Tỉnh dậy sau cơn say, Trân Trân đau đầu nhìn xung quanh, đợi một hồi lâu mắt cô mới nhìn được toàn cảnh hiện giờ của mình.
-Tại sao mình lại ở cái nơi này?
Đây chính là câu hỏi mà sau khi cô phát hiện mình đang nằm giữa một bãi rác đầy hôi thối. Mùi hôi này khiến toàn thân Trân Trân nổi da gà và muốn ói.
Trên đường trở về nhà ai ai cũng đều giữ khoảng cách với cô, bởi một lẽ cô chẳng khác gì một con nhỏ mới chui từ thùng rác hôi hám ra, nhếch nhác vô cùng cộng thêm đôi mắt sung như quả trứng gà thật khiến người ta liên tưởng đến người ngoài hành tinh. Làm Trân Trân xấu hổ muốn chết, chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống, lúc nãy định leo lên xe taxi để về nhưng bị ông chú lái xe đuổi xuống gì trên người cô hôi hám, vậy cũng tồi tệ quá rồi còn gì.
Tắm đến ba tiếng đồng hồ vậy mà Trân Trân vẫn cảm thấy trên người vẫn còn mùi hôi thật khiến cô khó chịu và tự hỏi bản thân mình đã lầy đến nỗi ngủ trong bãi rác mà không cảm thấy gì hay sao?
Cô thầm nhủ trong lòng sẽ không bao giờ đụng vào một giọt bia nào nữa, mà khoan cô cũng gần chết đến nơi rồi thì cơ hội đâu mà đụng đến nữa.
-Alo, có chuyên gì thế Ngọc Lan?
Ể oải bắt máy, Trân Trân giờ này chỉ muốn ngủ tiếp thôi.
-Tiết Trân Trân!!!! Mày có bị khùng không hả? Chuyện lớn thế mà mày không nói cho tao biết, mày biết từ sáng đến giờ tao gọi cho mày bao nhiêu lần không hả con kia!!!!
Giọng nói oanh vàng của Ngọc Lan vô cùng chói tai khiến Trân Trân tỉnh táo hẳn.
-Mày làm ơn nói nhỏ lại dùm tao cái. Mà sao mày biết chuyện của tao, tao nhớ là chưa có nói cho ai biết mà.
-Sáng nay tao vừa qua công ty mày, tiện thể ghé sang thăm mày luôn vậy mà nghe tin mày bị người ta sa thải là sao hả?
-Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai? Tao đi làm cực như con cờ hó vậy mà cũng bị đuổi. Nói chung là tao đang chán đời đây, công việc không có, bạn trái thì vừa mới đá, còn bị…haiz.
Trân Trân buồn bã nói, còn chuyện cô bị bệnh cô không muốn cho ai biết, cô không thích mọi người lo lắng cho cô. Chết là hết, sao còn phải để người khác vì mình mà lo lắng.
-Mày muốn đến công ty tao làm không? Công ty tao đang tuyển nhân viên mới đây nè sau cuộc thanh lọc nhân viên.
Ngọc Lan nghe thấy sự xui xẻo của cô bạn nên mềm lòng nói.
-Để tao suy nghĩ cái đã.
Trân Trân chán nản nói, giờ cô sắp chết rồi đi làm để làm cái gì nữa cho nó mệt thân.
-Mày còn suy nghĩ gì nữa? Tao sẽ viết hồ sơ cho mày, đảm bảo chất lượng ăn tiền vào được công ty, OK?
-Ok cái đầu máy á, công ty mày dễ vào vậy chắc chắn là hàng dở rồi, lương chắc cũng chẳng nổi xỉa rang tao nữa.
-Ê ê, mày đừng có sỉ nha. Lúc trước đúng là bê bết thật nhưng giờ thì khác rồi nhá, ông chủ mới có vẻ rất năng lực, chỉ cần thấy cách ông ta loại trừ đám tham ô, không đủ năng lực trong công ty triệt để, không nương tay là biết rồi đấy. Còn nữa, khoản phúc lợi, bảo hiểm dành cho nhân viên thì khỏi chê.
Ngọc Lan dụ dỗ, lúc trước thì muốn vào công ty của cô thì không đút lót thì cũng phải quen biết, Ngọc Lan là trường hợp may mắn khi vô tình có sự nhầm lẫn tên với một đứa khác nhưng không phủ nhận rằng cô rất có năng lực. Tuy vậy, ở trong công ty này cô luôn bị cô lập vì tính tình thẳng thắn và phong cách làm việc nghiêm túc khác với những người còn lại. Giờ thì đã có cơ hội kéo đứa bạn xấu số của mình vào công ty, sao cô có thể từ bỏ.
-Thì tùy mày đi, tao mệt rồi, đi ngủ cái đã. Hôm qua uống bia nhiều quá, giờ đau đầu. Nghe con bạn dụ khị, Trân Trân cũng để mặc kệ sự lôi kéo này.
-Vậy thì ngủ đi, bye.
-Bye.
Tắt điện thoại, Trân Trân nằm vật ra giường suy nghĩ.
Cả đời cô chẳng làm được gì ra hồn, nếu như Ngọc Lan nói là thật thì cô thử đi làm ở công ty đó, nghe nói phúc lợi tốt vậy thì nếu cô có làm việc đến điên cuồng kiệt sức mà chết chắc sẽ được rất nhiều tiền, vậy thì không lo tuổi già của cha mẹ mình rồi.
Nghĩ đến đây, Trân Trân đột nhiên thấy lòng mình thoải mái hẳn, ba mẹ đã nuôi cô khôn lớn, không lo ăn lo mặc còn cô thì chẳng làm được gì cho ba mẹ, vậy thì coi như dành chút tiền cho cha mẹ cuối đời không phải lo lắng gì, có thể đi đâu mà họ thích. Đứa con này có chết cũng không cảm thấy mình bất hiếu.
-Ba mẹ à, con xin lỗi. Con không thể làm gì cho hai người, chỉ có thể làm được điều này mà thôi.
Cầm tấm hình dơ lên trời, Trân Trân vừa nói vừa khóc. Giọt nước mắt cứ thế mà lăn trên má cô. Giờ đây, cái chết đã không là gì với cô nữa rồi.
-Tại sao mình lại ở cái nơi này?
Đây chính là câu hỏi mà sau khi cô phát hiện mình đang nằm giữa một bãi rác đầy hôi thối. Mùi hôi này khiến toàn thân Trân Trân nổi da gà và muốn ói.
Trên đường trở về nhà ai ai cũng đều giữ khoảng cách với cô, bởi một lẽ cô chẳng khác gì một con nhỏ mới chui từ thùng rác hôi hám ra, nhếch nhác vô cùng cộng thêm đôi mắt sung như quả trứng gà thật khiến người ta liên tưởng đến người ngoài hành tinh. Làm Trân Trân xấu hổ muốn chết, chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống, lúc nãy định leo lên xe taxi để về nhưng bị ông chú lái xe đuổi xuống gì trên người cô hôi hám, vậy cũng tồi tệ quá rồi còn gì.
Tắm đến ba tiếng đồng hồ vậy mà Trân Trân vẫn cảm thấy trên người vẫn còn mùi hôi thật khiến cô khó chịu và tự hỏi bản thân mình đã lầy đến nỗi ngủ trong bãi rác mà không cảm thấy gì hay sao?
Cô thầm nhủ trong lòng sẽ không bao giờ đụng vào một giọt bia nào nữa, mà khoan cô cũng gần chết đến nơi rồi thì cơ hội đâu mà đụng đến nữa.
-Alo, có chuyên gì thế Ngọc Lan?
Ể oải bắt máy, Trân Trân giờ này chỉ muốn ngủ tiếp thôi.
-Tiết Trân Trân!!!! Mày có bị khùng không hả? Chuyện lớn thế mà mày không nói cho tao biết, mày biết từ sáng đến giờ tao gọi cho mày bao nhiêu lần không hả con kia!!!!
Giọng nói oanh vàng của Ngọc Lan vô cùng chói tai khiến Trân Trân tỉnh táo hẳn.
-Mày làm ơn nói nhỏ lại dùm tao cái. Mà sao mày biết chuyện của tao, tao nhớ là chưa có nói cho ai biết mà.
-Sáng nay tao vừa qua công ty mày, tiện thể ghé sang thăm mày luôn vậy mà nghe tin mày bị người ta sa thải là sao hả?
-Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai? Tao đi làm cực như con cờ hó vậy mà cũng bị đuổi. Nói chung là tao đang chán đời đây, công việc không có, bạn trái thì vừa mới đá, còn bị…haiz.
Trân Trân buồn bã nói, còn chuyện cô bị bệnh cô không muốn cho ai biết, cô không thích mọi người lo lắng cho cô. Chết là hết, sao còn phải để người khác vì mình mà lo lắng.
-Mày muốn đến công ty tao làm không? Công ty tao đang tuyển nhân viên mới đây nè sau cuộc thanh lọc nhân viên.
Ngọc Lan nghe thấy sự xui xẻo của cô bạn nên mềm lòng nói.
-Để tao suy nghĩ cái đã.
Trân Trân chán nản nói, giờ cô sắp chết rồi đi làm để làm cái gì nữa cho nó mệt thân.
-Mày còn suy nghĩ gì nữa? Tao sẽ viết hồ sơ cho mày, đảm bảo chất lượng ăn tiền vào được công ty, OK?
-Ok cái đầu máy á, công ty mày dễ vào vậy chắc chắn là hàng dở rồi, lương chắc cũng chẳng nổi xỉa rang tao nữa.
-Ê ê, mày đừng có sỉ nha. Lúc trước đúng là bê bết thật nhưng giờ thì khác rồi nhá, ông chủ mới có vẻ rất năng lực, chỉ cần thấy cách ông ta loại trừ đám tham ô, không đủ năng lực trong công ty triệt để, không nương tay là biết rồi đấy. Còn nữa, khoản phúc lợi, bảo hiểm dành cho nhân viên thì khỏi chê.
Ngọc Lan dụ dỗ, lúc trước thì muốn vào công ty của cô thì không đút lót thì cũng phải quen biết, Ngọc Lan là trường hợp may mắn khi vô tình có sự nhầm lẫn tên với một đứa khác nhưng không phủ nhận rằng cô rất có năng lực. Tuy vậy, ở trong công ty này cô luôn bị cô lập vì tính tình thẳng thắn và phong cách làm việc nghiêm túc khác với những người còn lại. Giờ thì đã có cơ hội kéo đứa bạn xấu số của mình vào công ty, sao cô có thể từ bỏ.
-Thì tùy mày đi, tao mệt rồi, đi ngủ cái đã. Hôm qua uống bia nhiều quá, giờ đau đầu. Nghe con bạn dụ khị, Trân Trân cũng để mặc kệ sự lôi kéo này.
-Vậy thì ngủ đi, bye.
-Bye.
Tắt điện thoại, Trân Trân nằm vật ra giường suy nghĩ.
Cả đời cô chẳng làm được gì ra hồn, nếu như Ngọc Lan nói là thật thì cô thử đi làm ở công ty đó, nghe nói phúc lợi tốt vậy thì nếu cô có làm việc đến điên cuồng kiệt sức mà chết chắc sẽ được rất nhiều tiền, vậy thì không lo tuổi già của cha mẹ mình rồi.
Nghĩ đến đây, Trân Trân đột nhiên thấy lòng mình thoải mái hẳn, ba mẹ đã nuôi cô khôn lớn, không lo ăn lo mặc còn cô thì chẳng làm được gì cho ba mẹ, vậy thì coi như dành chút tiền cho cha mẹ cuối đời không phải lo lắng gì, có thể đi đâu mà họ thích. Đứa con này có chết cũng không cảm thấy mình bất hiếu.
-Ba mẹ à, con xin lỗi. Con không thể làm gì cho hai người, chỉ có thể làm được điều này mà thôi.
Cầm tấm hình dơ lên trời, Trân Trân vừa nói vừa khóc. Giọt nước mắt cứ thế mà lăn trên má cô. Giờ đây, cái chết đã không là gì với cô nữa rồi.
/45
|