Khi Chu Tín Quốc đang suy đoán lung tung thì thấy một chiếc xe Audi màu đen chậm rãi chạy đến. Tuy hắn chưa thấy biển số xe, thế nhưng nhìn vào kiểu dáng của chiếc xe, hắn biết đó là xe của lãnh đạo tỉnh.
Dù là vị lãnh đạo tỉnh nào thì Chu Tín Quốc cũng phải tiến lên nghênh đón. Hắn mở ba bước tiến lên, chờ xe dừng lại thì cung kính mở cửa xe.
Khi Chu Tín Quốc đang định mở miệng chào hỏi, người trong xe đi ra làm cho hắn phải chấn động. Hắn dù không tiếp xúc với các vị lãnh đạo tỉnh ủy, thế nhưng căn bản đều hiểu rõ về sơ lược lý lịch của bọn họ, hắn càng không xa lạ gì với người đang đi ra khỏi xe.
Là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân.
Cái tên này lóe lên trong đầu Chu Tín Quốc vô số lần, sở dĩ hắn nhớ rất rõ vị thường ủy tỉnh ủy này, cũng là vì đó là người đang chơi trò lật cổ tay với anh mình.
Đối phương sao lại đến đây?
Chu Tín Quốc nghĩ đến những tin tức lưu truyền thời gian qua, Chu Tiến Liên là người chiến thắng. Chu Tín Quốc xem như hiểu rõ, Tử Quân đang dùng thân phận thường ủy đến chúc thọ cho mẹ mình, cử động này đã nói quá rõ ràng, bí thư Vương xem như chịu thua anh mình.
Chủ tịch Chử sở dĩ nói Vương Tử Quân đến, có lẽ chủ tịch Chử sẽ là một trung gian ở sự kiện này.
Chu Tín Quốc cảm thấy rất khâm phục anh mình vì có thể làm cho một vị thường ủy tỉnh ủy phải chịu thua, thế nhưng lúc này hắn vẫn phải tươi cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, mời ngài vào bên trong.
Chu Tín Quốc cảm thấy Vương Tử Quân đến để nhận tội chịu thua, như vậy mình cũng phải có biểu hiện nho nhã lễ độ một chút. Người ta dù sao cũng là thường ủy tỉnh ủy, hơn nữa còn có lời nói của chủ tịch Chử, chính mình nên có biểu hiện phóng khoáng, như vậy mới có phong độ.
Vương Tử Quân cười cười bắt tay Chu Tín Quốc rồi nói:
- Chào anh, xin hỏi anh là?
- Tôi là Chu Tín Quốc, hoan nghênh bí thư Vương đến tham gia tiệc mừng thọ của mẹ tôi, ngài đến làm cho gia đình chúng tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chúc mừng, chúc mừng, hắn vừa nói vừa lấy từ trong tay Du Giang Vĩ ra một hộp lễ vật khá lớn.
Dưới sự dẫn dắt của Chu Tín Quốc, Vương Tử Quân đi vào trong phòng của mẹ Chu Tiến Liên. Hắn đến có thể nói làm cho đám khách nơi đây phải mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng cực kỳ kinh ngạc. Mặc dù Chữ Vận Phong nói còn có khách quý đến, bọn họ suy đoán ra được rất nhiều người, thế nhưng căn bản không ngờ đó lại là Vương Tử Quân.
Chu Tiến Liên cũng không ngờ Vương Tử Quân sẽ đến đây, thế nhưng sau khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì hắn chợt cảm thấy lạnh lẽo. Nếu như Vương Tử Quân muốn thì sẽ có nhiều biện pháp trừng trị mình.
Nhưng lúc này Chu Tiến Liên nhìn vào hành động của Vương Tử Quân, hắn thấy đối phương là người co được giãn được, có thể lớn có thể nhỏ, một người như vậy căn bản không thể nào là tầm thường. Trong lòng hắn liên tục bùng sóng suy nghĩ, thế nhưng biểu hiện bên ngoài lại tươi cười như hoa. Một người như vậy sao có thể xem thường chứ? Sau này mình nên chuẩn bị đầy đủ tinh thần để liên hệ với bí thư Vương mới được.
- Bí thư Tử Quân, tôi đã chờ anh được một lúc, vị này chính là cụ Chu, hôm nay là ngày mừng thọ của cụ.
Chữ Vận Phong thấy Vương Tử Quân thì mỉm cười vẫy vẫy tay, sau đó chỉ vào bà Chu rồi giới thiệu.
- Chào cụ, chúc cụ phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn.
Vương Tử Quân vừa tiếp nhận lễ vật Du Giang Vĩ đưa đến vừa mỉm cười nói với mẹ Chu Tiến Liên.
Bà Chu nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, tưởng là hậu bối nhà ai, thế là cười nói:
- Cám ơn tiểu tử cậu, mời cậu ngồi, mời ngồi.
Chu Tiến Liên tuy thật sự cảm khái nhưng lại nhanh chóng che giấu tâm tình của mình, hắn cố gắng bày ra bộ dạng cảm kích nói:
- Bí thư Vương, ngài đến tham gia tiệc mừng thọ mẹ tôi, điều này làm tôi cảm thấy rất vinh hạnh, mời ngài ngồi.
Vương Tử Quân đến tham gia làm cho Chu Tiến Liên có thêm vài phần hưng phấn. Hắn cảm thấy dù là bí thư Diệp Thừa Dân đến đây cũng không có đầy đủ mặt mũi bằng Vương Tử Quân đi đến.
Lúc này hầu như ai cũng biết Chu Tiến Liên hắn là người chiến thắng trong cuộc chiến Vương Chu, nhưng thắng lợi không tính là gì, ép Vương Tử Quân chịu thua mới là cảnh giới cao nhất.
Chủ tịch tỉnh không hỗ danh là lãnh đạo cũ của mình, mang đến cho Chu Tiến Liên một phần lễ vật lớn, căn bản là quá nể mặt mình.
Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh Chữ Vận Phong, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt làm cho người ta sinh ra cảm giác như tắm gió xuân. Lúc này hắn đưa mắt nhìn khắp bốn phía, chung quanh có không ít người có danh tiếng của tỉnh Nam Giang. Sau khi gật đầu chào hỏi, Vương Tử Quân ngạc nhiên phát hiện trong số nữ khách có người quen của mình.
- Nguyễn phu nhân, không ngờ lại gặp ngài ở chỗ này.
Vương Tử Quân ngồi không xa Tào Chân Nhi, hắn khẽ mở miệng chào hỏi.
Tào Chân Nhi cũng mỉm cười nói với Vương Tử Quân:
- Tôi cũng không ngờ gặp ngài ở chỗ này.
Tuy Tào Chân Nhi có chút ý kiến với Vương Tử Quân thế nhưng mở miệng như vậy cũng không phải là nói dối, nàng thật sự không ngờ gặp mặt Vương Tử Quân ở chỗ này, gặp mặt người đàn ông làm cho tâm tình của nàng cảm thấy rất phức tạp.
Tào Chân Nhi cảm thấy Vương Tử Quân vẫn là một người mạnh mẽ cứng rắn, năm xưa khi công tác ở tỉnh Sơn Nam, dù là đám người Hào Nhất Phong cũng không làm gì được. Có lẽ bây giờ tuy đối phương có chút ngăn trở, thế nhưng cũng không phải là người dễ cúi đầu.
Không ngờ Vương Tử Quân lại xuất hiện trong bữa tiệc mừng thọ bà Chu lần này, sự xuất hiện của hắn căn bản làm cho mọi người biết rõ ràng, đó là chịu thua, hơn nữa còn là chịu thua thuộc hạ của mình. Nếu tin tức này được truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người cảm thấy khó tưởng.
Vương Tử Quân đi vào trong tỉnh Nam Giang chẳng lẽ là rồng vào đầm lầy sao? Vô tình Tào Chân Nhi sinh ra nhiều ý nghĩ, nhưng nàng căn bản vẫn rất kính nể Vương Tử Quân, hắn là một con rồng co được giãn được, là anh hùng có thể lớn có thể nhỏ. Vì nghiệp lớn của mình trong tương lai mà chịu chút uất ức thì tính là gì? Vương Tử Quân là một người huy hoàng ở tỉnh Sơn Nam, bây giờ lại bị cấp dưới đánh bại, lại đến tham gia tiệc mừng thọ với bộ dạng như không có việc gì, điều này căn bản là đại trí tuệ, một dũng khí khó có được.
- Bí thư Tử Quân đã đến, như vậy chúng ta bắt đầu thôi.
Chữ Vận Phong nói vài câu với bà cụ, sau đó dùng giọng thương lượng nói với Chu Tiến Liên.
Giọng điệu của chủ tịch Chử rõ ràng là thương lượng, thế nhưng ai nghe vào tai cũng thấy đó là chỉ thị cao cấp nhất. Chu Tiến Liên càng không dám hiểu lệch, hắn sảng khoái đồng ý:
- Tốt, vậy chúng ta bắt đầu.
Tuy quán có không ít phòng nhưng Chu Tiến Liên vẫn thiết lập bảy tám bàn cơm ở đại sảnh lớn, bà cụ ngồi vị trí chủ tịch, những người ngồi bên cạnh chính là nữ gia quyến và chị em Tào Chân Nhi. Đám người Chữ Vận Phong được sắp xếp trên một bàn khác.
Đám đầu bếp nổi tiếng thành phố Đông Hồng căn bản là trổ hết tài năng của mình, chưa nói đến phương diện công lực thâm hậu, mức độ và hương vị cũng cực kỳ đúng chỗ. Chỉ sau vài phút thì vài món được đưa lên, đây là những món bình thường nhưng nhìn kỹ thì thấy rất bất phàm.
- Chủ tịch Chử, tôi làm đơn sơ, kính mong ngài thứ lỗi cho.
Chu Tiến Liên thấy những món ăn thông thường được đưa lên thì dùng giọng cẩn thận nói với Chữ Vận Phong.
Dù là vị lãnh đạo tỉnh nào thì Chu Tín Quốc cũng phải tiến lên nghênh đón. Hắn mở ba bước tiến lên, chờ xe dừng lại thì cung kính mở cửa xe.
Khi Chu Tín Quốc đang định mở miệng chào hỏi, người trong xe đi ra làm cho hắn phải chấn động. Hắn dù không tiếp xúc với các vị lãnh đạo tỉnh ủy, thế nhưng căn bản đều hiểu rõ về sơ lược lý lịch của bọn họ, hắn càng không xa lạ gì với người đang đi ra khỏi xe.
Là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân.
Cái tên này lóe lên trong đầu Chu Tín Quốc vô số lần, sở dĩ hắn nhớ rất rõ vị thường ủy tỉnh ủy này, cũng là vì đó là người đang chơi trò lật cổ tay với anh mình.
Đối phương sao lại đến đây?
Chu Tín Quốc nghĩ đến những tin tức lưu truyền thời gian qua, Chu Tiến Liên là người chiến thắng. Chu Tín Quốc xem như hiểu rõ, Tử Quân đang dùng thân phận thường ủy đến chúc thọ cho mẹ mình, cử động này đã nói quá rõ ràng, bí thư Vương xem như chịu thua anh mình.
Chủ tịch Chử sở dĩ nói Vương Tử Quân đến, có lẽ chủ tịch Chử sẽ là một trung gian ở sự kiện này.
Chu Tín Quốc cảm thấy rất khâm phục anh mình vì có thể làm cho một vị thường ủy tỉnh ủy phải chịu thua, thế nhưng lúc này hắn vẫn phải tươi cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, mời ngài vào bên trong.
Chu Tín Quốc cảm thấy Vương Tử Quân đến để nhận tội chịu thua, như vậy mình cũng phải có biểu hiện nho nhã lễ độ một chút. Người ta dù sao cũng là thường ủy tỉnh ủy, hơn nữa còn có lời nói của chủ tịch Chử, chính mình nên có biểu hiện phóng khoáng, như vậy mới có phong độ.
Vương Tử Quân cười cười bắt tay Chu Tín Quốc rồi nói:
- Chào anh, xin hỏi anh là?
- Tôi là Chu Tín Quốc, hoan nghênh bí thư Vương đến tham gia tiệc mừng thọ của mẹ tôi, ngài đến làm cho gia đình chúng tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chúc mừng, chúc mừng, hắn vừa nói vừa lấy từ trong tay Du Giang Vĩ ra một hộp lễ vật khá lớn.
Dưới sự dẫn dắt của Chu Tín Quốc, Vương Tử Quân đi vào trong phòng của mẹ Chu Tiến Liên. Hắn đến có thể nói làm cho đám khách nơi đây phải mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng cực kỳ kinh ngạc. Mặc dù Chữ Vận Phong nói còn có khách quý đến, bọn họ suy đoán ra được rất nhiều người, thế nhưng căn bản không ngờ đó lại là Vương Tử Quân.
Chu Tiến Liên cũng không ngờ Vương Tử Quân sẽ đến đây, thế nhưng sau khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì hắn chợt cảm thấy lạnh lẽo. Nếu như Vương Tử Quân muốn thì sẽ có nhiều biện pháp trừng trị mình.
Nhưng lúc này Chu Tiến Liên nhìn vào hành động của Vương Tử Quân, hắn thấy đối phương là người co được giãn được, có thể lớn có thể nhỏ, một người như vậy căn bản không thể nào là tầm thường. Trong lòng hắn liên tục bùng sóng suy nghĩ, thế nhưng biểu hiện bên ngoài lại tươi cười như hoa. Một người như vậy sao có thể xem thường chứ? Sau này mình nên chuẩn bị đầy đủ tinh thần để liên hệ với bí thư Vương mới được.
- Bí thư Tử Quân, tôi đã chờ anh được một lúc, vị này chính là cụ Chu, hôm nay là ngày mừng thọ của cụ.
Chữ Vận Phong thấy Vương Tử Quân thì mỉm cười vẫy vẫy tay, sau đó chỉ vào bà Chu rồi giới thiệu.
- Chào cụ, chúc cụ phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn.
Vương Tử Quân vừa tiếp nhận lễ vật Du Giang Vĩ đưa đến vừa mỉm cười nói với mẹ Chu Tiến Liên.
Bà Chu nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, tưởng là hậu bối nhà ai, thế là cười nói:
- Cám ơn tiểu tử cậu, mời cậu ngồi, mời ngồi.
Chu Tiến Liên tuy thật sự cảm khái nhưng lại nhanh chóng che giấu tâm tình của mình, hắn cố gắng bày ra bộ dạng cảm kích nói:
- Bí thư Vương, ngài đến tham gia tiệc mừng thọ mẹ tôi, điều này làm tôi cảm thấy rất vinh hạnh, mời ngài ngồi.
Vương Tử Quân đến tham gia làm cho Chu Tiến Liên có thêm vài phần hưng phấn. Hắn cảm thấy dù là bí thư Diệp Thừa Dân đến đây cũng không có đầy đủ mặt mũi bằng Vương Tử Quân đi đến.
Lúc này hầu như ai cũng biết Chu Tiến Liên hắn là người chiến thắng trong cuộc chiến Vương Chu, nhưng thắng lợi không tính là gì, ép Vương Tử Quân chịu thua mới là cảnh giới cao nhất.
Chủ tịch tỉnh không hỗ danh là lãnh đạo cũ của mình, mang đến cho Chu Tiến Liên một phần lễ vật lớn, căn bản là quá nể mặt mình.
Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh Chữ Vận Phong, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt làm cho người ta sinh ra cảm giác như tắm gió xuân. Lúc này hắn đưa mắt nhìn khắp bốn phía, chung quanh có không ít người có danh tiếng của tỉnh Nam Giang. Sau khi gật đầu chào hỏi, Vương Tử Quân ngạc nhiên phát hiện trong số nữ khách có người quen của mình.
- Nguyễn phu nhân, không ngờ lại gặp ngài ở chỗ này.
Vương Tử Quân ngồi không xa Tào Chân Nhi, hắn khẽ mở miệng chào hỏi.
Tào Chân Nhi cũng mỉm cười nói với Vương Tử Quân:
- Tôi cũng không ngờ gặp ngài ở chỗ này.
Tuy Tào Chân Nhi có chút ý kiến với Vương Tử Quân thế nhưng mở miệng như vậy cũng không phải là nói dối, nàng thật sự không ngờ gặp mặt Vương Tử Quân ở chỗ này, gặp mặt người đàn ông làm cho tâm tình của nàng cảm thấy rất phức tạp.
Tào Chân Nhi cảm thấy Vương Tử Quân vẫn là một người mạnh mẽ cứng rắn, năm xưa khi công tác ở tỉnh Sơn Nam, dù là đám người Hào Nhất Phong cũng không làm gì được. Có lẽ bây giờ tuy đối phương có chút ngăn trở, thế nhưng cũng không phải là người dễ cúi đầu.
Không ngờ Vương Tử Quân lại xuất hiện trong bữa tiệc mừng thọ bà Chu lần này, sự xuất hiện của hắn căn bản làm cho mọi người biết rõ ràng, đó là chịu thua, hơn nữa còn là chịu thua thuộc hạ của mình. Nếu tin tức này được truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người cảm thấy khó tưởng.
Vương Tử Quân đi vào trong tỉnh Nam Giang chẳng lẽ là rồng vào đầm lầy sao? Vô tình Tào Chân Nhi sinh ra nhiều ý nghĩ, nhưng nàng căn bản vẫn rất kính nể Vương Tử Quân, hắn là một con rồng co được giãn được, là anh hùng có thể lớn có thể nhỏ. Vì nghiệp lớn của mình trong tương lai mà chịu chút uất ức thì tính là gì? Vương Tử Quân là một người huy hoàng ở tỉnh Sơn Nam, bây giờ lại bị cấp dưới đánh bại, lại đến tham gia tiệc mừng thọ với bộ dạng như không có việc gì, điều này căn bản là đại trí tuệ, một dũng khí khó có được.
- Bí thư Tử Quân đã đến, như vậy chúng ta bắt đầu thôi.
Chữ Vận Phong nói vài câu với bà cụ, sau đó dùng giọng thương lượng nói với Chu Tiến Liên.
Giọng điệu của chủ tịch Chử rõ ràng là thương lượng, thế nhưng ai nghe vào tai cũng thấy đó là chỉ thị cao cấp nhất. Chu Tiến Liên càng không dám hiểu lệch, hắn sảng khoái đồng ý:
- Tốt, vậy chúng ta bắt đầu.
Tuy quán có không ít phòng nhưng Chu Tiến Liên vẫn thiết lập bảy tám bàn cơm ở đại sảnh lớn, bà cụ ngồi vị trí chủ tịch, những người ngồi bên cạnh chính là nữ gia quyến và chị em Tào Chân Nhi. Đám người Chữ Vận Phong được sắp xếp trên một bàn khác.
Đám đầu bếp nổi tiếng thành phố Đông Hồng căn bản là trổ hết tài năng của mình, chưa nói đến phương diện công lực thâm hậu, mức độ và hương vị cũng cực kỳ đúng chỗ. Chỉ sau vài phút thì vài món được đưa lên, đây là những món bình thường nhưng nhìn kỹ thì thấy rất bất phàm.
- Chủ tịch Chử, tôi làm đơn sơ, kính mong ngài thứ lỗi cho.
Chu Tiến Liên thấy những món ăn thông thường được đưa lên thì dùng giọng cẩn thận nói với Chữ Vận Phong.
/1843
|