10:32 giờ tối, lúc này Nam mới lái xe về đến nhà sau khi kết thúc một ca đi làm thêm. Việc đầu tiên cô làm ngay sau khi cất xe vào trong lán luôn là đưa mắt đi tìm con Lê.
“Lê ơi! Lê!”
Nam xách theo cặp đi học mới với sách vở đựng đầy bên trong (cô đều mua mới hết cả bởi vì mọi vật dụng học tập của cô đều đã bị lửa đối sạch) và vòng huy chương vàng Quý tặng mà cô kịp lấy được khỏi đám cháy, tiến vào trong gian nhà trọ, đôi mắt đảo một lượt quanh sân.
Hàng ngày cô vẫn xích con Lê ở trước cửa nhà, giờ chẳng thấy nó đâu cả.
“Gâu gâu!”
A! Nó kia!
Nam nhanh chóng chạy theo tiếng sủa của con Lê mà chạy vào bên trong một góc sân. Nhưng miệng còn chưa kịp cười vui mừng thì cô phát hiện ra cái xích của con Lê đang cột chặt nó vào một thanh xà, bên cạnh một con xe ô tô được trùm kín bởi một tấm bạt phủ. Ai đó mang nó ra đây để trông chừng chiếc xe này.
“Gì vậy nhỉ?”
Nam nhíu mày nhìn thứ vật mà cô chưa từng thấy xuất hiện ở trong khu nhà trọ trước đây, đang định lật tấm bạt ra để xem đây là xe nhà ai thì bất thình lình, có tiếng kêu rú lên từ phía sau khiến cho Nam giật thót cả tim.
“Dừng lại!!!”
Ông Lập từ trong nhà vệ sinh phi vội ra bên ngoài, đến cả khóa quần cũng quên chưa kéo lên. Ông ta vội vã đẩy Nam ra xa khỏi chiếc xe, kéo phắt miếng bạt phủ xuống để không một khoảng xe nào bị lộ ra bên ngoài.
“Cái gì thế?”
Nam khó hiểu trước một loạt những động tác hớt hải ấy của ông Lập. Càng thấy ông ta sợ hãi muốn tránh né ánh mắt của mình, cô lại càng muốn đẩy ông ta ra để xem xem ông ta đang giấu cái gì mờ ám ở sau lưng.
Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng, Mỹ Hạnh đã kịp thời chạy ra ứng cứu.
“Nam ơi, lại đây tao nhờ chút.”
Nam quay đầu qua, nhìn nét mặt tím tái của hai con người này, cô lại càng chắc chắn hơn rằng họ đang giấu cô cái gì đó.
“Không rảnh đâu. Nhờ người khác đi.”
“Giúp tao một chút đi, trong nhà này tao chỉ nhờ mỗi mày được thôi.”
Nam thấy Mỹ Hạnh khẩn khoản như sắp khóc đến nơi thì hơi giật mình. Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng cô cũng tạm thời bỏ qua cho ông Lập, dắt theo con Lê đi vào trong nhà.
Thấy bóng dáng của Nam đã khuất dạng sau cánh cửa, lúc này ông Lập mới có thể thở ra một hơi mà run rẩy trượt người xuống dưới đất.
Chết... mất... thôi...
Nếu như Nam mà biết ông ta trót dại mà lỡ lời vòi người yêu nó mua xe, chắc chắn Nam sẽ giết ông ta mất!
...
Sao trời càng lúc càng lấp lánh, mặt đồng hồ gần như đã điểm đến mười hai giờ, thế mà, nhìn từ trong gian phòng trọ phóng ra bên ngoài thông qua ô cửa sổ, Nam vẫn thấy ông Lập cầm nguyên một cái ghế nhựa để ở ngoài sân, còn mình thì vác cây gậy mà bà chủ nhà vẫn thường dùng để đe chó vào chuồng ngồi canh bên cạnh con xe chẳng biết từ phương trời nào rơi đến.
Dù cho Nam có hỏi thì cả ông Lập hay Mỹ Hạnh đều vòng vo đáp lại, nói chẳng đúng trọng tâm câu hỏi của cô gì cả. Kì cục hơn nữa là thằng Vĩ cũng ở trong nhà cả ngày hôm nay, thế mà nó cũng như hai người kia, lắc đầu ngoay ngoảy khi được cô hỏi.
Thực sự rất là đáng nghi... Hừ!
“Sáng mai mày đi học trở lại rồi, thế mà chưa đi ngủ đi.”
Mỹ Hạnh gọi với Nam vào giường ngủ.
Nam nhìn theo tiếng gọi rồi lại quay đầu nhìn ra ông Lập ở ngoài sân, tình cờ thấy một tên say rượu cũng thuê nhà trong dãy trọ này đang lảo đảo bước vào từ cánh cổng chính. Tên đó chẳng hiểu đang nghĩ cái gì mà khi dừng chân ở bên cạnh con xe liền đưa tay, kéo roẹt khóa quần xuống định giải quyết nỗi buồn, bị ông Lập tức điên cầm gậy đuổi đánh đến khóc váng cả khu.
Ồ, con xe này rốt cuộc là quan trọng với ông ta đến mức nào?
...
Hôm sau.
Trời đã sáng và tiếng ồn ào vọng tới từ những đoạn đường giao thông vang đến tận trong gian nhà trọ. Ông Lập đã thức cả đêm để trông xe, tuy có gà gật buồn ngủ đến đâu thì ông ta vẫn nhất quyết phải bảo vệ con xe này bằng cả tính mạng.
Nam đã sửa soạn xong xuôi, khi lấy xe điện từ trong lán ra để đi học, cô có đi ngang qua chỗ ngồi của ông Lập.
Nhìn ông ta ngủ như chết ở trên ghế, trợn cả mắt trắng, Nam liền hừ một tiếng, miệng lầm bầm nói những tiếng không rõ. Cô dắt xe lướt qua người của ông Lập, phóng ra khỏi cổng, tiến ra bên ngoài đường lớn.
Một lúc sau, cô đã đặt chân được đến trường.
“Ù uây! Nam đi học rồi à?”
Một tràng những tiếng reo và tiếng vỗ tay vang lên bôm bốp ngay khi cô xuất hiện. Nam hơi ngơ ra, nhưng khi thấy họ chiếu lên ti vi bản tin cảnh cô đang ôm bụng cười ằng ặc như một con điên bên cạnh ngôi nhà cháy sáng nhất khu đó, Nam liền hiểu ra tiếng hò reo ầm ĩ và tiếng vỗ tay này có ý nghĩa gì.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt cô đã đỏ bừng lên như một quả cà chua, xấu hổ chạy nhanh đến chỗ ngồi của mình.
“Nam cười lên trông cũng xinh phết nhể?”
“Nụ cười của mày còn sáng hơn cả tương lai của tao.”
“Nam trong tưởng tượng của tao là một người trầm tính ít nói cơ, không ngờ... Thực sự vỡ mộng luôn.”
Nam: “...” Xin đừng nói thêm gì nữa...
“Này, bọn mày trêu nó ít thôi! Nhà người ta gặp phải biến cố không mong muốn mà không lo hỏi han, còn đứng đấy cười à?”
Khuê gằn giọng nạt đám đông đang đứng ở quanh đấy rồi xoay cả người xuống bàn học của Nam, quan tâm nắm lấy tay của cô.
“Mày có bị thương ở đâu không? Trên má có mấy vết đỏ đỏ kìa, sẽ không để lại sẹo chứ?”
Nam thầm cảm ơn Khuê đã xua mọi người quay về lại chỗ ngồi của mình, cảm tạ đáp lại cô nàng.
“Tôi không sao, mấy vết này chỉ bị lửa hơ qua thôi, không bỏng quá cấp độ hai đâu.”
“Thế thì ổn rồi. Nhà cháy như thế thì đồ đạc cũng mất hết rồi à?”
“Giữ người là được rồi. Thực ra cũng chẳng tiếc lắm. May mà vẫn còn điện thoại (và huy chương vàng).”
“Điện thoại?”
Bỗng Khuê ngơ ra, chớp chớp mắt nhìn Nam.
“Mày có điện thoại á? Từ lúc nào đấy? Sao hồi đầu năm mày bảo là không có điện thoại?”
Nam “à” lên một tiếng, đôi mắt đưa xuống nhìn chiếc điện thoại Iphone 6 nhỏ gọn, cũ kĩ vừa bằng một bàn tay của mình.
“Tao mới mua đấy. Rẻ phết. Có đúng hai triệu thôi.”
Quý đang ngồi im lặng mà nắm tay Nam bất chợt lên tiếng ngỡ ngàng. Đúng rồi nhể, hẹn hò lâu như vậy với Nam, giờ cậu mới để ý cô mua điện thoại đấy.
“Có mỗi hai triệu? Cậu mua ở đâu vậy?”
Nam hồn nhiên đáp lại: “Ở tiệm cầm đồ cũ. Tuy cũ nhưng dùng ngon phết.”
“Ôi...”
Quý cầm lấy chiếc điện thoại của Nam rồi lật nó qua lại, hai bên chân mày xô vào nhau.
“Cậu đùa à? Sao không mua mấy điện thoại đời mới hơn ấy. Dùng cái này...”
“Hỏi chấm? Mua cái mới hơn để làm gì? Tớ mua điện thoại cũng chỉ để nghe gọi thôi mà? Phí tiền.”
“...” Quý nghẹn lời: “Nhà tớ còn một điện thoại khác, hay là để tớ cho cậu.”
Nam ngay lập tức từ chối ngay: “Không! Thích tự mua cơ!”
“Có nhận hay không?”
“Không!”
Quý giận quá hóa cười, cậu bóp nhẹ gáy Nam kéo lại gần mình.
“Thế còn xe máy? Hồi trước xe máy cậu bảo hỏng rồi, thế mọi khi đến trường kiểu gì?”
Nam bị nhột rụt cổ lại như rùa, miệng toét cười.
“Một chị hàng xóm bị gãy chân, phải ở nhà nên tớ mượn.”
Vừa nói Nam vừa vùng vằng kêu đau, tưởng Quý giỡn giỡn chơi chơi vậy nên cô cũng nhả nhớt mà nói: “Nhà tui nghèo lắm, đâu nói mua là mua luôn như nhà cậu được“. Ai ngờ, ánh mắt của Quý lại nghiêm túc đến mức khiến cô phải ngơ ngác mà mím hai môi vào với nhau.
“Gì, gì thế?... Sao nhìn tớ với ánh mắt đấy...”
“Tớ xin lỗi.”
Nam:?
Thằng Thanh vẫn chưa đến lớp nên trong bàn hiện tại chỉ có mỗi hai người họ thôi. Tất cả mọi người đều có chuyện riêng để làm nên vùng không gian cũng quanh họ riêng tư đến lạ thường.
Nam khó hiểu khi thấy Quý bỗng trầm tính hẳn đi. Cậu chẳng biết đang nghĩ gì mà vỗ vỗ vai Nam.
“Tớ vô tâm quá.”
Nam:???
“Nam cứ giận tớ đi.”
Nam:?????
Quý dường như không để ý thấy khuôn mặt của Nam đã nghệt ra khó hiểu mà vỗ vỗ lưng như đang muốn an ủi cô.
Bấy lâu nay bên nhau, thế mà cậu không để ý rằng cô đang có những khó khăn gì, cậu tồi quá.
Cả ngày hôm đấy, Quý chăm Nam như chăm em bé, cái gì cũng từ tốn nhẹ nhàng. Cứ thấy Nam nhăn mặt định nói gì đó với cậu, Quý liền sẽ đặt ngón tay lên môi cô.
“Ngoan. Để yên tớ chăm.”
Nam: “...”
...
“Con chào mẹ!”
Buổi chiều ngay sau khi từ trường về nhà, Quý hô lớn chào phu nhân Hà đang khoác tay đứng dựa lưng ở gần cửa rồi hớt ha hớt hải định trèo lên trên tầng. Chợt cổ áo cậu bị mẹ giật đứng lại.
“Gì vậy? Con đang bận mà!” Cậu phải kiểm tra xem điện thoại kia của cậu còn pin không để mai đem đến cho Nam, không những thế, cậu còn phải làm thật nhiều điều cho cô nữa. Giờ Quý gần như đã gấp muốn chết rồi.
“Đứng lại đấy, ai cho đi mà đi?”
Tiếng giậm gót chân của phu nhân Hà làm cho bầu không khí như đông cứng và ngưng tụ lại. Đến cả Quý cũng phải nuốt nước bọt rồi ngoan ngoãn đứng im ở một chỗ.
“Dạ?”
“Mẹ cho năm mươi giây để trình bày. Tài khoản ngân hàng của con bỗng nhiên bị bay hơi mất một khoản tiền, thế bây giờ nó đâu rồi?”
Phu nhân Hà nhẹ nhàng câu lên một nụ cười ở trên môi, nhưng Quý biết ẩn sâu bên trong đôi mắt đang ghim chặt lên mặt cậu là cả một bầu trời bão tố.
Sống lưng của Quý chợt trở nên lạnh toát, dây thần kinh căng cứng như dây đàn.
Nghĩ đi! Nghĩ đi!
“Dạ...?“. Ngôn Tình Trọng Sinh
“Mẹ không muốn nói vòng vo đâu. Quý, tiền đâu?”
“Cái này...” Bất chợt Quý nhảy dựng người lên, hốt hoảng: “Mẹ! Cái nồi trong bếp cháy rồi kìa!”
Phu nhân Hà tái mặt, vội vã chạy nhanh vào trong bếp. Nhưng khi mới chạy được đúng nửa quãng đường, bà bỗng nhiên dừng lại rồi tự hỏi.
Quái! Hiện tại bà có đang nấu cái gì đâu?
Á à! Thằng Quý!
“Phạm Phú Quý!!!”
Tiếng hét giận dữ ấy của phu nhân Hà vang lên đã muộn rồi bởi vì trong gian phòng khách chẳng thấy đâu bóng dáng của cậu con trai cả của bà nữa.
Quý chạy thục mạng ra ngoài sân rồi lấy xe phóng đi mất. Suốt cả buổi hôm ấy cậu không dám quay về nhà, cứ ngồi ở trong quán cà phê trên một góc phố mà chống tay nghĩ ngợi.
Làm thế nào để đối phó với cơn giận dữ của mẹ bây giờ? Phu nhân Hà mà biết cậu mua xe, đảm bảo bà sẽ ngất xỉu ngay giữa nhà mất.
Quý bần thần. Cậu không hối hận vì đã tặng xe cho nhà Nam, cậu chỉ sợ mẹ thôi, đã là con thì ai mà chả sợ phụ huynh.
Làm sao bây giờ...
Quý ngồi nghĩ rồi lại ngồi nghĩ, tay đã day trán đến mỏi rồi. Cuối cùng cũng không thể nghĩ thêm được gì nữa, đến lúc này cậu mới buông bỏ mà thở dài, xách cặp bước ra bên ngoài quán cà phê.
Bỗng...
“A! Đây rồi! Cuối cùng cũng tìm được!”
Ông Lập cùng với Mỹ Hạnh đã chạy đến tê cả đầu gối, hai tay chống ở hai chân mà thở phì phò. Tuy khuôn mặt đã nhễ nhại mồ hôi và đỏ bừng lên do phải vận động mạnh, nhưng đổi lại đôi mắt họ lại sáng lên rực rỡ y như bắt được vàng.
“... Ơn trời.”
“Ơ, hai bác cũng đang ở đây ạ?... Ối ối!”
Trước đôi mắt hoảng hốt của Quý, cả hai bất chợt ngã khuỵu chân xuống đất trước mặt cậu rồi dùng cả hai tay để nâng chiếc chìa khoá ô tô BMW mới hồi trước Quý tặng lên. Cả một khu vỉa hè lớn xung quanh đấy đều đã trợn tròn mắt trước tình huống không thể lường trước này, họ hết nhìn hai vợ chồng nhà kia rồi lại chớp chớp mắt nhìn Quý, nhìn đến mức da mặt cậu toát cả mồ hôi hột.
“Bác xin trả cháu. Cháu đồng ý nhận lại là bác vui rồi...”
Quả thực, tài sản cũng là một loại gánh nặng...
“Lê ơi! Lê!”
Nam xách theo cặp đi học mới với sách vở đựng đầy bên trong (cô đều mua mới hết cả bởi vì mọi vật dụng học tập của cô đều đã bị lửa đối sạch) và vòng huy chương vàng Quý tặng mà cô kịp lấy được khỏi đám cháy, tiến vào trong gian nhà trọ, đôi mắt đảo một lượt quanh sân.
Hàng ngày cô vẫn xích con Lê ở trước cửa nhà, giờ chẳng thấy nó đâu cả.
“Gâu gâu!”
A! Nó kia!
Nam nhanh chóng chạy theo tiếng sủa của con Lê mà chạy vào bên trong một góc sân. Nhưng miệng còn chưa kịp cười vui mừng thì cô phát hiện ra cái xích của con Lê đang cột chặt nó vào một thanh xà, bên cạnh một con xe ô tô được trùm kín bởi một tấm bạt phủ. Ai đó mang nó ra đây để trông chừng chiếc xe này.
“Gì vậy nhỉ?”
Nam nhíu mày nhìn thứ vật mà cô chưa từng thấy xuất hiện ở trong khu nhà trọ trước đây, đang định lật tấm bạt ra để xem đây là xe nhà ai thì bất thình lình, có tiếng kêu rú lên từ phía sau khiến cho Nam giật thót cả tim.
“Dừng lại!!!”
Ông Lập từ trong nhà vệ sinh phi vội ra bên ngoài, đến cả khóa quần cũng quên chưa kéo lên. Ông ta vội vã đẩy Nam ra xa khỏi chiếc xe, kéo phắt miếng bạt phủ xuống để không một khoảng xe nào bị lộ ra bên ngoài.
“Cái gì thế?”
Nam khó hiểu trước một loạt những động tác hớt hải ấy của ông Lập. Càng thấy ông ta sợ hãi muốn tránh né ánh mắt của mình, cô lại càng muốn đẩy ông ta ra để xem xem ông ta đang giấu cái gì mờ ám ở sau lưng.
Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng, Mỹ Hạnh đã kịp thời chạy ra ứng cứu.
“Nam ơi, lại đây tao nhờ chút.”
Nam quay đầu qua, nhìn nét mặt tím tái của hai con người này, cô lại càng chắc chắn hơn rằng họ đang giấu cô cái gì đó.
“Không rảnh đâu. Nhờ người khác đi.”
“Giúp tao một chút đi, trong nhà này tao chỉ nhờ mỗi mày được thôi.”
Nam thấy Mỹ Hạnh khẩn khoản như sắp khóc đến nơi thì hơi giật mình. Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng cô cũng tạm thời bỏ qua cho ông Lập, dắt theo con Lê đi vào trong nhà.
Thấy bóng dáng của Nam đã khuất dạng sau cánh cửa, lúc này ông Lập mới có thể thở ra một hơi mà run rẩy trượt người xuống dưới đất.
Chết... mất... thôi...
Nếu như Nam mà biết ông ta trót dại mà lỡ lời vòi người yêu nó mua xe, chắc chắn Nam sẽ giết ông ta mất!
...
Sao trời càng lúc càng lấp lánh, mặt đồng hồ gần như đã điểm đến mười hai giờ, thế mà, nhìn từ trong gian phòng trọ phóng ra bên ngoài thông qua ô cửa sổ, Nam vẫn thấy ông Lập cầm nguyên một cái ghế nhựa để ở ngoài sân, còn mình thì vác cây gậy mà bà chủ nhà vẫn thường dùng để đe chó vào chuồng ngồi canh bên cạnh con xe chẳng biết từ phương trời nào rơi đến.
Dù cho Nam có hỏi thì cả ông Lập hay Mỹ Hạnh đều vòng vo đáp lại, nói chẳng đúng trọng tâm câu hỏi của cô gì cả. Kì cục hơn nữa là thằng Vĩ cũng ở trong nhà cả ngày hôm nay, thế mà nó cũng như hai người kia, lắc đầu ngoay ngoảy khi được cô hỏi.
Thực sự rất là đáng nghi... Hừ!
“Sáng mai mày đi học trở lại rồi, thế mà chưa đi ngủ đi.”
Mỹ Hạnh gọi với Nam vào giường ngủ.
Nam nhìn theo tiếng gọi rồi lại quay đầu nhìn ra ông Lập ở ngoài sân, tình cờ thấy một tên say rượu cũng thuê nhà trong dãy trọ này đang lảo đảo bước vào từ cánh cổng chính. Tên đó chẳng hiểu đang nghĩ cái gì mà khi dừng chân ở bên cạnh con xe liền đưa tay, kéo roẹt khóa quần xuống định giải quyết nỗi buồn, bị ông Lập tức điên cầm gậy đuổi đánh đến khóc váng cả khu.
Ồ, con xe này rốt cuộc là quan trọng với ông ta đến mức nào?
...
Hôm sau.
Trời đã sáng và tiếng ồn ào vọng tới từ những đoạn đường giao thông vang đến tận trong gian nhà trọ. Ông Lập đã thức cả đêm để trông xe, tuy có gà gật buồn ngủ đến đâu thì ông ta vẫn nhất quyết phải bảo vệ con xe này bằng cả tính mạng.
Nam đã sửa soạn xong xuôi, khi lấy xe điện từ trong lán ra để đi học, cô có đi ngang qua chỗ ngồi của ông Lập.
Nhìn ông ta ngủ như chết ở trên ghế, trợn cả mắt trắng, Nam liền hừ một tiếng, miệng lầm bầm nói những tiếng không rõ. Cô dắt xe lướt qua người của ông Lập, phóng ra khỏi cổng, tiến ra bên ngoài đường lớn.
Một lúc sau, cô đã đặt chân được đến trường.
“Ù uây! Nam đi học rồi à?”
Một tràng những tiếng reo và tiếng vỗ tay vang lên bôm bốp ngay khi cô xuất hiện. Nam hơi ngơ ra, nhưng khi thấy họ chiếu lên ti vi bản tin cảnh cô đang ôm bụng cười ằng ặc như một con điên bên cạnh ngôi nhà cháy sáng nhất khu đó, Nam liền hiểu ra tiếng hò reo ầm ĩ và tiếng vỗ tay này có ý nghĩa gì.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt cô đã đỏ bừng lên như một quả cà chua, xấu hổ chạy nhanh đến chỗ ngồi của mình.
“Nam cười lên trông cũng xinh phết nhể?”
“Nụ cười của mày còn sáng hơn cả tương lai của tao.”
“Nam trong tưởng tượng của tao là một người trầm tính ít nói cơ, không ngờ... Thực sự vỡ mộng luôn.”
Nam: “...” Xin đừng nói thêm gì nữa...
“Này, bọn mày trêu nó ít thôi! Nhà người ta gặp phải biến cố không mong muốn mà không lo hỏi han, còn đứng đấy cười à?”
Khuê gằn giọng nạt đám đông đang đứng ở quanh đấy rồi xoay cả người xuống bàn học của Nam, quan tâm nắm lấy tay của cô.
“Mày có bị thương ở đâu không? Trên má có mấy vết đỏ đỏ kìa, sẽ không để lại sẹo chứ?”
Nam thầm cảm ơn Khuê đã xua mọi người quay về lại chỗ ngồi của mình, cảm tạ đáp lại cô nàng.
“Tôi không sao, mấy vết này chỉ bị lửa hơ qua thôi, không bỏng quá cấp độ hai đâu.”
“Thế thì ổn rồi. Nhà cháy như thế thì đồ đạc cũng mất hết rồi à?”
“Giữ người là được rồi. Thực ra cũng chẳng tiếc lắm. May mà vẫn còn điện thoại (và huy chương vàng).”
“Điện thoại?”
Bỗng Khuê ngơ ra, chớp chớp mắt nhìn Nam.
“Mày có điện thoại á? Từ lúc nào đấy? Sao hồi đầu năm mày bảo là không có điện thoại?”
Nam “à” lên một tiếng, đôi mắt đưa xuống nhìn chiếc điện thoại Iphone 6 nhỏ gọn, cũ kĩ vừa bằng một bàn tay của mình.
“Tao mới mua đấy. Rẻ phết. Có đúng hai triệu thôi.”
Quý đang ngồi im lặng mà nắm tay Nam bất chợt lên tiếng ngỡ ngàng. Đúng rồi nhể, hẹn hò lâu như vậy với Nam, giờ cậu mới để ý cô mua điện thoại đấy.
“Có mỗi hai triệu? Cậu mua ở đâu vậy?”
Nam hồn nhiên đáp lại: “Ở tiệm cầm đồ cũ. Tuy cũ nhưng dùng ngon phết.”
“Ôi...”
Quý cầm lấy chiếc điện thoại của Nam rồi lật nó qua lại, hai bên chân mày xô vào nhau.
“Cậu đùa à? Sao không mua mấy điện thoại đời mới hơn ấy. Dùng cái này...”
“Hỏi chấm? Mua cái mới hơn để làm gì? Tớ mua điện thoại cũng chỉ để nghe gọi thôi mà? Phí tiền.”
“...” Quý nghẹn lời: “Nhà tớ còn một điện thoại khác, hay là để tớ cho cậu.”
Nam ngay lập tức từ chối ngay: “Không! Thích tự mua cơ!”
“Có nhận hay không?”
“Không!”
Quý giận quá hóa cười, cậu bóp nhẹ gáy Nam kéo lại gần mình.
“Thế còn xe máy? Hồi trước xe máy cậu bảo hỏng rồi, thế mọi khi đến trường kiểu gì?”
Nam bị nhột rụt cổ lại như rùa, miệng toét cười.
“Một chị hàng xóm bị gãy chân, phải ở nhà nên tớ mượn.”
Vừa nói Nam vừa vùng vằng kêu đau, tưởng Quý giỡn giỡn chơi chơi vậy nên cô cũng nhả nhớt mà nói: “Nhà tui nghèo lắm, đâu nói mua là mua luôn như nhà cậu được“. Ai ngờ, ánh mắt của Quý lại nghiêm túc đến mức khiến cô phải ngơ ngác mà mím hai môi vào với nhau.
“Gì, gì thế?... Sao nhìn tớ với ánh mắt đấy...”
“Tớ xin lỗi.”
Nam:?
Thằng Thanh vẫn chưa đến lớp nên trong bàn hiện tại chỉ có mỗi hai người họ thôi. Tất cả mọi người đều có chuyện riêng để làm nên vùng không gian cũng quanh họ riêng tư đến lạ thường.
Nam khó hiểu khi thấy Quý bỗng trầm tính hẳn đi. Cậu chẳng biết đang nghĩ gì mà vỗ vỗ vai Nam.
“Tớ vô tâm quá.”
Nam:???
“Nam cứ giận tớ đi.”
Nam:?????
Quý dường như không để ý thấy khuôn mặt của Nam đã nghệt ra khó hiểu mà vỗ vỗ lưng như đang muốn an ủi cô.
Bấy lâu nay bên nhau, thế mà cậu không để ý rằng cô đang có những khó khăn gì, cậu tồi quá.
Cả ngày hôm đấy, Quý chăm Nam như chăm em bé, cái gì cũng từ tốn nhẹ nhàng. Cứ thấy Nam nhăn mặt định nói gì đó với cậu, Quý liền sẽ đặt ngón tay lên môi cô.
“Ngoan. Để yên tớ chăm.”
Nam: “...”
...
“Con chào mẹ!”
Buổi chiều ngay sau khi từ trường về nhà, Quý hô lớn chào phu nhân Hà đang khoác tay đứng dựa lưng ở gần cửa rồi hớt ha hớt hải định trèo lên trên tầng. Chợt cổ áo cậu bị mẹ giật đứng lại.
“Gì vậy? Con đang bận mà!” Cậu phải kiểm tra xem điện thoại kia của cậu còn pin không để mai đem đến cho Nam, không những thế, cậu còn phải làm thật nhiều điều cho cô nữa. Giờ Quý gần như đã gấp muốn chết rồi.
“Đứng lại đấy, ai cho đi mà đi?”
Tiếng giậm gót chân của phu nhân Hà làm cho bầu không khí như đông cứng và ngưng tụ lại. Đến cả Quý cũng phải nuốt nước bọt rồi ngoan ngoãn đứng im ở một chỗ.
“Dạ?”
“Mẹ cho năm mươi giây để trình bày. Tài khoản ngân hàng của con bỗng nhiên bị bay hơi mất một khoản tiền, thế bây giờ nó đâu rồi?”
Phu nhân Hà nhẹ nhàng câu lên một nụ cười ở trên môi, nhưng Quý biết ẩn sâu bên trong đôi mắt đang ghim chặt lên mặt cậu là cả một bầu trời bão tố.
Sống lưng của Quý chợt trở nên lạnh toát, dây thần kinh căng cứng như dây đàn.
Nghĩ đi! Nghĩ đi!
“Dạ...?“. Ngôn Tình Trọng Sinh
“Mẹ không muốn nói vòng vo đâu. Quý, tiền đâu?”
“Cái này...” Bất chợt Quý nhảy dựng người lên, hốt hoảng: “Mẹ! Cái nồi trong bếp cháy rồi kìa!”
Phu nhân Hà tái mặt, vội vã chạy nhanh vào trong bếp. Nhưng khi mới chạy được đúng nửa quãng đường, bà bỗng nhiên dừng lại rồi tự hỏi.
Quái! Hiện tại bà có đang nấu cái gì đâu?
Á à! Thằng Quý!
“Phạm Phú Quý!!!”
Tiếng hét giận dữ ấy của phu nhân Hà vang lên đã muộn rồi bởi vì trong gian phòng khách chẳng thấy đâu bóng dáng của cậu con trai cả của bà nữa.
Quý chạy thục mạng ra ngoài sân rồi lấy xe phóng đi mất. Suốt cả buổi hôm ấy cậu không dám quay về nhà, cứ ngồi ở trong quán cà phê trên một góc phố mà chống tay nghĩ ngợi.
Làm thế nào để đối phó với cơn giận dữ của mẹ bây giờ? Phu nhân Hà mà biết cậu mua xe, đảm bảo bà sẽ ngất xỉu ngay giữa nhà mất.
Quý bần thần. Cậu không hối hận vì đã tặng xe cho nhà Nam, cậu chỉ sợ mẹ thôi, đã là con thì ai mà chả sợ phụ huynh.
Làm sao bây giờ...
Quý ngồi nghĩ rồi lại ngồi nghĩ, tay đã day trán đến mỏi rồi. Cuối cùng cũng không thể nghĩ thêm được gì nữa, đến lúc này cậu mới buông bỏ mà thở dài, xách cặp bước ra bên ngoài quán cà phê.
Bỗng...
“A! Đây rồi! Cuối cùng cũng tìm được!”
Ông Lập cùng với Mỹ Hạnh đã chạy đến tê cả đầu gối, hai tay chống ở hai chân mà thở phì phò. Tuy khuôn mặt đã nhễ nhại mồ hôi và đỏ bừng lên do phải vận động mạnh, nhưng đổi lại đôi mắt họ lại sáng lên rực rỡ y như bắt được vàng.
“... Ơn trời.”
“Ơ, hai bác cũng đang ở đây ạ?... Ối ối!”
Trước đôi mắt hoảng hốt của Quý, cả hai bất chợt ngã khuỵu chân xuống đất trước mặt cậu rồi dùng cả hai tay để nâng chiếc chìa khoá ô tô BMW mới hồi trước Quý tặng lên. Cả một khu vỉa hè lớn xung quanh đấy đều đã trợn tròn mắt trước tình huống không thể lường trước này, họ hết nhìn hai vợ chồng nhà kia rồi lại chớp chớp mắt nhìn Quý, nhìn đến mức da mặt cậu toát cả mồ hôi hột.
“Bác xin trả cháu. Cháu đồng ý nhận lại là bác vui rồi...”
Quả thực, tài sản cũng là một loại gánh nặng...
/67
|