Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1192: Đến tết mới xong.

/1843


Người phụ nữ kia chủ động bắt tay Lục Trạch Lương, sau đó ưu nhã mời Lục Trạch Lương đi lên lầu. Khi đi vào thang máy thì hương thơm từ trên người phụ nữ bùng ra càng làm cho xúc động trong lòng Lục Trạch Lương thêm bành trướng.

Khi thang máy nhanh chóng tiến lên thì Lục Trạch Lương mới xem như áp chế được tâm tư của mình. Khi người phụ nữ ở bên cạnh nở nụ cười khanh khách thì một gian phòng xuất hiện trước mặt hắn.

Lục Trạch Lương còn chưa kịp đi vào thì Kim Hành Thuấn đã tiến ra chào đón, hắn vừa đi vừa cười nói:

- Tôi vốn muốn đi ra tiếp đón trưởng phòng Lục, thế nhưng người biết mặt tôi là rất nhiều, tôi chỉ muốn lặng lẽ dùng cơm, thế nên mới làm phiền Tiểu Linh đi đón anh.

- Hai người thì ai tiếp đón mà chẳng được.

Lục Trạch Lương khẽ cười cười với Kim Hành Thuấn rồi dùng giọng đầy ý nghĩa nói.

Da mặt của Kim Hành Thuấn cũng không phải chỉ là dày như bình thường, hắn cười cười với Lục Trạch Lương, cũng không phản bác lại. Khi hắn đi vào cửa, Lục Trạch Lương đi theo vài phía sau, lúc này trong phòng có ba người, bọn họ thấy hai người Lục Trạch Lương đi vào thì nhanh chóng đứng lên.

Đập vào mắt Lục Trạch Lương đầu tiên chính là Chân Hồng Lỗi. Mặc dù gương mặt đối phương vẫn đen nhẻm, thế nhưng bây giờ gương mặt như vậy lại cực kỳ sáng lạn.

- Chào trưởng phòng Lục.

Chân Hồng Lỗi nhanh chóng đi ra khỏi bàn nghênh đón Lục Trạch Lương.

Lục Trạch Lương tỏ ra rất thân cận với Chân Hồng Lỗi, hắn tiến lên bắt tay đối phương rồi cười nói:

- Chào cục trưởng Chân, hai ta đã lâu rồi không có thời gian ngồi cùng nhau thì phải.

Chân Hồng Lỗi cười cười không nói gì, nếu như tư thái này xuất hiện ở tình huống gặp mặt người khác, người kia nhất định sẽ kiểm điểm, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội gặp mặt lần sau. Nhưng Chân Hồng Lỗi không mở miệng lúc này cũng không làm cho Lục Trạch Lương bất ngờ, dù sao thì tính cách của Chân Hồng Lỗi cũng là như vậy, nếu như đối phương mở miệng trò chuyện vui vẻ với mình thì cũng căn bản không phải là Chân Hồng Lỗi nữa rồi.

- Trưởng phòng, anh chỉ chú tâm đến cục trưởng Chân, cũng quên mất tôi đứng bên cạnh một lúc lâu. Tôi đại biểu cho các đồng chí nữ tính trong tỉnh mãnh liệt kháng nghị hành vi trọng nam khinh nữ của ngài.

Giọng nói phụ nữ trong trẻo vang lên, chủ tịch Tề Dự Cơ của hội liên hiệp phụ nữ tỉnh Nam Giang vang lên bên tai Lục Trạch Lương.

Tề Dự Cơ năm nay hơn bốn mươi tuổi, đã qua độ tuổi đẹp nhất của phụ nữ, thế nhưng nhìn qua thì thấy người phụ nữ này vẫn như trước.

Tề Dự Cơ là một vị chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ tỉnh Nam Giang, tất nhiên nàng càng nổi tiếng, những lời mà cánh đàn ông không dám nói thì nàng đều có thể lên tiếng.

Thậm chí có một lần đi đến nghiên cứu công tác của thành phố Lâm Hồ, một vị phó chủ tịch thành phố Lâm Hồ tiếp đãi nàng nói một câu chuyện vui, vốn chỉ là một câu chuyện nói ra cho vui thế nhưng cuối cùng lại bị nàng lên tiếng làm cho vị phó chủ tịch kia phải đỏ mặt. Thế cho nên sau này đám cán bộ Nam Giang rất ít khi nói đùa giỡn với nàng.

Lục Trạch Lương cũng vui vẻ chào đón Tề Dự Cơ, thế nhưng lại khác biệt với Chân Hồng Lỗi, hắn hoàn toàn có ưu thế với người phụ nữ này, thế cho nên trong nụ cười của hắn có vài phần ngạo nghễ.

Vị khách thứ ba trong phòng chính là phó chủ tịch thường vụ Tống Hách Kiệt của thành phố Ngiêu Cương, hắn có thái độ cực kỳ cung kính với Lục Trạch Lương. Khi Tống Hách Kiệt cung kính vươn hai tay ra bắt tay Lục Trạch Lương, lúc này Lục Trạch Lương hiểu chủ nhân của bữa cơm rượu hôm nay chính là Tống Hách Kiệt.

Chủ tịch thành phố Nghiêu Cương sắp về hưu, Tống Hách Kiệt này mời mình dùng cơm, rõ ràng là có ý nghĩ. Lục Trạch Lương cũng không có gì là tức giận với ý nghĩ của Tống Hách Kiệt, bây giờ ai ở trong quan trường mà không nghĩ biện pháp để đẩy mạnh vị trí của mình?

Lúc này Tống Hách Kiệt căn bản mời những người tai to mặt lớn trong vòng quan hệ của mình để mời Lục Trạch Lương, điều này làm cho Lục Trạch Lương cảm thấy đối phương căn bản là rất biết cách làm việc. Dù soa thì với thân phận của Tống Hách Kiệt cũng không thể nào mời được Lục Trạch Lương, Kim Hành Thuấn ra tay thì lại khác, căn bản không thể nào không mời được. Người đến tiếp khách cũng được Kim Hành Thuấn chú ý cao độ, độ nặng khá cao, căn bản có lực tác động.

Nếu như người đến tiếp khách có độ nặng quá lớn, vượt mặt cả khách chủ yếu, như vậy căn bản không dễ xử lý.

Khi mọi người ngồi xuống thì thức ăn liên tục được dâng lên. Kim Hành Thuấn để cho nhân viên phục vụ mở một chai rượu, sau đó hắn mỉm cười nói với Lục Trạch Lương:

- Anh Lục, hôm nay chúng ta uống cho thoải mái. Tôi biết rõ anh gặp việc vui thì tinh thần vui sướng, hôm nay thấy anh cực kỳ vui vẻ, có phải là nên uống nhiều một chút không?

Lục Trạch Lương hiểu Kim Hành Thuấn nói chuyện vui là chuyện gì, nhưng hắn khong mở miệng. Sau khi đưa mắt nhìn người khác một lượt, chợt nghe Tề Dự Cơ nói:

- Hai vị lãnh đạo, có chuyện gì vui cũng nên chia xẻ với chúng tôi một chút chứ?

Lục Trạch Lương không mở miệng, thế nhưng Kim Hành Thuấn lại cười nói:

- Cô không biết sao? Nếu như khong biết thì nhanh chóng uống đi.

Tề Dự Cơ cũng không phải không biết cách lên tiếng, nàng cười hì hì tiếp nhận ly rượu nói:

- Chủ tịch Kim, ly rượu này tôi nhất định sẽ uống, nhưng dù thế nào cũng phải kính trưởng phòng Lục. Có ai mà không biết trưởng phòng Lục của chúng ta ra tay căn bản không giống như người thường.

Tề Dự Cơ nói rồi nâng ly cho ra một tư thế mời rượu Lục Trạch Lương.

Phụ nữ có tuổi có khác, tất nhiên có một người phụ nữ xuất hiện trên bàn rượu thì căn bản không thiếu bầu không khí vui vẻ.

Lục Trạch Lương căn bản nâng ly lên rất có phong độ với lời mời của Tề Dự Cơ, hắn khẽ cụng ly với Tề Dự Cơ, sau đó uống nửa ly.

Tề Dự Cơ đã uống cạn ly, nàng thấy Lục Trạch Lương chỉ uống một nửa thì lập tức dùng giọng không thuận theo nói:

- Trưởng phòng Lục, mọi người đều nói cảm tình sâu sắc phải uống cạn, ngài uống một nửa có phải là có ý kiến gì với tôi không?

Lần này Lục Trạch Lương là khách chủ yếu, ngoài Kim Hành Thuấn là người mà hắn cần nể mặt thì căn bản những người khác uống bao nhiêu là tùy ý. Nếu Tống Hách Kiệt có gan nói chuyện với hắn, chưa chắn hắn đã uống cạn ly. Nhưng khi đối mặt với người phụ nữ duy nhất trên bàn rượu, Lục Trạch Lương nghe lời nói của nàng căn bản không những không cảm thấy thoải mái, ngược lại còn nở nụ cười nói:

- Đồng chí Dự Cơ, lời này căn bản là không đúng, tôi không có ý kiến gì với cô cả.

- Hì hì, Dự Cơ, ý tứ của trưởng phòng Lục là cảm tình giữa anh ấy và cô căn bản là không đủ sâu, thế cho nên không bằng cô nên làm sâu sắc thêm một chút nữa.

Kim Hành Thuấn ngồi ở bên cạnh mở miệng trêu đùa với Tề Dự Cơ.

Tề Dự Cơ căn bản là cực kỳ có kinh nghiệm với những lời trêu chọc như vậy, nàng căn bản không sợ còn dùng giọng hào sảng nói:

- Tôi cung kính không bằng tuân mệnh, hy vọng trưởng phòng Lục có thể cho tôi cơ hội này.

Có một Tề Dự Cơ nói lời bôi trơn thì bữa tiệc rượu căn bản là chủ khách đều vui vẻ. Mặc dù bữa cơm này căn bản không ai mở miệng nói đến chuyện của Tống Hách Kiệt, thế nhưng chỉ cần là người có kinh nghiệm phong phú đều biết được sự việc căn bản đã thành công.

Có Kim Hành Thuấn ra mặt, Lục Trạch Lương gật đầu, chỉ cần có cái gật đầu của Lục Trạch Lương thì xem như vị trí chủ tịch thành phố đã ở trong tay của Tống Hách Kiệt.

Hơn một giờ sau Lục Trạch Lương đã có vài phần men say, mọi người đã cơm nước so say chuẩn bị tan cuộc. Đúng lúc này Tề Dự Cơ đứng lên rót trà cho mọi người, sau đó nàng đi đến bên cạnh Lục Trạch Lương rồi mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Lục, có một việc không biết tôi có nên hỏi hay không?

Lục Trạch Lương dùng cơm xong có vẻ cực kỳ bình thản và tùy ý, hắn phất phất tay nói:

- Có chuyện gì cứ nói?

- Trưởng phòng Lục, em của tôi công tác ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy, vừa vặn lần này có điều chỉnh, cậu ấy hỏi tôi vài lần, xem khi nào thì có thể được đi xuống bên dưới.

Tề Dự Cơ dùng hai tay đưa ly trà đến trước mặt Lục Trạch Lương rồi dùng giọng dịu dàng êm ái nói.

Lục Trạch Lương cũng không tức giận, hắn tiếp nhận ly trà của Tề Dự Cơ, lại nhìn khắp bốn phía, sau đó dùng giọng có chút tự đắc nói:

- Quá trình điều động nhân sự của ủy ban tư pháp tỉnh ủy lần này có chút vấn đề, cần phải thẩm tra cẩn thận, tôi cảm thấy ít nhất thì cũng phải để qua năm.

"Qua năm? Bây giờ mới tháng chín, còn phải hơn ba tháng nữa sao?"

Nhưng đám người ngồi nơi đây đều là kẻ thông minh, vì vậy bọn họ cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài này, đoàn người nói thêm vài câu chuyện vui rồi giải tán.

Trên thế giới không có gió không lọt tường, phương diện nhân sự càng là gió mạnh thổi nhanh. Hầu như chỉ sau ba ngày thì tin tức này đã truyền đi khắp tỉnh Nam Giang. Lúc này tỉnh Nam Giang có nhiều người chú ý đến phương diện điều chỉnh nhân sự của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, mà tin tức này làm cho người ta ngẫm ra được kết quả.

Qua năm, xem ra trưởng phòng Lục căn bản không làm cho người ta đón một cái tết vui vẻ. Chu Tiến Liên là đầu sỏ của hệ thống tư pháp trong tỉnh, hắn tất nhiên rất chú ý đến điều này, sau khi nghe được tin tức thì căn bản tỏ ra rất ung dung.

Viện trưởng viện kiểm sát Kim Bồng Vẫn thì chỉ cười cười, đối với chuyện này thì hắn căn bản không mở miệng đánh giá, thế nhưng ánh mắt lại cố gắng ra vẻ như không quá quan tâm đến sự việc.

Còn những người khác thì căn bản là trầm mặc chờ đợi, bí thư Vương là người cực kỳ có thủ đoạn, cũng không phải là người dễ dàng chết yểu. Lúc này Lục Trạch Lương nói ra những lời như vậy, bí thư Vương có cho ra phản kích hay không, có thể tiến lên cáo trạng với bí thư Diệp.

Nhưng làm cho mọi người thất vọng là Vương Tử Quân căn bản giống như không nghe được những lời kia của Lục Trạch Lương, hắn vẫn tiếp tục quan tâm đến công tác của mình, nên đi kiểm tra thì đi kiểm tra, nên lên tiếng thì lên tiếng. hai ngày trước Vương Tử Quân càng cho ra lời khẳng định với công tác liên hợp đả kích hoạt động mua bán trái phép động vật hoang dã của hai ban ngành lâm nghiệp và công an trong tỉnh.

Lúc này đám người đang chờ văn kiện bổ nhiệm của phòng tổ chức trong ủy ban tư pháp vốn mong chờ bí thư Vương tiến lên giúp đỡ mình, nhưng bây giờ tâm tư của bọn họ giống như bóng cao su xì hơi, công tác khó thể phát triển mạnh mẽ. Nhưng đám người này cũng không dám mở miệng nói điều gì khác biệt, dù sao thì sự việc cũng liên quan trực tiếp đến lãnh đạo, bọn họ căn bản không dám làm gì hơn được.

Lúc này bầu không khí bi quan tràn ngập ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thậm chí có người nói nếu có được văn kiện bổ nhiệm cán bộ trước tết thì tốt quá rồi.

...

Trời thu vàng rực, đây là mùa thu hoạch của nhà nông, chủ nhật này Vương Tử Quân tranh thủ thời gian rảnh đưa vợ con đi chơi ở một ngọn núi nhỏ cách thành phố Đông Hồng hơn bốn chục kilomet.

Vẫn là chiếc xe Nissan Bluebird của Mạc Tiểu Bắc, lúc này khí trời đã thay đổi, Vương Tử Quân mặc một bộ trang phục nghỉ ngơi, căn bản là hai người so với bộ dạng nghiêm túc khi công tác ở ủy ban tư pháp vào ngày thường. Nếu như không phải là người đặc biệt thân quen, căn bản khó nhận ra người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy sức sống này chính là ủy ban tư pháp tỉnh ủy Vương Tử Quân.

Xe chạy lên núi, Vương Tử Quân nhìn cảnh tượng mở ra trước mắt mà cảm thấy tâm tình cực kỳ thả lỏng. Lúc này đối với hắn thì cảnh sắc không phải là quá đẹp, chủ yếu là vì những người thân đi bên cạnh mình.

- Bố, cho bố quả táo này.

Tiểu Bảo Nhi cầm lấy một quả táo đã được rửa sạch đưa đến cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân định khích lệ con trai một câu, chợt thấy trước khi con trai đưa quả táo cho mình, nó dùng cái miệng nhỏ nhắn cắn một cái lên vị trí đỏ nhất của quả táo, sau đó mới đưa quả táo khuyết một miếng cho mình.

Vương Tử Quân nhìn quả táo có một lổ hổng mà cười cười, hắn đưa tay vuốt ve đầu con trai. Tiểu Bảo Nhi giống như làm được việc gì đó rất hay, nó cười ha hả chạy về phía Mạc Tiểu Bắc.

Con trai vui vẻ làm cho Vương Tử Quân cũng vui lây, hắn vừa ăn táo vừa nhìn Mạc Tiểu Bắc đang ôm Tiểu Bảo Nhi, trong lòng cảm thấy thỏa mãn. Khi hắn đang thỏa mãn thì trong lòng chợt có chút áy náy, mình bây giờ đang thoải mái, còn Y Phong thì đang làm gì?

Tuy một tháng Vương Tử Quân cũng gặp mặt các nàng một hai lần, thế nhưng như vậy là đủ sao? Một cảm giác áy náy bùng phát trong lòng hắn.

Mình không phải là quá ích kỷ đấy chứ?

Khi Vương Tử Quân đang có ý nghĩ như vậy thì một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng đi đến, mục tiêu của hắn chính là Mạc Tiểu Bắc ở phía bên kia.

- Chào tiểu thư, tôi là một người của công ty giải trí Vô Hạn Động Cảm tên là Triệu Đạt Tinh, ha ha, đây là danh thiếp của tôi.

Người đàn ông kia đi đến bên cạnh rồi đưa một cái danh thiếp cho Mạc Tiểu Bắc.

Tiểu Bảo Nhi đang làm nũng trong lòng mẹ, nó căn bản không thích thú gì với một người tự nhiên chạy đến quấy rối. Nó cầm lấy tấm danh thiếp rồi hếch ngực nói:

- Ngài có chuyện gì không?

- Cậu bé, đây là dì của cháu sao?

Người đàn ông kia thấy Tiểu Bảo Nhi xinh đẹp đáng yêu thì hai mắt tỏa sáng, hắn định đưa tay vân vê gương mặt mập mạp của Tiểu Bảo Nhi, đột nhiên bị Tiểu Bảo Nhi vung tay chặn lại.

- Ngài muốn làm gì?

Tiểu Bảo Nhi thở phì phò dùng giọng không khách khí nói với người đàn ông tự giới thiệu là Triệu Đạt Tinh.

Triệu Đạt Tinh cũng không nổi giận, hắn cười ha hả nói:

- Cậu bé, cậu có muốn làm ngôi sao? Có muốn trở thành tiêu điểm của hàng vạn người, có muốn làm một tồn tại được người người quan tâm không?

- Ngài nói sao giống như trong truyện cô gái quàng khăn đỏ vậy?

Tiểu Bảo Nhi vài ngày trước đã đọc qua truyện cô gái quàng khăn đỏ, nó dùng giọng không khách khí nói với Triệu Đạt Tinh.

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status