Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1340: Đi về phía trước trong hoàn cảnh khó khăn mới trưởng thành được.
/1843
|
Triệu Thái Thạch là người chìm nổi thương trường nhiều năm, cũng xem như khôn khéo hơn người, thế nhưng lúc này không ngờ mình ném cô gái tuyệt hảo ra lại bị anh trai mắng xối máu chó lên đầu, nếu đã như vậy thì hắn căn bản không còn ý kiến nào khác.
- Trưởng phòng Vương cần sự giúp đỡ về tài nguyên nhân lực. May mà Triệu Thái Sóc cũng không chờ câu trả lời của Triệu Thái Thạch, hắn lên tiếng lẩm bẩm.
"Tài nguyên nhân lực? Hừ, nếu anh có được sự giúp đỡ cho Vương Tử Quân về tài nguyên nhân lực, anh cũng không phải đang lận đận trên vị trí cán bộ cấp cục!" Triệu Thái Thạch khẽ ngáp một cái, thế nhưng không dám nói ra ý nghĩ của mình.
- Có phải cậu cảm thấy tôi chỉ được cái giỏi mở miệng nói bừa không? Triệu Thái Sóc nở nụ cười đắc ý rồi dùng giọng thần bí nói: - Bản thân tôi không có được sự giúp đỡ nào cho trưởng phòng Vương, thế nhưng nhiều người như tôi thì căn bản là lực lượng khó bỏ qua.
Triệu Thái Thạch nghe và giống như hiểu ý anh của mình, nhưng hắn căn bản còn chưa công phá được bức tường chắn trong đầu mình.
- Ông cụ nhà ta có nhiều người bạn già, những người chiến hữu này tuy không phải có vị trí đặc biệt hiển hách, thế nhưng con cái lại có tuổi tác không khác biệt gì tôi, có không ít người đảm nhận vị trí quan trọng ở nhiều địa phương, nếu như chúng ta có thể tăng cường liên lạc, như vậy... Triệu Thái Sóc chỉ nói nửa câu, Triệu Thái Sóc căn bản biết khá nhiều về con cái những người bạn của ông mình, thậm chí là hắn còn quen thuộc bọn họ hơn cả Triệu Thái Sóc. Vì dù sao hắn cũng là người tham gia kinh doanh, hắn thường chạy khắp nơi, tiếp xúc với nhiều người. Những người kia tuy không phải quyền cao chức trọng, thế nhưng căn bản giống như lời nói của anh hắn, cũng là một lực lượng làm cho người ta phải lau mắt mà nhìn.
- Anh, một chiêu này rất khéo, em giơ hai tay đồng ý. Sao anh không nói sớm hơn? Nếu không thì em cũng chẳng phải chịu nhiều uất ức như vậy. Triệu Thái Sóc cũng chỉ cười khổ với lời oán trách của em mình, trước đó hắn cũng không phải không có ý nghĩ như vậy, vấn đề là hắn căn bản không làm được.
Mặc dù đó là tình cảm từ thế hệ trước, thế nhưng bây giờ hai bên vẫn có thể giúp đỡ nhau một chút, chẳng qua muốn nắm vào chút liên hệ đơn giản để kết nối các bên thành một sợi dây thừng thì khá khó khăn.
Dù sao thì ngàn người cũng có ngàn gương mặt, hơn nữa những gì bọn họ mong muốn cũng không giống nhau, nếu muốn tụ tập những người kia lại cùng một chỗ, căn bản chẳng phải là sức của một mình mình là được. Triệu Thái Sóc có thể tự nhận là mình bất phàm, thế nhưng hắn vẫn tự hiểu lấy vài sự việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Triệu Thái Sóc không thể làm được, thậm chí là những người kia cũng không làm được, vì trong số bọn họ căn bản không có người nào đủ quan trọng để làm nhân vật trung tâm. Nhưng bây giờ sau khi gặp mặt Vương Tử Quân thì Triệu Thái Sóc chợt sinh ra cảm giác hai mắt tỏa sáng, vì người này căn bản là nhân tuyển cực kỳ phù hợp. Mặc dù vị trí của Vương Tử Quân căn bản không phải là cao nhất, thế nhưng lại là một người có tiềm lực phát triển mạnh mẽ nhất, có khả năng làm đại tướng biên cương, mà những người như vậy cần phải có mối quan hệ rộng, căn bản phải nắm bắt thật chặt.
Tất nhiên cũng chính là vì Vương Tử Quân có tiềm lực, đủ để hình thành một lực hướng tâm, chắc chắn phải có người giúp đỡ phía sau. Thế nhưng đối với những người cấp bậc như vậy, có nhiều lực lượng giúp đỡ mình không tốt hơn sao? Cớ gì không làm?
Triệu Thái Sóc thầm nghĩ nếu mình làm tốt chuyện này, như vậy địa vị của mình đối với Vương Tử Quân sẽ tăng tiến, thậm chí dựa vào lực lượng này mà hắn có thể thoát khỏi trạng thái dậm chân tại chỗ nhiều năm qua.
Triệu Thái Sóc càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, hắn phất tay với em mình: - Cậu quan tâm thật chặt đến công tác kinh doanh ở Nam Giang, hai anh em chúng ta nên nắm chặt thời gian hoàn thành sự kiện này.
[CHARGE=4]Vương Tử Quân tất nhiên không biết được mưu đồ bí mật của anh em Triệu Thái Sóc, hắn xem hai người này như lữ khách qua đường, dù gặp mặt thì cũng giống như người xa lạ mà thôi.
Vương Tử Quân nghĩ đến đám người Kim Lâm Dịch mà không khỏi lắc đầu, những người này căn bản là cực kỳ đáng ghét, nhưng Vương Tử Quân cảm thấy thực tế cũng không ai muốn hư hỏng như vậy, chẳng qua chỉ có một số người làm hư con cái mà thôi.
Những người này sở dĩ trở nên phóng đãng làm loạn như vậy cũng có vài phần trách nhiệm của gia đình, nếu như bố mẹ quản con cái thật chặt, không dung túng nhân nhượng, như vậy con cái cũng không phải loại người ăn chơi trác táng.
Vương Tử Quân nghĩ đến phương diện Tiểu Bảo Nhi bị Mạc Tiểu Bắc quản cực kỳ quy củ, thế là mới giảm bớt chút lo lắng, không khỏi nở nụ cười vui vẻ.
Sau khi quay lại phòng làm việc của mình thì Vương Tử Quân nhận được vài tin tức báo cáo từ Lỗ Kính Tu. Lúc này sự kiện của Tiểu Khương đang được xào nấu nóng hừng hực, nhiều truyền thông chú ý đến điều này.
- Trưởng phòng Vương, lúc này nên xử lý cho thật tốt, nếu không sẽ phát sinh di chứng.
Nhanh chóng xử lý chính là áp chế cho sự kiện không phóng đại, Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ này, hắn trầm ngâm giây lát rồi hỏi Lỗ Kính Tu: - Bí thư Lỗ, xử lý nhanh chóng là có ý gì?
- Chúng ta nên cho ra ý kiến xử lý những đồng chí căn bản có vấn đề ở phương diện nghiêm túc, và những đồng chí có trách nhiệm tương quan. Lỗ Kính Tu tuy nghe lời nói của Vương Tử Quân mà cảm thấy có chút khó chịu, thế nhưng hắn là bí thư ủy ban tư pháp, hắn vẫn phải có chủ kiến của mình.
Vương Tử Quân không nói gì, lúc này hắn thầm nghĩ xử lý như vậy rõ ràng là ổn thỏa nhất, nhưng cũng như vậy mà tôn tại bất công với đồng chí Khương Tồn Minh, càng làm cho anh hùng đổ máu phải rơi lệ.
Niên Chí Tân vì sự kiện này mà càng sinh ra thỏa hiệp, chỉ sợ sẽ biến thành vật hyy sinh. Nếu di dời cương vị của Niên Chí Tân, như vậy sẽ là phá hủy đi tất cả những bố trí trong phương diện đả kích buôn lậu ở Nam Giang, sẽ là một hành vi cực kỳ không có lợi.
- Bí thư Lỗ, tôi cảm thấy sự kiện của Khương Tồn Minh còn nhiều điểm đáng ngờ, tốt nhất cứ chờ một chút rồi nói sau. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cho ra ý kiến của mình.
Mặc dù trước khi gọi điện thoại cho Vương Tử Quân thì Lỗ Kính Tu đã dự cảm được ý nghĩ này, thế nhưng Vương Tử Quân nói ra vẫn làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Dù sao thì vị trí của Lỗ Kính Tu cũng bày biện ra quá rõ ràng, sự việc náo loạn, hắn căn bản là một bí thư ủy ban tư pháp sẽ phải chịu mất mặt. Cục diện hiện tại căn bản cực kỳ bất lợi cho hắn, dù thế nào thì hắn cũng phải nhanh chóng dẹp loạn, nhưng Vương Tử Quân trả lời như thế, càng cho ra ý kiến phản đối với ý nghĩ của hắn.
Lỗ Kính Tu cân nhắc giây lát rồi trầm giọng nói: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy nên liên hệ với Đoạn Văn Đống cái đã.
Vương Tử Quân cúp điện thoại mà thở dài một hơi. Hắn biết rõ Lỗ Kính Tu căn bảb không quan tâm đến một nhân vật nhỏ nhặt như Khương Tồn Minh, muốn hy sinh Khương Tồn Minh để giải quyết sự việc. Đây rõ ràng là phương pháp giải quyết nhanh nhất, nhưng Vương Tử Quân căn bản không đến mức tàn nhẫn lạnh lùng như vậy.
Chuyện của Khương Tồn Minh làm cho Vương Tử Quân rất phiền lòng, nhưng đó cũng không phải là việc chủ yếu vào lúc hiện tại, điều hắn cần suy xét cấp bách nhất chình là làm sao để thúc đẩy cải cách nhân sự ở Nam Giang, phải làm sao để giải quyết khó khăn khi tiến hành cải cách.
Sau khi xem xét kỹ càng và thẩm duyệt văn kiện của Trì Hoa Trục vài lần, hắn cho Du Giang Vĩ in ra phương án mà chính mình đã sửa đổi nhiều lần và cảm thấy ưng ý nhất, sau đó cầm nó đi đến phòng làm việc của Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân cũng sớm có chuẩn bị với báo cáo của Vương Tử Quân, nhưng khi thấy Vương Tử Quân nhẹ nhàng đặt văn kiện lên bàn làm việc của mình, gương mặt lão nhanh chóng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Đối với một người có kinh nghiệm công tác cơ sở lâu năm như Diệp Thừa Dân, lão rất đồng ý tiến hành cải cách nhân sự theo phương án của Vương Tử Quân. Nhưng lão biết chắc rằng mỗi một góc trong quan trường không phải mảnh đất trong sạch bách độc bất xâm, tùy tiện động vào đơn vị nào cũng phát sinh mâu thuẫn nặng nề, có thể nói là dù nơi đâu cũng khó áp dụng cải cách thay đổi nhân sự. Sự kiện lần này căn bản là không đơn giản, chỉ cần động vào một điểm sẽ rung động toàn thân, có ý nghĩ cắt gân nối xương, nếu phát triển không thuận lợi thì chính mình sẽ rơi vào bị động.
- Trưởng phòng Tử Quân, bước tiến của phương án này hình như quá lớn có phải không? Diệp Thừa Dân trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân ngồi xuống đối diện với Diệp Thừa Dân, hắn châm một điếu thuốc rồi nói: - Bí thư Diệp, tôi thấy chúng ta không nên bảo thủ ở phương diện cải cách nhân sự, chúng ta nên nhanh chóng giải quyết các vấn đề, như vậy thì cải cách mới là thực chất, mói có thể tạo nên một lực lượng có tố chất trong công cuộc phát triển Nam Giang.
Vương Tử Quân nói và Diệp Thừa Dân hiểu, có một số việc dù rất đúng đắn nhưng khi áp dụng thì căn bản là không dễ chút nào, nếu không thì thế gian này đã không có nhiều tranh cãi như vậy.
Diệp Thừa Dân dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, gương mặt có vài phần ngưng trọng. Lão căn bản là cực kỳ thận trọng với việc cải cách nhân sự, vì chỉ sợ sự việc này sẽ tạo nên những ảnh hưởng không hay cho mình.
Diệp Thừa Dân trầm ngâm giây lát rồi ngẩng đầu lên nói: - Cải cách nhân sự cũng không thể gấp được, cũng khó thể làm một lần là xong, yêu cầu chúng ta phải có nghiêm có nghỉ, phải nắm chắc lực lượng và cho ra phương án tốt. Tôi căn bản là đồng ý với ý kiến của cậu, thế nhưng ít nhất cũng phải tôn trọng ý kiến của các đồng chí khác.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Diệp Thừa Dân tỏ thái độ có vài phần huyễn hoặc, thế nhưng hắn vẫn có thể hiểu. Dù sao thì Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, là người phụ trách toàn tỉnh Nam Giang, lão sẽ phải nghĩ đến nhiều thứ hơn mình.
[CHARGE=4]Vương Tử Quân xem như lọt qua cửa của Diệp Thừa Dân, như vậy điều hắn cần làm tiếp theo chính là liên hệ với phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc. Sau sự kiện công ty xe hơi Đông Hồng thì uy danh của bí thư Diêu đã giảm thấp, không bằng trước kia, thế nhưng dù sao hắn cũng ngồi trên vị trí phó bí thư tỉnh ủy, là người được nắm công tác nhân sự, nếu muốn cải cách nhân sự thì cũng phải đi qua cánh cửa của người này.
Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Diêu Trung Tắc, lúc này Diêu Trung Tắc đang trò chuyện với người khác. Khi thấy Vương Tử Quân đứng bên ngoài, hắn tiễn chân người trong phòng, sau đó thân mật mời Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông. Nếu như không phải là người hiểu nhiều chuyện, chỉ sợ nhìn vào không thấy khoảng cách ngầm giữa hai người.
Diêu Trung Tắc gọi thư ký dâng trà ngon cho Vương Tử Quân, sau đó cùng trò chuyện vui vẻ với Vương Tử Quân, một lúc sau mới hỏi Vương Tử Quân đến phòng mình có chuyện gì. Sự việc đến mức này thì Vương Tử Quân căn bản không giấu diếm, hắn nhanh chóng nói ra mục đích của mình.
Vương Tử Quân nhìn phương án cải cách nhân sự của Vương Tử Quân mà hai hàng chân mày không khỏi giãn ra, hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng có chút khó khăn nói: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi cảm thấy phương án của phòng tổ chức các anh là cực kỳ tốt, phương án này căn bản có thể là phương châm cải cách nhân sự cho các địa phương trong nước. Nhưng tôi cảm thấy có vài việc nên chậm rãi thúc đẩy, dù sao thì làm quá nhanh cũng không quá tốt, nên đi từng bước thì hay hơn.
Tuy Diêu Trung Tắc nói lời không thuận theo ý mình nhưng Vương Tử Quân cũng không cho rằng những lời này là không đúng. Nhưng nếu dựa theo ý nghĩ của Diêu Trung Tắc mà thúc đẩy từng bước, như vậy phương diện cải cách nhân sự được Lâm Trạch Viễn coi trọng sẽ biến thành thùng rỗng kêu to.
Những chuyện thế này nếu không cho ra nhiều yêu cầu, không có chỉ lệnh nghiêm minh, chỉ sợ sẽ được người ta đặt lên bàn vài ngày, sau đó chôn vào trong lòng đất.
Sự kiện cải cách nhân sự được Lâm Trạch Viễn yêu cầu thúc đẩy, Vương Tử Quân không cho phép mình không giải quyết được gì. Hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó nói: - Bí thư Diêu, tôi tán thành chỉ thị của ngài, nhưng tôi chỉ dựa theo phương án này đi bước đầu tiên trong ba bước, chính là yêu cầu khảo hạch cán bộ phải có thi tuyển, phải có cơ chế rõ ràng.
Diêu Trung Tắc nói cũng không phải là vì tốt cho Vương Tử Quân, nhưng lúc này nghe Vương Tử Quân đề xuất bước đầu tiên thì căn bản là giật mình không thôi, vì anh chỉ cần hoàn thành bước đầu tiên này thì quá tốt rồi, xem ra cán bộ thanh niên vẫn là bốc đồng.
Diêu Trung Tắc thầm cảm thấy vui sướng, nhưng vẻ mặt hắn lại càng thêm nghiêm túc: - Tử Quân, tôi căn bản giúp đỡ anh ở sự kiện này, nhưng phương diện chấp hành phương án này, ý của tôi là anh nên làm vững chắc lên một chút, nên làm tốt công tác cơ sở cái đã.
Phòng Quảng Thắng biết Vương Tử Quân đang ở trong phòng làm việc của bí thư Diêu, hắn căn bản cực kỳ sợ hãi với vị trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi này. Mặc dù sự kiện công ty xe hơi Đông Hồng giống như không liên quan đến hắn, thế nhưng hắn vẫn cực kỳ sợ hãi với sự tàn nhẫn của Vương Tử Quân.
Trần Viễn Lũng và Thẩm Tiềm Thiết đều là những nhân vật có thực lực được xem trọng ở Nam Giang nhiều năm qua, mặc dù Thẩm Tiền Thiết so ra kém Phòng Quảng Thắng một chút, thế nhưng tổng hợp thực lực thì Trần Viễn Lũng thậm chí còn vượt qua Phòng Quảng Thắng.
Nhưng bây giờ hai người Trần Viễn Lũng và Thẩm Tiềm Thiết đang là những người bị ghẻ lạnh, vị trí hiện tại so với trước kia căn bản là kém xa ngàn dặm. Tuy hai người này gặp Phòng Quảng Thắng vẫn tỏ ra ung dung bình tĩnh, thế nhưng dù bọn họ có che giấu thế nào thì sự cô đơn vắng vẻ vẫn rất rõ ràng.
- Trưởng phòng Vương cần sự giúp đỡ về tài nguyên nhân lực. May mà Triệu Thái Sóc cũng không chờ câu trả lời của Triệu Thái Thạch, hắn lên tiếng lẩm bẩm.
"Tài nguyên nhân lực? Hừ, nếu anh có được sự giúp đỡ cho Vương Tử Quân về tài nguyên nhân lực, anh cũng không phải đang lận đận trên vị trí cán bộ cấp cục!" Triệu Thái Thạch khẽ ngáp một cái, thế nhưng không dám nói ra ý nghĩ của mình.
- Có phải cậu cảm thấy tôi chỉ được cái giỏi mở miệng nói bừa không? Triệu Thái Sóc nở nụ cười đắc ý rồi dùng giọng thần bí nói: - Bản thân tôi không có được sự giúp đỡ nào cho trưởng phòng Vương, thế nhưng nhiều người như tôi thì căn bản là lực lượng khó bỏ qua.
Triệu Thái Thạch nghe và giống như hiểu ý anh của mình, nhưng hắn căn bản còn chưa công phá được bức tường chắn trong đầu mình.
- Ông cụ nhà ta có nhiều người bạn già, những người chiến hữu này tuy không phải có vị trí đặc biệt hiển hách, thế nhưng con cái lại có tuổi tác không khác biệt gì tôi, có không ít người đảm nhận vị trí quan trọng ở nhiều địa phương, nếu như chúng ta có thể tăng cường liên lạc, như vậy... Triệu Thái Sóc chỉ nói nửa câu, Triệu Thái Sóc căn bản biết khá nhiều về con cái những người bạn của ông mình, thậm chí là hắn còn quen thuộc bọn họ hơn cả Triệu Thái Sóc. Vì dù sao hắn cũng là người tham gia kinh doanh, hắn thường chạy khắp nơi, tiếp xúc với nhiều người. Những người kia tuy không phải quyền cao chức trọng, thế nhưng căn bản giống như lời nói của anh hắn, cũng là một lực lượng làm cho người ta phải lau mắt mà nhìn.
- Anh, một chiêu này rất khéo, em giơ hai tay đồng ý. Sao anh không nói sớm hơn? Nếu không thì em cũng chẳng phải chịu nhiều uất ức như vậy. Triệu Thái Sóc cũng chỉ cười khổ với lời oán trách của em mình, trước đó hắn cũng không phải không có ý nghĩ như vậy, vấn đề là hắn căn bản không làm được.
Mặc dù đó là tình cảm từ thế hệ trước, thế nhưng bây giờ hai bên vẫn có thể giúp đỡ nhau một chút, chẳng qua muốn nắm vào chút liên hệ đơn giản để kết nối các bên thành một sợi dây thừng thì khá khó khăn.
Dù sao thì ngàn người cũng có ngàn gương mặt, hơn nữa những gì bọn họ mong muốn cũng không giống nhau, nếu muốn tụ tập những người kia lại cùng một chỗ, căn bản chẳng phải là sức của một mình mình là được. Triệu Thái Sóc có thể tự nhận là mình bất phàm, thế nhưng hắn vẫn tự hiểu lấy vài sự việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Triệu Thái Sóc không thể làm được, thậm chí là những người kia cũng không làm được, vì trong số bọn họ căn bản không có người nào đủ quan trọng để làm nhân vật trung tâm. Nhưng bây giờ sau khi gặp mặt Vương Tử Quân thì Triệu Thái Sóc chợt sinh ra cảm giác hai mắt tỏa sáng, vì người này căn bản là nhân tuyển cực kỳ phù hợp. Mặc dù vị trí của Vương Tử Quân căn bản không phải là cao nhất, thế nhưng lại là một người có tiềm lực phát triển mạnh mẽ nhất, có khả năng làm đại tướng biên cương, mà những người như vậy cần phải có mối quan hệ rộng, căn bản phải nắm bắt thật chặt.
Tất nhiên cũng chính là vì Vương Tử Quân có tiềm lực, đủ để hình thành một lực hướng tâm, chắc chắn phải có người giúp đỡ phía sau. Thế nhưng đối với những người cấp bậc như vậy, có nhiều lực lượng giúp đỡ mình không tốt hơn sao? Cớ gì không làm?
Triệu Thái Sóc thầm nghĩ nếu mình làm tốt chuyện này, như vậy địa vị của mình đối với Vương Tử Quân sẽ tăng tiến, thậm chí dựa vào lực lượng này mà hắn có thể thoát khỏi trạng thái dậm chân tại chỗ nhiều năm qua.
Triệu Thái Sóc càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, hắn phất tay với em mình: - Cậu quan tâm thật chặt đến công tác kinh doanh ở Nam Giang, hai anh em chúng ta nên nắm chặt thời gian hoàn thành sự kiện này.
[CHARGE=4]Vương Tử Quân tất nhiên không biết được mưu đồ bí mật của anh em Triệu Thái Sóc, hắn xem hai người này như lữ khách qua đường, dù gặp mặt thì cũng giống như người xa lạ mà thôi.
Vương Tử Quân nghĩ đến đám người Kim Lâm Dịch mà không khỏi lắc đầu, những người này căn bản là cực kỳ đáng ghét, nhưng Vương Tử Quân cảm thấy thực tế cũng không ai muốn hư hỏng như vậy, chẳng qua chỉ có một số người làm hư con cái mà thôi.
Những người này sở dĩ trở nên phóng đãng làm loạn như vậy cũng có vài phần trách nhiệm của gia đình, nếu như bố mẹ quản con cái thật chặt, không dung túng nhân nhượng, như vậy con cái cũng không phải loại người ăn chơi trác táng.
Vương Tử Quân nghĩ đến phương diện Tiểu Bảo Nhi bị Mạc Tiểu Bắc quản cực kỳ quy củ, thế là mới giảm bớt chút lo lắng, không khỏi nở nụ cười vui vẻ.
Sau khi quay lại phòng làm việc của mình thì Vương Tử Quân nhận được vài tin tức báo cáo từ Lỗ Kính Tu. Lúc này sự kiện của Tiểu Khương đang được xào nấu nóng hừng hực, nhiều truyền thông chú ý đến điều này.
- Trưởng phòng Vương, lúc này nên xử lý cho thật tốt, nếu không sẽ phát sinh di chứng.
Nhanh chóng xử lý chính là áp chế cho sự kiện không phóng đại, Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ này, hắn trầm ngâm giây lát rồi hỏi Lỗ Kính Tu: - Bí thư Lỗ, xử lý nhanh chóng là có ý gì?
- Chúng ta nên cho ra ý kiến xử lý những đồng chí căn bản có vấn đề ở phương diện nghiêm túc, và những đồng chí có trách nhiệm tương quan. Lỗ Kính Tu tuy nghe lời nói của Vương Tử Quân mà cảm thấy có chút khó chịu, thế nhưng hắn là bí thư ủy ban tư pháp, hắn vẫn phải có chủ kiến của mình.
Vương Tử Quân không nói gì, lúc này hắn thầm nghĩ xử lý như vậy rõ ràng là ổn thỏa nhất, nhưng cũng như vậy mà tôn tại bất công với đồng chí Khương Tồn Minh, càng làm cho anh hùng đổ máu phải rơi lệ.
Niên Chí Tân vì sự kiện này mà càng sinh ra thỏa hiệp, chỉ sợ sẽ biến thành vật hyy sinh. Nếu di dời cương vị của Niên Chí Tân, như vậy sẽ là phá hủy đi tất cả những bố trí trong phương diện đả kích buôn lậu ở Nam Giang, sẽ là một hành vi cực kỳ không có lợi.
- Bí thư Lỗ, tôi cảm thấy sự kiện của Khương Tồn Minh còn nhiều điểm đáng ngờ, tốt nhất cứ chờ một chút rồi nói sau. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cho ra ý kiến của mình.
Mặc dù trước khi gọi điện thoại cho Vương Tử Quân thì Lỗ Kính Tu đã dự cảm được ý nghĩ này, thế nhưng Vương Tử Quân nói ra vẫn làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Dù sao thì vị trí của Lỗ Kính Tu cũng bày biện ra quá rõ ràng, sự việc náo loạn, hắn căn bản là một bí thư ủy ban tư pháp sẽ phải chịu mất mặt. Cục diện hiện tại căn bản cực kỳ bất lợi cho hắn, dù thế nào thì hắn cũng phải nhanh chóng dẹp loạn, nhưng Vương Tử Quân trả lời như thế, càng cho ra ý kiến phản đối với ý nghĩ của hắn.
Lỗ Kính Tu cân nhắc giây lát rồi trầm giọng nói: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy nên liên hệ với Đoạn Văn Đống cái đã.
Vương Tử Quân cúp điện thoại mà thở dài một hơi. Hắn biết rõ Lỗ Kính Tu căn bảb không quan tâm đến một nhân vật nhỏ nhặt như Khương Tồn Minh, muốn hy sinh Khương Tồn Minh để giải quyết sự việc. Đây rõ ràng là phương pháp giải quyết nhanh nhất, nhưng Vương Tử Quân căn bản không đến mức tàn nhẫn lạnh lùng như vậy.
Chuyện của Khương Tồn Minh làm cho Vương Tử Quân rất phiền lòng, nhưng đó cũng không phải là việc chủ yếu vào lúc hiện tại, điều hắn cần suy xét cấp bách nhất chình là làm sao để thúc đẩy cải cách nhân sự ở Nam Giang, phải làm sao để giải quyết khó khăn khi tiến hành cải cách.
Sau khi xem xét kỹ càng và thẩm duyệt văn kiện của Trì Hoa Trục vài lần, hắn cho Du Giang Vĩ in ra phương án mà chính mình đã sửa đổi nhiều lần và cảm thấy ưng ý nhất, sau đó cầm nó đi đến phòng làm việc của Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân cũng sớm có chuẩn bị với báo cáo của Vương Tử Quân, nhưng khi thấy Vương Tử Quân nhẹ nhàng đặt văn kiện lên bàn làm việc của mình, gương mặt lão nhanh chóng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Đối với một người có kinh nghiệm công tác cơ sở lâu năm như Diệp Thừa Dân, lão rất đồng ý tiến hành cải cách nhân sự theo phương án của Vương Tử Quân. Nhưng lão biết chắc rằng mỗi một góc trong quan trường không phải mảnh đất trong sạch bách độc bất xâm, tùy tiện động vào đơn vị nào cũng phát sinh mâu thuẫn nặng nề, có thể nói là dù nơi đâu cũng khó áp dụng cải cách thay đổi nhân sự. Sự kiện lần này căn bản là không đơn giản, chỉ cần động vào một điểm sẽ rung động toàn thân, có ý nghĩ cắt gân nối xương, nếu phát triển không thuận lợi thì chính mình sẽ rơi vào bị động.
- Trưởng phòng Tử Quân, bước tiến của phương án này hình như quá lớn có phải không? Diệp Thừa Dân trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân ngồi xuống đối diện với Diệp Thừa Dân, hắn châm một điếu thuốc rồi nói: - Bí thư Diệp, tôi thấy chúng ta không nên bảo thủ ở phương diện cải cách nhân sự, chúng ta nên nhanh chóng giải quyết các vấn đề, như vậy thì cải cách mới là thực chất, mói có thể tạo nên một lực lượng có tố chất trong công cuộc phát triển Nam Giang.
Vương Tử Quân nói và Diệp Thừa Dân hiểu, có một số việc dù rất đúng đắn nhưng khi áp dụng thì căn bản là không dễ chút nào, nếu không thì thế gian này đã không có nhiều tranh cãi như vậy.
Diệp Thừa Dân dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, gương mặt có vài phần ngưng trọng. Lão căn bản là cực kỳ thận trọng với việc cải cách nhân sự, vì chỉ sợ sự việc này sẽ tạo nên những ảnh hưởng không hay cho mình.
Diệp Thừa Dân trầm ngâm giây lát rồi ngẩng đầu lên nói: - Cải cách nhân sự cũng không thể gấp được, cũng khó thể làm một lần là xong, yêu cầu chúng ta phải có nghiêm có nghỉ, phải nắm chắc lực lượng và cho ra phương án tốt. Tôi căn bản là đồng ý với ý kiến của cậu, thế nhưng ít nhất cũng phải tôn trọng ý kiến của các đồng chí khác.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Diệp Thừa Dân tỏ thái độ có vài phần huyễn hoặc, thế nhưng hắn vẫn có thể hiểu. Dù sao thì Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, là người phụ trách toàn tỉnh Nam Giang, lão sẽ phải nghĩ đến nhiều thứ hơn mình.
[CHARGE=4]Vương Tử Quân xem như lọt qua cửa của Diệp Thừa Dân, như vậy điều hắn cần làm tiếp theo chính là liên hệ với phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc. Sau sự kiện công ty xe hơi Đông Hồng thì uy danh của bí thư Diêu đã giảm thấp, không bằng trước kia, thế nhưng dù sao hắn cũng ngồi trên vị trí phó bí thư tỉnh ủy, là người được nắm công tác nhân sự, nếu muốn cải cách nhân sự thì cũng phải đi qua cánh cửa của người này.
Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Diêu Trung Tắc, lúc này Diêu Trung Tắc đang trò chuyện với người khác. Khi thấy Vương Tử Quân đứng bên ngoài, hắn tiễn chân người trong phòng, sau đó thân mật mời Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông. Nếu như không phải là người hiểu nhiều chuyện, chỉ sợ nhìn vào không thấy khoảng cách ngầm giữa hai người.
Diêu Trung Tắc gọi thư ký dâng trà ngon cho Vương Tử Quân, sau đó cùng trò chuyện vui vẻ với Vương Tử Quân, một lúc sau mới hỏi Vương Tử Quân đến phòng mình có chuyện gì. Sự việc đến mức này thì Vương Tử Quân căn bản không giấu diếm, hắn nhanh chóng nói ra mục đích của mình.
Vương Tử Quân nhìn phương án cải cách nhân sự của Vương Tử Quân mà hai hàng chân mày không khỏi giãn ra, hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng có chút khó khăn nói: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi cảm thấy phương án của phòng tổ chức các anh là cực kỳ tốt, phương án này căn bản có thể là phương châm cải cách nhân sự cho các địa phương trong nước. Nhưng tôi cảm thấy có vài việc nên chậm rãi thúc đẩy, dù sao thì làm quá nhanh cũng không quá tốt, nên đi từng bước thì hay hơn.
Tuy Diêu Trung Tắc nói lời không thuận theo ý mình nhưng Vương Tử Quân cũng không cho rằng những lời này là không đúng. Nhưng nếu dựa theo ý nghĩ của Diêu Trung Tắc mà thúc đẩy từng bước, như vậy phương diện cải cách nhân sự được Lâm Trạch Viễn coi trọng sẽ biến thành thùng rỗng kêu to.
Những chuyện thế này nếu không cho ra nhiều yêu cầu, không có chỉ lệnh nghiêm minh, chỉ sợ sẽ được người ta đặt lên bàn vài ngày, sau đó chôn vào trong lòng đất.
Sự kiện cải cách nhân sự được Lâm Trạch Viễn yêu cầu thúc đẩy, Vương Tử Quân không cho phép mình không giải quyết được gì. Hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó nói: - Bí thư Diêu, tôi tán thành chỉ thị của ngài, nhưng tôi chỉ dựa theo phương án này đi bước đầu tiên trong ba bước, chính là yêu cầu khảo hạch cán bộ phải có thi tuyển, phải có cơ chế rõ ràng.
Diêu Trung Tắc nói cũng không phải là vì tốt cho Vương Tử Quân, nhưng lúc này nghe Vương Tử Quân đề xuất bước đầu tiên thì căn bản là giật mình không thôi, vì anh chỉ cần hoàn thành bước đầu tiên này thì quá tốt rồi, xem ra cán bộ thanh niên vẫn là bốc đồng.
Diêu Trung Tắc thầm cảm thấy vui sướng, nhưng vẻ mặt hắn lại càng thêm nghiêm túc: - Tử Quân, tôi căn bản giúp đỡ anh ở sự kiện này, nhưng phương diện chấp hành phương án này, ý của tôi là anh nên làm vững chắc lên một chút, nên làm tốt công tác cơ sở cái đã.
Phòng Quảng Thắng biết Vương Tử Quân đang ở trong phòng làm việc của bí thư Diêu, hắn căn bản cực kỳ sợ hãi với vị trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi này. Mặc dù sự kiện công ty xe hơi Đông Hồng giống như không liên quan đến hắn, thế nhưng hắn vẫn cực kỳ sợ hãi với sự tàn nhẫn của Vương Tử Quân.
Trần Viễn Lũng và Thẩm Tiềm Thiết đều là những nhân vật có thực lực được xem trọng ở Nam Giang nhiều năm qua, mặc dù Thẩm Tiền Thiết so ra kém Phòng Quảng Thắng một chút, thế nhưng tổng hợp thực lực thì Trần Viễn Lũng thậm chí còn vượt qua Phòng Quảng Thắng.
Nhưng bây giờ hai người Trần Viễn Lũng và Thẩm Tiềm Thiết đang là những người bị ghẻ lạnh, vị trí hiện tại so với trước kia căn bản là kém xa ngàn dặm. Tuy hai người này gặp Phòng Quảng Thắng vẫn tỏ ra ung dung bình tĩnh, thế nhưng dù bọn họ có che giấu thế nào thì sự cô đơn vắng vẻ vẫn rất rõ ràng.
/1843
|