-Nè Lan, liệu có được không thế? Lỡ người ta hỏi tao có biết tiếng Pháp hay thì tao biết nói sao hả? Mày chém gió nó cũng vừa phải thôi chứ?
Nhìn cái hồ sơ xin việc làm Ngọc Lan ghi cho Trân Trân, cô không khỏi cằn nhằn và cảm thấy nghi ngờ trình độ mình sao có thể cao như thế.
Nếu cô mà có đủ trình độ như cái hồ sơ xin việc làm này thì chắc cô đã đi ứng cử chức vụ Tổng thư ký liên hợp quốc rồi chứ không cần ngồi đây chầu trực được vào công ty mới gầy dựng lại này.
-Mày cứ tin tưởng tao đi. Với cái hồ sơ này mày sẽ đủ tiêu chuẩn để được vào, có khi chức vụ giám đốc sẽ thuộc về mày cũng nên.
Ngọc Lan hưng phấn nói. Nhiều khi cô không hiểu con bạn mình nó có thần kinh hay không mà dám đưa một đứa tốt nghiệp trường hạng ba như cô thành thần thánh đứng trên cao. Tí nữa họ mà bắt cô làm mấy thứ gì đó để chứng minh thì có nước tìm lỗ mà chui xuống cho xong.
-Mày đang mơ rồi đấy.
Trân Trân cảm thấy hình như mình đã quen nhầm bạn rồi. Sao nó lại có cái suy nghĩ xa vời vậy chứ?
Nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại cảm giác bồn chồn làm sao ấy.
-Thì con người phải tham vọng một tí chứ. Ai như mày suốt ngày chỉ muốn an lành ôm khư khư một vị trí, làm người thì phải biết cầu tiến, hiểu chưa?
Ngọc Lan bắt đầu thuyết giáo.
-Vâng, thưa chị.
-Thôi, đến giờ làm rồi. Mày đến phòng phỏng vấn nằm trên tầng 7 đi. Gặp lại sau.
Nhìn vào đồng hồ, Ngọc Lan vội nói.
-Ukm, mà khoan phòng đấy nằm ở đâu ở tầng 17 vậy?
-…
Chăm chú nhìn đơn xin việc làm, Trân Trân không để ý con bạn của mình đã đi từ lúc nào rồi.
-Haiz, nó đi gì mà nhanh thế. Nó không làm vận động viên điền kinh thì thật phí.
Trân Trân cảm thán. Cô nàng đành phải lên đó rồi hỏi người khác vậy.
Đi lòng vòng hết nửa tiếng, Trân Trân thật muốn hét lớn, nơi gì mà rộng thế này, phòng phỏng vấn nó nằm ở đâu chứ? Đã vậy tầng lầu gì đâu mà chẳng thấy bóng dáng ai cả, cứ như là bị bỏ hoang, ớn ớn sao ấy.
Cầm điện thoại gọi gấp cho Ngọc Lan nhưng chẳng thấy bắt máy. Cô thật muốn từ bỏ, khỏi phỏng vấn phỏng viếc gì cả cho nó khỏe, gì đâu mà mỗi phòng phỏng vấn tìm cũng mệt bở hơi tai.
Đang lúc muốn bỏ cuộc, Trân Trân nhìn thấy một căn phòng có dán trước cửa một tấm bảng khiến bản tính tò mò, thích làm điều ngược lại của cô nổi lên.
“Phòng cấm. Không được vào. Bước vào = DIE.”
“Dù sao cũng không đi phỏng vấn thì chui vô đây chơi thử” – một ý nghĩ điên khùng và dở hơi xuất hiện trong đầu, Trân Trân lập tức vặn nắm cửa bước vào.
-Má ơi, phòng gì mà như khách sạn thế này.
Trân Trân không khỏi thốt lên về căn phòng nhìn như phòng ở khách sạn sáu sao, phải nói thế nào nhỉ “đẹp, sang, tiện nghi”, còn chưa kể phảng phất mùi hương thảo mộc nữa. Đúng là được ngủ trong căn phòng này là sướng đến không còn gì để nói.
Chưa kịp cảm thán hết, Trân Trân đột nhiên cảm thấy sau cổ của mình đau rát giống như đang bị ai bóp cổ, thở ra không được.
Vâng, đúng là hiện tại cô đang bị bóp cổ mà còn là bị một người thân cao mét chín bóp cổ và được nhấc lên nhẹ như nhất một con gà vừa mới cắt tiết. Từ bóp cổ đằng sau chuyển sang bóp cổ đằng trước khiến cô vừa mới hít được ít không khí giờ thì đã bị nghẹn lại, máu không lưu thông được tụ lại ở mặt khiến khuôn mặt của cô đỏ ngầu, gân xanh muốn nổi lên luôn.
-Nói.
Âm thanh lạnh lùng vang lên.
-…
Không thấy Trân Trân trả lời, người đó càng tăng thêm lực làm cô như muốn chết ngay lập tức.
Mịa nó, nó kêu mình nói mà nó bóp cổ mình thì bố thằng nào nói được. Trân Trân trong lòng vừa hoảng loạn vừa tức vừa sợ nghĩ.
Giống như vùng vẫy lần cuối, Trân Trân co cái cái chân đá, ai dè đá không trúng mà đôi dày cao gót bảy phân của cô vướng phải…khăn lông đang được quấn để che phần dưới của ai đó và thế là cứ theo kiểu vùng vẫy của Trân Trân mà khăn lông theo nhịp điệu mà…rớt xuống.
Cảm nhận được có gì đó man mát ở dưới, ai đó đã nới lỏng tay nhưng vẫn đặt trên chiếc cổ muốn đứt ra của Trân Trân.
Và cô nàng đương nhiên cũng không để mất cơ hội mà nhìn xuống.
-Hàng chuẩn thế!!!!
Không nói thì thôi, mà đã nói thì thật ngàn chấm.
Đang quấn lại khăn thì nghe được câu nói có một không hai của bạn nào đó, khiến đôi mắt đẹp đã lãnh nay còn lãnh hơn nhìn về phía Trân Trân, làm cô nàng cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Từng bước, từng bước tiến lại gần, cô từng bước từng bước lùi xuống, tay không tự chủ ôm lấy cổ bảo vệ.
-Cô muốn thử?
Dí sát Trân Trân vào tường, anh nhếch miệng nói, đôi mắt thì nhìn thẳng vào cô mà khiêu khích.
Trân Trân tự nhiên nghĩ mình đụng phải thứ dữ rồi.
Nhìn cái hồ sơ xin việc làm Ngọc Lan ghi cho Trân Trân, cô không khỏi cằn nhằn và cảm thấy nghi ngờ trình độ mình sao có thể cao như thế.
Nếu cô mà có đủ trình độ như cái hồ sơ xin việc làm này thì chắc cô đã đi ứng cử chức vụ Tổng thư ký liên hợp quốc rồi chứ không cần ngồi đây chầu trực được vào công ty mới gầy dựng lại này.
-Mày cứ tin tưởng tao đi. Với cái hồ sơ này mày sẽ đủ tiêu chuẩn để được vào, có khi chức vụ giám đốc sẽ thuộc về mày cũng nên.
Ngọc Lan hưng phấn nói. Nhiều khi cô không hiểu con bạn mình nó có thần kinh hay không mà dám đưa một đứa tốt nghiệp trường hạng ba như cô thành thần thánh đứng trên cao. Tí nữa họ mà bắt cô làm mấy thứ gì đó để chứng minh thì có nước tìm lỗ mà chui xuống cho xong.
-Mày đang mơ rồi đấy.
Trân Trân cảm thấy hình như mình đã quen nhầm bạn rồi. Sao nó lại có cái suy nghĩ xa vời vậy chứ?
Nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại cảm giác bồn chồn làm sao ấy.
-Thì con người phải tham vọng một tí chứ. Ai như mày suốt ngày chỉ muốn an lành ôm khư khư một vị trí, làm người thì phải biết cầu tiến, hiểu chưa?
Ngọc Lan bắt đầu thuyết giáo.
-Vâng, thưa chị.
-Thôi, đến giờ làm rồi. Mày đến phòng phỏng vấn nằm trên tầng 7 đi. Gặp lại sau.
Nhìn vào đồng hồ, Ngọc Lan vội nói.
-Ukm, mà khoan phòng đấy nằm ở đâu ở tầng 17 vậy?
-…
Chăm chú nhìn đơn xin việc làm, Trân Trân không để ý con bạn của mình đã đi từ lúc nào rồi.
-Haiz, nó đi gì mà nhanh thế. Nó không làm vận động viên điền kinh thì thật phí.
Trân Trân cảm thán. Cô nàng đành phải lên đó rồi hỏi người khác vậy.
Đi lòng vòng hết nửa tiếng, Trân Trân thật muốn hét lớn, nơi gì mà rộng thế này, phòng phỏng vấn nó nằm ở đâu chứ? Đã vậy tầng lầu gì đâu mà chẳng thấy bóng dáng ai cả, cứ như là bị bỏ hoang, ớn ớn sao ấy.
Cầm điện thoại gọi gấp cho Ngọc Lan nhưng chẳng thấy bắt máy. Cô thật muốn từ bỏ, khỏi phỏng vấn phỏng viếc gì cả cho nó khỏe, gì đâu mà mỗi phòng phỏng vấn tìm cũng mệt bở hơi tai.
Đang lúc muốn bỏ cuộc, Trân Trân nhìn thấy một căn phòng có dán trước cửa một tấm bảng khiến bản tính tò mò, thích làm điều ngược lại của cô nổi lên.
“Phòng cấm. Không được vào. Bước vào = DIE.”
“Dù sao cũng không đi phỏng vấn thì chui vô đây chơi thử” – một ý nghĩ điên khùng và dở hơi xuất hiện trong đầu, Trân Trân lập tức vặn nắm cửa bước vào.
-Má ơi, phòng gì mà như khách sạn thế này.
Trân Trân không khỏi thốt lên về căn phòng nhìn như phòng ở khách sạn sáu sao, phải nói thế nào nhỉ “đẹp, sang, tiện nghi”, còn chưa kể phảng phất mùi hương thảo mộc nữa. Đúng là được ngủ trong căn phòng này là sướng đến không còn gì để nói.
Chưa kịp cảm thán hết, Trân Trân đột nhiên cảm thấy sau cổ của mình đau rát giống như đang bị ai bóp cổ, thở ra không được.
Vâng, đúng là hiện tại cô đang bị bóp cổ mà còn là bị một người thân cao mét chín bóp cổ và được nhấc lên nhẹ như nhất một con gà vừa mới cắt tiết. Từ bóp cổ đằng sau chuyển sang bóp cổ đằng trước khiến cô vừa mới hít được ít không khí giờ thì đã bị nghẹn lại, máu không lưu thông được tụ lại ở mặt khiến khuôn mặt của cô đỏ ngầu, gân xanh muốn nổi lên luôn.
-Nói.
Âm thanh lạnh lùng vang lên.
-…
Không thấy Trân Trân trả lời, người đó càng tăng thêm lực làm cô như muốn chết ngay lập tức.
Mịa nó, nó kêu mình nói mà nó bóp cổ mình thì bố thằng nào nói được. Trân Trân trong lòng vừa hoảng loạn vừa tức vừa sợ nghĩ.
Giống như vùng vẫy lần cuối, Trân Trân co cái cái chân đá, ai dè đá không trúng mà đôi dày cao gót bảy phân của cô vướng phải…khăn lông đang được quấn để che phần dưới của ai đó và thế là cứ theo kiểu vùng vẫy của Trân Trân mà khăn lông theo nhịp điệu mà…rớt xuống.
Cảm nhận được có gì đó man mát ở dưới, ai đó đã nới lỏng tay nhưng vẫn đặt trên chiếc cổ muốn đứt ra của Trân Trân.
Và cô nàng đương nhiên cũng không để mất cơ hội mà nhìn xuống.
-Hàng chuẩn thế!!!!
Không nói thì thôi, mà đã nói thì thật ngàn chấm.
Đang quấn lại khăn thì nghe được câu nói có một không hai của bạn nào đó, khiến đôi mắt đẹp đã lãnh nay còn lãnh hơn nhìn về phía Trân Trân, làm cô nàng cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Từng bước, từng bước tiến lại gần, cô từng bước từng bước lùi xuống, tay không tự chủ ôm lấy cổ bảo vệ.
-Cô muốn thử?
Dí sát Trân Trân vào tường, anh nhếch miệng nói, đôi mắt thì nhìn thẳng vào cô mà khiêu khích.
Trân Trân tự nhiên nghĩ mình đụng phải thứ dữ rồi.
/45
|