Hoắc Tần Phong lao tới, đấm 4 cú vào ngực Nguyệt Dực, điên cuồng đáp trả:
"Đúng vậy! Ngay từ đầu anh không nên để cô ta xuất hiện, để tôi vì cô ta mà hao tâm tốn sức như vậy."
Nguyệt Dực đáp lại một cùi vào mang tai của Hoắc Tần Phong, đau lòng thú nhận.
"Cô ấy yêu cậu là thật!"
"Vậy bỏ tôi là giả sao?
"Là do tôi ép cô ấy phải là thế!"
"Không đúng! Tôi biết rõ cô ta không phải là Bạch Uyển Đồng nhưng vẫn cho cô ấy cơ hội tự mình nói điều đó với tôi, nhưng cô ta thì sao? Lại tìm cách chạy trốn, như thế cũng gọi là yêu sao?"
Nguyệt Dực như thú dữ lao tới túm chặt cổ áo Hoắc Tần Phong, đem sự ấm ức của Nhược San mà bộc phát.
"Hoắc Tần Phong! Cậu chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình, vậy cậu đã bao giờ đặt mình vào địa vị của cô ấy chưa? Nếu cô ấy là loại phụ nữ tham lam, chẳng phải chỉ cần mồi chài rồi tìm cách ở bên kẻ lắm tiền như cậu là xong sao? Tối hôm cô ấy hẹn cậu ra ngoài, thực chất là muốn nói hết sự thật cho cậu biết, nhưng hôm ấy, Bạch Uyển Đồng lại đột ngột xuất hiện, ép cô ấy phải rời khỏi thành phố ngay trong đêm."
"Lần ở công xưởng Tây An, cũng chính Bạch Uyển Đồng dùng em trai Nhược San, dụ cô ấy rơi vào bẫy của Bạch Lâm Ngạn, khiến cô ấy và đứa trẻ suýt chút nữa thì mất mạng.
Cô ta năm lần bảy lượt đe dọa rồi tìm cách hãm hại Nhược San, ấy vậy mà cậu vẫn muốn bao che cho cô ta sao?"
Hoắc Tần Phong sững người, cảm giác vừa đau lòng vừa căm hận lan tỏa khắp tâm trí anh, lúc này anh mới nhận ra mình giống như kẻ bại trận, điên cuồng đánh trả, càng đánh càng nhận thêm thương tích đầy mình.
"Bây giờ điều đó còn quan trọng nữa không? Chẳng phải mục đích cuối cùng của cô ta cũng chỉ muốn bảo vệ đứa trẻ của các người đó sao?"
Nguyệt Dực thất thần buông tôi tay trượt dài xuống dưới áo vest của Hoắc Tần Phong, sau đó lặng lẽ tiến tới rót một cốc rượu uống cạn một hơi.
Mùi vị cay nồng xen lẫn chút tanh tưởi của máu đều trôi qua cuống họng anh, bỏng rát và khó chịu.
Vài giây sau, đau lòng lên tiếng.
"Cậu tưởng chỉ mình cậu chịu thương tổn thôi sao? Tôi không ngại nói cho cậu biết, tôi yêu Đường Nhược San, yêu cô ấy hơn cả tính mạng của mình.
Tôi tưởng sau sự tuyệt tình của cậu, Nhược San sẽ có thể sẽ mở rộng lòng hơn với tôi, nhưng trước giờ cô ấy chỉ xem tôi như một người anh trai, bởi khoảng trống mà cậu để lại trong tim cô ấy, dù tôi có làm cách nào cũng không thể lấp đầy."
Hoắc Tần Phong khẽ liếc đôi mắt sưng đỏ về phía Nguyệt Dực, buông lời mỉa mai:
"Coi như anh trai sao? Anh trai mà lại đưa nhau lên giường đến có cả em bé à? Tôi đâu phải thằng ngu!"
Nguyệt Dực đặt cốc rượu lên bàn, thở dài một hơi.
"Đúng vậy! Không có thằng nào vừa ngu lại vừa khốn nạn như cậu cả đâu! Bởi vì đứa bé đó...."
"Cô Bạch, đã quá giờ lành rồi, tại sao chủ tịch Hoắc vẫn chưa tới?"
"Bạch tổng! Có khi nào Hoắc tổng gặp chuyện gì rồi không?"
"Uyển Đồng! Sao lâu như vậy mà vẫn chưa thấy chú rể đến, khách khứa bắt đầu bàn tàn không hay rồi!"
Bạch Uyển Đồng đứng bên dưới khán đài, liên tục đảo mắt nhìn ra cổng hoa lớn.
Trước những lời bàn tán, hỏi han, càng khiến cô thêm phần lo lắng không yên.
Dàn khách mời tuy không nhiều, nhưng lại toàn người có địa vị danh tiếng trong xã hội, đã vậy còn có vài tờ báo lớn được phép ký hợp đồng đăng tin về hôn lễ, nên mọi nhất cử nhất động của cô đều có thể sẽ trở thành đề tài hot trên mạng.
Nhưng lúc này, Bạch Uyển Đồng không còn tâm trạng để ý đến những điều đó, bởi đã hơn một giờ đồng hồ rồi mà Hoắc Tần Phong chưa thấy xuất hiện, lẽ nào đúng như lời Nguyệt Dực nói, Hoắc Tần Phong biết chuyện nên tìm cách huỷ hôn rồi không?
Lão Hoắc gia ăn vận trang nhã, quý phái, ngồi ngay trên hàng ghế đầu, nhận ra bầu không khí bắt đầu trở nên ồn ào, huyên náo, bà liền vẫy tay ra hiệu cho người hầu gái tiến đến đỡ mình dậy, rồi rời vào sau hội trường.
Bạch Uyển Đồng trông thấy vội vã vách váy chạy theo.
"Bà nội! Bà nội! Tần Phong, anh ấy có liên lạc gì với bà không? Hay bà sai người về Hoắc gia, kiểm tra xem anh ấy có gặp phải chuyện gì được không ạ!"
Lão Hoắc gia chớp đôi mắt nâu nhìn vào Bạch Uyển Đồng, dáng vẻ lạnh lùng dạy dỗ.
"Bạch tiểu thư, tôi trước giờ không tham dự vào chuyện của Tần Phong, nếu nó xảy ra vấn đề thì đã có người báo lại với tôi rồi! Chắc chắn nó có quyết định riêng của mình.
Còn nữa, thân là nhân vật chính của buổi tiệc, lại không nói không rằng chạy thẳng vào đây trước con mắt dò xét của bao nhiêu người.
Dù hôn lễ có được diễn ra hay không, nhưng Bạch tiểu thư làm ơn hãy cư xử cho phải phép, chí ít chuyện chờ đợi cũng nên nói với mọi người một câu."
Bạch Uyển Đồng nghe từng lời Lão Hoắc gia nói chỉ biết ấm ức nuốt ngược vào trong, sau đó mới cúi đầu miễn cưỡng trả lời:
"Cháu xin lỗi thưa bà nội, cháu sẽ quay ra đó ngay!"
Lão Hoắc gia không nói thêm lời nào, ngẩng cao đầu bước qua người Bạch Uyển Đồng, rồi bình thản đi thẳng ra lối cửa sau, lên xe rời khỏi khách sạn Hoàng Kim.
"Anh vừa nói cái gì?"
Nguyệt Dực từ từ quay người, nhìn thẳng vào ánh mắt hỗn loạn của Hoắc Tần Phong, chầm chậm nhắc lại.
"Tôi nói đứa trẻ đó chính là con của cậu, tôi và Nhược San chưa bao giờ phát sinh loại quan hệ đó!"
Hoắc Tần Phong ngây ngốc lắc đầu.
"Nói dối! Chính miệng cô ta nói rằng cái thai không phải là con của tôi, và ngay cả anh cũng thừa nhận mình là cha của nó!"
"Khi nào?" Nguyệt Dực nhíu mày nghi hoặc.
"Lúc ở nhà hàng, đêm xảy ra việc ở công xưởng Tây An."
"Là Bạch Uyển Đồng nói cho anh biết sao?"
"..."
Thấy Hoắc Tần Phong im lặng không trả lời, Nguyệt Dực khẽ nở nụ cười nhạt châm biếm.
"Đầu óc tính toán thì nhanh, mà sao phân tích tình huống chậm thế! Trước mặt con rắn độc như Bạch Uyển Đồng, lẽ nào cô ấy nên thừa nhận đó là con của cậu? Để chọc cho Bạch Uyển Đồng điên lên, rồi thịt luôn hai mẹ con cô ấy à! Tôi và Nhược San làm thế, cũng đều là vì muốn bảo vệ đứa con của cậu mà thôi! Còn nếu như đứa trẻ trong bụng cô ấy là con của tôi, thì tôi đã mang cô ấy cao chạy xa bay, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại các người rồi."
Hoắc Tần Phong đứng chết lặng tại chỗ, từng lời Nguyệt Dực nói ra, như hàng vạn con côn trùng vô hình đang nhấm nháp khắp tứ chi, rồi ăn mòn đến từng bộ phận trên cơ thể anh.
Khiến cảm giác nhức nhối, tê buốt cứ càng lúc càng lan tỏa mạnh mẽ.
Câu nói tuyệt tình khi ấy, anh từ bỏ mọi trách nhiệm với cô, bây giờ lại như là nhát dao chí mạng đâm ngược vào trái tim anh.
Em yêu tôi sao?
Tôi cũng yêu em cơ mà!
Tại sao em lại chọn cách im lặng rời đi? Trong khi tôi hoàn toàn có thể bảo vệ được em?
Em mang đứa con của tôi cùng những tổn thương mà chạy trốn.
Còn tôi, lại gom nhặt sự căm hận về em để kết hôn cùng người phụ nữ khác.
Tại sao em và tôi, chúng ta cứ phải dày vò rồi tự ngược nhau như thế này?
Nguyệt Dực thở dài một hơi, mang theo nội tâm hỗn loạn bước qua người Hoắc Tần Phong để ra ngoài.
Ngay lập tức, Hoắc Tần Phong túm chặt lấy cánh tay Nguyệt Dực, hoảng hốt ngăn lại.
"Khoan đã! Làm ơn hãy nói cho tôi biết Nhược San đang ở đâu?"
Nguyệt Dực vẫn hướng ánh mắt về phía trước, dứt khoát trả lời.
"Xin lỗi! Tôi không có ý định sẽ nói cho cậu địa chỉ của cô ấy, cậu chỉ cần biết hiện tại cô ấy đang sống rất tốt, đứa trẻ cũng sắp ra đời rồi, đừng vì sự xuất hiện của cậu mà khiến cho cô ấy bị đả kích.
Vả lại, cậu nên đến buổi lễ mà giải quyết hậu quả của mình đi."
"Nguyệt Dực! Anh nói những điều này với tôi rồi, lẽ nào anh nghĩ tôi vẫn còn tâm trạng để đến nơi đó sao? Coi như là tôi xin anh! Làm ơn hãy nói cho tôi biết Nhược San đang ở đâu đi!"
Nguyệt Dực giật mạnh cánh tay Hoắc Tần Phong ra ngoài, rồi lạnh lùng cất bước.
Ngay lập tức, Hoắc Tần Phong quỳ xuống trước mặt Nguyệt Dực..
/85
|