Bệnh sủng

Chương 71 - Chương 71

/119


Tuy rằng để điều tra một người không có gì khó khăn, nhưng nếu muốn tìm hiểu thông tin ba đời, lại còn muốn đưa một người già trở về trạng thái khi mới trưởng thành, tuy những công việc này tựa hồ không có gì đáng kể, nhưng lại cần phải có thời gian để làm, ngay cả việc tìm kiếm thông tin thực ra cũng chiếm rất nhiều thời gian, Tiểu Thỏ thoáng ngây người sau đó liền hỏi Lý Quả Tử đại khái khi nào có thể hoàn thành, nghe anh ta nói nếu theo yêu cầu của cô phải chờ đến tối mới xong việc, Tiểu Thỏ vừa nghe lập tức quyết định, trước tiên đi tìm Giản Chính Dương,

Tôi cho anh số điện thoại, đến lúc đó anh gọi cho tôi biết.

Được, không thành vấn đề.

Vậy được, anh không cần tiễn tôi, chờ tôi giải quyết mọi chuyện xong, nhất định sẽ mời anh ăn cơm, cảm ơn anh.

Đừng khách sáo, cô là bà xã của thần tượng, tôi vốn nên giúp cô.

Từ trong nhà Lý Quả Tử đi ra, Tiểu Thỏ quyết định trước tiên phải đi tìm mẹ Giản tìm hiểu rõ tình huống một chút, nhưng lúc cô đến cửa tiệm, lại biết được bà đã xuất ngoại, hiện tại không ở đây, chẳng trách điện thoại của bà không thể liên lạc, thì ra là đã xuất ngoại, trong lòng cô nghĩ, tại sao mẹ Giản lại có thể ra nước ngoài vào lúc này, chẳng lẽ bà thật sự không muốn can thiệp chuyện của cô và Giản Chính Dương, tùy ý cho bà ngoại của anh làm xằng làm bậy?

Cô à, cô tìm bà chủ chúng tôi có chuyện gì không?

Tiếp chuyện với Tiểu Thỏ, chính là Tô Á, trông thấy Tiểu Thỏ tuy rằng chỉ một thân trang phục bình thường, nhưng mà tính tình không tệ, trong lời nói tự nhiên cũng khách khí hơn một chút.

Tôi có chuyện rất quan trọng, xin hỏi có thể liên lạc với bà chủ của các cô hay không, tôi không gọi được cho bà ấy. Cô khách sáo hỏi.

Thật xin lỗi, trước khi đi bà chủ đã an bài tốt mọi việc, cho nên hiện tại trừ phi bà ấy chủ động liên lạc với chúng tôi, nếu không chúng tôi cũng không thể liên lạc được. Tô Á cười nói.

À, như vậy sao, nếu bà ấy trở về, phiền cô nói lại có Bạch Tiểu Thỏ đến tìm bà ấy, xin bà ấy nhanh chóng liên lạc với tôi. Cô có chút thất vọng nói.

Được. Tô Á gật đầu, nhìn Tiểu Thỏ rời đi.

Thấy cô đi rồi, Tô Á hỏi đồng nghiệp bên cạnh, Các chị có biết cô gái này cùng với bà chủ chúng ta là quan hệ như thế nào không?

Cô ấy sao, đó là bạn gái của con trai bà chủ, lần trước đã tới đây lúc cửa tiệm kỷ niệm tròn một năm cùng cậu ấy. Nghĩ đến bộ dáng tuấn tú kia của cậu chủ, hai mắt cô gái nhỏ đầy tình ý, Vừa khéo lần đó cô có việc vắng mặt, lúc tiệc rượu bọn họ cũng đến, nhưng không biết vì sao khi tiệc rượu còn chưa bắt đầu liền rời đi, tôi nghe có người suy đoán, hình như là cha mẹ của bà chủ không đồng ý chuyện của hai người đó, tiệc rượu lần trước không phải bà chủ từng đưa cha mẹ đến bệnh viện sao, chính là mẹ của bà chủ bị cô bạn gái của cháu trai làm cho tức giận ngất xỉu, tôi nói cô biết, chuyện này bà chủ đã ra lệnh cấm nói lung tung, cô cũng đừng đi ra ngoài kể lể, bằng không chúng ta đều sẽ thê thảm.

Tô Á vốn không nghe đồng nghiệp căn dặn, chẳng qua không thể tin được nhìn theo hướng Tiểu Thỏ rời đi, Cô ấy, lại có thể là bạn gái của cậu chủ.

Nghĩ đến người đàn ông đó, cô không cam lòng, thật sự rất không cam lòng, dù cho không phải xứng đôi với mình, cũng nên là một mỹ nhân tiên nữ nào đó, tại sao có thể là một cô gái bình thường như vậy, không được, cô không thể từ bỏ như vậy được, người đàn ông Tô Á cô thích, tuyệt đối không thể cứ như vậy trở thành của người khác, đáng tiếc cô mỗi ngày đều phải đi làm, không thể có thời gian yêu đương, xem ra, cô phải cho mình nghỉ ngơi một thời gian mới được.

Tiểu Thỏ hoàn toàn không biết bản thân vừa mới tự gây thù chuốc oán, từ trong cửa tiệm đi ra, cô lập tức gọi taxi đến thẳng nhà họ Giản theo địa chỉ trong tay.

Nhà họ Giản là một biệt thự ba tầng, một cái sân trong không hề nhỏ bao vây lấy biệt thự khiến cô không thể tới gần, nhìn từ bên ngoài đều có thể đoán được bên trong hẳn là trang hoàng đẹp đẽ, kỳ lạ, kinh doanh thẩm mỹ viện lại có thể kiếm được tiền vậy sao? Trong lòng Tiểu Thỏ suy nghĩ, Giản gia còn nói cái gì mà nhà cũ, nếu không phải mẹ Giản có buôn bán khác, như vậy ông bà ngoại của Giản Chính Dương trước kia hẳn là thu nhập rất tốt, tiếc là cô không biết bọn họ làm gì, do dự một chút, lại động viên chính mình, còn chưa bắt đầu đánh giặc không thể nào liền thua hết khí thế,

Đinh đoong ... ...

Gần cổng lớn nhìn kỹ mới phát hiện có chuông cửa, trong nhà có người hầu đứng trước cửa quan sát, nhìn thấy cô gái trẻ tuổi không rõ là ai, liền hỏi, Cô tìm ai?

Xin chào, xin hỏi nơi này là nhà họ Giản sao, tôi muốn tìm bà ngoại của Giản Chính Dương.

Chẳng lẽ người này chính là cô gái mà thiếu gia yêu mến?

Giản Chính Dương đang bị giam ở biệt thự, mọi người đều biết nguyên nhân, người làm không khỏi có chút suy đoán, Cô ... là Bạch Tiểu Thỏ?

Đúng vậy, là tôi. Nghe thấy âm thanh có nhiều thiện ý, Tiểu Thỏ phỏng đoán thân phận của người này, xưng hô như vậy, hẳn là người giúp việc của họ Giản, trong nhà khẳng định không chỉ có một người giúp việc, bằng không chỉ có hai người già là ông bà ngoại Giản làm sao có thể gây khó khăn cho Chính Dương, Cô à, có thể mở cửa cho tôi không, tôi muốn gặp bà cụ Giản một chút.

Việc này ... ... bà ấy đang ở trên lầu nghỉ ngơi, tôi có thể giúp cô thông báo một tiếng, bất quá, có thể gặp được hay không tôi không biết. Người giúp việc định rời đi, Tiểu Thỏ vội vàng lên tiếng,

Chờ một chút, cô à, tôi muốn hỏi, Chính Dương đang ở trong nhà có phải không?

Đúng vậy, thiếu gia đang ở nhà. Do dự một chút, người giúp việc trả lời.

Vậy anh ấy thế nào, có khỏe không? Vừa nghe câu trả lời khẳng định của người giúp việc, Tiểu Thỏ lập tức buông xuống tâm tình lo lắng bất an, chỉ cần anh đang ở nhà, cô sẽ tới đây coi giữ mỗi ngày, cô không tin không gặp được anh.

Thiếu gia ... không tốt lắm.

Anh ấy bị làm sao? Vừa nghe người giúp việc nói không tốt lắm, tâm trạng Tiểu Thỏ vừa mới thả lỏng lại lập tức thay đổi.

Thiếu gia ... ... Người giúp việc vừa định nói gì đó, liền nghe ông cụ Giản nói, Tiểu Hoa, ai vậy?

Tiểu Hoa trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn thấy ông cụ Giản, trong lòng nhẹ nhõm thở phào, nếu là bà cụ Giản thì sẽ thật thảm, Dạ thưa, bên ngoài có cô Bạch đến tìm, cô ấy nói muốn gặp bà cụ Giản.

Cô Bạch? Ông cụ Giản dừng một chút, nhìn cửa phòng đang đóng, bạn già còn đang nghỉ ngơi, vẫn là không cần quấy rầy thì tốt hơn, “Bảo cô ấy về đi, nói với cô ấy, chúng ta không muốn gặp cô ấy.

Nhưng mà ... ... Tiểu Hoa có chút do dự.

Cái gì?

Cô ấy còn muốn gặp cậu chủ.

Được rồi, bảo cô ta đi đi.

Vâng thấy ông cụ Giản nói vậy, Tiểu Hoa đành phải đem ý tứ của ông cụ truyền đạt lại cho Tiểu Thỏ biết.

Ngoài cửa, Tiểu Thỏ rõ ràng nghe được tiếng cúp điện thoại, gọi thêm vài tiếng, đều không có phản ứng, từ giọng nói đứt quãng vừa nghe được, cô đoán, hẳn là ông cụ Giản không muốn cho cô vào nhà, không được, cô không thể cứ bỏ đi như vậy, Chính Dương còn đang ở bên trong, Tiểu Thỏ lại bắt đầu ấn chuông cửa, nhưng mà ấn thêm vài lần, tự nhiên không có tiếng gì, bên trong biệt thự, Tiểu Hoa đã đem chuông báo tháo rời pin, lại hỏi ông cụ Giản,

Lão gia, pin này để ở đâu?

Cứ để trên bàn kia đi.

Vâng.

Ngươi xuống làm việc đi.

Dạ.

Ngoài cửa, Tiểu Thỏ xác định người bên trong chắc chắn đã tắt chuông cửa, đập cửa vài lần, tay bị đau, cắn cắn môi, Tiểu Thỏ hơi lùi ra sau vài bước, hắng giọng, căng cổ họng hô to, Chính Dương, Giản Chính Dương ... ... Giản ... Chính ... Dương...

Vừa kêu được vài tiếng, cánh cổng liền mở ra, Tiểu Thỏ trong lòng vui vẻ, kết quả từ bên trong một người đàn ông mặc y phục bảo an đi ra, nghiêm túc nhìn cô, Cô gái, mời cô đi cho, cô đừng quấy rầy ông bà chủ của chúng tôi nghỉ ngơi.

Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm người bảo an cao lớn gấp đôi mình, Tôi muốn gặp Giản Chính Dương.

Bà cụ không cho phép.

Vậy anh có thể cho tôi biết, hiện giờ anh ấy thế nào không? Tiểu Thỏ nước mắt lưng tròng nhìn bảo an, Cầu xin anh, bảo an đại ca, tôi chỉ muốn biết chồng của tôi bây giờ như thế nào thôi mà.

Bảo an do dự một chút, nói, Cậu Giản đang bị bà cụ nhốt trong phòng, không thể ra ngoài.

Vậy anh ấy có khỏe không? Có bị ốm hay không, có ăn uống gì không, có nhớ hay muốn gặp tôi không? Quả nhiên cô suy đoán không lầm, Giản Chính Dương đang bị người nhà giam lỏng, Tiểu Thỏ vừa nghe liền đau lòng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà quản thúc anh ấy, đó là người đàn ông của cô, ngay cả hung dữ với anh cô còn không nỡ, dựa vào cái gì bọn họ dám uy hiếp anh như vậy.

Có lẽ là do nước mắt của Tiểu Thỏ khiến bảo an bị xúc động, vốn anh ta không được tùy tiện để lộ tin tức của chủ nhân, do dự một chút, anh ta lại nói, Không tốt lắm, cậu Giản đã sáu ngày không có ăn gì, lúc mới đầu còn đấu tranh nhất quyết muốn ra ngoài, sau đó bị chúng tôi khống chế nhốt trong phòng, sáu ngày này ngoại trừ trong miệng gọi Tiểu Thỏ cũng chưa từng nói đến cái khác, trong nhà có bác sĩ, mỗi ngày đều phải truyền dịch cho cậu Giản.

Cái gì? Tiểu Thỏ vừa nghe vậy lập tức cảm thấy hoảng sợ, đã sáu ngày không có ăn uống gì, chỉ dùng dịch truyền duy trì thể lực bản thân, là bà cụ Giản bị điên rồi sao, chỉ vì cô có ngoại hình giống tình địch của bà ấy, nên bà ấy tình nguyện hại chết cháu ngoại đích tôn của mình cũng không đồng ý cho bọn họ ở cùng một chỗ?

Bảo an đại ca......

Hả?

Thật có lỗi. Không đợi bảo an lấy lại tinh thần, Tiểu Thỏ đột nhiên xông vào bên trong sân.

Ơ, đợi chút, cô không thể vào trong ... Bảo an hoàn hồn, trong lòng buồn bực, anh ta tự nhiên bị Tiểu Thỏ dùng mỹ nhân kế, mặc dù cô cũng không phải mười phần xinh đẹp, nhưng mà, trước đó cô còn tỏ ra mềm yếu, cũng khiến anh ta nảy sinh đồng cảm, ai biết được cô đột nhiên xông vào nhà, nếu để bà cụ Giản tức giận, bản thân khó tránh khỏi bị trách phạt.

Từ cổng biệt thự đi vào sân trong rồi đến cửa chính, thực ra không được mấy bước, tuy bảo an vóc người to lớn, nhưng Tiểu Thỏ đột nhiên xông vào, trong nháy mắt, cô dùng hết sức lực chạy ào vào biệt thự, Chính Dương.

Ông cụ Giản và bà cụ Giản đang ăn cơm thấy Tiểu Thỏ xông vào bị giật mình, bà cụ Giản gào thét rống lên, Bảo an, sao lại thế này, làm sao lại để cho cô ta vào đây?

Ở phía sau, bảo an từng bước chạy vào có phần buồn bực trừng mắt liếc Tiểu Thỏ, vội vàng cười nói, Ngại quá, bà cụ Giản, bây giờ tôi lập tức đuổi cô ấy ra ngoài.

Chính Dương, Chính Dương. Tiểu Thỏ liếc mắt một cái nhìn hai người trên bàn ăn, cũng không thèm để ý chạy hướng trên lầu.

Bắt lấy cô ta.

Vâng.

Tiểu Thỏ vừa chạy lên cầu thang, liền phát hiện trước mắt có hai bảo an cản lại, phía sau còn có một người đang đuổi theo, trách không được Giản Chính Dương không thể về nhà, nhiều người canh giữ thế này có thể đi được mới là chuyện lạ.

Còn chưa chạy tới nơi liền bị ngăn lại, cô gắt gao nắm chặt tay vịn, đem một chân trèo qua, trừng mắt với bảo an, Trừ phi tôi chết, nếu không đừng hòng tôi rời khỏi đây.

Cô à, xin cô đừng để chúng tôi khó xử. Bảo an nhìn Tiểu Thỏ có phần khó xử, kéo vài cái không lay chuyển được, lại không thể cư xử thô bạo, nếu làm cô bị thương, bọn họ cũng không gánh vác nổi, dù gì cũng chỉ là một cô gái.

Sao lại thế này, một đứa con gái cũng không giải quyết được, tôi thuê các người có ích lợi gì? Bà cụ Giản không vừa lòng khi thấy bảo an tỏ vẻ bất lực với Tiểu Thỏ liền lên tiếng.

Bà cụ Giản, người xem đi ... ... Bảo an tránh qua một bên, để bà cụ Giản nhìn tư thế của Tiểu Thỏ, không phải bọn họ không giải quyết được, chỉ là họ không thể giải quyết.

Lôi cô ấy ra.

Vâng.

Mấy người bảo an bắt đầu chạy tới kéo tay Tiểu Thỏ, cô cắn răng hung hăng trừng mắt nhìn bà cụ Giản, cảm thấy như bà ấy chính là bà địa chủ mà xã hội phong kiến căm ghét,

Oan có đầu nợ có chủ, bà bị người ta bỏ rơi liền không muốn cho người khác được sống hạnh phúc có phải không, ngay cả cháu ngoại cũng muốn quản, người đó không cần bà, bà vẫn cứ một lòng yêu người ta, yêu đến lúc tuổi già cũng không bỏ được, cho nên đối với người phụ nữ kia, tôi và bà ấy dù không có quan hệ gì, chỉ vì có chút giống bà ấy nên bị bà căm ghét, nếu vậy bà đem người chồng đã kết hôn nhiều năm của mình để ở đâu?

Câm mồm, cô còn ở đó nói nhảm cái gì? Bà cụ Giản bị lời nói của Tiểu Thỏ làm tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Cô trừng đôi mắt đỏ hoe, Đừng nói bà là bà ngoại của Chính Dương, nếu như anh ấy có gì bất trắc, tôi liều chết với bà, bà càng như vậy càng khiến người ta chán ghét, tôi là đàn ông cũng sẽ mặc kệ bà, cũng may nhiều năm qua, ông ngoại Giản có thể chịu đựng được bà, nếu bà có chút lương tâm, nên quên người đàn ông kia đi mà toàn tâm toàn ý yêu người đàn ông đáng giá của đời mình.

Cô, cô, cô ..... Bà cụ Giản tức giận chỉ tay về phía Tiểu Thỏ không nói nên lời.

Lão phu nhân! Người giúp việc vội vàng chạy tới đỡ bà cụ Giản.

Nhanh lấy thuốc đến đây. Ông cụ Giản vội vàng nói.

Vâng.

Sau một lúc luống cuống lấy thuốc uống, bà cụ Giản dần hồi phục hơi thở, chỉ vào người bảo an đang cùng Tiểu Thỏ phân cao thấp, Đem cô ta ra ngoài, vĩnh viễn không cho cô ta bước vào nơi này nửa bước.

Dạ.

Ông ngoại, ông cứ như vậy chấp nhận để bà ấy làm khó cho chúng con sao, chỉ vì con có vẻ ngoài giống tình địch của bà ấy, yêu càng sâu hận càng nhiều, nhiều năm như vậy bà ấy vẫn hận người phụ nữ đó, chứng tỏ trong lòng bà ấy còn có người đàn ông kia, ông có thể chịu được sao, cho dù là già rồi không cần đến tình yêu, nhưng Chính Dương là cháu ngoại của ông, mang trong mình dòng máu của họ Giản, chẳng lẽ ông thật sự muốn anh ấy chết? Ông quên rồi sao, anh ấy có bệnh đó, ông cho là truyền đường gluco vào cơ thể, rồi chờ ngày nào đó anh ấy đột nhiên nghĩ thông suốt thì tốt lắm sao, anh ấy không phải người bình thường, một khi cố chấp cũng sẽ không khuất phục, chẳng lẽ ông thật sự muốn bức anh ấy vào chỗ chết? Hiện giờ là xã hội gì, tại sao còn xảy ra những chuyện này, tôi chỉ muốn cùng người mình yêu chung sống hạnh phúc, hình dáng bên ngoài đâu có liên quan gì tới tôi, rốt cuộc tôi làm sai cái gì chứ, a a a a...

Cô còn ở đây ly gián chúng tôi sao, cút đi cho tôi, còn thất thần ra đấy làm gì, cả đám người như vậy, mang cả người lẫn cầu thang đập bỏ cho tôi. Bà cụ Giản ra lệnh.

A!

Mắt thấy cầu thang bị bảo an nhanh nhẹn dỡ bỏ, Tiểu Thỏ càng thêm mạnh mẽ, cắn vào bắp đùi một bảo an đứng gần nhất, khiến anh ta hét lên thảm thiết, mọi người lập tức bị chấn động, phòng khách nhất thời im lặng, thừa dịp này, cô nhanh như chớp chạy lên lầu.

Có thể nói năng lực tiềm ẩn của con người là vô tận, thời khắc quyết định Tiểu Thỏ dùng hết sức bình sinh, liên tục mở hết các cửa, rốt cuộc tìm được căn phòng của Giản Chính Dương, lập tức khóa trái cửa phòng. Cô nhìn người đàn ông trên giường lúc này đã mất đi vẻ tuấn mỹ trong quá khứ, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

Ai đó, tôi đã nói mọi người là ... Bác sĩ chịu trách nhiệm chăm sóc kiểm tra tình trạng thân thể của Giản Chính Dương, đúng lúc đi ra từ phòng vệ sinh, nhìn thấy Tiểu Thỏ đang ở trong phòng, càng hoảng sợ.

Bởi vì hiện tại Giản Chính Dương đang trong tình trạng hôn mê, căn bản là không có năng lực cử động, để tiện ra vào nên bác sĩ không khóa cửa phòng, bằng không Tiểu Thỏ cũng không thể vào phòng, cho dù vậy bà cụ Giản vẫn cử bảo an thường xuyên canh giữ trước cửa phòng, để ngăn cản Giản Chính Dương, bà ấy tốn rất nhiều tâm tư.

Tiểu Thỏ trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn bác sĩ, Thân thể anh ấy thế nào rồi? Tôi là vợ anh ấy.

Bác sĩ bị lời nói của Tiểu Thỏ làm cho sợ hãi, vừa rồi trong mắt còn có tức giận, do dự một chút mới nói, Tuy rằng đường gluco có thể duy trì mạng sống khi cơ thể có triệu chứng, nhưng chung quy vẫn là con người, nếu không được ăn uống đúng lúc, cơ thể sẽ từ từ mất năng lực hoạt động, cuối cùng, mất đi sinh mạng.

Nếu có một ngày, anh yêu một cô gái, người nhà của anh, lại bởi vì cô gái đó có ngoại hình giống với tình địch khi còn trẻ, nên ngăn cản anh và cô gái đến với nhau, ngay cả tính mạng của anh cũng không quan tâm, anh cảm thấy như thế nào? Tiểu Thỏ nắm tay Giản Chính Dương, lạnh buốt, thật giống tâm trạng của cô bây giờ.

Tôi ... không biết, có lẽ trong lòng sẽ rất chán nản thất vọng.

Coi như anh chính là người con gái đó, nếu ở vào hoàn cảnh như vậy, anh sẽ thế nào?

Rất tức giận. Lần này bác sĩ rất nhanh chóng đưa ra đáp án.

Anh nói không sai, cực kỳ tức giận,


/119

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status