Hách Liên Thiến vốn là đang tranh hơn thua với Thính Phong, vừa nghiêng đầu lại thấy Bắc Đường Văn Cảnh vẫn còn nằm trên mặt đất.
Thân thể hắn có bệnh không thể chịu nổi sự lạnh lẽo ẩm ướt cửa mặt đất.
Nàng cũng lười đấu võ mồm với Thính Phong, không nhịn được phất tay một cái nói: "Vậy làm phiền Phong thị vệ, ngươi giúp ta vứt nàng ta đi..."
Hách Liên Thiến nhỏ giọng dặn dò hắn một tiếng, Thính Phong nghe thấy vậy lập tức kinh sợ, mắt đều muốn rớt ra ngoài.
Nhưng là vẫn nuốt một ngụm nước bọt, hắn khó khăn gật đầu: "Thuộc hạ đã biết, chủ tử nhà chúng ta vẫn phải phiền Tam tiểu thư trông nom."
"Đi đi!"
...
Sau khi Thính Phong rời đi, Hách Liên Thiến vội vàng tiến lên nắm lấy bàn tay bảo bối của tiểu Bắc Bắc: "Tiểu Bắc Bắc, ta đỡ ngươi, trên mặt đất rất lạnh."
Bắc Đường Văn Cảnh lại nghiêng đầu không để ý tới nàng, lấy tay từ trong tay nàng ra.
Hách Liên Thiến sửng sốt, tiếp tục tiến lên: "Đứng lên đi, tiểu Bắc Bắc ~."
Bắc Đường Văn Cảnh hừ lạnh một tiếng, vẫn như cũ không để ý tới!
"Tiểu Bắc Bắc ngươi làm sao vậy?"
Chẳng lẽ là bởi vì té ngã trước mặt nàng cho nên xấu hổ ngượng ngùng sao?
Thế nhưng nàng lại cảm thấy không phải như vậy, có cũng không nói lời nào, như thế thật khó chịu, để cho nàng suy đoán như vậy, thực sự là mệt chết người.
"Rốt cuộc ngươi có nói hay không, không nói thì ta đi đây."
"Mới vừa nói ngươi nói bản vương phi...Ngươi là Vương phi của ai?" Cánh môi của Bắc Đường Văn Cảnh khẽ hé ra nói ra một câu đầy mùi nguy hiểm, Hách Liên Thiến cùng hắn bốn mắt nhìn nhau hơn nữa ngày mới tỉnh hồn lại.
Nàng phì cười nói: "Tiểu Bắc Bắc đang ghen phải không?"
Bắc Đường Văn Cảnh thấy nàng có bộ dạng hững hờ như thế thì hắn lại lắc đầu lần nữa, không muốn để ý tới nàng.
Trầm mặc không nói lời nào.
Hách Liên Thiến nghĩ thầm, ngươi tỏ vẻ khó chịu cái gì? Tức giận cái gì chứ?
Ngươi quên rằng chính ngươi đã chặn cửa không muốn gặp ta sao?
Hiện tại cáu kỉnh cái gì?
Nàng cũng không quan tâm.
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu rời đi....
Bắc Đường Văn Cảnh dường như biết được ý định của nàng, chân mày nhíu chặc, thanh âm khàn khàn lần nữa vang lên: "Ngươi đi đi, ngươi đi thì đừng quay trở lại nữa."
"Bắc Đường Văn Cảnh, ngươi cho rằng ngươi là ai? Đi thì đi, ngươi nghĩ rằng ta thích xuất hiện ở trước mặt ngươi lắm sao? Hừ! "
Hách Liên Thiến giậm chân một cái liền đi mở cửa.
Phía sau bỗng nhiên lại truyền đến một âm thanh đổ vỡ, nhưng lại mãnh liệt hơn cả hồi nãy.
Nàng nhìn lại...
Xe đẩy trước người của Bắc Đường Văn Cảnh chẳng biết tại sao lại đột nhiên ngã lộn ngược lại.
Xe lăn sức nặng không nhẹ đập vào lưng Bắc Đường Văn Cảnh.
Mà lúc này khóe môi Bắc Đường Văn Cảnh khép kín khẽ than một tiếng, cố nén đau đớn.
Hách Liên Thiến nhanh như chớp đi tới bên cạnh hắn, tay nhấc xe lăn ra khỏi người hắn.
Vừa tức giận vừa đau lòng mắng: "Ngươi bướng bỉnh như vậy làm cái gì? Có đau hay không, có đau hay không ~"
Ánh mắt Bắc Đường Văn Cảnh nhàn nhạt nhìn nàng, môi mỏng hơi giương lên, cánh tay theo bản năng tiến lên ôm cổ Hách Liên Thiến.
Ôm nàng thật chặt.
Hơi thở nóng rực phun ra trên cổ nàng, cơ thể Hách Liên Thiến lập tức nóng lên, giống như mê muội cúi đầu nhìn.
Cánh môi anh đào của hắn nhẹ nhàng giơ lên, nhỏ nhẹ nói: "Tại sao ngươi lại trở lại? Không phải là ngươi không quan tâm đến sự sống chết của ta sao? Ngươi không phải là muốn trở thành Vương phi của Bắc Đường Mặc Dạ sao? Ngươi còn để ý ta làm gì?!"
Đầu Bắc Đường Văn Cảnh vẫn dựa vào trong ngực nàng, dựa thật sát vào người nàng.
Cơ thể không an phận ở trong ngực nàng cọ qua cọ lại.
Hách Liên Thiến mạnh mẽ chống đỡ người nam nhân này lên giường.
Cơ thể mệt mỏi ngồi ở trên giường hẹp thở mạnh, ngón tay yêu nghiệt vuốt vuốt vài sợi tóc, ngón tay liên tục quấn quấn lấy mấy sợi tóc...
Bộ dáng kia cực kỳ mị hoặc, gương mặt của vô cùng tuấn mỹ của hắn còn mang theo nụ cười tà mị khiến Hách Liên Thiến điên đảo thần hồn.
Âm thầm mắng chính mình háo sắc!
"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta..."
"Thiến Thiến, ta khó chịu!"
"Khó chịu ở đâu? Chỗ té phải không? Ta xem giúp ngươi!"
Hách Liên Thiến nói xong lập tức tiến lên đưa tay kéo đai ngọc bên hông hắn xuống.
Đôi mắt Bắc Đường Văn Cảnh khẽ híp lại, cũng không ngăn cản nàng, bộ dáng cực kỳ thoải mái nằm ngang mặc cho nàng muốn làm gì thì làm. =))
Thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng kiều mị thở gấp: "Nhẹ một chút a, Thiến Thiến... "
Hách Liên Thiến nghe vậy nhìn chằm chằm hắn: "Đừng lộn xộn."
Đợi khi cởi xong áo khoác bên ngoài của hắn, rồi đến áo trong, cuối cùng cơ thể ngọc ngà của hắn cũng lộ ra...
Hít thở của Hách Liên Thiến dần bắt đầu gia tăng tốc độ, Bắc Đường Văn Cảnh đồng dạng nằm ở.bên dưới bị giày vò.
Tay hắn run rẩy cầm lấy ngón tay mảnh khảnh của nàng: "Thiến Thiến, đừng động..."
Hách Liên Thiến kiểm tra phần bụng rồi hông của hắn, thấy có máu bầm ứ đọng nhưng lại không tính là nghiêm trọng nên từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, ngón tay gảy ra một ít bột thuốc màu đỏ từ bên trong bình nhẹ nhàng xoa xoa trên người hắn.
"Không sao rồi, thuốc này vô cùng hiệu nghiệm, ta cam đoan ngày mai nơi bị thương này của ngươi sẽ hoàn toàn biến mất, ngươi ngủ một giấc đi!"
"Ta muốn Thiến Thiến ngủ cùng!"
Đôi mắt Hách Liên Thiến khẽ động: "Không được, phải trở về."
"Thiến Thiến ghét bỏ ta sao..." Trong ánh mắt Bắc Đường Văn Cảnh trần ngập đau thương, thở dài: "Thiến Thiến mà đi, lát nữa sẽ có người phi lễ với ta thì làm sao đây?"
Hách Liên Thiến cho rằng điều hắn nói cũng không phải không có lý, nếu như nàng đi thì Ngọc Nguyệt Ly sẽ lại sai người đến hãm hại nàng, ngược lại có thể liên lụy tới hắn.
Hắn yếu đuối như vậy, cũng không thể để cho hắn bị thương.
Hách Liên Thiến gật đầu: "Được rồi, vậy ngươi mau đi, ta ở chỗ này cùng ngươi."
"Thiến Thiến cũng lên đây đi. "
Cảm giác được mỹ nam chủ động yêu thương, không ngờ là như vậy, ngực Hách Liên Thiến đột nhiên nhảy loạn.
Nhìn về phía tên vô cùng yêu nghiệt là hắn, nàng không nhịn được hung hăng nuốt ngụm nước miếng.
"Không nên nháo, mau nghỉ ngơi đi, ngươi gây nữa ta lập tức rời đi."
Không được, nhất định phải bình tĩnh, phải thận trọng.
Bắc Đường Văn Cảnh nghe thấy nàng nói như vậy, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, âm thanh lại trở nên thê lương lạnh lẽo: "Ta đã biết, Thiến Thiến vẫn muốn vứt bỏ ta, là ta sai, thân thể ta tàn phế như thế này thì làm sao thích hợp với Thiến Thiến được..."
Hắn còn chưa nói hết, chỉ thấy Hách Liên Thiến nhanh chóng cởi bỏ áo váy bên ngoài, trực tiếp xoay người lên giường, cánh tay ôm bên hông của hắn.
"Dài dòng, ngủ."
Con ngươi ma mỵ của Bắc Đường Văn Cảnh nhanh chóng hiện lên một tia giảo hoạt, đâu còn vẻ mặt đau thương lúc nãy nữa?!
Đem thân thể của nàng kéo vào trong ngực: "Ừ! Thiến Thiến bảo vệ ta, ta cái gì cũng không sợ."
"Đó là tất nhiên, ta sẽ bảo vệ ngươi. Có điều là sáng mai nhớ kêu ta thức dậy sớm một chút, ta phải sớm trở lại..."
"Ừ, yên tâm đi, ta rời giường rất sớm."
Bắc Đường Văn Cảnh phi thường khẳng định dụ dỗ.
Ngày hôm sau, lúc tất cả mọi người đến đây, cánh cửa mạnh mẽ cũng bị người khác đá mạnh một cái.
Thân thể hắn có bệnh không thể chịu nổi sự lạnh lẽo ẩm ướt cửa mặt đất.
Nàng cũng lười đấu võ mồm với Thính Phong, không nhịn được phất tay một cái nói: "Vậy làm phiền Phong thị vệ, ngươi giúp ta vứt nàng ta đi..."
Hách Liên Thiến nhỏ giọng dặn dò hắn một tiếng, Thính Phong nghe thấy vậy lập tức kinh sợ, mắt đều muốn rớt ra ngoài.
Nhưng là vẫn nuốt một ngụm nước bọt, hắn khó khăn gật đầu: "Thuộc hạ đã biết, chủ tử nhà chúng ta vẫn phải phiền Tam tiểu thư trông nom."
"Đi đi!"
...
Sau khi Thính Phong rời đi, Hách Liên Thiến vội vàng tiến lên nắm lấy bàn tay bảo bối của tiểu Bắc Bắc: "Tiểu Bắc Bắc, ta đỡ ngươi, trên mặt đất rất lạnh."
Bắc Đường Văn Cảnh lại nghiêng đầu không để ý tới nàng, lấy tay từ trong tay nàng ra.
Hách Liên Thiến sửng sốt, tiếp tục tiến lên: "Đứng lên đi, tiểu Bắc Bắc ~."
Bắc Đường Văn Cảnh hừ lạnh một tiếng, vẫn như cũ không để ý tới!
"Tiểu Bắc Bắc ngươi làm sao vậy?"
Chẳng lẽ là bởi vì té ngã trước mặt nàng cho nên xấu hổ ngượng ngùng sao?
Thế nhưng nàng lại cảm thấy không phải như vậy, có cũng không nói lời nào, như thế thật khó chịu, để cho nàng suy đoán như vậy, thực sự là mệt chết người.
"Rốt cuộc ngươi có nói hay không, không nói thì ta đi đây."
"Mới vừa nói ngươi nói bản vương phi...Ngươi là Vương phi của ai?" Cánh môi của Bắc Đường Văn Cảnh khẽ hé ra nói ra một câu đầy mùi nguy hiểm, Hách Liên Thiến cùng hắn bốn mắt nhìn nhau hơn nữa ngày mới tỉnh hồn lại.
Nàng phì cười nói: "Tiểu Bắc Bắc đang ghen phải không?"
Bắc Đường Văn Cảnh thấy nàng có bộ dạng hững hờ như thế thì hắn lại lắc đầu lần nữa, không muốn để ý tới nàng.
Trầm mặc không nói lời nào.
Hách Liên Thiến nghĩ thầm, ngươi tỏ vẻ khó chịu cái gì? Tức giận cái gì chứ?
Ngươi quên rằng chính ngươi đã chặn cửa không muốn gặp ta sao?
Hiện tại cáu kỉnh cái gì?
Nàng cũng không quan tâm.
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu rời đi....
Bắc Đường Văn Cảnh dường như biết được ý định của nàng, chân mày nhíu chặc, thanh âm khàn khàn lần nữa vang lên: "Ngươi đi đi, ngươi đi thì đừng quay trở lại nữa."
"Bắc Đường Văn Cảnh, ngươi cho rằng ngươi là ai? Đi thì đi, ngươi nghĩ rằng ta thích xuất hiện ở trước mặt ngươi lắm sao? Hừ! "
Hách Liên Thiến giậm chân một cái liền đi mở cửa.
Phía sau bỗng nhiên lại truyền đến một âm thanh đổ vỡ, nhưng lại mãnh liệt hơn cả hồi nãy.
Nàng nhìn lại...
Xe đẩy trước người của Bắc Đường Văn Cảnh chẳng biết tại sao lại đột nhiên ngã lộn ngược lại.
Xe lăn sức nặng không nhẹ đập vào lưng Bắc Đường Văn Cảnh.
Mà lúc này khóe môi Bắc Đường Văn Cảnh khép kín khẽ than một tiếng, cố nén đau đớn.
Hách Liên Thiến nhanh như chớp đi tới bên cạnh hắn, tay nhấc xe lăn ra khỏi người hắn.
Vừa tức giận vừa đau lòng mắng: "Ngươi bướng bỉnh như vậy làm cái gì? Có đau hay không, có đau hay không ~"
Ánh mắt Bắc Đường Văn Cảnh nhàn nhạt nhìn nàng, môi mỏng hơi giương lên, cánh tay theo bản năng tiến lên ôm cổ Hách Liên Thiến.
Ôm nàng thật chặt.
Hơi thở nóng rực phun ra trên cổ nàng, cơ thể Hách Liên Thiến lập tức nóng lên, giống như mê muội cúi đầu nhìn.
Cánh môi anh đào của hắn nhẹ nhàng giơ lên, nhỏ nhẹ nói: "Tại sao ngươi lại trở lại? Không phải là ngươi không quan tâm đến sự sống chết của ta sao? Ngươi không phải là muốn trở thành Vương phi của Bắc Đường Mặc Dạ sao? Ngươi còn để ý ta làm gì?!"
Đầu Bắc Đường Văn Cảnh vẫn dựa vào trong ngực nàng, dựa thật sát vào người nàng.
Cơ thể không an phận ở trong ngực nàng cọ qua cọ lại.
Hách Liên Thiến mạnh mẽ chống đỡ người nam nhân này lên giường.
Cơ thể mệt mỏi ngồi ở trên giường hẹp thở mạnh, ngón tay yêu nghiệt vuốt vuốt vài sợi tóc, ngón tay liên tục quấn quấn lấy mấy sợi tóc...
Bộ dáng kia cực kỳ mị hoặc, gương mặt của vô cùng tuấn mỹ của hắn còn mang theo nụ cười tà mị khiến Hách Liên Thiến điên đảo thần hồn.
Âm thầm mắng chính mình háo sắc!
"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta..."
"Thiến Thiến, ta khó chịu!"
"Khó chịu ở đâu? Chỗ té phải không? Ta xem giúp ngươi!"
Hách Liên Thiến nói xong lập tức tiến lên đưa tay kéo đai ngọc bên hông hắn xuống.
Đôi mắt Bắc Đường Văn Cảnh khẽ híp lại, cũng không ngăn cản nàng, bộ dáng cực kỳ thoải mái nằm ngang mặc cho nàng muốn làm gì thì làm. =))
Thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng kiều mị thở gấp: "Nhẹ một chút a, Thiến Thiến... "
Hách Liên Thiến nghe vậy nhìn chằm chằm hắn: "Đừng lộn xộn."
Đợi khi cởi xong áo khoác bên ngoài của hắn, rồi đến áo trong, cuối cùng cơ thể ngọc ngà của hắn cũng lộ ra...
Hít thở của Hách Liên Thiến dần bắt đầu gia tăng tốc độ, Bắc Đường Văn Cảnh đồng dạng nằm ở.bên dưới bị giày vò.
Tay hắn run rẩy cầm lấy ngón tay mảnh khảnh của nàng: "Thiến Thiến, đừng động..."
Hách Liên Thiến kiểm tra phần bụng rồi hông của hắn, thấy có máu bầm ứ đọng nhưng lại không tính là nghiêm trọng nên từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, ngón tay gảy ra một ít bột thuốc màu đỏ từ bên trong bình nhẹ nhàng xoa xoa trên người hắn.
"Không sao rồi, thuốc này vô cùng hiệu nghiệm, ta cam đoan ngày mai nơi bị thương này của ngươi sẽ hoàn toàn biến mất, ngươi ngủ một giấc đi!"
"Ta muốn Thiến Thiến ngủ cùng!"
Đôi mắt Hách Liên Thiến khẽ động: "Không được, phải trở về."
"Thiến Thiến ghét bỏ ta sao..." Trong ánh mắt Bắc Đường Văn Cảnh trần ngập đau thương, thở dài: "Thiến Thiến mà đi, lát nữa sẽ có người phi lễ với ta thì làm sao đây?"
Hách Liên Thiến cho rằng điều hắn nói cũng không phải không có lý, nếu như nàng đi thì Ngọc Nguyệt Ly sẽ lại sai người đến hãm hại nàng, ngược lại có thể liên lụy tới hắn.
Hắn yếu đuối như vậy, cũng không thể để cho hắn bị thương.
Hách Liên Thiến gật đầu: "Được rồi, vậy ngươi mau đi, ta ở chỗ này cùng ngươi."
"Thiến Thiến cũng lên đây đi. "
Cảm giác được mỹ nam chủ động yêu thương, không ngờ là như vậy, ngực Hách Liên Thiến đột nhiên nhảy loạn.
Nhìn về phía tên vô cùng yêu nghiệt là hắn, nàng không nhịn được hung hăng nuốt ngụm nước miếng.
"Không nên nháo, mau nghỉ ngơi đi, ngươi gây nữa ta lập tức rời đi."
Không được, nhất định phải bình tĩnh, phải thận trọng.
Bắc Đường Văn Cảnh nghe thấy nàng nói như vậy, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, âm thanh lại trở nên thê lương lạnh lẽo: "Ta đã biết, Thiến Thiến vẫn muốn vứt bỏ ta, là ta sai, thân thể ta tàn phế như thế này thì làm sao thích hợp với Thiến Thiến được..."
Hắn còn chưa nói hết, chỉ thấy Hách Liên Thiến nhanh chóng cởi bỏ áo váy bên ngoài, trực tiếp xoay người lên giường, cánh tay ôm bên hông của hắn.
"Dài dòng, ngủ."
Con ngươi ma mỵ của Bắc Đường Văn Cảnh nhanh chóng hiện lên một tia giảo hoạt, đâu còn vẻ mặt đau thương lúc nãy nữa?!
Đem thân thể của nàng kéo vào trong ngực: "Ừ! Thiến Thiến bảo vệ ta, ta cái gì cũng không sợ."
"Đó là tất nhiên, ta sẽ bảo vệ ngươi. Có điều là sáng mai nhớ kêu ta thức dậy sớm một chút, ta phải sớm trở lại..."
"Ừ, yên tâm đi, ta rời giường rất sớm."
Bắc Đường Văn Cảnh phi thường khẳng định dụ dỗ.
Ngày hôm sau, lúc tất cả mọi người đến đây, cánh cửa mạnh mẽ cũng bị người khác đá mạnh một cái.
/87
|