Nhưng nếu muốn biết được Trần Thành Hoa rốt cuộc được bao nhiêu điểm thì còn phải chờ người thứ tám lên diễn thuyết xong đã.
Người diễn thuyết thứ tám là một vị chủ tịch thành phố, hắn là một vị cán bộ cấp phó bộ, bài diễn thuyết của hắn cũng rất đặc sắc. Thế nhưng sau khi nghe Trần Thành Hoa lên tiếng, hắn căn bản cảm thấy rất rung động. Gương mặt nghiêm túc của hắn vào lúc này căn bản giống như nói cho tất cả mọi người biết, mình căn bản không còn chút ý nghĩ gì ở phương diện cạnh tranh lần này.
Trần Thành Hoa ngồi ở vị trí của mình, vẻ mặt rất bình tĩnh. Nhưng làn môi của hắn là khá căng cứng, trong lòng rất khẩn trương. Dù sao thì sự kiện lần này rất quan trọng với hắn, hắn thầm nói với mình, cơ hội lần này căn bản là không nên bỏ qua.
- Anh nói xem Trần Thành Hoa sẽ được bao nhiêu điểm?
Tào Chân Nhi cũng không có hứng thú nghe vị học viên tiếp theo tiến lên diễn thuyết, nàng dùng giọng hiếu kỳ hỏi Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng cau mày, hắn dù biết Trần Thành Hoa căn bản là không đơn giản, thế nhưng lại không ngờ đối phương lợi hại như thế. Bài diễn thuyết của đối phương căn bản là không chê vào đâu được, dù là mình có xuất hiện cũng căn bản không thể mạnh hơn đối phương.
Chẳng lẽ sự kiện lần này không có gì bất ngờ sao? Trong đầu Nguyễn Chấn Nhạc lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn trầm giọng nói:
- Ít nhất cũng phải hơn tám mươi điểm.
Tào Chân Nhi nghĩ đến số điểm của những người trước đó, nàng chợt giật mình nói:
- Không phải khác biệt lớn như vậy chứ? Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải người còn lại căn bản là không còn hy vọng gì sao?
- Đúng vậy.
Nguyễn Chấn Nhạc tuy không muốn thừa nhận, thế nhưng sự thật phơi bày ngay trước mắt, hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý mà thôi.
- Kế hoạch của anh cũng xem như bị hớ rồi sao?
Nếu so với Trần Thành Hoa thì Tào Chân Nhi căn bản quan tâm đến kế hoạch của Nguyễn Chấn Nhạc hơn.
Nguyễn Chấn Nhạc nở nụ cười khổ, trong lòng trên cơ bản thầm nghĩ kế hoạch của mình là khó thể thực hiện được. Tuy hắn đánh giá Vương Tử Quân rất cao, thế nhưng hắn cho rằng Vương Tử Quân căn bản không có khả năng vượt qua Trần Thành Hoa.
- Hừ, xem như tiện nghi cho tên kia.
Tào Chân Nhi không thể tìm cho Vương Tử Quân một đối thủ, đặc biệt là đối thủ có thực lực như Trần Thành Hoa, thế cho nên cảm thấy rất đáng tiếc.
Khi hai người Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Chân Nhi đang nói chuyện với nhau, vị học viên thứ tám đã diễn thuyết xong. Cuối cùng hắn dùng giọng chăm chú nói:
- Tôi đã có chuẩn bị với sự kiện diễn thuyết lần này, thế nhưng sau khi nghe xong vị học viên số bảy diễn thuyết, tôi chỉ cảm thấy mình trước mặt ngọc thô thì chỉ là viên gạch, cám ơn mọi người đã nghe bài diễn thuyết của tôi.
Câu nói cảm khái của vị học viên thứ tám làm cho người ta vỗ tay đầy thiện ý. Hắn nhìn đám người vỗ tay ở bên dưới, thế là đi xuống đài. Vương Tử Quân thầm nghĩ:
- Có thể biến tình huống xấu hổ của mình thành tiếng vỗ tay, phản ứng của người này cũng không chậm.
Khi vị học viên số tám lên tiếng ủng hộ Trần Thành Hoa, chợt nghe thấy nhân viên ghi điểm tuyên bố:
- Lúc này tuyên bố thành tích của học viên số bảy, chín mươi chín phẩy một điểm.
Chín mươi chín phẩy một, tuyên bố này làm cho toàn trường cô đọng. Hoạt động lần này do ban ngành thi đua khen thưởng tiến hành chấm điểm, thế cho nên căn bản không xuất hiện điểm quá thấp, cũng sẽ không có điểm quá cao.
Lúc này bài diễn thuyết của Trần Thành Hoa được chín mươi chín phẩy một điểm, căn bản là thành tích cao vời.
Thành tích này căn bản lớn hơn năm phần so với những người diễn thuyết phía trước. Đám người ngồi nơi đây đều hiểu chuyện, bọn họ biết rõ năm điểm là chênh lệch cỡ nào, những người phía sau còn có thể vượt qua được sao?
Lúc này vẻ mặt của vị học viên thứ tám là chủ tịch thành phố căn bản dễ chịu hơn, đây không phải là thoải mái khi thắng lợi, rõ ràng là thoải mái khi buông tay.
Thật ra đôi khi cam lòng cũng có vài phần dũng khí.
- Lúc này mời vị học viên thứ chín tiến hành diễn thuyết.
Giọng nói trầm bổng lại vang lên trong phòng họp, âm thanh này kéo đám người đang khiếp sợ vì số điểm của Trần Thành Hoa quay về hiện thực.
Hầu như ánh mắt mọi người đều chú ý lên người Vương Tử Quân đang ngồi trên đài, lần này mọi người lại cảm thấy khiếp sợ vì độ tuổi của Vương Tử Quân.
- Đây là học viên thứ chín, có lầm lẫn gì không vậy?
Một vị giáo sư cao tuổi dùng giọng buồn bực hỏi.
- Đúng vậy, đây là Vương Tử Quân, bí thư thị ủy La Nam, vừa mới tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam.
Người bên cạnh dùng giọng cực kỳ khẳng định đáp lời.
Vị giáo sư dừng lại một chút, sau đó dùng giọng hoài nghi nói:
- Đây chính là vị bí thư thị ủy viết bài luận: "Xúc tiến phát triển kinh tế doanh nghiệp" sao?
- Chính là anh ấy, thành phố La Nam sáng tạo ra tốc độ phát triển trên trăm phần trăm, nếu không anh ta sao có thể là thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam? Cũng không biết hôm nay có biểu hiện thế nào?
- Ôi, hy vọng không lớn, lúc này có một Trần Thành Hoa như hoa như ngọc, căn bản là phần thắng quá nhỏ.
Lão giáo sư trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.
Người ngồi bên cạnh giáo sư không nói gì, rõ ràng cũng thừa nhận cách nghĩ của đối phương. Chín mươi chín phẩy một điểm, khả năng vượt qua là quá thấp, trên cơ bản là con số không.
Trần Thành Hoa cũng biết Vương Tử Quân, nhưng hai bên căn bản chỉ có chút kết giao mà thôi. Dù trước mặt người ngoài thì hắn luôn tỏ ra khiêm tốn cẩn thận, thế nhưng thực tế lại là một người có tính cách, cực kỳ kiêu ngạo. Hắn rất tán thưởng với một vị lãnh đạo cấp tỉnh nhỏ hơn mình mười tuổi là Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không chủ động kết giao, hai bên căn bản không có vấn đề gì.
Trần Thành Hoa rất xem trọng cuộc diễn thuyết hôm nay, vì nó quá quan trọng đối với hắn. Lúc này chức vụ của hắn còn chưa được bổ nhiệm, nếu có thể biểu hiện tốt trước mặt thủ trưởng, đây tuyệt đối không đơn giản. Hắn tin tưởng đây là cơ hội tốt cho mình, sau này đường làm quan của hắn sẽ tăng tiến mạnh mẽ. Có đôi khi chỉ một cơ hội nhỏ thoáng qua, nếu nắm bắt tốt sẽ giảm đi chục năm phấn đấu.
Vì vậy Trần Thành Hoa cực kỳ quan tâm, hắn đã trải qua vài ngày đêm suy nghĩ, kết hợp với công tác thực tế của mình, thế là cho ra đề mục diễn thuyết như hôm nay. Tất nhiên cố gắng của hắn cũng không uổng phí, vừa lên đài thì hắn đã lớn tiếng dọa người, căn bản làm cho người ta phải trố mắt nghe giảng.
Chín mươi chín phẩy một điểm, căn bản không có khả năng thua trận.
- Thưa các vị giảng viên, thưa các học viên, đề mục diễn thuyết của tôi hôm nay là: "Đẩy mạnh cải cách thể chế, hoàn thiện hệ thống kinh tế thị trường!"
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn lướt qua tình huống bên dưới, sau đó trầm giọng nói.
Vương Tử Quân vốn không có nhiều tâm tư với sự kiện diễn thuyết hôm nay, nhưng khi hắn lên trên đài, tất cả ý nghĩ vẩn vơ đều bị ném qua đầu, giống như thoát ly khỏi người hắn. Hắn đứng trên đài, toàn thân giống như sát nhập vào trong bài diễn thuyết của mình.
- Phương diện cải cách thể chế kinh tế chủ nghĩa xã hội khoa học của nước ta đã đi đến một bước vô cùng quan trọng, đây chính là một cơ sở kiên cố để kinh tế trong nước phát triển...
Giọng nói trầm bổng của Vương Tử Quân liên tục vang lên trong phòng họp, lúc này phòng họp vốn yên tĩnh lại càng thêm trầm lắng.
Tào Chân Nhi nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin và khí thế của Vương Tử Quân khi đứng trên đài, trong mắt chợt lóe lên vài phần sùng bái. Không ngờ một người đàn ông có tài lại có cả bộ dạng đường đường, hiên ngang lẫm liệt như vậy.
Trong ấn tượng của Tào Chân Nhi thì đàn ông càng có tài thì sẽ càng có gương mặt khiêm tốn, vị thượng đế mở một cánh cửa thì sẽ đóng một cánh cửa. Thế nhưng người đàn ông trước mắt căn bản là quá hoàn mỹ, thật sự là tiện nghi cho Mạc Tiểu Bắc.
Người đàn ông kia thậm chí còn nhỏ tuổi hơn Tào Chân Nhi, thế nhưng lúc này Tào Chân Nhi lại cảm thấy mình sinh ra cảm giác bị chinh phục.
Đàn ông thật sự tốt phải là như thế mới đúng.
Tào Chân Nhi nghiêng đầu đi nơi khác, khẽ nhìn thoáng qua chồng mình, thế là trong lòng bùng lên cảm giác cô đơn. Trong ánh mắt nhiều người thì Nguyễn Chấn Nhạc rõ ràng là một người chồng hoàn mỹ hợp cách, thế nhưng hôn nhân cũng như đeo giày, có phù hợp hay không chỉ có chân mới biết được.
Tào Chân Nhi biết rõ mình thiếu cái gì, lúc này trong lòng nàng sinh ra một xúc động, một loại xúc động làm cho nàng cảm thấy điên cuồng.
Nhất định phải như vậy sao?
Khi Tào Chân Nhi đang đấu tranh tâm lý rất gay gắt thì điện thoại chợt rung lên. Nàng trầm ngâm giây lát, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra. Khi nàng chuẩn bị nghe máy, Nguyễn Chấn Nhạc vung tay cướp lấy điện thoại, sau đó nhanh chóng bấm nút tắt.
- Vương Tử Quân nói rất hay, không nghe thì thật sự đáng tiếc.
Nguyễn Chấn Nhạc tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, hắn trầm giọng nói với Tào Chân Nhi.
Tào Chân Nhi thấy ánh mắt Nguyễn Chấn Nhạc tập trung lên người Vương Tử Quân, thế là những xúc động trong lòng tăng thêm vài phần. Trước nay nàng luôn là một người cảm tính, thế cho nên nàng cũng nhanh chóng hạ quyết tâm.
Trần Thành Hoa ngồi cách Tào Chân Nhi không xa, lúc này vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm túc, trong tay đã có thêm một quyển sách nhỏ. Khi Vương Tử Quân đang diễn thuyết trên đài, hắn ở bên dưới nhanh chóng ghi chép lại.
Khi Vương Tử Quân nói ra đề mục thì Trần Thành Hoa đã cảm thấy nhảy dựng lên. Tuy hắn nhấn mạnh tinh thần duy trì phát triển kinh tế để bắt kịp thời đại, thế nhưng nếu nhìn từ phương diện đại cục thì căn bản đã bại trong tay Vương Tử Quân.
Người làm tốt nhất phải là kẻ chấp hành, kẻ cho ra mưu đồ, đồng thời phải biết trù tính toàn cục. Những sự khác biệt giữa hai bên làm cho Trần Thành Hoa sinh ra cảm giác lo lắng.
Trần Thành Hoa không phải là người lo được mất, nhưng cơ hội lần này đối với hắn là cực kỳ quan trọng, một cơ hội quan trọng như thế có liên quan đến tương lai phát triển của hắn, thế nên hắn cảm thấy nó rất cần thiết.
Nếu vừa rồi Trần Thành Hoa cảm thấy cực kỳ tự tin, như vậy bây giờ tự tin của hắn đã giảm đi rất nhiều, thậm chí có thể nói là mất đi cảm giác tự tin vốn có. Nhưng hắn cũng không phải là người bình thường, sau khi nghe những lời diễn thuyết cực kỳ có ý nghĩa của Vương Tử Quân, hắn cố gắng ghi nhớ và tốc ký lại.
Bảy phút có thể nói là nhanh đối với nhiều người, nhưng Vương Tử Quân đứng trên đài dùng trầm giọng diễn thuyết đã đến giai đoạn cuối, thế nhưng bầu không khí chung quanh vẫn cực kỳ tĩnh lặng. Lúc này trong phòng họp có hơn một nửa số người đang ghi chép lại.
Tào Chân Nhi ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân đứng trên đài, trong lòng không hiểu vì sao sinh ra cảm giác đau xót. Lúc này Vương Tử Quân đã nói xong, diễn thuyết cơ bản là quá đặc sắc, những người khác trước đó căn bản không bằng Vương Tử Quân, sao bây giờ không có tiếng vỗ tay?
Trong đầu Tào Chân Nhi lóe lên những ý nghĩ như vậy, khi nàng đang cảm thấy buồn bực thì toàn trường giống như bừng tỉnh, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Người đầu tiên vỗ tay chính là Trần Thành Hoa, tuy Vương Tử Quân là đối thủ của hắn, thế nhưng lúc này hắn vẫn phải vỗ tay với người cho ra bài diễn thuyết siêu việt chính mình.
Khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì tiếng vỗ tay vẫn còn tiếp tục vang lên, những người chấm điểm ngồi ở hàng ghế đầu tiên thậm chí còn đứng lên.
- Lúc này xin mời học viên số mười.
Giọng nói của người chủ trì vang lên mới làm tiếng vỗ tay chấm dứt, nhưng âm thanh vang lên mà học viên số mười cũng không lên đài.
Sau khi chờ khoảng nửa phút thì người chủ trì lại tiếp tục nói:
- Mời học viên số mười chuẩn bị lên đài diễn thuyết.
Lúc này một người đàn ông trung niên mới đứng lên, sau đó ung dung đi lên đài, hắn dùng giọng tự giễu nói:
- Vừa rồi tôi nghĩ đến bài diễn thuyết của bí thư Vương, chợt quên mất số của mình, mong mọi người tha thứ.
Lời nói của người đàn ông trung niên này làm cho đám người nở nụ cười đầy thiện ý.
Tâm tính bình tĩnh của Vương Tử Quân lúc này càng thêm bình tĩnh, hắn vốn đi lên diễn thuyết và cảm thấy đầy hứa hẹn, nhưng bây giờ lại sinh ra ý nghĩ có thành công hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Vị học viên số mười diễn thuyết còn đặc sắc hơn những người trước, thế nhưng hắn không may vì đứng sau Vương Tử Quân và Trần Thành Hoa, thế cho nên chênh lệch giữa các bên làm cho hắn không tìm được nhiều tiếng vỗ tay hơn những người trước đó.
Lúc này tâm tư của nhiều người căn bản không còn đặt lên trên bài diễn thuyết của học viên số mười, tất cả đều chú ý đến điểm số của Vương Tử Quân.
- Vương Tử Quân sẽ được bao nhiêu điểm?
Tào Chân Nhi khẽ hỏi Nguyễn Chấn Nhạc ở bên cạnh.
Nguyễn Chấn Nhạc có chút do dự, sau đó thản nhiên nói:
- Không biết, nhưng anh thấy phải cao hơn Trần Thành Hoa.
- Như vậy cũng đúng.
Tào Chân Nhi cười lạnh lùng:
- Như vậy anh sẽ bớt việc hơn.
Nguyễn Chấn Nhạc có chút căm tức, Tào Chân Nhi là người phụ nữ thông minh, thế nhưng trong hôn nhân thì thông minh là không đủ, ít nhất là làm cho hắn không thoải mái. Hắn thậm chí trông mong vợ mình căn bản là mù chữ, chỉ là một người vợ hiền lành dịu dàng, đảm đang nội trợ, là một nhân vật có thể sắp xếp giải quyết những ưu phiền trong gia đình cho mình là được rồi. Thử nghĩ mà xem, có người đàn ông này muốn lấy một người vợ mà thứ gì cũng thấy rõ, không nói lời nào thì thôi, mở miệng sẽ làm cho anh cực kỳ uể oải, làm cho chính anh cảm thấy trái tim rơi vào hầm băng?
Khi học viên thứ mười đi xuống đài thì bài viết của Vương Tử Quân đã đến trong tay người chủ trì. Lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người này, đợi tuyên bố kết quả, trong mắt nhiêu người thì đây rõ ràng là kết quả của cả cuộc tuyển chọn hôm nay.
Trần Thành Hoa ngồi bên dưới cảm thấy lòng bàn tay ướt sũng, giống như trái tim bị treo lên họng, giống như gặp sự kiện liên quan đến vận mệnh của mình. Hắn cảm thấy sau bao nhiêu năm thì đây là lần đầu tiên sinh ra cảm giác khó chịu như vậy.
Mình có thể thắng được Vương Tử Quân sao? Trước đó Trần Thành Hoa tràn đầy tự tin đối với nghi vấn này của mình, nhưng lúc này hắn cảm thấy tâm thần không yên, thật sự không thể nào nắm chắc. Thậm chí hắn cho rằng Vương Tử Quân hoàn toàn có thể thắng, vì chỉ cần là người được nghe thì sẽ biết ai hơn ai, kết quả thế nào rồi.
- Học viên số chín được chín mươi chín phẩy năm điểm.
Giọng nói của người chủ trì lại vang lên trong phòng, âm thanh của nàng giống như sấm sét nổ tung trong lòng Trần Thành Hoa. Tuy hắn đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng lúc này nghe thấy tin tức mình thất bại, căn bản là khó thể tiếp nhận.
Khó tiếp nhận thì vẫn phải tiếp nhận, Trần Thành Hoa nghĩ đến những gì mình nghe được khi Vương Tử Quân diễn thuyết, hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại. Mình xem ra vẫn còn kém vị bí thư Vương kia một chút, nếu như không phải trước đó mình có số điểm cao, chỉ sợ khoảng cách còn kéo dài hơn nữa.
Trần Thành Hoa không lấy được cơ hội biểu hiện trước mặt lãnh đạo, như vậy hắn căn bản khó khăn trong phương diện chờ được bổ nhiệm công tác.
Người diễn thuyết thứ tám là một vị chủ tịch thành phố, hắn là một vị cán bộ cấp phó bộ, bài diễn thuyết của hắn cũng rất đặc sắc. Thế nhưng sau khi nghe Trần Thành Hoa lên tiếng, hắn căn bản cảm thấy rất rung động. Gương mặt nghiêm túc của hắn vào lúc này căn bản giống như nói cho tất cả mọi người biết, mình căn bản không còn chút ý nghĩ gì ở phương diện cạnh tranh lần này.
Trần Thành Hoa ngồi ở vị trí của mình, vẻ mặt rất bình tĩnh. Nhưng làn môi của hắn là khá căng cứng, trong lòng rất khẩn trương. Dù sao thì sự kiện lần này rất quan trọng với hắn, hắn thầm nói với mình, cơ hội lần này căn bản là không nên bỏ qua.
- Anh nói xem Trần Thành Hoa sẽ được bao nhiêu điểm?
Tào Chân Nhi cũng không có hứng thú nghe vị học viên tiếp theo tiến lên diễn thuyết, nàng dùng giọng hiếu kỳ hỏi Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng cau mày, hắn dù biết Trần Thành Hoa căn bản là không đơn giản, thế nhưng lại không ngờ đối phương lợi hại như thế. Bài diễn thuyết của đối phương căn bản là không chê vào đâu được, dù là mình có xuất hiện cũng căn bản không thể mạnh hơn đối phương.
Chẳng lẽ sự kiện lần này không có gì bất ngờ sao? Trong đầu Nguyễn Chấn Nhạc lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn trầm giọng nói:
- Ít nhất cũng phải hơn tám mươi điểm.
Tào Chân Nhi nghĩ đến số điểm của những người trước đó, nàng chợt giật mình nói:
- Không phải khác biệt lớn như vậy chứ? Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải người còn lại căn bản là không còn hy vọng gì sao?
- Đúng vậy.
Nguyễn Chấn Nhạc tuy không muốn thừa nhận, thế nhưng sự thật phơi bày ngay trước mắt, hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý mà thôi.
- Kế hoạch của anh cũng xem như bị hớ rồi sao?
Nếu so với Trần Thành Hoa thì Tào Chân Nhi căn bản quan tâm đến kế hoạch của Nguyễn Chấn Nhạc hơn.
Nguyễn Chấn Nhạc nở nụ cười khổ, trong lòng trên cơ bản thầm nghĩ kế hoạch của mình là khó thể thực hiện được. Tuy hắn đánh giá Vương Tử Quân rất cao, thế nhưng hắn cho rằng Vương Tử Quân căn bản không có khả năng vượt qua Trần Thành Hoa.
- Hừ, xem như tiện nghi cho tên kia.
Tào Chân Nhi không thể tìm cho Vương Tử Quân một đối thủ, đặc biệt là đối thủ có thực lực như Trần Thành Hoa, thế cho nên cảm thấy rất đáng tiếc.
Khi hai người Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Chân Nhi đang nói chuyện với nhau, vị học viên thứ tám đã diễn thuyết xong. Cuối cùng hắn dùng giọng chăm chú nói:
- Tôi đã có chuẩn bị với sự kiện diễn thuyết lần này, thế nhưng sau khi nghe xong vị học viên số bảy diễn thuyết, tôi chỉ cảm thấy mình trước mặt ngọc thô thì chỉ là viên gạch, cám ơn mọi người đã nghe bài diễn thuyết của tôi.
Câu nói cảm khái của vị học viên thứ tám làm cho người ta vỗ tay đầy thiện ý. Hắn nhìn đám người vỗ tay ở bên dưới, thế là đi xuống đài. Vương Tử Quân thầm nghĩ:
- Có thể biến tình huống xấu hổ của mình thành tiếng vỗ tay, phản ứng của người này cũng không chậm.
Khi vị học viên số tám lên tiếng ủng hộ Trần Thành Hoa, chợt nghe thấy nhân viên ghi điểm tuyên bố:
- Lúc này tuyên bố thành tích của học viên số bảy, chín mươi chín phẩy một điểm.
Chín mươi chín phẩy một, tuyên bố này làm cho toàn trường cô đọng. Hoạt động lần này do ban ngành thi đua khen thưởng tiến hành chấm điểm, thế cho nên căn bản không xuất hiện điểm quá thấp, cũng sẽ không có điểm quá cao.
Lúc này bài diễn thuyết của Trần Thành Hoa được chín mươi chín phẩy một điểm, căn bản là thành tích cao vời.
Thành tích này căn bản lớn hơn năm phần so với những người diễn thuyết phía trước. Đám người ngồi nơi đây đều hiểu chuyện, bọn họ biết rõ năm điểm là chênh lệch cỡ nào, những người phía sau còn có thể vượt qua được sao?
Lúc này vẻ mặt của vị học viên thứ tám là chủ tịch thành phố căn bản dễ chịu hơn, đây không phải là thoải mái khi thắng lợi, rõ ràng là thoải mái khi buông tay.
Thật ra đôi khi cam lòng cũng có vài phần dũng khí.
- Lúc này mời vị học viên thứ chín tiến hành diễn thuyết.
Giọng nói trầm bổng lại vang lên trong phòng họp, âm thanh này kéo đám người đang khiếp sợ vì số điểm của Trần Thành Hoa quay về hiện thực.
Hầu như ánh mắt mọi người đều chú ý lên người Vương Tử Quân đang ngồi trên đài, lần này mọi người lại cảm thấy khiếp sợ vì độ tuổi của Vương Tử Quân.
- Đây là học viên thứ chín, có lầm lẫn gì không vậy?
Một vị giáo sư cao tuổi dùng giọng buồn bực hỏi.
- Đúng vậy, đây là Vương Tử Quân, bí thư thị ủy La Nam, vừa mới tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam.
Người bên cạnh dùng giọng cực kỳ khẳng định đáp lời.
Vị giáo sư dừng lại một chút, sau đó dùng giọng hoài nghi nói:
- Đây chính là vị bí thư thị ủy viết bài luận: "Xúc tiến phát triển kinh tế doanh nghiệp" sao?
- Chính là anh ấy, thành phố La Nam sáng tạo ra tốc độ phát triển trên trăm phần trăm, nếu không anh ta sao có thể là thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam? Cũng không biết hôm nay có biểu hiện thế nào?
- Ôi, hy vọng không lớn, lúc này có một Trần Thành Hoa như hoa như ngọc, căn bản là phần thắng quá nhỏ.
Lão giáo sư trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.
Người ngồi bên cạnh giáo sư không nói gì, rõ ràng cũng thừa nhận cách nghĩ của đối phương. Chín mươi chín phẩy một điểm, khả năng vượt qua là quá thấp, trên cơ bản là con số không.
Trần Thành Hoa cũng biết Vương Tử Quân, nhưng hai bên căn bản chỉ có chút kết giao mà thôi. Dù trước mặt người ngoài thì hắn luôn tỏ ra khiêm tốn cẩn thận, thế nhưng thực tế lại là một người có tính cách, cực kỳ kiêu ngạo. Hắn rất tán thưởng với một vị lãnh đạo cấp tỉnh nhỏ hơn mình mười tuổi là Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không chủ động kết giao, hai bên căn bản không có vấn đề gì.
Trần Thành Hoa rất xem trọng cuộc diễn thuyết hôm nay, vì nó quá quan trọng đối với hắn. Lúc này chức vụ của hắn còn chưa được bổ nhiệm, nếu có thể biểu hiện tốt trước mặt thủ trưởng, đây tuyệt đối không đơn giản. Hắn tin tưởng đây là cơ hội tốt cho mình, sau này đường làm quan của hắn sẽ tăng tiến mạnh mẽ. Có đôi khi chỉ một cơ hội nhỏ thoáng qua, nếu nắm bắt tốt sẽ giảm đi chục năm phấn đấu.
Vì vậy Trần Thành Hoa cực kỳ quan tâm, hắn đã trải qua vài ngày đêm suy nghĩ, kết hợp với công tác thực tế của mình, thế là cho ra đề mục diễn thuyết như hôm nay. Tất nhiên cố gắng của hắn cũng không uổng phí, vừa lên đài thì hắn đã lớn tiếng dọa người, căn bản làm cho người ta phải trố mắt nghe giảng.
Chín mươi chín phẩy một điểm, căn bản không có khả năng thua trận.
- Thưa các vị giảng viên, thưa các học viên, đề mục diễn thuyết của tôi hôm nay là: "Đẩy mạnh cải cách thể chế, hoàn thiện hệ thống kinh tế thị trường!"
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn lướt qua tình huống bên dưới, sau đó trầm giọng nói.
Vương Tử Quân vốn không có nhiều tâm tư với sự kiện diễn thuyết hôm nay, nhưng khi hắn lên trên đài, tất cả ý nghĩ vẩn vơ đều bị ném qua đầu, giống như thoát ly khỏi người hắn. Hắn đứng trên đài, toàn thân giống như sát nhập vào trong bài diễn thuyết của mình.
- Phương diện cải cách thể chế kinh tế chủ nghĩa xã hội khoa học của nước ta đã đi đến một bước vô cùng quan trọng, đây chính là một cơ sở kiên cố để kinh tế trong nước phát triển...
Giọng nói trầm bổng của Vương Tử Quân liên tục vang lên trong phòng họp, lúc này phòng họp vốn yên tĩnh lại càng thêm trầm lắng.
Tào Chân Nhi nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin và khí thế của Vương Tử Quân khi đứng trên đài, trong mắt chợt lóe lên vài phần sùng bái. Không ngờ một người đàn ông có tài lại có cả bộ dạng đường đường, hiên ngang lẫm liệt như vậy.
Trong ấn tượng của Tào Chân Nhi thì đàn ông càng có tài thì sẽ càng có gương mặt khiêm tốn, vị thượng đế mở một cánh cửa thì sẽ đóng một cánh cửa. Thế nhưng người đàn ông trước mắt căn bản là quá hoàn mỹ, thật sự là tiện nghi cho Mạc Tiểu Bắc.
Người đàn ông kia thậm chí còn nhỏ tuổi hơn Tào Chân Nhi, thế nhưng lúc này Tào Chân Nhi lại cảm thấy mình sinh ra cảm giác bị chinh phục.
Đàn ông thật sự tốt phải là như thế mới đúng.
Tào Chân Nhi nghiêng đầu đi nơi khác, khẽ nhìn thoáng qua chồng mình, thế là trong lòng bùng lên cảm giác cô đơn. Trong ánh mắt nhiều người thì Nguyễn Chấn Nhạc rõ ràng là một người chồng hoàn mỹ hợp cách, thế nhưng hôn nhân cũng như đeo giày, có phù hợp hay không chỉ có chân mới biết được.
Tào Chân Nhi biết rõ mình thiếu cái gì, lúc này trong lòng nàng sinh ra một xúc động, một loại xúc động làm cho nàng cảm thấy điên cuồng.
Nhất định phải như vậy sao?
Khi Tào Chân Nhi đang đấu tranh tâm lý rất gay gắt thì điện thoại chợt rung lên. Nàng trầm ngâm giây lát, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra. Khi nàng chuẩn bị nghe máy, Nguyễn Chấn Nhạc vung tay cướp lấy điện thoại, sau đó nhanh chóng bấm nút tắt.
- Vương Tử Quân nói rất hay, không nghe thì thật sự đáng tiếc.
Nguyễn Chấn Nhạc tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, hắn trầm giọng nói với Tào Chân Nhi.
Tào Chân Nhi thấy ánh mắt Nguyễn Chấn Nhạc tập trung lên người Vương Tử Quân, thế là những xúc động trong lòng tăng thêm vài phần. Trước nay nàng luôn là một người cảm tính, thế cho nên nàng cũng nhanh chóng hạ quyết tâm.
Trần Thành Hoa ngồi cách Tào Chân Nhi không xa, lúc này vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm túc, trong tay đã có thêm một quyển sách nhỏ. Khi Vương Tử Quân đang diễn thuyết trên đài, hắn ở bên dưới nhanh chóng ghi chép lại.
Khi Vương Tử Quân nói ra đề mục thì Trần Thành Hoa đã cảm thấy nhảy dựng lên. Tuy hắn nhấn mạnh tinh thần duy trì phát triển kinh tế để bắt kịp thời đại, thế nhưng nếu nhìn từ phương diện đại cục thì căn bản đã bại trong tay Vương Tử Quân.
Người làm tốt nhất phải là kẻ chấp hành, kẻ cho ra mưu đồ, đồng thời phải biết trù tính toàn cục. Những sự khác biệt giữa hai bên làm cho Trần Thành Hoa sinh ra cảm giác lo lắng.
Trần Thành Hoa không phải là người lo được mất, nhưng cơ hội lần này đối với hắn là cực kỳ quan trọng, một cơ hội quan trọng như thế có liên quan đến tương lai phát triển của hắn, thế nên hắn cảm thấy nó rất cần thiết.
Nếu vừa rồi Trần Thành Hoa cảm thấy cực kỳ tự tin, như vậy bây giờ tự tin của hắn đã giảm đi rất nhiều, thậm chí có thể nói là mất đi cảm giác tự tin vốn có. Nhưng hắn cũng không phải là người bình thường, sau khi nghe những lời diễn thuyết cực kỳ có ý nghĩa của Vương Tử Quân, hắn cố gắng ghi nhớ và tốc ký lại.
Bảy phút có thể nói là nhanh đối với nhiều người, nhưng Vương Tử Quân đứng trên đài dùng trầm giọng diễn thuyết đã đến giai đoạn cuối, thế nhưng bầu không khí chung quanh vẫn cực kỳ tĩnh lặng. Lúc này trong phòng họp có hơn một nửa số người đang ghi chép lại.
Tào Chân Nhi ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân đứng trên đài, trong lòng không hiểu vì sao sinh ra cảm giác đau xót. Lúc này Vương Tử Quân đã nói xong, diễn thuyết cơ bản là quá đặc sắc, những người khác trước đó căn bản không bằng Vương Tử Quân, sao bây giờ không có tiếng vỗ tay?
Trong đầu Tào Chân Nhi lóe lên những ý nghĩ như vậy, khi nàng đang cảm thấy buồn bực thì toàn trường giống như bừng tỉnh, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Người đầu tiên vỗ tay chính là Trần Thành Hoa, tuy Vương Tử Quân là đối thủ của hắn, thế nhưng lúc này hắn vẫn phải vỗ tay với người cho ra bài diễn thuyết siêu việt chính mình.
Khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì tiếng vỗ tay vẫn còn tiếp tục vang lên, những người chấm điểm ngồi ở hàng ghế đầu tiên thậm chí còn đứng lên.
- Lúc này xin mời học viên số mười.
Giọng nói của người chủ trì vang lên mới làm tiếng vỗ tay chấm dứt, nhưng âm thanh vang lên mà học viên số mười cũng không lên đài.
Sau khi chờ khoảng nửa phút thì người chủ trì lại tiếp tục nói:
- Mời học viên số mười chuẩn bị lên đài diễn thuyết.
Lúc này một người đàn ông trung niên mới đứng lên, sau đó ung dung đi lên đài, hắn dùng giọng tự giễu nói:
- Vừa rồi tôi nghĩ đến bài diễn thuyết của bí thư Vương, chợt quên mất số của mình, mong mọi người tha thứ.
Lời nói của người đàn ông trung niên này làm cho đám người nở nụ cười đầy thiện ý.
Tâm tính bình tĩnh của Vương Tử Quân lúc này càng thêm bình tĩnh, hắn vốn đi lên diễn thuyết và cảm thấy đầy hứa hẹn, nhưng bây giờ lại sinh ra ý nghĩ có thành công hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Vị học viên số mười diễn thuyết còn đặc sắc hơn những người trước, thế nhưng hắn không may vì đứng sau Vương Tử Quân và Trần Thành Hoa, thế cho nên chênh lệch giữa các bên làm cho hắn không tìm được nhiều tiếng vỗ tay hơn những người trước đó.
Lúc này tâm tư của nhiều người căn bản không còn đặt lên trên bài diễn thuyết của học viên số mười, tất cả đều chú ý đến điểm số của Vương Tử Quân.
- Vương Tử Quân sẽ được bao nhiêu điểm?
Tào Chân Nhi khẽ hỏi Nguyễn Chấn Nhạc ở bên cạnh.
Nguyễn Chấn Nhạc có chút do dự, sau đó thản nhiên nói:
- Không biết, nhưng anh thấy phải cao hơn Trần Thành Hoa.
- Như vậy cũng đúng.
Tào Chân Nhi cười lạnh lùng:
- Như vậy anh sẽ bớt việc hơn.
Nguyễn Chấn Nhạc có chút căm tức, Tào Chân Nhi là người phụ nữ thông minh, thế nhưng trong hôn nhân thì thông minh là không đủ, ít nhất là làm cho hắn không thoải mái. Hắn thậm chí trông mong vợ mình căn bản là mù chữ, chỉ là một người vợ hiền lành dịu dàng, đảm đang nội trợ, là một nhân vật có thể sắp xếp giải quyết những ưu phiền trong gia đình cho mình là được rồi. Thử nghĩ mà xem, có người đàn ông này muốn lấy một người vợ mà thứ gì cũng thấy rõ, không nói lời nào thì thôi, mở miệng sẽ làm cho anh cực kỳ uể oải, làm cho chính anh cảm thấy trái tim rơi vào hầm băng?
Khi học viên thứ mười đi xuống đài thì bài viết của Vương Tử Quân đã đến trong tay người chủ trì. Lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người này, đợi tuyên bố kết quả, trong mắt nhiêu người thì đây rõ ràng là kết quả của cả cuộc tuyển chọn hôm nay.
Trần Thành Hoa ngồi bên dưới cảm thấy lòng bàn tay ướt sũng, giống như trái tim bị treo lên họng, giống như gặp sự kiện liên quan đến vận mệnh của mình. Hắn cảm thấy sau bao nhiêu năm thì đây là lần đầu tiên sinh ra cảm giác khó chịu như vậy.
Mình có thể thắng được Vương Tử Quân sao? Trước đó Trần Thành Hoa tràn đầy tự tin đối với nghi vấn này của mình, nhưng lúc này hắn cảm thấy tâm thần không yên, thật sự không thể nào nắm chắc. Thậm chí hắn cho rằng Vương Tử Quân hoàn toàn có thể thắng, vì chỉ cần là người được nghe thì sẽ biết ai hơn ai, kết quả thế nào rồi.
- Học viên số chín được chín mươi chín phẩy năm điểm.
Giọng nói của người chủ trì lại vang lên trong phòng, âm thanh của nàng giống như sấm sét nổ tung trong lòng Trần Thành Hoa. Tuy hắn đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng lúc này nghe thấy tin tức mình thất bại, căn bản là khó thể tiếp nhận.
Khó tiếp nhận thì vẫn phải tiếp nhận, Trần Thành Hoa nghĩ đến những gì mình nghe được khi Vương Tử Quân diễn thuyết, hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại. Mình xem ra vẫn còn kém vị bí thư Vương kia một chút, nếu như không phải trước đó mình có số điểm cao, chỉ sợ khoảng cách còn kéo dài hơn nữa.
Trần Thành Hoa không lấy được cơ hội biểu hiện trước mặt lãnh đạo, như vậy hắn căn bản khó khăn trong phương diện chờ được bổ nhiệm công tác.
/1843
|