Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh
Chương 55 - Đề Tài Ở Quán Bar Cũng Ngượng Ngùng Chết
/109
|
Rung xe gì đó… Đương nhiên không có khả năng.
Bởi vì… Yêu là khắc chế.
Lát sau, khi Kiều Mạt đã bị hôn đến suýt nữa ngạt thở mà ngất xỉu, Kim Trăn mới lưu luyến buông người trong lòng ra.
Kiều Mạt bị hắn gặm cắn nên đã sớm tỉnh dậy, ngáp dài có chút bất mãn: “Nói anh là khuyển mà anh nhập vai luôn hả, liếm mặt em toàn nước miếng không nè…”
Kim Trăn nghe vậy, khẽ nhếch môi, ôm Kiều Mạt xuống xe. Tuy nói Kim Trăn cao hơn Kiều Mạt một cái đầu, nhưng một anh chàng ôm một anh chàng cao gần mét tám, trông thế nào cũng quái quái, còn là tư thế koala ôm cây…
Đáng tiếc, hai đương sự đều là cái dạng ta đi đường ta liên quan quái gì đến mi khiến người ta hộc máu, chẳng hề quan tâm ánh mắt thiên hạ, vả lại hơn nửa đêm cũng không có ánh mắt gì.
Chỉ có tiểu cô nương tiếp tân đang trực ban kinh ngạc nhìn hai người băng qua đại sảnh chẳng chút kiêng dè, bước vào thang máy. Thân là một gái thẳng chưa từng hủ, trong nháy mắt ấy, đột nhiên cảm thấy hình ảnh hai mỹ nam ôm nhau cũng rất đáng yêu, cánh cửa thế giới mới bắt đầu hé mở trong lòng cô.
Một phút sau, cổng khách sạn lần thứ hai bị đẩy ra, Ô Mãn ôm Đầu Trọc đi đến…
“Ầm!” Cảnh cửa vừa mới hé một khe trong lòng em gái tức khắc đóng lại.
Một đêm gà bay chó sủa, quần ma loạn vũ rốt cuộc trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, đoàn phim nghênh đón cảnh quay cuối cùng tại phim trường. Vào bữa sáng, Đào Di xuất hiện tại nhà ăn khách sạn, người xung quanh rối rít chĩa ánh mắt ngạc nhiên về phía cô.
Nhìn chồng chén dĩa xếp cao chót vót trước mặt Đào Di, mấy người ngồi cùng bàn hai mặt nhìn nhau, giao lưu ánh mắt:
Vi Vi: Tối qua nhỏ này gặp chuyện gì vậy?
Tô Tô: Bị dân tị nạn Ethiopia nhập xác rồi chăng?
Tịnh Tịnh: Đừng hỏi tui, tui chả biết gì sất, mới dậy đã phát hiện cổ nằm trên giường rồi.
Sau khi xơi hai cái sandwich, bốn cái bánh mì, sáu miếng thịt muối, Đào Di lại đi bưng đến một chén cháo, ba trứng luộc nước trà, năm cái bánh bao…
Bộ ba WSJ che mặt, đỡ trán, nhìn trời, nhao nhao dùng hành động tứ chi tỏ vẻ mình không quen Đào Di…
Mười mấy phút sau, Đào Di rốt cuộc ăn no, thỏa mãn lau miệng, thần sắc đã khá hơn nhiều, ngẩng đầu nói với Tịnh Tịnh:
“Bữa nay ăn hơi nhiều, ha ha, ha ha ha…”
Bộ ba WSJ: …
Đằng ấy nói chữ “hơi” mà không thấy đau lưỡi hả.
Tô Tô nhìn nhìn Đào Di, hỏi: “Đào Di, sao tự dưng bà chạy khỏi bệnh viện? Đi đâu vậy? Hôm qua quá trời người đi tìm bà đó.”
Đào Di kinh ngạc: “Bệnh viện? Tui vào bệnh viện hồi nào? Bởi tui mới thắc mắc sao sáng nay dậy trên người lại mặc đồ bệnh nhân, còn dơ muốn chết.”
Tô Tô đáp: “Mấy bữa trước bà cứ luôn mơ mơ màng màng, bệnh nặng lắm, bà không nhớ tí gì hả?”
Đào Di lắc đầu: “Từ hôm đi phòng tắm về, đầu tui cứ luôn mờ mịt, người ngợm cũng giống như chẳng có sức lực gì, sau càng ngày càng nghiêm trọng, những chuyện khác đều không nhớ rõ, sáng nay dậy thấy nhẹ nhàng khoan khoái hẳn, rồi lại thấy đói ơi là đói.”
“Vậy vai Linh Tê bà còn định diễn tiếp không?” Vi Vi mở miệng hỏi.
“Đương nhiên, mắc gì không diễn, tui bỏ cả đống công sức mới có được vai diễn mà.” Đào Di nói.
Tịnh Tịnh kể lại chuyện mấy ngày nay với Đào Di, Đào Di nghe bảo gia đình đã phái cả người đến rước mình về thì ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, lập tức gọi về nhà bảo mình khỏi bệnh và về đoàn phim rồi.
Trong cảnh quay cuối cùng có phần diễn của bộ ba WSJ, bốn người thấy cũng gần đến giờ rồi, bèn đứng dậy rời nhà ăn. Lúc đi ngang qua cái bàn gần cửa, bắt gặp Đầu Trọc đang vùi đầu ăn miệt mài, trước mặt cũng có cả chồng chén dĩa…
Ngày cuối của đoàn phim tại phim trường, các thành viên rốt cuộc đến đông đủ và thuận lợi quay xong cảnh cuối cùng. Dựa theo kế hoạch của Lục Tường, ngày hôm sau thu dọn đồ đạc, buổi tối toàn thể lên đường đi Cửu Trại.
Nhân viên đoàn phim đều phấn khởi không thôi, tối ấy tụ tập ăn bữa cơm, trước khi ăn mặc niệm ba phút vì Lâm Đan Đan bất hạnh bị giết, sau đó dưới sự chủ trì của Lục Tường, mở rộng bụng ăn uống thỏa thuê, rồi tập thể xuất phát đi quán bar lớn nhất Đông Thành chơi đến nửa đêm.
Kiều Mạt mừng húm, từ nhỏ lớn lên tại Long cung, đã biết thế nào là xa hoa truỵ lạc của nhân gian đâu. Trong quán bar, cậu bị bộ ba WSJ chuốc không ít rượu, mặt đỏ bừng, nằm sấp trên bàn nhìn chằm chằm ba người cả trai lẫn gái đang múa cột trên sân khấu.
Mấy người Kim Trăn và Lục Tường đồng thời ngồi tại băng ghế khác, Lục Tường thấy Kim Trăn cứ lâu lâu lại liếc sang bên cạnh, không khỏi cười nói: “Kim Trăn nè, lúc ấy tôi có ngờ cậu sẽ thích kiểu này đâu, tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt cậu nhìn Kiều Mạt ở Kim Điện mà, ai ngờ hai cậu thế mà thành cặp thiệt, má, hại ông đây thua ba mươi vạn.”
Kim Trăn nghe vậy thì nhướng mày, hỏi: “Cái gì ba mươi vạn?”
Lục Tường sửng sốt, phát hiện mình nói hớ, thế là mượn rượu cổ vũ để huỵch toẹt luôn:
“Cái thằng Hoắc Ly rõ là thấy tiền sáng mắt, có óc làm ăn kinh lắm, sau đêm ở Kim Điện Kiều Mạt vẫn hăng hái theo đuổi cậu đúng không? Tôi với Tử Dương đều cho rằng cậu ta đang tìm đường chết, chờ cậu ta chọc cậu xù lông. Hoắc Ly lại bảo chưa chắc, không chừng cậu bị Kiều Mạt cưa đổ thiệt, hai bọn tôi đều không tin, sau đó bọn tôi đánh cược, cược xem trong vòng nửa năm cậu có bị Kiều Mạt dụ lên giường không. Kết quả, dè đâu thời hạn còn chưa trôi qua một nửa, hai cậu đã thành như vầy, Kiều Mạt kêu cả đêm xong là sáng hôm sau tôi gửi cho Hoắc Ly ba mươi vạn luôn, ông chủ Tống bên kia thì tức đến giơ chân, còn cố ý gọi điện lại đây xác nhận với Vi Vi nữa.”
Kim Trăn nghe mà đen cả mặt, bảo sao mỗi lần Hoắc Ly nhắc tới Kiều Mạt với mình là ngữ khí cứ sai sai chỗ nào, hóa ra là đem mình ra cá cược.
Lục Tường sáp đến gần hắn, hỏi nhỏ: “Nè? Nói nghiêm túc nha, hai cậu yêu thiệt hay tính cặp chơi thôi?”
Kim Trăn lạnh lùng nhìn Lục Tường: “Sao Lục đại đạo diễn cũng thích bà tám dữ vậy.”
Lục Tường cười ha ha: “Không phải bà tám, dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp lâu vậy rồi, hợp tác cũng khá vui vẻ, tình cảm cũng tương đối tốt, quan tâm chút thôi mà.”
Kim Trăn hoàn toàn không tin, nhướng mày hỏi: “Thật không?”
“Ha ha…” Lục Tường cười, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ nếu có thể nhân tiện tìm được cách thắng lại ba mươi vạn là tốt nhất…”
Kim Trăn: …
Lục Tường thấy vậy liền bồi thêm: “Thắng được chia cậu mười vạn, thế nào?”
Nhìn Kim Trăn ra chiều bí hiểm, im lặng không nói gì, Lục Tường cảm thấy mình 80% không đòi lại được tiền rồi, thở dài, đang tính từ bỏ thì Kim Trăn lạnh giọng bảo:
“Hai mươi vạn.”
“Hở?” Lục Tường ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Kim Trăn.
Nét mặt Kim Trăn không hề thay đổi: “Hai mươi vạn, tôi giúp anh.”
Lục Tường: …
Rốt cuộc biết tại sao Hoắc Ly yêu tiền như mạng rồi, chắc mẩm là trời sinh, bộ lão tổ tông của cái nhà này là thần giữ của hả.
Đương lúc Kim Trăn và Lục Tường bận thảo luận tiền cá cược, Kiều Mạt cách vách đã bị ba cô nàng đào sạch vốn liếng.
“Chà, Kiều Mạt ông lại thua rồi, lần này nói thiệt hay mạo hiểm?” Tịnh Tịnh hớn hở nói.
Mặt Kiều Mạt đỏ lựng, dòm lá bài joker trong tay, rõ là lá bài chết tiệt, thế quái nào luôn bị mình rút trúng chớ, lưỡi cậu vẫn còn đắm chìm trong kích thích ăn một nắm ớt của lần mạo hiểm trước đây này, bèn ngắc ngứ bảo:
“Nói thiệt đi.”
Ba cô nàng nghe vậy, mắt thoắt cái sáng rỡ, châu đầu xì xầm một hồi, rồi Vi Vi mở miệng hỏi:
“Lúc Kim tổng lên giường với ông, thời gian kéo dài bao lâu?”
Tô Tô bụm mặt: “Vi Vi, bà hỏi trắng trợn quá đó.”
Vi Vi nghiêm mặt: “Sợ ổng nghe không hiểu.”
Kiều Mạt hơi say, chớp chớp mắt, lông mi nhấp nháy một cái, nghe thấy tên Kim Trăn liền cong môi, thành thật cười đáp:
“Mới đầu thì một tiếng, giờ làm nhiều nên thời gian càng dài, eo tôi sắp chịu không thấu rồi.”
“Ah ~~~” Tô Tô hét lên, tiếp tục hỏi: “Một đêm mấy lần?”
Kiều Mạt nghiêm túc nâng cằm, suy nghĩ cả buổi mới trả lời: “Hồi trước cỡ năm sáu lần, nhiều nhất một đêm tám lần, cái sáng hôm sau tui quay phim không nổi. Giờ bớt rồi, ngày lẻ nghỉ, ngày chẵn không quá bốn lần.”
“Ah ~~~~” Tịnh Tịnh hét lên, đỏ mặt hỏi: “Cái kia của Kim tổng cỡ bao nhiêu?”
“Hở? Bao nhiêu á? Cái này tôi chưa đo bao giờ hết.” Kiều Mạt cất giọng hơi khổ não, đoạn ngẩng đầu, nhìn sau lưng Tịnh Tịnh, cười mơ màng: “Hay các cô trực tiếp hỏi ảnh đi.”
Dứt lời, vươn tay chỉ phía sau.
Mấy người Tịnh Tịnh ngẩn ra, không hẹn mà cùng quay đầu, thấy thân hình cao lớn của Kim Trăn đang đứng cạnh sofa cúi xuống nhìn Kiều Mạt.
“Kim, Kim tổng…” Tịnh Tịnh chột dạ chào một tiếng, mặc dù đang đùa giỡn, nhưng Kim Trăn mặt lạnh luôn khiến mấy người bọn cô nơm nớp sợ hãi. Bình thường có thể nói giỡn với cả Lục Tường, song khi đối mặt với Kim Trăn, ba người luôn thấy mất tự nhiên.
Giờ bị bắt quả tang đang hỏi kích cỡ cái kia của người ta, rõ là xấu hổ mà, nếu bự còn đỡ, lỡ mà là nấm kim châm thiệt…
Sống lưng Tịnh Tịnh hơi ớn lạnh.
Kim Trăn khẽ cau mày nhìn Kiều Mạt, sau đó cúi đầu hỏi ba cô: “Nếu tôi nhớ không lầm thì nói thật chỉ cần một lần thôi đúng không?”
Bạn đang �
“Khụ khụ khụ…” Vi Vi giả đò bình tĩnh: “Bọn tui chơi quy tắc mới, mỗi người một lần.”
“Hửm?” Ánh mắt Kim Trăn có chút nguy hiểm, cúi đầu nhìn ba cô nàng, tiếp theo chuyển sang Kiều Mạt, hỏi: “Phải không?”
Từ khi Kim Trăn xuất hiện trong tầm nhìn của Kiều Mạt, ánh mắt cậu chưa từng rời khỏi mặt hắn một giây nào, cậu cười rất chi đơn thuần mà thỏa mãn, tình yêu trong mắt có thể ngán chết người ta. Nghe câu hỏi của Kim Trăn, Kiều Mạt say túy lúy gật đầu:
“Đúng vậy, dù sao trong tim em chỉ có anh, mấy cổ hỏi gì cũng chỉ có mình anh.”
Nghe lời say xỉn buồn nôn chẳng đầu chẳng đuôi của Kiều Mạt, bộ ba WSJ bỗng thấy da gà rớt đầy đất. Kim Trăn lại có chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ, coi bộ về sau thực sự không thể cho Kiều Mạt uống nhiều rượu, hai lần say xỉn trước đều nói năng vớ vẩn, bán luôn mình cũng chẳng hay. Nhưng những câu vớ vẩn lộn xộn này toàn lời ngon tiếng ngọt, Kim Trăn nghe xong vẫn thấy ấm áp.
Hắn đến gần Kiều Mạt, kéo cậu lên, để cậu tựa vào lòng mình, đoạn quay sang nói với ba cô gái:
“Cậu ấy xỉn rồi, tôi đưa cậu ấy về trước, các cô từ từ chơi.”
Bộ ba WSJ lập tức gật đầu, dùng ánh mắt cung tiễn hai người.
Kiều Mạt dựa vào lòng Kim Trăn, đi theo hắn vài bước lại lén xoay người, chìa hai ngón tay ra dấu với ba người, khoảng cách giữa hai ngón trỏ dựng thẳng rộng chừng một xích…
*một xích = 1/3m
Sau đó, Kiều Mạt nháy mắt nghịch ngợm với ba cô nàng, bám trên người Kim Trăn rời khỏi quán bar.
Ba người trên ghế salon ngây như phỗng một khắc.
Tịnh Tịnh: “Ý ổng là sao? Chẳng lẽ đó là… kích cỡ của Kim tổng?”
Vi Vi: “Dòm là thấy kích thích rồi, Kim tổng đúng là uy vũ hùng tráng.”
Tô Tô: “Nhưng nghe là thấy đau rồi, Kiều Mạt quả nhiên sâu không lường được.”
…
Sau khi ảo tưởng chừng nửa phút, ba cô: “Mọe ơi, ngại chết mất thôi.”
Bởi vì… Yêu là khắc chế.
Lát sau, khi Kiều Mạt đã bị hôn đến suýt nữa ngạt thở mà ngất xỉu, Kim Trăn mới lưu luyến buông người trong lòng ra.
Kiều Mạt bị hắn gặm cắn nên đã sớm tỉnh dậy, ngáp dài có chút bất mãn: “Nói anh là khuyển mà anh nhập vai luôn hả, liếm mặt em toàn nước miếng không nè…”
Kim Trăn nghe vậy, khẽ nhếch môi, ôm Kiều Mạt xuống xe. Tuy nói Kim Trăn cao hơn Kiều Mạt một cái đầu, nhưng một anh chàng ôm một anh chàng cao gần mét tám, trông thế nào cũng quái quái, còn là tư thế koala ôm cây…
Đáng tiếc, hai đương sự đều là cái dạng ta đi đường ta liên quan quái gì đến mi khiến người ta hộc máu, chẳng hề quan tâm ánh mắt thiên hạ, vả lại hơn nửa đêm cũng không có ánh mắt gì.
Chỉ có tiểu cô nương tiếp tân đang trực ban kinh ngạc nhìn hai người băng qua đại sảnh chẳng chút kiêng dè, bước vào thang máy. Thân là một gái thẳng chưa từng hủ, trong nháy mắt ấy, đột nhiên cảm thấy hình ảnh hai mỹ nam ôm nhau cũng rất đáng yêu, cánh cửa thế giới mới bắt đầu hé mở trong lòng cô.
Một phút sau, cổng khách sạn lần thứ hai bị đẩy ra, Ô Mãn ôm Đầu Trọc đi đến…
“Ầm!” Cảnh cửa vừa mới hé một khe trong lòng em gái tức khắc đóng lại.
Một đêm gà bay chó sủa, quần ma loạn vũ rốt cuộc trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, đoàn phim nghênh đón cảnh quay cuối cùng tại phim trường. Vào bữa sáng, Đào Di xuất hiện tại nhà ăn khách sạn, người xung quanh rối rít chĩa ánh mắt ngạc nhiên về phía cô.
Nhìn chồng chén dĩa xếp cao chót vót trước mặt Đào Di, mấy người ngồi cùng bàn hai mặt nhìn nhau, giao lưu ánh mắt:
Vi Vi: Tối qua nhỏ này gặp chuyện gì vậy?
Tô Tô: Bị dân tị nạn Ethiopia nhập xác rồi chăng?
Tịnh Tịnh: Đừng hỏi tui, tui chả biết gì sất, mới dậy đã phát hiện cổ nằm trên giường rồi.
Sau khi xơi hai cái sandwich, bốn cái bánh mì, sáu miếng thịt muối, Đào Di lại đi bưng đến một chén cháo, ba trứng luộc nước trà, năm cái bánh bao…
Bộ ba WSJ che mặt, đỡ trán, nhìn trời, nhao nhao dùng hành động tứ chi tỏ vẻ mình không quen Đào Di…
Mười mấy phút sau, Đào Di rốt cuộc ăn no, thỏa mãn lau miệng, thần sắc đã khá hơn nhiều, ngẩng đầu nói với Tịnh Tịnh:
“Bữa nay ăn hơi nhiều, ha ha, ha ha ha…”
Bộ ba WSJ: …
Đằng ấy nói chữ “hơi” mà không thấy đau lưỡi hả.
Tô Tô nhìn nhìn Đào Di, hỏi: “Đào Di, sao tự dưng bà chạy khỏi bệnh viện? Đi đâu vậy? Hôm qua quá trời người đi tìm bà đó.”
Đào Di kinh ngạc: “Bệnh viện? Tui vào bệnh viện hồi nào? Bởi tui mới thắc mắc sao sáng nay dậy trên người lại mặc đồ bệnh nhân, còn dơ muốn chết.”
Tô Tô đáp: “Mấy bữa trước bà cứ luôn mơ mơ màng màng, bệnh nặng lắm, bà không nhớ tí gì hả?”
Đào Di lắc đầu: “Từ hôm đi phòng tắm về, đầu tui cứ luôn mờ mịt, người ngợm cũng giống như chẳng có sức lực gì, sau càng ngày càng nghiêm trọng, những chuyện khác đều không nhớ rõ, sáng nay dậy thấy nhẹ nhàng khoan khoái hẳn, rồi lại thấy đói ơi là đói.”
“Vậy vai Linh Tê bà còn định diễn tiếp không?” Vi Vi mở miệng hỏi.
“Đương nhiên, mắc gì không diễn, tui bỏ cả đống công sức mới có được vai diễn mà.” Đào Di nói.
Tịnh Tịnh kể lại chuyện mấy ngày nay với Đào Di, Đào Di nghe bảo gia đình đã phái cả người đến rước mình về thì ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, lập tức gọi về nhà bảo mình khỏi bệnh và về đoàn phim rồi.
Trong cảnh quay cuối cùng có phần diễn của bộ ba WSJ, bốn người thấy cũng gần đến giờ rồi, bèn đứng dậy rời nhà ăn. Lúc đi ngang qua cái bàn gần cửa, bắt gặp Đầu Trọc đang vùi đầu ăn miệt mài, trước mặt cũng có cả chồng chén dĩa…
Ngày cuối của đoàn phim
Nhân viên đoàn phim đều phấn khởi không thôi, tối ấy tụ tập ăn bữa cơm, trước khi ăn mặc niệm ba phút vì Lâm Đan Đan bất hạnh bị giết, sau đó dưới sự chủ trì của Lục Tường, mở rộng bụng ăn uống thỏa thuê, rồi tập thể xuất phát đi quán bar lớn nhất Đông Thành chơi đến nửa đêm.
Kiều Mạt mừng húm, từ nhỏ lớn lên tại Long cung, đã biết thế nào là xa hoa truỵ lạc của nhân gian đâu. Trong quán bar, cậu bị bộ ba WSJ chuốc không ít rượu, mặt đỏ bừng, nằm sấp trên bàn nhìn chằm chằm ba người cả trai lẫn gái đang múa cột trên sân khấu.
Mấy người Kim Trăn và Lục Tường đồng thời ngồi tại băng ghế khác, Lục Tường thấy Kim Trăn cứ lâu lâu lại liếc sang bên cạnh, không khỏi cười nói: “Kim Trăn nè, lúc ấy tôi có ngờ cậu sẽ thích kiểu này đâu, tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt cậu nhìn Kiều Mạt ở Kim Điện mà, ai ngờ hai cậu thế mà thành cặp thiệt, má, hại ông đây thua ba mươi vạn.”
Kim Trăn nghe vậy thì nhướng mày, hỏi: “Cái gì ba mươi vạn?”
Lục Tường sửng sốt, phát hiện mình nói hớ, thế là mượn rượu cổ vũ để huỵch toẹt luôn:
“Cái thằng Hoắc Ly rõ là thấy tiền sáng mắt, có óc làm ăn kinh lắm, sau đêm ở Kim Điện Kiều Mạt vẫn hăng hái theo đuổi cậu đúng không? Tôi với Tử Dương đều cho rằng cậu ta đang tìm đường chết, chờ cậu ta chọc cậu xù lông. Hoắc Ly lại bảo chưa chắc, không chừng cậu bị Kiều Mạt cưa đổ thiệt, hai bọn tôi đều không tin, sau đó bọn tôi đánh cược, cược xem trong vòng nửa năm cậu có bị Kiều Mạt dụ lên giường không. Kết quả, dè đâu thời hạn còn chưa trôi qua một nửa, hai cậu đã thành như vầy, Kiều Mạt kêu cả đêm xong là sáng hôm sau tôi gửi cho Hoắc Ly ba mươi vạn luôn, ông chủ Tống bên kia thì tức đến giơ chân, còn cố ý gọi điện lại đây xác nhận với Vi Vi nữa.”
Kim Trăn nghe mà đen cả mặt, bảo sao mỗi lần Hoắc Ly nhắc tới Kiều Mạt với mình là ngữ khí cứ sai sai chỗ nào, hóa ra là đem mình ra cá cược.
Lục Tường sáp đến gần hắn, hỏi nhỏ: “Nè? Nói nghiêm túc nha, hai cậu yêu thiệt hay tính cặp chơi thôi?”
Kim Trăn lạnh lùng nhìn Lục Tường: “Sao Lục đại đạo diễn cũng thích bà tám dữ vậy.”
Lục Tường cười ha ha: “Không phải bà tám, dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp lâu vậy rồi, hợp tác cũng khá vui vẻ, tình cảm cũng tương đối tốt, quan tâm chút thôi mà.”
Kim Trăn hoàn toàn không tin, nhướng mày hỏi: “Thật không?”
“Ha ha…” Lục Tường cười, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ nếu có thể nhân tiện tìm được cách thắng lại ba mươi vạn là tốt nhất…”
Kim Trăn: …
Lục Tường thấy vậy liền bồi thêm: “Thắng được chia cậu mười vạn, thế nào?”
Nhìn Kim Trăn ra chiều bí hiểm, im lặng không nói gì, Lục Tường cảm thấy mình 80% không đòi lại được tiền rồi, thở dài, đang tính từ bỏ thì Kim Trăn lạnh giọng bảo:
“Hai mươi vạn.”
“Hở?” Lục Tường ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Kim Trăn.
Nét mặt Kim Trăn không hề thay đổi: “Hai mươi vạn, tôi giúp anh.”
Lục Tường: …
Rốt cuộc biết tại sao Hoắc Ly yêu tiền như mạng rồi, chắc mẩm là trời sinh, bộ lão tổ tông của cái nhà này là thần giữ của hả.
Đương lúc Kim Trăn và Lục Tường bận thảo luận tiền cá cược, Kiều Mạt cách vách đã bị ba cô nàng đào sạch vốn liếng.
“Chà, Kiều Mạt ông lại thua rồi, lần này nói thiệt hay mạo hiểm?” Tịnh Tịnh hớn hở nói.
Mặt Kiều Mạt đỏ lựng, dòm lá bài joker trong tay, rõ là lá bài chết tiệt, thế quái nào luôn bị mình rút trúng chớ, lưỡi cậu vẫn còn đắm chìm trong kích thích ăn một nắm ớt của lần mạo hiểm trước đây này, bèn ngắc ngứ bảo:
“Nói thiệt đi.”
Ba cô nàng nghe vậy, mắt thoắt cái sáng rỡ, châu đầu xì xầm một hồi, rồi Vi Vi mở miệng hỏi:
“Lúc Kim tổng lên giường với ông, thời gian kéo dài bao lâu?”
Tô Tô bụm mặt: “Vi Vi, bà hỏi trắng trợn quá đó.”
Vi Vi nghiêm mặt: “Sợ ổng nghe không hiểu.”
Kiều Mạt hơi say, chớp chớp mắt, lông mi nhấp nháy một cái, nghe thấy tên Kim Trăn liền cong môi, thành thật cười đáp:
“Mới đầu thì một tiếng, giờ làm nhiều nên thời gian càng dài, eo tôi sắp chịu không thấu rồi.”
“Ah ~~~” Tô Tô hét lên, tiếp tục hỏi: “Một đêm mấy lần?”
Kiều Mạt nghiêm túc nâng cằm, suy nghĩ cả buổi mới trả lời: “Hồi trước cỡ năm sáu lần, nhiều nhất một đêm tám lần, cái sáng hôm sau tui quay phim không nổi. Giờ bớt rồi, ngày lẻ nghỉ, ngày chẵn không quá bốn lần.”
“Ah ~~~~” Tịnh Tịnh hét lên, đỏ mặt hỏi: “Cái kia của Kim tổng cỡ bao nhiêu?”
“Hở? Bao nhiêu á? Cái này tôi chưa đo bao giờ hết.” Kiều Mạt cất giọng hơi khổ não, đoạn ngẩng đầu, nhìn sau lưng Tịnh Tịnh, cười mơ màng: “Hay các cô trực tiếp hỏi ảnh đi.”
Dứt lời, vươn tay chỉ phía sau.
Mấy người Tịnh Tịnh ngẩn ra, không hẹn mà cùng quay đầu, thấy thân hình cao lớn của Kim Trăn đang đứng cạnh sofa cúi xuống nhìn Kiều Mạt.
“Kim, Kim tổng…” Tịnh Tịnh chột dạ chào một tiếng, mặc dù đang đùa giỡn, nhưng Kim Trăn mặt lạnh luôn khiến mấy người bọn cô nơm nớp sợ hãi. Bình thường có thể nói giỡn với cả Lục Tường, song khi đối mặt với Kim Trăn, ba người luôn thấy mất tự nhiên.
Giờ bị bắt quả tang đang hỏi kích cỡ cái kia của người ta, rõ là xấu hổ mà, nếu bự còn đỡ, lỡ mà là nấm kim châm thiệt…
Sống lưng Tịnh Tịnh hơi ớn lạnh.
Kim Trăn khẽ cau mày nhìn Kiều Mạt, sau đó cúi đầu hỏi ba cô: “Nếu tôi nhớ không lầm thì nói thật chỉ cần một lần thôi đúng không?”
Bạn đang �
“Khụ khụ khụ…” Vi Vi giả đò bình tĩnh: “Bọn tui chơi quy tắc mới, mỗi người một lần.”
“Hửm?” Ánh mắt Kim Trăn có chút nguy hiểm, cúi đầu nhìn ba cô nàng, tiếp theo chuyển sang Kiều Mạt, hỏi: “Phải không?”
Từ khi Kim Trăn xuất hiện trong tầm nhìn của Kiều Mạt, ánh mắt cậu chưa từng rời khỏi mặt hắn một giây nào, cậu cười rất chi đơn thuần mà thỏa mãn, tình yêu trong mắt có thể ngán chết người ta. Nghe câu hỏi của Kim Trăn, Kiều Mạt say túy lúy gật đầu:
“Đúng vậy, dù sao trong tim em chỉ có anh, mấy cổ hỏi gì cũng chỉ có mình anh.”
Nghe lời say xỉn buồn nôn chẳng đầu chẳng đuôi của Kiều Mạt, bộ ba WSJ bỗng thấy da gà rớt đầy đất. Kim Trăn lại có chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ, coi bộ về sau thực sự không thể cho Kiều Mạt uống nhiều rượu, hai lần say xỉn trước đều nói năng vớ vẩn, bán luôn mình cũng chẳng hay. Nhưng những câu vớ vẩn lộn xộn này toàn lời ngon tiếng ngọt, Kim Trăn nghe xong vẫn thấy ấm áp.
Hắn đến gần Kiều Mạt, kéo cậu lên, để cậu tựa vào lòng mình, đoạn quay sang nói với ba cô gái:
“Cậu ấy xỉn rồi, tôi đưa cậu ấy về trước, các cô từ từ chơi.”
Bộ ba WSJ lập tức gật đầu, dùng ánh mắt cung tiễn hai người.
Kiều Mạt dựa vào lòng Kim Trăn, đi theo hắn vài bước lại lén xoay người, chìa hai ngón tay ra dấu với ba người, khoảng cách giữa hai ngón trỏ dựng thẳng rộng chừng một xích…
*một xích = 1/3m
Sau đó, Kiều Mạt nháy mắt nghịch ngợm với ba cô nàng, bám trên người Kim Trăn rời khỏi quán bar.
Ba người trên ghế salon ngây như phỗng một khắc.
Tịnh Tịnh: “Ý ổng là sao? Chẳng lẽ đó là… kích cỡ của Kim tổng?”
Vi Vi: “Dòm là thấy kích thích rồi, Kim tổng đúng là uy vũ hùng tráng.”
Tô Tô: “Nhưng nghe là thấy đau rồi, Kiều Mạt quả nhiên sâu không lường được.”
…
Sau khi ảo tưởng chừng nửa phút, ba cô: “Mọe ơi, ngại chết mất thôi.”
/109
|