi nói: - Thị ủy Linh Hà chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ quyết nghị của tỉnh ủy.
Hậu Đại Hảo nghe tiếng cười của Trịnh Trường Quảng, hắn cảm thấy có chút chói tai. Hắn và người này năm xưa từng cùng chung gánh công tác ở thành phố Ô Phổ, biết rõ người này là một con cá chạch, cực kỳ trơn tuột, nếu muốn móc vào người hắn thì căn bản là khó hơn lên trời.
Nhưng Hậu Đại Hảo thật sự không thoải mái với phương án cải cách này.
Hậu Đại Hảo sở dĩ nói với Trịnh Trường Quảng, vì hắn còn cho rằng Trịnh Trường Quảng là người dẫn đầu nhóm người phản đối, hắn muốn đạt được mục đích của mình mà cũng không muốn làm chim đầu đàn.
Nhưng Trịnh Trường Quảng căn bản không mắc câu, làm cho kế sách của Hậu Đại Hảo căn bản là không được thực hiện. Những người khác tuy bàn luận rất hăng nhưng nhìn vào thì Hậu Đại Hảo thấy không thể trông cậy vào bọn họ nói lời phản đối được.
Nếu như là lãnh đạo bình thường phổ biến phương án này, phía dưới nhất định sẽ có không ít người đề xuất ý kiến phản đối. Tuy một vài ý kiến phản đối sẽ không được tỉnh ủy tiếp thu, thế nhưng sẽ làm trì hoãn việc áp dụng phương án cải cách.
Lusc này Vương Tử Quân là người phổ biến phương án cải cách nhân sự trong tỉnh nam giang, căn bản không ai dám cho ra đề xuất phản đối. Hậu Đại Hảo cảm thấy cũng không phải là phương án kia quá hay quá tốt không có lỗ hổng để phản đối, chẳng qua không người nào chịu đưa đầu ra tiếp nhận rủi ro từ Vương Tử Quân, cũng không dám phản ứng với địa vị của Vương Tử Quân trong tỉnh Nam Giang.
Hội nghị được tổ chức đúng giờ, bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân và phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc cùng trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân cùng nhau tham gia hội nghị lần này. Trong hội nghị Vương Tử Quân đọc tuyên bố của tỉnh ủy về phương án cải cách nhân sự, đặc biệt là phương diện về nhân viên nhà nước, và cho ra một số yêu cầu về các phương diện lựa chọn phân công cán bộ lãnh đạo.
Trong phương án này có một phương diện cực kỳ đáng coi trọng chính là chế độ nửa năm khảo hạch một lần, chủ yếu là khảo hạch đạo đức của cán bộ và tính công chính liêm minh, yêu cầu tiến hành chấm điểm thành tích, lấy đó làm căn cứ tham khảo đề đề bạt phân công cán bộ.
Sau khi Vương Tử Quân đọc phương án, Diêu Trung Tắc đưa ra yêu cầu áp dụng, còn Diệp Thừa Dân thì đứng trên độ cao toàn tỉnh cho ra những lời tha thiết hy vọng về phương án cải cách, kết thúc hội nghị căn bản chưa đến một giờ.
Nhưng sự cẩn thận của Phòng Quảng Thắng căn bản vô tình hóa thành xu hướng tâm lý, làm cho hắn mỗi lần nhìn thấy trưởng phòng Vương cực kỳ bình dị gần gũi là sinh ra cảm giác là lạ, giống như gương mặt hòa ái dễ gần của đối phương căn bản khá đáng sợ, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói giọng quỷ, căn bản là không lộ ra chút dấu vết. Hắn nghĩ như vậy mà không khỏi cảm thấy không rét mà run, bản thân hắn muốn trốn tránh Vương Tử Quân, không có việc cần thì căn bản không gặp.
Đợi sau khi Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Diêu Trung Tắc, Phòng Quảng Thắng mới đi vào bên trong. Lúc này Diêu Trung Tắc cũng không xử lý văn kiện như dĩ vãng, lãnh đạo đang đứng bên cạnh bàn làm việc để nhìn khung cảnh bên ngoài thông qua cửa sổ trong phòng.
Phòng Quảng Thắng nhìn gương mặt của Diêu Trung Tắc, hắn cảm thấy lãnh đạo đang rất vui sướng. Hắn không khỏi thầm nghĩ, có phải là thần kinh của lãnh đạo có vấn đề gì không? Trước kia mỗi lần Vương Tử Quân đến thì tâm tình của lãnh đạo căn bản là không quá tốt, hôm nay sao lại khác thường như vậy?
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Phòng Quảng Thắng thấy ly trà trên bàn của Diêu Trung Tắc chỉ còn lại một nửa, thế là nhanh chóng cầm ấm rót đầy ly.
- Quảng Thắng, có chuyện gì không? Diêu Trung Tắc nghiêng đầu nhìn Phòng Quảng Thắng, gương mặt có vài phần nụ cười.
Phòng Quảng Thắng là người đi theo Diêu Trung Tắc nhiều năm, gương mặt như hiện tại của lãnh đạo căn bản không được thấy nhiều. Lúc này hắn nhìn gương mặt ôn hòa của Diêu Trung Tắc, tâm tư khẽ chuyển động, sau đó lên tiếng: - Bí thư Diêu, vừa rồi tôi có gặp Thẩm Tiềm Thiết, đã truyền đạt ý chỉ của ngài, anh ấy cảm tạ sự coi trọng của ngài.
Khi Phòng Quảng Thắng chuẩn bị nói ra những lời thuần phục của Thẩm Tiềm Thiết với Diêu Trung Tắc, lúc này Diêu Trung Tắc khoát tay áo nói: - Chuyện này anh xem xét rồi xử lý là được.
"Tự mình xử lý?" Phòng Quảng Thắng chợt sững sốt, hắn sở dĩ đi gặp Thẩm Tiềm Thiết chính là theo sắp xếp của Diêu Trung Tắc, bây giờ Diêu Trung Tắc lại cho mình sắp xếp, là có ý gì? Chẳng lẽ bí thư Diêu như vậy là không muốn làm cho người khác biết mình ra tay sau lưng, hay là có tính toán gì khác?
Phòng Quảng Thắng là một người thông minh, hắn thấy bí thư Diêu không nói lời nào thì căn bản cũng không lên tiếng, không hỏi nhiều. Dù sao Diêu Trung Tắc là lãnh đạo hàng thứ ba trong tỉnh, có nhiều chuyện không nói quá rõ, anh biết được bao nhiêu mới là vấn đề.
- Bí thư Diêu, tôi vừa mới thấy trưởng phòng Vương đến phòng làm việc của ngài. Phòng Quảng Thắng cân nhắc vài vấn đề, sau đó mới khẽ nói với Diêu Trung Tắc.
Diêu Trung Tắc dùng ánh mắt có chút bất mãn nhìn thoáng qua Phòng Quảng Thắng, sau đó thản nhiên nói: - Quảng Thắng, anh cũng không còn nhỏ nữa, anh cũng nên cẩn thận một chút.
Cẩn thận là gì thì Phòng Quảng Thắng biết rõ ràng, khi hắn nghe thấy Diêu Trung Tắc nói hai chữ nà thì căn bản kinh hoảng. Tuy hắn là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, thế nhưng bản thân hán cũng là không sạch sẽ. Bí thư Diêu nhắc nhở hắn như vậy, nói rằng hắn phải cẩn thận, không phải bí thư Diêu phát hiện ra hành vi không tốt của mình sao?
[CHARGE=4]Phòng Quảng Thắng nghĩ đến cô sinh viên gần đây có quan hệ với mình, hắn căn bản cảm thấy nóng lòng như lửa đốt, mồ hôi trán vã ra như tắm. Khi hắn cảm thấy tâm tình loạn như ma, chuẩn bị nhận sai với Diêu Trung Tắc, chợt nghe Diêu Trung Tắc nói: - Dù thế nào thì trưởng phòng Vương cũng là lãnh đạo của anh, anh cũng không nên có những nghị luận lung tung về lãnh đạo của mình, anh phải chú ý lời nói và việc làm của mình.
Diêu Trung Tắc nói làm cho Phòng Quảng Thắng sinh ra cảm giác thả lỏng, hắn chợt hiểu ra vấn đề. Thì ra bí thư Diêu nói mình cẩn thận chính là vì thái độ với Vương Tử Quân, làm hại mình thiếu chút nữa nói ra những chuyện xấu giấu kín bao lâu nay.
Tuy cảm thấy sợ hãi nhưng Phòng Quảng Thắng căn bản không dám oán trách lãnh đạo của mình. Dù thế nào thì Diêu Trung Tắc cũng là lãnh đạo trực tiếp của hắn, chính hắn không nên đắc tội, nếu không sẽ chẳng có quả ngọt để ăn.
- Bí thư Diêu, tôi sai rồi, sau này sẽ thận trọng lời nói và việc làm, sẽ cố gắng cẩn thận và chú ý. Phòng Quảng Thắng trả lời làm cho Diêu Trung Tắc rất vui, hắn ngồi xuống ghế sa lông rồi nói: - Biết sai có thể thay đổi thì căn bản là quá tốt, cũng chỉ như vậy mới có thể điều chỉnh phương hướng, mới có thể đi lên.
Diêu Trung Tắc nói rồi đưa một phần văn kiện cho Phòng Quảng Thắng: - Đây là văn kiện mà trưởng phòng Vương vừa rồi đến báo cáo cho tôi, anh xem qua đi.
Vương Tử Quân đưa văn kiện đến cho bí thư Diêu? Phòng Quảng Thắng chợt động tâm, hắn tiếp nhận văn kiện rồi nhìn qua, ngay sau đó đã bị nội dung của nó hấp dẫn. Sau khi xem qua phương án, ánh mắt của hắn bắt đầu sáng lên.
- Bí thư Diêu, Vương Tử Quân đây là muốn...Muốn tìm chết! Anh ta không biết rằng khó thể vạch nắp nhân sự ra sao? Phòng Quảng Thắng là người đi theo Diêu Trung Tắc lâu năm, hắn căn bản hiểu rõ những thứ cực kỳ khó động vào trong quan trường.
Dù là Diêu Trung Tắc thì chỉ có thể đứng nhìn những điểm khó khăn thế này mà thôi, căn bản không có dũng khí động vào. Đối với Nam Giang, cải cách nhân sự có lợi cho xu hướng phát triển, nhưng bên trong liên quan đến lợi ích của quá nhiều người, có đôi khi động vào không những không đánh lên đầu hồ ly, còn đánh ngược lên đầu mình.
Lúc này Diêu Trung Tắc cũng không bất mãn vì lời nói của Phòng Quảng Thắng, hắn nhìn thoáng qua văn kiện đã được Phòng Quảng Thắng đọc xong và đặt lên bàn, sau đó nói: - Nhân tâm không phải là rắn nuốt voi, có một vài người có tâm cơ quá lớn.
Tâm cơ quá lớn, đây là đánh giá của bí thư Diêu. Phòng Quảng Thắng thầm suy xét lời nói của bí thư Diêu, hắn chợt cười nói: - Tâm cơ quá lớn căn bản rất dễ chết.
Diêu Trung Tắc khoát tay áo không nói gì thêm, sau đó hắn lại lên tiếng sắp xếp: - Anh sắp xếp cho ban thư ký số hai, nhanh chóng đưa văn kiện của phòng tổ chức đến cho tôi, dùng biểu hiện để chứng tỏ giúp đỡ trưởng phòng Vương.
Phòng Quảng Thắng khẽ gật đầu, hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng của Diêu Trung Tắc, đầu óc lúc này nghĩ về văn kiện của Vương Tử Quân. Hắn thầm nghĩ, Vương Tử Quân xem ra đi nhờ xe quá nhiều, dám đứng ra khiêu chiến những quy củ bất thành văn trong quan trường, chẳng lẽ không biết có bao nhiêu người đầu rơi máu chảy vì chuyện này rồi?
Nếu Vương Tử Quân đụng đầu vào tường thì căn bản là quá đáng tiếc.
Tuy Phòng Quảng Thắng đi theo Diêu Trung Tắc và thường bị Vương Tử Quân cho ăn thiệt thòi, thế nhưng từ tận đáy lòng hắn vẫn cảm thấy Vương Tử Quân đáng tôn kính hơn Diêu Trung Tắc, dù sao thì cũng là một người có khả năng, có uy tín, có năng lực, có thể làm được những điều thực chất.
Nhân tâm con người là một cái cân đòn, mặc dù rất nhiều người không dựa theo cán cân này để đong đếm lập trường của mình, thế nhưng bọn họ lại có rất nhiều người dùng nó để đánh giá người khác.
Trưởng phòng Vương Tử Quân có phải là vì ngồi quá vững ở Nam Giang mà ấm đầu lên không?
Nếu so sánh với Phòng Quảng Thắng thì thư ký Xà Tiểu Cường lúc này càng thêm cau mày thật chặt, trên bàn làm việc của hắn cũng có một phương án của phòng tổ chức tỉnh ủy. Hắn đã xem qua nội dung của phương án cải cách nhân sự, hắn cảm thấy khí huyết của mình sôi trào, thế nhưng lại cảm thấy có vài phần lạnh lẽo.
Xà Tiểu Cường là cán bộ bản địa, Chử Vận Phong là chủ tịch có quyền uy lớn ở Nam Giang, thế nhưng cũng có nhiều phương diện lợi ích bị liên lụy. Mặc dù Chử Vận Phong xử lý những lợi ích này rất thành thạo, thế nhưng cũng có tồn tại nhiều vấn đề.
Nhân viên nhà nước có thể đi vào có thể đi ra, vào thì phải thi, muốn ra phải nhận lỗi từ chức, đủ mọi thuật ngữ làm cho Xà Tiểu Cường cảm thấy tê dại. Nếu như chế độ này được phổ biến, như vậy nhất định sẽ tăng cao hiệu suất công tác trong tỉnh Nam Giang, nhưng nó cũng làm thương tổn đến lợi ích của rất nhiều người.
Chưa nói đến những thứ gì khác, nói về phương diện nhân viên nhà nước, nếu như muốn vào làm phải thi cử, như vậy đội ngũ của nó cũng là một vấn đề. Vì có một vị lãnh đạo nào bỏ qua quyền lợi trong tay mình?
Chuyện này nên báo cáo với chủ tịch Chử như thế nào? Xà Tiểu Cường có chút trầm ngâm, sau đó trực tiếp đưa văn kiện này vào phòng Chử Vận Phong. Còn chủ tịch Chử tỏ thái độ gì thì cũng không là vấn đề với hắn.
Chử Vận Phong xem văn kiện của phòng tổ chức, cũng không lập tức tỏ thái độ, chỉ lật qua lật lại xem xét vài lần, sau đó khoanh một vòng tròn.
Điều này biểu đạt ý nghĩa gì thì chỉ sợ cũng chỉ có thể phán đoán sơ lược mà thôi, Xà Tiểu Cường đưa phần văn kiện được khoanh tròn trả lại cho phòng tổ chức.
Tuy nhóm người Chử Vận Phong tỏ thái độ mơ hồ nhưng Đậu Minh Đường là thường ủy tỉnh ủy thì vẫn cho ra ý kiến với Vương Tử Quân. Đó là việc này nên làm từ từ thì hay hơn, lúc này có nhiều điểm dễ cho ra thành tích, Vương Tử Quân nên bỏ ngọn núi cao này thành thật chinh phục những ngọn núi thấp khác thì hơn.
Vương Tử Quân căn bản chỉ cười khổ với lời khuyên của Đậu Minh Đường, vì Đậu Minh Đường khuyên như vậy cũng là xuất phát từ hảo tâm. Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, chưa nói Lâm Trạch Viễn muốn thông qua mình làm nơi thí điểm, bản thân hắn cũng tình nguyện thúc đẩy cải cách.
Một tuần sau mở hội nghị thường ủy, hầu như phương án của phòng tổ chức tỉnh ủy được thông qua không chút gợn sóng, cũng thành lập tổ lãnh đạo nắm cải cách nhân sự, Diêu Trung Tắc khiêm nhường để cho Vương Tử Quân làm tổ trưởng tổ công tác.
Nội dung thảo luận này chỉ được tiến hành vài phút trong hội nghị thường ủy, nhưng vài phút này căn bản có thể được cho vào sử sách, dù sao nó cũng là vì làm tốt công tác cơ sở ở Nam Giang.
Nhưng thông qua đơn giản mà chứng thực được cũng không dễ dàng gì.
[CHARGE=4]
Trong phòng họp của tỉnh ủy Nam Giang có một hội nghị với sự tham gia của bí thư và trưởng phòng tổ chức các thành phố trong tỉnh. Hội nghị còn chưa bắt đầu thế nhưng đã vang lên rất nhiều lời nghị luận.
Những người này phần lớn là chư hầu một phương, mặc dù hội nghị còn chưa được mở thế nhưng bọn họ đã thông qua những con đường của mình dể biết về nội dung lần này. Đám người bọn họ phần lớn là có thái độ phản đối với phương án cải cách của tỉnh ủy lần này.
Dù sao đối với bọn họ thì quyền lợi lớn nhất trong tay là nhân sự, bây giờ Vương Tử Quân thông qua cơ chế cải cách nhân sự quá trọng điểm, căn bản là hạn chế quyền lợi này của bọn họ. Đoạt quyền của người khác giống như thù giết cha, tuy sự việc này không quá sắc nhọn như vậy, thế nhưng bên trong vẫn có người không thoải mái.
- Hì hì, anh Trịnh, phòng tổ chức tỉnh ủy cho ra phương án như vậy, thời gian tới chúng ta căn bản không thể sống tốt được. Một người ngồi trên vị trí có ghi rõ là bí thư thị ủy Hậu Đại Hảo của thành phố Lộc Hồ khẽ giơ văn kiện về nội dung hội nghị trên bàn lên nói.
Anh Trịnh chính là bí thư Trịnh Trường Quảng của thành phố Linh Hà ở vị trí bên cạnh Hậu Đại Hảo. Trịnh Trường Quảng hơn năm mươi tuổi, đầu có hơi ít tóc, lúc này hắn đang vuốt ve mái tóc Địa Trung Hải của mình rồi chậm rãi nói: - Thị ủy Linh Hà chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ quyết nghị của tỉnh ủy.
Hậu Đại Hảo nghe tiếng cười của Trịnh Trường Quảng, hắn cảm thấy có chút chói tai. Hắn và người này năm xưa từng cùng chung gánh công tác ở thành phố Ô Phổ, biết rõ người này là một con cá chạch, cực kỳ trơn tuột, nếu muốn móc vào người hắn thì căn bản là khó hơn lên trời.
Nhưng Hậu Đại Hảo thật sự không thoải mái với phương án cải cách này.
Hậu Đại Hảo sở dĩ nói với Trịnh Trường Quảng, vì hắn còn cho rằng Trịnh Trường Quảng là người dẫn đầu nhóm người phản đối, hắn muốn đạt được mục đích của mình mà cũng không muốn làm chim đầu đàn.
Nhưng Trịnh Trường Quảng căn bản không mắc câu, làm cho kế sách của Hậu Đại Hảo căn bản là không được thực hiện. Những người khác tuy bàn luận rất hăng nhưng nhìn vào thì Hậu Đại Hảo thấy không thể trông cậy vào bọn họ nói lời phản đối được.
Nếu như là lãnh đạo bình thường phổ biến phương án này, phía dưới nhất định sẽ có không ít người đề xuất ý kiến phản đối. Tuy một vài ý kiến phản đối sẽ không được tỉnh ủy tiếp thu, thế nhưng sẽ làm trì hoãn việc áp dụng phương án cải cách.
Lusc này Vương Tử Quân là người phổ biến phương án cải cách nhân sự trong tỉnh nam giang, căn bản không ai dám cho ra đề xuất phản đối. Hậu Đại Hảo cảm thấy cũng không phải là phương án kia quá hay quá tốt không có lỗ hổng để phản đối, chẳng qua không người nào chịu đưa đầu ra tiếp nhận rủi ro từ Vương Tử Quân, cũng không dám phản ứng với địa vị của Vương Tử Quân trong tỉnh Nam Giang.
Hội nghị được tổ chức đúng giờ, bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân và phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc cùng trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân cùng nhau tham gia hội nghị lần này. Trong hội nghị Vương Tử Quân đọc tuyên bố của tỉnh ủy về phương án cải cách nhân sự, đặc biệt là phương diện về nhân viên nhà nước, và cho ra một số yêu cầu về các phương diện lựa chọn phân công cán bộ lãnh đạo.
Trong phương án này có một phương diện cực kỳ đáng coi trọng chính là chế độ nửa năm khảo hạch một lần, chủ yếu là khảo hạch đạo đức của cán bộ và tính công chính liêm minh, yêu cầu tiến hành chấm điểm thành tích, lấy đó làm căn cứ tham khảo đề đề bạt phân công cán bộ.
Sau khi Vương Tử Quân đọc phương án, Diêu Trung Tắc đưa ra yêu cầu áp dụng, còn Diệp Thừa Dân thì đứng trên độ cao toàn tỉnh cho ra những lời tha thiết hy vọng về phương án cải cách, kết thúc hội nghị căn bản chưa đến một giờ.
/1843
|