Vương Tử Quân khẽ gật đầu, gần đây hắn luôn bận rộn, thật sự đang suy xét vấn đề này. Nhưng loại chuyện này liên quan đến đại cục toàn tỉnh, người có quyền quyết định cuối cùng vẫn phải là Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong.
Vương Tử Quân ngồi hơn mười phút thì rời khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, lúc này trong đầu hắn có rất nhiều ý nghĩ. Bây giờ Diệp Thừa Dân cũng chú ý đến những chuyện này, như vậy áp lực mà chú Lâm đang gánh chịu sẽ lớn thế nào.
Lâm Trạch Viễn ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách nghe tiếng hát trên radio. Lão căn bản là người cực kỳ bận rộn công tác, về đến nhà nghe vài khúc kinh kịch chính là phương pháp giải trí duy nhất.
Nhưng khi công tác ngày càng nhiều thì cơ hội thản nhiên tự đắc như hôm nay căn bản là ngày càng ít đi, có đôi khi cả tuần cũng không có cơ hội ngồi yên nghe một bài kinh kịch. Lúc này Lâm Trạch Viễn đang mê mẩn nghe nhạc thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lâm Trạch Viễn nhìn thoáng qua số điện thoại, lão tiến lên tắt đài, sau đó nhận điện thoại. Sau khi mỉm cười hàn huyên hai câu thì lão cười nói với đầu dây bên kia: - Những chuyện này cứ theo đúng quy trình, nếu như cậu ấy xúc phạm kỷ luật đảng, tất nhiên sẽ có pháp luật trừng trị, nếu như không có, tôi tin tổ chức sẽ cho cậu ấy một sự công bằng.
Lâm Trạch Viễn đặt điện thoại xuống rồi xoa xoa đầu mình, trong lòng có chút phiền chán. Mặc dù lão vừa mới nghe đến chuyện này thì cảm thấy có chút buồn cười, cảm thấy thật sự là thiên hạ quá lớn chuyện gì cũng có, lão tin tưởng vụ này sẽ nhanh chóng tan thành mây khói, vì vậy mà tâm tình của lão luôn bình thản, căn bản không coi những lời đồn đãi này ra gì. Nhưng những cú điện thoại đến từ những người bạn lại làm cho tâm tình của lão chợt biến đổi, những người này đều làm cho lão sinh ra cảm giác nghiêm trọng, giống như một sự kiện vốn quá dễ dàng lại trở nên nghiêm trọng, giống như cảm thấy những cơn mưa rào kéo đến từ bốn phía đang muốn cắn nuốt chính mình.
Lâm Trạch Viễn căn bản không thể không tiếp nhận những cuộc điện thoại kia, không thể không nói vài lời cảm tạ người ta, thế nhưng thật sự lại cảm thấy rất phiền vì những cuộc điện thoại này.
- Bố, bố ăn chút hoa quả đi. Lâm Dĩnh Nhi bưng một mân trái cây đến rồi dùng giọng ân cần nói.
Lâm Trạch Viễn nhìn trán bóng loáng của con gái, lão chợt cười ha hả nói: - Cuối cùng vẫn là con gái thương bố, có con gái ở nhà đúng là quá tốt.
- Bố, những năm nay con không được ở nhà chăm sóc bố, lúc này con sẽ không đi đâu nữa. Lâm Dĩnh Nhi hờn dỗi cầm lấy một quả táo đưa cho Lâm Trạch Viễn, sau đó dùng giọng dịu dàng nói: - Bố, tin đồn sẽ nhanh chóng sụp đổ, bố đừng nghe người ta nói bậy, con tin tưởng vào bố và bác Vương, nhưng...
Lâm Dĩnh Nhi cũng không nói thêm, lúc này gương mặt lại đỏ ửng lên. Lâm Trạch Viễn biết tâm tư của Lâm Dĩnh Nhi, lão vỗ vỗ lên vai con gái, sau đó dùng giọng như tính trước nói: - Dĩnh Nhi, chuyện này con cũng không nên lo lắng vô cớ, nếu như sự việc cần bố phải chịu trách nhiệm, cho dù người khác không nói, bố cũng phải lên tiếng với tổ chức.
- Vâng, bố, con tin tưởng ngài, nhưng thật sự không nghe được những lời nói bậy bạ của người ta. Lâm Dĩnh Nhi khẽ giải thích cho chính mình.
Lâm Trạch Viễn mỉm cười với con gái, thế nhưng lúc này lão lại có chút hận vương tử quân, tiểu tử này lại làm cho Lâm Dĩnh Nhi lo lắng bất an như vậy.
Lâm Trạch Viễn nghĩ đến đây thì đưa quả táo lên miệng rồi an ủi: - Dĩnh Nhi, con đừng lo, cậu ấy có thể xử lý tốt vụ này.
Lâm Trạch Viễn nói làm cho Lâm Dĩnh Nhi chợt đỏ mặt, sau đó nở nụ cười xấu hổ, đây là một Lâm Trạch Viễn căn bản đã được gặp vô số hạng người, chỉ cần liếc mắt đã thấy rõ tâm tư của nàng.
...
Triệu Tuấn Sơ đưa tay chống lưng mệt mỏi, hắn đã ngồi xuống bàn được một giờ, cảm thấy rất đau lưng, thỉnh thoảng nó còn kích thích thần kinh của hắn.
Đây là bệnh cũ nhiều năm của Triệu Tuấn Sơ, lần này sau khi quay lại Giang Thị thì dù thế nào cũng phải giải phẫu cho tốt. Nửa tháng trước Triệu Tuấn Sơ vốn đã chuẩn bị giải phẩu cho cái lưng của mình, thế nhưng vụ án đột nhiên xuất hiện ở thành phố Lữ Xuyên lại kéo hắn xuống, làm cho hắn khó thể nào thoát thân, cũng không phải là hắn là người cực kỳ chú ý đến công tác, thế nhưng có một số việc không làm không được.
Lúc này trên bàn làm việc của hắn là một vài phần tư liệu về công ty Đại Dã Quốc Tế. Kết quả điều tra lần này trên cơ bản đã tính cả vị cục trưởng cục công thương và vài cán bộ tương quan, nhưng những thứ này căn bản không làm cho Triệu Tuấn Sơ thỏa mãn, vì con cá lớn căn bản còn chưa mắc câu.
Triệu Tuấn Sơ biết rõ mục đích đến thành phố Lữ Xuyên của chính mình, vì vậy mà cảm thấy đầu óc căn bản vẫn luôn căng cứng. Mặc dù có một số việc mà chính hắn khó thể nào biết được nhưng ít nhất cũng cảm giác được vài phần, sự việc đang phát triển theo hướng có lợi cho người của mình.
- Ôi... Triệu Tuấn Sơ khẽ thở dài một hơi, hắn đẩy cửa sổ, một cơn sóng nhiệt phả vào mặt. Bầu không khí ở thành phố Lữ Xuyên còn nóng hơn Giang Thị một chút, hắn đến Lữ Xuyên được ba bốn ngày, cảm thấy thứ không thích hợp nhất chính là bầu không khí nơi đây.
"Cố gắng nhịn hai ngày nữa, hai ngày sau sẽ không còn gì nữa." Triệu Tuấn Sơ thầm an ủi mình một phen, hắn hít vài luồng không khí khô nóng, sau đó lại đóng cửa sổ lại. Khi hắn chuẩn bị quay về bàn làm việc của mình, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Triệu Tuấn Sơ lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó trên mặt lộ ra vài phần cung kính, hắn nhanh chóng bấm nút nghe rồi khẽ nói: - Chào bí thư Lý.
Người được Triệu Tuấn Sơ khách khí như vậy rõ ràng là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Chiết Giang, là Lý Đạo Toàn. Sau khi hắn mở miệng chào hỏi, chợt nghe thấy giọng nói tràn đầy ôn hòa của Lý Đạo Toàn truyền đến từ đầu dây bên kia: - Tuấn Sơ, đã nghỉ ngơi chưa?
- Tôi đang xem xét vài văn kiện, sau khi xem xong thì sẽ đi nghỉ, cám ơn lãnh đạo quan tâm. Triệu Tuấn Sơ dùng giọng chú ý nói với người đầu dây bên kia.
Lý Đạo Toàn ân cần hỏi: - Tuấn Sơ, công tác căn bản không thể làm hết ngay được, sức khỏe mới là vốn quý, anh cũng không nên ngả bệnh được.
Triệu Tuấn Sơ tất nhiên hiểu sự quan tâm của Lý Đạo Toàn chỉ là chút nghệ thuật lãnh đạo mà thôi, thế nhưng ngoài miệng vẫn dùng giọng cực kỳ cảm kích nói: - Cám ơn bí thư Lý đã quan tâm, tôi nhất định sẽ chứng thực thật tốt chỉ thị của bí thư Lý, sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe nhanh chóng xử lý cho xong còn đi theo bí thư Lý xây dựng tỉnh Chiết Giang.
Tiếng cười của Lý Đạo Toàn truyền đến từ đầu dây bên kia, tiếng cười có vẻ cực kỳ sảng khoái. Hai bên có quan hệ nửa năm qua, Triệu Tuấn Sơ biết rõ Lý Đạo Toàn là hạng người gì, hắn biết những lời nịnh nọt bình thường của mình còn chưa đủ để cho lãnh đạo cười đắc ý như vậy. Có chuyện gì mà bí thư Lý vui vẻ như thế? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Triệu Tuấn Sơ thầm cảm thấy đoán được vài phần.
Nhưng có một số việc mà chỉ nên để trong bụng, thế cho nên Triệu Tuấn Sơ không nói, chỉ bình tâm tĩnh khí đối phó với Lý Đạo Toàn.
- Tuấn Sơ, chuyện kiến thiết xây dựng tỉnh Chiết Giang là của bí thư Hàn, nếu anh nói như vậy, tôi căn bản không thể tiếp tục ở lại tỉnh Chiết Giang được nữa. Giọng nói của Lý Đạo Toàn lại được truyền đến từ đầu dây bên kia.
Giọng nói này của Lý Đạo Toàn giống như đang nói đùa, thế nhưng Triệu Tuấn Sơ lại mẩn cảm ý thức được Lý Đạo Toàn căn bản không có ý đùa giỡn với mình. Lời nói của đối phương căn bản là sự thật, chỉ là được che giấu trong lời nói vui đùa mà thôi.
Vương Tử Quân ngồi hơn mười phút thì rời khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, lúc này trong đầu hắn có rất nhiều ý nghĩ. Bây giờ Diệp Thừa Dân cũng chú ý đến những chuyện này, như vậy áp lực mà chú Lâm đang gánh chịu sẽ lớn thế nào.
Lâm Trạch Viễn ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách nghe tiếng hát trên radio. Lão căn bản là người cực kỳ bận rộn công tác, về đến nhà nghe vài khúc kinh kịch chính là phương pháp giải trí duy nhất.
Nhưng khi công tác ngày càng nhiều thì cơ hội thản nhiên tự đắc như hôm nay căn bản là ngày càng ít đi, có đôi khi cả tuần cũng không có cơ hội ngồi yên nghe một bài kinh kịch. Lúc này Lâm Trạch Viễn đang mê mẩn nghe nhạc thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lâm Trạch Viễn nhìn thoáng qua số điện thoại, lão tiến lên tắt đài, sau đó nhận điện thoại. Sau khi mỉm cười hàn huyên hai câu thì lão cười nói với đầu dây bên kia: - Những chuyện này cứ theo đúng quy trình, nếu như cậu ấy xúc phạm kỷ luật đảng, tất nhiên sẽ có pháp luật trừng trị, nếu như không có, tôi tin tổ chức sẽ cho cậu ấy một sự công bằng.
Lâm Trạch Viễn đặt điện thoại xuống rồi xoa xoa đầu mình, trong lòng có chút phiền chán. Mặc dù lão vừa mới nghe đến chuyện này thì cảm thấy có chút buồn cười, cảm thấy thật sự là thiên hạ quá lớn chuyện gì cũng có, lão tin tưởng vụ này sẽ nhanh chóng tan thành mây khói, vì vậy mà tâm tình của lão luôn bình thản, căn bản không coi những lời đồn đãi này ra gì. Nhưng những cú điện thoại đến từ những người bạn lại làm cho tâm tình của lão chợt biến đổi, những người này đều làm cho lão sinh ra cảm giác nghiêm trọng, giống như một sự kiện vốn quá dễ dàng lại trở nên nghiêm trọng, giống như cảm thấy những cơn mưa rào kéo đến từ bốn phía đang muốn cắn nuốt chính mình.
Lâm Trạch Viễn căn bản không thể không tiếp nhận những cuộc điện thoại kia, không thể không nói vài lời cảm tạ người ta, thế nhưng thật sự lại cảm thấy rất phiền vì những cuộc điện thoại này.
- Bố, bố ăn chút hoa quả đi. Lâm Dĩnh Nhi bưng một mân trái cây đến rồi dùng giọng ân cần nói.
Lâm Trạch Viễn nhìn trán bóng loáng của con gái, lão chợt cười ha hả nói: - Cuối cùng vẫn là con gái thương bố, có con gái ở nhà đúng là quá tốt.
- Bố, những năm nay con không được ở nhà chăm sóc bố, lúc này con sẽ không đi đâu nữa. Lâm Dĩnh Nhi hờn dỗi cầm lấy một quả táo đưa cho Lâm Trạch Viễn, sau đó dùng giọng dịu dàng nói: - Bố, tin đồn sẽ nhanh chóng sụp đổ, bố đừng nghe người ta nói bậy, con tin tưởng vào bố và bác Vương, nhưng...
Lâm Dĩnh Nhi cũng không nói thêm, lúc này gương mặt lại đỏ ửng lên. Lâm Trạch Viễn biết tâm tư của Lâm Dĩnh Nhi, lão vỗ vỗ lên vai con gái, sau đó dùng giọng như tính trước nói: - Dĩnh Nhi, chuyện này con cũng không nên lo lắng vô cớ, nếu như sự việc cần bố phải chịu trách nhiệm, cho dù người khác không nói, bố cũng phải lên tiếng với tổ chức.
- Vâng, bố, con tin tưởng ngài, nhưng thật sự không nghe được những lời nói bậy bạ của người ta. Lâm Dĩnh Nhi khẽ giải thích cho chính mình.
Lâm Trạch Viễn mỉm cười với con gái, thế nhưng lúc này lão lại có chút hận vương tử quân, tiểu tử này lại làm cho Lâm Dĩnh Nhi lo lắng bất an như vậy.
Lâm Trạch Viễn nghĩ đến đây thì đưa quả táo lên miệng rồi an ủi: - Dĩnh Nhi, con đừng lo, cậu ấy có thể xử lý tốt vụ này.
Lâm Trạch Viễn nói làm cho Lâm Dĩnh Nhi chợt đỏ mặt, sau đó nở nụ cười xấu hổ, đây là một Lâm Trạch Viễn căn bản đã được gặp vô số hạng người, chỉ cần liếc mắt đã thấy rõ tâm tư của nàng.
...
Triệu Tuấn Sơ đưa tay chống lưng mệt mỏi, hắn đã ngồi xuống bàn được một giờ, cảm thấy rất đau lưng, thỉnh thoảng nó còn kích thích thần kinh của hắn.
Đây là bệnh cũ nhiều năm của Triệu Tuấn Sơ, lần này sau khi quay lại Giang Thị thì dù thế nào cũng phải giải phẫu cho tốt. Nửa tháng trước Triệu Tuấn Sơ vốn đã chuẩn bị giải phẩu cho cái lưng của mình, thế nhưng vụ án đột nhiên xuất hiện ở thành phố Lữ Xuyên lại kéo hắn xuống, làm cho hắn khó thể nào thoát thân, cũng không phải là hắn là người cực kỳ chú ý đến công tác, thế nhưng có một số việc không làm không được.
Lúc này trên bàn làm việc của hắn là một vài phần tư liệu về công ty Đại Dã Quốc Tế. Kết quả điều tra lần này trên cơ bản đã tính cả vị cục trưởng cục công thương và vài cán bộ tương quan, nhưng những thứ này căn bản không làm cho Triệu Tuấn Sơ thỏa mãn, vì con cá lớn căn bản còn chưa mắc câu.
Triệu Tuấn Sơ biết rõ mục đích đến thành phố Lữ Xuyên của chính mình, vì vậy mà cảm thấy đầu óc căn bản vẫn luôn căng cứng. Mặc dù có một số việc mà chính hắn khó thể nào biết được nhưng ít nhất cũng cảm giác được vài phần, sự việc đang phát triển theo hướng có lợi cho người của mình.
- Ôi... Triệu Tuấn Sơ khẽ thở dài một hơi, hắn đẩy cửa sổ, một cơn sóng nhiệt phả vào mặt. Bầu không khí ở thành phố Lữ Xuyên còn nóng hơn Giang Thị một chút, hắn đến Lữ Xuyên được ba bốn ngày, cảm thấy thứ không thích hợp nhất chính là bầu không khí nơi đây.
"Cố gắng nhịn hai ngày nữa, hai ngày sau sẽ không còn gì nữa." Triệu Tuấn Sơ thầm an ủi mình một phen, hắn hít vài luồng không khí khô nóng, sau đó lại đóng cửa sổ lại. Khi hắn chuẩn bị quay về bàn làm việc của mình, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Triệu Tuấn Sơ lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó trên mặt lộ ra vài phần cung kính, hắn nhanh chóng bấm nút nghe rồi khẽ nói: - Chào bí thư Lý.
Người được Triệu Tuấn Sơ khách khí như vậy rõ ràng là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Chiết Giang, là Lý Đạo Toàn. Sau khi hắn mở miệng chào hỏi, chợt nghe thấy giọng nói tràn đầy ôn hòa của Lý Đạo Toàn truyền đến từ đầu dây bên kia: - Tuấn Sơ, đã nghỉ ngơi chưa?
- Tôi đang xem xét vài văn kiện, sau khi xem xong thì sẽ đi nghỉ, cám ơn lãnh đạo quan tâm. Triệu Tuấn Sơ dùng giọng chú ý nói với người đầu dây bên kia.
Lý Đạo Toàn ân cần hỏi: - Tuấn Sơ, công tác căn bản không thể làm hết ngay được, sức khỏe mới là vốn quý, anh cũng không nên ngả bệnh được.
Triệu Tuấn Sơ tất nhiên hiểu sự quan tâm của Lý Đạo Toàn chỉ là chút nghệ thuật lãnh đạo mà thôi, thế nhưng ngoài miệng vẫn dùng giọng cực kỳ cảm kích nói: - Cám ơn bí thư Lý đã quan tâm, tôi nhất định sẽ chứng thực thật tốt chỉ thị của bí thư Lý, sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe nhanh chóng xử lý cho xong còn đi theo bí thư Lý xây dựng tỉnh Chiết Giang.
Tiếng cười của Lý Đạo Toàn truyền đến từ đầu dây bên kia, tiếng cười có vẻ cực kỳ sảng khoái. Hai bên có quan hệ nửa năm qua, Triệu Tuấn Sơ biết rõ Lý Đạo Toàn là hạng người gì, hắn biết những lời nịnh nọt bình thường của mình còn chưa đủ để cho lãnh đạo cười đắc ý như vậy. Có chuyện gì mà bí thư Lý vui vẻ như thế? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Triệu Tuấn Sơ thầm cảm thấy đoán được vài phần.
Nhưng có một số việc mà chỉ nên để trong bụng, thế cho nên Triệu Tuấn Sơ không nói, chỉ bình tâm tĩnh khí đối phó với Lý Đạo Toàn.
- Tuấn Sơ, chuyện kiến thiết xây dựng tỉnh Chiết Giang là của bí thư Hàn, nếu anh nói như vậy, tôi căn bản không thể tiếp tục ở lại tỉnh Chiết Giang được nữa. Giọng nói của Lý Đạo Toàn lại được truyền đến từ đầu dây bên kia.
Giọng nói này của Lý Đạo Toàn giống như đang nói đùa, thế nhưng Triệu Tuấn Sơ lại mẩn cảm ý thức được Lý Đạo Toàn căn bản không có ý đùa giỡn với mình. Lời nói của đối phương căn bản là sự thật, chỉ là được che giấu trong lời nói vui đùa mà thôi.
/1843
|