Bệnh Không Thể yêu

Chương 30 - Chương 29

/48


Điềm Giản không phải là cô gái bình thường, do lúc nhỏ bị tai nạn xe thì tổn hại đến não, ảnh hưởng đến trí lực. Trận tai nạn xe này khiến cô gái mất đi cha mẹ, cũng may Điềm Giản còn có anh trai tốt chăm sóc, cũng không buồn không lo, được ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ.

Tài sản anh trai Điềm Hạo cho cô gái cũng đủ để cô ấy không lo miếng cơm manh áo cả hai đời.

Ứng Sênh Nam nhìn ra được cô gái này khác với người bình thường, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hảo cảm của anh dành cho cô gái. Anh ta tin duyên số, cho nên kiên quyết độc thân nhiều năm. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Điềm Giản, trong đầu lập tức nảy ra một ý niệm khó hiểu: Xong đời, xong đời anh rồi, địa vị kim cương vương lão ngũ cuối cùng cũng không giữ được rồi.

Kiều San vừa xuống lầu, Điềm Giản lập tức buông ly nước trong tay, nhào vào trong lòng cô, San San, cuối cùng chị cũng trở lại rồi.

Về rồi về rồi, sao em lại tới đây một mình, còn để cả người đều ướt sung thế này, mau, lên lầu thay quần áo đi. Kiều San kéo cô gái lên lầu, nhân tiện sai bảo Ứng Sênh Nam, Lão Ứng, mẹ tôi nói chuyện với người nhà trên lầu, phiền anh nấu cho Điềm Giản một bát mì.

Ứng Sênh Nam tỏ vẻ cầu còn không được, chà chà tay, nhanh chóng đi vào phòng bếp.

Trên lầu, Tả Dịch thừa dịp lúc Kiều San xuống lầu thì đi vào phòng tắm, cởi nút áo, cởi áo sơ mi và quần dài.

Anh mở vòi sen, vô số cột nước dạng tơ tầm phun ra, thấm vào trong tóc đen của anh, nước lại thuận theo mái tóc đen chảy xuống, dán chặt lấy gò má từ từ chạy tới cần cổ rồi đến chỗ trũng xương đòn vai, thẳng đến khi thấm đầy lại chảy xuống tiếp.

Nước bao bọc chặt cơ thể vạm vỡ của anh, tạo cho thân hình một màng mỏng hoàn mỹ.

Nước ấm tẩy đi mệt nhọc cả ngày hôm nay, Tả Dịch lau nước trên mặt, sau khi mở mắt ra mới thấy cửa phòng tắm không khóa chặt. Cửa phòng tắm cách cửa phòng ngủ rất gần, anh còn chưa đi qua thì bên ngoài truyền đến giọng nói chuyện của Kiều San.

Kiều San để Điềm Giản đứng chờ ở cửa, đẩy cửa ra gọi vào bên trong: Tả Dịch, anh ra đi.

Tả Dịch: ... Anh vừa mới vào phòng tắm chỉ mới năm phút, cô cơ nhiên bảo anh ra ngoài?

Kiều San quét mắt nhìn phòng ngủ không nhìn thấy người đâu, nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, cho là anh đang tắm, nhưng liếc mắt lại thấy cửa không khóa lại đoán anh đang rửa mặt. Vì vậy đi qua đẩy cửa ra, chữ Tả còn chưa ra khỏi miệng liền trợn mắt há mồm không nói ra lời được nữa.

Cô nhìn người đàn ông lõa thể trước mặt, quên cả việc phản ứng, tay không có cách nào chuyển động, đầu óc trống rỗng.

Tả Dịch rút cái khăn bọc phần dưới lại, đi qua, từ trên cao nhìn xuống cô, thản nhiên hỏi: Còn muốn nhìn?

Kiều San nhanh chóng xoay người lại, máu trong cơ thể chảy ngược, khuôn mặt nóng như dầu sôi. Cô chưa từng nhìn thấy đàn ông lõa thể, đây là lần đầu tiên. Cô ngừng thở không dám tiếp tục đối mặt với người phía sau, lại không dám mở miệng nói chuyện, hận không thể biến mất trong không khí.

Một lát sau, cô cảm giác được người phía sau đến gần cô, hô hấp phả lên vành tai cô, một hơi, một hơi lại một hơi.

Tả Dịch nhìn chằm chằm vào vành tai ửng đỏ của cô, da thịt chỗ đó đặc biệt nhẵn nhụi, anh không kiềm được xúc động muốn đè xuống hôn một cái.

Cuối cùng lý trí chiến thắng dục vọng, đôi môi cách cô nửa nắm tay thì dừng lại, nhưng lại không muốn rời đi.

Cô gái đợi ở cửa thấy Kiều San chậm chạp không đi ra thì dò nửa người vào, nhìn thấy Tả Dịch nửa thân trần thì A lên một tiếng, vội che mặt lui ra ngoài.

Tả Dịch nhíu mày, bước nhanh qua đóng cửa lại, sau khi khóa trái cửa thì xoay người kéo tay Kiều San đang che mặt xuống.

Anh cúi người để mặt của hai người lại gần nhau, ánh mắt nghiêm túc, Em quyết định che mặt cả đời? Hửm?

Kiều San chột dạ nhìn anh, chỉ chỉ ngoài cửa nói: Em... Em gái bị mưa thấm ướt, anh mặc quần áo đi ra ngoài chờ một lát, để em ấy vào thay quần áo được không?

Thay quần áo?

Kiều San gật đầu.

Tả Dịch im lặng mấy giây, vòng qua cô đi thẳng về phía tủ quần áo, từ trong tủ tùy tiện lấy ra một bộ quần áo của Kiều San, nhét vào trong ngực cô, liếc nhìn chỗ cửa, ý bảo cô: Đi giao quần áo cho người ngoài cửa, để cô ấy đến phòng khác thay, chuyện của hai chúng ta nên xử lý chút đã.

Kiều San ôm lấy quần áo khóc không ra nước mắt, Tôi... Vừa rồi thật sự không phải cố ý nhìn đâu, nhìn anh tôi cũng chịu thiệt mà, cho nên coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra được không?

Sắc mặt Tả Dịch ngưng trọng, trầm giọng nói: Mang quần áo ra ngoài.

Giọng điệu không cho nói chen vào.

Lâu rồi Kiều San chưa từng thấy bộ dáng này của anh, sát khí đầy người. Cô a một tiếng, ôm quần áo mở cửa, cầm quần áo đưa cho Điềm Giản nói: Giản Giản, em xuống toilet dưới lầu thay quần áo đi.

Điềm Giản nhận quần áo, liếc nhìn trong phòng một cái, San San, người đàn ông trong phòng là... ai vậy?

Kiều San nâng trán, đau đầu. Cô nói: Thôi, chị dẫn em xuống lầu thay quần áo.

Cô đang chuẩn bị đi cùng Điềm Giản xuống lầu, trong cửa vươn ra một bàn tay xách cổ áo phía sau cô, kéo cô trở lại trong phòng.

Ầm một tiếng, cánh cửa bị đóng

/48

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status