- Cậu bé, chú là người đại diện của công ty, không phải là chó sói trong chuyện cô gái quàng khăn đỏ, chỉ cần cháu và dì cùng gia nhập liên minh công ty của chú, chú đảm bảo chỉ sau một năm sẽ làm cho hai dì cháu nổi tiếng khắp nam bắc.
Triệu Đạt Tinh nói rồi quay sang Mạc Tiểu Bắc:
- Tiểu thư, xe lửa không cần phải đẩy, da trâu không thể thổi, hôm nay có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng của công ty chúng tôi đang hoạt động mạnh mẽ, thật sự rất có danh tiếng.
Mạc Tiểu Bắc căn bản không có tính nhẫn nại với Triệu Đạt Tinh, nàng vung tay lên thản nhiên nói:
- Mong anh giúp tôi một việc được không?
Triệu Đạt Tinh vừa nghe thấy Mạc Tiểu Bắc nói như vậy thì tỏ ra cực kỳ vui vẻ nói:
- Chị cứ nói, chỉ cần điều kiện không quá hà khắc, tôi sẽ thuyết phục công ty đồng ý ngay.
Mạc Tiểu Bắc nhướng mày rồi thản nhiên nói:
- Anh có ba hoa thế nào thì tôi cũng không hứng thú, vì vậy mong anh đừng quấy rầy chúng tôi được không?
Mạc Tiểu Bắc tỏ thái độ lạnh lùng rõ ràng là một pháp bảo cực kỳ khả quan. Triệu Đạt Tinh nhìn gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của Mạc Tiểu Bắc, hắn thật sự cảm thấy rất tiếc nuối. Nếu như hắn kéo được một người như nàng vào trong công ty, chỉ cần đầu tư vào một chút, đảm bảo sẽ không thua kém Liêu An Như.
- Tiểu thư, chị cũng đừng xem tôi là tên lừa đảo, tôi thật sự là người đại diện của công ty Vô Hạn Động Cảm, nếu như ngài không tin thì ngày hôm nay công ty chúng tôi có một buổi tiệc lớn ở đường Thiện Sơn, chỉ cần ngài tham gia, một đêm tôi sẽ trả cho chị một triệu.
Triệu Đạt Tinh cũng không chịu bỏ qua đơn giản như vậy.
Mạc Tiểu Bắc nhìn Triệu Đạt Tinh mà trầm mặc không nói lời nào. Trạng thái này của Mạc Tiểu Bắc rơi vào trong mắt Triệu Đạt Tinh, hắn thầm nghĩ người phụ nữ đầy quyến rũ kia đã động tâm, thế cho nên xoa xoa hai bàn tay nói:
- Mong chị tin tưởng tôi, đúng là như vậy, là một triệu.
- Tôi mong anh đi cho, tôi không muốn nói chuyện với ngài.
Mạc Tiểu Bắc chán ghét quay đầu kéo tay Tiểu Bảo Nhi chuẩn bị rời đi.
- Tiểu thư, có một triệu lợi nhuận, thậm chí chị còn có thể được thấy nhiều người cực kỳ có thực lực, bọn họ có thể giúp cho mộng tưởng của chị thành sự thật.
Triệu Đạt Tinh nghĩ đến số tiền mình nhận được khi giới thiệu được một người đẹp vào trong công ty, thế là căn bản không chịu bỏ qua.
Tiểu Bảo Nhi căn bản không thích Triệu Đạt Tinh, lúc này thấy đối phương còn lên tiếng thì nó giậm chân nói:
- Sao chú lại phiền phức như vậy, chú nghe không hiểu hay là lãng tai rối? Nếu tiếp tục làm phiền mẹ tôi, như vậy tôi sẽ báo cảnh sát.
- Cái gì? Mẹ của cậu?
Triệu Đạt Tinh thật sự lắp bắp kinh hãi, một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ như vậy mà đã làm mẹ rồi? Khi hắn đang ngây người thì Mạc Tiểu Bắc đã đi đến bên cạnh Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không muốn so đo với Triệu Đạt Tinh, hắn ôm lấy Tiểu Bảo Nhi rồi chuẩn bị đi lên đỉnh núi.
Triệu Đạt Tinh có chút do dự, sau đó hắn chạy đến:
- Tiểu thư, à, phu nhân, một triệu đấy, chẳng lẽ ngài bỏ qua sao? Kính xin ngài suy xét một chút.
- Thật xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú, đừng quấy rầy chúng tôi.
Vương Tử Quân suy xét và hiểu ngay ngành nghề gì dễ dàng kiếm tiền như vậy, hắn dùng ánh mắt căm tức nhìn Triệu Đạt Tinh rồi dùng giọng lạnh lùng nói.
Triệu Đạt Tinh nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, hắn không hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác chột dạ. Hắn định mở miệng nói vài lời cuối cùng, thế nhưng đành phải nuốt xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ chồng Vương Tử Quân bỏ đi.
- Một đóa hoa lài cắm bãi cứt trâu.
Triệu Đạt Tinh hung hăng mắng một câu.
Vương Tử Quân căn bản không thèm quan tâm đến Triệu Đạt Tinh. Đối với hắn thì đây chỉ là chuyện nhỏ xen vào chuyện lớn, hắn vất vả lắm mới có thời gian rảnh đi cùng vợ và con trai, tất nhiên không muốn chuyện nhỏ kia ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
- Bố, một triệu nhiều lắm sao?
Tiểu Bảo Nhi thật sự không biết nghĩ thế nào, khi lên đến đỉnh núi thì nó giữ chặt cánh tay của Vương Tử Quân rồi hỏi.
Vương Tử Quân véo gương mặt mập mạp của con trai, sau đó cười ha hả nói:
- Đối với bố của con thì số tiền này là không ít, là tiền lương cả đời bố, thế nhưng đối với mẹ con thì chỉ là chút tiền nhỏ nhặt, mẹ con là người giàu có đấy nhé.
Tiểu Bảo Nhi cúi đầu suy tư một lúc, sau đó nó đột nhiên nói:
- Bố, như vậy bố là trai bao của mẹ sao?
Vương Tử Quân thật sự trợn mắt há mồm, hắn nhìn gương mặt chăm chú của con trai, thật sự không biết nói gì cho phải.
Vương Tử Quân nhìn con trai đang lệch đầu chờ câu trả lời, hắn không khỏi cúi người cười hỏi con trai:
- Tiểu Bảo Nhi, con nghe ai nói đến hai chữ trai bao kia vậy?
- À, hôm trước con nghe thấy cô giáo con gọi điện thoại, nói là nghèo kiết xác, không cần trai bao.
Tiểu Bảo Nhi dùng giọng điệu vô tội nói.
Bí thư Vương chợt á khẩu không thể lên tiếng, không ngờ tư duy của con trai mình lại là như vậy, liên hệ sự việc quá nhanh chóng. Khi hắn đang nghĩ phương án uốn nắn suy nghĩ của con trai, chợt nghe Tiểu Bảo Nhi dùng giọng chính đáng nói:
- Bố, sau này con lớn lên cũng sẽ học tập theo bố, tìm một người có tiền bao con như mẹ với bố vậy.
Vương Tử Quân nghe lời của con trai mà thật sự là áp lực rất lớn, Mạc Tiểu Bắc đứng ở bên cạnh lại liên tục cười vì lời nói của con trai mình.
Cả nhà ba người nở nụ cười vui vẻ, tiếng cười truyền xuống bên dưới. Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi đang nhắm mắt buồn ngủ ghé sát vào Mạc Tiểu Bắc, hắn khẽ nói:
- Để cho anh ôm con một chút.
- Không cần, con trai đang buồn ngủ.
Mạc Tiểu Bắc dịu dàng vỗ vỗ vào người Tiểu Bảo Nhi, nàng khẽ nói. Vương Tử Quân nhất quyết phải tiến lên ôm cho được, Mạc Tiểu Bắc trừng mắt nhìn hắn nói:
- Anh giữ một lát rồi đưa cho em, không thì nó sẽ tỉnh lại mất.
Vương Tử Quân lúc này đã thở hồng hộc vì mệt sau khi leo núi, Mạc Tiểu Bắc căn bản là người thường xuyên rèn luyện thể thao, thế cho nên hắn căn bản khó thể nào so sánh được.
Cả nhà ba người lại đi xuống dưới núi, Vương Tử Quân định đi lấy xe, chợt thấy hai ba người thanh niên chạy đến. Tên thanh niên đi đầu nhìn thấy Vương Tử Quân thì vung tay múa chân nói:
- Con bà nó, thằng kia, khi nào thì trả nợ cho ông?
Tên thanh niên kia hét lên làm cho Vương Tử Quân chợt sững sờ. Hắn đưa mắt nhìn tên thanh niên, dù trong lòng tức giận thế nhưng cũng không thèm quan tâm. Với thân phận của hắn vào lúc này căn bản không cần tranh cường hiếu thắng với đám côn đồ đầu đường xó chợ.
Tên thanh niên kia thấy Vương Tử Quân không thèm quan tâm đến mình, hắn càng tỏ ra không chút kiêng nể gì, nhanh chóng tiến lên tát Vương Tử Quân rồi mở miệng mắng:
- Con bà mày, không nghe thấy ông mày nói gì sao?
Vương Tử Quân căn bản không khách khí với bàn tay đang đánh về phía mình, hắn vươn tay giữ lấy bàn tay của đối phương rồi lạnh lùng nói:
- Anh muốn làm gì?
Vương Tử Quân tuy yếu hơn Mạc Tiểu Bắc một chút thế nhưng lực lượng vẫn lớn hơn tên thanh niên này. Hắn vừa ra tay thì tên thanh niên kia đã đau đến mức trợn mắt há mồm, gương mặt cực kỳ khó coi. Tuy đau nhưng hắn không dám lên tiếng, chỉ có thể phân phó anh em ở bên cạnh:
- Con bà nó, chúng mày nhanh lên, đánh nó cho tao.
Đám côn đồ đi theo vừa nghe đại ca nói ra tay thì máu nóng bùng lên, nhanh chóng xách ống tuýp sắp lao về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tuyệt đối không ngờ gặp phải tình huống như thế này, hắn vừa định ra tay thì Mạc Tiểu Bắc đã chạy đến. Nàng đặt con trai xuống rồi nhanh chóng tiến lên đón chào đám côn đồ.
Chuyện kế tiếp căn bản là không có vấn đề, chỉ sau vài phút đám côn đồ đã bị Mạc Tiểu Bắc đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Triệu Đạt Tinh đứng nhìn cách đó không xa, hắn không ngờ người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng kia lại có công phu mạnh mẽ như vậy, chỉ sau vài phút đã đánh ngã một đám lâu la của mình.
- Điều này...Đại ca, anh xem...
Triệu Đạt Tinh nhìn tên đại ca đứng bên cạnh rồi dùng giọng không yên nói.
- Ha ha ha, người phụ nữ như vậy mới có hương vị, không ngờ ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này lại có thể tìm được chim quý, cậu làm rất tốt.
Người nọ nói rồi lấy điện thoại ra bấm vài số, sau đó đặt điện thoại xuống.
Triệu Đạt Tinh không ngờ mình chẳng những không bị mắng mà còn nhận được lời tán dương của lãnh đạo, thế nên hắn nhanh chóng dùng giọng kính sợ nịnh hót:
- Đại ca, căn bản là đám thuộc hạ không thể theo kịp trình độ thưởng thức của ngài.
Vương Tử Quân nhìn đám người ngã xuống đất, hắn nhíu mày rồi nói với Mạc Tiểu Bắc:
- Đi thôi, chuyện này để xử lý sau.
Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu, nàng ôm Tiểu Bảo Nhi đi lên xe. Nhưng xe của bọn họ còn chưa kịp chạy ra khỏi bãi đậu xe, ba chiếc xe cảnh sát chạy đến. Một tên cảnh sát bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, hắn vừa xuống xe thì cho ra một hiệu lệnh yêu cầu dừng xe.
Vương Tử Quân nhìn thấy cảnh sát đến nhanh như vậy thì vẻ mặt càng không tốt đẹp gì. Tuy nhiều chuyện hắn căn bản là không biết, thế nhưng dựa vào kinh nghiệm thì hắn biết đám người này đến tìm mình vào lúc này để làm gì.
Sau khi xe chậm rãi dừng lại thì Vương Tử Quân mở cửa xuống xe, viên cảnh sát nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi lạnh giọng nói:
- Vừa rồi anh đả thương những người kia sao?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua viên cảnh sát, sau đó hắn thản nhiên nói:
- Trước khi nói chuyện anh phải cho tôi xem giấy chứng nhận thân phận.
- Hừ, hiểu pháp luật sao? Sợ tôi đây làm giả sao? Được, cho anh nhìn cũng không sao.
Tên cảnh sát nói rồi lấy một tờ giấy chứng nhận quơ quơ trước mặt Vương Tử Quân, sau đó nói ngay:
- Anh khả nghi đánh nhau gây rối, mau theo tôi một chuyến.
- Tôi còn chưa thấy rõ giấy chứng nhận thân phận của anh, để cho tôi xem lại một chút.
Vương Tử Quân thật sự nổi giận, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tên cảnh sát trước mặt, sau đó nói tiếp.
Nhưng lúc này tên cảnh sát căn bản không quan tâm đến Vương Tử Quân, hắn vung tay với những người đi theo phía sau:
- Đưa hắn ta lên xe.
Đám người đi theo phía sau nhận được lệnh của chỉ huy thì nhanh chóng tiến lên. Vương Tử Quân càng căm tức, hắn dùng giọng lạnh lùng nói:
- Các anh phá án như vậy sao? Đánh nhau cũng không phải chỉ là một mình tôi, sao không đưa bọn họ theo? Anh xem bọn họ bên kia đang cầm cái gì vậy?
Vương Tử Quân chỉ vào đám côn đồ đang nằm rên rỉ trên mặt đất, lúc này đám người kia còn cầm gậy gỗ và tuýp sắt, chỉ cần nhìn qua là biết ngay đó là hạng người gì.
Nhưng tên cảnh sát làm như không thấy được gì, hắn cười hì hì nói:
- Tôi không thấy gì cả, chỉ biết anh đánh người, thế nên mang đi cho tôi.
Vương Tử Quân nhìn tên cảnh sát kia rồi lạnh lùng nói:
- Tốt, tôi đi với anh một chuyến.
Vương Tử Quân nói rồi lấy điện thoại gọi cho Đoạn Văn Đống, tên cảnh sát kia thấy Vương Tử Quân gọi điện thoại thì nhanh chóng tiến lên cướp lấy điện thoại của Vương Tử Quân.
Đám cảnh sát đi theo cũng nhanh chóng xông về phía Vương Tử Quân.
Mạc Tiểu Bắc ôm Tiểu Bảo Nhi xuống xe, nàng buông Tiểu Bảo Nhi ra rồi đi về phía đám cảnh sát.
Vương Tử Quân lui một bước, hắn dùng giọng nhàn nhạt nói với Mạc Tiểu Bắc:
- Không nên ra tay, chúng ta lên xe.
Vương Tử Quân nói rồi kéo Tiểu Bảo Nhi lên xe, Mạc Tiểu Bắc cũng đi theo lên xe.
Vương Tử Quân khóa cửa xe lại rồi gọi điện thoại cho Đoạn Văn Đống. Đoạn Văn Đống vốn cho rằng Vương Tử Quân có chuyện gì muốn nói, hắn tươi cười vui vẻ nhưng chợt nghe Vương Tử Quân nói:
- Tôi đang ở bãi đậu xe núi Tiểu Phong Sơn, anh đến ngay đi.
Vương Tử Quân gọi điện thoại quá ngắn làm cho Đoạn Văn Đống căn bản không kịp phản ứng, sau đó nhanh chóng cúp máy, điều này làm cho Đoạn Văn Đống cảm thấy có gì đó rất xấu. Núi Tiểu Phong Sơn làm sao vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Hôm nay vốn là ngày nghỉ, nhưng sau khi Vương Tử Quân gọi điện thoại thì Đoạn Văn Đống nhanh chóng mặt chế phục chạy đi, sau đó vừa đi vừa gọi cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hồng.
Đám cảnh sát kia không ngờ Vương Tử Quân trốn trong xe không chịu đi ra, sau khi vỗ vỗ vào cửa xe không thấy Vương Tử Quân đi ra, thế là một tên nổi giận đập mạnh hai cái lên cửa kính.
- Mẹ, con sợ.
Tiểu Bảo Nhi tuy còn nhỏ và cực kỳ lanh trí, thế nhưng nó sinh trưởng trong một gia đình tốt, nào đã thấy qua cảnh tượng này? Lúc này nó không khỏi nhào vào lòng mẹ, sợ hãi ôm lấy mẹ nói.
Mạc Tiểu Bắc tuy là người có tính tình lạnh lùng thế nhưng lại cực kỳ quan tâm đến con trai của mình. Nàng nhìn con trai rồi lại nhìn Vương Tử Quân, sau đó chợt nói:
- Em có giấy chứng nhận sử dụng súng, nếu không thì trước tiên đuổi đám người này đi cái đã.
Vương Tử Quân vốn đang nổi giận đùng đùng nhưng nghe lời của Mạc Tiểu Bắc thì chợt sợ ngây cả người. Hắn biết rõ ý nghĩ của vợ mình, nếu như tiếp tục kéo dài thì nàng chỉ sợ là không nhịn được.
- Không cần, Đoạn Văn Đống sẽ đến ngay.
Vương Tử Quân vỗ vỗ lên vai Mạc Tiểu Bắc rồi khẽ an ủi.
Khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đang trò chuyện với nhau thì Triệu Đạt Tinh và tên đại ca đã đi đến trước xe của Vương Tử Quân. Lúc này tên cảnh sát mặc đồng phục đang lớn tiếng yêu cầu Vương Tử Quân ra khỏi xe, khi nhìn thấy Triệu Đạt Tinh và tên đại ca kia đi đến thì nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn nói"
- Chào giám đốc Triệu.
- À, đồn trưởng Hào, hôm nay vất vả cho anh rồi.
Tên đại ca kia nói rồi chỉ về phía chiếc xe của Vương Tử Quân:
- Người này thiếu nợ tôi một triệu, còn đánh người của tôi, hy vọng đồn trưởng Hào có thể mở rộng chính nghĩa.
Đồn trưởng Hào biết người này là ai, tuy hắn cảm thấy khinh bỉ lý do của đối phương thế nhưng lại nở nụ cười sáng lạn nói:
- Ông chủ Tại cứ yên tâm, chuyện của ngài là chuyện của tôi, thiếu nợ thì phải trả, đây căn bản là chuyện quá rõ ràng, lát nữa tôi sẽ đưa hắn ra trả tiền lại cho ngài.
- Ha ha ha, như vậy thì cảm ơn cậu. Đúng rồi, cậu Hào, bọn họ trốn trong xe cũng không tốt, tôi thấy nên đưa bọn họ ra khỏi xe, sau đó đưa xe đi sửa, xưởng sửa chữa của tôi cũng cách đây không quá xa.
Khi ông chủ Tại đang nói chuyện thì điện thoại chợt vang lên.
Ông chủ Tại lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua sau đó nụ cười trên mặt tăng thêm vài phần, hắn cười ha hả nói với đầu dây bên kia:
- Cậu đấy à, mọi người đều đến rồi sao? Ha ha ha, tôi lần này chuẩn bị không ít mỹ nữ, anh em ta sẽ chơi đùa vui vẻ một chút. Tôi còn có chút việc ở bên ngoài, lát nữa sẽ quay lại. Tối nay tụ hội căn bản sẽ cực kỳ kích thích, tất nhiên sẽ cực kỳ tuyệt vời.
Đồn trưởng Hào nghe thấy ông chủ Tại nói như vậy thì nuốt nước miếng, hắn biết rõ ông chủ Tại nói tụ hội là có ý gì. Hắn biết chắc cấp bậc của buổi tiệc như vậy căn bản không phải là mình, dù là lãnh đạo trực tiếp của mình cũng không có phần.
Mười phút sau một chiếc xe mười hai chỗ mở còi ưu tiên của cục công an thành phố chạy đến, những chiếc xe khác đều dạt sang hai bên. Lúc này ở bãi đậu xe, đám côn đồ đang đau đớn rên rỉ lại nhanh chóng đi về phía xe của Vương Tử Quân.
- Con bà nó, mau đi ra, nếu không ông cho chúng mày biết tay.
Triệu Đạt Tinh nói rồi quay sang Mạc Tiểu Bắc:
- Tiểu thư, xe lửa không cần phải đẩy, da trâu không thể thổi, hôm nay có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng của công ty chúng tôi đang hoạt động mạnh mẽ, thật sự rất có danh tiếng.
Mạc Tiểu Bắc căn bản không có tính nhẫn nại với Triệu Đạt Tinh, nàng vung tay lên thản nhiên nói:
- Mong anh giúp tôi một việc được không?
Triệu Đạt Tinh vừa nghe thấy Mạc Tiểu Bắc nói như vậy thì tỏ ra cực kỳ vui vẻ nói:
- Chị cứ nói, chỉ cần điều kiện không quá hà khắc, tôi sẽ thuyết phục công ty đồng ý ngay.
Mạc Tiểu Bắc nhướng mày rồi thản nhiên nói:
- Anh có ba hoa thế nào thì tôi cũng không hứng thú, vì vậy mong anh đừng quấy rầy chúng tôi được không?
Mạc Tiểu Bắc tỏ thái độ lạnh lùng rõ ràng là một pháp bảo cực kỳ khả quan. Triệu Đạt Tinh nhìn gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của Mạc Tiểu Bắc, hắn thật sự cảm thấy rất tiếc nuối. Nếu như hắn kéo được một người như nàng vào trong công ty, chỉ cần đầu tư vào một chút, đảm bảo sẽ không thua kém Liêu An Như.
- Tiểu thư, chị cũng đừng xem tôi là tên lừa đảo, tôi thật sự là người đại diện của công ty Vô Hạn Động Cảm, nếu như ngài không tin thì ngày hôm nay công ty chúng tôi có một buổi tiệc lớn ở đường Thiện Sơn, chỉ cần ngài tham gia, một đêm tôi sẽ trả cho chị một triệu.
Triệu Đạt Tinh cũng không chịu bỏ qua đơn giản như vậy.
Mạc Tiểu Bắc nhìn Triệu Đạt Tinh mà trầm mặc không nói lời nào. Trạng thái này của Mạc Tiểu Bắc rơi vào trong mắt Triệu Đạt Tinh, hắn thầm nghĩ người phụ nữ đầy quyến rũ kia đã động tâm, thế cho nên xoa xoa hai bàn tay nói:
- Mong chị tin tưởng tôi, đúng là như vậy, là một triệu.
- Tôi mong anh đi cho, tôi không muốn nói chuyện với ngài.
Mạc Tiểu Bắc chán ghét quay đầu kéo tay Tiểu Bảo Nhi chuẩn bị rời đi.
- Tiểu thư, có một triệu lợi nhuận, thậm chí chị còn có thể được thấy nhiều người cực kỳ có thực lực, bọn họ có thể giúp cho mộng tưởng của chị thành sự thật.
Triệu Đạt Tinh nghĩ đến số tiền mình nhận được khi giới thiệu được một người đẹp vào trong công ty, thế là căn bản không chịu bỏ qua.
Tiểu Bảo Nhi căn bản không thích Triệu Đạt Tinh, lúc này thấy đối phương còn lên tiếng thì nó giậm chân nói:
- Sao chú lại phiền phức như vậy, chú nghe không hiểu hay là lãng tai rối? Nếu tiếp tục làm phiền mẹ tôi, như vậy tôi sẽ báo cảnh sát.
- Cái gì? Mẹ của cậu?
Triệu Đạt Tinh thật sự lắp bắp kinh hãi, một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ như vậy mà đã làm mẹ rồi? Khi hắn đang ngây người thì Mạc Tiểu Bắc đã đi đến bên cạnh Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không muốn so đo với Triệu Đạt Tinh, hắn ôm lấy Tiểu Bảo Nhi rồi chuẩn bị đi lên đỉnh núi.
Triệu Đạt Tinh có chút do dự, sau đó hắn chạy đến:
- Tiểu thư, à, phu nhân, một triệu đấy, chẳng lẽ ngài bỏ qua sao? Kính xin ngài suy xét một chút.
- Thật xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú, đừng quấy rầy chúng tôi.
Vương Tử Quân suy xét và hiểu ngay ngành nghề gì dễ dàng kiếm tiền như vậy, hắn dùng ánh mắt căm tức nhìn Triệu Đạt Tinh rồi dùng giọng lạnh lùng nói.
Triệu Đạt Tinh nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, hắn không hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác chột dạ. Hắn định mở miệng nói vài lời cuối cùng, thế nhưng đành phải nuốt xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ chồng Vương Tử Quân bỏ đi.
- Một đóa hoa lài cắm bãi cứt trâu.
Triệu Đạt Tinh hung hăng mắng một câu.
Vương Tử Quân căn bản không thèm quan tâm đến Triệu Đạt Tinh. Đối với hắn thì đây chỉ là chuyện nhỏ xen vào chuyện lớn, hắn vất vả lắm mới có thời gian rảnh đi cùng vợ và con trai, tất nhiên không muốn chuyện nhỏ kia ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
- Bố, một triệu nhiều lắm sao?
Tiểu Bảo Nhi thật sự không biết nghĩ thế nào, khi lên đến đỉnh núi thì nó giữ chặt cánh tay của Vương Tử Quân rồi hỏi.
Vương Tử Quân véo gương mặt mập mạp của con trai, sau đó cười ha hả nói:
- Đối với bố của con thì số tiền này là không ít, là tiền lương cả đời bố, thế nhưng đối với mẹ con thì chỉ là chút tiền nhỏ nhặt, mẹ con là người giàu có đấy nhé.
Tiểu Bảo Nhi cúi đầu suy tư một lúc, sau đó nó đột nhiên nói:
- Bố, như vậy bố là trai bao của mẹ sao?
Vương Tử Quân thật sự trợn mắt há mồm, hắn nhìn gương mặt chăm chú của con trai, thật sự không biết nói gì cho phải.
Vương Tử Quân nhìn con trai đang lệch đầu chờ câu trả lời, hắn không khỏi cúi người cười hỏi con trai:
- Tiểu Bảo Nhi, con nghe ai nói đến hai chữ trai bao kia vậy?
- À, hôm trước con nghe thấy cô giáo con gọi điện thoại, nói là nghèo kiết xác, không cần trai bao.
Tiểu Bảo Nhi dùng giọng điệu vô tội nói.
Bí thư Vương chợt á khẩu không thể lên tiếng, không ngờ tư duy của con trai mình lại là như vậy, liên hệ sự việc quá nhanh chóng. Khi hắn đang nghĩ phương án uốn nắn suy nghĩ của con trai, chợt nghe Tiểu Bảo Nhi dùng giọng chính đáng nói:
- Bố, sau này con lớn lên cũng sẽ học tập theo bố, tìm một người có tiền bao con như mẹ với bố vậy.
Vương Tử Quân nghe lời của con trai mà thật sự là áp lực rất lớn, Mạc Tiểu Bắc đứng ở bên cạnh lại liên tục cười vì lời nói của con trai mình.
Cả nhà ba người nở nụ cười vui vẻ, tiếng cười truyền xuống bên dưới. Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi đang nhắm mắt buồn ngủ ghé sát vào Mạc Tiểu Bắc, hắn khẽ nói:
- Để cho anh ôm con một chút.
- Không cần, con trai đang buồn ngủ.
Mạc Tiểu Bắc dịu dàng vỗ vỗ vào người Tiểu Bảo Nhi, nàng khẽ nói. Vương Tử Quân nhất quyết phải tiến lên ôm cho được, Mạc Tiểu Bắc trừng mắt nhìn hắn nói:
- Anh giữ một lát rồi đưa cho em, không thì nó sẽ tỉnh lại mất.
Vương Tử Quân lúc này đã thở hồng hộc vì mệt sau khi leo núi, Mạc Tiểu Bắc căn bản là người thường xuyên rèn luyện thể thao, thế cho nên hắn căn bản khó thể nào so sánh được.
Cả nhà ba người lại đi xuống dưới núi, Vương Tử Quân định đi lấy xe, chợt thấy hai ba người thanh niên chạy đến. Tên thanh niên đi đầu nhìn thấy Vương Tử Quân thì vung tay múa chân nói:
- Con bà nó, thằng kia, khi nào thì trả nợ cho ông?
Tên thanh niên kia hét lên làm cho Vương Tử Quân chợt sững sờ. Hắn đưa mắt nhìn tên thanh niên, dù trong lòng tức giận thế nhưng cũng không thèm quan tâm. Với thân phận của hắn vào lúc này căn bản không cần tranh cường hiếu thắng với đám côn đồ đầu đường xó chợ.
Tên thanh niên kia thấy Vương Tử Quân không thèm quan tâm đến mình, hắn càng tỏ ra không chút kiêng nể gì, nhanh chóng tiến lên tát Vương Tử Quân rồi mở miệng mắng:
- Con bà mày, không nghe thấy ông mày nói gì sao?
Vương Tử Quân căn bản không khách khí với bàn tay đang đánh về phía mình, hắn vươn tay giữ lấy bàn tay của đối phương rồi lạnh lùng nói:
- Anh muốn làm gì?
Vương Tử Quân tuy yếu hơn Mạc Tiểu Bắc một chút thế nhưng lực lượng vẫn lớn hơn tên thanh niên này. Hắn vừa ra tay thì tên thanh niên kia đã đau đến mức trợn mắt há mồm, gương mặt cực kỳ khó coi. Tuy đau nhưng hắn không dám lên tiếng, chỉ có thể phân phó anh em ở bên cạnh:
- Con bà nó, chúng mày nhanh lên, đánh nó cho tao.
Đám côn đồ đi theo vừa nghe đại ca nói ra tay thì máu nóng bùng lên, nhanh chóng xách ống tuýp sắp lao về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tuyệt đối không ngờ gặp phải tình huống như thế này, hắn vừa định ra tay thì Mạc Tiểu Bắc đã chạy đến. Nàng đặt con trai xuống rồi nhanh chóng tiến lên đón chào đám côn đồ.
Chuyện kế tiếp căn bản là không có vấn đề, chỉ sau vài phút đám côn đồ đã bị Mạc Tiểu Bắc đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Triệu Đạt Tinh đứng nhìn cách đó không xa, hắn không ngờ người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng kia lại có công phu mạnh mẽ như vậy, chỉ sau vài phút đã đánh ngã một đám lâu la của mình.
- Điều này...Đại ca, anh xem...
Triệu Đạt Tinh nhìn tên đại ca đứng bên cạnh rồi dùng giọng không yên nói.
- Ha ha ha, người phụ nữ như vậy mới có hương vị, không ngờ ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này lại có thể tìm được chim quý, cậu làm rất tốt.
Người nọ nói rồi lấy điện thoại ra bấm vài số, sau đó đặt điện thoại xuống.
Triệu Đạt Tinh không ngờ mình chẳng những không bị mắng mà còn nhận được lời tán dương của lãnh đạo, thế nên hắn nhanh chóng dùng giọng kính sợ nịnh hót:
- Đại ca, căn bản là đám thuộc hạ không thể theo kịp trình độ thưởng thức của ngài.
Vương Tử Quân nhìn đám người ngã xuống đất, hắn nhíu mày rồi nói với Mạc Tiểu Bắc:
- Đi thôi, chuyện này để xử lý sau.
Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu, nàng ôm Tiểu Bảo Nhi đi lên xe. Nhưng xe của bọn họ còn chưa kịp chạy ra khỏi bãi đậu xe, ba chiếc xe cảnh sát chạy đến. Một tên cảnh sát bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, hắn vừa xuống xe thì cho ra một hiệu lệnh yêu cầu dừng xe.
Vương Tử Quân nhìn thấy cảnh sát đến nhanh như vậy thì vẻ mặt càng không tốt đẹp gì. Tuy nhiều chuyện hắn căn bản là không biết, thế nhưng dựa vào kinh nghiệm thì hắn biết đám người này đến tìm mình vào lúc này để làm gì.
Sau khi xe chậm rãi dừng lại thì Vương Tử Quân mở cửa xuống xe, viên cảnh sát nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi lạnh giọng nói:
- Vừa rồi anh đả thương những người kia sao?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua viên cảnh sát, sau đó hắn thản nhiên nói:
- Trước khi nói chuyện anh phải cho tôi xem giấy chứng nhận thân phận.
- Hừ, hiểu pháp luật sao? Sợ tôi đây làm giả sao? Được, cho anh nhìn cũng không sao.
Tên cảnh sát nói rồi lấy một tờ giấy chứng nhận quơ quơ trước mặt Vương Tử Quân, sau đó nói ngay:
- Anh khả nghi đánh nhau gây rối, mau theo tôi một chuyến.
- Tôi còn chưa thấy rõ giấy chứng nhận thân phận của anh, để cho tôi xem lại một chút.
Vương Tử Quân thật sự nổi giận, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tên cảnh sát trước mặt, sau đó nói tiếp.
Nhưng lúc này tên cảnh sát căn bản không quan tâm đến Vương Tử Quân, hắn vung tay với những người đi theo phía sau:
- Đưa hắn ta lên xe.
Đám người đi theo phía sau nhận được lệnh của chỉ huy thì nhanh chóng tiến lên. Vương Tử Quân càng căm tức, hắn dùng giọng lạnh lùng nói:
- Các anh phá án như vậy sao? Đánh nhau cũng không phải chỉ là một mình tôi, sao không đưa bọn họ theo? Anh xem bọn họ bên kia đang cầm cái gì vậy?
Vương Tử Quân chỉ vào đám côn đồ đang nằm rên rỉ trên mặt đất, lúc này đám người kia còn cầm gậy gỗ và tuýp sắt, chỉ cần nhìn qua là biết ngay đó là hạng người gì.
Nhưng tên cảnh sát làm như không thấy được gì, hắn cười hì hì nói:
- Tôi không thấy gì cả, chỉ biết anh đánh người, thế nên mang đi cho tôi.
Vương Tử Quân nhìn tên cảnh sát kia rồi lạnh lùng nói:
- Tốt, tôi đi với anh một chuyến.
Vương Tử Quân nói rồi lấy điện thoại gọi cho Đoạn Văn Đống, tên cảnh sát kia thấy Vương Tử Quân gọi điện thoại thì nhanh chóng tiến lên cướp lấy điện thoại của Vương Tử Quân.
Đám cảnh sát đi theo cũng nhanh chóng xông về phía Vương Tử Quân.
Mạc Tiểu Bắc ôm Tiểu Bảo Nhi xuống xe, nàng buông Tiểu Bảo Nhi ra rồi đi về phía đám cảnh sát.
Vương Tử Quân lui một bước, hắn dùng giọng nhàn nhạt nói với Mạc Tiểu Bắc:
- Không nên ra tay, chúng ta lên xe.
Vương Tử Quân nói rồi kéo Tiểu Bảo Nhi lên xe, Mạc Tiểu Bắc cũng đi theo lên xe.
Vương Tử Quân khóa cửa xe lại rồi gọi điện thoại cho Đoạn Văn Đống. Đoạn Văn Đống vốn cho rằng Vương Tử Quân có chuyện gì muốn nói, hắn tươi cười vui vẻ nhưng chợt nghe Vương Tử Quân nói:
- Tôi đang ở bãi đậu xe núi Tiểu Phong Sơn, anh đến ngay đi.
Vương Tử Quân gọi điện thoại quá ngắn làm cho Đoạn Văn Đống căn bản không kịp phản ứng, sau đó nhanh chóng cúp máy, điều này làm cho Đoạn Văn Đống cảm thấy có gì đó rất xấu. Núi Tiểu Phong Sơn làm sao vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Hôm nay vốn là ngày nghỉ, nhưng sau khi Vương Tử Quân gọi điện thoại thì Đoạn Văn Đống nhanh chóng mặt chế phục chạy đi, sau đó vừa đi vừa gọi cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hồng.
Đám cảnh sát kia không ngờ Vương Tử Quân trốn trong xe không chịu đi ra, sau khi vỗ vỗ vào cửa xe không thấy Vương Tử Quân đi ra, thế là một tên nổi giận đập mạnh hai cái lên cửa kính.
- Mẹ, con sợ.
Tiểu Bảo Nhi tuy còn nhỏ và cực kỳ lanh trí, thế nhưng nó sinh trưởng trong một gia đình tốt, nào đã thấy qua cảnh tượng này? Lúc này nó không khỏi nhào vào lòng mẹ, sợ hãi ôm lấy mẹ nói.
Mạc Tiểu Bắc tuy là người có tính tình lạnh lùng thế nhưng lại cực kỳ quan tâm đến con trai của mình. Nàng nhìn con trai rồi lại nhìn Vương Tử Quân, sau đó chợt nói:
- Em có giấy chứng nhận sử dụng súng, nếu không thì trước tiên đuổi đám người này đi cái đã.
Vương Tử Quân vốn đang nổi giận đùng đùng nhưng nghe lời của Mạc Tiểu Bắc thì chợt sợ ngây cả người. Hắn biết rõ ý nghĩ của vợ mình, nếu như tiếp tục kéo dài thì nàng chỉ sợ là không nhịn được.
- Không cần, Đoạn Văn Đống sẽ đến ngay.
Vương Tử Quân vỗ vỗ lên vai Mạc Tiểu Bắc rồi khẽ an ủi.
Khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đang trò chuyện với nhau thì Triệu Đạt Tinh và tên đại ca đã đi đến trước xe của Vương Tử Quân. Lúc này tên cảnh sát mặc đồng phục đang lớn tiếng yêu cầu Vương Tử Quân ra khỏi xe, khi nhìn thấy Triệu Đạt Tinh và tên đại ca kia đi đến thì nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn nói"
- Chào giám đốc Triệu.
- À, đồn trưởng Hào, hôm nay vất vả cho anh rồi.
Tên đại ca kia nói rồi chỉ về phía chiếc xe của Vương Tử Quân:
- Người này thiếu nợ tôi một triệu, còn đánh người của tôi, hy vọng đồn trưởng Hào có thể mở rộng chính nghĩa.
Đồn trưởng Hào biết người này là ai, tuy hắn cảm thấy khinh bỉ lý do của đối phương thế nhưng lại nở nụ cười sáng lạn nói:
- Ông chủ Tại cứ yên tâm, chuyện của ngài là chuyện của tôi, thiếu nợ thì phải trả, đây căn bản là chuyện quá rõ ràng, lát nữa tôi sẽ đưa hắn ra trả tiền lại cho ngài.
- Ha ha ha, như vậy thì cảm ơn cậu. Đúng rồi, cậu Hào, bọn họ trốn trong xe cũng không tốt, tôi thấy nên đưa bọn họ ra khỏi xe, sau đó đưa xe đi sửa, xưởng sửa chữa của tôi cũng cách đây không quá xa.
Khi ông chủ Tại đang nói chuyện thì điện thoại chợt vang lên.
Ông chủ Tại lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua sau đó nụ cười trên mặt tăng thêm vài phần, hắn cười ha hả nói với đầu dây bên kia:
- Cậu đấy à, mọi người đều đến rồi sao? Ha ha ha, tôi lần này chuẩn bị không ít mỹ nữ, anh em ta sẽ chơi đùa vui vẻ một chút. Tôi còn có chút việc ở bên ngoài, lát nữa sẽ quay lại. Tối nay tụ hội căn bản sẽ cực kỳ kích thích, tất nhiên sẽ cực kỳ tuyệt vời.
Đồn trưởng Hào nghe thấy ông chủ Tại nói như vậy thì nuốt nước miếng, hắn biết rõ ông chủ Tại nói tụ hội là có ý gì. Hắn biết chắc cấp bậc của buổi tiệc như vậy căn bản không phải là mình, dù là lãnh đạo trực tiếp của mình cũng không có phần.
Mười phút sau một chiếc xe mười hai chỗ mở còi ưu tiên của cục công an thành phố chạy đến, những chiếc xe khác đều dạt sang hai bên. Lúc này ở bãi đậu xe, đám côn đồ đang đau đớn rên rỉ lại nhanh chóng đi về phía xe của Vương Tử Quân.
- Con bà nó, mau đi ra, nếu không ông cho chúng mày biết tay.
/1843
|