Cố Mạc Tu sinh ra được ba năm, Liên Thực mới có tôi. Anh là đứa trẻ đối với ai cũng rất ôn hoà. Cho dù trong lúc Cố Kỳ Ngôn nổi điên muốn đánh anh thì anh cũng sẽ ôn hoà mà nói: “Ba, cơ thể của con là do ba cho, nếu ba cảm thấy đánh con sẽ dễ chịu hơn một chút, vậy ba hãy đánh đi.”
Mỗi khi như thế, Cố Kỳ Ngôn sẽ ngồi xổm xuống rồi khóc rống lên. Ông không thể ra tay được.
Cho dù qua nhiều năm, tính cách của anh tựa hồ một chút cũng không thay đổi.
Cố Mạc Tu so với trước kia càng ôn hoà.
Anh nhìn biểu tình của tôi, thật thánh khiết, tràn ngập sự từ bi.
Tôi nhìn về phía anh hét to: “Không cho anh nhìn tôi như vậy.”
Anh lập tức liền cau mày: “Tiểu Lạc.”
Tôi lại nhìn anh, hét lên điên cuồng: “Không được gọi tôi như vậy. Không được! Không được!”
Anh lấy một tay kéo tôi vào trong lòng: “Tiểu Lạc!”
Ở trong lòng anh, tôi khóc, không còn biết trời đất gì nữa.
Thật lâu sau đó, tôi mới đẩy anh ra: “Tôi phải đi về.”
Anh lo lắng nhìn vết thương trên người tôi, nói: “Tiểu Lạc, em bị thương rồi!”
Tôi hít mũi, nói với giọng điệu bất cần: “Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ đó, đã sớm trở thành thói quen của tôi rồi.”
Vẻ mặt của anh càng thêm lo lắng: “Em thường xuyên bị thương sao?”
“Chuyện này mắc mớ gì đến anh.”
Anh đứng lên, ôm tôi vào lòng, tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai tôi: “Tiểu Lạc, em như vậy là vì giận anh sao?”
Tôi cảm thấy rất muốn cười to.
“Vì cái gì tôi phải tức giận với anh?”
Chính xác, tôi không giận anh. Tôi, hận anh.
Đầu tiên hận anh lúc trước buông tay tôi, sau đó hận anh đã quên đi lời hứa của mình.
Anh đã từng nói qua, sự chia lìa này chỉ là tạm thời thôi.
Thế nhưng, cuộc chia ly này có thật sự ngắn không? Là 12 năm.
Bây giờ, cái gì cũng đã thay đổi.
Kỳ vọng qua từng năm tháng chờ đợi của tôi không một tiếng động nát rữa.
…
Tôi đã không còn cánh.
Mà Cố Mạc Tu lại càng thuần khiết giống như một vị thiên sứ.
Tôi nói: “Anh mau buông. Tôi phải đi về.”
Anh cố chấp không buông ra: “Theo anh về nhà đi.”
Tôi lại cảm thấy buồn cười: “Về nhà? Cố Mạc Tu, anh nghĩ chúng ta còn là người thân sao? Từ lúc anh quên đi lời hứa năm xưa, chúng ta chính là những người xa lạ.”
Anh vùi đầu vào cổ tôi, mái tóc mềm mại chạm vào làn da tôi, hơi ngưa ngứa mà lại thật ấm áp: “Tiểu Lạc, theo anh về nhà đi.”
Nhà của Cố Mạc Tu, thì ra chỉ là căn phòng nhỏ anh thuê một mình. Không lớn không nhỏ, nhưng đều vô cùng sạch sẽ. Ga trải giường trắng noãn, bức màn trắng noãn, áo ngủ… Cái gì cũng màu trắng noãn, giống như con người anh.
Anh chuẩn bị nước ấm thật tốt để tôi tắm rửa một chút.
Nửa giờ sau, tôi đã mặc xong áo sơ mi cùng quần của anh.
Quần áo của Cố Mạc Tu có mùi thật thơm, hương vị hỗn hợp của thái dương cùng mùi hoa nhàn nhạt.
Anh ngồi trên sàn nhà, cẩn thận thay tôi băng bó miệng vết thương. Vẻ mặt chuyên chú giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh tại quán bar. Lông mi dài hơi chớp đằng sau cặp kính mắt trong suốt, tựa như một con bướm khẽ lay động.
“Vì sao lại đánh nhau với người khác?” Anh hỏi tôi.
“Rất bình thường, không có lý do gì hết?”
Mặt anh nhăn lại, nhíu mày: “Tiểu Lạc, trước kia em không phải là người như thế!”
Tôi cười châm chọc: “Hiện giờ thấy tôi như thế nào?”
Tôi mang tâm tình của anh ra bỡn cợt. Thế nhưng, anh lại nghiêm túc hồi tưởng lại. Mặt mày sáng sủa, bộ dáng rất được.
“Trước kia Tiểu Lạc nói chuyện rất dịu dàng, không thích đánh nhau. Trước kia Tiểu Lạc là một bé ngoan.” Anh thật sự nói cho tôi nghe.
Tôi bi ai nhìn anh: “Cố Mạc Tu, nhiều năm như vậy, vì sao anh không tới tìm tôi?”
Anh ngẩn người: “Thật sự xin lỗi!”
Tôi nói: “Tôi không cần lời xin lỗi, tôi muốn một lời giải thích.”
Anh không nói câu nào.
Tôi cười: “Anh nói không nên lời phải không? Có muốn tôi thay anh giải thích không?”
Anh lắc đầu, bắt lấy cổ tay tôi.
Thật ấm, quả thật rất ấm. Ngón tay trắng nõn thon dài thật đẹp mắt.
Anh nói: “Tiểu Lạc, anh chưa từng quên đi lời hẹn với em.”
“Vậy anh cho tôi một lời giải thích đi.”
“Năm ấy, sau khi mẹ mang em rời đi, anh và cha cũng rất nhanh chuyển đi. Ba công tác trong thành phố gặp phải phiền toái rất lớn. Sau đó, ông phải dùng khá nhiều thời gian, tiền tài thành lập một công ty nhỏ. Khi đó anh không thể rời bỏ ông. Em có biết, Tiểu Lạc, sự thật tinh thần của ba chúng ta cực kỳ yếu ớt. Chắc em không thể nhận ra.”
Mặc kệ thế nào, Cố Mạc Tu đã quên đi lời thề của mình. Việc này là không thể chối cãi.
Tôi nhìn về phía cửa sổ, trời mưa càng lớn.
Thở dài, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tôi cuốn mình trên giường, buồn bực nói: “Tôi đi ngủ.”
Anh cũng không nói nữa, thay cho tôi một chiếc chăn thật ấm, rồi nằm ngủ trên sàn nhà.
Thì ra Cố Mạc Tu không chỉ trở nên thật ôn hoà, còn rất lạnh lùng.
Anh rất được, hoàn toàn thừa kế hết ưu điểm của Liên Thực. Mà tôi, tưởng chừng càng ngày càng giống Cố Kỳ Ngôn. Tướng mạo của con gái, thật sự là một hiện tượng kỳ diệu.
Ban đêm, tiếng mưa rơi dần dần nhỏ.
Tôi mơ thấy Cố Mạc Tu. Anh mặc áo sơmi trắng noãn, phía sau có một đôi cánh thiên sứ đang dang rộng.
Anh nói: “Tiểu Lạc, anh trai vĩnh viễn ở bên cạnh em. Đấy là lời thề anh dành cho em.”
Ngày tiếp theo khi tỉnh lại, anh đã không còn ở trong phòng.
Xốc màn lên, bên ngoài là ánh mặt trời rực rỡ của buổi sáng, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất phiền toái.
Tôi chán ghét ánh mặt trời, chán ghét hết thảy chuyện gì có liên quan đến thứ ánh sáng chói mắt kia.
Anh đi đến, đeo tạp dề trên người, trên mặt phơi bày ý cười, ôn hoà nói: “Ngốc ngốc, đứng lên thôi! Điểm tâm làm xong rồi, nhanh ra rửa mặt chải đầu rồi lại đây ăn.”
Tôi hơi hoảng loạn, thiếu chút nữa liền buột miệng nói ra: “Anh trai!”
Đối diện với anh, tôi gọi không được, trong cổ họng tựa như có một khúc cây mắc vào thật khó chịu.
Cơm nước xong, Cố mạc Tu nói muốn đưa tôi trở về.
Tôi cự tuyệt anh.
Tôi không muốn anh thấy được cuộc sống hiện tại của mình. Lần đầu tiên đối với chỗ ở đó, tôi cảm thấy không yên, thật không thoải mái.
Anh cũng không miễn cưỡng nhiều. Chỉ là muốn tôi đáp ứng một điều kiện nhỏ của anh, để anh đưa tôi ra nhà ga.
Dọc theo đường đi, chúng tôi cũng không nói gì nhiều.
Chia lìa trong một thời gian dài như vậy, làm chúng tôi từ thân mật khăng khít trở nên thật xa lạ.
Ánh mặt trời bỏng rát, chiếu vào làn da, có cảm giác nóng rực đến mức đau đớn.
Xe rất nhanh tới. Bỗng anh cầm lấy tay tôi.
“Tiểu Lạc, gọi anh một tiếng ‘Anh trai’ đi.”
Tôi mở miệng, thế nhưng không phát ra nổi âm thanh.
Tôi biết chuyện xảy ra mấy năm nay hoàn toàn không thể trách cứ mình anh. Chỉ là trong lòng tôi có một chút vướng mắc. Cảm giác bị vứt bỏ thật rối rắm.
Anh mất mát, cười cười: “Coi như hết. Mọi chuyện từ từ sẽ đến. Anh có thể giải thích.”
Khoảnh khắc xe khởi động, anh đứng phía trời xanh, mang theo ý cười, vẫy tay về phía tôi. “Ngày mai gặp lại.” Anh nói.
Về đến nhà, Liên Thực đã trở về.
Bà mặc bộ sườn xám màu trắng, tao nhã ngồi trên ghế sa-lon. Thân hình thon thả, không vì một chút thời gian năm tháng mà già đi. Mái tóc vẫn như xưa giống con hắc xà bám sau đầu.
Thấy tôi trở về, bà đem điều khiển cầm trên tay đặt xuống, không hỏi tôi lấy một tiếng, liền xoay người lên lầu.
Tôi chán ghét Liên Thực.
Tôi nói: “Tôi vừa gặp Cố Mạc Tu.”
Thân thể bà có một chút cứng ngắc, đứng lặng trên cầu thang không tiếp tục bước nữa.
Tôi còn nói: “Cố Kỳ Ngôn đến thành phố này. Bây giờ ông ta có rất nhiều tiền. Bà có muốn một lần nữa đi dụ dỗ ông ta không? Nghe nói ông ta vẫn chưa kết hôn.”
Bà không nói gì, xoay người đi xuống lầu, hướng về phía tôi. Một cái tát vang dội.
Sau 8 năm, tôi lại bắt gặp được hình ảnh một Liên Thực đầy thất thố. Bộ dáng của bà có vẻ yếu đuối tựa như một đứa trẻ mới sinh.
Tôi thật vui vẻ.
Bà cảm thấy một bạt tai cũng không thể lấp đầy cái khe hổng đó, cầm lấy cái đèn trên bàn đập về phía tôi.
Tôi không có ý muốn trốn tránh, tùy ý để vết máu uốn lượn trên trán, chảy xuống.
Liên Thực nói: “Liên Lạc, mày đúng là đứa quái thai.”
Tôi cười cười, không để ý tới bà ta, đi vào gian phòng của mình.
Trước gương, con người kia, sắc mặt tái nhợt, máu trên trán uốn lượn thành một đường cong dài nhỏ, xấu xí giống một con giun.
Tùy tiện cầm khăn mặt lau lung tung, tôi đi về phía giường nằm xuống.
Đầu óc rối loạn. Rốt cuộc tôi lại hưng phấn lên.
Cố Mạc Tu trở lại. Đây là chuyện thật không thể quên đi.
Tôi hung phấn như được tiêm thuốc K, cầm lấy chiếc đàn guitar lăn lóc trên mặt đất, dùng hết sức chạy nhanh nhất, rầm rầm đi xuống dưới lầu.
…
Gối đầu xuống dưới, đè nặng vào ảnh chụp chung của tôi cùng Cố Mạc Tu.
Đó là ảnh tôi mang về từ đống rác.
Thì ra đến phút cuối cùng, tôi vẫn không thể buông tha được để quên đi anh.
Ảnh chụp toàn thân anh, nụ cười sạch sẽ nhu hòa, đứng bên cạnh tôi, trên mặt rạng rỡ, giống như vẻ đẹp của cả thế giới này.
Mỗi khi như thế, Cố Kỳ Ngôn sẽ ngồi xổm xuống rồi khóc rống lên. Ông không thể ra tay được.
Cho dù qua nhiều năm, tính cách của anh tựa hồ một chút cũng không thay đổi.
Cố Mạc Tu so với trước kia càng ôn hoà.
Anh nhìn biểu tình của tôi, thật thánh khiết, tràn ngập sự từ bi.
Tôi nhìn về phía anh hét to: “Không cho anh nhìn tôi như vậy.”
Anh lập tức liền cau mày: “Tiểu Lạc.”
Tôi lại nhìn anh, hét lên điên cuồng: “Không được gọi tôi như vậy. Không được! Không được!”
Anh lấy một tay kéo tôi vào trong lòng: “Tiểu Lạc!”
Ở trong lòng anh, tôi khóc, không còn biết trời đất gì nữa.
Thật lâu sau đó, tôi mới đẩy anh ra: “Tôi phải đi về.”
Anh lo lắng nhìn vết thương trên người tôi, nói: “Tiểu Lạc, em bị thương rồi!”
Tôi hít mũi, nói với giọng điệu bất cần: “Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ đó, đã sớm trở thành thói quen của tôi rồi.”
Vẻ mặt của anh càng thêm lo lắng: “Em thường xuyên bị thương sao?”
“Chuyện này mắc mớ gì đến anh.”
Anh đứng lên, ôm tôi vào lòng, tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai tôi: “Tiểu Lạc, em như vậy là vì giận anh sao?”
Tôi cảm thấy rất muốn cười to.
“Vì cái gì tôi phải tức giận với anh?”
Chính xác, tôi không giận anh. Tôi, hận anh.
Đầu tiên hận anh lúc trước buông tay tôi, sau đó hận anh đã quên đi lời hứa của mình.
Anh đã từng nói qua, sự chia lìa này chỉ là tạm thời thôi.
Thế nhưng, cuộc chia ly này có thật sự ngắn không? Là 12 năm.
Bây giờ, cái gì cũng đã thay đổi.
Kỳ vọng qua từng năm tháng chờ đợi của tôi không một tiếng động nát rữa.
…
Tôi đã không còn cánh.
Mà Cố Mạc Tu lại càng thuần khiết giống như một vị thiên sứ.
Tôi nói: “Anh mau buông. Tôi phải đi về.”
Anh cố chấp không buông ra: “Theo anh về nhà đi.”
Tôi lại cảm thấy buồn cười: “Về nhà? Cố Mạc Tu, anh nghĩ chúng ta còn là người thân sao? Từ lúc anh quên đi lời hứa năm xưa, chúng ta chính là những người xa lạ.”
Anh vùi đầu vào cổ tôi, mái tóc mềm mại chạm vào làn da tôi, hơi ngưa ngứa mà lại thật ấm áp: “Tiểu Lạc, theo anh về nhà đi.”
Nhà của Cố Mạc Tu, thì ra chỉ là căn phòng nhỏ anh thuê một mình. Không lớn không nhỏ, nhưng đều vô cùng sạch sẽ. Ga trải giường trắng noãn, bức màn trắng noãn, áo ngủ… Cái gì cũng màu trắng noãn, giống như con người anh.
Anh chuẩn bị nước ấm thật tốt để tôi tắm rửa một chút.
Nửa giờ sau, tôi đã mặc xong áo sơ mi cùng quần của anh.
Quần áo của Cố Mạc Tu có mùi thật thơm, hương vị hỗn hợp của thái dương cùng mùi hoa nhàn nhạt.
Anh ngồi trên sàn nhà, cẩn thận thay tôi băng bó miệng vết thương. Vẻ mặt chuyên chú giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh tại quán bar. Lông mi dài hơi chớp đằng sau cặp kính mắt trong suốt, tựa như một con bướm khẽ lay động.
“Vì sao lại đánh nhau với người khác?” Anh hỏi tôi.
“Rất bình thường, không có lý do gì hết?”
Mặt anh nhăn lại, nhíu mày: “Tiểu Lạc, trước kia em không phải là người như thế!”
Tôi cười châm chọc: “Hiện giờ thấy tôi như thế nào?”
Tôi mang tâm tình của anh ra bỡn cợt. Thế nhưng, anh lại nghiêm túc hồi tưởng lại. Mặt mày sáng sủa, bộ dáng rất được.
“Trước kia Tiểu Lạc nói chuyện rất dịu dàng, không thích đánh nhau. Trước kia Tiểu Lạc là một bé ngoan.” Anh thật sự nói cho tôi nghe.
Tôi bi ai nhìn anh: “Cố Mạc Tu, nhiều năm như vậy, vì sao anh không tới tìm tôi?”
Anh ngẩn người: “Thật sự xin lỗi!”
Tôi nói: “Tôi không cần lời xin lỗi, tôi muốn một lời giải thích.”
Anh không nói câu nào.
Tôi cười: “Anh nói không nên lời phải không? Có muốn tôi thay anh giải thích không?”
Anh lắc đầu, bắt lấy cổ tay tôi.
Thật ấm, quả thật rất ấm. Ngón tay trắng nõn thon dài thật đẹp mắt.
Anh nói: “Tiểu Lạc, anh chưa từng quên đi lời hẹn với em.”
“Vậy anh cho tôi một lời giải thích đi.”
“Năm ấy, sau khi mẹ mang em rời đi, anh và cha cũng rất nhanh chuyển đi. Ba công tác trong thành phố gặp phải phiền toái rất lớn. Sau đó, ông phải dùng khá nhiều thời gian, tiền tài thành lập một công ty nhỏ. Khi đó anh không thể rời bỏ ông. Em có biết, Tiểu Lạc, sự thật tinh thần của ba chúng ta cực kỳ yếu ớt. Chắc em không thể nhận ra.”
Mặc kệ thế nào, Cố Mạc Tu đã quên đi lời thề của mình. Việc này là không thể chối cãi.
Tôi nhìn về phía cửa sổ, trời mưa càng lớn.
Thở dài, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tôi cuốn mình trên giường, buồn bực nói: “Tôi đi ngủ.”
Anh cũng không nói nữa, thay cho tôi một chiếc chăn thật ấm, rồi nằm ngủ trên sàn nhà.
Thì ra Cố Mạc Tu không chỉ trở nên thật ôn hoà, còn rất lạnh lùng.
Anh rất được, hoàn toàn thừa kế hết ưu điểm của Liên Thực. Mà tôi, tưởng chừng càng ngày càng giống Cố Kỳ Ngôn. Tướng mạo của con gái, thật sự là một hiện tượng kỳ diệu.
Ban đêm, tiếng mưa rơi dần dần nhỏ.
Tôi mơ thấy Cố Mạc Tu. Anh mặc áo sơmi trắng noãn, phía sau có một đôi cánh thiên sứ đang dang rộng.
Anh nói: “Tiểu Lạc, anh trai vĩnh viễn ở bên cạnh em. Đấy là lời thề anh dành cho em.”
Ngày tiếp theo khi tỉnh lại, anh đã không còn ở trong phòng.
Xốc màn lên, bên ngoài là ánh mặt trời rực rỡ của buổi sáng, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất phiền toái.
Tôi chán ghét ánh mặt trời, chán ghét hết thảy chuyện gì có liên quan đến thứ ánh sáng chói mắt kia.
Anh đi đến, đeo tạp dề trên người, trên mặt phơi bày ý cười, ôn hoà nói: “Ngốc ngốc, đứng lên thôi! Điểm tâm làm xong rồi, nhanh ra rửa mặt chải đầu rồi lại đây ăn.”
Tôi hơi hoảng loạn, thiếu chút nữa liền buột miệng nói ra: “Anh trai!”
Đối diện với anh, tôi gọi không được, trong cổ họng tựa như có một khúc cây mắc vào thật khó chịu.
Cơm nước xong, Cố mạc Tu nói muốn đưa tôi trở về.
Tôi cự tuyệt anh.
Tôi không muốn anh thấy được cuộc sống hiện tại của mình. Lần đầu tiên đối với chỗ ở đó, tôi cảm thấy không yên, thật không thoải mái.
Anh cũng không miễn cưỡng nhiều. Chỉ là muốn tôi đáp ứng một điều kiện nhỏ của anh, để anh đưa tôi ra nhà ga.
Dọc theo đường đi, chúng tôi cũng không nói gì nhiều.
Chia lìa trong một thời gian dài như vậy, làm chúng tôi từ thân mật khăng khít trở nên thật xa lạ.
Ánh mặt trời bỏng rát, chiếu vào làn da, có cảm giác nóng rực đến mức đau đớn.
Xe rất nhanh tới. Bỗng anh cầm lấy tay tôi.
“Tiểu Lạc, gọi anh một tiếng ‘Anh trai’ đi.”
Tôi mở miệng, thế nhưng không phát ra nổi âm thanh.
Tôi biết chuyện xảy ra mấy năm nay hoàn toàn không thể trách cứ mình anh. Chỉ là trong lòng tôi có một chút vướng mắc. Cảm giác bị vứt bỏ thật rối rắm.
Anh mất mát, cười cười: “Coi như hết. Mọi chuyện từ từ sẽ đến. Anh có thể giải thích.”
Khoảnh khắc xe khởi động, anh đứng phía trời xanh, mang theo ý cười, vẫy tay về phía tôi. “Ngày mai gặp lại.” Anh nói.
Về đến nhà, Liên Thực đã trở về.
Bà mặc bộ sườn xám màu trắng, tao nhã ngồi trên ghế sa-lon. Thân hình thon thả, không vì một chút thời gian năm tháng mà già đi. Mái tóc vẫn như xưa giống con hắc xà bám sau đầu.
Thấy tôi trở về, bà đem điều khiển cầm trên tay đặt xuống, không hỏi tôi lấy một tiếng, liền xoay người lên lầu.
Tôi chán ghét Liên Thực.
Tôi nói: “Tôi vừa gặp Cố Mạc Tu.”
Thân thể bà có một chút cứng ngắc, đứng lặng trên cầu thang không tiếp tục bước nữa.
Tôi còn nói: “Cố Kỳ Ngôn đến thành phố này. Bây giờ ông ta có rất nhiều tiền. Bà có muốn một lần nữa đi dụ dỗ ông ta không? Nghe nói ông ta vẫn chưa kết hôn.”
Bà không nói gì, xoay người đi xuống lầu, hướng về phía tôi. Một cái tát vang dội.
Sau 8 năm, tôi lại bắt gặp được hình ảnh một Liên Thực đầy thất thố. Bộ dáng của bà có vẻ yếu đuối tựa như một đứa trẻ mới sinh.
Tôi thật vui vẻ.
Bà cảm thấy một bạt tai cũng không thể lấp đầy cái khe hổng đó, cầm lấy cái đèn trên bàn đập về phía tôi.
Tôi không có ý muốn trốn tránh, tùy ý để vết máu uốn lượn trên trán, chảy xuống.
Liên Thực nói: “Liên Lạc, mày đúng là đứa quái thai.”
Tôi cười cười, không để ý tới bà ta, đi vào gian phòng của mình.
Trước gương, con người kia, sắc mặt tái nhợt, máu trên trán uốn lượn thành một đường cong dài nhỏ, xấu xí giống một con giun.
Tùy tiện cầm khăn mặt lau lung tung, tôi đi về phía giường nằm xuống.
Đầu óc rối loạn. Rốt cuộc tôi lại hưng phấn lên.
Cố Mạc Tu trở lại. Đây là chuyện thật không thể quên đi.
Tôi hung phấn như được tiêm thuốc K, cầm lấy chiếc đàn guitar lăn lóc trên mặt đất, dùng hết sức chạy nhanh nhất, rầm rầm đi xuống dưới lầu.
…
Gối đầu xuống dưới, đè nặng vào ảnh chụp chung của tôi cùng Cố Mạc Tu.
Đó là ảnh tôi mang về từ đống rác.
Thì ra đến phút cuối cùng, tôi vẫn không thể buông tha được để quên đi anh.
Ảnh chụp toàn thân anh, nụ cười sạch sẽ nhu hòa, đứng bên cạnh tôi, trên mặt rạng rỡ, giống như vẻ đẹp của cả thế giới này.
/44
|