Vì Vương Tử Quân đã đến, đám người bắt đầu nói chuyện xoay quanh bí thư Vương, mặc dù chỉ nói ra vài việc lặt vặt nhưng thật sự rất hài hòa.
- Bí thư Vương!
Cửa lại được mở ra, Chân Hồng Lỗi cùng một người đàn ông gầy gò đi vào. Chân Hồng Lỗi khi thấy Vương Tử Quân trò chuyện với đám người Tân Quảng Phi thì mỉm cười chào hỏi.
Vương Tử Quân lấy một điếu thuốc ném cho Chân Hồng Lỗi và người đàn ông kia, sau đó nói:
- Cục trưởng Chân, anh ngồi bên này, hội nghị còn chưa bắt đầu, chúng ta tâm sự một chút.
Vương Tử Quân nói rồi ánh mắt rơi lên mặt người đàn ông trung niên luôn giữ thái độ yên lặng:
- Viện trưởng Kim, vừa rồi tôi nghe nói chị dâu nhập viện sao? Bây giờ tình huống thế nào?
Người đàn ông trung niên kia căn bản không ngờ Vương Tử Quân lại biết chuyện của vợ mình, thế là vội vàng nở nụ cười nói:
- Không phải chuyện gì lớn, làm phiền ngài quan tâm, chỉ là chút tiểu phẫu mà thôi.
- Anh Kim, tiểu phẫu tuy nhỏ nhưng chúng ta phải hết sức quan tâm. Chúng ta là những người cả đời bán thời gian cho đơn vị, cũng không chú ý nhiều lắm đến chuyện gia đình, lúc này cần biểu hiện thì nên ra tay mạnh một chút.
Vương Tử Quân nói rồi nhìn thoáng qua đồng hồ, lại tiếp tục:
- Được rồi, đã đến giờ, chúng ta họp thôi.
Chân Hồng Lỗi mỉm cười nghe Vương Tử Quân trò chuyện, thế nhưng khi ánh mắt rơi lên người Tân Quảng Phi, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hồng, chánh án tòa án nhân dân tỉnh Nam Giang Chu Tiến Liên đang ngồi trên ghế, đang nở nụ cười vui vẻ nói với một người phụ nữ mặc trang phục nghỉ ngơi:
- Chị dâu, chị nên chú ý sức khỏe, nếu không thì chỉ sợ nửa bầu trời trong tỉnh sẽ sụp đổ.
Người phụ nữ kia hơn năm mươi, dáng người không cao, tướng mạo bình thường nhưng trên trán lại có vài phần khí thế cao ngạo. Nàng nằm nghiêng trên giường rồi khẽ nói:
- Anh Chu, anh đừng nói giỡn với tôi, tôi chỉ có chút bệnh mà thôi, thế nào nửa bầu trời trong tỉnh lại sụp đổ cho được?
- Chị dâu, ai không biết sở dĩ tỉnh Nam Giang chúng ta phát triển mạnh mẽ đều là nhờ vào kết quả dẫn đầu ban ngành của chủ tịch Chử? Vì sao chủ tịch Chử có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong công tác? Không phải phía sau có được sự giúp đỡ mạnh mẽ của chị sao? Ngài lúc này nằm bệnh viện, chủ tịch Chử căn bản là không thể phân tâm. Nếu chủ tịch Chử mà phân tâm, như vậy không phải nửa bầu trời tỉnh Nam Giang sẽ sụp đổ sao?
Chu Tiến Liên mặc dù nói có chút khoa trương, thế nhưng vẻ mặt lại có biểu hiện cực kỳ chăm chú.
Mặc dù biết những lời của Chu Tiến Liên căn bản không thể tin, thế nhưng người phụ nữ được nịnh hót lại cảm thấy cực kỳ hưởng thụ. Nàng khẽ cười nói:
- Anh Chu, những lời này chúng ta có thể nói với nhau cho vui, thế nhưng không thể nói lung tung trước mặt người ngoài. Anh cũng biết tình huống trong tỉnh vào lúc này rồi đấy, anh Chử nhà tôi cho dù ở nhà cũng có người đến tìm phiền phức. Ôi, thật sự là nằm im vẫn còn trúng đạn.
- Hừ, những kẻ kia căn bản là ghen ghét trắng trợn, bọn họ ghen ghét uy tín của chủ tịch Chử trong tỉnh. Theo tôi, vị trí lãnh đạo tỉnh Nam Giang phải là do chủ tịch Chử nắm giữ, chủ tịch Chử đã cống hiến công sức cho sự phát triển của tỉnh Nam Giang nhiều năm, vì sao người ta lại chạy đến hái quả chín? Rõ ràng là mua danh đoạt tiếng.
Chu Tiến Liên bày ra bộ dạng cực kỳ căm phẫn, hắn nói tiếp:
- Chị dâu, tôi cũng chỉ nói với ngài mà thôi, căn bản không nói với những kẻ khác về điều này. Nếu ngài có rảnh thì cũng nên khuyên chủ tịch Chử, những thứ khác thì tôi không dám nói, thế nhưng các anh em bên dưới đều giúp đỡ anh ấy.
Nói đến công tác của chồng mình thì vẻ mặt của người phụ nữ trở nên cực kỳ nghiêm túc, nàng lấy ra một quả táo từ trong mâm trái cây cho Chu Tiến Liên:
- Anh Chử thì anh không phải không biết, trong đầu chỉ nghĩ đến công tác. Trước kia tôi từng khuyên anh ấy, cũng nên mở miệng xin phép tuyến trên, nên lui ra sớm, nếu không trong tỉnh người ta cứ mãi xem là cái đinh trong mắt.
Chu Tiến Liên biết người phụ nữ này hơn hai mươi năm, căn bản hiểu rõ tâm tư của nàng. Người phụ nữ này có lòng hư vinh rất mạnh, cho dù chủ tịch Chử muốn lui ra, chỉ sợ nàng là người phản đối đầu tiên.
Thế nhưng Chu Tiến Liên vẫn phải cố gắng bày ra bộ dạng đúng mực:
- Chị dâu, ngài nói vậy là sai rồi, chủ tịch Chử là cột trụ của tỉnh Nam Giang chúng ta, nếu anh ấy lui ra, như vậy chúng tôi phải làm thế nào đây?
- Hơn nữa đối phương là kẻ gây sự, nếu như chủ tịch Chử rút lui, bọn họ sẽ không những không cảm kích, ngược lại còn tiếp tục ức hiếp tất cả mọi người.
- Anh Chu, cũng chỉ có những người có quan hệ lâu năm mới biết rõ về anh Chử, sau này cũng cần mọi người giúp đỡ anh ấy nhiều hơn trong công tác.
Người phụ nữ vốn cũng nghĩ như vậy, bây giờ thấy vẻ mặt căng thẳng của Chu Tiến Liên, thế là trong lòng có chút đắc ý.
Khi hai người trò chuyện với nhau, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa khá nhẹ, sau đó một nam bác sĩ với mái tóc hoa râm cùng nhân viên chăm sóc của bệnh viện đi vào trong phòng.
Người đàn ông đi đầu là kẻ vừa gõ cửa, hắn mỉm cười hỏi người phụ nữ trên giường:
- Chị dâu, chị cảm thấy thế nào? Có gì không thoải mái không?
- Giám đốc Triệu, tôi cảm thấy có hơi váng đầu, chỉ là chút bệnh nhỏ mà thôi, bây giờ đã tốt rồi. Ngài là giám đốc bệnh viện lớn, ngài rất bận rộn, cũng không nên cứ mãi chạy về phía này.
Người phụ nữ thấy người đàn ông kia đến thì định ngồi lên khỏi giường.
- Cám ơn chị dâu đã thấu hiểu, mặc kệ có bao nhiêu bận rộn thì đảm bảo sức khỏe của chị chính là nhiệm vụ của chúng tôi.
Người đàn ông nói rồi khoát tay chặn đám nhân viên công tác sau lưng lại, sau đó nói:
- Chị dâu, lúc này kiểm tra một chút, để đối chiếu với tình hình ngày hôm qua.
Khi đám nhân viên bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho người phụ nữ, giám đốc Triệu đi đến bên cạnh Chu Tiến Liên rồi chủ động vươn tay dùng giọng nịnh nọt nói:
- Chào chánh án Chu.
Chu Tiến Liên cũng đưa tay bắt chặt tay giám đốc Triệu, thế nhưng lúc này vẻ mặt căn bản không ôn hòa như lúc trò chuyện cùng người phụ nữ kia, hắn khẽ gật đầu với vẻ mặt có vài phần ngạo nghễ.
Nhưng giám đốc Triệu là người rất muốn kéo quan hệ với chánh án Chu, hắn vừa bắt tay với Chu Tiến Liên vừa cười nói:
- Chánh án Chu, sự việc của cháu tôi, cám ơn ngài đã hỗ trợ, tối nay ngài có bận gì không? Nhà chúng tôi muốn mời ngài đi dùng cơm.
- Anh Triệu, hay là thôi đi, chỗ này của chúng ta cũng không có người ngoài, anh cũng biết thời gian của tôi là thế nào rồi đấy?
Chu Tiến Liên khoát tay áo với giám đốc Triệu, xem như từ chối lời mời.
Giám đốc Triệu cảm thấy rất thất vọng vì lời từ chối của Chu Tiến Liên, thế nhưng hắn vẫn phải nở nụ cười vui vẻ buôn chuyện với đối phương. Nhưng lúc này tâm tư của Chu Tiến Liên cũng căn bản không đặt lên người giám đốc Triệu, thế cho nên dù đang trò chuyện với giám đốc Triệu thì cũng à ừ cho qua mà thôi.
- Giám đốc Triệu, khi nào thì chị dâu được xuất viện?
Chu Tiến Liên chợt nghĩ tới một việc, hắn khẽ quay sang hỏi giám đốc Triệu.
- Chị không có bệnh gì nặng, chỉ là qua vài ngày mệt nhọc thì không đủ tinh thần, thế nên chỉ sau hai ngày nữa sẽ không còn gì đáng ngại.
Giám đốc Triệu cũng không hiểu Chu Tiến Liên có ý gì, vì vậy lời nói cũng có vài phần giữ lại cho mình.
- Bí thư Vương!
Cửa lại được mở ra, Chân Hồng Lỗi cùng một người đàn ông gầy gò đi vào. Chân Hồng Lỗi khi thấy Vương Tử Quân trò chuyện với đám người Tân Quảng Phi thì mỉm cười chào hỏi.
Vương Tử Quân lấy một điếu thuốc ném cho Chân Hồng Lỗi và người đàn ông kia, sau đó nói:
- Cục trưởng Chân, anh ngồi bên này, hội nghị còn chưa bắt đầu, chúng ta tâm sự một chút.
Vương Tử Quân nói rồi ánh mắt rơi lên mặt người đàn ông trung niên luôn giữ thái độ yên lặng:
- Viện trưởng Kim, vừa rồi tôi nghe nói chị dâu nhập viện sao? Bây giờ tình huống thế nào?
Người đàn ông trung niên kia căn bản không ngờ Vương Tử Quân lại biết chuyện của vợ mình, thế là vội vàng nở nụ cười nói:
- Không phải chuyện gì lớn, làm phiền ngài quan tâm, chỉ là chút tiểu phẫu mà thôi.
- Anh Kim, tiểu phẫu tuy nhỏ nhưng chúng ta phải hết sức quan tâm. Chúng ta là những người cả đời bán thời gian cho đơn vị, cũng không chú ý nhiều lắm đến chuyện gia đình, lúc này cần biểu hiện thì nên ra tay mạnh một chút.
Vương Tử Quân nói rồi nhìn thoáng qua đồng hồ, lại tiếp tục:
- Được rồi, đã đến giờ, chúng ta họp thôi.
Chân Hồng Lỗi mỉm cười nghe Vương Tử Quân trò chuyện, thế nhưng khi ánh mắt rơi lên người Tân Quảng Phi, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hồng, chánh án tòa án nhân dân tỉnh Nam Giang Chu Tiến Liên đang ngồi trên ghế, đang nở nụ cười vui vẻ nói với một người phụ nữ mặc trang phục nghỉ ngơi:
- Chị dâu, chị nên chú ý sức khỏe, nếu không thì chỉ sợ nửa bầu trời trong tỉnh sẽ sụp đổ.
Người phụ nữ kia hơn năm mươi, dáng người không cao, tướng mạo bình thường nhưng trên trán lại có vài phần khí thế cao ngạo. Nàng nằm nghiêng trên giường rồi khẽ nói:
- Anh Chu, anh đừng nói giỡn với tôi, tôi chỉ có chút bệnh mà thôi, thế nào nửa bầu trời trong tỉnh lại sụp đổ cho được?
- Chị dâu, ai không biết sở dĩ tỉnh Nam Giang chúng ta phát triển mạnh mẽ đều là nhờ vào kết quả dẫn đầu ban ngành của chủ tịch Chử? Vì sao chủ tịch Chử có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong công tác? Không phải phía sau có được sự giúp đỡ mạnh mẽ của chị sao? Ngài lúc này nằm bệnh viện, chủ tịch Chử căn bản là không thể phân tâm. Nếu chủ tịch Chử mà phân tâm, như vậy không phải nửa bầu trời tỉnh Nam Giang sẽ sụp đổ sao?
Chu Tiến Liên mặc dù nói có chút khoa trương, thế nhưng vẻ mặt lại có biểu hiện cực kỳ chăm chú.
Mặc dù biết những lời của Chu Tiến Liên căn bản không thể tin, thế nhưng người phụ nữ được nịnh hót lại cảm thấy cực kỳ hưởng thụ. Nàng khẽ cười nói:
- Anh Chu, những lời này chúng ta có thể nói với nhau cho vui, thế nhưng không thể nói lung tung trước mặt người ngoài. Anh cũng biết tình huống trong tỉnh vào lúc này rồi đấy, anh Chử nhà tôi cho dù ở nhà cũng có người đến tìm phiền phức. Ôi, thật sự là nằm im vẫn còn trúng đạn.
- Hừ, những kẻ kia căn bản là ghen ghét trắng trợn, bọn họ ghen ghét uy tín của chủ tịch Chử trong tỉnh. Theo tôi, vị trí lãnh đạo tỉnh Nam Giang phải là do chủ tịch Chử nắm giữ, chủ tịch Chử đã cống hiến công sức cho sự phát triển của tỉnh Nam Giang nhiều năm, vì sao người ta lại chạy đến hái quả chín? Rõ ràng là mua danh đoạt tiếng.
Chu Tiến Liên bày ra bộ dạng cực kỳ căm phẫn, hắn nói tiếp:
- Chị dâu, tôi cũng chỉ nói với ngài mà thôi, căn bản không nói với những kẻ khác về điều này. Nếu ngài có rảnh thì cũng nên khuyên chủ tịch Chử, những thứ khác thì tôi không dám nói, thế nhưng các anh em bên dưới đều giúp đỡ anh ấy.
Nói đến công tác của chồng mình thì vẻ mặt của người phụ nữ trở nên cực kỳ nghiêm túc, nàng lấy ra một quả táo từ trong mâm trái cây cho Chu Tiến Liên:
- Anh Chử thì anh không phải không biết, trong đầu chỉ nghĩ đến công tác. Trước kia tôi từng khuyên anh ấy, cũng nên mở miệng xin phép tuyến trên, nên lui ra sớm, nếu không trong tỉnh người ta cứ mãi xem là cái đinh trong mắt.
Chu Tiến Liên biết người phụ nữ này hơn hai mươi năm, căn bản hiểu rõ tâm tư của nàng. Người phụ nữ này có lòng hư vinh rất mạnh, cho dù chủ tịch Chử muốn lui ra, chỉ sợ nàng là người phản đối đầu tiên.
Thế nhưng Chu Tiến Liên vẫn phải cố gắng bày ra bộ dạng đúng mực:
- Chị dâu, ngài nói vậy là sai rồi, chủ tịch Chử là cột trụ của tỉnh Nam Giang chúng ta, nếu anh ấy lui ra, như vậy chúng tôi phải làm thế nào đây?
- Hơn nữa đối phương là kẻ gây sự, nếu như chủ tịch Chử rút lui, bọn họ sẽ không những không cảm kích, ngược lại còn tiếp tục ức hiếp tất cả mọi người.
- Anh Chu, cũng chỉ có những người có quan hệ lâu năm mới biết rõ về anh Chử, sau này cũng cần mọi người giúp đỡ anh ấy nhiều hơn trong công tác.
Người phụ nữ vốn cũng nghĩ như vậy, bây giờ thấy vẻ mặt căng thẳng của Chu Tiến Liên, thế là trong lòng có chút đắc ý.
Khi hai người trò chuyện với nhau, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa khá nhẹ, sau đó một nam bác sĩ với mái tóc hoa râm cùng nhân viên chăm sóc của bệnh viện đi vào trong phòng.
Người đàn ông đi đầu là kẻ vừa gõ cửa, hắn mỉm cười hỏi người phụ nữ trên giường:
- Chị dâu, chị cảm thấy thế nào? Có gì không thoải mái không?
- Giám đốc Triệu, tôi cảm thấy có hơi váng đầu, chỉ là chút bệnh nhỏ mà thôi, bây giờ đã tốt rồi. Ngài là giám đốc bệnh viện lớn, ngài rất bận rộn, cũng không nên cứ mãi chạy về phía này.
Người phụ nữ thấy người đàn ông kia đến thì định ngồi lên khỏi giường.
- Cám ơn chị dâu đã thấu hiểu, mặc kệ có bao nhiêu bận rộn thì đảm bảo sức khỏe của chị chính là nhiệm vụ của chúng tôi.
Người đàn ông nói rồi khoát tay chặn đám nhân viên công tác sau lưng lại, sau đó nói:
- Chị dâu, lúc này kiểm tra một chút, để đối chiếu với tình hình ngày hôm qua.
Khi đám nhân viên bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho người phụ nữ, giám đốc Triệu đi đến bên cạnh Chu Tiến Liên rồi chủ động vươn tay dùng giọng nịnh nọt nói:
- Chào chánh án Chu.
Chu Tiến Liên cũng đưa tay bắt chặt tay giám đốc Triệu, thế nhưng lúc này vẻ mặt căn bản không ôn hòa như lúc trò chuyện cùng người phụ nữ kia, hắn khẽ gật đầu với vẻ mặt có vài phần ngạo nghễ.
Nhưng giám đốc Triệu là người rất muốn kéo quan hệ với chánh án Chu, hắn vừa bắt tay với Chu Tiến Liên vừa cười nói:
- Chánh án Chu, sự việc của cháu tôi, cám ơn ngài đã hỗ trợ, tối nay ngài có bận gì không? Nhà chúng tôi muốn mời ngài đi dùng cơm.
- Anh Triệu, hay là thôi đi, chỗ này của chúng ta cũng không có người ngoài, anh cũng biết thời gian của tôi là thế nào rồi đấy?
Chu Tiến Liên khoát tay áo với giám đốc Triệu, xem như từ chối lời mời.
Giám đốc Triệu cảm thấy rất thất vọng vì lời từ chối của Chu Tiến Liên, thế nhưng hắn vẫn phải nở nụ cười vui vẻ buôn chuyện với đối phương. Nhưng lúc này tâm tư của Chu Tiến Liên cũng căn bản không đặt lên người giám đốc Triệu, thế cho nên dù đang trò chuyện với giám đốc Triệu thì cũng à ừ cho qua mà thôi.
- Giám đốc Triệu, khi nào thì chị dâu được xuất viện?
Chu Tiến Liên chợt nghĩ tới một việc, hắn khẽ quay sang hỏi giám đốc Triệu.
- Chị không có bệnh gì nặng, chỉ là qua vài ngày mệt nhọc thì không đủ tinh thần, thế nên chỉ sau hai ngày nữa sẽ không còn gì đáng ngại.
Giám đốc Triệu cũng không hiểu Chu Tiến Liên có ý gì, vì vậy lời nói cũng có vài phần giữ lại cho mình.
/1843
|