Tuy tin tức Long Điền Hỉ sẽ tiến lên làm trưởng phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy chỉ là tin đồn nhảm, thế nhưng một tin tức nho nhỏ trong quan trường căn bản không nên xem là tin đồn bịa đặt thất thiệt, rất nhiều tin đồn nhảm như vậy cuối cùng được thực tế nghiệm chứng.
Vương Tử Quân là một người nắm mũ quan của tất cả cán bộ trong tỉnh, hắn căn bản sẽ không thể không nghe những tin tức đang bùng phát lên như vậy. Một khi vị trí phó phòng thường vụ phải thay đổi, tất nhiên bí thư Vương sẽ xem xét một người mình nói gì nghe nấy như Long Điền Hỉ. Hơn nữa bản thân Long Điền Hỉ căn bản là có điều kiện bản thân vượt qua thử thách, đã nhận chức phó phòng tổ chức được vài năm, dù là phương diện lý lịch công tác hay năng lực đều căn bản là đồng chí bất khuất.
- Trưởng phòng Vương, ngài tìm tôi sao? Mặc kệ người ngoài nói thế nào thì Long Điền Hỉ cũng không bao giờ chịu để lộ ra thái độ của mình, hắn công tác cực kỳ tuân thủ một nguyên tắc, chính là tôn trọng Vương Tử Quân. Mỗi ngày hắn đều nhắn nhủ mình cố gắng công tác, xử lý tất cả đều có hồi âm, người vật rõ ràng.
Vương Tử Quân ném cho Long Điền Hỉ một điếu thuốc rồi nói: - Trưởng phòng Long, có một việc cần phải tâm sự với anh. Lúc này phương án chọn lựa cán bộ công khai đã tiến vào giai đoạn quan trọng, ánh mắt mọi người đều nhìn vào chằm chằm, đây là thời điểm mà phòng tổ chức của chúng ta dựng lên quyền uy, đồng thời cũng đẩy chính chúng ta lên đầu sóng ngọn gió. Vào thời điểm mấu chốt này, anh là phó phòng tổ chức, anh nên làm tốt công tác phòng ngừa chu đáo, anh nên hiểu rõ điều này.
Long Điền Hỉ nghe rõ lời phân phó cực kỳ trịnh trọng của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng hiểu ý nghĩ của lãnh đạo là gì. Hắn là một phó phòng nắm công tác chọn lựa cán bộ công khai lần này, hắn căn bản có thể nói là không dám về nhà sớm, chỉ cần hắn về nhà, dù sớm hay muộn thì cũng có người đang chờ. Tất nhiên những người này có thể vào trong nhà hắn, tất nhiên thân phận của bọn họ căn bản là không tầm thường, ví tránh né đòn công kích từ những người kia, Long Điền Hỉ chủ yếu không chịu ở nhà vào thời gian này.
- Trưởng phòng Vương, xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực xử lý thật tốt phương diện nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không để xuất hiện cạm bẫy. Long Điền Hỉ tỏ thái độ rất rõ ràng, tuy hắn biết rõ Diêu Trung Tắc căn bản có ý nghĩ của riêng mình ở sự kiện này, thế nhưng bây giờ hắn không còn đường lui, mặc kệ là như thế nào thì hắn đã bị xem là người của Vương Tử Quân, hắn không thể đi giữa đường thì chuyển đội ngũ. Lúc này hắn chỉ có thể tập trung tinh thần đi trên một con đường mà thôi.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bảo trì sự công chính chính là điều kiện tiên quyết của phương án chọn lựa cán bộ công khai lần này, chúng ta cần phải đưa những cán bộ vĩ đại lên vị trí phù hợp để bọn họ có thể phát triển, anh nên nắm thật chắc nguyên tắc này.
Hai người đang trò chuyện với nhau thì điện thoại trong phòng của Vương Tử Quân vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình báo số, sau đó nghe máy.
Người gọi điện thoại đến chính là Vương Giải Phóng, trong điện thoại Vương Giải Phóng nói cho Vương Tử Quân hai chuyện, thế nhưng hai sự kiện này có thể quy nạp lại làm một. Trước tiên là chuyện tai nạn xe, vì điều tra chiếc xe gây ra tai nạn mà cảnh sát giao thông thành phố Lữ Xuyên đã phái ra lực lượng mạnh nhất của mình.
Thế nhưng Tả Trung Minh xem như không may mà chết, vì chiếc camera trên đường vừa đúng lúc duy tu, cũng không có được hình ảnh về chiếc xe gây tai nạn. Sự kiện này gây khó khăn rất lớn cho cảnh sát Lữ Xuyên, vì vậy mà hiện tại căn bản còn chưa cho ra chút manh mối nào.
Một việc khác chính là gia đình của Tả Trung Minh đi dến ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, khi đó bí thư Lý của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Chiết Giang đã tự mình tiếp đãi người nhà của Tả Trung Minh. Lúc đó tâm tình của người nhà Tả Trung Minh căn bản là cực kỳ kích động, tuy đã giải thích mãi nhưng người nhà của Tả Trung Minh cho rằng sự kiện tại nạn xe lần này căn bản không phải là ngoài ý muốn, rõ ràng là một vụ cố ý dàn xếp giết người.
Bí thư Lý Đạo Toàn tuy cố gắng trấn an người nhà của Tả Trung Minh, thế nhưng hắn vẫn phản ánh vấn đề của gia đình Tả Trung Minh lên hội nghị thường ủy tỉnh ủy Chiết Giang. Trong hội nghị Lý Đạo Toàn tỏ ra cực kỳ xúc động, mặc dù nói năng rất có chừng mực, nhưng sau khi nói ra kết quả điều tra của cảnh sát giao thông, thái độ của hắn căn bản là rất đáng suy nghĩ: Việc này phải để cho cục công an tỉnh xử lý.
Vương Tử Quân nghe lời chuyển đạt của Vương Giải Phóng mà hoàn toàn có thể nghĩ ra được tình cảnh hiện tại của chú mình. Hắn căn bản khá hiểu rõ Nhị thúc Vương Giải Phóng, chú Giải Phóng công tác trong quan trường lâu năm, chút trí tuệ này là phải có, nhưng xảy ra chuyện này thì căn bản cũng không cảm thấy dễ chịu.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói lời an ủi: - Nhị thúc, chúng ta căn bản không có chút vấn đề thì không nên quá quan tâm, mặc kệ Tả Trung Minh gặp tai nạn xe là ngoài ý muốn hay nguyên nhân gì khác, đều không có chút liên hệ nào với chúng ta. Mới đó mà một người mất đi tính mạng của mình, tuy chúng ta đồng tình nhưng căn bản phải bảo trì thái độ xứng đáng của mình.
- Đặc biệt là ngài, ngài nhất định phải xử lý lạnh nhạt sự kiện này, ngài cứ yên tâm, tất cả sẽ nhanh chóng qua đi mà thôi.
Vương Giải Phóng ở bên kia trầm ngâm một lúc rồi mới khẽ nói: - Tử Quân, chú có quan hệ khá tốt với vài người trong cục công an tỉnh, nếu không tôi gọi điện thoại đốc xúc bọn họ, để cho bọn họ nhanh chóng bắt người gây ra tai nạn?
Tuy giọng điệu của Vương Giải Phóng căn bản là khá tốt thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể nghe được có chút bất an. Hắn cố tình oán trách Vương Giải Phóng căn bản là quá lo lắng, thế nhưng lời đến bên miệng lại sửa đổi: - Nhị thúc, bây giờ ngài cũng đừng nên làm gì cả, bọn họ sở dĩ hoài nghi chúng ta không phải là vì sự kiện Đại Dã Quốc Tế sao? Nếu không có chuyện này, có ai lại liên lạc cái chết của Tả Trung Minh với chúng ta?
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và hai hàng chân mày đã giãn ra, hắn cười cười nói với Long Điền Hỉ: - Trưởng phòng Long, chuyện này cứ xử lý dựa theo những gì chúng ta trao đổi vừa rồi.
Long Điền Hỉ tuy không nghe được những lời nói của Vương Giải Phóng, thế nhưng hắn vẫn sinh ra cảm giác như đứng đống lửa ngồi đống than. Hắn căn cứ vào những câu nói của Vương Tử Quân mà biết được đó là chuyện gì, làm cho hắn nghe và cảm thấy cực kỳ không yên.
Lúc này dù là đi hay ở thì đều căn bản không phù hợp, cuối cùng hắn chọn phương án đứng yên bất động giống như chưa từng biết cái gì. Nhưng lúc này hắn biết rõ, cho dù hắn giả vờ như không nghe và hiểu điều gì, thế nhưng Vương Tử Quân cũng biết hắn có nghe thấy được.
Gần đây chỉ cần có mặt Vương Tử Quân thì Long Điền Hỉ luôn yêu cầu mình cẩn thận lời nói và hành động, căn bản không nói dư thừa nửa chữ, chuyện dư thừa cũng không muốn nghe. Nói thật thì hắn làm như vậy chủ yếu là vì cẩn thận mà thôi. Phải biết rằng trước kia hắn thường nói nhiều, giọng điệu sắc bén, ngữ điệu mạnh mẽ. Nhưng dưới ánh mắt sáng như đuốc của Vương Tử Quân, nếu như hắn không giữ miệng, căn bản rơi vào hình tượng không giữ mồm giữ miệng, như vậy sao có thể tiến lên?
Thật sự là không may, vì sao Vương Tử Quân lại nhận điện thoại vào lúc này? Vốn chỉ là một sự việc mất hai phút là xong, chỉ cần hai phút sau thì Long Điền Hỉ sẽ không còn ở lại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, bây giờ sao lại khéo như vậy?
Long Điền Hỉ thầm cảm thấy hối hận cuống quýt, thế nhưng hắn lại cung kính nói: - Trưởng phòng Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt.
Vương Tử Quân cười cười, Long Điền Hỉ tuy cố gắng che giấu cảm giác xấu hổ của mình, thế nhưng tất cả biểu hiện của hắn lại rơi cả vào trong mắt Vương Tử Quân.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân căn bản cũng giả vờ như không biết tâm tính của Long Điền Hỉ, hắn nói thêm hai câu chuyện phiếm với Long Điền Hỉ, sau đó chuẩn bị cho đối phương rời đi. Đúng lúc này điện thoại trong phòng làm việc của hắn lại vang lên.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số rồi nhanh chóng nhận điện thoại. Long Điền Hỉ đứng bên kia có chút chần chờ, hắn vừa rồi đã hấp thu kinh nghiệm, bây giờ nên rời đi ngay. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng muốn đi của Long Điền Hỉ, hắn khoát tay áo cho đối phương chờ một chút.
- Bí thư Diệp, chào ngài, tôi là Vương Tử Quân. Ngay sau khi nối thông điện thoại thì Vương Tử Quân trầm giọng nói với người đầu dây bên kia. Câu nói này của Vương Tử Quân làm cho Long Điền Hỉ biết rõ người gọi điện thoại đến chính là bí thư Diệp Thừa Dân.
Giọng nói hùng hậu của Diệp Thừa Dân truyền đến từ đầu dây bên kia. Tuy Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng cũng không phải lúc nào cũng phải báo cáo công tác với Diệp Thừa Dân, vì vậy số lần gặp mặt của hai bên cũng không phải là quá nhiều.
Sau khi nói vài câu chuyện nhà thì Diệp Thừa Dân nói: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi nghe nói công tác chọn lựa cán bộ công khai lần này đã đi đến giai đoạn cuối cùng, phòng tổ chức của các cậu có kế hoạch gì không?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ nói: - Bí thư Diệp, bây giờ ngài có thời gian không? Nếu không tôi đến phòng làm việc của ngài báo cáo một chút?
Diệp Thừa Dân căn bản là không bao giờ không hoan nghênh yêu cầu muốn báo cáo công tác của Vương Tử Quân, thế là cũng không do dự mà nói cậu cứ đến. Sau khi cúp điện thoại của Diệp Thừa Dân, Vương Tử Quân nói với Long Điền Hỉ: - Trưởng phòng Long, anh cầm theo tài liệu chọn lựa cán bộ công khai lần này đến đây, tôi đi gặp bí thư Diệp.
Long Điền Hỉ đã chuẩn bị rất tốt những tài liệu này, thế nên nhanh chóng đưa một phần tài liệu đến bàn làm việc của Vương Tử Quân. Sau đó Vương Tử Quân nhanh chóng cầm theo tài liệu đi đến khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy Nam Giang.
Hai khu văn phòng không cách nhau quá xa, Vương Tử Quân cũng thường đi qua, thế cho nên không ai không biết vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Vương Tử Quân này. Những người cảm thấy không đủ thân phận thì căn bản không tự chủ được phải nhường đường, còn những người thấy thân phận của mình là phù hợp thì tiến lên chào hỏi Vương Tử Quân, trên mặt kẻ nào cũng treo nụ cười cực kỳ nhiệt tình.
Vương Tử Quân căn bản sẽ mỉm cười đáp lại sự nhiệt tình của người chung quanh. Tuy hắn chưa quá quen thuộc mọi người thế nhưng vẫn phải biểu hiện sự khiêm tốn, vì lúc này hắn căn bản không chỉ đại biểu cho chính mình.
- Chào trưởng phòng Vương. Khi Vương Tử Quân đi đến khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, cục trưởng cục công an Chân Hồng Lỗi đi đến cổng, khi thấy Vương Tử Quân thì Chân Hồng Lỗi nhanh chóng mở miệng chào hỏi.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không thể quên ân oán với Chân Hồng Lỗi, hắn đã cho Chân Hồng Lỗi một đả kích nặng nề, cũng vì một đòn này mà Chân Hồng Lỗi căn bản là người có tư cách tiến lên làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Nam Giang, nhưng bây giờ tư cách đó đã không còn.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Chân Hồng Lỗi, hắn thầm nghĩ, nụ cười của đối phương căn bản có bao nhiêu thành ý? Nếu như nói người trong tỉnh nước hận mình nhất là ai, hắn căn bản không thể xác định, thế nhưng trong số năm cái tên đứng đầu tuyệt đối phải có mặt Chân Hồng Lỗi.
Lúc này Chân Hồng Lỗi xuất hiện ở đây cũng không phải là vô duyên vô cớ, trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, thế nhưng hắn lại dùng giọng nhiệt tình nói: - Chào cục trưởng Chân, chúng ta đã lâu không gặp, anh vẫn tốt đấy chứ?
Chân Hồng Lỗi căn bản không phải là người khéo ăn nói, vì vậy sau khi hàn huyên hai câu với Vương Tử Quân thì nhanh chóng rời đi. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị rời đi thì chợt nghe Chân Hồng Lỗi đột nhiên nói: - Trưởng phòng Vương, ngài có cảm thấy câu nói lưới trời tuy thưa mà khó lọt có đúng không?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đen nhẻm của Chân Hồng Lỗi, hắn nào không hiểu rõ ý nghĩ của đối phương? Xem ra có một số việc căn bản không phân biệt biên giới, Chân Hồng Lỗi bây giờ dùng sự kiện kia để châm chọc chính mình.
Vương Tử Quân không biết tâm tình của Chân Hồng Lỗi là gì, lần này Chân Hồng Lỗi đến văn phòng tỉnh ủy chủ yếu là vì muốn tranh thủ vị trí bí thư ủy ban tư pháp mà Vương Tử Quân vừa để lại. Nếu như vị trí kia có thể bỏ trống nửa năm, như vậy hắn sẽ xóa đi xử phạt đảng, sẽ thuận tiện tiến lên. Chỉ cần lãnh đạo ngầm đồng ý thì căn bản không gì là không được.
Nhưng yêu cầu này của Chân Hồng Lỗi căn bản không được Diệp Thừa Dân đồng ý, dù là Chử Vận Phong cũng không thông qua. Chân Hồng Lỗi cảm thấy nổi giận, hắn nhìn Vương Tử Quân tỏ ra cực kỳ ung dung, thế là trong lòng thầm hận tên khốn làm cho mình rơi vào tình huống khó chịu lúc này.
Nếu Vương Tử Quân không tỏ ra cực kỳ ung dung thì Chân Hồng Lỗi dù có thế nào thì với tính cách xưa nay sẽ không dám nói ra những lời ngầm hại người như vậy.
Vương Tử Quân nhìn Chân Hồng Lỗi, hắn khẽ cười nói: - Tôi cực kỳ tin tưởng vào câu nói này. Cục trưởng Chân, anh là cục trưởng cục công an tỉnh, anh nên coi đó là lời răn dạy, chỉ khi nào anh có ý nghĩ như vậy, mới có thể làm cho đám tội phạm phải kính sợ.
Vương Tử Quân nói tuy dõng dạc nhưng trong lòng cũng không thoải mái. Ngay cả một người với cấp bậc như Chân Hồng Lỗi cũng dám dùng chuyện này để tạo nên định luận với mình, như vậy tuyến trên sẽ nghĩ thế nào, lực ảnh hưởng sẽ ra sao?
Sau khi Khuất Chấn Hưng mở cửa phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, lúc này Diệp Thừa Dân với tinh thần thoải mái nhanh chóng ngồi xuống ghế sa lông trò chuyện với Vương Tử Quân. Sau khi nghe xong phương án của Vương Tử Quân về sự kiện chọn lựa cán bộ công khai lần này, Diệp Thừa Dân căn bản cho ra vài chỉ thị theo đúng nguyên tắc.
Diệp Thừa Dân nói ra những lời này thật ra cũng đã là những lời nói trước đó khi thực hiện phương án chọn lựa cán bộ công khai. Bây giờ lão lên tiếng, căn bản có hương vị nhai đi nhai lại một sự việc. Diệp Thừa Dân là một vị bí thư tỉnh ủy cũng không phải người thích nói nhảm nhàm chán, từng chỉ thị của lão căn bản đều phải được chứng thực rõ ràng.
"Nhưng bí thư Diệp có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bí thư Diệp cũng chuẩn bị..." Khi Vương Tử Quân đang thầm suy nghĩ như vậy, lúc này bí thư Diệp chợt thay đổi chủ đề: - Trưởng phòng Tử Quân, dạo này chuyện gia đình thế nào?
Vương Tử Quân nhìn Diệp Thừa Dân lơ đãng hỏi một câu, trong lòng chợt hiểu ý nghĩ của bí thư là gì. Lúc này Diệp Thừa Dân nói lời quan tâm cũng không phải là nhà mình có chuyện gì hay không, chủ yếu là vì chuyện khác.
Cũng vì nguyên nhân này mà Diệp Thừa Dân mới gọi Vương Tử Quân đến phòng làm việc của mình. Tuy Vương Tử Quân đoán được tâm tư của Diệp Thừa Dân, thế nhưng hắn lại cảm thấy lòng mình lạnh tanh.
Nhưng cảm giác này Vương Tử Quân căn bản không thể nói ra, vì vậy hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Cám ơn bí thư Diệp quan tâm, chuyện nhà tôi căn bản là rất tốt.
- Vậy thì tốt rồi, trưởng phòng Tử Quân, chuyện lớn khi xảy ra thường phải chú ý sức khỏe, tuy cậu còn trẻ nhưng sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, tôi cũng không hy vọng cậu công tác mệt mỏi trên cương vị của mình. Diệp Thừa Dân nói rồi thay đổi chủ đề: - Đầu năm thì tỉnh ủy sẽ tiến hành nhiệm kỳ mới, cậu nên hiểu rõ điều này.
Vương Tử Quân là một người nắm mũ quan của tất cả cán bộ trong tỉnh, hắn căn bản sẽ không thể không nghe những tin tức đang bùng phát lên như vậy. Một khi vị trí phó phòng thường vụ phải thay đổi, tất nhiên bí thư Vương sẽ xem xét một người mình nói gì nghe nấy như Long Điền Hỉ. Hơn nữa bản thân Long Điền Hỉ căn bản là có điều kiện bản thân vượt qua thử thách, đã nhận chức phó phòng tổ chức được vài năm, dù là phương diện lý lịch công tác hay năng lực đều căn bản là đồng chí bất khuất.
- Trưởng phòng Vương, ngài tìm tôi sao? Mặc kệ người ngoài nói thế nào thì Long Điền Hỉ cũng không bao giờ chịu để lộ ra thái độ của mình, hắn công tác cực kỳ tuân thủ một nguyên tắc, chính là tôn trọng Vương Tử Quân. Mỗi ngày hắn đều nhắn nhủ mình cố gắng công tác, xử lý tất cả đều có hồi âm, người vật rõ ràng.
Vương Tử Quân ném cho Long Điền Hỉ một điếu thuốc rồi nói: - Trưởng phòng Long, có một việc cần phải tâm sự với anh. Lúc này phương án chọn lựa cán bộ công khai đã tiến vào giai đoạn quan trọng, ánh mắt mọi người đều nhìn vào chằm chằm, đây là thời điểm mà phòng tổ chức của chúng ta dựng lên quyền uy, đồng thời cũng đẩy chính chúng ta lên đầu sóng ngọn gió. Vào thời điểm mấu chốt này, anh là phó phòng tổ chức, anh nên làm tốt công tác phòng ngừa chu đáo, anh nên hiểu rõ điều này.
Long Điền Hỉ nghe rõ lời phân phó cực kỳ trịnh trọng của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng hiểu ý nghĩ của lãnh đạo là gì. Hắn là một phó phòng nắm công tác chọn lựa cán bộ công khai lần này, hắn căn bản có thể nói là không dám về nhà sớm, chỉ cần hắn về nhà, dù sớm hay muộn thì cũng có người đang chờ. Tất nhiên những người này có thể vào trong nhà hắn, tất nhiên thân phận của bọn họ căn bản là không tầm thường, ví tránh né đòn công kích từ những người kia, Long Điền Hỉ chủ yếu không chịu ở nhà vào thời gian này.
- Trưởng phòng Vương, xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực xử lý thật tốt phương diện nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không để xuất hiện cạm bẫy. Long Điền Hỉ tỏ thái độ rất rõ ràng, tuy hắn biết rõ Diêu Trung Tắc căn bản có ý nghĩ của riêng mình ở sự kiện này, thế nhưng bây giờ hắn không còn đường lui, mặc kệ là như thế nào thì hắn đã bị xem là người của Vương Tử Quân, hắn không thể đi giữa đường thì chuyển đội ngũ. Lúc này hắn chỉ có thể tập trung tinh thần đi trên một con đường mà thôi.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bảo trì sự công chính chính là điều kiện tiên quyết của phương án chọn lựa cán bộ công khai lần này, chúng ta cần phải đưa những cán bộ vĩ đại lên vị trí phù hợp để bọn họ có thể phát triển, anh nên nắm thật chắc nguyên tắc này.
Hai người đang trò chuyện với nhau thì điện thoại trong phòng của Vương Tử Quân vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình báo số, sau đó nghe máy.
Người gọi điện thoại đến chính là Vương Giải Phóng, trong điện thoại Vương Giải Phóng nói cho Vương Tử Quân hai chuyện, thế nhưng hai sự kiện này có thể quy nạp lại làm một. Trước tiên là chuyện tai nạn xe, vì điều tra chiếc xe gây ra tai nạn mà cảnh sát giao thông thành phố Lữ Xuyên đã phái ra lực lượng mạnh nhất của mình.
Thế nhưng Tả Trung Minh xem như không may mà chết, vì chiếc camera trên đường vừa đúng lúc duy tu, cũng không có được hình ảnh về chiếc xe gây tai nạn. Sự kiện này gây khó khăn rất lớn cho cảnh sát Lữ Xuyên, vì vậy mà hiện tại căn bản còn chưa cho ra chút manh mối nào.
Một việc khác chính là gia đình của Tả Trung Minh đi dến ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, khi đó bí thư Lý của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Chiết Giang đã tự mình tiếp đãi người nhà của Tả Trung Minh. Lúc đó tâm tình của người nhà Tả Trung Minh căn bản là cực kỳ kích động, tuy đã giải thích mãi nhưng người nhà của Tả Trung Minh cho rằng sự kiện tại nạn xe lần này căn bản không phải là ngoài ý muốn, rõ ràng là một vụ cố ý dàn xếp giết người.
Bí thư Lý Đạo Toàn tuy cố gắng trấn an người nhà của Tả Trung Minh, thế nhưng hắn vẫn phản ánh vấn đề của gia đình Tả Trung Minh lên hội nghị thường ủy tỉnh ủy Chiết Giang. Trong hội nghị Lý Đạo Toàn tỏ ra cực kỳ xúc động, mặc dù nói năng rất có chừng mực, nhưng sau khi nói ra kết quả điều tra của cảnh sát giao thông, thái độ của hắn căn bản là rất đáng suy nghĩ: Việc này phải để cho cục công an tỉnh xử lý.
Vương Tử Quân nghe lời chuyển đạt của Vương Giải Phóng mà hoàn toàn có thể nghĩ ra được tình cảnh hiện tại của chú mình. Hắn căn bản khá hiểu rõ Nhị thúc Vương Giải Phóng, chú Giải Phóng công tác trong quan trường lâu năm, chút trí tuệ này là phải có, nhưng xảy ra chuyện này thì căn bản cũng không cảm thấy dễ chịu.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói lời an ủi: - Nhị thúc, chúng ta căn bản không có chút vấn đề thì không nên quá quan tâm, mặc kệ Tả Trung Minh gặp tai nạn xe là ngoài ý muốn hay nguyên nhân gì khác, đều không có chút liên hệ nào với chúng ta. Mới đó mà một người mất đi tính mạng của mình, tuy chúng ta đồng tình nhưng căn bản phải bảo trì thái độ xứng đáng của mình.
- Đặc biệt là ngài, ngài nhất định phải xử lý lạnh nhạt sự kiện này, ngài cứ yên tâm, tất cả sẽ nhanh chóng qua đi mà thôi.
Vương Giải Phóng ở bên kia trầm ngâm một lúc rồi mới khẽ nói: - Tử Quân, chú có quan hệ khá tốt với vài người trong cục công an tỉnh, nếu không tôi gọi điện thoại đốc xúc bọn họ, để cho bọn họ nhanh chóng bắt người gây ra tai nạn?
Tuy giọng điệu của Vương Giải Phóng căn bản là khá tốt thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể nghe được có chút bất an. Hắn cố tình oán trách Vương Giải Phóng căn bản là quá lo lắng, thế nhưng lời đến bên miệng lại sửa đổi: - Nhị thúc, bây giờ ngài cũng đừng nên làm gì cả, bọn họ sở dĩ hoài nghi chúng ta không phải là vì sự kiện Đại Dã Quốc Tế sao? Nếu không có chuyện này, có ai lại liên lạc cái chết của Tả Trung Minh với chúng ta?
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và hai hàng chân mày đã giãn ra, hắn cười cười nói với Long Điền Hỉ: - Trưởng phòng Long, chuyện này cứ xử lý dựa theo những gì chúng ta trao đổi vừa rồi.
Long Điền Hỉ tuy không nghe được những lời nói của Vương Giải Phóng, thế nhưng hắn vẫn sinh ra cảm giác như đứng đống lửa ngồi đống than. Hắn căn cứ vào những câu nói của Vương Tử Quân mà biết được đó là chuyện gì, làm cho hắn nghe và cảm thấy cực kỳ không yên.
Lúc này dù là đi hay ở thì đều căn bản không phù hợp, cuối cùng hắn chọn phương án đứng yên bất động giống như chưa từng biết cái gì. Nhưng lúc này hắn biết rõ, cho dù hắn giả vờ như không nghe và hiểu điều gì, thế nhưng Vương Tử Quân cũng biết hắn có nghe thấy được.
Gần đây chỉ cần có mặt Vương Tử Quân thì Long Điền Hỉ luôn yêu cầu mình cẩn thận lời nói và hành động, căn bản không nói dư thừa nửa chữ, chuyện dư thừa cũng không muốn nghe. Nói thật thì hắn làm như vậy chủ yếu là vì cẩn thận mà thôi. Phải biết rằng trước kia hắn thường nói nhiều, giọng điệu sắc bén, ngữ điệu mạnh mẽ. Nhưng dưới ánh mắt sáng như đuốc của Vương Tử Quân, nếu như hắn không giữ miệng, căn bản rơi vào hình tượng không giữ mồm giữ miệng, như vậy sao có thể tiến lên?
Thật sự là không may, vì sao Vương Tử Quân lại nhận điện thoại vào lúc này? Vốn chỉ là một sự việc mất hai phút là xong, chỉ cần hai phút sau thì Long Điền Hỉ sẽ không còn ở lại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, bây giờ sao lại khéo như vậy?
Long Điền Hỉ thầm cảm thấy hối hận cuống quýt, thế nhưng hắn lại cung kính nói: - Trưởng phòng Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt.
Vương Tử Quân cười cười, Long Điền Hỉ tuy cố gắng che giấu cảm giác xấu hổ của mình, thế nhưng tất cả biểu hiện của hắn lại rơi cả vào trong mắt Vương Tử Quân.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân căn bản cũng giả vờ như không biết tâm tính của Long Điền Hỉ, hắn nói thêm hai câu chuyện phiếm với Long Điền Hỉ, sau đó chuẩn bị cho đối phương rời đi. Đúng lúc này điện thoại trong phòng làm việc của hắn lại vang lên.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số rồi nhanh chóng nhận điện thoại. Long Điền Hỉ đứng bên kia có chút chần chờ, hắn vừa rồi đã hấp thu kinh nghiệm, bây giờ nên rời đi ngay. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng muốn đi của Long Điền Hỉ, hắn khoát tay áo cho đối phương chờ một chút.
- Bí thư Diệp, chào ngài, tôi là Vương Tử Quân. Ngay sau khi nối thông điện thoại thì Vương Tử Quân trầm giọng nói với người đầu dây bên kia. Câu nói này của Vương Tử Quân làm cho Long Điền Hỉ biết rõ người gọi điện thoại đến chính là bí thư Diệp Thừa Dân.
Giọng nói hùng hậu của Diệp Thừa Dân truyền đến từ đầu dây bên kia. Tuy Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng cũng không phải lúc nào cũng phải báo cáo công tác với Diệp Thừa Dân, vì vậy số lần gặp mặt của hai bên cũng không phải là quá nhiều.
Sau khi nói vài câu chuyện nhà thì Diệp Thừa Dân nói: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi nghe nói công tác chọn lựa cán bộ công khai lần này đã đi đến giai đoạn cuối cùng, phòng tổ chức của các cậu có kế hoạch gì không?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ nói: - Bí thư Diệp, bây giờ ngài có thời gian không? Nếu không tôi đến phòng làm việc của ngài báo cáo một chút?
Diệp Thừa Dân căn bản là không bao giờ không hoan nghênh yêu cầu muốn báo cáo công tác của Vương Tử Quân, thế là cũng không do dự mà nói cậu cứ đến. Sau khi cúp điện thoại của Diệp Thừa Dân, Vương Tử Quân nói với Long Điền Hỉ: - Trưởng phòng Long, anh cầm theo tài liệu chọn lựa cán bộ công khai lần này đến đây, tôi đi gặp bí thư Diệp.
Long Điền Hỉ đã chuẩn bị rất tốt những tài liệu này, thế nên nhanh chóng đưa một phần tài liệu đến bàn làm việc của Vương Tử Quân. Sau đó Vương Tử Quân nhanh chóng cầm theo tài liệu đi đến khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy Nam Giang.
Hai khu văn phòng không cách nhau quá xa, Vương Tử Quân cũng thường đi qua, thế cho nên không ai không biết vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Vương Tử Quân này. Những người cảm thấy không đủ thân phận thì căn bản không tự chủ được phải nhường đường, còn những người thấy thân phận của mình là phù hợp thì tiến lên chào hỏi Vương Tử Quân, trên mặt kẻ nào cũng treo nụ cười cực kỳ nhiệt tình.
Vương Tử Quân căn bản sẽ mỉm cười đáp lại sự nhiệt tình của người chung quanh. Tuy hắn chưa quá quen thuộc mọi người thế nhưng vẫn phải biểu hiện sự khiêm tốn, vì lúc này hắn căn bản không chỉ đại biểu cho chính mình.
- Chào trưởng phòng Vương. Khi Vương Tử Quân đi đến khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, cục trưởng cục công an Chân Hồng Lỗi đi đến cổng, khi thấy Vương Tử Quân thì Chân Hồng Lỗi nhanh chóng mở miệng chào hỏi.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không thể quên ân oán với Chân Hồng Lỗi, hắn đã cho Chân Hồng Lỗi một đả kích nặng nề, cũng vì một đòn này mà Chân Hồng Lỗi căn bản là người có tư cách tiến lên làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Nam Giang, nhưng bây giờ tư cách đó đã không còn.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Chân Hồng Lỗi, hắn thầm nghĩ, nụ cười của đối phương căn bản có bao nhiêu thành ý? Nếu như nói người trong tỉnh nước hận mình nhất là ai, hắn căn bản không thể xác định, thế nhưng trong số năm cái tên đứng đầu tuyệt đối phải có mặt Chân Hồng Lỗi.
Lúc này Chân Hồng Lỗi xuất hiện ở đây cũng không phải là vô duyên vô cớ, trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, thế nhưng hắn lại dùng giọng nhiệt tình nói: - Chào cục trưởng Chân, chúng ta đã lâu không gặp, anh vẫn tốt đấy chứ?
Chân Hồng Lỗi căn bản không phải là người khéo ăn nói, vì vậy sau khi hàn huyên hai câu với Vương Tử Quân thì nhanh chóng rời đi. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị rời đi thì chợt nghe Chân Hồng Lỗi đột nhiên nói: - Trưởng phòng Vương, ngài có cảm thấy câu nói lưới trời tuy thưa mà khó lọt có đúng không?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đen nhẻm của Chân Hồng Lỗi, hắn nào không hiểu rõ ý nghĩ của đối phương? Xem ra có một số việc căn bản không phân biệt biên giới, Chân Hồng Lỗi bây giờ dùng sự kiện kia để châm chọc chính mình.
Vương Tử Quân không biết tâm tình của Chân Hồng Lỗi là gì, lần này Chân Hồng Lỗi đến văn phòng tỉnh ủy chủ yếu là vì muốn tranh thủ vị trí bí thư ủy ban tư pháp mà Vương Tử Quân vừa để lại. Nếu như vị trí kia có thể bỏ trống nửa năm, như vậy hắn sẽ xóa đi xử phạt đảng, sẽ thuận tiện tiến lên. Chỉ cần lãnh đạo ngầm đồng ý thì căn bản không gì là không được.
Nhưng yêu cầu này của Chân Hồng Lỗi căn bản không được Diệp Thừa Dân đồng ý, dù là Chử Vận Phong cũng không thông qua. Chân Hồng Lỗi cảm thấy nổi giận, hắn nhìn Vương Tử Quân tỏ ra cực kỳ ung dung, thế là trong lòng thầm hận tên khốn làm cho mình rơi vào tình huống khó chịu lúc này.
Nếu Vương Tử Quân không tỏ ra cực kỳ ung dung thì Chân Hồng Lỗi dù có thế nào thì với tính cách xưa nay sẽ không dám nói ra những lời ngầm hại người như vậy.
Vương Tử Quân nhìn Chân Hồng Lỗi, hắn khẽ cười nói: - Tôi cực kỳ tin tưởng vào câu nói này. Cục trưởng Chân, anh là cục trưởng cục công an tỉnh, anh nên coi đó là lời răn dạy, chỉ khi nào anh có ý nghĩ như vậy, mới có thể làm cho đám tội phạm phải kính sợ.
Vương Tử Quân nói tuy dõng dạc nhưng trong lòng cũng không thoải mái. Ngay cả một người với cấp bậc như Chân Hồng Lỗi cũng dám dùng chuyện này để tạo nên định luận với mình, như vậy tuyến trên sẽ nghĩ thế nào, lực ảnh hưởng sẽ ra sao?
Sau khi Khuất Chấn Hưng mở cửa phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, lúc này Diệp Thừa Dân với tinh thần thoải mái nhanh chóng ngồi xuống ghế sa lông trò chuyện với Vương Tử Quân. Sau khi nghe xong phương án của Vương Tử Quân về sự kiện chọn lựa cán bộ công khai lần này, Diệp Thừa Dân căn bản cho ra vài chỉ thị theo đúng nguyên tắc.
Diệp Thừa Dân nói ra những lời này thật ra cũng đã là những lời nói trước đó khi thực hiện phương án chọn lựa cán bộ công khai. Bây giờ lão lên tiếng, căn bản có hương vị nhai đi nhai lại một sự việc. Diệp Thừa Dân là một vị bí thư tỉnh ủy cũng không phải người thích nói nhảm nhàm chán, từng chỉ thị của lão căn bản đều phải được chứng thực rõ ràng.
"Nhưng bí thư Diệp có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bí thư Diệp cũng chuẩn bị..." Khi Vương Tử Quân đang thầm suy nghĩ như vậy, lúc này bí thư Diệp chợt thay đổi chủ đề: - Trưởng phòng Tử Quân, dạo này chuyện gia đình thế nào?
Vương Tử Quân nhìn Diệp Thừa Dân lơ đãng hỏi một câu, trong lòng chợt hiểu ý nghĩ của bí thư là gì. Lúc này Diệp Thừa Dân nói lời quan tâm cũng không phải là nhà mình có chuyện gì hay không, chủ yếu là vì chuyện khác.
Cũng vì nguyên nhân này mà Diệp Thừa Dân mới gọi Vương Tử Quân đến phòng làm việc của mình. Tuy Vương Tử Quân đoán được tâm tư của Diệp Thừa Dân, thế nhưng hắn lại cảm thấy lòng mình lạnh tanh.
Nhưng cảm giác này Vương Tử Quân căn bản không thể nói ra, vì vậy hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Cám ơn bí thư Diệp quan tâm, chuyện nhà tôi căn bản là rất tốt.
- Vậy thì tốt rồi, trưởng phòng Tử Quân, chuyện lớn khi xảy ra thường phải chú ý sức khỏe, tuy cậu còn trẻ nhưng sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, tôi cũng không hy vọng cậu công tác mệt mỏi trên cương vị của mình. Diệp Thừa Dân nói rồi thay đổi chủ đề: - Đầu năm thì tỉnh ủy sẽ tiến hành nhiệm kỳ mới, cậu nên hiểu rõ điều này.
/1843
|