Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm
Chương 65 - Không biết ai với ai đâu
/67
|
Gần một tuần trôi qua kể từ khi vụ cháy ấy xảy ra, nghe nói Nam không bị thương nặng, vẫn có thể sinh hoạt bình thường nhưng chẳng hiểu sao, cô mãi vẫn chưa quay lại trường học. Chẳng cần nói cũng biết là Quý lo muốn cuống cuồng lên rồi.
Vì cả cô và cậu đều bận đến mức không thể gặp nhau được nên sáng sớm hôm nay, trước khi tới lớp, cậu có tranh thủ ghé qua khu nhà trọ mà gia đình Nam đang ở.
Quý dừng xe bên đường, cậu kiểm tra lại địa chỉ nhà được ghi trên điện thoại rồi mới chắc chắn mà dựng xe lên vỉa hè, lò dò bước vào cổng ra vào của khu nhà trọ. Vừa hay, cậu gặp ngay ông Lập đang ngồi xổm, rửa mặt bên cạnh một thau nước đầy trong sân.
Đây là một khu nhà trọ nằm sâu trong ngõ. Lối vào, bắt đầu từ cổng vào đến sân là một lối đi nhỏ và hẹp. Nhưng sau khi đã ra đến giữa sân rồi thì cả một dãy nhà trọ hai tầng vô cùng rộng rãi sẽ hiện ra. Không chỉ thế, trong đây còn có một lán để xe riêng và một khu nhà vệ sinh chung. Sân cũng khá rộng nữa.
“Cháu chào bác. Bác ơi cho cháu hỏi bạn Nam có nhà không ạ?”
Ông Lập ngẩng đầu nhìn lên. Lúc đầu, ông ta nhíu mày đánh giá Quý từ đấu xuống chân rồi lại từ chân nhìn ngược lên đầu cậu. Phải mất đến tận năm giây sau thì ông ta mới mở tròn mắt nhìn Quý như mới chợt nhận ra cậu là ai.
“À... Tao nhớ ra mặt mày rồi.”
Quý căng thẳng đứng nghiêm khi ông Lập vắt chiếc khăn lau mặt lên cổ, hai tay chống hông rồi khệnh khạng bước đến trước mặt cậu. Ngón tay của ông ta trỏ trỏ xuống mặt đất. Quý hiểu ý nên chụm chân thấp xuống để ngang bằng chiều cao với ông ta.
Nhưng thú thật, cứ trùng chân xuống thế này thì lưng cậu đau chết mất.
“Nam không có nhà đâu, khỏi kiếm.”
“À, vậy ạ. Thế thưa bác cháu về...”
“Mày đứng đấy.”
Quý vừa mới chỉ quay lưng đi đã phải đứng khựng lại, nuốt nước bọt nhìn ông Lập nheo mắt đi một vòng quanh người mình rồi cuối cùng là dừng lại ở ngay đối diện với mặt cậu.
“Mày là bạn trai nó hả?”
Quý toát cả mồ hôi hột, đứng trước con mắt sắc như dao cạo của ông ta, Quý không còn lựa chọn nào khác ngoài thú thật, giọng yếu lả.
“Dạ, vâng ạ...”
“Hưm!”
Ông Lập thở ra một hơi kiêu ngạo, hiện giờ, khuôn mặt của ông ta đã hếch cao đến nỗi song song với nền trời luôn rồi.
“Tuy con bé Nam chẳng hé răng nói gì với tao cả nhưng cái gì tao cũng biết tất. Khôn hồn mà trả lời thuận tai, hiểu chưa?”
Quý vội vã gật đầu, thấy thế, ông Lập càng tỏ ra huênh hoang mà ghé sát lại gần cậu, trầm giọng xuống.
“Mày muốn được cái nhà này công nhận, thì trước hết mày phải làm được gì đó cho cái nhà này đã. Có thấy bọn tao đang rất vất vả không?”
Quý gật gật đầu. Ông Lập nói tiếp.
“Bọn tao đã tìm được nhà ở tạm rồi, nhưng chỗ này cách xa nơi làm việc quá mà tao lại mất hết xe cộ rồi. Nếu như mày có thể làm cho tao một bước liền đến ngay công ty được thì đến lúc đó tao mới cho bọn mày quen nhau.”
Nói rồi, ông Lập rút cái khăn lau mặt ra khỏi cổ, tạo dáng đi cho thật ngầu rồi bỏ vào trong nhà, không cần biết Quý đứng trong sân đang ngơ ngác ra làm sao.
Đến tận khi đã ngồi học ở trong lớp và hiện tại đã là tiết thứ ba, Quý vẫn cứ thẫn tha thẫn thờ vì những lời nói ấy của ông Lập. Người khác có thể thấy cậu thở dài đến nay là lần thứ bốn mươi tám rồi.
“Cái thằng này làm cái quái gì mà cứ như mới bị cướp vậy?”
Một cậu học sinh ngồi ở dãy bàn đằng sau Quý đã bị tiếng thở dài lần thứ bốn mươi chín của cậu làm cho phiền chết rồi. Đáng lẽ ra đây là tiết sinh học, nhưng thầy giáo có việc bận nên cho cả lớp tự học. Vì sắp thi đến nơi rồi nên học sinh nào cũng cặm cụi dán mặt vào sách vở, duy chỉ có mình Quý là đang ngồi bó gối, dựa lưng lên trên ghế, tay cứ cầm điện thoại mà lướt lên lướt xuống.
Rảnh quá ta. À ừ, suýt quên, tên này được tuyển thẳng vào đại học rồi nên việc gì phải lo sốt sắng như bọn này nữa. Chẳng biết cậu ta đang xem cái gì mà chăm chú thế nhỉ?
Cậu bạn buông bút xuống, chống hai tay lên bàn rồi rướn người lên bàn trên, nhòm mắt vào màn hình điện thoại của Quý. Chợt cậu ta mở to mắt như sắp rơi cả nhãn cầu ra bên ngoài.
Quý đang xem một trang web bán hàng online. Mà đây chẳng phải là web bán hàng thông thường thôi đâu mà là chợ giao dịch siêu xe!
Những hãng xe nổi tiếng đắt đỏ nhất đều được hiện lên ở trên trang web này, kèm theo đó là bảng giá trên mây ở bên dưới.
Cậu học sinh nọ cứ ngỡ là mình học nhiều quá bị hoa mắt nên đưa hai tay dụi dụi mắt để nhìn lại, nhưng những con siêu xe tiền tỷ vẫn lù lù xuất hiện trên màn hình điện thoại Quý.
Hê! Này, cậu ta đang xem mẫu xe nào đẹp để đặt mục tiêu trong tương lại sao?
Nhưng suy nghĩ ấy của cậu ta đã hoàn toàn bị phá vỡ ngay khi cậu học sinh thấy cậu chau mày, ngón tay trỏ cứ lướt liên tiếp xuống bên dưới như chẳng ưng con nào cả, nhưng rồi bất chợt ánh mắt cậu dừng lại ở một mẫu xe.
Quý nhấn vào ảnh của con xe, lướt xuống thông số kỹ thuật, thấy thích thích liền bấm vào nút “mua ngay”, “thanh toán” và đợi. Một lúc sau, một tin nhắn từ ngân hàng đã xuất hiện ngay trên góc trên cùng của điện thoại:
[ TK xxxxxx1128 tại XXX
- $,abc,xyz,clmVNĐ vao 09:26
17/05/20xx. So du: 937,329,629VNĐ
ND: Thanh toan _________ ]
“Hầy... Lại sắp hết tiền rồi.”
Quý thở dài ngao ngán mà tắt điện thoại đi, bất thình lình cậu hét lên một tiếng thất thanh khi phát hiện thằng ngồi sau mình từ nãy đến giờ cứ chúi mặt san sát bên vành tai của cậu.
“Con mẹ nó! Mày tính làm gì?!”
Quý nhanh chóng thủ thế phòng thân, nhưng chỉ thấy cậu ta há miệng mà nhìn cậu. Chợt cậu trai đó thốt lên.
“Quý! Mày có nhận bồ nhí không?”
Quý: “Hả???”
...
Mấy ngày sau đấy, Nam đã quay trở lại trường để tiếp tục với môi trường luyện thi, còn ở nhà, ông Lập với Mỹ Hạnh thay nhau chăm lo cho thằng Vĩ.
Buổi chiều hôm ấy nắng rất đẹp, trong căn nhà trọ chỉ có ba người đang nằm trên sàn nhà nghỉ mát, còn Nam thì bận đi học thêm rồi.
“Mấy nay cứ cười như ma dở ấy, có chuyện gì vui à?”
Mỹ Hạnh hừ một tiếng, khều khều chân sang chỗ của ông Lập.
“Có gì đâu. Mấy hôm bữa tôi đã dạy cho một thằng lỏi con nào đó biết uy nghiêm của người lớn, đến giờ vẫn còn thấy khoan khoái trong người.”
Ông Lập tự hào kể ra rồi nằm trườn trên nền nhà lát gạch mới được lau hồi sáng, vẫn còn mùi tinh dầu sả chanh, vừa thơm vừa mát.
Cứ mỗi khi nhớ lại vẻ khúm núm của Quý và từng câu vâng dạ dè dặt của cậu là ông ta lại thấy sung sướng hết cả người. Cứ tưởng sống cả đời này sẽ chẳng lên mặt được với ai, nào ngờ có ngay thằng ranh con trông đần đần ngố ngố kia để ra oai.
Muốn được ông đây chấp nhận sao? Còn lâu nhá tên nhóc đần! Mi chẳng thể nào đọ được với một cọng lông chân của tao đâu!
Ông Lập càng nghĩ càng cười đến rung lắc cả hai vai, an nhàn với chiến thắng ấy.
Nhưng khoảng thời gian yên bình đó không diễn ra được lâu bởi vì chẳng hiểu từ đâu chui ra một người đàn ông cao lớn đến đầu chạm trần nhà, thân tây trang nghiêm nghị đến gõ cửa nhà trọ của bọn họ.
“Xin hỏi, đây là nhà của ngài Nguyễn Văn Lập có phải không?”
Ông Lập, Mỹ Hạnh và thằng Vĩ lớ ngớ nhổm dậy từ trên sàn nhà, thấy một người, không, là cả một hàng năm, sáu người ngoại quốc đang đứng nghiêm trước cửa nhà của bọn họ!
Cả ba đã bị cảnh tượng này làm cho sợ đến tái cả mặt. Ông Lập lắp bắp, hai cẳng chân run như cầy sấy, đang đứng mà tưởng như sắp ngã.
“Đúng, đúng rồi ạ... Xin, xin hỏi các người là...”
“Bọn tôi đến theo yêu cầu của cậu chủ. Cậu ấy có món quà nhỏ muốn tặng cho gia đình mình.”
Nói rồi, tất cả bọn họ đều đứng tản sang hai bên, để lộ ra một con BMW 430i Convertible màu đen mới cứng.
“Ngoài ra, cậu chủ còn có bức thư gửi tới ngài ạ.”
Nói rồi, người đàn ông ấy rút từ trong túi áo trong ra một bức phong thư và chiếc chìa khóa xe, giao nó cho ông Lập - người đã há to miệng đến mức một quả trứng hoàn toàn có thể nhét vừa vào trong.
“Cháu không thể khiến cho công ty bác gần với khu nhà bác ở được, nên cháu mua tạm chiếc xe này tặng bác, mong bác có thể yên tâm đi lại ạ. Lớn lên khi đã kiếm được nhiều tiền, cháu sẽ mua tặng bác một con khác xịn hơn, chỉ mong bác có thể đồng ý cho cháu được quen biết và quan tâm Nam. Cháu xin cảm ơn ạ *bắn tim~*.”
~Tâm thư của Quý~
Thôi... rồi...
Ông Lập đã không thể đứng vững được nữa mà khuỵu ngã xuống mặt đất, mặc cho Mỹ Hạnh, thằng Vĩ và những người đàn ông kia cuống quýt đỡ mình đứng dậy nhưng không được, ông ta hiện tại rất cần có bình thở.
Không biết... là cậu hay là ông ta mới là thằng lỏi con ở đây...
Vì cả cô và cậu đều bận đến mức không thể gặp nhau được nên sáng sớm hôm nay, trước khi tới lớp, cậu có tranh thủ ghé qua khu nhà trọ mà gia đình Nam đang ở.
Quý dừng xe bên đường, cậu kiểm tra lại địa chỉ nhà được ghi trên điện thoại rồi mới chắc chắn mà dựng xe lên vỉa hè, lò dò bước vào cổng ra vào của khu nhà trọ. Vừa hay, cậu gặp ngay ông Lập đang ngồi xổm, rửa mặt bên cạnh một thau nước đầy trong sân.
Đây là một khu nhà trọ nằm sâu trong ngõ. Lối vào, bắt đầu từ cổng vào đến sân là một lối đi nhỏ và hẹp. Nhưng sau khi đã ra đến giữa sân rồi thì cả một dãy nhà trọ hai tầng vô cùng rộng rãi sẽ hiện ra. Không chỉ thế, trong đây còn có một lán để xe riêng và một khu nhà vệ sinh chung. Sân cũng khá rộng nữa.
“Cháu chào bác. Bác ơi cho cháu hỏi bạn Nam có nhà không ạ?”
Ông Lập ngẩng đầu nhìn lên. Lúc đầu, ông ta nhíu mày đánh giá Quý từ đấu xuống chân rồi lại từ chân nhìn ngược lên đầu cậu. Phải mất đến tận năm giây sau thì ông ta mới mở tròn mắt nhìn Quý như mới chợt nhận ra cậu là ai.
“À... Tao nhớ ra mặt mày rồi.”
Quý căng thẳng đứng nghiêm khi ông Lập vắt chiếc khăn lau mặt lên cổ, hai tay chống hông rồi khệnh khạng bước đến trước mặt cậu. Ngón tay của ông ta trỏ trỏ xuống mặt đất. Quý hiểu ý nên chụm chân thấp xuống để ngang bằng chiều cao với ông ta.
Nhưng thú thật, cứ trùng chân xuống thế này thì lưng cậu đau chết mất.
“Nam không có nhà đâu, khỏi kiếm.”
“À, vậy ạ. Thế thưa bác cháu về...”
“Mày đứng đấy.”
Quý vừa mới chỉ quay lưng đi đã phải đứng khựng lại, nuốt nước bọt nhìn ông Lập nheo mắt đi một vòng quanh người mình rồi cuối cùng là dừng lại ở ngay đối diện với mặt cậu.
“Mày là bạn trai nó hả?”
Quý toát cả mồ hôi hột, đứng trước con mắt sắc như dao cạo của ông ta, Quý không còn lựa chọn nào khác ngoài thú thật, giọng yếu lả.
“Dạ, vâng ạ...”
“Hưm!”
Ông Lập thở ra một hơi kiêu ngạo, hiện giờ, khuôn mặt của ông ta đã hếch cao đến nỗi song song với nền trời luôn rồi.
“Tuy con bé Nam chẳng hé răng nói gì với tao cả nhưng cái gì tao cũng biết tất. Khôn hồn mà trả lời thuận tai, hiểu chưa?”
Quý vội vã gật đầu, thấy thế, ông Lập càng tỏ ra huênh hoang mà ghé sát lại gần cậu, trầm giọng xuống.
“Mày muốn được cái nhà này công nhận, thì trước hết mày phải làm được gì đó cho cái nhà này đã. Có thấy bọn tao đang rất vất vả không?”
Quý gật gật đầu. Ông Lập nói tiếp.
“Bọn tao đã tìm được nhà ở tạm rồi, nhưng chỗ này cách xa nơi làm việc quá mà tao lại mất hết xe cộ rồi. Nếu như mày có thể làm cho tao một bước liền đến ngay công ty được thì đến lúc đó tao mới cho bọn mày quen nhau.”
Nói rồi, ông Lập rút cái khăn lau mặt ra khỏi cổ, tạo dáng đi cho thật ngầu rồi bỏ vào trong nhà, không cần biết Quý đứng trong sân đang ngơ ngác ra làm sao.
Đến tận khi đã ngồi học ở trong lớp và hiện tại đã là tiết thứ ba, Quý vẫn cứ thẫn tha thẫn thờ vì những lời nói ấy của ông Lập. Người khác có thể thấy cậu thở dài đến nay là lần thứ bốn mươi tám rồi.
“Cái thằng này làm cái quái gì mà cứ như mới bị cướp vậy?”
Một cậu học sinh ngồi ở dãy bàn đằng sau Quý đã bị tiếng thở dài lần thứ bốn mươi chín của cậu làm cho phiền chết rồi. Đáng lẽ ra đây là tiết sinh học, nhưng thầy giáo có việc bận nên cho cả lớp tự học. Vì sắp thi đến nơi rồi nên học sinh nào cũng cặm cụi dán mặt vào sách vở, duy chỉ có mình Quý là đang ngồi bó gối, dựa lưng lên trên ghế, tay cứ cầm điện thoại mà lướt lên lướt xuống.
Rảnh quá ta. À ừ, suýt quên, tên này được tuyển thẳng vào đại học rồi nên việc gì phải lo sốt sắng như bọn này nữa. Chẳng biết cậu ta đang xem cái gì mà chăm chú thế nhỉ?
Cậu bạn buông bút xuống, chống hai tay lên bàn rồi rướn người lên bàn trên, nhòm mắt vào màn hình điện thoại của Quý. Chợt cậu ta mở to mắt như sắp rơi cả nhãn cầu ra bên ngoài.
Quý đang xem một trang web bán hàng online. Mà đây chẳng phải là web bán hàng thông thường thôi đâu mà là chợ giao dịch siêu xe!
Những hãng xe nổi tiếng đắt đỏ nhất đều được hiện lên ở trên trang web này, kèm theo đó là bảng giá trên mây ở bên dưới.
Cậu học sinh nọ cứ ngỡ là mình học nhiều quá bị hoa mắt nên đưa hai tay dụi dụi mắt để nhìn lại, nhưng những con siêu xe tiền tỷ vẫn lù lù xuất hiện trên màn hình điện thoại Quý.
Hê! Này, cậu ta đang xem mẫu xe nào đẹp để đặt mục tiêu trong tương lại sao?
Nhưng suy nghĩ ấy của cậu ta đã hoàn toàn bị phá vỡ ngay khi cậu học sinh thấy cậu chau mày, ngón tay trỏ cứ lướt liên tiếp xuống bên dưới như chẳng ưng con nào cả, nhưng rồi bất chợt ánh mắt cậu dừng lại ở một mẫu xe.
Quý nhấn vào ảnh của con xe, lướt xuống thông số kỹ thuật, thấy thích thích liền bấm vào nút “mua ngay”, “thanh toán” và đợi. Một lúc sau, một tin nhắn từ ngân hàng đã xuất hiện ngay trên góc trên cùng của điện thoại:
[ TK xxxxxx1128 tại XXX
- $,abc,xyz,clmVNĐ vao 09:26
17/05/20xx. So du: 937,329,629VNĐ
ND: Thanh toan _________ ]
“Hầy... Lại sắp hết tiền rồi.”
Quý thở dài ngao ngán mà tắt điện thoại đi, bất thình lình cậu hét lên một tiếng thất thanh khi phát hiện thằng ngồi sau mình từ nãy đến giờ cứ chúi mặt san sát bên vành tai của cậu.
“Con mẹ nó! Mày tính làm gì?!”
Quý nhanh chóng thủ thế phòng thân, nhưng chỉ thấy cậu ta há miệng mà nhìn cậu. Chợt cậu trai đó thốt lên.
“Quý! Mày có nhận bồ nhí không?”
Quý: “Hả???”
...
Mấy ngày sau đấy, Nam đã quay trở lại trường để tiếp tục với môi trường luyện thi, còn ở nhà, ông Lập với Mỹ Hạnh thay nhau chăm lo cho thằng Vĩ.
Buổi chiều hôm ấy nắng rất đẹp, trong căn nhà trọ chỉ có ba người đang nằm trên sàn nhà nghỉ mát, còn Nam thì bận đi học thêm rồi.
“Mấy nay cứ cười như ma dở ấy, có chuyện gì vui à?”
Mỹ Hạnh hừ một tiếng, khều khều chân sang chỗ của ông Lập.
“Có gì đâu. Mấy hôm bữa tôi đã dạy cho một thằng lỏi con nào đó biết uy nghiêm của người lớn, đến giờ vẫn còn thấy khoan khoái trong người.”
Ông Lập tự hào kể ra rồi nằm trườn trên nền nhà lát gạch mới được lau hồi sáng, vẫn còn mùi tinh dầu sả chanh, vừa thơm vừa mát.
Cứ mỗi khi nhớ lại vẻ khúm núm của Quý và từng câu vâng dạ dè dặt của cậu là ông ta lại thấy sung sướng hết cả người. Cứ tưởng sống cả đời này sẽ chẳng lên mặt được với ai, nào ngờ có ngay thằng ranh con trông đần đần ngố ngố kia để ra oai.
Muốn được ông đây chấp nhận sao? Còn lâu nhá tên nhóc đần! Mi chẳng thể nào đọ được với một cọng lông chân của tao đâu!
Ông Lập càng nghĩ càng cười đến rung lắc cả hai vai, an nhàn với chiến thắng ấy.
Nhưng khoảng thời gian yên bình đó không diễn ra được lâu bởi vì chẳng hiểu từ đâu chui ra một người đàn ông cao lớn đến đầu chạm trần nhà, thân tây trang nghiêm nghị đến gõ cửa nhà trọ của bọn họ.
“Xin hỏi, đây là nhà của ngài Nguyễn Văn Lập có phải không?”
Ông Lập, Mỹ Hạnh và thằng Vĩ lớ ngớ nhổm dậy từ trên sàn nhà, thấy một người, không, là cả một hàng năm, sáu người ngoại quốc đang đứng nghiêm trước cửa nhà của bọn họ!
Cả ba đã bị cảnh tượng này làm cho sợ đến tái cả mặt. Ông Lập lắp bắp, hai cẳng chân run như cầy sấy, đang đứng mà tưởng như sắp ngã.
“Đúng, đúng rồi ạ... Xin, xin hỏi các người là...”
“Bọn tôi đến theo yêu cầu của cậu chủ. Cậu ấy có món quà nhỏ muốn tặng cho gia đình mình.”
Nói rồi, tất cả bọn họ đều đứng tản sang hai bên, để lộ ra một con BMW 430i Convertible màu đen mới cứng.
“Ngoài ra, cậu chủ còn có bức thư gửi tới ngài ạ.”
Nói rồi, người đàn ông ấy rút từ trong túi áo trong ra một bức phong thư và chiếc chìa khóa xe, giao nó cho ông Lập - người đã há to miệng đến mức một quả trứng hoàn toàn có thể nhét vừa vào trong.
“Cháu không thể khiến cho công ty bác gần với khu nhà bác ở được, nên cháu mua tạm chiếc xe này tặng bác, mong bác có thể yên tâm đi lại ạ. Lớn lên khi đã kiếm được nhiều tiền, cháu sẽ mua tặng bác một con khác xịn hơn, chỉ mong bác có thể đồng ý cho cháu được quen biết và quan tâm Nam. Cháu xin cảm ơn ạ *bắn tim~*.”
~Tâm thư của Quý~
Thôi... rồi...
Ông Lập đã không thể đứng vững được nữa mà khuỵu ngã xuống mặt đất, mặc cho Mỹ Hạnh, thằng Vĩ và những người đàn ông kia cuống quýt đỡ mình đứng dậy nhưng không được, ông ta hiện tại rất cần có bình thở.
Không biết... là cậu hay là ông ta mới là thằng lỏi con ở đây...
/67
|