Khi nàng tỉnh dậy trời đã tối,nàng đi tới phòng hắn,nàng muốn giải thích với hắn nhưng cuối cùng lại không thấy mà người nàng thấy lại là Triệu Ái Lan.
Thấy Âu Nguyệt Nhu bước tới mình Triệu Ái Lan cao ngạo mỉm cười khiến nàng không biết làm sao.
"Thế nào,ngươi tin ta chưa,nơi lòng hắn chỉ có ta nên hắn sẽ không tin ngươi đâu,ngươi hiểu rồi phải không?"_Cô mỉm cười nói.
Nàng giật mình thì ra là thế,thì ra là vì không yêu nên không tin. Nàng mỉm cười cay đắng rốt cuộc tại sao lại như thế.
"Tỷ tại sao lại đối xử với muội như thế...muội không muốn thật sự không muốn..."_Nàng xúc động nhảy tới lắc bả vai cô ta.
Bỗng nhiên cánh cửa mở ra,hắn bước vào thanh âm âm trầm vang lên:
"Buông nàng ấy ra."_Hắn liếc nhìn nàng.
Nàng giật mình,hắn lại dùng giọng nói này nói với nàng sao,nàng đau lòng nơi tận trái tim này,một vết máu lại rỉ ra mất rồi.Nhìn nàng như thế,Triệu Ái Lan nang khóe mắt ngấn nước nhìn hắn và nàng rồi nói.
"Là muội sai,muội không nên tới đây,muội phải đi!"_Nói xong cô tả xốc chăn lên muốn bước xuống giường,hắn voiij vàng kéo co vào trong chăn nói"
"Là Tuyết Nhu sai,nàng đừng khóc,ta sẽ bắt nàng ấy xin lỗi nàng"_Nói xong hắn quay sang liếc sang nhìn nàng nói.
"Xin lỗi nàng ấy!"_Âm thanh đó vang lên như một tảng đá rơi vào tìm nàng,nặng nề,đau đớn.
"Muội không xin lỗi,muội không sai...muội thật sự không làm...là tỷ ấy...là tỷ ấy hại..."_Nàng nức nở nói nhưng chưa nói xong thì một bên má nàng đã nóng đỏ lên...huynh ấy đánh nàng...
Thấy Âu Nguyệt Nhu bước tới mình Triệu Ái Lan cao ngạo mỉm cười khiến nàng không biết làm sao.
"Thế nào,ngươi tin ta chưa,nơi lòng hắn chỉ có ta nên hắn sẽ không tin ngươi đâu,ngươi hiểu rồi phải không?"_Cô mỉm cười nói.
Nàng giật mình thì ra là thế,thì ra là vì không yêu nên không tin. Nàng mỉm cười cay đắng rốt cuộc tại sao lại như thế.
"Tỷ tại sao lại đối xử với muội như thế...muội không muốn thật sự không muốn..."_Nàng xúc động nhảy tới lắc bả vai cô ta.
Bỗng nhiên cánh cửa mở ra,hắn bước vào thanh âm âm trầm vang lên:
"Buông nàng ấy ra."_Hắn liếc nhìn nàng.
Nàng giật mình,hắn lại dùng giọng nói này nói với nàng sao,nàng đau lòng nơi tận trái tim này,một vết máu lại rỉ ra mất rồi.Nhìn nàng như thế,Triệu Ái Lan nang khóe mắt ngấn nước nhìn hắn và nàng rồi nói.
"Là muội sai,muội không nên tới đây,muội phải đi!"_Nói xong cô tả xốc chăn lên muốn bước xuống giường,hắn voiij vàng kéo co vào trong chăn nói"
"Là Tuyết Nhu sai,nàng đừng khóc,ta sẽ bắt nàng ấy xin lỗi nàng"_Nói xong hắn quay sang liếc sang nhìn nàng nói.
"Xin lỗi nàng ấy!"_Âm thanh đó vang lên như một tảng đá rơi vào tìm nàng,nặng nề,đau đớn.
"Muội không xin lỗi,muội không sai...muội thật sự không làm...là tỷ ấy...là tỷ ấy hại..."_Nàng nức nở nói nhưng chưa nói xong thì một bên má nàng đã nóng đỏ lên...huynh ấy đánh nàng...
/38
|