Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Trần Viễn Lũng, hắn cười nói: - Trưởng phòng Viễn Lũng, mời anh ngồi.
Trần Viễn Lũng ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, hắn khẽ cười nói: - Trưởng phòng Vương, có chuyện cần báo cáo với ngài.
Trần Viễn Lũng nói rồi nhanh chóng đưa văn kiện trong tay đến cho Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, phó cục trưởng Lý của cục công an tỉnh đã công tác lâu năm đến tuổi về hưu, vì muốn tiếp nối công tác, cục công an tỉnh huy vọng có thể tìm ra nhân tuyển từ trong đơn vị của mình, đây là danh sách nhân tuyển mà cục công an tỉnh đệ trình lên tỉnh ủy.
Nhân tuyển cho vị trí phó cục trưởng cục công an tỉnh? Vương Tử Quân mở văn kiện ra nhìn thoáng qua, vẻ mặt chợt trầm xuống, vì trên danh sách này chính là cái tên Đoạn Văn Đống.
Để cho Đoạn Văn Đống làm phó cục trưởng cục công an tỉnh, đây xem ra là một hành vi rút củi đáy nồi. Xem ra có rất nhiều người chướng mắt vì Đoạn Văn Đống là cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng, căn bản muốn dùng phương pháp này để điều Đoạn Văn Đống rời khỏi cục công an thành phố Đông Hồng.
Vương Tử Quân không nói lời nào, Trần Viễn Lũng lẳng lặng ngồi đối diện với Vương Tử Quân, cũng không nói lời nào. Nhưng ánh mắt của hắn đã chứng minh mình nhanh chóng khôi phục lại sau vụ đả kích vừa qua.
- Để cho Đoạn Văn Đống tiếp nhận vị trí phó cục trưởng cục công an tỉnh sao? Vương Tử Quân khép văn kiện lại, sau đó dùng giọng lầm bầm nói.
- Đúng vậy, từ khi đồng chí cục trưởng Đoạn Văn Đống đảm nhận trách nhiệm ở cục công an thành phố Đông Hồng thì căn bản có thành tích rõ ràng, cục trưởng Chân cục công an tỉnh đã nói rõ, dựa theo chỉ thị của trưởng phòng Vương thì trên cơ chế tuyển người phải là ngựa tốt có yên tốt, phải đề cử những người thích hợp đến vị trí thích hợp, để bọn họ phát huy tác dụng ngày càng lớn hơn. Tuy đồng chí cục trưởng Đoạn Văn Đống đảm nhận nhiệm vụ ở cục công an thành phố Đông Hồng thời gian không quá dài, thế nhưng năng lực của đồng chí này căn bản là quá rõ ràng. Trần Viễn Lũng nói đến đây thì giống như vô tình nói thêm một câu: - Bí thư Diêu cũng căn bản cho ra lời khẳng định với công tác của cục trưởng Đoạn Văn Đống.
Diêu Trung Tắc là phó bí thư nắm công tác tổ chức, nói ra cũng chính là lãnh đạo của Vương Tử Quân, Trần Viễn Lũng nói ra như vậy rõ ràng có ý mượn lời của Diêu Trung Tắc để dọa Vương Tử Quân. Một câu nói kia cũng đủ cho thấy có vài người muốn lợi dụng sự kiện phong ba ở công ty xe hơi Đông Hồng để yên lặng đứng lên.
Hoặc có thể nói đám người kia mãi chờ cơ hội, bây giờ thấy thời cơ rất tốt, thế cho nên khó dằn lòng được phải xuất hiện.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Trần Viễn Lũng, nụ cười trên mặt càng tươi tắn thêm. Hắn cũng không nhìn Trần Viễn Lũng mà thản nhiên nói: - Nếu cục công an tỉnh đã coi trọng đồng chí Đoạn Văn Đống như vậy, thế thì nên gia tăng trọng trách cho anh ấy.
Trần Viễn Lũng nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn chợt run cả người theo bản năng. Lần này hắn sở dĩ nhảy ra khiêu chiến quyền uy của Vương Tử Quân, căn bản là vì có chỗ dựa và sự khuyến khích của Diêu Trung Tắc ở sau lưng.
Trần Viễn Lũng càng thêm tin tưởng vào sự kiện của công ty xe hơi Đông Hồng, hắn thấy Lưu Thành Lâm dù có bản lĩnh lớn thế nào cũng không thể nhanh chóng làm cho công ty xe hơi Đông Hồng phát triển mạnh trong thời gian ngắn. Nếu công ty xe hơi Đông Hồng chậm phát triển một ngày sẽ tăng mạnh đả kích cho Vương Tử Quân. Thậm chí có thể vì chuyện của công ty xe hơi Đông Hồng mà Vương Tử Quân sẽ phải thua chạy ra khỏi Nam Giang.
Nếu như muốn dựng lên uy danh của mình như trước, thậm chí tiến lên một bước như kỳ vọng của bí thư Diêu, Trần Viễn Lũng căn bản không nên co cóng tay chân, hắn cần phải đứng lên, đứng lên mạnh mẽ.
Khi Trần Viễn Lũng rời khỏi phòng làm việc của mình, vẻ mặt Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh. Hắn cầm lấy văn kiện nhìn thoáng qua, sau đó đặt tài liệu lên bàn. Hắn căn bản không thèm quan tâm đến một Trần Viễn Lũng vừa mới nhảy xổ ra.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn cầm lấy điện thoại bấm số, đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên âm thanh của Đoạn Văn Đống: - Chào trưởng phòng Vương, tôi là Đoạn Văn Đống.
Vương Tử Quân cũng không quá khách khí với Đoạn Văn Đống, hắn cười nói: - Cục trưởng Văn Đống, gần đây cục công an thành phố các anh có hành động gì lớn hay không?
Đoạn Văn Đống chợt sững sốt rồi ngay lập tức nói: - Trưởng phòng Vương, cũng không có hành động gì lớn, chỉ là anh Niên tiến hành đả kích đám tội phạm buôn lậu, lại tăng thêm lực lượng. Hai ngày trước đã bắt được một đội thuyền buôn lậu.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Thành tích căn bản là không tệ! Đúng rồi, anh có biết hay không lúc này đã có người thỉnh công cho anh rồi, muốn cho anh tiến lên làm phó cục trưởng cục công an tỉnh.
Đoạn Văn Đống căn bản là lần đầu tiên nghe được tin tức này, chỉ sau nháy mắt hắn đã hiểu vì sao đối phương lại muốn mình tiến lên làm phó cục trưởng cục công an tỉnh. Hắn công tác ở cục công an thành phố Đông Hồng, chỉ cần hắn ngồi ngay thẳng, công chính, dù là Chân Hồng Lỗi bên kia có ý kiến thì làm gì được hắn?
Dù sao thì Đoạn Văn Đống cũng là cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng, hắn có thể tự quyết định được nhiều chuyện. Nhưng nếu hắn tiến lên cục công an tỉnh, có một số việc cần phải nghe lời Chân Hồng Lỗi. Thậm chí Chân Hồng Lỗi căn bản cũng không cần phải đối phó với mình, trực tiếp phân công quản lý văn phòng, như vậy cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng Đoạn Văn Đống cũng không dám nói toạc ra trước mặt Vương Tử Quân, hắn hiểu thì trưởng phòng cũng hiểu, trưởng phòng Vương cũng thấy rõ ràng. Vì vậy hắn chỉ cười cười nói: - Trưởng phòng Vương cho tôi đi đâu thì tôi sẽ đi đến đó.
- Chỗ nào cần thì anh đến. Vương Tử Quân nói đến đây thì khẽ nói: - Có lẽ là anh Niên ra tay làm cho một số người cảm thấy khó chịu, vì vậy anh nói với anh Niên, tuyệt đối không nên buông lỏng công tác đả kích buôn lậu.
- Trưởng phòng yên tâm, tôi nhất định biết rõ nên làm thế nào. Đoạn Văn Đống nói bằng giọng chém đinh chặt sắt, tràn đầy quyết tâm.
Vương Tử Quân hàn huyên hai câu với Đoạn Văn Đống về công tác hiện tại, sau dó mới buông điện thoại xuống. Hắn ngồi sau bàn làm việc của mình, chậm rãi suy xét về những lời nói của Trần Viễn Lũng, trong lòng hắn biết rõ ràng vì sao Trần Viễn Lũng lại làm như vậy.
Sở dĩ trước đó Trần Viễn Lũng bị đánh cho tan nát nhưng Vương Tử Quân không ra tay tiếp theo, cũng không phải là hắn nhân từ nương tay, chủ yếu là hắn cũng không muốn làm cho mình có thêm thanh danh không dung nạp người khác. Lúc này Trần Viễn Lũng đã bật ra khỏi quỹ đạo, cũng đừng trách mình ra tay ác độc.
Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, hắn để Du Giang Vĩ bấm số điện thoại của Long Điền Hỉ, để cho Long Điền Hỉ đến phòng làm việc của mình một chuyến.
Trần Viễn Lũng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân và cảm thấy rất vui, hắn cảm thấy địa vị năm xưa ở phòng tổ chức sẽ dần khôi phục lại, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Nhưng càng như vậy thì bước chân của hắn rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân càng thêm bình ổn, nụ cười trên mặt có vẻ rất lạnh nhạt.
- Chào trưởng phòng Trần. Khi Trần Viễn Lũng đi về phía phòng làm việc của mình, phó trưởng ban cán bộ số ba Khổng Dụng Hoài đứng nơi hành lang cung kính chào hỏi. Khổng Dụng Hoài nay gần đây như gần như xa với hắn, sau khi thấy hắn thất thế thì căn bản là đổi mặt, bây giờ lại cười tươi như vậy...
Tuy trong lòng Trần Viễn Lũng căn bản rất có ý kiến với Khổng Dụng Hoài, thế nhưng ngoài mặt thì hắn vẫn cười nói với đối phương: - Dụng Hoài, gần đây công tác thế nào?
- Cám ơn trưởng phòng Trần quan tâm, tôi công tác khá thuận lợi, nhưng vẫn có vài vấn đề căn bản chưa thể quyết định ngay được. Ngài là cán bộ lão thành của phòng tổ chức, tôi trước tiên đi báo cáo với ngài, mong ngài chỉ giáo nhiều hơn. Khổng Dụng Hoài nói, lời nói cực kỳ khéo léo, trong lúc nói thì nở nụ cười vui vẻ nhìn Trần Viễn Lũng.
Trần Viễn Lũng sao không biết ý nghĩa của hành vi nhờ mình chỉ giáo của Khổng Dụng Hoài? Đó tuyệt đối không phải là chỉ giá suông. Nhưng hắn căn bản không có hảo cảm gì với Khổng Dụng Hoài, lúc này nhìn đối phương càng thêm khinh thường, thế cho nên khua tay nói: - Dụng Hoài, có chuyện gì cậu cứ báo cáo với các vị lãnh đạo khác, chỗ tôi đang có chuyện, bí thư Diêu bên kia có một số việc cần tôi nắm chắc quan tâm xử lý.
Trần Viễn Lũng nói rồi cũng không quan tâm đến gương mặt thất vọng của Khổng Dụng Hoài, hắn nhanh chóng sải bước về phía trước. Lúc này Trần Viễn Lũng căn bản là cực kỳ vui vẻ. Sau khi giao thủ thất bại trong tay của Vương Tử Quân, hắn căn bản chỉ có thể nén giận trong phòng tổ chức tỉnh ủy. Khi vị trí của Vương Tử Quân liên tục lên cao, hắn cảm thấy mình càng khó triển khai mở rộng công tác trong phòng tổ chức.
Trò chuyện cùng chủ nhiệm Cổ rõ ràng làm cho Trần Viễn Lũng cảm thấy cực kỳ thoải mái, lúc này công ty xe hơi Đông Hồng căn bản không phải phát triển quá tốt, nếu như cuối năm không phát được tiền lương, không phải sẽ là quá hay sao? Trần Viễn Lũng xuất hiện ý nghĩ này thì căn bản cảm thấy không hay, vì dù sao thì cũng có hơn chục ngàn công nhân của công ty xe hơi Đông Hồng, mình sao lại có ý nghĩ xấu xa như vậy?
Trần Viễn Lũng ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, hắn khẽ cười nói: - Trưởng phòng Vương, có chuyện cần báo cáo với ngài.
Trần Viễn Lũng nói rồi nhanh chóng đưa văn kiện trong tay đến cho Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, phó cục trưởng Lý của cục công an tỉnh đã công tác lâu năm đến tuổi về hưu, vì muốn tiếp nối công tác, cục công an tỉnh huy vọng có thể tìm ra nhân tuyển từ trong đơn vị của mình, đây là danh sách nhân tuyển mà cục công an tỉnh đệ trình lên tỉnh ủy.
Nhân tuyển cho vị trí phó cục trưởng cục công an tỉnh? Vương Tử Quân mở văn kiện ra nhìn thoáng qua, vẻ mặt chợt trầm xuống, vì trên danh sách này chính là cái tên Đoạn Văn Đống.
Để cho Đoạn Văn Đống làm phó cục trưởng cục công an tỉnh, đây xem ra là một hành vi rút củi đáy nồi. Xem ra có rất nhiều người chướng mắt vì Đoạn Văn Đống là cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng, căn bản muốn dùng phương pháp này để điều Đoạn Văn Đống rời khỏi cục công an thành phố Đông Hồng.
Vương Tử Quân không nói lời nào, Trần Viễn Lũng lẳng lặng ngồi đối diện với Vương Tử Quân, cũng không nói lời nào. Nhưng ánh mắt của hắn đã chứng minh mình nhanh chóng khôi phục lại sau vụ đả kích vừa qua.
- Để cho Đoạn Văn Đống tiếp nhận vị trí phó cục trưởng cục công an tỉnh sao? Vương Tử Quân khép văn kiện lại, sau đó dùng giọng lầm bầm nói.
- Đúng vậy, từ khi đồng chí cục trưởng Đoạn Văn Đống đảm nhận trách nhiệm ở cục công an thành phố Đông Hồng thì căn bản có thành tích rõ ràng, cục trưởng Chân cục công an tỉnh đã nói rõ, dựa theo chỉ thị của trưởng phòng Vương thì trên cơ chế tuyển người phải là ngựa tốt có yên tốt, phải đề cử những người thích hợp đến vị trí thích hợp, để bọn họ phát huy tác dụng ngày càng lớn hơn. Tuy đồng chí cục trưởng Đoạn Văn Đống đảm nhận nhiệm vụ ở cục công an thành phố Đông Hồng thời gian không quá dài, thế nhưng năng lực của đồng chí này căn bản là quá rõ ràng. Trần Viễn Lũng nói đến đây thì giống như vô tình nói thêm một câu: - Bí thư Diêu cũng căn bản cho ra lời khẳng định với công tác của cục trưởng Đoạn Văn Đống.
Diêu Trung Tắc là phó bí thư nắm công tác tổ chức, nói ra cũng chính là lãnh đạo của Vương Tử Quân, Trần Viễn Lũng nói ra như vậy rõ ràng có ý mượn lời của Diêu Trung Tắc để dọa Vương Tử Quân. Một câu nói kia cũng đủ cho thấy có vài người muốn lợi dụng sự kiện phong ba ở công ty xe hơi Đông Hồng để yên lặng đứng lên.
Hoặc có thể nói đám người kia mãi chờ cơ hội, bây giờ thấy thời cơ rất tốt, thế cho nên khó dằn lòng được phải xuất hiện.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Trần Viễn Lũng, nụ cười trên mặt càng tươi tắn thêm. Hắn cũng không nhìn Trần Viễn Lũng mà thản nhiên nói: - Nếu cục công an tỉnh đã coi trọng đồng chí Đoạn Văn Đống như vậy, thế thì nên gia tăng trọng trách cho anh ấy.
Trần Viễn Lũng nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn chợt run cả người theo bản năng. Lần này hắn sở dĩ nhảy ra khiêu chiến quyền uy của Vương Tử Quân, căn bản là vì có chỗ dựa và sự khuyến khích của Diêu Trung Tắc ở sau lưng.
Trần Viễn Lũng càng thêm tin tưởng vào sự kiện của công ty xe hơi Đông Hồng, hắn thấy Lưu Thành Lâm dù có bản lĩnh lớn thế nào cũng không thể nhanh chóng làm cho công ty xe hơi Đông Hồng phát triển mạnh trong thời gian ngắn. Nếu công ty xe hơi Đông Hồng chậm phát triển một ngày sẽ tăng mạnh đả kích cho Vương Tử Quân. Thậm chí có thể vì chuyện của công ty xe hơi Đông Hồng mà Vương Tử Quân sẽ phải thua chạy ra khỏi Nam Giang.
Nếu như muốn dựng lên uy danh của mình như trước, thậm chí tiến lên một bước như kỳ vọng của bí thư Diêu, Trần Viễn Lũng căn bản không nên co cóng tay chân, hắn cần phải đứng lên, đứng lên mạnh mẽ.
Khi Trần Viễn Lũng rời khỏi phòng làm việc của mình, vẻ mặt Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh. Hắn cầm lấy văn kiện nhìn thoáng qua, sau đó đặt tài liệu lên bàn. Hắn căn bản không thèm quan tâm đến một Trần Viễn Lũng vừa mới nhảy xổ ra.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn cầm lấy điện thoại bấm số, đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên âm thanh của Đoạn Văn Đống: - Chào trưởng phòng Vương, tôi là Đoạn Văn Đống.
Vương Tử Quân cũng không quá khách khí với Đoạn Văn Đống, hắn cười nói: - Cục trưởng Văn Đống, gần đây cục công an thành phố các anh có hành động gì lớn hay không?
Đoạn Văn Đống chợt sững sốt rồi ngay lập tức nói: - Trưởng phòng Vương, cũng không có hành động gì lớn, chỉ là anh Niên tiến hành đả kích đám tội phạm buôn lậu, lại tăng thêm lực lượng. Hai ngày trước đã bắt được một đội thuyền buôn lậu.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Thành tích căn bản là không tệ! Đúng rồi, anh có biết hay không lúc này đã có người thỉnh công cho anh rồi, muốn cho anh tiến lên làm phó cục trưởng cục công an tỉnh.
Đoạn Văn Đống căn bản là lần đầu tiên nghe được tin tức này, chỉ sau nháy mắt hắn đã hiểu vì sao đối phương lại muốn mình tiến lên làm phó cục trưởng cục công an tỉnh. Hắn công tác ở cục công an thành phố Đông Hồng, chỉ cần hắn ngồi ngay thẳng, công chính, dù là Chân Hồng Lỗi bên kia có ý kiến thì làm gì được hắn?
Dù sao thì Đoạn Văn Đống cũng là cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng, hắn có thể tự quyết định được nhiều chuyện. Nhưng nếu hắn tiến lên cục công an tỉnh, có một số việc cần phải nghe lời Chân Hồng Lỗi. Thậm chí Chân Hồng Lỗi căn bản cũng không cần phải đối phó với mình, trực tiếp phân công quản lý văn phòng, như vậy cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng Đoạn Văn Đống cũng không dám nói toạc ra trước mặt Vương Tử Quân, hắn hiểu thì trưởng phòng cũng hiểu, trưởng phòng Vương cũng thấy rõ ràng. Vì vậy hắn chỉ cười cười nói: - Trưởng phòng Vương cho tôi đi đâu thì tôi sẽ đi đến đó.
- Chỗ nào cần thì anh đến. Vương Tử Quân nói đến đây thì khẽ nói: - Có lẽ là anh Niên ra tay làm cho một số người cảm thấy khó chịu, vì vậy anh nói với anh Niên, tuyệt đối không nên buông lỏng công tác đả kích buôn lậu.
- Trưởng phòng yên tâm, tôi nhất định biết rõ nên làm thế nào. Đoạn Văn Đống nói bằng giọng chém đinh chặt sắt, tràn đầy quyết tâm.
Vương Tử Quân hàn huyên hai câu với Đoạn Văn Đống về công tác hiện tại, sau dó mới buông điện thoại xuống. Hắn ngồi sau bàn làm việc của mình, chậm rãi suy xét về những lời nói của Trần Viễn Lũng, trong lòng hắn biết rõ ràng vì sao Trần Viễn Lũng lại làm như vậy.
Sở dĩ trước đó Trần Viễn Lũng bị đánh cho tan nát nhưng Vương Tử Quân không ra tay tiếp theo, cũng không phải là hắn nhân từ nương tay, chủ yếu là hắn cũng không muốn làm cho mình có thêm thanh danh không dung nạp người khác. Lúc này Trần Viễn Lũng đã bật ra khỏi quỹ đạo, cũng đừng trách mình ra tay ác độc.
Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, hắn để Du Giang Vĩ bấm số điện thoại của Long Điền Hỉ, để cho Long Điền Hỉ đến phòng làm việc của mình một chuyến.
Trần Viễn Lũng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân và cảm thấy rất vui, hắn cảm thấy địa vị năm xưa ở phòng tổ chức sẽ dần khôi phục lại, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Nhưng càng như vậy thì bước chân của hắn rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân càng thêm bình ổn, nụ cười trên mặt có vẻ rất lạnh nhạt.
- Chào trưởng phòng Trần. Khi Trần Viễn Lũng đi về phía phòng làm việc của mình, phó trưởng ban cán bộ số ba Khổng Dụng Hoài đứng nơi hành lang cung kính chào hỏi. Khổng Dụng Hoài nay gần đây như gần như xa với hắn, sau khi thấy hắn thất thế thì căn bản là đổi mặt, bây giờ lại cười tươi như vậy...
Tuy trong lòng Trần Viễn Lũng căn bản rất có ý kiến với Khổng Dụng Hoài, thế nhưng ngoài mặt thì hắn vẫn cười nói với đối phương: - Dụng Hoài, gần đây công tác thế nào?
- Cám ơn trưởng phòng Trần quan tâm, tôi công tác khá thuận lợi, nhưng vẫn có vài vấn đề căn bản chưa thể quyết định ngay được. Ngài là cán bộ lão thành của phòng tổ chức, tôi trước tiên đi báo cáo với ngài, mong ngài chỉ giáo nhiều hơn. Khổng Dụng Hoài nói, lời nói cực kỳ khéo léo, trong lúc nói thì nở nụ cười vui vẻ nhìn Trần Viễn Lũng.
Trần Viễn Lũng sao không biết ý nghĩa của hành vi nhờ mình chỉ giáo của Khổng Dụng Hoài? Đó tuyệt đối không phải là chỉ giá suông. Nhưng hắn căn bản không có hảo cảm gì với Khổng Dụng Hoài, lúc này nhìn đối phương càng thêm khinh thường, thế cho nên khua tay nói: - Dụng Hoài, có chuyện gì cậu cứ báo cáo với các vị lãnh đạo khác, chỗ tôi đang có chuyện, bí thư Diêu bên kia có một số việc cần tôi nắm chắc quan tâm xử lý.
Trần Viễn Lũng nói rồi cũng không quan tâm đến gương mặt thất vọng của Khổng Dụng Hoài, hắn nhanh chóng sải bước về phía trước. Lúc này Trần Viễn Lũng căn bản là cực kỳ vui vẻ. Sau khi giao thủ thất bại trong tay của Vương Tử Quân, hắn căn bản chỉ có thể nén giận trong phòng tổ chức tỉnh ủy. Khi vị trí của Vương Tử Quân liên tục lên cao, hắn cảm thấy mình càng khó triển khai mở rộng công tác trong phòng tổ chức.
Trò chuyện cùng chủ nhiệm Cổ rõ ràng làm cho Trần Viễn Lũng cảm thấy cực kỳ thoải mái, lúc này công ty xe hơi Đông Hồng căn bản không phải phát triển quá tốt, nếu như cuối năm không phát được tiền lương, không phải sẽ là quá hay sao? Trần Viễn Lũng xuất hiện ý nghĩ này thì căn bản cảm thấy không hay, vì dù sao thì cũng có hơn chục ngàn công nhân của công ty xe hơi Đông Hồng, mình sao lại có ý nghĩ xấu xa như vậy?
/1843
|