Tào Chân Nhi nghe được tin tức này thì thở dài một hơi giống như tảng đá gây áp lực trong lòng đã được người nào đó chuyển đi. Ánh mắt của nàng không tự chủ được phải nhìn về phía Vương Tử Quân.
Tào Chân Nhi thấy vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, giống như đó không phải là số điểm của hắn.
Nhưng khi ánh mắt Tào Chân Nhi rơi lên tay của Vương Tử Quân, nàng chợt phát hiện ngón tay búng ra rất có tiết tấu. Một hành động nho nhỏ của Vương Tử Quân làm cho nàng sinh ra cảm giác bừng tỉnh.
Đến lúc này còn giả vờ gì nữa?
Tào Chân Nhi thầm oán trách mà cảm thấy mặt mình nóng lên, dù sao thì người này cũng căn bản không có chút quan hệ gì với nàng.
Quá trình diễn thuyết vẫn tiếp diễn, dù sao còn bốn người nữa chưa lên tiếng. Bốn người này diễn thuyết cũng căn bản không nằm ngoài dự đoán, mặc dù bọn họ có tinh thần phấn chấn, thỉnh thoảng cũng cho ra những vấn đề rất hay, thế nhưng căn bản không quá mức thu hút.
Mãi đến lúc cuối cùng thì Vương Tử Quân vẫn luôn là người xuất chúng. Sau khi người cuối cùng diễn thuyết xong, người chủ trì trịnh trọng tuyên bố Vương Tử Quân làn người có số điểm cao nhất, cũng vì vậy mà hắn lấy được phần danh sách trong ba người diễn thuyết cho lãnh đạo thượng cấp.
- Ha ha ha, bí thư Vương, chúc mừng, chúc mừng.
Khi có nhiều người chúc mừng Vương Tử Quân, Nguyễn Chấn Nhạc cũng đi đến cười híp mắt nói.
Tuy tất cả vẫn được tiến hành theo kế hoạch của mình, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc căn bản cũng không quá vui sướng. Vì sao hắn lại mất hứng? Nguyên nhân có lẽ chỉ một mình hắn biết.
Vương Tử Quân vừa chào hỏi Nguyễn Chấn Nhạc vừa nhìn qua bốn phía, hắn đang tìm kiếm Trần Thành Hoa. Hắn đã bước ra, cũng nên thu bước chân lại. Thế nhưng điều làm hắn thất vọng chính là Trần Thành Hoa giống như đã rời đi.
Trần Thành Hoa cũng không phải là một người không có trí tuệ, nếu không cũng chẳng thể nào phát triển mạnh mẽ trên quan trường. Vương Tử Quân thầm suy đoán, hắn vừa chào hỏi đám người Nguyễn Chấn Nhạc vừa tiếp tục lưu ý bốn phía.
Nhưng đáng tiếc là Vương Tử Quân căn bản không nhìn thấy Trần Thành Hoa, hắn biết Trần Thành Hoa không có mặt ở chỗ này, thế là chỉ có thể ứng phó với mọi người cho xong.
Sau khi chào hỏi một lúc, Vương Tử Quân mới rời khỏi đám người Nguyễn Chấn Nhạc. Nhưng hắn cũng phải từ chối lời mời dùng cơm của khá nhiều người, nhiều bạn có nhiều đường để đi, thế nhưng đôi khi có quá nhiều đường cũng làm cho người ta mệt chết đi được.
Vương Tử Quân đi qua một hành lang, hắn đi đến cửa lớn. Khi hắn nhiệt tình chào tạm biệt đám người Nguyễn Chấn Nhạc, chợt nghe thấy Tào Chân Nhi nói:
- Bí thư Tử Quân, Tiểu Bắc nhà anh khi nào rảnh, tôi muốn đến thăm.
- Nhiệm vụ của Tiểu Bắc chính là làm mẹ của con tôi, không có chuyện gì lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể chào đón chị dâu đến chơi.
Vương Tử Quân không rõ tâm tư của Tào Chân Nhi, thế là dùng giọng đùa giỡn nói.
- Bí thư Vương, chúc mừng, chúc mừng.
Khi Vương Tử Quân đang cảm thán có quá nhiều người mời rượu, một âm thanh chợt vang lên sau lưng.
Trần Thành Hoa mang theo nụ cười đi từ đằng sau hành lang đến. Hắn đi đến bên cạnh Vương Tử Quân với nụ cười ung dung bình tĩnh, sau đó thản nhiên nói:
- Vừa rồi nhìn nhiều người vây quanh bí thư Vương, tôi thật sự không muốn tham gia náo nhiệt. Nhưng tôi còn có vài vấn đề căn bản còn chưa hiểu rõ, thế nên muốn thỉnh giáo anh một chút.
Thỉnh giáo, đây không phải là muốn ngủ có người kê gối sao? Kiếp trước Vương Tử Quân là người rất tán thưởng Trần Thành Hoa, lúc này nghe thấy thần tượng kiếp trước của mình mở lời yêu cầu thỉnh giáo, thế là lập tức nói:
- Trưởng phòng Trần, anh nói như vậy rõ ràng là muốn giết chết tôi, hai ta cùng nhau tham khảo một vấn đề thì được, nếu anh cần thỉnh giáo, như vậy phải đến tìm giáo sư mới đúng.
Vương Tử Quân khiêm tốn như vậy làm cho Trần Thành Hoa rất vui, hắn cũng không tỏ ra gò bó mà nở nụ cười nói:
- Nếu đã như vậy thì tôi cũng không khách khí.
- Đây không phải chỗ nói chuyện, tôi biết ngoài cổng trường đảng có một quán trà khá ngon, không bằng chúng ta vào đó vừa uống trà vừa nói chuyện.
Vương Tử Quân nhìn khắp bốn phía rồi dùng giọng đề nghị nói.
Trần Thành Hoa cũng biết đây không phải chỗ trò chuyện, thế là hai người nhanh chóng đi ra ngoài quán trà. Vì lúc này chưa đến giờ cao điểm uống trà, thế cho nên trong quán rất yên tĩnh. Hai người đi vào một phòng trà, sau đó cười nói vui vẻ.
Trần Thành Hoa thật sự giống như những gì đã nói trước đó, căn bản nói về nội dung bản thảo của Vương Tử Quân vừa mới diễn thuyết. Có vài vấn đề được hắn đưa ra rất sâu sắc, hơn nữa giải thích lại rất đặc biệt, căn bản là hiểu rất rõ nội dung diễn thuyết của Vương Tử Quân.
Sau khi nghe xong những lời giải thích dựa vào kiếp trước của Vương Tử Quân, Trần Thành Hoa cười nói:
- Bí thư Tử Quân, tôi trước đó còn cảm thấy không phục anh, nhưng bây giờ xem như tôi đã hoàn toàn tin phục, anh có ý nghĩ cao xa, càng thêm thấu đáo, tôi thật sự không bằng.
Vương Tử Quân thầm đổ mồ hôi, thầm nghĩ tất cả mọi thứ của tôi đều là tham khảo của ngài mà thôi. Nhưng hắn cũng không dám nói ra những lời này, vì vậy chỉ có thể khiêm tốn khoát tay nói:
- Tôi chỉ là đứng trên bờ vai của người khổng lồ mà thôi.
- Cậu Tử Quân, cậu quá khiêm nhường rồi, có thể sửa cũ thành mới, hơn nữa còn kết hợp chặt chẽ với thực tế, đây cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể nghĩ ra được.
Trần Thành Hoa đặt ly trà xuống rồi giống như muốn đứng lên.
- Anh Trần, tôi gọi anh như vậy, anh sẽ không giận đấy chứ?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giống như muốn đi của Trần Thành Hoa, thế là hắn chợt thay đổi chủ đề.
- Chúng ta là bạn học, càng là bạn bè, cậu gọi tôi như vậy thì tôi phải vui mừng mới đúng, nào có chuyện giận gì ở đây?
Trần Thành Hoa căn bản đã khá kính nể Vương Tử Quân, thế nên mở miệng càng thêm khách khí. Hắn cũng không phải nói dối, Vương Tử Quân gọi hắn là anh Trần, điều này làm hắn rất vui.
Vương Tử Quân vốn chuẩn bị kết giao với Trần Thành Hoa, lúc này thấy chiêu thức đầu tiên của mình có tác dụng, hắn cũng không khách khí nói:
- Anh Trần, nếu như chúng ta đã hợp ý như vậy thì nên trò chuyện nhiều hơn, dù sao thì còn lâu mới đến giờ cơm.
Vương Tử Quân nói rồi thay đổi chủ đề:
- Trước kia tôi nghe vài người nói những chuyện liên quan đến anh, trước kia có phải anh từng là trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy Liêu Đông hay không?
- Trước kia là như vậy, nhưng bây giờ cũng không phải. Vị trưởng phòng tuyên truyền mới đã nhận chức, bây giờ tôi rõ ràng là xe nhẹ, chưa phân nhiệm vụ công tác, vẫn phải học tập ở đây.
Trần Thành Hoa cười cười dùng giọng thản nhiên nói.
- Tôi chúc anh Trần tương lai phát triển mạnh như mặt trời.
Vương Tử Quân loáng thoáng nhớ rằng hai năm tới Trần Thành Hoa sẽ nhận một chức vụ quan trọng, nhưng rốt cuộc là năm nào thì không quá rõ ràng.
- Cảm ơn cậu, rốt cuộc sẽ có kết quả thế nào thì trước mắt rất khó nói.
Tuy cảm thấy tổ chức sẽ sắp xếp cho mình một vị trí thích đáng, thế nhưng Trần Thành Hoa vẫn cảm thấy có chút không yên. Dù sao thì bây giờ hắn cũng chưa được phân công công tác, đây cũng là nguyên nhân mà hắn cực kỳ coi trọng cơ hội diễn thuyết lần này.
Tào Chân Nhi thấy vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, giống như đó không phải là số điểm của hắn.
Nhưng khi ánh mắt Tào Chân Nhi rơi lên tay của Vương Tử Quân, nàng chợt phát hiện ngón tay búng ra rất có tiết tấu. Một hành động nho nhỏ của Vương Tử Quân làm cho nàng sinh ra cảm giác bừng tỉnh.
Đến lúc này còn giả vờ gì nữa?
Tào Chân Nhi thầm oán trách mà cảm thấy mặt mình nóng lên, dù sao thì người này cũng căn bản không có chút quan hệ gì với nàng.
Quá trình diễn thuyết vẫn tiếp diễn, dù sao còn bốn người nữa chưa lên tiếng. Bốn người này diễn thuyết cũng căn bản không nằm ngoài dự đoán, mặc dù bọn họ có tinh thần phấn chấn, thỉnh thoảng cũng cho ra những vấn đề rất hay, thế nhưng căn bản không quá mức thu hút.
Mãi đến lúc cuối cùng thì Vương Tử Quân vẫn luôn là người xuất chúng. Sau khi người cuối cùng diễn thuyết xong, người chủ trì trịnh trọng tuyên bố Vương Tử Quân làn người có số điểm cao nhất, cũng vì vậy mà hắn lấy được phần danh sách trong ba người diễn thuyết cho lãnh đạo thượng cấp.
- Ha ha ha, bí thư Vương, chúc mừng, chúc mừng.
Khi có nhiều người chúc mừng Vương Tử Quân, Nguyễn Chấn Nhạc cũng đi đến cười híp mắt nói.
Tuy tất cả vẫn được tiến hành theo kế hoạch của mình, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc căn bản cũng không quá vui sướng. Vì sao hắn lại mất hứng? Nguyên nhân có lẽ chỉ một mình hắn biết.
Vương Tử Quân vừa chào hỏi Nguyễn Chấn Nhạc vừa nhìn qua bốn phía, hắn đang tìm kiếm Trần Thành Hoa. Hắn đã bước ra, cũng nên thu bước chân lại. Thế nhưng điều làm hắn thất vọng chính là Trần Thành Hoa giống như đã rời đi.
Trần Thành Hoa cũng không phải là một người không có trí tuệ, nếu không cũng chẳng thể nào phát triển mạnh mẽ trên quan trường. Vương Tử Quân thầm suy đoán, hắn vừa chào hỏi đám người Nguyễn Chấn Nhạc vừa tiếp tục lưu ý bốn phía.
Nhưng đáng tiếc là Vương Tử Quân căn bản không nhìn thấy Trần Thành Hoa, hắn biết Trần Thành Hoa không có mặt ở chỗ này, thế là chỉ có thể ứng phó với mọi người cho xong.
Sau khi chào hỏi một lúc, Vương Tử Quân mới rời khỏi đám người Nguyễn Chấn Nhạc. Nhưng hắn cũng phải từ chối lời mời dùng cơm của khá nhiều người, nhiều bạn có nhiều đường để đi, thế nhưng đôi khi có quá nhiều đường cũng làm cho người ta mệt chết đi được.
Vương Tử Quân đi qua một hành lang, hắn đi đến cửa lớn. Khi hắn nhiệt tình chào tạm biệt đám người Nguyễn Chấn Nhạc, chợt nghe thấy Tào Chân Nhi nói:
- Bí thư Tử Quân, Tiểu Bắc nhà anh khi nào rảnh, tôi muốn đến thăm.
- Nhiệm vụ của Tiểu Bắc chính là làm mẹ của con tôi, không có chuyện gì lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể chào đón chị dâu đến chơi.
Vương Tử Quân không rõ tâm tư của Tào Chân Nhi, thế là dùng giọng đùa giỡn nói.
- Bí thư Vương, chúc mừng, chúc mừng.
Khi Vương Tử Quân đang cảm thán có quá nhiều người mời rượu, một âm thanh chợt vang lên sau lưng.
Trần Thành Hoa mang theo nụ cười đi từ đằng sau hành lang đến. Hắn đi đến bên cạnh Vương Tử Quân với nụ cười ung dung bình tĩnh, sau đó thản nhiên nói:
- Vừa rồi nhìn nhiều người vây quanh bí thư Vương, tôi thật sự không muốn tham gia náo nhiệt. Nhưng tôi còn có vài vấn đề căn bản còn chưa hiểu rõ, thế nên muốn thỉnh giáo anh một chút.
Thỉnh giáo, đây không phải là muốn ngủ có người kê gối sao? Kiếp trước Vương Tử Quân là người rất tán thưởng Trần Thành Hoa, lúc này nghe thấy thần tượng kiếp trước của mình mở lời yêu cầu thỉnh giáo, thế là lập tức nói:
- Trưởng phòng Trần, anh nói như vậy rõ ràng là muốn giết chết tôi, hai ta cùng nhau tham khảo một vấn đề thì được, nếu anh cần thỉnh giáo, như vậy phải đến tìm giáo sư mới đúng.
Vương Tử Quân khiêm tốn như vậy làm cho Trần Thành Hoa rất vui, hắn cũng không tỏ ra gò bó mà nở nụ cười nói:
- Nếu đã như vậy thì tôi cũng không khách khí.
- Đây không phải chỗ nói chuyện, tôi biết ngoài cổng trường đảng có một quán trà khá ngon, không bằng chúng ta vào đó vừa uống trà vừa nói chuyện.
Vương Tử Quân nhìn khắp bốn phía rồi dùng giọng đề nghị nói.
Trần Thành Hoa cũng biết đây không phải chỗ trò chuyện, thế là hai người nhanh chóng đi ra ngoài quán trà. Vì lúc này chưa đến giờ cao điểm uống trà, thế cho nên trong quán rất yên tĩnh. Hai người đi vào một phòng trà, sau đó cười nói vui vẻ.
Trần Thành Hoa thật sự giống như những gì đã nói trước đó, căn bản nói về nội dung bản thảo của Vương Tử Quân vừa mới diễn thuyết. Có vài vấn đề được hắn đưa ra rất sâu sắc, hơn nữa giải thích lại rất đặc biệt, căn bản là hiểu rất rõ nội dung diễn thuyết của Vương Tử Quân.
Sau khi nghe xong những lời giải thích dựa vào kiếp trước của Vương Tử Quân, Trần Thành Hoa cười nói:
- Bí thư Tử Quân, tôi trước đó còn cảm thấy không phục anh, nhưng bây giờ xem như tôi đã hoàn toàn tin phục, anh có ý nghĩ cao xa, càng thêm thấu đáo, tôi thật sự không bằng.
Vương Tử Quân thầm đổ mồ hôi, thầm nghĩ tất cả mọi thứ của tôi đều là tham khảo của ngài mà thôi. Nhưng hắn cũng không dám nói ra những lời này, vì vậy chỉ có thể khiêm tốn khoát tay nói:
- Tôi chỉ là đứng trên bờ vai của người khổng lồ mà thôi.
- Cậu Tử Quân, cậu quá khiêm nhường rồi, có thể sửa cũ thành mới, hơn nữa còn kết hợp chặt chẽ với thực tế, đây cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể nghĩ ra được.
Trần Thành Hoa đặt ly trà xuống rồi giống như muốn đứng lên.
- Anh Trần, tôi gọi anh như vậy, anh sẽ không giận đấy chứ?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giống như muốn đi của Trần Thành Hoa, thế là hắn chợt thay đổi chủ đề.
- Chúng ta là bạn học, càng là bạn bè, cậu gọi tôi như vậy thì tôi phải vui mừng mới đúng, nào có chuyện giận gì ở đây?
Trần Thành Hoa căn bản đã khá kính nể Vương Tử Quân, thế nên mở miệng càng thêm khách khí. Hắn cũng không phải nói dối, Vương Tử Quân gọi hắn là anh Trần, điều này làm hắn rất vui.
Vương Tử Quân vốn chuẩn bị kết giao với Trần Thành Hoa, lúc này thấy chiêu thức đầu tiên của mình có tác dụng, hắn cũng không khách khí nói:
- Anh Trần, nếu như chúng ta đã hợp ý như vậy thì nên trò chuyện nhiều hơn, dù sao thì còn lâu mới đến giờ cơm.
Vương Tử Quân nói rồi thay đổi chủ đề:
- Trước kia tôi nghe vài người nói những chuyện liên quan đến anh, trước kia có phải anh từng là trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy Liêu Đông hay không?
- Trước kia là như vậy, nhưng bây giờ cũng không phải. Vị trưởng phòng tuyên truyền mới đã nhận chức, bây giờ tôi rõ ràng là xe nhẹ, chưa phân nhiệm vụ công tác, vẫn phải học tập ở đây.
Trần Thành Hoa cười cười dùng giọng thản nhiên nói.
- Tôi chúc anh Trần tương lai phát triển mạnh như mặt trời.
Vương Tử Quân loáng thoáng nhớ rằng hai năm tới Trần Thành Hoa sẽ nhận một chức vụ quan trọng, nhưng rốt cuộc là năm nào thì không quá rõ ràng.
- Cảm ơn cậu, rốt cuộc sẽ có kết quả thế nào thì trước mắt rất khó nói.
Tuy cảm thấy tổ chức sẽ sắp xếp cho mình một vị trí thích đáng, thế nhưng Trần Thành Hoa vẫn cảm thấy có chút không yên. Dù sao thì bây giờ hắn cũng chưa được phân công công tác, đây cũng là nguyên nhân mà hắn cực kỳ coi trọng cơ hội diễn thuyết lần này.
/1843
|