Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh
Chương 56 - Khách Sạn Thoải Mái Ông Chủ Cũng Đẹp
/109
|
Sau khi Kim Trăn tha Kiều Mạt về phòng khách sạn, Kiều Mạt liền ngồi khoanh chân trên giường, lưng dựa đầu giường, trong lòng ôm cái gối, nhìn Kim Trăn mà cười ngây ngô với ánh mắt mông lung lờ đờ, trông như gấu trúc nhỏ ngây thơ đáng yêu.
Kim Trăn bị cậu nhìn đến nỗi trong lòng tức giận mà giận không nổi, trong mắt đã sớm đong đầy cưng chiều, rồi lại cố ý nghiêm mặt giáo huấn cậu:
“Phẩm chất say rượu kém như vậy còn học đòi người ta nhậu nhẹt.”
Kiều Mạt chẳng nói chẳng rằng, chỉ ghệ cằm lên gối, cười khoe răng trắng tinh, ánh sáng trong mắt càng thêm cám dỗ.
Kim Trăn bị ánh mắt trần trụi của cậu khiêu khích sắp chịu không thấu, bèn đến trước đầu giường, cúi xuống nhìn cậu.
Kiều Mạt quẳng cái gối đi, chìa hai tay với Kim Trăn, nói:
“Muốn ôm.”
Kim Trăn thở dài, ngọn lửa le lói trong ngực cũng bị bốn chữ bán manh ác ý dập tắt ngóm, hắn bất đắc dĩ đành vươn tay bế Kiều Mạt lên.
Vừa dán vào người Kim Trăn, Kiều Mạt lại lập tức quấn lấy hắn như bạch tuộc.
Kim Trăn luyện được lực eo, Kiều Mạt luyện được lực chân.
Lần này Kiều Mạt không treo an phận, mông cứ liên tục đẩy về phía trước, vật trước người kề sát bụng Kim Trăn cọ cọ. Lát sau, rốt cuộc cọ đến mức Kim Trăn có phản ứng, phía dưới đội lên ngay giữa háng Kiều Mạt.
Ánh mắt Kiều Mạt sáng long lanh, đầu nghiêng qua, ôm cổ Kim Trăn, ghé tai hắn thì thầm:
“Phẩm chất say rượu kém cũng chả sao, phẩm chất trên giường tốt là được rồi, Kim Kim, hôm nay mình thử tư thế lão thụ bàn căn được hông.”
Ánh mắt Kim Trăn sáng rực.
Vì thế đêm nay,
Cổ thụ như chào đón xuân về, hoa nở hết lần này tới lần khác…
Sáng hôm sau, Kim Trăn cảm thấy kinh mạch trên cánh tay phải dường như đã thông hoàn toàn, cảm giác sảng khoái này khiến hắn có chút mừng rỡ. Hồi trước khi kinh mạch chưa đứt, Kim Trăn cũng không biết dẫn dắt chân khí trong cơ thể đi theo hướng nào, nên dù trong đan điền ẩn chứa sức mạnh dồi dào, hắn vẫn chẳng rõ cách sử dụng. Nhưng trải qua đêm ở miếu, Kim Trăn tựa hồ đã láng máng dò xét được phương pháp khống chế chân khí, hiện tại hắn đã có thể cảm giác được chân khí đang chậm rãi di động trong kinh mạch cánh tay.
Kim Trăn nhìn nhìn Kiều Mạt còn đang mê man, tia ấm áp trào dâng trong tim, hắn biết đây nhất định là kết quả song tu cùng Kiều Mạt. Kiều Mạt mang đến cho mình rất nhiều ngạc nhiên và kinh hỉ, Kim Trăn cảm thấy bản thân quá đỗi may mắn. Hắn cúi xuống ôm Kiều Mạt vào lòng, dịu dàng hôn trán cậu.
Cảm nhận được nhiệt độ trên môi Kim Trăn, Kiều Mạt mơ màng than thở:
“Đừng nữa mà, em mệt đến mức chân mỏi nhừ rồi.”
Trái ngược với Kim Trăn được ăn chán chê thỏa mãn, Kiều Mạt lại rơi vào trạng thái thận hư, tí chân khí tích cóp được nhờ cố gắng tu luyện trong Tặc Nang đã bị hai hiệp của Kim Trăn hấp thu gần hết.
Giờ phút này, trong đầu Kiều Mạt mơ mơ màng màng hiện lên một suy nghĩ:
Phải hỏi anh hai xem kim đan của Thái Thượng Lão Quân gửi đi chưa mới được, Kim Kim ngày càng đói khát rồi.
Nghe Kiều Mạt nói vậy, Kim Trăn mỉm cười, nhấc một chân của Kiều Mạt vắt lên người mình, nhẹ nhàng xoa bóp giúp cậu, tay kia thì vuốt ve sống lưng trơn nhẵn của cậu.
Kiều Mạt thoải mái ủn ủn vào lòng Kim Trăn, nom như chú mèo con đang mãn nguyện, mặt cọ lên vòm ngực rắn chắc của Kim Trăn, vừa cọ vừa nghịch ngợm gặm hai cái, để lại một vòng dấu răng nho nhỏ.
Kim Trăn cúi đầu gặm tai cậu, ghé tai cậu nói nhỏ: “Chân mỏi, nhưng miệng chưa mỏi đúng không?”
Kiều Mạt: …
Ngậm miệng ngay tắp lự, ngoan ngoãn rúc trong lòng Kim Trăn giả chết.
Kim Trăn cười xoa bóp cho Kiều Mạt nửa tiếng, sau đó nhìn đồng hồ, cúi xuống hỏi cậu:
“Sáng nay muốn ăn gì? Cháo bắp à?”
Kiều Mạt mở mắt, cười tủm tỉm gật đầu: “Muốn thêm bốn bánh bao, một lạp xưởng, hai trứng ốp la nữa cơ.”
Kim Trăn vỗ mông Kiều Mạt, đoạn đứng dậy vào phòng tắm.
Ngày cuối cùng ở Đông Thành của Kiều Mạt trôi qua trên giường, tất tật mọi việc từ ăn cơm đến tắm rửa đều được Kim Trăn hầu hạ, hành lý cũng do Kim Trăn thu xếp. Từ khi đuổi Ô Mãn sang phòng cách vách, các vấn đề sinh hoạt của Kiều Mạt biến thành Kim Trăn lo liệu. Nên xét từ góc độ khác, Ô Mãn thỉnh thoảng cũng thấy vậy là công bằng rồi, tiền lương không đổi, lượng công việc bớt một nửa.
Đến chiều, Kiều Mạt rốt cuộc bò dậy khỏi giường, lúc này cả đoàn phim đã sẵn sàng xuất phát, chuẩn bị đi sân bay. Kim Trăn thu dọn đồ đạc xong thì tới phim trường, phụ giúp nhân viên công tác gửi vận chuyển hành lý.
Kiều Mạt lê bước chân bủn rủn sang phòng Ô Mãn kế bên, định hỏi hắn gần đây có liên lạc với Ngao Tứ không. Nhưng dợm đến cửa phòng, Kiều Mạt đã cảm nhận được tia khí tức khác thường, dường như trong phòng Ô Mãn loáng thoáng toát ra ma khí.
Kiều Mạt hơi kinh hãi, bèn gõ cửa rầm rầm, lát sau Ô Mãn ra mở cửa, thấy Kiều Mạt ngoài cửa thì có chút kinh ngạc.
Kiều Mạt đánh giá Ô Mãn, thấy hắn không có gì bất thường, liền phóng mắt nhìn ra sau lưng hắn. Ô Mãn thấy thế, nét mặt khẽ run lên, kéo Kiều Mạt vào phòng.
Vào phòng xong, Kiều Mạt liếc mắt thấy ngay con cú mèo trên giường Ô Mãn.
Kiều Mạt dòm dòm Ô Mãn, nói: “Ngươi… dụ dỗ em gái thực sự không phân biệt tuổi tác, nghề nghiệp và chủng tộc nha.”
Ô Mãn cười xấu hổ: “Điện hạ, tôi cảm thấy nó tuy là ma vật, nhưng có vẻ không hề hung tàn, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, bữa đó ở trên núi nó cũng không có ác ý gì với chúng ta. Nên tôi nghĩ coi như trả nó một ân tình, chờ vết thương của nó khá hơn sẽ kêu nó về Ma giới.”
Kiều Mạt ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Ô Mãn, từ nhỏ mẫu hậu đã nói với ta rằng hai tộc thần ma xưa nay không đội trời chung, tuy mấy trăm năm qua đã bớt xung đột, nhưng cũng luôn nước giếng không phạm nước sông, chẳng có giao tình gì. Trước khi đến nhân gian, Quy thừa tướng còn cố ý dặn ta nếu gặp người Ma giới phải tức tốc tránh xa. Dù ma vật này chưa làm gì thương thiên hại lý, song chẳng ai có thể cam đoan nó khỏi hẳn rồi có đại phát ma tính hay không, ngươi bắt nó về đây, quả thực không phù hợp với tác phong nhất quán của người Tiên giới.”
Ô Mãn trầm mặc, đoạn mở miệng: “Điện hạ, thứ cho tôi nói thẳng, ngày ấy tại đỉnh núi, chắc ngài cũng cảm nhận được đúng không, trên người Kim tổng…”
Kiều Mạt gật đầu: “Ta biết, trên người Kim Kim có ma khí, hơn nữa còn rất mạnh, nhưng Kim Kim không giống vậy, ta sẽ nghĩ biện pháp tìm ra nguyên nhân dị biến trên thân thể ảnh, đuổi ma vật đi.”
Nom sắc mặt hơi tái của Ô Mãn, Kiều Mạt thở dài, mở thiên nhãn nhìn cú mèo kia, chỉ thấy chân khí trong người nó chẳng còn lại bao nhiêu, kinh mạch trên ngực bị thương nghiêm trọng, tuy là ma vật, nhưng chỉ số nguy hiểm e rằng còn thua người phàm.
Kiều Mạt cân nhắc, xong nói với Ô Mãn: “Được rồi, ngươi có thể tạm thời mang nó theo, nhưng phải chú ý coi chừng nó, đừng để nó thương tổn người khác, chờ vết thương của nó khá lên phải kêu nó mau về Ma giới. Nhớ cố gắng che giấu khí tức của nó, đừng quên Tạ Thanh Thần còn ở trong đoàn phim, ngộ nhỡ cô ta phát hiện, có khả năng sẽ trực tiếp bắt nó rồi thay trời hành đạo tiêu diệt.”
Ô Mãn nghe vậy, mắt ánh lên vẻ vui mừng, gật gật đầu, sau đó lấy Mặc Hô và Tặc Nang ra giao cho Kiều Mạt.
“Điện hạ, hai tiên khí này giao cho ngài.”
Kiều Mạt nhận xong, nghĩ sao lại đưa Tặc Nang cho Ô Mãn, bảo: “Cái này cho ngươi dùng tạm, đựng đồ đạc tiện hơn, lúc cần thiết có thể nhét nó vào, người bình thường không cảm nhận được.”
Cõi lòng Ô Mãn ấm áp, cảm thấy áy náy sâu sắc vì suy nghĩ muốn đổi nghề hôm qua của mình, hoàng tử nhỏ đúng là quá tốt, thiện lương lại hào phóng, có người chủ hiền lành nhường này, rùa còn cầu gì hơn nữa.
Vì vậy, Ô Mãn cung kính trông theo hoàng tử nhỏ ra cửa. Nhưng Kiều Mạt sực nhớ tới cái gì lại quay đầu bảo Ô Mãn:
“À đúng rồi, tí nữa chúng ta chuẩn bị lên máy bay, ngươi nhớ đi mua năm mươi cái donut.”
Ô Mãn ân cần gật đầu.
“Còn nữa, ta với Kim Kim có tổng cộng bảy cái vali, hồi nữa ngươi đi dọn lại đây.”
Ô Mãn tiếp tục gật đầu.
“Đúng rồi, trước khi đi nhớ gọi cho anh hai, cho ảnh biết hành trình của chúng ta, với cả dặn ảnh tranh thủ lo vụ kim đan đi.”
Ô Mãn gật đầu.
“Còn nữa, sổ tay công lược tình yêu kia không thích hợp nữa rồi, ngươi viết quyển khác cho ta đi.”
Ô Mãn nghe vậy thì hơi hơi 囧, hỏi: “Điện hạ, chả lẽ viết sổ tay công lược thất tình sao ạ?”
“Đương nhiên không.” Kiều Mạt phồng má lườm Ô Mãn: “Viết sổ tay công lược làm tình ấy, coi thử tư thế nào thoải mái nhất lại không mỏi eo đau chân.”
Ô Mãn: …
Hay lúc gọi cho Nhị hoàng tử cứ tiện thể hỏi xem chỗ anh ta còn thiếu người không nhỉ.
Bảy giờ tối, đoàn phim tới sân bay. Trong thời gian ở phòng chờ, Đào Di cất giọng có chút bất mãn:
“Sao phải đặt chuyến bay trễ thế này? Tới nơi cũng gần nửa đêm còn gì.”
Đầu Trọc đứng một bên vừa tính toán hành lý và nhân số, vừa mở miệng đáp:
“Bà cô ơi, thoả mãn giùm cái đi, thứ nhất là hôm qua mới quay xong, nguyên ngày nay thu dọn đồ đạc, đây là chuyến bay thích hợp nhất. Thứ hai, tiêu phí của đoàn phim tại Đông Thành đã vượt dự toán nghiêm trọng rồi, nên chúng ta chỉ có thể ngồi chuyến bay giá rẻ, Kim tổng không bắt chúng ta ngồi tàu là hên lắm rồi đó.”
Đào Di bĩu môi, không nói gì. Ai cũng biết Kim Trăn càng thành thạo với công việc sản xuất phim, thì bản tính keo kiệt tiết kiệm cũng chậm rãi bộc lộ.
Ô Mãn gần đó tha mười mấy cái vali đi gửi vận chuyển, Kiều Mạt thì khoái chí dựa lên người Kim Trăn, hưng phấn hết ngó đông lại ngó tây.
“Kim Kim, anh đi Cửu Trại bao giờ chưa? Em nghe nói ở đó có một biển gọi là biển Tiễn Trúc, em mê biển nhất đó.”
Kim Trăn: “… Đó là hồ, không phải biển.”
Kiều Mạt: “Gì? Vậy sao gọi là biển, thiếu văn hóa thiệt đáng sợ.”
Kim Trăn: …
Câu hỏi của Kiều Mạt luôn hết sức cao thâm.
Từ khi máy bay cất cánh đến khi hạ cánh, Kiều Mạt luôn mồm lải nhải như bé con tò mò hệt lần trước, mãi đến khi bị chặn miệng.
Đến sân bay thì đã hơn mười giờ tối, mọi người lần lượt bước lên hai xe buýt đã chờ sẵn, trực chỉ khách sạn.
Sau gần hai tiếng trên đường núi gập ghềnh xóc nảy, khi mọi người cảm thấy xương cốt sắp rã ra tới nơi, thì rốt cuộc cũng đến khách sạn.
Nhưng khiến mọi người mừng húm là điều kiện khách sạn rất tốt, rõ ràng cao cấp hơn khách sạn ở Đông Thành, cả đoàn phim hò hét chạy vào đại sảnh.
Kim Trăn nhìn tên khách sạn, cảm thấy hơi kỳ lạ, hình như khách sạn xác nhận mấy bữa trước đâu phải chỗ này, bèn gọi Lục Tường và Đầu Trọc lại đây chứng thực.
Đầu Trọc đắc ý khoe Kim Trăn và Lục Tường: “Đúng rồi, vốn dĩ không đặt khách sạn này đâu, đây là khách sạn năm sao mà, có thể xem như số một số hai ở vùng này đó, giờ lại sắp bước vào mùa du lịch cao điểm, hồi trước tôi cũng từng hỏi thử rồi, căn bản không đặt nổi. Nhưng ai ngờ chúng ta lại hên dữ vậy, hôm qua có một đoàn du lịch đến hạn trả phòng, ông chủ khách sạn liền gọi điện cho tôi, nghe nói chúng ta tới quay phim nên lập tức giảm giá, hi vọng chúng ta tích cực giúp anh ta quảng cáo, vì vậy mới lâm thời đổi thành khách sạn này.”
Nghe thế, Kim Trăn gật đầu, không ý kiến gì. Mọi người trong đại sảnh thấy cơ sở vật chất sang trọng của khách sạn thì mắt sáng rỡ, sôi nổi cao hứng đi nhận thẻ phòng.
Đúng lúc này, bỗng thấy một chàng trai cao gầy bước ra từ sâu trong đại sảnh, hắn mặc áo sơmi hoa văn chìm màu tím, quần da bó sát, mang đôi bốt Dr. Martens cổ cao, tóc dài phủ tai rủ hai bên má, còn xỏ khuyên tai kim cương sáng lấp lánh, lông mày kiếm khí khái mà không kém phần tuấn tú, trong đôi mắt phượng lại hàm chứa phong tình khác biệt.
Chàng trai mỉm cười đi về phía ba người Kim Trăn, các nhân viên phục vụ của khách sạn rối rít dừng chân, cúi chào chàng trai đang vuốt cằm.
Đầu Trọc nâng mắt nhìn nhìn chàng trai, nghi hoặc hỏi: “Anh là ông chủ khách sạn này à?”
Chàng trai cười gật đầu, ánh mắt quét qua mặt ba người, mở miệng nói:
“Chào mọi người, hoan nghênh đến đây, tôi tên là Hoa Linh, chủ khách sạn này.”
Kim Trăn bị cậu nhìn đến nỗi trong lòng tức giận mà giận không nổi, trong mắt đã sớm đong đầy cưng chiều, rồi lại cố ý nghiêm mặt giáo huấn cậu:
“Phẩm chất say rượu kém như vậy còn học đòi người ta nhậu nhẹt.”
Kiều Mạt chẳng nói chẳng rằng, chỉ ghệ cằm lên gối, cười khoe răng trắng tinh, ánh sáng trong mắt càng thêm cám dỗ.
Kim Trăn bị ánh mắt trần trụi của cậu khiêu khích sắp chịu không thấu, bèn đến trước đầu giường, cúi xuống nhìn cậu.
Kiều Mạt quẳng cái gối đi, chìa hai tay với Kim Trăn, nói:
“Muốn ôm.”
Kim Trăn thở dài, ngọn lửa le lói trong ngực cũng bị bốn chữ bán manh ác ý dập tắt ngóm, hắn bất đắc dĩ đành vươn tay bế Kiều Mạt lên.
Vừa dán vào người Kim Trăn, Kiều Mạt lại lập tức quấn lấy hắn như bạch tuộc.
Kim Trăn luyện được lực eo, Kiều Mạt luyện được lực chân.
Lần này Kiều Mạt không treo an phận, mông cứ liên tục đẩy về phía trước, vật trước người kề sát bụng Kim Trăn cọ cọ. Lát sau, rốt cuộc cọ đến mức Kim Trăn có phản ứng, phía dưới đội lên ngay giữa háng Kiều Mạt.
Ánh mắt Kiều Mạt sáng long lanh, đầu nghiêng qua, ôm cổ Kim Trăn, ghé tai hắn thì thầm:
“Phẩm chất say rượu kém cũng chả sao, phẩm chất trên giường tốt là được rồi, Kim Kim, hôm nay mình thử tư thế lão thụ bàn căn được hông.”
Ánh mắt Kim Trăn sáng rực.
Vì thế đêm nay,
Cổ thụ như chào đón xuân về, hoa nở hết lần này tới lần khác…
Sáng hôm sau, Kim Trăn cảm thấy kinh mạch trên cánh tay phải dường như đã thông hoàn toàn, cảm giác sảng khoái này khiến hắn có chút mừng rỡ. Hồi trước khi kinh mạch chưa đứt, Kim Trăn cũng không biết dẫn dắt chân khí trong cơ thể đi theo hướng nào, nên dù trong đan điền ẩn chứa sức mạnh dồi dào, hắn vẫn chẳng rõ cách sử dụng. Nhưng trải qua đêm ở miếu, Kim Trăn tựa hồ đã láng máng dò xét được phương pháp khống chế chân khí, hiện tại hắn đã có thể cảm giác được chân khí đang chậm rãi di động trong kinh mạch cánh tay.
Kim Trăn nhìn nhìn Kiều Mạt còn đang mê man, tia ấm áp trào dâng trong tim, hắn biết đây nhất định là kết quả song tu cùng Kiều Mạt. Kiều Mạt mang đến cho mình rất nhiều ngạc nhiên và kinh hỉ, Kim Trăn cảm thấy bản thân quá đỗi may mắn. Hắn cúi xuống ôm Kiều Mạt vào lòng, dịu dàng hôn trán cậu.
Cảm nhận được nhiệt độ trên môi Kim Trăn, Kiều Mạt mơ màng than thở:
“Đừng nữa mà, em mệt đến mức chân mỏi nhừ rồi.”
Trái ngược với Kim Trăn được ăn chán chê thỏa mãn, Kiều Mạt lại rơi vào trạng thái thận hư, tí chân khí tích cóp được nhờ cố gắng tu luyện trong Tặc Nang đã bị hai hiệp của Kim Trăn hấp thu gần hết.
Giờ phút này, trong đầu Kiều Mạt mơ mơ màng màng hiện lên một suy nghĩ:
Phải hỏi anh hai xem kim đan của Thái Thượng Lão Quân gửi đi chưa mới được, Kim Kim ngày càng đói khát rồi.
Nghe Kiều Mạt nói vậy, Kim Trăn mỉm cười, nhấc một chân của Kiều Mạt vắt lên người mình, nhẹ nhàng xoa bóp giúp cậu, tay kia thì vuốt ve sống lưng trơn nhẵn của cậu.
Kiều Mạt thoải mái ủn ủn vào lòng Kim Trăn, nom như chú mèo con đang mãn nguyện, mặt cọ lên vòm ngực rắn chắc của Kim Trăn, vừa cọ vừa nghịch ngợm gặm hai cái, để lại một vòng dấu răng nho nhỏ.
Kim Trăn cúi đầu gặm tai cậu, ghé tai cậu nói nhỏ: “Chân mỏi, nhưng miệng chưa mỏi đúng không?”
Kiều Mạt: …
Ngậm miệng ngay tắp lự, ngoan ngoãn rúc trong lòng Kim Trăn giả chết.
Kim Trăn cười xoa bóp cho Kiều Mạt nửa tiếng, sau đó nhìn đồng hồ, cúi xuống hỏi cậu:
“Sáng nay muốn ăn gì? Cháo bắp à?”
Kiều Mạt mở mắt, cười tủm tỉm gật đầu: “Muốn thêm bốn bánh bao, một lạp xưởng, hai trứng ốp la nữa cơ.”
Kim Trăn vỗ mông Kiều Mạt, đoạn đứng dậy vào phòng tắm.
Ngày cuối cùng ở Đông Thành của Kiều Mạt trôi qua trên giường, tất tật mọi việc từ ăn cơm đến tắm rửa đều được Kim Trăn hầu hạ, hành lý cũng do Kim Trăn thu xếp. Từ khi đuổi Ô Mãn sang phòng cách vách, các vấn đề sinh hoạt của Kiều Mạt biến thành Kim Trăn lo liệu. Nên xét từ góc độ khác, Ô Mãn thỉnh thoảng cũng thấy vậy là công bằng rồi, tiền lương không đổi, lượng công việc bớt một nửa.
Đến chiều, Kiều Mạt rốt cuộc bò dậy khỏi giường, lúc này cả đoàn phim đã sẵn sàng xuất phát, chuẩn bị đi sân bay. Kim Trăn thu dọn đồ đạc xong thì tới phim trường, phụ giúp nhân viên công tác gửi vận chuyển hành lý.
Kiều Mạt lê bước chân bủn rủn sang phòng Ô Mãn kế bên, định hỏi hắn gần đây có liên lạc với Ngao Tứ không. Nhưng dợm đến cửa phòng, Kiều Mạt đã cảm nhận được tia khí tức khác thường, dường như trong phòng Ô Mãn loáng thoáng toát ra ma khí.
Kiều Mạt hơi kinh hãi, bèn gõ cửa rầm rầm, lát sau Ô Mãn ra mở cửa, thấy Kiều Mạt ngoài cửa thì có chút kinh ngạc.
Kiều Mạt đánh giá Ô Mãn, thấy hắn không có gì bất thường, liền phóng mắt nhìn ra sau lưng hắn. Ô Mãn thấy thế, nét mặt khẽ run lên, kéo Kiều Mạt vào phòng.
Vào phòng xong, Kiều Mạt liếc mắt thấy ngay con cú mèo trên giường Ô Mãn.
Kiều Mạt dòm dòm Ô Mãn, nói: “Ngươi… dụ dỗ em gái thực sự không phân biệt tuổi tác, nghề nghiệp và chủng tộc nha.”
Ô Mãn cười xấu hổ: “Điện hạ, tôi cảm thấy nó tuy là ma vật, nhưng có vẻ không hề hung tàn, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, bữa đó ở trên núi nó cũng không có ác ý gì với chúng ta. Nên tôi nghĩ coi như trả nó một ân tình, chờ vết thương của nó khá hơn sẽ kêu nó về Ma giới.”
Kiều Mạt ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Ô Mãn, từ nhỏ mẫu hậu đã nói với ta rằng hai tộc thần ma xưa nay không đội trời chung, tuy mấy trăm năm qua đã bớt xung đột, nhưng cũng luôn nước giếng không phạm nước sông, chẳng có giao tình gì. Trước khi đến nhân gian, Quy thừa tướng còn cố ý dặn ta nếu gặp người Ma giới phải tức tốc tránh xa. Dù ma vật này chưa làm gì thương thiên hại lý, song chẳng ai có thể cam đoan nó khỏi hẳn rồi có đại phát ma tính hay không, ngươi bắt nó về đây, quả thực không phù hợp với tác phong nhất quán của người Tiên giới.”
Ô Mãn trầm mặc, đoạn mở miệng: “Điện hạ, thứ cho tôi nói thẳng, ngày ấy tại đỉnh núi, chắc ngài cũng cảm nhận được đúng không, trên người Kim tổng…”
Kiều Mạt gật đầu: “Ta biết, trên người Kim Kim có ma khí, hơn nữa còn rất mạnh, nhưng Kim Kim không giống vậy, ta sẽ nghĩ biện pháp tìm ra nguyên nhân dị biến trên thân thể ảnh, đuổi ma vật đi.”
Nom sắc mặt hơi tái của Ô Mãn, Kiều Mạt thở dài, mở thiên nhãn nhìn cú mèo kia, chỉ thấy chân khí trong người nó chẳng còn lại bao nhiêu, kinh mạch trên ngực bị thương nghiêm trọng, tuy là ma vật, nhưng chỉ số nguy hiểm e rằng còn thua người phàm.
Kiều Mạt cân nhắc, xong nói với Ô Mãn: “Được rồi, ngươi có thể tạm thời mang nó theo, nhưng phải chú ý coi chừng nó, đừng để nó thương tổn người khác, chờ vết thương của nó khá lên phải kêu nó mau về Ma giới. Nhớ cố gắng che giấu khí tức của nó, đừng quên Tạ Thanh Thần còn ở trong đoàn phim, ngộ nhỡ cô ta phát hiện, có khả năng sẽ trực tiếp bắt nó rồi thay trời hành đạo tiêu diệt.”
Ô Mãn nghe vậy, mắt ánh lên vẻ vui mừng, gật gật đầu, sau đó lấy Mặc Hô và Tặc Nang ra giao cho Kiều Mạt.
“Điện hạ, hai tiên khí này giao cho ngài.”
Kiều Mạt nhận xong, nghĩ sao lại đưa Tặc Nang cho Ô Mãn, bảo: “Cái này cho ngươi dùng tạm, đựng đồ đạc tiện hơn, lúc cần thiết có thể nhét nó vào, người bình thường không cảm nhận được.”
Cõi lòng Ô Mãn ấm áp, cảm thấy áy náy sâu sắc vì suy nghĩ muốn đổi nghề hôm qua của mình, hoàng tử nhỏ đúng là quá tốt, thiện lương lại hào phóng, có người chủ hiền lành nhường này, rùa còn cầu gì hơn nữa.
Vì vậy, Ô Mãn cung kính trông theo hoàng tử nhỏ ra cửa. Nhưng Kiều Mạt sực nhớ tới cái gì lại quay đầu bảo Ô Mãn:
“À đúng rồi, tí nữa chúng ta chuẩn bị lên máy bay, ngươi nhớ đi mua năm mươi cái donut.”
Ô Mãn ân cần gật đầu.
“Còn nữa, ta với Kim Kim có tổng cộng bảy cái vali, hồi nữa ngươi đi dọn lại đây.”
Ô Mãn tiếp tục gật đầu.
“Đúng rồi, trước khi đi nhớ gọi cho anh hai, cho ảnh biết hành trình của chúng ta, với cả dặn ảnh tranh thủ lo vụ kim đan đi.”
Ô Mãn gật đầu.
“Còn nữa, sổ tay công lược tình yêu kia không thích hợp nữa rồi, ngươi viết quyển khác cho ta đi.”
Ô Mãn nghe vậy thì hơi hơi 囧, hỏi: “Điện hạ, chả lẽ viết sổ tay công lược thất tình sao ạ?”
“Đương nhiên không.” Kiều Mạt phồng má lườm Ô Mãn: “Viết sổ tay công lược làm tình ấy, coi thử tư thế nào thoải mái nhất lại không mỏi eo đau chân.”
Ô Mãn: …
Hay lúc gọi cho Nhị hoàng tử cứ tiện thể hỏi xem chỗ anh ta còn thiếu người không nhỉ.
Bảy giờ tối, đoàn phim tới sân bay. Trong thời gian ở phòng chờ, Đào Di cất giọng có chút bất mãn:
“Sao phải đặt chuyến bay trễ thế này? Tới nơi cũng gần nửa đêm còn gì.”
Đầu Trọc đứng một bên vừa tính toán hành lý và nhân số, vừa mở miệng đáp:
“Bà cô ơi, thoả mãn giùm cái đi, thứ nhất là hôm qua mới quay xong, nguyên ngày nay thu dọn đồ đạc, đây là chuyến bay thích hợp nhất. Thứ hai, tiêu phí của đoàn phim tại Đông Thành đã vượt dự toán nghiêm trọng rồi, nên chúng ta chỉ có thể ngồi chuyến bay giá rẻ, Kim tổng không bắt chúng ta ngồi tàu là hên lắm rồi đó.”
Đào Di bĩu môi, không nói gì. Ai cũng biết Kim Trăn càng thành thạo với công việc sản xuất phim, thì bản tính keo kiệt tiết kiệm cũng chậm rãi bộc lộ.
Ô Mãn gần đó tha mười mấy cái vali đi gửi vận chuyển, Kiều Mạt thì khoái chí dựa lên người Kim Trăn, hưng phấn hết ngó đông lại ngó tây.
“Kim Kim, anh đi Cửu Trại bao giờ chưa? Em nghe nói ở đó có một biển gọi là biển Tiễn Trúc, em mê biển nhất đó.”
Kim Trăn: “… Đó là hồ, không phải biển.”
Kiều Mạt: “Gì? Vậy sao gọi là biển, thiếu văn hóa thiệt đáng sợ.”
Kim Trăn: …
Câu hỏi của Kiều Mạt luôn hết sức cao thâm.
Từ khi máy bay cất cánh đến khi hạ cánh, Kiều Mạt luôn mồm lải nhải như bé con tò mò hệt lần trước, mãi đến khi bị chặn miệng.
Đến sân bay thì đã hơn mười giờ tối, mọi người lần lượt bước lên hai xe buýt đã chờ sẵn, trực chỉ khách sạn.
Sau gần hai tiếng trên đường núi gập ghềnh xóc nảy, khi mọi người cảm thấy xương cốt sắp rã ra tới nơi, thì rốt cuộc cũng đến khách sạn.
Nhưng khiến mọi người mừng húm là điều kiện khách sạn rất tốt, rõ ràng cao cấp hơn khách sạn ở Đông Thành, cả đoàn phim hò hét chạy vào đại sảnh.
Kim Trăn nhìn tên khách sạn, cảm thấy hơi kỳ lạ, hình như khách sạn xác nhận mấy bữa trước đâu phải chỗ này, bèn gọi Lục Tường và Đầu Trọc lại đây chứng thực.
Đầu Trọc đắc ý khoe Kim Trăn và Lục Tường: “Đúng rồi, vốn dĩ không đặt khách sạn này đâu, đây là khách sạn năm sao mà, có thể xem như số một số hai ở vùng này đó, giờ lại sắp bước vào mùa du lịch cao điểm, hồi trước tôi cũng từng hỏi thử rồi, căn bản không đặt nổi. Nhưng ai ngờ chúng ta lại hên dữ vậy, hôm qua có một đoàn du lịch đến hạn trả phòng, ông chủ khách sạn liền gọi điện cho tôi, nghe nói chúng ta tới quay phim nên lập tức giảm giá, hi vọng chúng ta tích cực giúp anh ta quảng cáo, vì vậy mới lâm thời đổi thành khách sạn này.”
Nghe thế, Kim Trăn gật đầu, không ý kiến gì. Mọi người trong đại sảnh thấy cơ sở vật chất sang trọng của khách sạn thì mắt sáng rỡ, sôi nổi cao hứng đi nhận thẻ phòng.
Đúng lúc này, bỗng thấy một chàng trai cao gầy bước ra từ sâu trong đại sảnh, hắn mặc áo sơmi hoa văn chìm màu tím, quần da bó sát, mang đôi bốt Dr. Martens cổ cao, tóc dài phủ tai rủ hai bên má, còn xỏ khuyên tai kim cương sáng lấp lánh, lông mày kiếm khí khái mà không kém phần tuấn tú, trong đôi mắt phượng lại hàm chứa phong tình khác biệt.
Chàng trai mỉm cười đi về phía ba người Kim Trăn, các nhân viên phục vụ của khách sạn rối rít dừng chân, cúi chào chàng trai đang vuốt cằm.
Đầu Trọc nâng mắt nhìn nhìn chàng trai, nghi hoặc hỏi: “Anh là ông chủ khách sạn này à?”
Chàng trai cười gật đầu, ánh mắt quét qua mặt ba người, mở miệng nói:
“Chào mọi người, hoan nghênh đến đây, tôi tên là Hoa Linh, chủ khách sạn này.”
/109
|