- Ha ha ha, bí thư Diêu, đây không phải là tôi nói, tôi cũng không phải những đồng chí mới đến.
Lời nói của Lý Chiêu Quýnh làm cho Chu Tiến Liên nở nụ cười hưng phấn.
Đám người Khương Thuận Tâm cũng cười theo, bọn họ căn bản hiểu rõ ràng chuyện lật cổ tay giữa Chu Tiến Liên và Vương Tử Quân, lúc này Lý Chiêu Quýnh mở miệng tất nhiên sẽ không làm cho Chu Tiến Liên phải mất vui.
- Chủ tịch Khương, các anh, các vị cứ ngồi trươc, tôi đi xem mẹ mình chuẩn bị thế nào rồi, lát nữa sẽ xuất hiện.
Chu Tiến Liên vô thức nhìn đồng hồ, sau đó cười tủm tỉm nói.
Hôm nay là sinh nhật mẹ Chu Tiến Liên, tất nhiên mẹ của hắn sẽ không cho người khác ngăn đón. Chân Hồng Lỗi ngồi bên cạnh nói:
- Cậu Chu, cậu đi mau đi, tôi thay mặt cậu nói chuyện với chủ tịch Khương.
Chu Tiến Liên tươi cười đi ra khỏi phòng khách, nhưng hắn cũng không đi về phòng nghỉ của mẹ mình, hắn đi đến đại sảnh trù bị, tìm được vị chủ nhiệm văn phòng đang bận rộn nơi đó.
- Cậu đã liên lạc với thư ký Xà chưa? Khi nào thì chủ tịch họp xong?
Chu Tiến Liên không chờ chủ nhiệm văn phòng mở miệng mà nhanh chóng hỏi.
Tiểu Triệu mở miệng nói:
- Năm phút trước tôi đã liên lạc với thư ký Xà, hội nghị thường ủy đã xong, chủ tịch sắp đến rồi.
Tiểu Triệu nói đến đây thì nhìn gương mặt hớn hở của Chu Tiến Liên, hắn dùng ginọng nịnh nọt lên tiếng:
- Vừa rồi thư ký Xà còn nói dựa theo sắp xếp thì giữa trưa chủ tịch Chử có nhiệm vụ chiêu đãi, thế nhưng cũng phải bỏ qua, đặc biệt đến chúc thọ bà cụ.
Chu Tiến Liên không nói gì thế nhưng hai mắt lại giống như cười tủm tỉm, điều này đã nói rõ tất cả. Hắn vỗ thật mạnh lên vai của Tiểu Triệu, sau đó cất bước đi ra bên ngoài, khi đi đến cửa thì hắn chợt xoay người lại nói:
- Tất cả món ăn hôm nay đã chuẩn bị xong chưa?
- Tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, hai mươi phút sau sẽ có đầy đủ.
Tiểu Triệu dùng giọng cực kỳ khẳng định nói. Hắn dám khẳng định như vậy cũng là vì bây giờ trong quán ăn không có mấy danh tiếng này đã tụ tập hơn hai chục đầu bếp nổi tiếng Đông Hồng, hơn nữa còn có nhân viên tòa án đến giúp việc. Bữa trưa năm nay có khoảng năm mươi người tham gia, đã chuẩn bị sẵn sàng để đón địch từ hơn hai giờ trước.
- Chủ tịch Chử thích tiết kiệm, chúng ta nên chú trọng vào những món ăn thông thường, cũng không nên phô trương.
Chu Tiến Liên dùng giọng lo lắng căn dặn.
- Vâng, chánh án cứ yên tâm, tôi biết rồi.
Tiểu Triệu lên tiếng trả lời cũng không làm cho Chu Tiến Liên thỏa mãn, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Lát nữa lấy menu ra tôi xem một chút.
Chu Tiến Liên xem menu mà nở nụ cười vui vẻ. Trong đơn vị thì chức vụ chủ nhiệm văn phòng căn bản không phải cao nhất, cũng không phải thấp, Chu Tiến Liên cảm thấy đối phương làm việc gì cũng không được ly khai khỏi mình. Lễ mừng thọ của mẹ hắn chuẩn bị sơ sài, căn bản không thể quá phô trương, mời người đến tham gia cũng là vô kế khả thi mà thôi, cũng không được mất thể diện, thế cho nên phải làm sao để có thể nhất cữ lưỡng tiện mới hay.
Hơn nữa sau khi nhận được tin tức chủ tịch Chử sẽ tự mình đến thì Chu Tiến Liên căn bản là ngủ không yên, hắn phải làm thế nào để có được một bữa tiệc vừa không quá phô trương vừa có thể diện đây?
Khi Chu Tiến Liên đang suy nghĩ sứt đầu mẻ trán thì chủ nhiệm văn phòng đưa đến một phương án sắp xếp: Tìm hội trưởng hội đầu bếp thành phố Đông Hồng, dùng dnah nghĩa của người này để tập trung tất cả những đầu bếp nổi tiếng của thành phố Đông Hồng, sắp xếp tất cả trong một quán ăn nhỏ. Đến khi đó cho đám đầu bếp này thể hiện tay nghề, làm những món ăn gia đình, uống rượu bình thường. Tất nhiên vị chủ nhiệm này còn có một mưu kế nhỏ, đó là đổ rượu tốt vào trong bình rượu thường. Thế là một bữa cơm căn bản là thoải mái, lại đơn giản sơ lược, không bao giờ mang tiếng xa hoa lãng phí.
Sau khi nghe chủ nhiệm văn phòng nói xong thì Chu Tiến Liên liên tục gật đầu, hắn nở nụ cười thỏa mãn, thiếu chút nữa đã vỗ bàn tán dương phương án của đối phương. Thế là hắn mở miệng dặn dò Tiểu Triệu tăng trợ cấp cho đơn vị vào tháng này, lấy những hóa đơn bảy tám ngàn đi tìm phòng tài vụ.
Không ngờ Tiểu Triệu là người đắc ý nhưng không quên hình, hắn nở nụ cười ngại ngùng từ chối ý tốt của Chu Tiến Liên, hơn nữa thái độ cũng rất chân thành:
- Sắp xếp giải nạn cho chánh án chính là chức trách của tôi, ngài tốt thì tôi xin khắc ghi trong lòng. Tôi là người bên cạnh ngài, nếu cho tôi đãi ngộ đặc thù thì căn bản là khó thể ăn nói với người khác.
Điều này không khỏi làm cho Chu Tiến Liên cảm động liên tục vỗ vỗ vai Tiểu Triệu rồi mở miệng nói:
- Tiểu Triệu, cậu làm việc cẩn thận tỉ mỉ, tôi cũng không quên.
Chu Tiến Liên nghĩ đến đây thì đưa mắt nhìn Tiểu Triệu, thế là tâm tình đang treo lên cao chợt hạ xuống vài phần.
Sau khi ra khỏi đại sảnh thì Chu Tiến Liên đi về phía phòng của mẹ mình. lúc này trong gian phòng lớn nhất ở quán ăn, bà cụ đang mặc một bộ trang phục thời đường, đang hiền lành ngồi ở vị trí trung tâm, bốn phía có vài người phụ nữ đang líu ríu nói chuyện.
Khi thấy Chu Tiến Liên đi đến thì những người phụ nữ này đều đứng lên. Sau khi Chu Tiến Liên hỏi thăm ân cần mẹ mình vài câu, sau đó ánh mắt rơi lên người Tào Kha Nhi đang ngồi bên cạnh:
- Kha Nhi, cháu làm cho bà vui, hôm nay chú phải ban thưởng.
- Tốt quá, chú nói phải giữ lời đấy, đến khi đi làm phải nâng Kha Nhi lên một bậc. Bây giờ cháu mới là phó khoa, những người bạn của cháu đã lên đến cấp phó ban rồi.
Tào Kha Nhi căn bản rất tùy ý với Chu Tiến Liên, trong miệng phát ra âm thanh làm nũng.
- Ha ha ha, nha đầu này không phải làm khó chú sao?
Chu Tiến Liên không dám trả lời khẳng định, thế nhưng bàn tay lớn đang vung vẫy lại nói rõ vấn đề.
- Nha đầu này lớn rồi mà vẫn ăn nói theo kiểu như vậy, nào có người mở miệng là muốn quan chức như vậy?
Tào Chân Nhi nhìn thoáng qua Tào Kha Nhi rồi nở nụ cười dùng giọng oán trách nói.
Tào Chân Nhi không nói lời nào thì ánh mắt của Chu Tiến Liên cũng đã rơi lên người nàng, lúc này nghe thấy nàng trách cứ Tào Kha Nhi như vậy, hắn chợt nở nụ cười sáng lạn:
- Kha Nhi, vị này là?
- Chánh án Chu, đây là chị họ của cháu, tên là Tào Chân Nhi. Chị ấy đến thăm nhà, thế là cháu kéo đến đây chúc thọ cho bà.
Tào Kha Nhi chỉ vào Tào Chân Nhi rồi mở miệng giới thiệu.
Chu Tiến Liên căn bản biết rõ lai lịch của Tào Kha Nhi, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại đối đãi đặc biệt với nàng như vậy. Lúc này nghe thấy Tào Kha Nhi nói người phụ nữ xinh đẹp với khí độ bất phàm kia là chị họ của mình, hắn chợt nghĩ đến gia tộc lớn ở thủ đô.
- Ôi trời, Chân Nhi tiểu thư có thể đến tham gia tiệc mừng thọ của mẹ tôi, điều này thật sự làm cho tôi rất cảm kích. Vừa rồi tôi không biết, mong ngài bỏ quá cho, hôm nay kính xin Chân Nhi tiểu thư uống vài ly cho vui.
- Cám ơn chánh án Chu, ngài cứ bận rộn công tác, nếu như tôi không mời mà đến lại quấy rầy ngài, căn bản là tội lớn lắm.
Tào Chân Nhi biết rõ bây giờ Chu Tiến Liên đang rất bận rộn, thế cho nên dùng giọng khéo hiểu lòng người nói.
Chu Tiến Liên căn bản càng cảm thấy có hảo cảm với Tào Chân Nhi thêm vài phần, tuy hắn rất muốn kết giao với chị họ của Tào Kha Nhi, thế nhưng hiện tại công việc cấp bách, vẫn phải chú tâm tiếp đãi chủ tịch Chữ Vận Phong. Đối với hắn thì tất cả những chuyện cần thiết của ngày hôm nay căn bản không bằng sự kiện Chữ Vận Phong đến tham gia.
- Vậy thì xin Chân Nhi tiểu thư thứ lỗi cho.
Chu Tiến Liên nói rồi nhìn thoáng qua vợ mình, sau đó nói:
- Á Hồng, em nhất định phải chiêu đãi Tào tiểu thư cho tốt, đây là khách quý của nhà ta.
Tào Chân Nhi vừa khẽ gật đầu vừa đánh giá cẩn thận Chu Tiến Liên. Nàng có chút hứng thú với người này, căn bản vì người này đã cho Vương Tử Quân ăn quả đắng khi đến tỉnh Nam Giang. Tào Chân Nhi có khả năng nhìn người khá tốt, bây giờ nàng thấy Chu Tiến Liên căn bản là tùy mà không tiện, không quá chú trọng tiểu tiết. Người này căn bản là ngoài thô trong mảnh, tâm tư kín đáo, đây chính là hạng người rất khó đối phó.
Đây là một người có diện mạo Trương Phi nhưng tâm can Khổng Minh, rất nhiều người sẽ bị vẻ bề ngoài này mê hoặc, nhưng một khi giao thủ thì mới chợt phát hiện ra những gì ẩn giấu bên trong đối phương.
Vương Tử Quân có lẽ đã khinh thường đối thủ, nếu không thì sao có thể bị chèn ép khó chịu như vậy khi mới đến tỉnh Nam Giang. Lúc này có lẽ mọi người đang nhìn vào Vương Tử Quân và mở miệng chê cười.
Khi Tào Chân Nhi đang suy tư thì cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Triệu nhanh chóng đi đến nói:
- Chánh án Chu, vừa rồi thư ký Xà gọi điện thoại đến, nói là năm phút sau chủ tịch Chử sẽ đến.
Chu Tiến Liên nghe được tin tức này mà tinh thần chấn động, hắn khẽ gật đầu với những người phụ nữ trong phòng, sau đó cất bước đi ra bên ngoài. Hắn thật sự có chút lo lắng vì hôm nay chủ tịch Chử đến chúc thọ mẹ mình, dù sao thì Chữ Vận Phong vẫn là chủ tịch tỉnh, mỗi ngày có hàng ngàn vạn việc cần phải xử lý, nếu đang làm gì đó mà có chuyện xảy ra, chỉ sợ sẽ nhanh chóng điều chỉnh hành trình của mình.
Năm phút sau sẽ đến, như vậy xác định là không có việc gì xảy ra chen ngang. Chu Tiến Liên đi đến cổng chờ Chữ Vận Phong đến.
Năm phút có thể nói là trôi qua ngay lập tức, thế nhưng năm phút này lại làm cho Chu Tiến Liên cảm thấy rất vất vả. Hắn luôn nhìn vào đồng hồ, liên tục thầm mong sao cho năm phút này qua nhanh một chút.
Nhưng thời gian như một đứa bé nghịch ngợm, anh muốn nó đi nhanh thì lại càng chậm chạp khó chịu; đến khi anh không muốn nhanh thì nó lại chạy đi như gió.
Chu Tiến Liên chờ đợi trong lo lắng, đúng lúc này một chiếc xe Audi màu đen chậm rãi chạy đến. Hắn nhìn chiếc xe quen thuộc, thế là nhanh chóng tiến lên chào đón. Khi xe dừng lại, hắn nhanh chóng tiến lên mở cửa.
- Chủ tịch Chử, chào mừng ngài.
Khi Chữ Vận Phong bước xuống xe thì Chu Tiến Liên đã nhiệt tình vươn hai tay của mình ra.
Vẻ mặt Chữ Vận Phong rất tốt, lão cười cười vỗ vỗ vai của Chu Tiến Liên rồi nói:
- Tiến Liên, bà cụ đang ở chỗ nào? Tôi đi đến trò chuyện với cụ một chút.
- Chủ tịch Chử, mẹ tôi hôm nay nghe nói ngài đến thì đã rất vui, tinh thần của ngày hôm nay thật sự tốt hơn trước kia rất nhiều.
Chu Tiến Liên cùng Chữ Vận Phong đi vào bên trong, hắn vừa đi vừa nở nụ cười nịnh nọt nói với Chữ Vận Phong.
Chữ Vận Phong khẽ khoát tay áo nói:
- Anh Chu, không phải vì tôi đến mà cụ có tinh thần cao như vậy, đó là vì những người con có hiếu như anh làm cho cụ vui sướng thoải mái.
Chu Tiến Liên đi cùng Chữ Vận Phong vào bên trong, hắn thầm suy tư về tình huống của hội nghị thường ủy ngày hôm nay. Tuy hắn rất muốn biết thế nhưng lại không dám mở miệng hỏi Chữ Vận Phong, nhưng nhìn vẻ mặt của chủ tịch Chử, có lẽ hội nghị thường ủy hôm nay rất viên mãn.
Viên mãn thì quá tốt rồi.
Chữ Vận Phong đến làm cho bầu không khí bữa tiệc mừng thọ của mẹ Chu Tiến Liên thêm khí phách, không những bà cụ có vẻ mặt hớn hở vui sướng trò chuyện với chủ tịch Chữ Vận Phong, những người khác cũng đứng chung quanh tham gia náo nhiệt. Thế là lúc này bầu không khí cực kỳ vui vẻ thoải mái, đầy tiếng cười.
- Vận Phong, tôi nhớ khi cậu đến nhà tôi hình như là thời điểm mười năm trước phải không?
Bà Chu tuy lớn tuổi nhưng trí nhớ vẫn không kém.
Chữ Vận Phong cười nói:
- Cụ nói đúng, khi đó cháu đi tìm em Chu để nói vài việc, ngài tự mình lau tay lau mặt cho cháu, còn làm cho cháu một tô mì. Sau này cháu đến nhiều khách sạn lớn, căn bản cũng không tìm được hương vị như năm xưa.
Tào Chân Nhi đứng nhìn bà cụ nói chuyện với chủ tịch Chữ Vận Phong, lại nhìn đám người trong phòng nở nụ cười vui vẻ, thế là trong lòng thầm cảm khái vì sức hút của quyền lực. Nếu như con trai của bà Chu không phải là Chu Tiến Liên, nếu như Chữ Vận Phong không đến, chỉ sợ đám người chung quanh nào có kiên nhẫn đứng nói chuyện với một bà già mắt mờ? Hơn nữa đám người chung quanh còn nở nụ cười như hoa nở.
- Chủ tịch, nếu không thì chúng ta dùng cơm nhé? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Chu Tiến Liên nhìn đồng hồ rồi dùng giọng đề nghị nói với Chữ Vận Phong.
Chữ Vận Phong nhìn đồng hồ, sau đó dùng giọng như tùy ý nói:
- Chờ chút, còn có khách đến.
"Còn có khách đến? Người kia là ai mà sớm chào hỏi với chủ tịch Chử?"
Chu Tiến Liên mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn không dám hỏi Chữ Vận Phong, chỉ có thể suy đoán lung tung mà thôi. Trong đầu hắn xuất hiện hình bóng của trưởng phòng tổ chức Lục Trạch Lương. Trước nay trưởng phòng Lục luôn theo sát tiến độ của chủ tịch Chử, bây giờ không đến cùng với chủ tịch có lẽ là vì bận rộn gì đó, hiện tại chủ tịch mở miệng nói chờ một chút, chắc chắn là đang chờ Lục Trạch Lương.
Chu Tiến Liên căn bản rất có tâm tư nịnh hót Lục Trạch Lương, nhưng bây giờ chủ tịch Chử ngồi đây, hắn tất nhiên không dám chạy đi. Hắn lập tức kéo cậu em Chu Tín Quốc ở bên cạnh lại rồi nói:
- Cậu đi ra cửa nghênh đón, có khách quý đến.
Chu Tín Quốc là cục trưởng cục thủy lợi thành phố Đông Hồng, tuy cũng là lãnh đạo địa phương thế nhưng dù thế nào cũng có khoảng cách với anh trai của mình. Trong nhà bọn họ có một nguyên tắc mà không ai mở miệng cũng phải tuân theo: Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, kiến trúc thượng tầng quyết định mức độ uy tín. Đám người trong Chu gia đều nhìn anh mình bằng ánh mắt cực kỳ kính trọng, bọn họ đều hiểu thân phận và tâm tư của anh mình. Vì vậy tuy đám người dù là ai cũng có ý muốn thân cận với chủ tịch Chử, thế nhưng khi thấy anh mình mở miệng thì hiểu rõ vấn đề, căn bản không dám không nghe.
Chu Tín Quốc lặng lẽ rời khỏi phòng, sau đó đi ra đại sảnh chờ đợi ở bên dưới. Hắn thầm tính toán, khách quý trong miệng chủ tịch Chử là ai?
Có thể thấy khách quý được chính miệng chủ tịch Chử phân phó không phải là nhân vật tầm thường. Chẳng lẽ người này là bí thư Diệp? Ý nghĩ này lóe lên trong đầu làm cho Chu Tín Quốc cảm thấy chấn động. Nếu bí thư Diệp đến, như vậy Chu gia của bọn họ sẽ là trung tâm của cả tỉnh Nam Giang, khi đó vị trí phó chủ tịch thành phố mà mình đang phấn đấu chẳng phải sẽ có hy vọng rồi sao?
Lời nói của Lý Chiêu Quýnh làm cho Chu Tiến Liên nở nụ cười hưng phấn.
Đám người Khương Thuận Tâm cũng cười theo, bọn họ căn bản hiểu rõ ràng chuyện lật cổ tay giữa Chu Tiến Liên và Vương Tử Quân, lúc này Lý Chiêu Quýnh mở miệng tất nhiên sẽ không làm cho Chu Tiến Liên phải mất vui.
- Chủ tịch Khương, các anh, các vị cứ ngồi trươc, tôi đi xem mẹ mình chuẩn bị thế nào rồi, lát nữa sẽ xuất hiện.
Chu Tiến Liên vô thức nhìn đồng hồ, sau đó cười tủm tỉm nói.
Hôm nay là sinh nhật mẹ Chu Tiến Liên, tất nhiên mẹ của hắn sẽ không cho người khác ngăn đón. Chân Hồng Lỗi ngồi bên cạnh nói:
- Cậu Chu, cậu đi mau đi, tôi thay mặt cậu nói chuyện với chủ tịch Khương.
Chu Tiến Liên tươi cười đi ra khỏi phòng khách, nhưng hắn cũng không đi về phòng nghỉ của mẹ mình, hắn đi đến đại sảnh trù bị, tìm được vị chủ nhiệm văn phòng đang bận rộn nơi đó.
- Cậu đã liên lạc với thư ký Xà chưa? Khi nào thì chủ tịch họp xong?
Chu Tiến Liên không chờ chủ nhiệm văn phòng mở miệng mà nhanh chóng hỏi.
Tiểu Triệu mở miệng nói:
- Năm phút trước tôi đã liên lạc với thư ký Xà, hội nghị thường ủy đã xong, chủ tịch sắp đến rồi.
Tiểu Triệu nói đến đây thì nhìn gương mặt hớn hở của Chu Tiến Liên, hắn dùng ginọng nịnh nọt lên tiếng:
- Vừa rồi thư ký Xà còn nói dựa theo sắp xếp thì giữa trưa chủ tịch Chử có nhiệm vụ chiêu đãi, thế nhưng cũng phải bỏ qua, đặc biệt đến chúc thọ bà cụ.
Chu Tiến Liên không nói gì thế nhưng hai mắt lại giống như cười tủm tỉm, điều này đã nói rõ tất cả. Hắn vỗ thật mạnh lên vai của Tiểu Triệu, sau đó cất bước đi ra bên ngoài, khi đi đến cửa thì hắn chợt xoay người lại nói:
- Tất cả món ăn hôm nay đã chuẩn bị xong chưa?
- Tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, hai mươi phút sau sẽ có đầy đủ.
Tiểu Triệu dùng giọng cực kỳ khẳng định nói. Hắn dám khẳng định như vậy cũng là vì bây giờ trong quán ăn không có mấy danh tiếng này đã tụ tập hơn hai chục đầu bếp nổi tiếng Đông Hồng, hơn nữa còn có nhân viên tòa án đến giúp việc. Bữa trưa năm nay có khoảng năm mươi người tham gia, đã chuẩn bị sẵn sàng để đón địch từ hơn hai giờ trước.
- Chủ tịch Chử thích tiết kiệm, chúng ta nên chú trọng vào những món ăn thông thường, cũng không nên phô trương.
Chu Tiến Liên dùng giọng lo lắng căn dặn.
- Vâng, chánh án cứ yên tâm, tôi biết rồi.
Tiểu Triệu lên tiếng trả lời cũng không làm cho Chu Tiến Liên thỏa mãn, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Lát nữa lấy menu ra tôi xem một chút.
Chu Tiến Liên xem menu mà nở nụ cười vui vẻ. Trong đơn vị thì chức vụ chủ nhiệm văn phòng căn bản không phải cao nhất, cũng không phải thấp, Chu Tiến Liên cảm thấy đối phương làm việc gì cũng không được ly khai khỏi mình. Lễ mừng thọ của mẹ hắn chuẩn bị sơ sài, căn bản không thể quá phô trương, mời người đến tham gia cũng là vô kế khả thi mà thôi, cũng không được mất thể diện, thế cho nên phải làm sao để có thể nhất cữ lưỡng tiện mới hay.
Hơn nữa sau khi nhận được tin tức chủ tịch Chử sẽ tự mình đến thì Chu Tiến Liên căn bản là ngủ không yên, hắn phải làm thế nào để có được một bữa tiệc vừa không quá phô trương vừa có thể diện đây?
Khi Chu Tiến Liên đang suy nghĩ sứt đầu mẻ trán thì chủ nhiệm văn phòng đưa đến một phương án sắp xếp: Tìm hội trưởng hội đầu bếp thành phố Đông Hồng, dùng dnah nghĩa của người này để tập trung tất cả những đầu bếp nổi tiếng của thành phố Đông Hồng, sắp xếp tất cả trong một quán ăn nhỏ. Đến khi đó cho đám đầu bếp này thể hiện tay nghề, làm những món ăn gia đình, uống rượu bình thường. Tất nhiên vị chủ nhiệm này còn có một mưu kế nhỏ, đó là đổ rượu tốt vào trong bình rượu thường. Thế là một bữa cơm căn bản là thoải mái, lại đơn giản sơ lược, không bao giờ mang tiếng xa hoa lãng phí.
Sau khi nghe chủ nhiệm văn phòng nói xong thì Chu Tiến Liên liên tục gật đầu, hắn nở nụ cười thỏa mãn, thiếu chút nữa đã vỗ bàn tán dương phương án của đối phương. Thế là hắn mở miệng dặn dò Tiểu Triệu tăng trợ cấp cho đơn vị vào tháng này, lấy những hóa đơn bảy tám ngàn đi tìm phòng tài vụ.
Không ngờ Tiểu Triệu là người đắc ý nhưng không quên hình, hắn nở nụ cười ngại ngùng từ chối ý tốt của Chu Tiến Liên, hơn nữa thái độ cũng rất chân thành:
- Sắp xếp giải nạn cho chánh án chính là chức trách của tôi, ngài tốt thì tôi xin khắc ghi trong lòng. Tôi là người bên cạnh ngài, nếu cho tôi đãi ngộ đặc thù thì căn bản là khó thể ăn nói với người khác.
Điều này không khỏi làm cho Chu Tiến Liên cảm động liên tục vỗ vỗ vai Tiểu Triệu rồi mở miệng nói:
- Tiểu Triệu, cậu làm việc cẩn thận tỉ mỉ, tôi cũng không quên.
Chu Tiến Liên nghĩ đến đây thì đưa mắt nhìn Tiểu Triệu, thế là tâm tình đang treo lên cao chợt hạ xuống vài phần.
Sau khi ra khỏi đại sảnh thì Chu Tiến Liên đi về phía phòng của mẹ mình. lúc này trong gian phòng lớn nhất ở quán ăn, bà cụ đang mặc một bộ trang phục thời đường, đang hiền lành ngồi ở vị trí trung tâm, bốn phía có vài người phụ nữ đang líu ríu nói chuyện.
Khi thấy Chu Tiến Liên đi đến thì những người phụ nữ này đều đứng lên. Sau khi Chu Tiến Liên hỏi thăm ân cần mẹ mình vài câu, sau đó ánh mắt rơi lên người Tào Kha Nhi đang ngồi bên cạnh:
- Kha Nhi, cháu làm cho bà vui, hôm nay chú phải ban thưởng.
- Tốt quá, chú nói phải giữ lời đấy, đến khi đi làm phải nâng Kha Nhi lên một bậc. Bây giờ cháu mới là phó khoa, những người bạn của cháu đã lên đến cấp phó ban rồi.
Tào Kha Nhi căn bản rất tùy ý với Chu Tiến Liên, trong miệng phát ra âm thanh làm nũng.
- Ha ha ha, nha đầu này không phải làm khó chú sao?
Chu Tiến Liên không dám trả lời khẳng định, thế nhưng bàn tay lớn đang vung vẫy lại nói rõ vấn đề.
- Nha đầu này lớn rồi mà vẫn ăn nói theo kiểu như vậy, nào có người mở miệng là muốn quan chức như vậy?
Tào Chân Nhi nhìn thoáng qua Tào Kha Nhi rồi nở nụ cười dùng giọng oán trách nói.
Tào Chân Nhi không nói lời nào thì ánh mắt của Chu Tiến Liên cũng đã rơi lên người nàng, lúc này nghe thấy nàng trách cứ Tào Kha Nhi như vậy, hắn chợt nở nụ cười sáng lạn:
- Kha Nhi, vị này là?
- Chánh án Chu, đây là chị họ của cháu, tên là Tào Chân Nhi. Chị ấy đến thăm nhà, thế là cháu kéo đến đây chúc thọ cho bà.
Tào Kha Nhi chỉ vào Tào Chân Nhi rồi mở miệng giới thiệu.
Chu Tiến Liên căn bản biết rõ lai lịch của Tào Kha Nhi, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại đối đãi đặc biệt với nàng như vậy. Lúc này nghe thấy Tào Kha Nhi nói người phụ nữ xinh đẹp với khí độ bất phàm kia là chị họ của mình, hắn chợt nghĩ đến gia tộc lớn ở thủ đô.
- Ôi trời, Chân Nhi tiểu thư có thể đến tham gia tiệc mừng thọ của mẹ tôi, điều này thật sự làm cho tôi rất cảm kích. Vừa rồi tôi không biết, mong ngài bỏ quá cho, hôm nay kính xin Chân Nhi tiểu thư uống vài ly cho vui.
- Cám ơn chánh án Chu, ngài cứ bận rộn công tác, nếu như tôi không mời mà đến lại quấy rầy ngài, căn bản là tội lớn lắm.
Tào Chân Nhi biết rõ bây giờ Chu Tiến Liên đang rất bận rộn, thế cho nên dùng giọng khéo hiểu lòng người nói.
Chu Tiến Liên căn bản càng cảm thấy có hảo cảm với Tào Chân Nhi thêm vài phần, tuy hắn rất muốn kết giao với chị họ của Tào Kha Nhi, thế nhưng hiện tại công việc cấp bách, vẫn phải chú tâm tiếp đãi chủ tịch Chữ Vận Phong. Đối với hắn thì tất cả những chuyện cần thiết của ngày hôm nay căn bản không bằng sự kiện Chữ Vận Phong đến tham gia.
- Vậy thì xin Chân Nhi tiểu thư thứ lỗi cho.
Chu Tiến Liên nói rồi nhìn thoáng qua vợ mình, sau đó nói:
- Á Hồng, em nhất định phải chiêu đãi Tào tiểu thư cho tốt, đây là khách quý của nhà ta.
Tào Chân Nhi vừa khẽ gật đầu vừa đánh giá cẩn thận Chu Tiến Liên. Nàng có chút hứng thú với người này, căn bản vì người này đã cho Vương Tử Quân ăn quả đắng khi đến tỉnh Nam Giang. Tào Chân Nhi có khả năng nhìn người khá tốt, bây giờ nàng thấy Chu Tiến Liên căn bản là tùy mà không tiện, không quá chú trọng tiểu tiết. Người này căn bản là ngoài thô trong mảnh, tâm tư kín đáo, đây chính là hạng người rất khó đối phó.
Đây là một người có diện mạo Trương Phi nhưng tâm can Khổng Minh, rất nhiều người sẽ bị vẻ bề ngoài này mê hoặc, nhưng một khi giao thủ thì mới chợt phát hiện ra những gì ẩn giấu bên trong đối phương.
Vương Tử Quân có lẽ đã khinh thường đối thủ, nếu không thì sao có thể bị chèn ép khó chịu như vậy khi mới đến tỉnh Nam Giang. Lúc này có lẽ mọi người đang nhìn vào Vương Tử Quân và mở miệng chê cười.
Khi Tào Chân Nhi đang suy tư thì cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Triệu nhanh chóng đi đến nói:
- Chánh án Chu, vừa rồi thư ký Xà gọi điện thoại đến, nói là năm phút sau chủ tịch Chử sẽ đến.
Chu Tiến Liên nghe được tin tức này mà tinh thần chấn động, hắn khẽ gật đầu với những người phụ nữ trong phòng, sau đó cất bước đi ra bên ngoài. Hắn thật sự có chút lo lắng vì hôm nay chủ tịch Chử đến chúc thọ mẹ mình, dù sao thì Chữ Vận Phong vẫn là chủ tịch tỉnh, mỗi ngày có hàng ngàn vạn việc cần phải xử lý, nếu đang làm gì đó mà có chuyện xảy ra, chỉ sợ sẽ nhanh chóng điều chỉnh hành trình của mình.
Năm phút sau sẽ đến, như vậy xác định là không có việc gì xảy ra chen ngang. Chu Tiến Liên đi đến cổng chờ Chữ Vận Phong đến.
Năm phút có thể nói là trôi qua ngay lập tức, thế nhưng năm phút này lại làm cho Chu Tiến Liên cảm thấy rất vất vả. Hắn luôn nhìn vào đồng hồ, liên tục thầm mong sao cho năm phút này qua nhanh một chút.
Nhưng thời gian như một đứa bé nghịch ngợm, anh muốn nó đi nhanh thì lại càng chậm chạp khó chịu; đến khi anh không muốn nhanh thì nó lại chạy đi như gió.
Chu Tiến Liên chờ đợi trong lo lắng, đúng lúc này một chiếc xe Audi màu đen chậm rãi chạy đến. Hắn nhìn chiếc xe quen thuộc, thế là nhanh chóng tiến lên chào đón. Khi xe dừng lại, hắn nhanh chóng tiến lên mở cửa.
- Chủ tịch Chử, chào mừng ngài.
Khi Chữ Vận Phong bước xuống xe thì Chu Tiến Liên đã nhiệt tình vươn hai tay của mình ra.
Vẻ mặt Chữ Vận Phong rất tốt, lão cười cười vỗ vỗ vai của Chu Tiến Liên rồi nói:
- Tiến Liên, bà cụ đang ở chỗ nào? Tôi đi đến trò chuyện với cụ một chút.
- Chủ tịch Chử, mẹ tôi hôm nay nghe nói ngài đến thì đã rất vui, tinh thần của ngày hôm nay thật sự tốt hơn trước kia rất nhiều.
Chu Tiến Liên cùng Chữ Vận Phong đi vào bên trong, hắn vừa đi vừa nở nụ cười nịnh nọt nói với Chữ Vận Phong.
Chữ Vận Phong khẽ khoát tay áo nói:
- Anh Chu, không phải vì tôi đến mà cụ có tinh thần cao như vậy, đó là vì những người con có hiếu như anh làm cho cụ vui sướng thoải mái.
Chu Tiến Liên đi cùng Chữ Vận Phong vào bên trong, hắn thầm suy tư về tình huống của hội nghị thường ủy ngày hôm nay. Tuy hắn rất muốn biết thế nhưng lại không dám mở miệng hỏi Chữ Vận Phong, nhưng nhìn vẻ mặt của chủ tịch Chử, có lẽ hội nghị thường ủy hôm nay rất viên mãn.
Viên mãn thì quá tốt rồi.
Chữ Vận Phong đến làm cho bầu không khí bữa tiệc mừng thọ của mẹ Chu Tiến Liên thêm khí phách, không những bà cụ có vẻ mặt hớn hở vui sướng trò chuyện với chủ tịch Chữ Vận Phong, những người khác cũng đứng chung quanh tham gia náo nhiệt. Thế là lúc này bầu không khí cực kỳ vui vẻ thoải mái, đầy tiếng cười.
- Vận Phong, tôi nhớ khi cậu đến nhà tôi hình như là thời điểm mười năm trước phải không?
Bà Chu tuy lớn tuổi nhưng trí nhớ vẫn không kém.
Chữ Vận Phong cười nói:
- Cụ nói đúng, khi đó cháu đi tìm em Chu để nói vài việc, ngài tự mình lau tay lau mặt cho cháu, còn làm cho cháu một tô mì. Sau này cháu đến nhiều khách sạn lớn, căn bản cũng không tìm được hương vị như năm xưa.
Tào Chân Nhi đứng nhìn bà cụ nói chuyện với chủ tịch Chữ Vận Phong, lại nhìn đám người trong phòng nở nụ cười vui vẻ, thế là trong lòng thầm cảm khái vì sức hút của quyền lực. Nếu như con trai của bà Chu không phải là Chu Tiến Liên, nếu như Chữ Vận Phong không đến, chỉ sợ đám người chung quanh nào có kiên nhẫn đứng nói chuyện với một bà già mắt mờ? Hơn nữa đám người chung quanh còn nở nụ cười như hoa nở.
- Chủ tịch, nếu không thì chúng ta dùng cơm nhé? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Chu Tiến Liên nhìn đồng hồ rồi dùng giọng đề nghị nói với Chữ Vận Phong.
Chữ Vận Phong nhìn đồng hồ, sau đó dùng giọng như tùy ý nói:
- Chờ chút, còn có khách đến.
"Còn có khách đến? Người kia là ai mà sớm chào hỏi với chủ tịch Chử?"
Chu Tiến Liên mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn không dám hỏi Chữ Vận Phong, chỉ có thể suy đoán lung tung mà thôi. Trong đầu hắn xuất hiện hình bóng của trưởng phòng tổ chức Lục Trạch Lương. Trước nay trưởng phòng Lục luôn theo sát tiến độ của chủ tịch Chử, bây giờ không đến cùng với chủ tịch có lẽ là vì bận rộn gì đó, hiện tại chủ tịch mở miệng nói chờ một chút, chắc chắn là đang chờ Lục Trạch Lương.
Chu Tiến Liên căn bản rất có tâm tư nịnh hót Lục Trạch Lương, nhưng bây giờ chủ tịch Chử ngồi đây, hắn tất nhiên không dám chạy đi. Hắn lập tức kéo cậu em Chu Tín Quốc ở bên cạnh lại rồi nói:
- Cậu đi ra cửa nghênh đón, có khách quý đến.
Chu Tín Quốc là cục trưởng cục thủy lợi thành phố Đông Hồng, tuy cũng là lãnh đạo địa phương thế nhưng dù thế nào cũng có khoảng cách với anh trai của mình. Trong nhà bọn họ có một nguyên tắc mà không ai mở miệng cũng phải tuân theo: Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, kiến trúc thượng tầng quyết định mức độ uy tín. Đám người trong Chu gia đều nhìn anh mình bằng ánh mắt cực kỳ kính trọng, bọn họ đều hiểu thân phận và tâm tư của anh mình. Vì vậy tuy đám người dù là ai cũng có ý muốn thân cận với chủ tịch Chử, thế nhưng khi thấy anh mình mở miệng thì hiểu rõ vấn đề, căn bản không dám không nghe.
Chu Tín Quốc lặng lẽ rời khỏi phòng, sau đó đi ra đại sảnh chờ đợi ở bên dưới. Hắn thầm tính toán, khách quý trong miệng chủ tịch Chử là ai?
Có thể thấy khách quý được chính miệng chủ tịch Chử phân phó không phải là nhân vật tầm thường. Chẳng lẽ người này là bí thư Diệp? Ý nghĩ này lóe lên trong đầu làm cho Chu Tín Quốc cảm thấy chấn động. Nếu bí thư Diệp đến, như vậy Chu gia của bọn họ sẽ là trung tâm của cả tỉnh Nam Giang, khi đó vị trí phó chủ tịch thành phố mà mình đang phấn đấu chẳng phải sẽ có hy vọng rồi sao?
/1843
|