Thời gian ấm áp luôn qua nhanh, sáng sớm hôm sau Vương Tử Quân mặc quần áo xong, Tần Hồng Cẩm và y phong mặc hai bộ đồ ngủ trắng đen lưu luyến đứng bên cạnh. Tần Hồng Cẩm cẩn thận thổi chút bụi dính trên áo của hắn.
- Tử Quân, tình huống ở tỉnh Nam Giang rất phức tạp, anh nhất định phải chú ý.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đi ra khỏi phòng, Tần Hồng Cẩm khẽ mở miệng dặn dò.
Vương Tử Quân được Tần Hồng Cẩm tiễn về nhà của mình, hắn cũng không nghe lời đề nghị của Đào Nhất Hành mà đến ở trong nhà khách Nam Giang, hắn đến ở trong căn nhà của mình.
Xe của Tần Hồng Cẩm không đi đến khu nhà thường ủy tỉnh ủy, Vương Tử Quân tập thể dục trong sân một lúc, sau đó đi lên lầu. Sau khi ăn sáng đơn giản, lúc này đã đến bảy giờ bốn mươi.
Vương Tử Quân cầm lấy cặp và đi xuống dưới lầu, lúc này Du Giang Vĩ và lái xe đã chờ ở bên dưới. Khi thấy Vương Tử Quân đi ra, Du Giang Vĩ tiến lên nhận lấy cặp trong tay Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương.
Du Giang Vĩ khẽ hô lên với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Du Giang Vĩ, sau đó hắn chuẩn bị lên xe. Lúc này một người từ trong một căn biệt thự cách đó không xa đi ra, khi thấy Vương Tử Quân thì khẽ gật đầu.
- Chào chủ tịch Chữ.
Vương Tử Quân có chút chần chừ, sau đó hắn vung tay lên chào người kia.
- Ha ha, bí thư Tử Quân, anh đi làm sớm thế?
Chủ tịch tỉnh Nam Giang Chữ Vận Phong có thân hình cao lớn làm cho người ta dễ sanh ra cảm giác so sánh mạnh yếu. Chữ Vận Phong là người có uy tín rất cao, là cán bộ bò từ cơ sở lên trên, có nhiều thủ hạ đáng tin trong tỉnh.
Vương Tử Quân và Chữ Vận Phong căn bản không có nhiều kết giao, hắn là bí thư ủy ban tư pháp, hai người không có liên hệ nhiều trong lúc công tác, thế cho nên mối liên hệ cũng hơi chút thiếu hụt.
Chữ Vận Phong khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó hắn ngồi lên chiếc xe số hai tỉnh ủy, chiếc Audi màu đen chậm rãi biến mất trước mắt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ngồi lên xe mà không nói lời nào, hắn rơi vào trạng thái trầm ngâm. Du Giang Vĩ ngồi ở phía trước, trong lòng lại đang bùng sóng, suy xét về những lời đề nghị của mình với bí thư Vương.
Du Giang Vĩ nghĩ rằng bí thư Vương nhất định sẽ vận dụng những lời đề nghị của mình để làm cho cơ quan trở nên nghiêm túc, nhưng ba bốn ngày qua đi mà không có chút động tĩnh nào. Bí thư Vương vẫn ngồi trong phòng làm việc không nói một lời, ngoài việc xem văn kiện thì căn bản giống như chẳng muốn làm gì. Hơn nữa phương diện gặp mặt cán bộ thủ hạ, dù là ai cũng chỉ cười tủm tỉm, giống như căn bản không chút tức giận.
Du Giang Vĩ mơ hồ có chút thất lạc vì phản ứng của bí thư Vương, thậm chí còn nghi ngờ lãnh đạo của mình có phải quá mềm hay không? Nhưng bầu không khí của cơ quan vào thời gian qua căn bản làm cho hắn cảm thấy ý nghĩ của lãnh đạo là không phải không thể nào thực hiện được.
Tuy lãnh đạo cũng không làm gì nhưng bầu không khí cơ quan đã nghiêm túc hơn, ngay cả đám cán bộ chuyên hút thuốc đọc báo cũng thành thật ngồi trên cương vị của mình, không dám tiếp tục đi qua đi lại nói chuyện lung tung.
Hiệu suất của đơn vị lúc này được đề cao hơn khá nhiều, có nhiều văn kiện mà trước kia phải qua vài ngày đi lòng vòng mới được thông qua, bây giờ chỉ cần một buổi sáng là xong.
Du Giang Vĩ bắt đầu cảm thấy kỳ quái vì hiện tượng này, ngày hôm qua hắn trò chuyện với đồng sự, thế là chợt hiểu có chuyện gì xảy ra. Thì ra mọi người biết lãnh đạo mới đến nhận chức, nhất định sẽ nắm một người nào đó để khai đao, vì vậy trước khi lãnh đạo nổi giận, bọn họ đều trở nên cực kỳ thành thật, chỉ sợ mồi lửa sẽ chuyển lên người mình.
Muốn mà không làm mới thật sự là thượng sách, Du Giang Vĩ thầm suy đoán ý nghĩ của bí thư Vương, thế là cảm thấy mình học tập được không ít. Bí thư Vương tự cấp áp lực cho đơn vị của mình, đồng thời lại ném quyền chủ động vào trong tay mình. Lúc này nếu như có ai không chịu kiềm chế, chỉ sợ sẽ bị gậy của bí thư đập vào mặt.
- Hôm nay có sắp xếp gì không?
Khi lái xe chạy vào khu văn phòng tỉnh ủy, Vương Tử Quân trầm giọng hỏi Du Giang Vĩ.
- Bí thư Vương, sáng hôm nay có một hội nghị liên tịch của ủy ban tư pháp, bí thư Phùng xin ngài đi chủ trì.
Du Giang Vĩ đã sớm nhớ rõ hành trình trong ngày của bí thư Vương, lúc này Vương Tử Quân hỏi thì vội vàng trả lời.
Hội nghị liên tịch của ủy ban tư pháp, ủy ban tư pháp chính là đơn vị nắm công tác tư pháp, nếu bí thư ủy ban tư pháp có thể thống lĩnh hội nghị liên tịch của khối tư pháp, trên cơ bản có thể quán triệt được ý chỉ của mình vào trong hệ thống tư pháp trong tỉnh.
Đây là hội nghị liên tịch đầu tiên của ủy ban tư pháp khi Vương Tử Quân tiến vào nhận công tác ở tỉnh Nam Giang. Đối với hắn thì đây chính là một cơ hội để làm nổi bật tâm tư, có thể khống chế được khối tư pháp hay không thì hội nghị lần này rất quan trọng.
- Ừ!
Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói.
Khi xe dừng lại thì phó bí thư ủy ban tư pháp Phùng Thường Quốc đã chờ sẵn dưới lầu, hắn cầm vài phần văn kiện trong tay. Khi thấy Vương Tử Quân xuống xe, hắn nhanh chóng tiến lên chào đón:
- Bí thư Vương, chỗ này của tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo với ngài.
Phùng Thường Quốc là một cán bộ công tác không ít năm trong khối tư pháp tỉnh Nam Giang, trước kia từng là phó cục trưởng cục công an tỉnh. Hắn căn bản không có chút mâu thuẫn với vị trí bí thư ủy ban tư pháp, vì hắn là người đã có tuổi, hướng đi không còn nhiều, căn bản không có ý kiến gì với các vị lãnh đạo đến nắm công tác tư pháp.
Phùng Thường Quốc cho rằng ai là bí thư ủy ban tư pháp cũng như nhau, thế nhưng khi Vương Tử Quân đến làm bí thư thì hắn lại cảm thấy không tốt.
Cũng không phải Phùng Thường Quốc hoài nghi năng lực của Vương Tử Quân, vì hắn luôn quan tâm đến điều này. Dù hắn chưa từng có liên hệ với bí thư Vương, thế nhưng hắn biết vị cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi này cũng không phải là người dễ dàng gì.
Chưa nói đến những thứ gì khác, sau khi vào nhận công tác thì Vương Tử Quân căn bản chưa từng làm ra hành động gì khác, đặt chính mình lên một vị trí tuyệt diệu. Nhìn thì giống như lãnh đạo không quan tâm, thế nhưng thực tế lại làm cho mình đứng lên vị trí trọng tài, ai xảy ra vấn đề sẽ bị đánh đòn. Thế cho nên ba vị phó bí thư trong ủy ban tư pháp đều trở nên dễ bảo, chỉ sợ phần công tác mình được phân công quản lý có xảy ra vấn đề.
Nhưng nắm giữa ủy ban tư pháp và cả hệ thống tư pháp là hai chuyện khác nhau, đặc biệt là Phùng Thường Quốc biết rõ cục trưởng cục công an Chân Hồng Lỗi là hạng người gì. Hắn cảm thấy bí thư Vương nếu muốn nắm chặt hệ thống tư pháp thì căn bản không phải là việc gì dễ dàng.
Bí thư tiền nhiệm cũng không phải là một nhân vật đơn giản, cũng muốn quán triệt ý chỉ của mình vào trong hệ thống tư pháp, thế nhưng cuối cùng không phải biến thành cánh chim gãy cánh sao? Hơn nữa uất ức nhất chính là lúc rời đi còn phải mở miệng đề cử Chân Hồng Lỗi tiến lên nhận lấy chức vụ để trống.
Đối với Phùng Thường Quốc thì Chân Hồng Lỗi không tiến lên nắm giữ chức vụ đã là chiến thắng lớn nhất, còn Vương Tử Quân công tác như thế nào thì hắn cũng không quá quan tâm suy xét.
- Anh Phùng, đến phòng làm việc của tôi rồi nói.
Vương Tử Quân căn bản cũng khá tôn trọng Phùng Thường Quốc, hắn khẽ cười cười với đối phương rồi cất bước đi về phía phòng làm việc của mình.
Sau khi Du Giang Vĩ đi đến rót trà rồi bỏ đi, Phùng Thường Quốc lúc này mới đưa cho Vương Tử Quân một phần tài liệu:
- Bí thư Vương, đây là đề tài thảo luận của hội nghị ngày hôm nay.
Vương Tử Quân cầm lấy văn kiện nhìn thoáng qua, bên trên chính là vấn đề ổn định trật tự trị an xã hội, có thêm vài công tác chính quy, căn bản không có thứ gì thần kỳ khác lạ.
Phùng Thường Quốc nhìn Vương Tử Quân không ngồi trên ghế lãnh đạo mà lại ngồi xuống đối diện với mình trên ghế sa lông, thế là hảo cảm với vị bí thư trẻ tuổi này lại tăng lên vài phần. Theo thân phận của Vương Tử Quân, hoàn toàn có thể cao cao tại thượng ngồi trên chiếc ghế lãnh đạo sau bàn làm việc, lúc này bí thư Vương lại có biểu hiện bình dị gần gũi như vậy, điều này làm cho một vị cấp phó như hắn cảm thấy rất có thể diện.
Đây là tình huống tôn trọng lẫn nhau, vì người có vị trí thấp thì càng quan tâm đến thái độ của tuyến trên, Phùng Thường Quốc sau hai năm nữa sẽ phải rút đi, vì thế điều hắn quan tâm chính là lúc này mình có nhận được sự quan tâm giúp đỡ của bí thư Vương hay không.
Lúc này Vương Tử Quân tỏ ra tôn trọng Phùng Thường Quốc, điều này làm cho hắn cảm thấy mặt mũi, thế cho nên hảo cảm với Vương Tử Quân càng tăng lên. Lúc này hảo cảm tăng lên thì hắn càng cảm thấy lo lắng cho bí thư Vương, vì đây là hội nghị liên tịch đầu tiên của bí thư Vương khi đến nhận công tác ở tỉnh Nam Giang, đề tài thảo luận ở hội nghị lần này căn bản chỉ là thứ yếu, chủ yếu là sự kiện Vương Tử Quân tiến lên làm nổi bật thân phận của mình trong hệ thống tư pháp tỉnh Nam Giang.
Tuy không thể nói sự kiện lần đầu tiên xuất hiện lên tiếng này cực kỳ quan trọng, thế nhưng nếu như lần này Vương Tử Quân căn bản không làm tốt công tác, chỉ sợ sẽ là một vị bí thư ủy ban tư pháp không được tôn trọng, công việc sau này càng thêm khó khăn.
- Bí thư Vương...
Phùng Thường Quốc thầm suy tư, hắn nhìn Vương Tử Quân, sau đó chuẩn bị mở miệng cho ra vài lời nhắc nhở thiện chí. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn thay đổi chủ đề nói:
- Trong những đề tài thảo luận lần này có rất nhiều thứ chúng ta cần phải phối hợp, chỉ cần phân công cho phù hợp là được.
Vương Tử Quân cười cười với Phùng Thường Quốc, xem như tiếp nhận lời đề nghị của Phùng Thường Quốc.
Sau khi nói thêm vài hạng mục công tác thì đã đến giờ, khi thấy đã đến giờ họp thì Phùng Thường Quốc nhanh chóng cáo từ Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng Phùng Thường Quốc bỏ đi thì trong lòng không khỏi suy xét những lời vừa rồi. Đối phương căn bản là không còn hy vọng thăng chức, vì vậy mới đến nói lời hay với mình, lãnh đạo đẩy thì đẩy, không đẩy thì vẫn nằm đấy, cũng không còn quá nhiệt tình trong công tác thường ngày. Nếu chính Vương Tử Quân muốn triển khai mở rộng công tác thì bên dưới không nhất định có người tích cực hưởng ứng, bọn họ chỉ coi đó là lý luận suông. Lúc này nhu cầu cấp bách đối với hắn chính là có một đám người để chính mình sử dụng.
Sau khi đi vào tỉnh Nam Giang, vì sao luôn cảm thấy công tác có áp lực? Truy cứu nguyên nhân không có gì khác ngoài phương diện những người đi theo bên cạnh mình. Tất nhiên ở La Nam thì khác, hầu như khi đó mọi người đều lấy hắn làm trung tâm, chính hắn căn bản cực kỳ thoải mái.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân chợt đứng lên khỏi ghế, hắn lấy một gói thuốc ra khỏi ngăn kéo, sau đó đi ra khỏi phòng.
- Bí thư Vương.
Du Giang Vĩ luôn quan tâm đến động tĩnh trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này thấy bí thư Vương đi ra thì nhanh chóng đi theo.
- Đi, chúng ta đi đến xem phòng hội nghị thế nào.
Vương Tử Quân phân phó một câu với Du Giang Vĩ, sau đó hắn cất bước đi về phía phòng họp. Vì hội nghị liên tịch không có nhiều người tham gia, thế cho nên chỉ dùng phòng họp nhỏ mà thôi.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng họp, chợt nghe thấy có người nói:
- Bí thư Mạnh, đã lâu chúng ta không ngồi với nhau, hôm nay ngài có rảnh không? Chúng ta đi uống vài ly?
Người kia lên tiếng, chợt có người ở bên cạnh nói:
- Chánh án Tân, hai người uống rượu cũng không tốt, dứt khoát hôm nay tôi hy sinh thân mình, sẽ tiếp khách cho hai người.
Vương Tử Quân nghe người kia lên tiếng và biết đó là trưởng phòng tư pháp Mục Kính Tu. Trưởng phòng Mục chính là người đầu tiên chủ động đến báo cáo công tác khi Vương Tử Quân đến nhận công tác ở tỉnh Nam Giang, người này vừa qua năm mươi, dáng người lùn mập, rất khéo đưa đẩy.
Trong đầu Văn phòng lóe lên hai cái tên của hai vị viện trưởng viện kiểm sát và phó chánh án tòa án nhân dân tỉnh, hắn biết người nói chuyện chính là phó chánh án tòa án nhân dân tỉnh Tân Quảng Phi.
Đây là hội nghị liên tịch đầu tiên của Vương Tử Quân khi đến nhận chức ở tỉnh Nam Giang, ý nghĩa của nó là rất lớn, chánh án tòa án căn bản không đến, đây là chuyện không tốt với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tuy không thoải mái nhưng vẫn cười đẩy cửa đi vào nói:
- Tôi hôm nay còn nói chưa tìm được chỗ dùng cơm, nếu chánh án Tân mời khách, không biết có cho tôi đi tiếp khách với được không?
Lúc này bốn người đang trò chuyện trong phòng thấy Vương Tử Quân đi đến thì đều đứng lên, phó bí thư ủy ban tư pháp Mạnh Chí Đạo vội mở miệng giải thích:
- Bí thư Vương, chánh án Tân chỉ là nói lời trêu đùa mà thôi.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Bí thư Mạnh, anh nói vậy là không đúng, anh làm khách không tham gia không sao, thế nhưng tối nay tôi không có chỗ dùng cơm. Anh cũng đừng nên chối từ, hôm nay phải cố gắng tham gia, vì dù sao cũng phải nể mặt chánh án Tân.
Tân Quảng Phi đến tham gia hội nghị này cũng cảm thấy bồn chồn, thực tế hắn đã chuẩn bị tư tưởng tiếp nhận lời phê bình. Hội nghị liên tịch lần này là lần đầu tiên bí thư Vương xuất hiện, ủy ban tư pháp đã làm tốt công tác trù bị, trước đó đã liên hệ tốt với bốn bộ ban ngành công an - kiểm sát - tư pháp - tòa án, cũng yêu cầu cho lãnh đạo đơn vị tham gia.
Vốn đã nói lần này chánh án Chu Tiến Liên phải đến, thế nhưng sáng hôm nay nhận được điện thoại của Chu Tiến Liên, nói là sức khỏe không tốt, để Tân Quảng Phi đến tham gia.
Tân Quảng Phi biết rõ sức khỏe của Chu Tiến Liên là thế nào, một cái cớ như vậy là không hay, nhưng hắn không dám không đồng ý. Chu Tiến Liên là một người nói một không hai trong đơn vị, chính mình đắc tội với đối phương thì căn bản không có gì tốt. Nếu hai bên mất vui trong đơn vị, không bằng mình nhận lời phê bình của bí thư Vương thay cho Chu Tiến Liên.
Tân Quảng Phi muốn mời Mạnh Chí Đạo ăn cơm, cũng là vì mở đường sẵn, nếu mình bị bí thư Vương mở miệng phê bình, đối phương sẽ nói giúp cho vài câu, không ngờ lúc này bí thư Vương lại đi đến. truyện copy từ tunghoanh.com
Thấy Mạnh Chí Đạo xấu hổ giải thích thì Tân Quảng Phi lên tiếng:
- Bí thư Vương, tôi và bí thư Mạnh...
- chánh án Tân, mặc kệ anh có thành tâm hay không, bữa cơm hôm nay đã được quyết định. Thế nào, anh không nỡ xuất huyết sao?
Vương Tử Quân vung tay lên với Tân Quảng Phi, sau đó nói với Mục Kính Tu:
- Trưởng phòng Mục, anh cũng đi theo tiếp khách, nếu không tôi ăn một mình cũng không vui.
Mục Kính Tu khẽ híp mắt, hắn nhìn sang Tân Quang Phi, hắn biết chánh án Chu đang làm gì. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân quyết định phải ăn cơm của Tân Quang Phi, hắn không dám từ chối:
- Tôi cảm ơn bí thư Vương, tôi còn cảm thấy sẽ tốn nhiều công sức mới được dùng cơm, không ngờ bí thư Vương ra tay thì căn bản đã chế phục hai người bọn họ, đúng là không ăn không được.
Vương Tử Quân không chờ Tân Quang Phi tiếp tục lên tiếng, hắn cười khoát tay nói:
- Cứ như vậy đi, tối nay chúng ta cùng uống hai ly.
Tân Quang Phi dù biết rượu lần này không dễ uống thế nhưng không thể từ chối được. Tuy vị bí thư ủy ban tư pháp không có căn cơ quá lớn, thế nhưng đối phương cũng có vị trí là lãnh đạo khối tư pháp tỉnh, anh Chu không quan tâm nhưng hắn không thể không quan tâm
- Tử Quân, tình huống ở tỉnh Nam Giang rất phức tạp, anh nhất định phải chú ý.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đi ra khỏi phòng, Tần Hồng Cẩm khẽ mở miệng dặn dò.
Vương Tử Quân được Tần Hồng Cẩm tiễn về nhà của mình, hắn cũng không nghe lời đề nghị của Đào Nhất Hành mà đến ở trong nhà khách Nam Giang, hắn đến ở trong căn nhà của mình.
Xe của Tần Hồng Cẩm không đi đến khu nhà thường ủy tỉnh ủy, Vương Tử Quân tập thể dục trong sân một lúc, sau đó đi lên lầu. Sau khi ăn sáng đơn giản, lúc này đã đến bảy giờ bốn mươi.
Vương Tử Quân cầm lấy cặp và đi xuống dưới lầu, lúc này Du Giang Vĩ và lái xe đã chờ ở bên dưới. Khi thấy Vương Tử Quân đi ra, Du Giang Vĩ tiến lên nhận lấy cặp trong tay Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương.
Du Giang Vĩ khẽ hô lên với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Du Giang Vĩ, sau đó hắn chuẩn bị lên xe. Lúc này một người từ trong một căn biệt thự cách đó không xa đi ra, khi thấy Vương Tử Quân thì khẽ gật đầu.
- Chào chủ tịch Chữ.
Vương Tử Quân có chút chần chừ, sau đó hắn vung tay lên chào người kia.
- Ha ha, bí thư Tử Quân, anh đi làm sớm thế?
Chủ tịch tỉnh Nam Giang Chữ Vận Phong có thân hình cao lớn làm cho người ta dễ sanh ra cảm giác so sánh mạnh yếu. Chữ Vận Phong là người có uy tín rất cao, là cán bộ bò từ cơ sở lên trên, có nhiều thủ hạ đáng tin trong tỉnh.
Vương Tử Quân và Chữ Vận Phong căn bản không có nhiều kết giao, hắn là bí thư ủy ban tư pháp, hai người không có liên hệ nhiều trong lúc công tác, thế cho nên mối liên hệ cũng hơi chút thiếu hụt.
Chữ Vận Phong khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó hắn ngồi lên chiếc xe số hai tỉnh ủy, chiếc Audi màu đen chậm rãi biến mất trước mắt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ngồi lên xe mà không nói lời nào, hắn rơi vào trạng thái trầm ngâm. Du Giang Vĩ ngồi ở phía trước, trong lòng lại đang bùng sóng, suy xét về những lời đề nghị của mình với bí thư Vương.
Du Giang Vĩ nghĩ rằng bí thư Vương nhất định sẽ vận dụng những lời đề nghị của mình để làm cho cơ quan trở nên nghiêm túc, nhưng ba bốn ngày qua đi mà không có chút động tĩnh nào. Bí thư Vương vẫn ngồi trong phòng làm việc không nói một lời, ngoài việc xem văn kiện thì căn bản giống như chẳng muốn làm gì. Hơn nữa phương diện gặp mặt cán bộ thủ hạ, dù là ai cũng chỉ cười tủm tỉm, giống như căn bản không chút tức giận.
Du Giang Vĩ mơ hồ có chút thất lạc vì phản ứng của bí thư Vương, thậm chí còn nghi ngờ lãnh đạo của mình có phải quá mềm hay không? Nhưng bầu không khí của cơ quan vào thời gian qua căn bản làm cho hắn cảm thấy ý nghĩ của lãnh đạo là không phải không thể nào thực hiện được.
Tuy lãnh đạo cũng không làm gì nhưng bầu không khí cơ quan đã nghiêm túc hơn, ngay cả đám cán bộ chuyên hút thuốc đọc báo cũng thành thật ngồi trên cương vị của mình, không dám tiếp tục đi qua đi lại nói chuyện lung tung.
Hiệu suất của đơn vị lúc này được đề cao hơn khá nhiều, có nhiều văn kiện mà trước kia phải qua vài ngày đi lòng vòng mới được thông qua, bây giờ chỉ cần một buổi sáng là xong.
Du Giang Vĩ bắt đầu cảm thấy kỳ quái vì hiện tượng này, ngày hôm qua hắn trò chuyện với đồng sự, thế là chợt hiểu có chuyện gì xảy ra. Thì ra mọi người biết lãnh đạo mới đến nhận chức, nhất định sẽ nắm một người nào đó để khai đao, vì vậy trước khi lãnh đạo nổi giận, bọn họ đều trở nên cực kỳ thành thật, chỉ sợ mồi lửa sẽ chuyển lên người mình.
Muốn mà không làm mới thật sự là thượng sách, Du Giang Vĩ thầm suy đoán ý nghĩ của bí thư Vương, thế là cảm thấy mình học tập được không ít. Bí thư Vương tự cấp áp lực cho đơn vị của mình, đồng thời lại ném quyền chủ động vào trong tay mình. Lúc này nếu như có ai không chịu kiềm chế, chỉ sợ sẽ bị gậy của bí thư đập vào mặt.
- Hôm nay có sắp xếp gì không?
Khi lái xe chạy vào khu văn phòng tỉnh ủy, Vương Tử Quân trầm giọng hỏi Du Giang Vĩ.
- Bí thư Vương, sáng hôm nay có một hội nghị liên tịch của ủy ban tư pháp, bí thư Phùng xin ngài đi chủ trì.
Du Giang Vĩ đã sớm nhớ rõ hành trình trong ngày của bí thư Vương, lúc này Vương Tử Quân hỏi thì vội vàng trả lời.
Hội nghị liên tịch của ủy ban tư pháp, ủy ban tư pháp chính là đơn vị nắm công tác tư pháp, nếu bí thư ủy ban tư pháp có thể thống lĩnh hội nghị liên tịch của khối tư pháp, trên cơ bản có thể quán triệt được ý chỉ của mình vào trong hệ thống tư pháp trong tỉnh.
Đây là hội nghị liên tịch đầu tiên của ủy ban tư pháp khi Vương Tử Quân tiến vào nhận công tác ở tỉnh Nam Giang. Đối với hắn thì đây chính là một cơ hội để làm nổi bật tâm tư, có thể khống chế được khối tư pháp hay không thì hội nghị lần này rất quan trọng.
- Ừ!
Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói.
Khi xe dừng lại thì phó bí thư ủy ban tư pháp Phùng Thường Quốc đã chờ sẵn dưới lầu, hắn cầm vài phần văn kiện trong tay. Khi thấy Vương Tử Quân xuống xe, hắn nhanh chóng tiến lên chào đón:
- Bí thư Vương, chỗ này của tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo với ngài.
Phùng Thường Quốc là một cán bộ công tác không ít năm trong khối tư pháp tỉnh Nam Giang, trước kia từng là phó cục trưởng cục công an tỉnh. Hắn căn bản không có chút mâu thuẫn với vị trí bí thư ủy ban tư pháp, vì hắn là người đã có tuổi, hướng đi không còn nhiều, căn bản không có ý kiến gì với các vị lãnh đạo đến nắm công tác tư pháp.
Phùng Thường Quốc cho rằng ai là bí thư ủy ban tư pháp cũng như nhau, thế nhưng khi Vương Tử Quân đến làm bí thư thì hắn lại cảm thấy không tốt.
Cũng không phải Phùng Thường Quốc hoài nghi năng lực của Vương Tử Quân, vì hắn luôn quan tâm đến điều này. Dù hắn chưa từng có liên hệ với bí thư Vương, thế nhưng hắn biết vị cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi này cũng không phải là người dễ dàng gì.
Chưa nói đến những thứ gì khác, sau khi vào nhận công tác thì Vương Tử Quân căn bản chưa từng làm ra hành động gì khác, đặt chính mình lên một vị trí tuyệt diệu. Nhìn thì giống như lãnh đạo không quan tâm, thế nhưng thực tế lại làm cho mình đứng lên vị trí trọng tài, ai xảy ra vấn đề sẽ bị đánh đòn. Thế cho nên ba vị phó bí thư trong ủy ban tư pháp đều trở nên dễ bảo, chỉ sợ phần công tác mình được phân công quản lý có xảy ra vấn đề.
Nhưng nắm giữa ủy ban tư pháp và cả hệ thống tư pháp là hai chuyện khác nhau, đặc biệt là Phùng Thường Quốc biết rõ cục trưởng cục công an Chân Hồng Lỗi là hạng người gì. Hắn cảm thấy bí thư Vương nếu muốn nắm chặt hệ thống tư pháp thì căn bản không phải là việc gì dễ dàng.
Bí thư tiền nhiệm cũng không phải là một nhân vật đơn giản, cũng muốn quán triệt ý chỉ của mình vào trong hệ thống tư pháp, thế nhưng cuối cùng không phải biến thành cánh chim gãy cánh sao? Hơn nữa uất ức nhất chính là lúc rời đi còn phải mở miệng đề cử Chân Hồng Lỗi tiến lên nhận lấy chức vụ để trống.
Đối với Phùng Thường Quốc thì Chân Hồng Lỗi không tiến lên nắm giữ chức vụ đã là chiến thắng lớn nhất, còn Vương Tử Quân công tác như thế nào thì hắn cũng không quá quan tâm suy xét.
- Anh Phùng, đến phòng làm việc của tôi rồi nói.
Vương Tử Quân căn bản cũng khá tôn trọng Phùng Thường Quốc, hắn khẽ cười cười với đối phương rồi cất bước đi về phía phòng làm việc của mình.
Sau khi Du Giang Vĩ đi đến rót trà rồi bỏ đi, Phùng Thường Quốc lúc này mới đưa cho Vương Tử Quân một phần tài liệu:
- Bí thư Vương, đây là đề tài thảo luận của hội nghị ngày hôm nay.
Vương Tử Quân cầm lấy văn kiện nhìn thoáng qua, bên trên chính là vấn đề ổn định trật tự trị an xã hội, có thêm vài công tác chính quy, căn bản không có thứ gì thần kỳ khác lạ.
Phùng Thường Quốc nhìn Vương Tử Quân không ngồi trên ghế lãnh đạo mà lại ngồi xuống đối diện với mình trên ghế sa lông, thế là hảo cảm với vị bí thư trẻ tuổi này lại tăng lên vài phần. Theo thân phận của Vương Tử Quân, hoàn toàn có thể cao cao tại thượng ngồi trên chiếc ghế lãnh đạo sau bàn làm việc, lúc này bí thư Vương lại có biểu hiện bình dị gần gũi như vậy, điều này làm cho một vị cấp phó như hắn cảm thấy rất có thể diện.
Đây là tình huống tôn trọng lẫn nhau, vì người có vị trí thấp thì càng quan tâm đến thái độ của tuyến trên, Phùng Thường Quốc sau hai năm nữa sẽ phải rút đi, vì thế điều hắn quan tâm chính là lúc này mình có nhận được sự quan tâm giúp đỡ của bí thư Vương hay không.
Lúc này Vương Tử Quân tỏ ra tôn trọng Phùng Thường Quốc, điều này làm cho hắn cảm thấy mặt mũi, thế cho nên hảo cảm với Vương Tử Quân càng tăng lên. Lúc này hảo cảm tăng lên thì hắn càng cảm thấy lo lắng cho bí thư Vương, vì đây là hội nghị liên tịch đầu tiên của bí thư Vương khi đến nhận công tác ở tỉnh Nam Giang, đề tài thảo luận ở hội nghị lần này căn bản chỉ là thứ yếu, chủ yếu là sự kiện Vương Tử Quân tiến lên làm nổi bật thân phận của mình trong hệ thống tư pháp tỉnh Nam Giang.
Tuy không thể nói sự kiện lần đầu tiên xuất hiện lên tiếng này cực kỳ quan trọng, thế nhưng nếu như lần này Vương Tử Quân căn bản không làm tốt công tác, chỉ sợ sẽ là một vị bí thư ủy ban tư pháp không được tôn trọng, công việc sau này càng thêm khó khăn.
- Bí thư Vương...
Phùng Thường Quốc thầm suy tư, hắn nhìn Vương Tử Quân, sau đó chuẩn bị mở miệng cho ra vài lời nhắc nhở thiện chí. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn thay đổi chủ đề nói:
- Trong những đề tài thảo luận lần này có rất nhiều thứ chúng ta cần phải phối hợp, chỉ cần phân công cho phù hợp là được.
Vương Tử Quân cười cười với Phùng Thường Quốc, xem như tiếp nhận lời đề nghị của Phùng Thường Quốc.
Sau khi nói thêm vài hạng mục công tác thì đã đến giờ, khi thấy đã đến giờ họp thì Phùng Thường Quốc nhanh chóng cáo từ Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng Phùng Thường Quốc bỏ đi thì trong lòng không khỏi suy xét những lời vừa rồi. Đối phương căn bản là không còn hy vọng thăng chức, vì vậy mới đến nói lời hay với mình, lãnh đạo đẩy thì đẩy, không đẩy thì vẫn nằm đấy, cũng không còn quá nhiệt tình trong công tác thường ngày. Nếu chính Vương Tử Quân muốn triển khai mở rộng công tác thì bên dưới không nhất định có người tích cực hưởng ứng, bọn họ chỉ coi đó là lý luận suông. Lúc này nhu cầu cấp bách đối với hắn chính là có một đám người để chính mình sử dụng.
Sau khi đi vào tỉnh Nam Giang, vì sao luôn cảm thấy công tác có áp lực? Truy cứu nguyên nhân không có gì khác ngoài phương diện những người đi theo bên cạnh mình. Tất nhiên ở La Nam thì khác, hầu như khi đó mọi người đều lấy hắn làm trung tâm, chính hắn căn bản cực kỳ thoải mái.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân chợt đứng lên khỏi ghế, hắn lấy một gói thuốc ra khỏi ngăn kéo, sau đó đi ra khỏi phòng.
- Bí thư Vương.
Du Giang Vĩ luôn quan tâm đến động tĩnh trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này thấy bí thư Vương đi ra thì nhanh chóng đi theo.
- Đi, chúng ta đi đến xem phòng hội nghị thế nào.
Vương Tử Quân phân phó một câu với Du Giang Vĩ, sau đó hắn cất bước đi về phía phòng họp. Vì hội nghị liên tịch không có nhiều người tham gia, thế cho nên chỉ dùng phòng họp nhỏ mà thôi.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng họp, chợt nghe thấy có người nói:
- Bí thư Mạnh, đã lâu chúng ta không ngồi với nhau, hôm nay ngài có rảnh không? Chúng ta đi uống vài ly?
Người kia lên tiếng, chợt có người ở bên cạnh nói:
- Chánh án Tân, hai người uống rượu cũng không tốt, dứt khoát hôm nay tôi hy sinh thân mình, sẽ tiếp khách cho hai người.
Vương Tử Quân nghe người kia lên tiếng và biết đó là trưởng phòng tư pháp Mục Kính Tu. Trưởng phòng Mục chính là người đầu tiên chủ động đến báo cáo công tác khi Vương Tử Quân đến nhận công tác ở tỉnh Nam Giang, người này vừa qua năm mươi, dáng người lùn mập, rất khéo đưa đẩy.
Trong đầu Văn phòng lóe lên hai cái tên của hai vị viện trưởng viện kiểm sát và phó chánh án tòa án nhân dân tỉnh, hắn biết người nói chuyện chính là phó chánh án tòa án nhân dân tỉnh Tân Quảng Phi.
Đây là hội nghị liên tịch đầu tiên của Vương Tử Quân khi đến nhận chức ở tỉnh Nam Giang, ý nghĩa của nó là rất lớn, chánh án tòa án căn bản không đến, đây là chuyện không tốt với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tuy không thoải mái nhưng vẫn cười đẩy cửa đi vào nói:
- Tôi hôm nay còn nói chưa tìm được chỗ dùng cơm, nếu chánh án Tân mời khách, không biết có cho tôi đi tiếp khách với được không?
Lúc này bốn người đang trò chuyện trong phòng thấy Vương Tử Quân đi đến thì đều đứng lên, phó bí thư ủy ban tư pháp Mạnh Chí Đạo vội mở miệng giải thích:
- Bí thư Vương, chánh án Tân chỉ là nói lời trêu đùa mà thôi.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Bí thư Mạnh, anh nói vậy là không đúng, anh làm khách không tham gia không sao, thế nhưng tối nay tôi không có chỗ dùng cơm. Anh cũng đừng nên chối từ, hôm nay phải cố gắng tham gia, vì dù sao cũng phải nể mặt chánh án Tân.
Tân Quảng Phi đến tham gia hội nghị này cũng cảm thấy bồn chồn, thực tế hắn đã chuẩn bị tư tưởng tiếp nhận lời phê bình. Hội nghị liên tịch lần này là lần đầu tiên bí thư Vương xuất hiện, ủy ban tư pháp đã làm tốt công tác trù bị, trước đó đã liên hệ tốt với bốn bộ ban ngành công an - kiểm sát - tư pháp - tòa án, cũng yêu cầu cho lãnh đạo đơn vị tham gia.
Vốn đã nói lần này chánh án Chu Tiến Liên phải đến, thế nhưng sáng hôm nay nhận được điện thoại của Chu Tiến Liên, nói là sức khỏe không tốt, để Tân Quảng Phi đến tham gia.
Tân Quảng Phi biết rõ sức khỏe của Chu Tiến Liên là thế nào, một cái cớ như vậy là không hay, nhưng hắn không dám không đồng ý. Chu Tiến Liên là một người nói một không hai trong đơn vị, chính mình đắc tội với đối phương thì căn bản không có gì tốt. Nếu hai bên mất vui trong đơn vị, không bằng mình nhận lời phê bình của bí thư Vương thay cho Chu Tiến Liên.
Tân Quảng Phi muốn mời Mạnh Chí Đạo ăn cơm, cũng là vì mở đường sẵn, nếu mình bị bí thư Vương mở miệng phê bình, đối phương sẽ nói giúp cho vài câu, không ngờ lúc này bí thư Vương lại đi đến. truyện copy từ tunghoanh.com
Thấy Mạnh Chí Đạo xấu hổ giải thích thì Tân Quảng Phi lên tiếng:
- Bí thư Vương, tôi và bí thư Mạnh...
- chánh án Tân, mặc kệ anh có thành tâm hay không, bữa cơm hôm nay đã được quyết định. Thế nào, anh không nỡ xuất huyết sao?
Vương Tử Quân vung tay lên với Tân Quảng Phi, sau đó nói với Mục Kính Tu:
- Trưởng phòng Mục, anh cũng đi theo tiếp khách, nếu không tôi ăn một mình cũng không vui.
Mục Kính Tu khẽ híp mắt, hắn nhìn sang Tân Quang Phi, hắn biết chánh án Chu đang làm gì. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân quyết định phải ăn cơm của Tân Quang Phi, hắn không dám từ chối:
- Tôi cảm ơn bí thư Vương, tôi còn cảm thấy sẽ tốn nhiều công sức mới được dùng cơm, không ngờ bí thư Vương ra tay thì căn bản đã chế phục hai người bọn họ, đúng là không ăn không được.
Vương Tử Quân không chờ Tân Quang Phi tiếp tục lên tiếng, hắn cười khoát tay nói:
- Cứ như vậy đi, tối nay chúng ta cùng uống hai ly.
Tân Quang Phi dù biết rượu lần này không dễ uống thế nhưng không thể từ chối được. Tuy vị bí thư ủy ban tư pháp không có căn cơ quá lớn, thế nhưng đối phương cũng có vị trí là lãnh đạo khối tư pháp tỉnh, anh Chu không quan tâm nhưng hắn không thể không quan tâm
/1843
|