- Ta nghĩ với bản lãnh thực sự của ngươi, ngươi vốn có thể đánh bại ba tên đại kiếm sư kia mà không cần dùng tới mưu kế mà, phải không?
Cách Tố nằm trong lòng Lưu Sâm và nói với giọng khích động. Ngay từ lúc đầu nàng đã nghĩ như thế, và suy nghĩ đó đã khiến cho nàng cảm thấy rất khích động.
Lưu Sâm cười đáp:- Đương nhiên! Ta đúng là không cần dùng kế cũng có thể thắng được chúng!
- Vậy tại sao....
Lưu Sâm ngắt lời nàng:- Ta vốn đã sớm biết có người đang rình rập ở gần đó, nếu như ta để lộ bản lãnh thực sự của mình ngay từ đầu thì chỉ sợ lão già kia sẽ chột dạ rồi chuồn mất thôi!
Vì sợ một tên chuẩn kiếm thánh chuồn mất mà hắn phải giấu giếm thực lực, nói thế tức là nói khoác rồi, nhưng cho dù hắn có khoác lác thì nàng vẫn thấy say mê, bởi vì tên tình lang này của nàng lúc nào cũng có thể sáng tạo ra kỳ tích cả.
- Giờ đây ta đang cần nàng giúp một tay đấy!
Lưu Sâm nói:- Nàng hãy hỏi lại gia gia nàng hoặc là những người có kiến thức uyên bác trong học viện ấy, xem lão già kia rốt cuộc là người của tổ chức nào....
Lưu Sâm rất quan tâm đến thân phận của kẻ muốn ám sát mình. Hắn đã bị ám sát hai lần, lần sau hung hiểm hơn lần trước. Nếu cứ tiếp tục kiểu này thì sợ hắn sẽ không chịu nổi, bởi lẽ biết đâu lần sau lại không có kiếm thánh hay ma đạo nào đó đích thân xuất mã, đến chừng đó mình sẽ như cá nằm trên thớt thôi. Nếu như hắn bị chết dưới tay của kiếm thánh thì cũng không có gì để nói, nhưng nếu bị chết một cách hồ đồ thì thật là oan uổng, mà nếu cái chết của hắn lại khơi lên cuộc chiến tương tàn giữa Phong Thần đảo và Khắc Lý Mạn đại công thì lại càng oan hơn, khi đó mới là chết không nhắm mắt! Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trên lý thuyết thì sẽ không có đại kiếm thánh hay đại ma đạo đích thân xuất mã, bởi vì nếu đối phương có loại cao thủ như vậy thì bất luận với lý do gì, họ sẽ không nhận lời đi giết hắn, thậm chí cũng không cần khơi mào chiến tranh giữa Phong Thần đảo và Khắc Lý Mạn đại công, lý do cũng rất đơn giản, vì với hai loại cao thủ đó, đối phương vốn dĩ có thể thanh trừ thế lực của hai phe đó rồi. Đại kiếm thánh và đại ma đạo vốn là những người đã đạt tới trình độ đoạt thiên tạo hóa và kỹ năng vô cùng vô tận rồi, họ không cần phải xem mặt ai mà hành sự nữa!
Sau khi nghe Lưu Sâm kể lại đầu đuôi mọi chuyện, Cách Tố nhíu mày suy nghĩ hồi lâu. Suy đoán đầu tiên của nàng là mấy người kia là thuộc hạ của Na Nhĩ Tư, nhưng sau khi nghe Lưu Sâm giải thích xong, nàng mới mở rộng sự suy đoán của mình và nhận ra đây đúng là một đại âm mưu, nhưng âm mưu này lớn cỡ nào thì nàng còn chưa biết được. Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nàng mới thốt lên một câu vô thưởng vô phạt:- Thế giới này thật là phức tạp, có nhiều người vì muốn tranh giành địa bàn nên biện pháp gì cũng nghĩ ra được. Nếu không vì để tăng cường thực lực cho mình thì cũng là khiến cho kẻ khác bị diệt vong mà thôi....
Lưu Sâm nghe vậy thì đôi mắt của hắn từ từ sáng lên, trong đầu hắn phảng phất như có một cánh cửa vừa được mở ra, và bên trong cánh cửa đó lại hiện lên mấy chữ: "Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi."
Ai là ngư ông đây?
Tuy rằng hắn chưa biết được ai là ngư ông, nhưng hắn cảm thấy mình đã mò ra được chút ít đầu mối rồi....
- Ta sẽ giúp ngươi điều tra, nhưng cần phải có thời gian mới được!
Cách Tố nói với giọng đầy thâm tình:- Ngươi cần phải nhớ kỹ hai chuyện. Cách Tố là nữ nhân của ngươi, ở trong từ điển của ta, nữ nhân phải cùng với trượng phu của mình đối mặt với nguy hiểm. Mặt khác, những lúc ngươi ra ngoài một mình, ngàn vạn lần phải cẩn thận đề phòng mới được. Ta lo nhất là điểm này đó, cái tên bại hoại này cứ hay chạy loạn khắp nơi, giống như lần trước vậy....
Nhắc tới lần trước thì nàng lại tru mỏ phản đối hắn, thế là Lưu Sâm chỉ còn cách hôn lên miệng nàng để cắt ngang lời nàng. Nụ hôn đó cũng thay cho lời hứa hẹn tất cả mọi thứ đều OK!
oooOooo
Rốt cuộc Lưu Sâm và Cách Tố cũng đến nơi thi đấu an toàn và không bị trễ. Mặc dù họ xuất phát sau và nửa đường đã gặp phải "đạo tặc", nhưng họ vẫn tới kịp và không đến nỗi phải bỏ lỡ cuộc đấu nào, bởi vì cuộc tranh tài năm nay đã có thay đổi. Thi đấu không còn giới hạn trong việc tỷ thí tranh ngôi vị hạng nhất trong từng hạng mục riêng của bốn đại học viện nữa, mà đổi thành tập thể hành động!
Thế nào là tập thể hành động?
Viện trưởng nhìn chằm chặp vào Lưu Sâm rồi chậm rãi thốt:- Vào Ma Xuyên!
Chỉ có ba chữ ngắn gọn, nhưng sắc mặt của Cách Tố đã biến hẳn đi.
Sau đó thì có một đạo sư khác giải thích lại quy luật của cuộc thi đấu...
Trong lòng Lưu Sâm dậy lên cảm giác hưng phấn, hoặc giả có lẽ dã ngoại luôn mang đến cho hắn cảm giác vui vẻ cũng nên! Đi thuyền đến Ma Xuyên rồi mọi người sẽ ở lại đó bảy ngày. Bảy ngày sau trở về, đội nào thu hoạch được nhiều ma tinh nhất thì đội đó sẽ thắng, và kết quả sẽ dựa vào đẳng cấp và số lượng của ma tinh mà xác định đội quán quân. Một viên ma tinh cấp một sẽ bằng năm viên ma tinh cấp hai, một viên ma tinh cấp hai sẽ bằng năm viên ma tinh cấp ba, và cứ thế mà tính từ cấp ba cho tới cấp năm, các trọng tài sẽ đếm công khai và hoàn toàn công bằng. Cuộc tranh tài lần này khác với những lần trước, bởi vì nó thật sự có nguy hiểm, đám ma thú sẽ chẳng quan tâm tới việc ngươi tham gia thi đấu hay đánh thật, chúng gặp được người thì chỉ có việc tận tình tàn sát mà thôi!
Đây chỉ là một cuộc thi đấu giữa các học viện thôi, chẳng lẽ cần phải khiến cho các học viên ưu tú của họ phải đối mặt với hiểm cảnh như vậy hay sao? Tuy hắn nghi ngờ trong lòng nhưng không nói ra miệng, chỉ sợ nói ra thì cả tiểu cô nương Quang Minh hệ kia sẽ coi thường hắn.
Quy tắc tranh tài cũng chỉ có sáu chữ: "giữ mạng và giết ma thú!"
Đúng là đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa. Sau khi nói rõ các thứ, các đạo sư liền bỏ đi, ngày mai sẽ là ngày khởi trình.
Cách Tố cũng theo họ bỏ đi, nhưng trước khi đi còn dùng mắt ra hiệu cho A Khắc Lưu Tư hãy cẩn thận, thế nhưng tiểu tử kia rõ ràng là đã hiểu lầm ý tứ của nàng, hắn nháy mắt đáp lại nàng với thần tình ranh mãnh và khiêu khích, khiến cho Cách Tố phải đỏ mặt quay đi. Nàng vừa đi vừa nghĩ thầm: "Không biết tiểu tử kia có tưởng lầm là mình có ý kêu hắn đêm nay tới thăm hay không? Đêm nay mình ở chung một phòng với một nữ đạo sư khác của học viện, nếu hắn tới thì nguy thật!" Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau khi các đạo sư vừa bỏ đi xong, Á Sắt liền đứng dậy nói:- Ngày mai lên đường rồi, tối nay mọi người hãy nghỉ xả hơi đi, chỉ là nên lưu ý, ngày mai....
Gã chưa nói hết câu thì Tư Tháp đã đứng lên, hai tay giang rộng và nói:- A Khắc Lưu Tư, ngươi đến thật đúng lúc, hay lắm!
Thanh âm của gã rất lớn, vừa khéo cắt ngang sự sắp đặt trước trận đấu của Á Sắt!
Lưu Sâm cười khổ, hai người này là đồng đội mà lại chống đối nhau gay gắt như vậy, quả thật không phải chuyện tốt chút nào.
Nhưng người ta đã hoan nghênh hắn có mặt thì dù thế nào hắn cũng phải tay bắt mặt mừng với đối phương mới được.
Khắc Nại cũng tham gia náo nhiệt:- Huynh đệ, ta chỉ sợ không có cơ hội cùng ngươi chiến đấu thôi, nhưng bây giờ ngươi đã tới rồi, hay lắm!
Thế rồi hai người lại ôm nhau mừng mừng tủi tủi!
Hai người bằng hữu ôm nhau thân thiện, lúc này khuôn mặt của Á Sắt đã thấy nét lạnh lùng, gã nói:- Mỗi người cần phải thu được ít nhất là hai viên ma tinh cấp hai. Viện trưởng có nói, dù thu thập được nhiều hay ít, khi trở về học viện, tất sẽ được đổi ra kim tệ với giá gấp đôi; còn nếu không làm được việc đó thì sau khi trở về sẽ bị bãi bỏ danh hiệu Hoàng kim tổ hợp....
Tư Tháp lại một lần nữa cắt ngang lời gã:- Á Sắt tiên sinh, dường như viện trưởng chưa hề nói sẽ bãi bỏ danh hiệu Hoàng kim tổ hợp đó nhé, bởi lẽ đâu có ai có thể bãi bỏ nó được chứ!
Đúng vậy, danh hiệu đó là họ đã dựa vào thực lực của mình mà giành lấy được, đâu phải nói bỏ là bỏ chứ.
- Nếu ngay cả một việc nho nhỏ đó mà cũng làm không xong, vậy ngươi có tư cách gì mà đứng trong hàng ngũ của Hoàng kim tổ hợp chứ?
Á Sắt cười nhạt rồi nói tiếp:- Có lẽ ngươi nên tự gạt bỏ mình ra khỏi Hoàng kim tổ hợp là hơn.
Những lời đó vừa thốt ra thì Ưu Lệ Ty lập tức biến sắc ngay, bởi vì nàng là người của Quang Minh hệ, tuy trình độ cũng thuộc cấp một, nhưng nếu muốn nàng giết ma thú thì hơi khó, bởi vì ma pháp của Quang Minh hệ không hề lấy việc giết ma thú mà luyện thành. Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ánh mắt của Lưu Sâm lướt qua mặt nàng rất nhanh, hắn mỉm cười nói:- Ta nghĩ Á Sắt tiên sinh nói vậy là không hợp lý. Tại sao mỗi người phải thu cho được hai viên ma tinh mà không phải là chín người phải thu được mười tám viên? Ngươi phải biết rằng chúng ta là cùng một đội, mà lực lượng của đội đều không dựa vào việc mỗi một thành viên đều là chiến sĩ, mà là tận dụng hết tài năng vốn có của các đội viên. Có như vậy thì mới phát huy được sức chiến đấu lớn nhất của cả đội!
- Thực lực cá nhân là căn bản của thành công, không có thực lực thì còn nói gì tới bảo đảm chứ? Cạnh tranh là tàn khốc, mà Ma Xuyên cũng rất khốc liệt. Đội của chúng ta không cần nước mắt của những kẻ yếu nhược!
Á Sắt hững hờ nói:- A Khắc Lưu Tư, nếu như cả việc đó mà ngươi còn không hiểu rõ thì ta chỉ có thể nói, việc chọn ngươi là một sai lầm!
Lưu Sâm nghe vậy thì bắt đầu thấy nóng nảy, hắn hỏi:- Chọn ta là một sai lầm? Vậy ta hỏi ngươi, là ngươi đã chọn ta sao? Ngươi có quyền đó à?
Á Sắt bị hỏi vặn đến đỏ bừng mặt lên, gã á khẩu không trả lời được, bởi vì quả thật Lưu Sâm không phải do gã chọn vào đội.
Lúc này Tư Tháp vội lên tiếng khuyên ngăn, gã vừa kéo Lưu Sâm vừa nói:- Không cần cãi nữa, tối nay chỉ thư giãn thôi, chuyện gì cũng không cần tranh luận. Đợi ngày mai vào Ma Xuyên rồi mới quyết định sau cũng chưa muộn mà....Sẵn đây nói luôn nhé, vị nữ hữu mới của bản nhân đang đợi ở bên ngoài, muốn ta đưa nàng ta đi dạo Yêu Nguyệt học viện một vòng, chư vị có hứng thú cùng đi hay không?
Mọi người nghe gã nói vậy thì đều mỉm cười hiểu ý, là thành viên của Hoàng kim tổ hợp, có ai lại không được ái mộ chứ? Ngay cả gã Khắc Nại thấp lùn mà cũng có không ít mỹ nữ có cùng tầm vóc ái mộ gã nữa cơ mà, họ sớm đã đứng bên ngoài cửa sổ mà nháy mắt với gã không ngừng....
Ngày mai sẽ rất khốc liệt, nên tối nay phải thư giãn, thậm chí còn có thể thư giãn đến mức phong cuồng nữa!
Cách Tố nằm trong lòng Lưu Sâm và nói với giọng khích động. Ngay từ lúc đầu nàng đã nghĩ như thế, và suy nghĩ đó đã khiến cho nàng cảm thấy rất khích động.
Lưu Sâm cười đáp:- Đương nhiên! Ta đúng là không cần dùng kế cũng có thể thắng được chúng!
- Vậy tại sao....
Lưu Sâm ngắt lời nàng:- Ta vốn đã sớm biết có người đang rình rập ở gần đó, nếu như ta để lộ bản lãnh thực sự của mình ngay từ đầu thì chỉ sợ lão già kia sẽ chột dạ rồi chuồn mất thôi!
Vì sợ một tên chuẩn kiếm thánh chuồn mất mà hắn phải giấu giếm thực lực, nói thế tức là nói khoác rồi, nhưng cho dù hắn có khoác lác thì nàng vẫn thấy say mê, bởi vì tên tình lang này của nàng lúc nào cũng có thể sáng tạo ra kỳ tích cả.
- Giờ đây ta đang cần nàng giúp một tay đấy!
Lưu Sâm nói:- Nàng hãy hỏi lại gia gia nàng hoặc là những người có kiến thức uyên bác trong học viện ấy, xem lão già kia rốt cuộc là người của tổ chức nào....
Lưu Sâm rất quan tâm đến thân phận của kẻ muốn ám sát mình. Hắn đã bị ám sát hai lần, lần sau hung hiểm hơn lần trước. Nếu cứ tiếp tục kiểu này thì sợ hắn sẽ không chịu nổi, bởi lẽ biết đâu lần sau lại không có kiếm thánh hay ma đạo nào đó đích thân xuất mã, đến chừng đó mình sẽ như cá nằm trên thớt thôi. Nếu như hắn bị chết dưới tay của kiếm thánh thì cũng không có gì để nói, nhưng nếu bị chết một cách hồ đồ thì thật là oan uổng, mà nếu cái chết của hắn lại khơi lên cuộc chiến tương tàn giữa Phong Thần đảo và Khắc Lý Mạn đại công thì lại càng oan hơn, khi đó mới là chết không nhắm mắt! Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trên lý thuyết thì sẽ không có đại kiếm thánh hay đại ma đạo đích thân xuất mã, bởi vì nếu đối phương có loại cao thủ như vậy thì bất luận với lý do gì, họ sẽ không nhận lời đi giết hắn, thậm chí cũng không cần khơi mào chiến tranh giữa Phong Thần đảo và Khắc Lý Mạn đại công, lý do cũng rất đơn giản, vì với hai loại cao thủ đó, đối phương vốn dĩ có thể thanh trừ thế lực của hai phe đó rồi. Đại kiếm thánh và đại ma đạo vốn là những người đã đạt tới trình độ đoạt thiên tạo hóa và kỹ năng vô cùng vô tận rồi, họ không cần phải xem mặt ai mà hành sự nữa!
Sau khi nghe Lưu Sâm kể lại đầu đuôi mọi chuyện, Cách Tố nhíu mày suy nghĩ hồi lâu. Suy đoán đầu tiên của nàng là mấy người kia là thuộc hạ của Na Nhĩ Tư, nhưng sau khi nghe Lưu Sâm giải thích xong, nàng mới mở rộng sự suy đoán của mình và nhận ra đây đúng là một đại âm mưu, nhưng âm mưu này lớn cỡ nào thì nàng còn chưa biết được. Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nàng mới thốt lên một câu vô thưởng vô phạt:- Thế giới này thật là phức tạp, có nhiều người vì muốn tranh giành địa bàn nên biện pháp gì cũng nghĩ ra được. Nếu không vì để tăng cường thực lực cho mình thì cũng là khiến cho kẻ khác bị diệt vong mà thôi....
Lưu Sâm nghe vậy thì đôi mắt của hắn từ từ sáng lên, trong đầu hắn phảng phất như có một cánh cửa vừa được mở ra, và bên trong cánh cửa đó lại hiện lên mấy chữ: "Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi."
Ai là ngư ông đây?
Tuy rằng hắn chưa biết được ai là ngư ông, nhưng hắn cảm thấy mình đã mò ra được chút ít đầu mối rồi....
- Ta sẽ giúp ngươi điều tra, nhưng cần phải có thời gian mới được!
Cách Tố nói với giọng đầy thâm tình:- Ngươi cần phải nhớ kỹ hai chuyện. Cách Tố là nữ nhân của ngươi, ở trong từ điển của ta, nữ nhân phải cùng với trượng phu của mình đối mặt với nguy hiểm. Mặt khác, những lúc ngươi ra ngoài một mình, ngàn vạn lần phải cẩn thận đề phòng mới được. Ta lo nhất là điểm này đó, cái tên bại hoại này cứ hay chạy loạn khắp nơi, giống như lần trước vậy....
Nhắc tới lần trước thì nàng lại tru mỏ phản đối hắn, thế là Lưu Sâm chỉ còn cách hôn lên miệng nàng để cắt ngang lời nàng. Nụ hôn đó cũng thay cho lời hứa hẹn tất cả mọi thứ đều OK!
oooOooo
Rốt cuộc Lưu Sâm và Cách Tố cũng đến nơi thi đấu an toàn và không bị trễ. Mặc dù họ xuất phát sau và nửa đường đã gặp phải "đạo tặc", nhưng họ vẫn tới kịp và không đến nỗi phải bỏ lỡ cuộc đấu nào, bởi vì cuộc tranh tài năm nay đã có thay đổi. Thi đấu không còn giới hạn trong việc tỷ thí tranh ngôi vị hạng nhất trong từng hạng mục riêng của bốn đại học viện nữa, mà đổi thành tập thể hành động!
Thế nào là tập thể hành động?
Viện trưởng nhìn chằm chặp vào Lưu Sâm rồi chậm rãi thốt:- Vào Ma Xuyên!
Chỉ có ba chữ ngắn gọn, nhưng sắc mặt của Cách Tố đã biến hẳn đi.
Sau đó thì có một đạo sư khác giải thích lại quy luật của cuộc thi đấu...
Trong lòng Lưu Sâm dậy lên cảm giác hưng phấn, hoặc giả có lẽ dã ngoại luôn mang đến cho hắn cảm giác vui vẻ cũng nên! Đi thuyền đến Ma Xuyên rồi mọi người sẽ ở lại đó bảy ngày. Bảy ngày sau trở về, đội nào thu hoạch được nhiều ma tinh nhất thì đội đó sẽ thắng, và kết quả sẽ dựa vào đẳng cấp và số lượng của ma tinh mà xác định đội quán quân. Một viên ma tinh cấp một sẽ bằng năm viên ma tinh cấp hai, một viên ma tinh cấp hai sẽ bằng năm viên ma tinh cấp ba, và cứ thế mà tính từ cấp ba cho tới cấp năm, các trọng tài sẽ đếm công khai và hoàn toàn công bằng. Cuộc tranh tài lần này khác với những lần trước, bởi vì nó thật sự có nguy hiểm, đám ma thú sẽ chẳng quan tâm tới việc ngươi tham gia thi đấu hay đánh thật, chúng gặp được người thì chỉ có việc tận tình tàn sát mà thôi!
Đây chỉ là một cuộc thi đấu giữa các học viện thôi, chẳng lẽ cần phải khiến cho các học viên ưu tú của họ phải đối mặt với hiểm cảnh như vậy hay sao? Tuy hắn nghi ngờ trong lòng nhưng không nói ra miệng, chỉ sợ nói ra thì cả tiểu cô nương Quang Minh hệ kia sẽ coi thường hắn.
Quy tắc tranh tài cũng chỉ có sáu chữ: "giữ mạng và giết ma thú!"
Đúng là đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa. Sau khi nói rõ các thứ, các đạo sư liền bỏ đi, ngày mai sẽ là ngày khởi trình.
Cách Tố cũng theo họ bỏ đi, nhưng trước khi đi còn dùng mắt ra hiệu cho A Khắc Lưu Tư hãy cẩn thận, thế nhưng tiểu tử kia rõ ràng là đã hiểu lầm ý tứ của nàng, hắn nháy mắt đáp lại nàng với thần tình ranh mãnh và khiêu khích, khiến cho Cách Tố phải đỏ mặt quay đi. Nàng vừa đi vừa nghĩ thầm: "Không biết tiểu tử kia có tưởng lầm là mình có ý kêu hắn đêm nay tới thăm hay không? Đêm nay mình ở chung một phòng với một nữ đạo sư khác của học viện, nếu hắn tới thì nguy thật!" Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau khi các đạo sư vừa bỏ đi xong, Á Sắt liền đứng dậy nói:- Ngày mai lên đường rồi, tối nay mọi người hãy nghỉ xả hơi đi, chỉ là nên lưu ý, ngày mai....
Gã chưa nói hết câu thì Tư Tháp đã đứng lên, hai tay giang rộng và nói:- A Khắc Lưu Tư, ngươi đến thật đúng lúc, hay lắm!
Thanh âm của gã rất lớn, vừa khéo cắt ngang sự sắp đặt trước trận đấu của Á Sắt!
Lưu Sâm cười khổ, hai người này là đồng đội mà lại chống đối nhau gay gắt như vậy, quả thật không phải chuyện tốt chút nào.
Nhưng người ta đã hoan nghênh hắn có mặt thì dù thế nào hắn cũng phải tay bắt mặt mừng với đối phương mới được.
Khắc Nại cũng tham gia náo nhiệt:- Huynh đệ, ta chỉ sợ không có cơ hội cùng ngươi chiến đấu thôi, nhưng bây giờ ngươi đã tới rồi, hay lắm!
Thế rồi hai người lại ôm nhau mừng mừng tủi tủi!
Hai người bằng hữu ôm nhau thân thiện, lúc này khuôn mặt của Á Sắt đã thấy nét lạnh lùng, gã nói:- Mỗi người cần phải thu được ít nhất là hai viên ma tinh cấp hai. Viện trưởng có nói, dù thu thập được nhiều hay ít, khi trở về học viện, tất sẽ được đổi ra kim tệ với giá gấp đôi; còn nếu không làm được việc đó thì sau khi trở về sẽ bị bãi bỏ danh hiệu Hoàng kim tổ hợp....
Tư Tháp lại một lần nữa cắt ngang lời gã:- Á Sắt tiên sinh, dường như viện trưởng chưa hề nói sẽ bãi bỏ danh hiệu Hoàng kim tổ hợp đó nhé, bởi lẽ đâu có ai có thể bãi bỏ nó được chứ!
Đúng vậy, danh hiệu đó là họ đã dựa vào thực lực của mình mà giành lấy được, đâu phải nói bỏ là bỏ chứ.
- Nếu ngay cả một việc nho nhỏ đó mà cũng làm không xong, vậy ngươi có tư cách gì mà đứng trong hàng ngũ của Hoàng kim tổ hợp chứ?
Á Sắt cười nhạt rồi nói tiếp:- Có lẽ ngươi nên tự gạt bỏ mình ra khỏi Hoàng kim tổ hợp là hơn.
Những lời đó vừa thốt ra thì Ưu Lệ Ty lập tức biến sắc ngay, bởi vì nàng là người của Quang Minh hệ, tuy trình độ cũng thuộc cấp một, nhưng nếu muốn nàng giết ma thú thì hơi khó, bởi vì ma pháp của Quang Minh hệ không hề lấy việc giết ma thú mà luyện thành. Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ánh mắt của Lưu Sâm lướt qua mặt nàng rất nhanh, hắn mỉm cười nói:- Ta nghĩ Á Sắt tiên sinh nói vậy là không hợp lý. Tại sao mỗi người phải thu cho được hai viên ma tinh mà không phải là chín người phải thu được mười tám viên? Ngươi phải biết rằng chúng ta là cùng một đội, mà lực lượng của đội đều không dựa vào việc mỗi một thành viên đều là chiến sĩ, mà là tận dụng hết tài năng vốn có của các đội viên. Có như vậy thì mới phát huy được sức chiến đấu lớn nhất của cả đội!
- Thực lực cá nhân là căn bản của thành công, không có thực lực thì còn nói gì tới bảo đảm chứ? Cạnh tranh là tàn khốc, mà Ma Xuyên cũng rất khốc liệt. Đội của chúng ta không cần nước mắt của những kẻ yếu nhược!
Á Sắt hững hờ nói:- A Khắc Lưu Tư, nếu như cả việc đó mà ngươi còn không hiểu rõ thì ta chỉ có thể nói, việc chọn ngươi là một sai lầm!
Lưu Sâm nghe vậy thì bắt đầu thấy nóng nảy, hắn hỏi:- Chọn ta là một sai lầm? Vậy ta hỏi ngươi, là ngươi đã chọn ta sao? Ngươi có quyền đó à?
Á Sắt bị hỏi vặn đến đỏ bừng mặt lên, gã á khẩu không trả lời được, bởi vì quả thật Lưu Sâm không phải do gã chọn vào đội.
Lúc này Tư Tháp vội lên tiếng khuyên ngăn, gã vừa kéo Lưu Sâm vừa nói:- Không cần cãi nữa, tối nay chỉ thư giãn thôi, chuyện gì cũng không cần tranh luận. Đợi ngày mai vào Ma Xuyên rồi mới quyết định sau cũng chưa muộn mà....Sẵn đây nói luôn nhé, vị nữ hữu mới của bản nhân đang đợi ở bên ngoài, muốn ta đưa nàng ta đi dạo Yêu Nguyệt học viện một vòng, chư vị có hứng thú cùng đi hay không?
Mọi người nghe gã nói vậy thì đều mỉm cười hiểu ý, là thành viên của Hoàng kim tổ hợp, có ai lại không được ái mộ chứ? Ngay cả gã Khắc Nại thấp lùn mà cũng có không ít mỹ nữ có cùng tầm vóc ái mộ gã nữa cơ mà, họ sớm đã đứng bên ngoài cửa sổ mà nháy mắt với gã không ngừng....
Ngày mai sẽ rất khốc liệt, nên tối nay phải thư giãn, thậm chí còn có thể thư giãn đến mức phong cuồng nữa!
/419
|