Mỗi tháng vào đêm trăng tròn là lúc cổ độc trong cơ thể Bắc Đường Văn Cảnh phát huy mãnh liệt nhất, khi đó cũng là lúc cơ thể hắn suy yếu nhất.
Thiên Quốc Tự chính là tự viện của hoàng thất, tự viện này nẳm ở phía sau núi, ở nơi đây có hồ Thiên Xích Hàn Băng có thể làm dịu cổ độc nóng rực trong cơ thể hắn.
Cùng ngày hôm này, mẹ cả Ngọc Nguyệt Ly ở Tướng quân phủ dắt theo nữ quyến bên trong phủ lên núi dâng hương tạ lễ.
Hách Liên Thiến cũng có trong số đó, sau khi tạ lễ xong, Đại phu nhân lại chưa có ý định muốn trở về.
Mà là kiếm cớ giữ chay ba ngày vì nước cầu phúc, đám nữ quyến trong phủ lần lượt được thu xếp ở từng sương phòng.
Ban đêm, gió đêm thổi nhẹ.
Hách Liên Thiến núp ở Tây Sương phòng.
Ngay bên song cửa đột nhiên xuất hiện một ống trúc màu xanh, chỉ sau một lát khói trắng liền từ trong ống trên bay ra bao phủ khắp căn phòng.
Không lâu sau đó, cánh cửa từ bên ngoài lặng lẽ bị mở ra, có hai người hắc y nhân che mặt đi tới cạnh giường Hách Liên Thiến.
Trong phòng không có ánh sáng, cảnh tối đen như mực.
Bọn họ chỉ nghe được một tiếng mềm mại rên rỉ của nữ nhi trên giường phát ra: "Dạ ~ a nga ~"
"Mang đi! "
Một người áo đen nói xong, một người áo đen khác trực tiếp khiêng nàng ta trên bả vai, ba người nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.
Hách Liên Thiến gọi Thủy Tâm, hai người theo đuôi phía sau, củng nhau đi theo bọn họ.
Mãi đến khi hai người hắc y nhân để nữ nhân vác trên vai đặt ở bên trong phòng ốc hơi ẩn khuất phía sau núi rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
"Tiểu thư, người thật là thần thông, làm sao người biết đêm nay có người muốn lẻn vào phòng của chúng ta a? Bọn họ... "
Thủy Tâm vừa khẩn trương vừa có chút lo sợ, vỗ vỗ ngực: "Hù chết Thủy Tâm rồi, nếu như người trên giường không phải là tiểu thư vậy thì ...người trên giường là ai a?"
Thủy Tâm rất ngây thơ hỏi.
Đôi mi thanh tú Hách Liên Thiến lãnh nhạt nhướn lên, cười lạnh nói : "Là ai? Đi, chúng ta đi xem kịch vui, thật ra ta muốn xem mẹ cả có tâm địa rắn rết rốt cuộc muốn an bài trò hay gì với ta, có điều là người gặp hoạ đổi thành con gái của nàng ta, ta cũng không kịp đợi muốn xem biểu cảm rối rắm của nàng ta vào ngày mai."
Các nàng vừa đến gần phòng ốc, bên trong phòng ốc liền truyền ra những tiếng thở gấp và rên rỉ khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
Thủy Tâm mặt đỏ cúi đầu, kéo ống tay áo tiểu thư nhà nàng: "Tiểu thư... "
"Suỵt, đừng nói chuyện! "
Hách Liên Thiến nhỏ giọng bảo nàng.
Bên trong phòng ốc bỗng nhiên truyền ra một giọng nam trầm thấp mà tà mị: "Người đâu."
Hơi thở có chút suy yếu, không một chút sức lực nào, thế nhưng khi Hách Liên Thiến nghe được giọng nói này, không chờ một phút giây nào, nàng nhanh chóng dùng một cước đạp mạnh cánh cửa kia ra, vọt vào bên trong phòng.
Ầm...
Thủy Tâm hồi hộp che miệng lại, bản thân quá mức khiếp sợ mà kêu thành tiếng, phá hư chuyện của tiểu thư.
Thấy tiểu thư vọt vào, nàng nghĩ thầm tiểu thư không phải nói đến xem trò vui sao?
Làm sao lại cứ xông vào trực tiếp như vậy?
Nàng đang muốn đứng dậy đuổi theo, bỗng nhiên một nội lực đánh vào cổ nàng, ngay sau đó nàng lập tức ngất đi.
...
Bên trong phòng ốc nhàn nhạt mùi thơm của thảo dược, nữ nhân trên đất tự mình xé rách quần áo.
Đỏ mặt thở gấp nằm giãy giụa trên mặt đất.
Nắm lấy góc áo màu trắng trên xe lăn lau một cái.
Ánh mắt Hách Liên Thiến tràn đầy lửa giận, tiến lên một cước dẫm thật mạnh trên lưng nàng ta: "Hách Liên Nhu! Nam nhân của ta ngươi cũng dám đụng, xem lão nương xử trí ngươi như thế nào."
Lúc này Hách Liên Nhu đã bị mị dược kích thích thần chí mơ hồ.
Nàng nào biết là ai đang đá nàng, chỉ cảm thấy chân người nào đó đang giẫm lên người nàng, vậy mà lại có thể hóa giải khó chịu khô nóng trên người nàng.
Đau đớn cùng với khô nóng giày vò thân thể nàng rất khó chịu.
Sắc mặt Hách Liên Thiến càng thêm thâm trầm, nhướng mày, một tay tóc cùa nàng ta mà kéo.
"A..." Hách Liên Nhu đau đớn hét lên một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Hách Liên Thiến hung hăng nắm lấy từng lọn tóc của nàng ta mà hất ra ngoài, thân thể Hách Liên Nhu lập tức văng ra bên ngoài.
"Hách Liên Nhu, ngươi nóng lắm đúng không! Khó chịu lắm đúng không! Tự làm bậy không thể sống, nếu nghĩ muốn nam nhân như vậy thì...."
Trong nháy mắt trong đầu Hách Liên Thiến dần hiện ra một chủ ý.
Khóe môi nàng nâng lên một tia cười lạnh, tiếp đó kéo thân thể của nàng ta đi ra bên ngoài.
"Thiến Thiến... "Phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh yếu ớt của Bắc Đường Văn Cảnh.
Âm thanh kia giống như là mèo con quấy nhiễu lòng của nàng, tâm nàng bỗng nhiên mềm nhũn.
Thế nhưng vừa nghĩ tới mấy ngày trước đây nàng đến phủ tìm hắn, hắn lại đóng cửa không gặp, thị vệ còn nói vài câu châm chọc nàng.
Hách Liên Thiến sẽ không nghĩ để ý đến hắn, tuy rằng hắn nhìn rất khá, nàng rất, thế nhưng...
Hừ hừ !
Ai bảo hắn khiến lòng nàng khó chịu, tâm tình nàng khó chịu hắn cũng đừng nghĩ sống dễ chịu.
Nàng cũng không để ý hắn liền lập tức đi ra ngoài.
Lạch cạch...
Phía sau hình như là vừa có vật nặng gì đó rớt xuống đất, Hách Liên Thiến quay đầu nhìn lại.
"Ngươi... "
Chỉ thấy cả người Bắc Đường Văn Cảnh đều từ xe lăn lăn xuống đất, quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt tuấn mỹ lúc này có thể nói là đỏ như máu.
Khóe môi nàng mím môi, trong hốc mắt chợt hiện lên vài tia dịu dàng, khỏi phải nói chắc chắn là nàng đang thương xót hắn.
Hách Liên Thiến đem Hách Liên Nhu đang nắm lấy trên tay ném xuống đất.
Vừa định chạy đến trước mặt hắn, Thính Phong ngoài cửa liền chạy vào.
Thính Phong vốn là chuẩn bị bước vào phòng nhưng lại vướng phải Hách Liên Nhu.
Kết quả thấy Bắc Đường Văn Cảnh té ngã trên đất cũng không kịp đỡ chủ tử dậy, vì nóng lòng bảo vệ chủ tử nên hắn liền vội vàng bước nhanh tới trước mặt Bắc Đường Văn Cảnh.
"Chủ tử, người không sao chứ, thuộc hạ đỡ người dậy."
Thính Phong thật là có lòng tốt nhưng không nghĩ lòng tốt của hắn lại làm hỏng chuyện của Bắc Đường Văn Cảnh.
Khóe miệng xinh đẹp của Bắc Đường Văn Cảnh giật một cái, ngẩng đầu dùng ánh mắt tà mị nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái.
Cơ thể Thính Phong lập tức cứng lại.
Chủ tử tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Thế nhưng hắn thực sự không hiểu được vì sao chủ tử tức giận?
Lẽ nào hắn không nên đi vào cửa đỡ chủ tử dậy? Cứ để chủ tử nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo này sao?
Hách Liên Thiến vừa chuẩn bị duỗi tay ra nhưng sau đó lại rút tay lại, thấy Thính Phong lửa giận trong lòng nàng càng lớn hơn.
Lạnh lùng nói: "Thì ra là Phong thị vệ a, đúng lúc bản vương phi muốn dẫn tỷ tỷ quay về, đêm nay tỷ tỷ quấy rầy chủ tử nhà các ngươi nghỉ ngơi thực sự là xin lỗi, ngươi đã tới thì chăm sóc chủ tử ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai bản vương phi sẽ để cho mẫu thân tự mình tới cửa xin lỗi! "
Bản vương phi?!
Chân mày Bắc Đường Văn Cảnh hơi nhăn lại, giữa cặp mắt đào hoa tà mị chứa đựng đầy vẻ giận dữ.
Người nữ nhân này vậy mà dám tự xưng là Vương phi?
Vương phi của người nào? Là của Bắc Đường Mặc Dạ sao, nàng bằng lònglàm trắc phi của hắn sao?!
Thính Phong vừa nghe thấy thế tinh thần lập tức tỉnh táo, vừa muốn mở miệng quát Hách Liên Thiến: Vậy ngài tốt nhất là mau mau về nơi của mình, đừng có ở trước mặt chủ tử nhà của chúng ta lắc lư nữa, đừng làm cho người phiền lòng!
Thế nhưng...
Bắc Đường Văn Cảnh lại quét mắt nhìn hắn một cái, Thính Phong lập tức hiểu ý, cố nén tức giận không cam lòng quay đầu cung kính nói với Hách Liên Thiến: "Tam tiểu thư... Vị này chính là tiểu thư Tướng quân phủ sao?! Nàng thế này... người chạm vào sợ là có chút bất tiện, vẫn là nên giao cho thuộc hạ giải quyết đi, người thấy thế nào?"
Hách Liên Thiến cười lạnh nói: "Phong thị vệ hôm nay làm sao lại khách khí như vậy, thật là khiến bản vương phi cảm thấy thụ sủng nhược kinh! "
*Thụ sủng nhược kinh: vừa mừng vừa lo.
"Thiến Thiến... "
Bắc Đường Văn Cảnh nghe được mỗi câu của nàng nói ra đều là bản vương phi nên không chịu được cất tiếng nói.
Thiên Quốc Tự chính là tự viện của hoàng thất, tự viện này nẳm ở phía sau núi, ở nơi đây có hồ Thiên Xích Hàn Băng có thể làm dịu cổ độc nóng rực trong cơ thể hắn.
Cùng ngày hôm này, mẹ cả Ngọc Nguyệt Ly ở Tướng quân phủ dắt theo nữ quyến bên trong phủ lên núi dâng hương tạ lễ.
Hách Liên Thiến cũng có trong số đó, sau khi tạ lễ xong, Đại phu nhân lại chưa có ý định muốn trở về.
Mà là kiếm cớ giữ chay ba ngày vì nước cầu phúc, đám nữ quyến trong phủ lần lượt được thu xếp ở từng sương phòng.
Ban đêm, gió đêm thổi nhẹ.
Hách Liên Thiến núp ở Tây Sương phòng.
Ngay bên song cửa đột nhiên xuất hiện một ống trúc màu xanh, chỉ sau một lát khói trắng liền từ trong ống trên bay ra bao phủ khắp căn phòng.
Không lâu sau đó, cánh cửa từ bên ngoài lặng lẽ bị mở ra, có hai người hắc y nhân che mặt đi tới cạnh giường Hách Liên Thiến.
Trong phòng không có ánh sáng, cảnh tối đen như mực.
Bọn họ chỉ nghe được một tiếng mềm mại rên rỉ của nữ nhi trên giường phát ra: "Dạ ~ a nga ~"
"Mang đi! "
Một người áo đen nói xong, một người áo đen khác trực tiếp khiêng nàng ta trên bả vai, ba người nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.
Hách Liên Thiến gọi Thủy Tâm, hai người theo đuôi phía sau, củng nhau đi theo bọn họ.
Mãi đến khi hai người hắc y nhân để nữ nhân vác trên vai đặt ở bên trong phòng ốc hơi ẩn khuất phía sau núi rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
"Tiểu thư, người thật là thần thông, làm sao người biết đêm nay có người muốn lẻn vào phòng của chúng ta a? Bọn họ... "
Thủy Tâm vừa khẩn trương vừa có chút lo sợ, vỗ vỗ ngực: "Hù chết Thủy Tâm rồi, nếu như người trên giường không phải là tiểu thư vậy thì ...người trên giường là ai a?"
Thủy Tâm rất ngây thơ hỏi.
Đôi mi thanh tú Hách Liên Thiến lãnh nhạt nhướn lên, cười lạnh nói : "Là ai? Đi, chúng ta đi xem kịch vui, thật ra ta muốn xem mẹ cả có tâm địa rắn rết rốt cuộc muốn an bài trò hay gì với ta, có điều là người gặp hoạ đổi thành con gái của nàng ta, ta cũng không kịp đợi muốn xem biểu cảm rối rắm của nàng ta vào ngày mai."
Các nàng vừa đến gần phòng ốc, bên trong phòng ốc liền truyền ra những tiếng thở gấp và rên rỉ khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
Thủy Tâm mặt đỏ cúi đầu, kéo ống tay áo tiểu thư nhà nàng: "Tiểu thư... "
"Suỵt, đừng nói chuyện! "
Hách Liên Thiến nhỏ giọng bảo nàng.
Bên trong phòng ốc bỗng nhiên truyền ra một giọng nam trầm thấp mà tà mị: "Người đâu."
Hơi thở có chút suy yếu, không một chút sức lực nào, thế nhưng khi Hách Liên Thiến nghe được giọng nói này, không chờ một phút giây nào, nàng nhanh chóng dùng một cước đạp mạnh cánh cửa kia ra, vọt vào bên trong phòng.
Ầm...
Thủy Tâm hồi hộp che miệng lại, bản thân quá mức khiếp sợ mà kêu thành tiếng, phá hư chuyện của tiểu thư.
Thấy tiểu thư vọt vào, nàng nghĩ thầm tiểu thư không phải nói đến xem trò vui sao?
Làm sao lại cứ xông vào trực tiếp như vậy?
Nàng đang muốn đứng dậy đuổi theo, bỗng nhiên một nội lực đánh vào cổ nàng, ngay sau đó nàng lập tức ngất đi.
...
Bên trong phòng ốc nhàn nhạt mùi thơm của thảo dược, nữ nhân trên đất tự mình xé rách quần áo.
Đỏ mặt thở gấp nằm giãy giụa trên mặt đất.
Nắm lấy góc áo màu trắng trên xe lăn lau một cái.
Ánh mắt Hách Liên Thiến tràn đầy lửa giận, tiến lên một cước dẫm thật mạnh trên lưng nàng ta: "Hách Liên Nhu! Nam nhân của ta ngươi cũng dám đụng, xem lão nương xử trí ngươi như thế nào."
Lúc này Hách Liên Nhu đã bị mị dược kích thích thần chí mơ hồ.
Nàng nào biết là ai đang đá nàng, chỉ cảm thấy chân người nào đó đang giẫm lên người nàng, vậy mà lại có thể hóa giải khó chịu khô nóng trên người nàng.
Đau đớn cùng với khô nóng giày vò thân thể nàng rất khó chịu.
Sắc mặt Hách Liên Thiến càng thêm thâm trầm, nhướng mày, một tay tóc cùa nàng ta mà kéo.
"A..." Hách Liên Nhu đau đớn hét lên một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Hách Liên Thiến hung hăng nắm lấy từng lọn tóc của nàng ta mà hất ra ngoài, thân thể Hách Liên Nhu lập tức văng ra bên ngoài.
"Hách Liên Nhu, ngươi nóng lắm đúng không! Khó chịu lắm đúng không! Tự làm bậy không thể sống, nếu nghĩ muốn nam nhân như vậy thì...."
Trong nháy mắt trong đầu Hách Liên Thiến dần hiện ra một chủ ý.
Khóe môi nàng nâng lên một tia cười lạnh, tiếp đó kéo thân thể của nàng ta đi ra bên ngoài.
"Thiến Thiến... "Phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh yếu ớt của Bắc Đường Văn Cảnh.
Âm thanh kia giống như là mèo con quấy nhiễu lòng của nàng, tâm nàng bỗng nhiên mềm nhũn.
Thế nhưng vừa nghĩ tới mấy ngày trước đây nàng đến phủ tìm hắn, hắn lại đóng cửa không gặp, thị vệ còn nói vài câu châm chọc nàng.
Hách Liên Thiến sẽ không nghĩ để ý đến hắn, tuy rằng hắn nhìn rất khá, nàng rất, thế nhưng...
Hừ hừ !
Ai bảo hắn khiến lòng nàng khó chịu, tâm tình nàng khó chịu hắn cũng đừng nghĩ sống dễ chịu.
Nàng cũng không để ý hắn liền lập tức đi ra ngoài.
Lạch cạch...
Phía sau hình như là vừa có vật nặng gì đó rớt xuống đất, Hách Liên Thiến quay đầu nhìn lại.
"Ngươi... "
Chỉ thấy cả người Bắc Đường Văn Cảnh đều từ xe lăn lăn xuống đất, quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt tuấn mỹ lúc này có thể nói là đỏ như máu.
Khóe môi nàng mím môi, trong hốc mắt chợt hiện lên vài tia dịu dàng, khỏi phải nói chắc chắn là nàng đang thương xót hắn.
Hách Liên Thiến đem Hách Liên Nhu đang nắm lấy trên tay ném xuống đất.
Vừa định chạy đến trước mặt hắn, Thính Phong ngoài cửa liền chạy vào.
Thính Phong vốn là chuẩn bị bước vào phòng nhưng lại vướng phải Hách Liên Nhu.
Kết quả thấy Bắc Đường Văn Cảnh té ngã trên đất cũng không kịp đỡ chủ tử dậy, vì nóng lòng bảo vệ chủ tử nên hắn liền vội vàng bước nhanh tới trước mặt Bắc Đường Văn Cảnh.
"Chủ tử, người không sao chứ, thuộc hạ đỡ người dậy."
Thính Phong thật là có lòng tốt nhưng không nghĩ lòng tốt của hắn lại làm hỏng chuyện của Bắc Đường Văn Cảnh.
Khóe miệng xinh đẹp của Bắc Đường Văn Cảnh giật một cái, ngẩng đầu dùng ánh mắt tà mị nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái.
Cơ thể Thính Phong lập tức cứng lại.
Chủ tử tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Thế nhưng hắn thực sự không hiểu được vì sao chủ tử tức giận?
Lẽ nào hắn không nên đi vào cửa đỡ chủ tử dậy? Cứ để chủ tử nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo này sao?
Hách Liên Thiến vừa chuẩn bị duỗi tay ra nhưng sau đó lại rút tay lại, thấy Thính Phong lửa giận trong lòng nàng càng lớn hơn.
Lạnh lùng nói: "Thì ra là Phong thị vệ a, đúng lúc bản vương phi muốn dẫn tỷ tỷ quay về, đêm nay tỷ tỷ quấy rầy chủ tử nhà các ngươi nghỉ ngơi thực sự là xin lỗi, ngươi đã tới thì chăm sóc chủ tử ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai bản vương phi sẽ để cho mẫu thân tự mình tới cửa xin lỗi! "
Bản vương phi?!
Chân mày Bắc Đường Văn Cảnh hơi nhăn lại, giữa cặp mắt đào hoa tà mị chứa đựng đầy vẻ giận dữ.
Người nữ nhân này vậy mà dám tự xưng là Vương phi?
Vương phi của người nào? Là của Bắc Đường Mặc Dạ sao, nàng bằng lònglàm trắc phi của hắn sao?!
Thính Phong vừa nghe thấy thế tinh thần lập tức tỉnh táo, vừa muốn mở miệng quát Hách Liên Thiến: Vậy ngài tốt nhất là mau mau về nơi của mình, đừng có ở trước mặt chủ tử nhà của chúng ta lắc lư nữa, đừng làm cho người phiền lòng!
Thế nhưng...
Bắc Đường Văn Cảnh lại quét mắt nhìn hắn một cái, Thính Phong lập tức hiểu ý, cố nén tức giận không cam lòng quay đầu cung kính nói với Hách Liên Thiến: "Tam tiểu thư... Vị này chính là tiểu thư Tướng quân phủ sao?! Nàng thế này... người chạm vào sợ là có chút bất tiện, vẫn là nên giao cho thuộc hạ giải quyết đi, người thấy thế nào?"
Hách Liên Thiến cười lạnh nói: "Phong thị vệ hôm nay làm sao lại khách khí như vậy, thật là khiến bản vương phi cảm thấy thụ sủng nhược kinh! "
*Thụ sủng nhược kinh: vừa mừng vừa lo.
"Thiến Thiến... "
Bắc Đường Văn Cảnh nghe được mỗi câu của nàng nói ra đều là bản vương phi nên không chịu được cất tiếng nói.
/87
|