Sau khi tạm biệt bố, dưới gốc cây bàng, Uyển Ngữ chào tạm biệt Uyển Hạ và Uyển Thần, cắp cặp sách chạy sang ngôi trường cấp 2 bên cạnh
Uyển Hạ và Uyển Thần xách vali của mình gửi cho bảo vệ để bảo vệ nhờ người gửi lên
Hoàn thành hết các thủ tục, 2 người im lặng mà đi đến lớp của mình
Dưới sự nhốn nháo của mọi người trong lớp, 2 người đặt cặp sách xuống mà nằm dài ra bàn.
Những người bạn thân của họ ở xung quanh để ý thấy mắt của Uyển Hạ hơi sưng và có chút đỏ, đoán chắc rằng cô vừa khóc xong…Họ liền kéo tay Doãn Kì ra chỗ xa hơn để hỏi rõ ràng
Sara cùng đám con gái chặn Doãn Kì không cho cậu đi, mặc cho 2 thằng con trai lên tiếng ngăn cản
- Nài! Đêm qua đằng ấy ở cùng Uyển Hạ nhà tôi à? - Quán Nhĩ nhìn với đôi mắt kì thị, tay chống eo thể hiện sự uy quyền
- Ở cạnh phòng nhau, tại nhà của cậu ấy - Doãn Kì gãi gãi đầu, không hiểu lí do mình bị lôi ra đây
Phi Mạn vỗ vỗ vào má của Doãn Kì, tiếng “bốp” khá to, kệ cho cậu kêu 1 tiếng vì đau, bọn con gái không hề dừng lại
Trạch Dương đẩy Phi Mạn ra, lên tiếng trách móc
- Chuyện của cậu à? - Phi Mạn nhìn cậu, phủi phủi bụi ở nơi Trạch Dương vừa đặt tay đẩy cô ra
- Không phải chuyện của tôi, nhưng mà sao các cậu vô lí thế? - Trạch Dương không chịu yếu thế, nói thẳng vào mặt Phi Mạn - Tự dưng lôi bọn tôi ra, xong hỏi thứ ở đẩu ở đâu ý, ai chịu được?
Quán Nhĩ nói rõ “Doãn Kì, cậu làm Uyển Hạ nhà tôi khóc à?”
- Hỏi chấm, cậu bệnh à? Cậu ấy buồn vì bố mẹ cậu ấy phải đi công tác! Ai làm gì mà nói tôi, chả làm gì cũng bị tát - Doãn Kì thực sự cáu, nhìn thẳng các cô mà nói
- Chết mẹ, xin lỗi chàng trai trẻ nhé, tụi này tưởng cậu bắt nạt Uyển Hạ - Sara cúi xuống xin lỗi, thật sự quê cho chuyện này
Doãn Kì đi vào trong lớp, thấy Uyển Hạ và Uyển Thần vẫn thất thần ở đấy, quay sang nhìn đám con gái “Vào mà dỗ Uyển Hạ đi, sắp vào lớp rồi, đừng để ảnh hưởng đến buổi học đầu tiên” Xong xuôi, cậu cùng đám bạn vào nói chuyện với chàng trai họ Lâm đang ngồi thất thần bên cửa sổ
Tụi con gái thấy thế, liền lập tức đồng ý rồi vào dỗ Uyển Hạ đang nằm bò trên bàn…
Đám bạn nói cho hai người nghe những điều tích cực trong cuộc sống…
Sara nói, tay vỗ vỗ vào người Uyển Hạ “Uyển Hạ à, đừng buồn, bố cậu đi có vài ngày rồi về thôi mà, cũng giống như mọi khi thôi, cậu có bọn này mà….”
Thấy không ăn thua, Quán Nhĩ cất sách vào trong ngăn bàn cho Uyển Hạ, miệng ngậm kẹo vẫn nói “Uyển Hạ, đừng buồn, cậu buồn thế thì bố mẹ cậu làm sao mà an tâm mà đi công tác được, cậu hiểu không?”
Thấy cô gái vẫn nằm im bất động ở đó, họ đều nhớ ra rằng Uyển Hạ thích ăn dâu mỗi khi buồn, Phi Mạn liền lập tức chạy đến canteeen trường, trả tiền rồi chạy một mạch vào lớp, thở hổn hển, cô liền đưa hộp dâu tây ra, nhét vào trong tay của Uyển Hạ “Uyển Hạ, cậu ăn dâu tây đi”
- Tớ…cảm…ơn - Uyển Hạ bật dậy, bóc dâu ra ăn
Họ đều cảm thấy vô cùng mừng vì cuối cùng cô cũng chịu ngẩng mặt dậy nói chuyện với họ…Một lúc sau, sau khi ăn xong 3 quả dâu, họ liền từ từ nói cô nghe những điều tốt…Dần dần, tâm trạng cô cũng tốt lên
Cô cười tươi, tay vẫn đang cầm quả dâu tây ăn dở “Tớ cảm ơn các cậu nhớ!”
…….
Trái lại với sự ngọt ngào giữa tình cảm của các cô gái dành cho nhau
Khi thấy Uyển Thần úp mặt xuống, thất thần bên cửa sổ…Tụi con trai vỗ lưng, lắc lắc đầu cậu nhưng cậu không dậy
Trạch Dương liền lập tức kéo mặt cậu lên, Cao Lãng ôm tay cậu, để cậu không còn úp mặt xuống nữa
Doãn Kì bình tĩnh, tay cầm kẹo “Há mồm!”
Uyển Thần liền há to, Doãn Kì liền nhét kẹo vào miệng cậu “Vui chưa?”
- Vui vui…- Uyển Thần gật đầu lia lịa
- Đấy, thế có tốt không? Chị cậu tôi còn dỗ được nói gì đến cậu?
……
Cả đám con gái ngồi bên trên với tụi con trai đều hốt hoảng
“NÀ NÍ?”
Uyển Hạ đỏ mặt xì khói, nhìn cậu giận dữ “Cậu nói linh tinh gì thế hả?”
Doãn Kì nhún vai, đặt thêm 1 hộp dâu tây mới lên bàn của cô “Tôi nói thật đấy chứ?”
Cả đám đều đã vui hơn so với sự buồn bã vài phút trước, họ cười, và tâm trạng của họ đã dần tốt lên, sẵn sàng cho ngày học đầu tiên
Uyển Hạ và Uyển Thần xách vali của mình gửi cho bảo vệ để bảo vệ nhờ người gửi lên
Hoàn thành hết các thủ tục, 2 người im lặng mà đi đến lớp của mình
Dưới sự nhốn nháo của mọi người trong lớp, 2 người đặt cặp sách xuống mà nằm dài ra bàn.
Những người bạn thân của họ ở xung quanh để ý thấy mắt của Uyển Hạ hơi sưng và có chút đỏ, đoán chắc rằng cô vừa khóc xong…Họ liền kéo tay Doãn Kì ra chỗ xa hơn để hỏi rõ ràng
Sara cùng đám con gái chặn Doãn Kì không cho cậu đi, mặc cho 2 thằng con trai lên tiếng ngăn cản
- Nài! Đêm qua đằng ấy ở cùng Uyển Hạ nhà tôi à? - Quán Nhĩ nhìn với đôi mắt kì thị, tay chống eo thể hiện sự uy quyền
- Ở cạnh phòng nhau, tại nhà của cậu ấy - Doãn Kì gãi gãi đầu, không hiểu lí do mình bị lôi ra đây
Phi Mạn vỗ vỗ vào má của Doãn Kì, tiếng “bốp” khá to, kệ cho cậu kêu 1 tiếng vì đau, bọn con gái không hề dừng lại
Trạch Dương đẩy Phi Mạn ra, lên tiếng trách móc
- Chuyện của cậu à? - Phi Mạn nhìn cậu, phủi phủi bụi ở nơi Trạch Dương vừa đặt tay đẩy cô ra
- Không phải chuyện của tôi, nhưng mà sao các cậu vô lí thế? - Trạch Dương không chịu yếu thế, nói thẳng vào mặt Phi Mạn - Tự dưng lôi bọn tôi ra, xong hỏi thứ ở đẩu ở đâu ý, ai chịu được?
Quán Nhĩ nói rõ “Doãn Kì, cậu làm Uyển Hạ nhà tôi khóc à?”
- Hỏi chấm, cậu bệnh à? Cậu ấy buồn vì bố mẹ cậu ấy phải đi công tác! Ai làm gì mà nói tôi, chả làm gì cũng bị tát - Doãn Kì thực sự cáu, nhìn thẳng các cô mà nói
- Chết mẹ, xin lỗi chàng trai trẻ nhé, tụi này tưởng cậu bắt nạt Uyển Hạ - Sara cúi xuống xin lỗi, thật sự quê cho chuyện này
Doãn Kì đi vào trong lớp, thấy Uyển Hạ và Uyển Thần vẫn thất thần ở đấy, quay sang nhìn đám con gái “Vào mà dỗ Uyển Hạ đi, sắp vào lớp rồi, đừng để ảnh hưởng đến buổi học đầu tiên” Xong xuôi, cậu cùng đám bạn vào nói chuyện với chàng trai họ Lâm đang ngồi thất thần bên cửa sổ
Tụi con gái thấy thế, liền lập tức đồng ý rồi vào dỗ Uyển Hạ đang nằm bò trên bàn…
Đám bạn nói cho hai người nghe những điều tích cực trong cuộc sống…
Sara nói, tay vỗ vỗ vào người Uyển Hạ “Uyển Hạ à, đừng buồn, bố cậu đi có vài ngày rồi về thôi mà, cũng giống như mọi khi thôi, cậu có bọn này mà….”
Thấy không ăn thua, Quán Nhĩ cất sách vào trong ngăn bàn cho Uyển Hạ, miệng ngậm kẹo vẫn nói “Uyển Hạ, đừng buồn, cậu buồn thế thì bố mẹ cậu làm sao mà an tâm mà đi công tác được, cậu hiểu không?”
Thấy cô gái vẫn nằm im bất động ở đó, họ đều nhớ ra rằng Uyển Hạ thích ăn dâu mỗi khi buồn, Phi Mạn liền lập tức chạy đến canteeen trường, trả tiền rồi chạy một mạch vào lớp, thở hổn hển, cô liền đưa hộp dâu tây ra, nhét vào trong tay của Uyển Hạ “Uyển Hạ, cậu ăn dâu tây đi”
- Tớ…cảm…ơn - Uyển Hạ bật dậy, bóc dâu ra ăn
Họ đều cảm thấy vô cùng mừng vì cuối cùng cô cũng chịu ngẩng mặt dậy nói chuyện với họ…Một lúc sau, sau khi ăn xong 3 quả dâu, họ liền từ từ nói cô nghe những điều tốt…Dần dần, tâm trạng cô cũng tốt lên
Cô cười tươi, tay vẫn đang cầm quả dâu tây ăn dở “Tớ cảm ơn các cậu nhớ!”
…….
Trái lại với sự ngọt ngào giữa tình cảm của các cô gái dành cho nhau
Khi thấy Uyển Thần úp mặt xuống, thất thần bên cửa sổ…Tụi con trai vỗ lưng, lắc lắc đầu cậu nhưng cậu không dậy
Trạch Dương liền lập tức kéo mặt cậu lên, Cao Lãng ôm tay cậu, để cậu không còn úp mặt xuống nữa
Doãn Kì bình tĩnh, tay cầm kẹo “Há mồm!”
Uyển Thần liền há to, Doãn Kì liền nhét kẹo vào miệng cậu “Vui chưa?”
- Vui vui…- Uyển Thần gật đầu lia lịa
- Đấy, thế có tốt không? Chị cậu tôi còn dỗ được nói gì đến cậu?
……
Cả đám con gái ngồi bên trên với tụi con trai đều hốt hoảng
“NÀ NÍ?”
Uyển Hạ đỏ mặt xì khói, nhìn cậu giận dữ “Cậu nói linh tinh gì thế hả?”
Doãn Kì nhún vai, đặt thêm 1 hộp dâu tây mới lên bàn của cô “Tôi nói thật đấy chứ?”
Cả đám đều đã vui hơn so với sự buồn bã vài phút trước, họ cười, và tâm trạng của họ đã dần tốt lên, sẵn sàng cho ngày học đầu tiên
/36
|