Mẹ Giản đuổi theo phía sau muốn giúp Tiểu Thỏ đỡ con trai đi ra, lại bị anh từ chối hất tay, không khỏi sửng sốt. Nghĩ lại mới hiểu, có lẽ ngay từ đầu bà không hề ngăn cản mẹ của mình, cho nên bây giờ nó có chút oán hận với bà. Nhìn Tiểu Thỏ khó khăn đỡ Chính Dương, chỉ có thể nhích từng bước, trong mắt mẹ Giản hiện lên tia ảm đạm, bà nhắc Tiểu Thỏ,
Con cẩn thận một chút, để mẹ đi lấy xe.
Nếu không phải trong lòng lo lắng cho Giản Chính Dương nên quay về nhà sớm hơn dự liệu, chỉ sợ không biết mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào. Bởi vì thái độ mạnh mẽ của mẹ Giản nên hai người mới thuận lợi thoát thân, vì vậy Tiểu Thỏ rất ôn hòa với bà, Con cảm ơn mẹ, làm phiền mẹ rồi.
Một lát sau, mẹ Giản từ gara chạy xe ra ngoài, Tiểu Thỏ đỡ Giản Chính Dương ngồi vào ghế sau, vốn muốn đến bệnh viện, nhưng anh một mực đòi về nhà. Đến bệnh viện cũng không chịu xuống xe, ầm ĩ muốn về, Tiểu Thỏ và mẹ Giản không có biện pháp, đành phải nghe theo, chạy xe về nhà.
Về đến nhà,Tiểu Thỏ giúp Giản Chính Dương mở cửa, anh ngăn lại không cho mẹ Giản vào nhà, Đây là nhà con, mẹ không được vào.
Ông xã ~ Tiểu Thỏ muốn nói gì đó, bị Mẹ Giản ngăn lại, Được được, mẹ không vào nhà, Tiểu Thỏ, con chăm sóc tốt cho nó, nhớ nấu cháo cho nó uống, nó đang đói, đừng vội cho uống nhiều, uống từng chút một, nếu có gì không thoải mái, lập tức đưa đến bệnh viện.
Tiểu Thỏ gật đầu, Dạ, con biết rồi mẹ, thật ngại quá, lát nữa con gọi điện thoại cho mẹ.”
Uhm. Mẹ Giản gật đầu, dặn dò Tiểu Thỏ một lát, cũng từ chối tiếp điện thoại.
Chờ mẹ Giản xuống lầu, Tiểu Thỏ dìu Chính Dương vào phòng, để anh lên giường nằm, anh lại ngọ ngoạy muốn ngồi dậy, cô nhìn dáng vẻ của anh ngạc nhiên hỏi,
Ông xã, anh muốn tìm cái gì, em tìm giúp anh, bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi.
... ......Anh không sao. Mới cử động một chút, Giản Chính Dương cảm thấy chân tay vô lực, thở gấp một hơi mới trả lời,
Tiểu Thỏ nhìn kỹ, mới phát hiện Giản Chính Dương muốn tìm hộp thuốc cấp cứu, ngày trước anh không dùng mấy thứ này, nhưng từ khi anh bị thương ở tay, Tiểu Thỏ bị thương ở chân, anh liền mua hộp cấp cứu này về.
Đến lúc bị anh kéo, cô mới biết anh muốn bôi thuốc cho mình, không khỏi cảm động, dịu dàng nhìn anh, Để em tự làm, anh nằm xuống trước đi.
Không. Giản Chính Dương kiên trì muốn bôi thuốc cho cô, vừa rồi bảo vệ lôi kéo khiến lòng bàn tay bị thương chảy máu, tuy không nghiêm trọng, hiện giờ không còn chảy máu, nhưng bàn tay vẫn dính vệt máu, thoạt nhìn có chút dọa người, màu sắc đó nhắc nhở Chính Dương, Tiểu Thỏ bị thương là vì anh.
Anh hay nói sẽ bảo vệ tốt cho cô, nhưng chính anh hại cô bị thương, trong lòng tăng thêm tự trách, không thể khống chế.
Đưa Tiểu Thỏ vào nhà vệ sinh rửa tay, lại giúp cô thoa thuốc, anh biết buổi sáng cô chưa ăn gì, lại kiên trì muốn làm đồ ăn cho cô.
Bất kể cô dùng cách gì cũng không thể ngăn cản anh, không có biện pháp, đành vào bếp giúp anh chống đỡ thân thể vô lực, nhìn anh ngay cả tư thế đứng còn không vững lại nhất định muốn làm đồ ăn cho mình, Tiểu Thỏ cay mắt, khó chịu hơn cả khi thấy anh yếu ớt nằm trên giường.
Giản Chính Dương không vội nấu cháo cho mình, nhanh chóng nấu một chút đồ ăn cho Tiểu Thỏ, mang ra đặt trước mặt cô, nói, Bà xã, đến ăn mì đi.
Tiểu Thỏ nhìn tay anh vì mạnh mẽ dùng sức mà run rẩy, khẽ chớp, khẽ rơi nước mắt, không dám nhìn anh, lại mỉm cười dịu dàng ngồi xuống, Ngon quá, anh cũng ngồi đi.
Ừ. Giản Chính Dương ngồi xuống, nhìn Tiểu Thỏ vùi đầu ăn, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, Bà xã, sau này mỗi ngày anh đều làm đồ ăn ngon cho em.
Tiểu Thỏ dừng động tác, gật đầu, Được.
Giản Chính Dương nhìn cô cúi đầu ăn, nói chuyện với anh cũng không ngẩng đầu, khẽ nhíu mày, do dự một lát, anh duỗi tay nâng mặt cô lên, nhưng lại nhìn thấy trên mặt cô đầy nước mắt, lập tức hốt hoảng,
Em sao vậy, mì nấu không ngon hả, hay là miệng vết thương bị đau? Tại sao em khóc?
Tiểu Thỏ nắm tay Giản Chính Dương, muốn anh bình tĩnh lại, cười nói, Vết thương của em không sao, mì ăn rất ngon, chỉ là nghe anh nói chuyện, em cảm thấy thực sự hạnh phúc, em quá vui mừng nên mới khóc.
Giản Chính Dương sững sờ nhìn cô, anh đau lòng lau nước mắt cho cô, Từ nay về sau, anh muốn em cười, cho dù vui mừng hạnh phúc, cũng không cho phép em khóc.
Tiểu Thỏ nở nụ cười, lấy khăn tay lau nước mắt, gật đầu, Được.
Ăn mì đi.
Ưhm.
Anh nhìn cô chậm rãi ăn, cô đứng lên muốn đi vào nhà bếp rửa chén, xem anh nấu cháo thế nào, lại bị anh từ chối, anh mang bát vào nhà bếp rửa, rồi kiểm tra nồi cháo.
Được rồi, bây giờ có thể ăn rồi.
Tiểu Thỏ nhìn Giản Chính Dương đang dựa vào bàn nói chuyện với mình, vô cùng đau lòng, Chính Dương, em dìu anh qua sô-pha ngồi, từ giờ anh không được gắng sức nữa, anh cần nghỉ ngơi.
Được. Giản Chính Dương gật đầu, cháo đã nấu xong, Tiểu Thỏ không cần làm gì nữa, anh cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Tiểu Thỏ đỡ anh ngồi xuống sô-pha, vừa ăn xong nên tinh thần khá thoải mải, muốn đứng lên hoạt động một chút, lại bị anh giữ chặt, anh yếu ớt nhìn cô, Đừng đi, ngồi xuống đây với anh.
Tiểu Thỏ lập tức mềm lòng, ngoan ngoãn ngồi xuống, Em không đi, chỉ muốn hoạt động một chút thôi.
Anh ôm cô trong ngực, khẽ nói, Từ nay về sau, anh không bao giờ để em rời xa anh dù là nửa bước.
Giờ phút này Tiểu Thỏ không thể hiểu hết ý nghĩa trong câu nói đó, nhưng vẫn gật đầu, Được.
Không có Tiểu Thỏ bên cạnh, mấy ngày vừa rồi Giản Chính Dương không ăn không uống, tinh thần vô cùng mệt mỏi, đến lúc không thể chống đỡ mới để bác sĩ truyền dịch, nhờ tác dụng của dịch truyền đi vào giấc ngủ. Trong lúc ngủ, anh theo bản năng bảo vệ mình, cho nên khi Tiểu Thỏ nhìn anh dù đang hôn mê, nhưng cô chỉ nói một câu, anh nghe được giọng nói của cô lập tức tỉnh dậy, không cần nói cũng hiểu, giờ phút này khi ôm cô trong lòng, ngửi mùi hương quen thuộc, rốt cuộc đã cảm thấy an tâm. Anh hơi buồn ngủ, không phải vì tác dụng của thuốc, mà anh thật sự đã buồn ngủ.
Thấy anh muốn đi ngủ, cô vội đẩy anh, Ông xã, uống chút cháo trước đi, chờ một lát ngủ tiếp,
Được. Giản Chính Dương mệt mỏi mở to mắt, chỉ cần cô nói, anh tuyệt đối không cự tuyệt.
Cô đau lòng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, Em đi múc cháo cho anh.
Cô vừa đứng lên liền phát hiện anh cũng đứng lên, vội vã đi tới, Anh ngồi ở đây, e múc cháo đem qua cho anh là được rồi.
Giản Chính Dương cố chấp đứng lên, Anh muốn đi theo em.
Tiểu Thỏ bị ánh mắt của anh đánh bại, lúc này cô muốn làm gì cũng đều vô dụng, để anh đi theo mình, cùng vào bếp múc cháo.
Ăn một chút thôi, đợi lát nữa ăn thêm. Mấy ngày không có ăn gì, lúc này nên từ từ, điều này cô vẫn có hiểu biết.
Ngồi vào bàn, cùng anh ăn cháo, Cháo mới hâm còn nóng, anh ăn chậm thôi.
Giản Chính Dương nghe Tiểu Thỏ dặn dò, ngoài mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng vui sướng đắc ý, ngoan ngoãn chậm rãi uống hết chén cháo. Cô muốn đi rửa chén, lại thấy anh đứng lên đón lấy, vội buông xuống, nói, Thôi quên đi, để lát nữa rửa chén cũng được, bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi, ngủ trước đi.
Giản Chính Dương kéo tay Tiểu Thỏ, Chúng ta cùng nhau đi ngủ.
Được. Cô đỡ anh trở về phòng, trên cái giường quen thuộc, mọi thứ đều quen thuộc, hai người cùng nhau nằm xuống, Giản Chính Dương cẩn thận ôm Tiểu Thỏ, thỏa mãn ngủ thiếp đi. Cô nằm trên giường không muốn ngủ, nằm trong lòng anh, chóp mũi ngửi mùi hương quen thuộc, không bao lâu sau cũng thiếp đi.
Không thể trách cô, mấy ngày anh không về là chừng ấy thời gian cô mất ngủ, lúc này, hai người ngủ thẳng một giấc tới hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, nếu không phải cô đói bụng, có thể còn ngủ tiếp.
Ưhmmmmmmm!!!
Đã mấy ngày không được ngủ thoải mái như vậy, Tiểu Thỏ thỏa mãn hừ nhẹ, mở to mắt nhìn Giản Chính Dương, bắt gặp ánh mắt thâm tình của anh. Cô hơi bất ngờ, Ông xã, anh dậy từ lúc nào?
Khóe mắt Giản Chính Dương khẽ nhếch, sâu kín nhìn cô, Vừa mới tỉnh.
Thực tế, chưa đến bảy giờ sáng anh đã thức giấc, cứ như vậy ngây ngốc nhìn cô ngủ, lại còn hôn trộm vài lần, chỉ vì cô ngủ say nên không hay biết gì. Anh nhìn cô ốm hơn, đau lòng nói, Em gầy.
Thật không, đúng lúc có thể giảm cân. Tiểu Thỏ vừa cười vừa sờ mặt mình, Sao vậy, em ốm, trông xấu lắm sao?
Anh lắc đầu, Trong lòng anh, em vĩnh viễn là người đẹp nhất.
Tiểu Thỏ nghe anh nói, cười vui vẻ, ôm chặt Giản Chính Dương, Ông xã, anh thật tốt.
Cho dù cô không nói, anh cũng đoán được, chắc chắn mấy ngày hôm nay cô ăn không ngon ngủ không yên, anh đau lòng, ôm cô trong ngực nghĩ thầm, nhất định phải bồi dưỡng cho cô mập lên.
Hai người ôm nhau một lúc, bụng của Tiểu Thỏ lên tiếng nhắc nhở, cô vội vàng đứng dậy, Tối hôm qua anh chỉ ăn một chút cháo, bây giờ chắc đói bụng rồi, em đi hâm cháo cho anh.
Giản Chính Dương nắm tay cô, Để anh làm.
Trước sự kiên trì của anh, cuối cùng vẫn là anh đi hâm cháo, sau khi hai người cùng ăn bữa sáng, vì lo lắng cho thân thể của anh, Tiểu Thỏ yêu cầu Giản Chính Dương lên giường nghỉ ngơi, dĩ nhiên, anh ép cô phải nằm cùng anh. Vừa mới ngủ một giấc lâu, hai người đều không thấy buồn ngủ, anh nhìn cô, hơi rục rịch ngóc đầu.
Tiểu Thỏ đương nhiên không cho phép anh làm càn vào lúc này, cô ngăn anh lại, muốn đợi thân thể anh tốt hơn. Giản Chính Dương dùng tất cả chiêu thức vô lại, chỉ tiếc là cô không hề lay động, đành phải rầu rĩ khó chịu ôm Tiểu Thỏ tiến hành phương thức hạ nhiệt độ tự nhiên.
Nghe bên tai truyền đến tiếng thở mạnh, Tiểu Thỏ có phần vui sướng khi thấy người gặp họa, ai bảo anh không an phận, bây giờ phải tự hạ nhiệt, đáng đời.
Trong phòng đang yên lặng, chợt điện thoại của Tiểu Thỏ reo lên, cô với tay lên tủ đầu giường, là điện thoại của Lý Quả Tử, nhớ đến chuyện ngày hôm qua nhờ anh ta giúp đỡ, kết quả sau khi trở về liền quên hết không còn một mảnh, Tiểu Thỏ vội vàng nghe máy, A lô, Lý Quả Tử?
Tiểu Thỏ, cô xem tài liệu tôi gửi chưa, hơn ba giờ đêm hôm qua tôi mới gửi cho cô, lúc đó tôi sợ cô đã ngủ nên không điện thoại báo cô biết. Giọng nói của Lý Quả Tử dày đặc âm mũi, có lẽ anh ta vừa ngủ dậy liền gọi điện thoại cho cô.
Tiểu Thỏ nghe vậy, vội nói cảm ơn, Tôi chưa xem, Quả Tử, cảm ơn anh, hai ngày nữa tôi mời anh ăn cơm.
Được rồi, không thành vấn đề, à đúng rồi, thần tượng anh ấy ...
Anh ấy về nhà rồi, anh ấy không sao.
Vậy à, tốt cả rồi, hai ngày nữa chúng ta gặp lại. Lý Quả Tử nghe xong rất hưng phấn.
Được, tạm biệt anh.
Tiểu Thỏ quay lại, bắt gặp ánh mắt hờn giận của ông xã, cô bị dọa sợ, Anh sao thế?
Quả Tử là ai? Giọng nói của Giản Chính Dương mang theo nồng đậm đố kị.
Chính là Lý Quả Tử đó, lần này em có thể tìm được anh, tất cả đều nhờ vào anh ta. Tiểu Thỏ vừa nói vừa đi xuống giường mở máy tính Nếu không có anh ta xâm nhập vào hệ thống dữ liệu của cảnh sát, em hoàn toàn không thể tìm được địa chỉ của bà ngoại, em làm mất danh thiếp của mẹ, gọi điện thoại không có liên lạc, em không biết liên hệ với ai, tâm trạng rất lo lắng.
Nghe cô nói vậy, thái độ thù địch của Giản Chính Dương giảm đi một chút, nhưng vẫn còn bất mãn khi Tiểu Thỏ xưng hô thân thiết với người khác, Anh nhất định sẽ dạy em trở thành cao thủ máy tính, sau này có thể tự mình làm việc, không cần đi tìm người khác.
Trải qua chuyện lần này, Tiểu Thỏ sâu
Con cẩn thận một chút, để mẹ đi lấy xe.
Nếu không phải trong lòng lo lắng cho Giản Chính Dương nên quay về nhà sớm hơn dự liệu, chỉ sợ không biết mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào. Bởi vì thái độ mạnh mẽ của mẹ Giản nên hai người mới thuận lợi thoát thân, vì vậy Tiểu Thỏ rất ôn hòa với bà, Con cảm ơn mẹ, làm phiền mẹ rồi.
Một lát sau, mẹ Giản từ gara chạy xe ra ngoài, Tiểu Thỏ đỡ Giản Chính Dương ngồi vào ghế sau, vốn muốn đến bệnh viện, nhưng anh một mực đòi về nhà. Đến bệnh viện cũng không chịu xuống xe, ầm ĩ muốn về, Tiểu Thỏ và mẹ Giản không có biện pháp, đành phải nghe theo, chạy xe về nhà.
Về đến nhà,Tiểu Thỏ giúp Giản Chính Dương mở cửa, anh ngăn lại không cho mẹ Giản vào nhà, Đây là nhà con, mẹ không được vào.
Ông xã ~ Tiểu Thỏ muốn nói gì đó, bị Mẹ Giản ngăn lại, Được được, mẹ không vào nhà, Tiểu Thỏ, con chăm sóc tốt cho nó, nhớ nấu cháo cho nó uống, nó đang đói, đừng vội cho uống nhiều, uống từng chút một, nếu có gì không thoải mái, lập tức đưa đến bệnh viện.
Tiểu Thỏ gật đầu, Dạ, con biết rồi mẹ, thật ngại quá, lát nữa con gọi điện thoại cho mẹ.”
Uhm. Mẹ Giản gật đầu, dặn dò Tiểu Thỏ một lát, cũng từ chối tiếp điện thoại.
Chờ mẹ Giản xuống lầu, Tiểu Thỏ dìu Chính Dương vào phòng, để anh lên giường nằm, anh lại ngọ ngoạy muốn ngồi dậy, cô nhìn dáng vẻ của anh ngạc nhiên hỏi,
Ông xã, anh muốn tìm cái gì, em tìm giúp anh, bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi.
... ......Anh không sao. Mới cử động một chút, Giản Chính Dương cảm thấy chân tay vô lực, thở gấp một hơi mới trả lời,
Tiểu Thỏ nhìn kỹ, mới phát hiện Giản Chính Dương muốn tìm hộp thuốc cấp cứu, ngày trước anh không dùng mấy thứ này, nhưng từ khi anh bị thương ở tay, Tiểu Thỏ bị thương ở chân, anh liền mua hộp cấp cứu này về.
Đến lúc bị anh kéo, cô mới biết anh muốn bôi thuốc cho mình, không khỏi cảm động, dịu dàng nhìn anh, Để em tự làm, anh nằm xuống trước đi.
Không. Giản Chính Dương kiên trì muốn bôi thuốc cho cô, vừa rồi bảo vệ lôi kéo khiến lòng bàn tay bị thương chảy máu, tuy không nghiêm trọng, hiện giờ không còn chảy máu, nhưng bàn tay vẫn dính vệt máu, thoạt nhìn có chút dọa người, màu sắc đó nhắc nhở Chính Dương, Tiểu Thỏ bị thương là vì anh.
Anh hay nói sẽ bảo vệ tốt cho cô, nhưng chính anh hại cô bị thương, trong lòng tăng thêm tự trách, không thể khống chế.
Đưa Tiểu Thỏ vào nhà vệ sinh rửa tay, lại giúp cô thoa thuốc, anh biết buổi sáng cô chưa ăn gì, lại kiên trì muốn làm đồ ăn cho cô.
Bất kể cô dùng cách gì cũng không thể ngăn cản anh, không có biện pháp, đành vào bếp giúp anh chống đỡ thân thể vô lực, nhìn anh ngay cả tư thế đứng còn không vững lại nhất định muốn làm đồ ăn cho mình, Tiểu Thỏ cay mắt, khó chịu hơn cả khi thấy anh yếu ớt nằm trên giường.
Giản Chính Dương không vội nấu cháo cho mình, nhanh chóng nấu một chút đồ ăn cho Tiểu Thỏ, mang ra đặt trước mặt cô, nói, Bà xã, đến ăn mì đi.
Tiểu Thỏ nhìn tay anh vì mạnh mẽ dùng sức mà run rẩy, khẽ chớp, khẽ rơi nước mắt, không dám nhìn anh, lại mỉm cười dịu dàng ngồi xuống, Ngon quá, anh cũng ngồi đi.
Ừ. Giản Chính Dương ngồi xuống, nhìn Tiểu Thỏ vùi đầu ăn, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, Bà xã, sau này mỗi ngày anh đều làm đồ ăn ngon cho em.
Tiểu Thỏ dừng động tác, gật đầu, Được.
Giản Chính Dương nhìn cô cúi đầu ăn, nói chuyện với anh cũng không ngẩng đầu, khẽ nhíu mày, do dự một lát, anh duỗi tay nâng mặt cô lên, nhưng lại nhìn thấy trên mặt cô đầy nước mắt, lập tức hốt hoảng,
Em sao vậy, mì nấu không ngon hả, hay là miệng vết thương bị đau? Tại sao em khóc?
Tiểu Thỏ nắm tay Giản Chính Dương, muốn anh bình tĩnh lại, cười nói, Vết thương của em không sao, mì ăn rất ngon, chỉ là nghe anh nói chuyện, em cảm thấy thực sự hạnh phúc, em quá vui mừng nên mới khóc.
Giản Chính Dương sững sờ nhìn cô, anh đau lòng lau nước mắt cho cô, Từ nay về sau, anh muốn em cười, cho dù vui mừng hạnh phúc, cũng không cho phép em khóc.
Tiểu Thỏ nở nụ cười, lấy khăn tay lau nước mắt, gật đầu, Được.
Ăn mì đi.
Ưhm.
Anh nhìn cô chậm rãi ăn, cô đứng lên muốn đi vào nhà bếp rửa chén, xem anh nấu cháo thế nào, lại bị anh từ chối, anh mang bát vào nhà bếp rửa, rồi kiểm tra nồi cháo.
Được rồi, bây giờ có thể ăn rồi.
Tiểu Thỏ nhìn Giản Chính Dương đang dựa vào bàn nói chuyện với mình, vô cùng đau lòng, Chính Dương, em dìu anh qua sô-pha ngồi, từ giờ anh không được gắng sức nữa, anh cần nghỉ ngơi.
Được. Giản Chính Dương gật đầu, cháo đã nấu xong, Tiểu Thỏ không cần làm gì nữa, anh cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Tiểu Thỏ đỡ anh ngồi xuống sô-pha, vừa ăn xong nên tinh thần khá thoải mải, muốn đứng lên hoạt động một chút, lại bị anh giữ chặt, anh yếu ớt nhìn cô, Đừng đi, ngồi xuống đây với anh.
Tiểu Thỏ lập tức mềm lòng, ngoan ngoãn ngồi xuống, Em không đi, chỉ muốn hoạt động một chút thôi.
Anh ôm cô trong ngực, khẽ nói, Từ nay về sau, anh không bao giờ để em rời xa anh dù là nửa bước.
Giờ phút này Tiểu Thỏ không thể hiểu hết ý nghĩa trong câu nói đó, nhưng vẫn gật đầu, Được.
Không có Tiểu Thỏ bên cạnh, mấy ngày vừa rồi Giản Chính Dương không ăn không uống, tinh thần vô cùng mệt mỏi, đến lúc không thể chống đỡ mới để bác sĩ truyền dịch, nhờ tác dụng của dịch truyền đi vào giấc ngủ. Trong lúc ngủ, anh theo bản năng bảo vệ mình, cho nên khi Tiểu Thỏ nhìn anh dù đang hôn mê, nhưng cô chỉ nói một câu, anh nghe được giọng nói của cô lập tức tỉnh dậy, không cần nói cũng hiểu, giờ phút này khi ôm cô trong lòng, ngửi mùi hương quen thuộc, rốt cuộc đã cảm thấy an tâm. Anh hơi buồn ngủ, không phải vì tác dụng của thuốc, mà anh thật sự đã buồn ngủ.
Thấy anh muốn đi ngủ, cô vội đẩy anh, Ông xã, uống chút cháo trước đi, chờ một lát ngủ tiếp,
Được. Giản Chính Dương mệt mỏi mở to mắt, chỉ cần cô nói, anh tuyệt đối không cự tuyệt.
Cô đau lòng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, Em đi múc cháo cho anh.
Cô vừa đứng lên liền phát hiện anh cũng đứng lên, vội vã đi tới, Anh ngồi ở đây, e múc cháo đem qua cho anh là được rồi.
Giản Chính Dương cố chấp đứng lên, Anh muốn đi theo em.
Tiểu Thỏ bị ánh mắt của anh đánh bại, lúc này cô muốn làm gì cũng đều vô dụng, để anh đi theo mình, cùng vào bếp múc cháo.
Ăn một chút thôi, đợi lát nữa ăn thêm. Mấy ngày không có ăn gì, lúc này nên từ từ, điều này cô vẫn có hiểu biết.
Ngồi vào bàn, cùng anh ăn cháo, Cháo mới hâm còn nóng, anh ăn chậm thôi.
Giản Chính Dương nghe Tiểu Thỏ dặn dò, ngoài mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng vui sướng đắc ý, ngoan ngoãn chậm rãi uống hết chén cháo. Cô muốn đi rửa chén, lại thấy anh đứng lên đón lấy, vội buông xuống, nói, Thôi quên đi, để lát nữa rửa chén cũng được, bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi, ngủ trước đi.
Giản Chính Dương kéo tay Tiểu Thỏ, Chúng ta cùng nhau đi ngủ.
Được. Cô đỡ anh trở về phòng, trên cái giường quen thuộc, mọi thứ đều quen thuộc, hai người cùng nhau nằm xuống, Giản Chính Dương cẩn thận ôm Tiểu Thỏ, thỏa mãn ngủ thiếp đi. Cô nằm trên giường không muốn ngủ, nằm trong lòng anh, chóp mũi ngửi mùi hương quen thuộc, không bao lâu sau cũng thiếp đi.
Không thể trách cô, mấy ngày anh không về là chừng ấy thời gian cô mất ngủ, lúc này, hai người ngủ thẳng một giấc tới hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, nếu không phải cô đói bụng, có thể còn ngủ tiếp.
Ưhmmmmmmm!!!
Đã mấy ngày không được ngủ thoải mái như vậy, Tiểu Thỏ thỏa mãn hừ nhẹ, mở to mắt nhìn Giản Chính Dương, bắt gặp ánh mắt thâm tình của anh. Cô hơi bất ngờ, Ông xã, anh dậy từ lúc nào?
Khóe mắt Giản Chính Dương khẽ nhếch, sâu kín nhìn cô, Vừa mới tỉnh.
Thực tế, chưa đến bảy giờ sáng anh đã thức giấc, cứ như vậy ngây ngốc nhìn cô ngủ, lại còn hôn trộm vài lần, chỉ vì cô ngủ say nên không hay biết gì. Anh nhìn cô ốm hơn, đau lòng nói, Em gầy.
Thật không, đúng lúc có thể giảm cân. Tiểu Thỏ vừa cười vừa sờ mặt mình, Sao vậy, em ốm, trông xấu lắm sao?
Anh lắc đầu, Trong lòng anh, em vĩnh viễn là người đẹp nhất.
Tiểu Thỏ nghe anh nói, cười vui vẻ, ôm chặt Giản Chính Dương, Ông xã, anh thật tốt.
Cho dù cô không nói, anh cũng đoán được, chắc chắn mấy ngày hôm nay cô ăn không ngon ngủ không yên, anh đau lòng, ôm cô trong ngực nghĩ thầm, nhất định phải bồi dưỡng cho cô mập lên.
Hai người ôm nhau một lúc, bụng của Tiểu Thỏ lên tiếng nhắc nhở, cô vội vàng đứng dậy, Tối hôm qua anh chỉ ăn một chút cháo, bây giờ chắc đói bụng rồi, em đi hâm cháo cho anh.
Giản Chính Dương nắm tay cô, Để anh làm.
Trước sự kiên trì của anh, cuối cùng vẫn là anh đi hâm cháo, sau khi hai người cùng ăn bữa sáng, vì lo lắng cho thân thể của anh, Tiểu Thỏ yêu cầu Giản Chính Dương lên giường nghỉ ngơi, dĩ nhiên, anh ép cô phải nằm cùng anh. Vừa mới ngủ một giấc lâu, hai người đều không thấy buồn ngủ, anh nhìn cô, hơi rục rịch ngóc đầu.
Tiểu Thỏ đương nhiên không cho phép anh làm càn vào lúc này, cô ngăn anh lại, muốn đợi thân thể anh tốt hơn. Giản Chính Dương dùng tất cả chiêu thức vô lại, chỉ tiếc là cô không hề lay động, đành phải rầu rĩ khó chịu ôm Tiểu Thỏ tiến hành phương thức hạ nhiệt độ tự nhiên.
Nghe bên tai truyền đến tiếng thở mạnh, Tiểu Thỏ có phần vui sướng khi thấy người gặp họa, ai bảo anh không an phận, bây giờ phải tự hạ nhiệt, đáng đời.
Trong phòng đang yên lặng, chợt điện thoại của Tiểu Thỏ reo lên, cô với tay lên tủ đầu giường, là điện thoại của Lý Quả Tử, nhớ đến chuyện ngày hôm qua nhờ anh ta giúp đỡ, kết quả sau khi trở về liền quên hết không còn một mảnh, Tiểu Thỏ vội vàng nghe máy, A lô, Lý Quả Tử?
Tiểu Thỏ, cô xem tài liệu tôi gửi chưa, hơn ba giờ đêm hôm qua tôi mới gửi cho cô, lúc đó tôi sợ cô đã ngủ nên không điện thoại báo cô biết. Giọng nói của Lý Quả Tử dày đặc âm mũi, có lẽ anh ta vừa ngủ dậy liền gọi điện thoại cho cô.
Tiểu Thỏ nghe vậy, vội nói cảm ơn, Tôi chưa xem, Quả Tử, cảm ơn anh, hai ngày nữa tôi mời anh ăn cơm.
Được rồi, không thành vấn đề, à đúng rồi, thần tượng anh ấy ...
Anh ấy về nhà rồi, anh ấy không sao.
Vậy à, tốt cả rồi, hai ngày nữa chúng ta gặp lại. Lý Quả Tử nghe xong rất hưng phấn.
Được, tạm biệt anh.
Tiểu Thỏ quay lại, bắt gặp ánh mắt hờn giận của ông xã, cô bị dọa sợ, Anh sao thế?
Quả Tử là ai? Giọng nói của Giản Chính Dương mang theo nồng đậm đố kị.
Chính là Lý Quả Tử đó, lần này em có thể tìm được anh, tất cả đều nhờ vào anh ta. Tiểu Thỏ vừa nói vừa đi xuống giường mở máy tính Nếu không có anh ta xâm nhập vào hệ thống dữ liệu của cảnh sát, em hoàn toàn không thể tìm được địa chỉ của bà ngoại, em làm mất danh thiếp của mẹ, gọi điện thoại không có liên lạc, em không biết liên hệ với ai, tâm trạng rất lo lắng.
Nghe cô nói vậy, thái độ thù địch của Giản Chính Dương giảm đi một chút, nhưng vẫn còn bất mãn khi Tiểu Thỏ xưng hô thân thiết với người khác, Anh nhất định sẽ dạy em trở thành cao thủ máy tính, sau này có thể tự mình làm việc, không cần đi tìm người khác.
Trải qua chuyện lần này, Tiểu Thỏ sâu
/119
|