Không khí ở thành phố S vĩnh viễn giống như miếng thịt bị hư thối, vị ẩm ướt tản ra mùi tanh tưởi.
Liên Thực không ở nhà. Bà ta ăn vận lễ phục gợi cảm hoa lệ đi tham gia tiệc tối của giới thượng lưu.
Bây giờ chúng tôi ở trong một căn phòng thật rộng rãi, trang hoàng vô cùng hoa lệ. Liên Thực rất phù hợp với khí chất của phòng ở loại này.
Đối với bà ta, tôi đã bất lực, tôi chỉ biết ngậm miệng và yên lặng, nhìn người đàn bà đó mặc áo khoác dơ bẩn của một người đàn ông xa lạ bước vào phòng, thì tôi liền cảm thấy chính mình đã bị hoàn cảnh này cô lập.
Con Vịt gọi điện thoại đến. Anh ta nói: “Hoa sen nhỏ, hiện tại bà lập tức đếnCasablancađi. Mang theo cả đàn guitar.”
Tôi lười biếng nằm trên sàn nhà, trong miệng ngậm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, rồi thở ra.
“Có việc gì vậy?”
“Không có chuyện gì, Copy – tên kia có mấy cái thẻ, vài người chúng ta liền qua đó chơi đùa.”
Tôi nói: “Tốt! Chờ một chút tôi tới liền.”
Tôi dùng tốc độ cực nhanh mặc quần áo, đeo đàn guitar trên lưng, rồi xông ra ngoài.
Bên ngoài đang mưa. Mưa thật điên cuồng, rất giống tôi hiện tại.
Tôi rời xa Cố Mạc Tu đã được 12 năm.
12 năm, anh ruồng bỏ tôi, đem tôi quăng cho Liên Thực.
Tôi vẫn tưởng rằng Liên Thực sẽ tái hôn, nhưng bà ta lại không làm thế.
Bà không ngừng đổi đàn ông, chia đều mỗi tháng một người rất đúng chu kỳ. Giống như kinh nguyệt của phụ nữ, đúng giờ, và dơ bẩn.
Năm đó, lúc mới rời khỏi Cố gia, chúng tôi từng bần cùng trong một đoạn thời gian.
Nhưng Liên Thực là một người phụ nữ tao nhã và mỹ lệ, bà ta biết lợi dụng những ưu điểm của bản thân để mình có một cuộc sống thoải mái hơn.
Rất nhanh, trong 12 năm, chúng tôi đổi đến tám căn phòng. Mỗi lần đều so với lúc trước đoàng hoàng hơn.
Tôi biết bà đã lên giường cùng với rất nhiều đàn ông, bán đứng thân thể để có được như ngày hôm nay.
Tôi mặc kệ điều đó. Tôi sống ở đấy hết sức thoải mái.
Liên Thực rất ít trông nom tôi. Mặc kệ tôi làm cái gì, bà đều coi như không thấy. Cho nên tôi làm càn chơi một ít nhạc, sa đọa trong cuộc sống hỗn loạn, cũng không hề bận tâm đến bất kỳ thứ gì.
Tính tình của bà ta trời sinh đạm mạc, rất ít khi sinh ra cảm xúc với cái gì. Tôi cho rằng điểm ấy chính là biểu hiện cho lý trí của bà.
Phụ nữ lạnh lùng là cường đại.
Sự cường đại của Liên Thực vượt xa so với tưởng tượng của tôi. Thành lũy của bà ta thoạt nhìn tưởng chừng không thể phá vỡ, nhưng nếu tinh tế để mắt đến, ở đó có một cái khe khá lớn.
Cố Kỳ Ngôn, chính là nhược điểm của bà ta.
Đến tám tuổi, nhà trường để chúng tôi viết sơ yếu lý lịch. Tôi hỏi bà: “Mẹ, ba tên là Cố Kỳ Ngôn phải không?”
Lúc ấy bà ta đang ở cùng một người đàn ông mới quen. Trên mặt lộ ra sự tươi cười tôi chưa từng thấy qua. Tôi nghĩ, khẳng định Cố Kỳ Ngôn cũng chưa thấy qua. Bởi vì ông ta có sở thích sạch sẽ, ngay cả tôi nhìn đều đã cảm thấy kinh tởm, ông ta mà nhìn, khẳng định sẽ nôn mửa.
Liên Thực nghe thấy cái tên này, chưa nói quá hai câu đã đem tôi đuổi ra khỏi cửa.
Bà ta nói: “Từ hôm nay trở đi, nếu còn ở trước mặt tao nói đến cái tên này, mày liền cút khỏi đây.”
Lần đó, tôi thuê phòng trọ bên ngoài ở đến rạng sáng.
Tối như mực, nhìn không thấy bất kỳ ánh sáng gì. Tôi cuốn lui vào trong góc, nghĩ tới Cố Mạc Tu.
Anh đã từng dùng ngữ điệu mềm mại nói với tôi: “Tiểu Lạc, anh trai vĩnh viễn ở bên cạnh em. Đấy là lời thề anh dành cho em.”
Tôi rất hận anh.
Cho nên, tôi đợi anh đến 5 năm sau, rốt cuộc cũng buông tha giấc mộng: Một ngày nào đó, anh sẽ tới đón tôi.
Tôi đem hết thảy ảnh chụp có mặt anh quăng vào thùng rác, nguyền rủa: “Cố Mạc Tu, anh đi qặp quỷ đi!”
Casablancalà quán bar nổi tiếng trong thành phốS. Rấtnhiều thanh niên thích âm nhạc tới nơi này, uống rượu, ca hát, kết bạn.
Tôi cũng rất thích nơi đây, không chỉ bởi nó có không khí âm nhạc nồng hậu. Màu sắc ánh đèn làm tôi si mê, ánh màu lam sâu kín, quỷ mị mà im lặng.
Ba người bạn xấu.
Con Vịt nói: “Ai da, Tiểu Lạc, toàn thân bà sao lại ướt đẫm vậy, bước ra khỏi cửa cũng không bật ô.”
Tôi dùng đàn guitar gõ lên đầu anh ta một cái: “Đã nói rất nhiều lần, đừng kêu người ta là Tiểu Lạc.”
Tiểu Lạc – cái tên này chỉ có thể thuộc về Cố Mạc Tu.
Anh ta bĩu môi, khinh thường quay đầu: “Bà đem cái tên này giữ lại cho ai? Ai cũng không được gọi.”
Tôi trừng mắt, không trả lời.
Mấy người bắt đầu đứng lên, phần lớn đều xoay chuyển xung quanh âm nhạc.
Copy nói: “Cùng lên đài làm một bản nào. Tôi đây đúng lúc đang có hứng muốn chơi.”
Tôi bĩu môi: “Tôi không ý kiến!”
Biểu diễn trên đài. Tiết tấu của kim loại bắt đầu khởi động, kịch liệt tăng giảm.
Khách bên dưới cảm xúc cũng rất hưng phấn. Tôi không thích âm nhạc. Đối với mình, đây chỉ là phương thức phát tiết cảm xúc tốt nhất. Bọn Quang Đầu đều nói tôi sinh ra thật là một sự sai lầm. Một người con gái mà có thể đem thứ kim loại nặng phiêu đến tình trạng này thì không biết là tốt hay xấu.
Tôi luôn cười mà không nói.
Một khúc đã kết thúc.
Dưới khán đài tuôn ra những tiếng la kịch liệt, tiếng hỗn loạn, tiếng huýt sáo ngả ngớn.
Con Vịt ôm Bối Tư ngồi bên cạnh tôi, lau lau mồ hôi rồi cười lên sảng khoái: “Thật thống khoái, đã lâu không đùa như vậy.”
Tôi nhìn anh ta, liếc một cái, chán ghét nói: “Con Vịt, diện mạo của ông không phù hợp với loại tươi cười hào sảng này.”
“Tôi đây nên cười như thế nào?”
“Hẳn là phải cười như vầy!” Quang Đầu học theo nữ tử cổ đại, nhếch lên lan hoa chỉ, che miệng cười khẽ: “Hắc hắc hắc hắc …”
Mấy người khác làm bộ dạng nôn mửa.
Bồi bàn đi tới, cầm từng ly rượu rót đầy.
“Rust Nail.”
“B-52.”
“Tôi muốn một ly ‘Huyết tinh mã lệ’ với nước KelaMo.” Tôi nói với bồi bàn.
Copy cười tôi: “Vẫn không thay đổi khẩu vị à, lần nào cũng phải dùng loại này.”
Tôi cười mà không nói.
Tôi thích sự độc đáo của nó, vẻ ngoài nóng cay cùng sự nồng nàn, hương vị thật khiêu khích. Còn bởi cái tên của nó: Huyết tinh mã lệ.
“Ồ! Nhìn kìa các anh em. Có người đọc sách tại quán bar. Tám phần là cái loại 11 hào.”
Quang Đầu chỉ vào một góc trong quán bar.
Tôi hướng về phía đó, nhìn theo.
Một bóng dáng thoạt nhìn thật văn nhã, nam sinh diện mạo thanh tú đang ngồi ở chỗ kia. Cơ thể sạch sẽ, đường cong thật nhu hòa. Anh ta đang tập trung tinh thần đọc một cuốn sách rất dày. Bên cạnh bàn đặt một ly nước trong.
“Người anh em kia, thật là có bản lĩnh.” Copy nhịn không được cũng nở nụ cười.
Tôi sinh ra tò mò với người đó. Tôi nói: “Tướng mạo thật tốt.”
“Sao vậy, bà có hứng thú à?” Con Vịt có vẻ khẩn trương.
Tôi gật gật đầu: “ Tối thiểu không giống con gái. Điểm ấy tốt hơn ông!”
Anh ta ôm ngực làm bộ dáng tan nát cõi lòng: “Hoa sen nhỏ, bà thật có khiếu làm lòng tôi bị thương tổn.”
Tôi liếc mắt, đi về phía nam sinh kia.
“Bà đi đâu vậy?”
“Các ngươi chờ xem bổn tiểu thư chinh phục anh ta như thế nào đi.”
Còn chưa đi hết hai bước, liền nghe thấy âm thanh vỡ nát của bình rượu phía sau lưng.
Trong lòng căng thẳng, quay đầu, quả nhiên là có người đến gây sự.
Đầu Copy bị người ta đánh, tạo thành một vết thương lớn, máu tươi khoái hoạt tuôn ra ào ào.
Ước chừng có mấy chục người vây quanh chúng tôi. Tôi nhận thức được người đi đầu kia. Hắn là bạn trai Lâm Tiểu Nhã.
Cười lạnh.
Thật sự là một đứa con gái đã ngu xuẩn lại bạc nhược. Về điểm ấy, Liên Thực thật sự thông minh hơn nhiều.
Nhưng mà, khinh bỉ vẫn là khinh bỉ. Con Vịt, ba người bọn họ vẫn bị đánh thật thảm hại. Cánh tay tôi cũng bị một tên côn đồ dùng bình rượu cắt qua. Quán bar thấy có người náo loạn, lập tức báo cảnh sát. Đám người kia rất nhanh đã chạy thoát.
Copy bị thương nặng nhất, tôi lấy tiền trong người cho bọn họ đưa anh ta tới bệnh viện, còn lại một mình trong mưa chậm rãi đi về.
Đi đến bên cạnh cái thùng rác thì cánh tay thật sự đau không thể chịu được, đầu như đang chảy máu, mê muội đứng lên. Cuối cùng, đành đơn giản dựa vào thùng rác bên cạnh, nhìn ngắm bầu trời đêm đen kịt sâu kín. Thân mình tôi chính là một thứ rác rưởi. Cho nên, tôi không ngại cùng rác rưởi ở chung một buổi tối.
Huống chi 5 năm trước, tôi đem ảnh của Cố Mạc Tu biến thành rác rưởi ném vào thùng rác.
Cố Mạc Tu.
Chỉ có điều, mỗi khi nhớ đến cái tên này, liền cảm thấy bản thân có chút kiên cường, trở nên rất kiên cường.
“Tiểu Lạc phải không?” Giọng con trai mềm mại, hỗn loạn không xác định.
Âm thanh này, đã từng vang lên trong giấc mộng vô số lần, là giọng nói của Cố Mạc Tu.
Tôi ngẩng đầu.
Anh chống một tay, cầm chiếc ô màu lam đứng trong màn mưa, áo sơ mi trắng sạch sẽ, góc áo hơi hơi bị nước mưa bắn vào. Đầu của anh y như lúc xưa, kiểu tóc không dài không ngắn, thoạt nhìn thật mềm mại. Khuôn mặt anh vẫn trắng như vậy, gầy yếu như tờ giấy. Không có chút thay đổi gì, trừ bỏ vóc dáng cao lớn hơn rất nhiều, trên mặt có thêm cặp kính mắt mà thôi.
Nhìn thấy anh, vì sao lại khóc.
Thời điểm tôi nghèo túng dơ bẩn nhất, lại bị Cố Mạc Tu thấy.
Vừa rồi tôi còn định đi tìm anh. Đi tìm anh trai của tôi.
Hèn mọn, bi thương, oán hận. Cảm xúc sở hữu trong tôi đột nhiên bừng lên.
Tôi dựa vào thùng rác, đứng lên mà gào khóc.
Tôi chưa từng thất thố như vậy, tôi luôn cố gắng duy trì một bộ mặt hoàn hảo nhất. Thế nhưng, trước mặt Cố Mạc Tu, tôi lại khóc rối tinh rối mù.
Anh thấy tôi khóc, vội vàng chạy đến bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống.
Hương vị nhàn nhạt trên người anh nhẹ nhàng thoát ra, mãnh liệt kích thích thần kinh cùng khứu giác của tôi.
Vẻ mặt của anh đầy lo lắng.
“Tiểu Lạc, thật là em sao?”
Tôi không nói lời nào, cứ như vậy nhìn anh, giống như xem thế nào cũng không đủ.
Anh nói: “Anh là anh trai em. Em là Tiểu Lạc, đúng không?”
Tôi vẫn không nói lời nào. Tầm mắt bị mưa làm cho mơ hồ.
Tôi cảm thấy, chân tướng của Cố Mạc Tu là một thiên sứ thuần khiết.
Tôi thật muốn nói anh: “Cố Mạc Tu, phía sau lưng anh có một đôi cánh trắng noãn đang mở ra, anh có biết hay không?”
——————————
Note:
Bối Tư: một loại nhạc cụ gần giống đàn ghi-ta
Con Vịt: cách nói ám chỉ trai bao. Con Vịt có khuôn mặt đẹp như con gái nên bị bạn bè nói đểu
Liên Thực không ở nhà. Bà ta ăn vận lễ phục gợi cảm hoa lệ đi tham gia tiệc tối của giới thượng lưu.
Bây giờ chúng tôi ở trong một căn phòng thật rộng rãi, trang hoàng vô cùng hoa lệ. Liên Thực rất phù hợp với khí chất của phòng ở loại này.
Đối với bà ta, tôi đã bất lực, tôi chỉ biết ngậm miệng và yên lặng, nhìn người đàn bà đó mặc áo khoác dơ bẩn của một người đàn ông xa lạ bước vào phòng, thì tôi liền cảm thấy chính mình đã bị hoàn cảnh này cô lập.
Con Vịt gọi điện thoại đến. Anh ta nói: “Hoa sen nhỏ, hiện tại bà lập tức đếnCasablancađi. Mang theo cả đàn guitar.”
Tôi lười biếng nằm trên sàn nhà, trong miệng ngậm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, rồi thở ra.
“Có việc gì vậy?”
“Không có chuyện gì, Copy – tên kia có mấy cái thẻ, vài người chúng ta liền qua đó chơi đùa.”
Tôi nói: “Tốt! Chờ một chút tôi tới liền.”
Tôi dùng tốc độ cực nhanh mặc quần áo, đeo đàn guitar trên lưng, rồi xông ra ngoài.
Bên ngoài đang mưa. Mưa thật điên cuồng, rất giống tôi hiện tại.
Tôi rời xa Cố Mạc Tu đã được 12 năm.
12 năm, anh ruồng bỏ tôi, đem tôi quăng cho Liên Thực.
Tôi vẫn tưởng rằng Liên Thực sẽ tái hôn, nhưng bà ta lại không làm thế.
Bà không ngừng đổi đàn ông, chia đều mỗi tháng một người rất đúng chu kỳ. Giống như kinh nguyệt của phụ nữ, đúng giờ, và dơ bẩn.
Năm đó, lúc mới rời khỏi Cố gia, chúng tôi từng bần cùng trong một đoạn thời gian.
Nhưng Liên Thực là một người phụ nữ tao nhã và mỹ lệ, bà ta biết lợi dụng những ưu điểm của bản thân để mình có một cuộc sống thoải mái hơn.
Rất nhanh, trong 12 năm, chúng tôi đổi đến tám căn phòng. Mỗi lần đều so với lúc trước đoàng hoàng hơn.
Tôi biết bà đã lên giường cùng với rất nhiều đàn ông, bán đứng thân thể để có được như ngày hôm nay.
Tôi mặc kệ điều đó. Tôi sống ở đấy hết sức thoải mái.
Liên Thực rất ít trông nom tôi. Mặc kệ tôi làm cái gì, bà đều coi như không thấy. Cho nên tôi làm càn chơi một ít nhạc, sa đọa trong cuộc sống hỗn loạn, cũng không hề bận tâm đến bất kỳ thứ gì.
Tính tình của bà ta trời sinh đạm mạc, rất ít khi sinh ra cảm xúc với cái gì. Tôi cho rằng điểm ấy chính là biểu hiện cho lý trí của bà.
Phụ nữ lạnh lùng là cường đại.
Sự cường đại của Liên Thực vượt xa so với tưởng tượng của tôi. Thành lũy của bà ta thoạt nhìn tưởng chừng không thể phá vỡ, nhưng nếu tinh tế để mắt đến, ở đó có một cái khe khá lớn.
Cố Kỳ Ngôn, chính là nhược điểm của bà ta.
Đến tám tuổi, nhà trường để chúng tôi viết sơ yếu lý lịch. Tôi hỏi bà: “Mẹ, ba tên là Cố Kỳ Ngôn phải không?”
Lúc ấy bà ta đang ở cùng một người đàn ông mới quen. Trên mặt lộ ra sự tươi cười tôi chưa từng thấy qua. Tôi nghĩ, khẳng định Cố Kỳ Ngôn cũng chưa thấy qua. Bởi vì ông ta có sở thích sạch sẽ, ngay cả tôi nhìn đều đã cảm thấy kinh tởm, ông ta mà nhìn, khẳng định sẽ nôn mửa.
Liên Thực nghe thấy cái tên này, chưa nói quá hai câu đã đem tôi đuổi ra khỏi cửa.
Bà ta nói: “Từ hôm nay trở đi, nếu còn ở trước mặt tao nói đến cái tên này, mày liền cút khỏi đây.”
Lần đó, tôi thuê phòng trọ bên ngoài ở đến rạng sáng.
Tối như mực, nhìn không thấy bất kỳ ánh sáng gì. Tôi cuốn lui vào trong góc, nghĩ tới Cố Mạc Tu.
Anh đã từng dùng ngữ điệu mềm mại nói với tôi: “Tiểu Lạc, anh trai vĩnh viễn ở bên cạnh em. Đấy là lời thề anh dành cho em.”
Tôi rất hận anh.
Cho nên, tôi đợi anh đến 5 năm sau, rốt cuộc cũng buông tha giấc mộng: Một ngày nào đó, anh sẽ tới đón tôi.
Tôi đem hết thảy ảnh chụp có mặt anh quăng vào thùng rác, nguyền rủa: “Cố Mạc Tu, anh đi qặp quỷ đi!”
Casablancalà quán bar nổi tiếng trong thành phốS. Rấtnhiều thanh niên thích âm nhạc tới nơi này, uống rượu, ca hát, kết bạn.
Tôi cũng rất thích nơi đây, không chỉ bởi nó có không khí âm nhạc nồng hậu. Màu sắc ánh đèn làm tôi si mê, ánh màu lam sâu kín, quỷ mị mà im lặng.
Ba người bạn xấu.
Con Vịt nói: “Ai da, Tiểu Lạc, toàn thân bà sao lại ướt đẫm vậy, bước ra khỏi cửa cũng không bật ô.”
Tôi dùng đàn guitar gõ lên đầu anh ta một cái: “Đã nói rất nhiều lần, đừng kêu người ta là Tiểu Lạc.”
Tiểu Lạc – cái tên này chỉ có thể thuộc về Cố Mạc Tu.
Anh ta bĩu môi, khinh thường quay đầu: “Bà đem cái tên này giữ lại cho ai? Ai cũng không được gọi.”
Tôi trừng mắt, không trả lời.
Mấy người bắt đầu đứng lên, phần lớn đều xoay chuyển xung quanh âm nhạc.
Copy nói: “Cùng lên đài làm một bản nào. Tôi đây đúng lúc đang có hứng muốn chơi.”
Tôi bĩu môi: “Tôi không ý kiến!”
Biểu diễn trên đài. Tiết tấu của kim loại bắt đầu khởi động, kịch liệt tăng giảm.
Khách bên dưới cảm xúc cũng rất hưng phấn. Tôi không thích âm nhạc. Đối với mình, đây chỉ là phương thức phát tiết cảm xúc tốt nhất. Bọn Quang Đầu đều nói tôi sinh ra thật là một sự sai lầm. Một người con gái mà có thể đem thứ kim loại nặng phiêu đến tình trạng này thì không biết là tốt hay xấu.
Tôi luôn cười mà không nói.
Một khúc đã kết thúc.
Dưới khán đài tuôn ra những tiếng la kịch liệt, tiếng hỗn loạn, tiếng huýt sáo ngả ngớn.
Con Vịt ôm Bối Tư ngồi bên cạnh tôi, lau lau mồ hôi rồi cười lên sảng khoái: “Thật thống khoái, đã lâu không đùa như vậy.”
Tôi nhìn anh ta, liếc một cái, chán ghét nói: “Con Vịt, diện mạo của ông không phù hợp với loại tươi cười hào sảng này.”
“Tôi đây nên cười như thế nào?”
“Hẳn là phải cười như vầy!” Quang Đầu học theo nữ tử cổ đại, nhếch lên lan hoa chỉ, che miệng cười khẽ: “Hắc hắc hắc hắc …”
Mấy người khác làm bộ dạng nôn mửa.
Bồi bàn đi tới, cầm từng ly rượu rót đầy.
“Rust Nail.”
“B-52.”
“Tôi muốn một ly ‘Huyết tinh mã lệ’ với nước KelaMo.” Tôi nói với bồi bàn.
Copy cười tôi: “Vẫn không thay đổi khẩu vị à, lần nào cũng phải dùng loại này.”
Tôi cười mà không nói.
Tôi thích sự độc đáo của nó, vẻ ngoài nóng cay cùng sự nồng nàn, hương vị thật khiêu khích. Còn bởi cái tên của nó: Huyết tinh mã lệ.
“Ồ! Nhìn kìa các anh em. Có người đọc sách tại quán bar. Tám phần là cái loại 11 hào.”
Quang Đầu chỉ vào một góc trong quán bar.
Tôi hướng về phía đó, nhìn theo.
Một bóng dáng thoạt nhìn thật văn nhã, nam sinh diện mạo thanh tú đang ngồi ở chỗ kia. Cơ thể sạch sẽ, đường cong thật nhu hòa. Anh ta đang tập trung tinh thần đọc một cuốn sách rất dày. Bên cạnh bàn đặt một ly nước trong.
“Người anh em kia, thật là có bản lĩnh.” Copy nhịn không được cũng nở nụ cười.
Tôi sinh ra tò mò với người đó. Tôi nói: “Tướng mạo thật tốt.”
“Sao vậy, bà có hứng thú à?” Con Vịt có vẻ khẩn trương.
Tôi gật gật đầu: “ Tối thiểu không giống con gái. Điểm ấy tốt hơn ông!”
Anh ta ôm ngực làm bộ dáng tan nát cõi lòng: “Hoa sen nhỏ, bà thật có khiếu làm lòng tôi bị thương tổn.”
Tôi liếc mắt, đi về phía nam sinh kia.
“Bà đi đâu vậy?”
“Các ngươi chờ xem bổn tiểu thư chinh phục anh ta như thế nào đi.”
Còn chưa đi hết hai bước, liền nghe thấy âm thanh vỡ nát của bình rượu phía sau lưng.
Trong lòng căng thẳng, quay đầu, quả nhiên là có người đến gây sự.
Đầu Copy bị người ta đánh, tạo thành một vết thương lớn, máu tươi khoái hoạt tuôn ra ào ào.
Ước chừng có mấy chục người vây quanh chúng tôi. Tôi nhận thức được người đi đầu kia. Hắn là bạn trai Lâm Tiểu Nhã.
Cười lạnh.
Thật sự là một đứa con gái đã ngu xuẩn lại bạc nhược. Về điểm ấy, Liên Thực thật sự thông minh hơn nhiều.
Nhưng mà, khinh bỉ vẫn là khinh bỉ. Con Vịt, ba người bọn họ vẫn bị đánh thật thảm hại. Cánh tay tôi cũng bị một tên côn đồ dùng bình rượu cắt qua. Quán bar thấy có người náo loạn, lập tức báo cảnh sát. Đám người kia rất nhanh đã chạy thoát.
Copy bị thương nặng nhất, tôi lấy tiền trong người cho bọn họ đưa anh ta tới bệnh viện, còn lại một mình trong mưa chậm rãi đi về.
Đi đến bên cạnh cái thùng rác thì cánh tay thật sự đau không thể chịu được, đầu như đang chảy máu, mê muội đứng lên. Cuối cùng, đành đơn giản dựa vào thùng rác bên cạnh, nhìn ngắm bầu trời đêm đen kịt sâu kín. Thân mình tôi chính là một thứ rác rưởi. Cho nên, tôi không ngại cùng rác rưởi ở chung một buổi tối.
Huống chi 5 năm trước, tôi đem ảnh của Cố Mạc Tu biến thành rác rưởi ném vào thùng rác.
Cố Mạc Tu.
Chỉ có điều, mỗi khi nhớ đến cái tên này, liền cảm thấy bản thân có chút kiên cường, trở nên rất kiên cường.
“Tiểu Lạc phải không?” Giọng con trai mềm mại, hỗn loạn không xác định.
Âm thanh này, đã từng vang lên trong giấc mộng vô số lần, là giọng nói của Cố Mạc Tu.
Tôi ngẩng đầu.
Anh chống một tay, cầm chiếc ô màu lam đứng trong màn mưa, áo sơ mi trắng sạch sẽ, góc áo hơi hơi bị nước mưa bắn vào. Đầu của anh y như lúc xưa, kiểu tóc không dài không ngắn, thoạt nhìn thật mềm mại. Khuôn mặt anh vẫn trắng như vậy, gầy yếu như tờ giấy. Không có chút thay đổi gì, trừ bỏ vóc dáng cao lớn hơn rất nhiều, trên mặt có thêm cặp kính mắt mà thôi.
Nhìn thấy anh, vì sao lại khóc.
Thời điểm tôi nghèo túng dơ bẩn nhất, lại bị Cố Mạc Tu thấy.
Vừa rồi tôi còn định đi tìm anh. Đi tìm anh trai của tôi.
Hèn mọn, bi thương, oán hận. Cảm xúc sở hữu trong tôi đột nhiên bừng lên.
Tôi dựa vào thùng rác, đứng lên mà gào khóc.
Tôi chưa từng thất thố như vậy, tôi luôn cố gắng duy trì một bộ mặt hoàn hảo nhất. Thế nhưng, trước mặt Cố Mạc Tu, tôi lại khóc rối tinh rối mù.
Anh thấy tôi khóc, vội vàng chạy đến bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống.
Hương vị nhàn nhạt trên người anh nhẹ nhàng thoát ra, mãnh liệt kích thích thần kinh cùng khứu giác của tôi.
Vẻ mặt của anh đầy lo lắng.
“Tiểu Lạc, thật là em sao?”
Tôi không nói lời nào, cứ như vậy nhìn anh, giống như xem thế nào cũng không đủ.
Anh nói: “Anh là anh trai em. Em là Tiểu Lạc, đúng không?”
Tôi vẫn không nói lời nào. Tầm mắt bị mưa làm cho mơ hồ.
Tôi cảm thấy, chân tướng của Cố Mạc Tu là một thiên sứ thuần khiết.
Tôi thật muốn nói anh: “Cố Mạc Tu, phía sau lưng anh có một đôi cánh trắng noãn đang mở ra, anh có biết hay không?”
——————————
Note:
Bối Tư: một loại nhạc cụ gần giống đàn ghi-ta
Con Vịt: cách nói ám chỉ trai bao. Con Vịt có khuôn mặt đẹp như con gái nên bị bạn bè nói đểu
/44
|