Lưu Sâm cười lạnh một tiếng, trong khi tiếng cười của hắn còn văng vẳng trong không trung thì thân ảnh của hắn đột nhiên biến thành hư ảnh, sau đó hư ảnh ngựng lại thành thật ảnh thì hắn đã xuất hiện ở bên cạnh Cách Tố rồi. Lúc này Cách Tố trợn mắt há miệng thật lớn, còn vị đại nương đang đứng ngoài ba trượng kia thì sắc mặt biến hẳn, trên cổ bà ta đã thấy xuất hiện một đường máu, còn đầu của bà ta thì cũng từ từ rơi xuống đất.
Hắn nhanh vậy sao? Hắn đã học được bản lãnh đó từ khi nào? Cách Tố thắc mắc không hiểu, dù có đánh chết nàng cũng không hiểu. Gã tình lang này dường như mỗi thời mỗi khắc đều tiến bộ hơn lúc trước vậy, và mỗi lần hắn xuất thủ thì đều vượt qua sự mong mỏi của nàng. Vừa rồi tốc độ của hắn vẫn chưa đạt tới mức đó, nếu không thì lúc hắn giao thủ với hai tên đại kiếm sư kia tất đã không cần dùng tới mưu kế rồi. Chỉ cần trực tiếp đối kháng thì cũng đủ giữ chân họ lại rồi kia mà.
Lưu Sâm hỏi lão giả:- Ngươi có thể nhanh hơn ta nhiều không?
- Thủ pháp nhanh lắm, mà tốc độ cũng rất nhanh!
Lão giả lẩm bẩm:- So với ta thì chỉ một chút thôi....một chút thôi....
Vừa dứt lời, thân hình của lão chợt nhoáng lên rồi không thấy đâu nữa. Trong không gian chỉ còn thấy một thanh trường kiếm mà thôi. Khi thanh trường kiếm còn cách chừng hơn một trượng thì từ mũi kiếm đột nhiên phóng ra một điểm hàn tinh, kiếm quang! Kiếm quang đó dài chừng bảy, tám tấc, phảng phất như rọi sáng khắp sơn cốc vậy.
Cách Tố chỉ cảm thấy có một cổ lực lượng mạnh đẩy mình đi, rồi bất giác nàng không tự chủ được mà bổ nhào về phía bên trái, mà ở đó lại đang có một tảng đá lớn. Rõ ràng nàng vừa trông thấy tảng đá lớn ở trước mặt mình, vậy mà toàn thân nàng chỉ lách mình một cái thì đã tránh ra phía sau tảng đá rồi. Chỉ nghe "keng" một tiếng vang lên, đá vụn bắn ra tung tóe, tảng đá lớn như thế lập tức bị tách đôi ra, còn kiếm quang thì chỉ cách đầu nàng chưa tới hai thốn nữa. Cách Tố thấy vậy thì trong lòng liền cảm thấy giá buốt ngay.
Kiếm thánh! Dù cho đối phương không phải là kiếm thánh thì cũng là chuẩn kiếm thánh rồi! Ngày hôm nay thật xui xẻo, khi không lại bị kiếm thánh ám sát! E rằng nàng và Lưu Sâm tất phải chết, nhưng nếu bị chết dưới kiếm của kiếm thánh thì cũng chẳng hề oan uổng chút nào, nhưng tại sao ở bên ngoài lại có tiếng gió vù vù thế nhỉ?
Cách Tố ngẩng đầu lên nhìn, thì ra ở trước mặt nàng có rất nhiều bóng người! Không, phải nói là tàn ảnh của hai người họ mới đúng, nhưng ai là A Khắc Lưu Tư đây? Các thân ảnh đó chỉ thoáng lay động một chút rồi lập tức biến mất ngay, trên trán Cách Tố nhỏ mồ hôi ròng ròng, nàng không có cách nào để giúp hắn, vì nếu nàng phóng Phong nhận ra, căn bản sẽ không nhận ra ai là mục tiêu, nói không chừng còn có thể giết lầm hắn nữa đấy chứ! Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Sâm cũng đổ mồ hôi trán ròng ròng, cả lưng cũng toát mồ hôi lạnh, vì có nhiều lần hắn cảm thấy kiếm khí dầy đặc bức tới người mình, nhưng lần nào hắn cũng đều may mắn tránh khỏi; tuy vậy, nhưng hắn vẫn không có cách nào thoát khỏi sự bao vây của lớp kiếm khí dầy đặc đó. Lúc này hắn đã dùng tới tốc độ cực hạn của mình rồi, nhưng so với lão chuẩn kiếm thánh này thì vẫn còn chênh lệch một chút.
May là những buổi huấn luyện trong đêm tại hậu viện của học viện đã giúp hắn rất nhiều, nhờ vậy mà hắn có thể cảm ứng nguy cơ rất đúng lúc và đã thoát chết chỉ trong đường tơ kẽ tóc rất nhiều lần. Bộ y phục của hắn sớm đã bị chém nát te tua, còn nguồn lực lượng ở trong cơ thể thỉnh thoảng cũng bị đứt đoạn trong giây lát, và hắn cũng nghe được tiếng thở dốc ồ ồ ở trong tiếng kiếm khí vèo vèo.
Lão già kia hẳn cũng mệt mỏi không ít rồi! Với tốc độ cực hạn như thế, thời gian ngắn ngủi cũng tương đương với sức vận động trong nửa ngày rồi.
Nếu có thể kéo dài thêm một lúc, nói không chừng mình sẽ đánh bại được lão cũng nên. Đó là điều Lưu Sâm đang mong mỏi nhất bây giờ, nhưng hắn chỉ hận thời gian mà kiếm khí tấn công chính diện hắn lại quá ít, còn đa số là tấn công ở sau lưng thôi, vì vậy mà hắn chỉ có thể né tránh chứ không có cơ hội phản kích. Cũng như lần trước hắn bị hai tên đại kiếm sư truy đuổi chật vật vậy. Không được, phải mạo hiểm!
Lúc này ở sau lưng hắn lại có hàn khí bức tới, Lưu Sâm nhảy lên thật cao. Cú nhảy đó vọt lên cao tới hơn năm trượng. Trong khi còn lơ lửng ở trên không thì hắn quay người lại, và rốt cuộc hắn đã trông thấy lão giả kia. Sắc mặt của lão đang đỏ bừng, nhưng thời khắc này thì lão đang nở một nụ cười âm hiểm, bởi vì gã địch nhân khó chơi kia rốt cuộc đã tự hãm mình vào tử lộ rồi. Khi Lưu Sâm phóng mình lên cao năm trượng, thân pháp đó của hắn quả thật khiến người ta phải há miệng trợn mắt, nhưng khi thân hình của hắn ở trên không trung mà trong tay lại không có binh khí, vậy thì bộ pháp dù cao cường tới đâu cũng không có tác dụng gì, và tốc độ cũng không dùng được nốt, vậy chẳng phải là hắn muốn đối thủ giết chết mình hay sao? Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc này Lưu Sâm bắt đầu rơi trở xuống, nơi mà hắn sắp rơi xuống lại là nơi đang giăng đầy kiếm quang. Cách Tố kinh hoảng thét lên, nhưng thanh âm của nàng chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì đã thấy Lưu Sâm đột nhiên duỗi ngón giữa của tay phải ra, đồng thời chỉa nó vào trán của lão giả. Thế rồi dường như có một tia sáng xẹt qua nhanh như chớp, rồi thân hình của hắn rơi xuống, song song đó thì trước ngực hắn chợt cảm thấy nhói lên một cái, tiếp theo đó thì hắn đã đứng yên lại được, còn lão giả đang đứng đối diện thì thân thể chợt chấn động mạnh một cái, rồi trường kiếm trong tay buông rơi xuống đất. Sắc mặt của lão trở nên rất kỳ quái, lão giơ tay chỉ vào Lưu Sâm, người thì lảo đảo đi tới hai bước, rồi cuối cùng cũng ngã xuống. Thì ra ở đằng sau ót của lão đã có một lỗ thủng dính đầy óc và máu.
Rốt cuộc Cách Tố cũng thét lên một tiếng, sau đó thì chạy nhào tới, vừa khóc vừa kêu:- Ngươi....ngươi bị thương rồi....ngươi đánh bại lão rồi....
- Ta.....ta.....
Lưu Sâm chưa kịp nói thành câu thì toàn thân cũng từ từ ngã xuống.
Hắn ngã vào vòng tay của Cách Tố, chưa bao giờ hắn mệt mỏi quá độ như bây giờ vậy, ánh mắt của hắn cũng nhắm tịt lại và không mở ra được, cả cơn đau đớn ở trước ngực cũng thấy tê dại luôn....
Màn đêm phủ xuống, rốt cuộc Lưu Sâm cũng mở mắt ra. Dưới ánh sao ban đêm, hắn thấy được ánh mắt tràn ngập lo lắng và ôn nhu vô tận của Cách Tố.
- Ngươi tỉnh rồi à?
- Cách Tố, bảo bối của ta!
Lưu Sâm kêu lớn:- Tình lang của nàng khỏe như voi rồi đây! Nếu không âu yếm chút thì chỉ sợ ta sẽ chết mất!
Cách Tố mỉm cười thật vui vẻ, nhìn thấy hắn đùa giỡn nham nhở như vậy thì có nghĩa là hắn không có vấn đề gì hết.
Thế rồi nàng cúi xuống hôn hắn thật đắm đuối rồi nói:- Ái lang, miệng vết thương của ngươi đã khép lại rồi, thật tốt lắm!
- Đã khép lại rồi sao? Không thể nào!
Lưu Sâm kêu lớn:- Ít ra cũng phải âu yếm nàng một phen thì nó mới được khép miệng lại chứ, vết thương này càng lúc càng không biết nghe lời à nha....
Hắn chưa nói xong thì Cách Tố đã gắp một miếng thịt đưa vào miệng cho hắn, rồi trìu mến nói:- Ăn mau đi, sau khi ăn xong thì ta sẽ bồi tiếp ngươi chuyện đó....Sau sự việc lần này, ta nghĩ chỉ có ái ân mới mang đến cho ta cảm giác chân thật mà thôi....
Với lực lượng của ba đại kiếm sư, một chuẩn kiếm thánh, và một đại ma pháp sư, rõ ràng họ đã dư sức hạ thủ nàng và Lưu Sâm rồi. Tuyệt đối sẽ không bị thất bại, vậy mà chuyện bất ngờ đã xảy ra, năm tên cường địch đều bị giết sạch, giờ chỉ còn lại đôi tình lữ mà thôi; hơn nữa, sau khi ngủ một giấc, tình lang yêu thương nhất của nàng lại có thể khang phục lại như cũ. Những loại kỳ tích thế này thật khiến cho nàng khó tiếp thụ nổi.
Quãng đường quái thạch dài ba mươi dặm vẫn vang lên tiếng gió u u không ngớt, còn ở trong một bụi cỏ gần đó thì lại vang lên tiếng rên khoái hoạt của Cách Tố, nó như hòa âm với tiếng gió kỳ quái kia để tạo nên một bản hợp ca, nhưng nàng lại không thấy "bản hợp ca" đó kỳ quái chút nào, và nàng cũng không sợ quái thanh hay ma quỷ, cái gì nàng cũng không sợ. Chỉ cần có hắn ôm nàng trong lòng thì dù chuyện lạ cỡ nào thì nàng cũng không sợ. Vào thời khắc này đây, chỉ cần có hắn ở bên cạnh thì nàng cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra cả.
Sau khi trải qua cơn mây mưa, hai người nằm cạnh nhau hưởng thụ giây phút ngọt ngào, Cách Tố hỏi:- Ái lang, ngươi làm cách nào mà giết được lão chuẩn kiếm thánh đó thế? Thật là kỳ quái à nha, ngươi đã dùng binh khí gì thế?
- Món binh khí đó nàng cũng có mà!
Lưu Sâm âu yếm vuốt ve tấm thân mềm mại của nàng rồi tiếp:- Là Phong nhận đó!
- Phong nhận?
Cách Tố kêu lên:- Phong nhận của ngươi có thể giết được chuẩn kiếm thánh sao? Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng!
Thân pháp của hắn xuất sắc thật, mà tốc độ cũng rất cao, nhưng ma pháp chính của hắn vẫn chưa lưu loát, vậy làm sao có thể giết được kiếm thánh chứ? Ngay cả nghĩ cũng không ai nghĩ tới kia mà. Phong nhận của hắn đâu thể giết được đại kiếm sư, không, từ kiếm sư cấp hai trở lên thì hắn không thể giết nổi rồi, dù cho người ta đứng yên không nhúc nhích, rồi để cho hắn dùng Phong nhận phóng vào người họ thì hắn cũng không thể giết nổi họ kia mà, bởi lẽ đấu khí của họ tuyệt sẽ không để cho Phong nhận với đẳng cấp thấp như thế bắn trúng mình được.
- Có lẽ cũng do lão mệt rồi cũng nên!
Lưu Sâm trả lời hàm hồ:- Chắc lúc đó hộ thể đấu khí của lão đã giảm đi gần hết rồi chăng?
Hắn chỉ thí nghiệm qua vài lần, chứ chưa dùng Phong nhận đặc biệt của mình trong thực chiến, hôm nay mới là lần đầu tiên sử dụng thôi, ngay cả bản thân hắn cũng không biết nó lợi hại tới đâu nữa. Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Không có khả năng!
Cách Tố có kinh nghiệm nhiều hơn hắn nhiều lắm, nàng bác bỏ giải thích của hắn:- Đấu khí của lão không thể giảm đi được, nếu nó đã giảm đi thì làm sao vẫn còn kiếm quang được?
- Vậy thì chỉ còn một giải thích thôi!
Lưu Sâm dương dương đắc ý, nói:- Đó là ma pháp chính của ta đã tiến nhập vào một cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn vượt qua cả đại ma pháp sư, và sắp bước vào giai đoạn của ma đạo sư rồi! Này giảng sư thân ái của ta, nàng thật là thất bại đó nha, học viên của nàng còn có ma pháp cao hơn nàng nữa kìa....
Cách Tố khẽ cựa mình rồi nói:- Đúng vậy, kẻ làm giảng sư như ta thật là thất bại mà, để cho ma pháp của học viên vượt qua mình nữa....Này học viên thân ái, hãy nói cho ta biết làm cách nào để khiến cho Phong nhận trở nên lợi hại như vậy đi, có được không? Người ta sẽ cho ngươi vuốt ve nhé, được không?
Lưu Sâm không khách khí, hắn vừa vuốt ve nàng vừa nói:- Đó là kết quả của cuộc thảo luận lần trước giữa ta và nàng đấy, làm cho Phong nhận nhỏ lại, tốc độ nhanh hơn....
Theo lời giải thích của hắn, Cách Tố hưng phấn nói:- Để ta làm thử xem!
Thế là nàng học theo ma pháp của học viên của mình, trước kia nàng từng cười cái lý luận đó của hắn, nhưng bây giờ thì nàng tin rồi, bởi vì nàng đã được tận mắt chứng kiến nó rồi.
Giảng sư mà học ma pháp của học trò thì có phải là vị giảng sư đó thất bại rồi không? Tất nhiên!
Có chuyện gì càng thất bại hơn hay không? Có! Đó là việc nàng học không được.
Lưu Sâm tận tình hướng dẫn, Cách Tố nỗ lực học, nhưng dù nàng cố gắng thế nào thì Phong nhận của nàng vẫn không thay đổi được chút nào. Nàng thử đi thử lại mãi cho tới nửa đêm mà không có chút tiến bộ, Lưu Sâm đành chịu thua:- Xem ra có lẽ là vì thể chất đặc biệt của ta nên mới làm được rồi, còn nàng thì lại không học được!
Cách Tố rầu rĩ không vui, im lặng không nói gì!
- Không sao đâu! Nàng là nữ nhân của ta, công phu của ta thì cũng là công phu của nàng mà, có gì khác nhau đâu?
Lưu Sâm nói:- Đại ma pháp sư, ma pháp của nàng cũng rất lợi hại kia mà!
Cách Tố dựa vào lòng hắn rồi nói:- Ta không đuổi kịp ngươi! Vậy có phải là cả đời này sẽ bị ngươi khi phụ hay không?
Vào thời khắc này đây, cả ma pháp chính của hắn cũng đã vượt qua nàng, vì vậy mà nàng biết là mình sẽ không đuổi kịp hắn nữa rồi.
Lưu Sâm an ủi nàng:- Thì Phong nhận của ta chỉ khác với người khác thôi, chứ ma pháp chính vẫn thua nàng mà!
Cách Tố phì cười:- Ta không nhỏ mọn vậy đâu! Bây giờ ta đang nghĩ, nam nhân của mình tương lai nhất định sẽ là một đại anh hùng không ai sánh kịp! Ta cao hứng lắm!
Lưu Sâm ôm nàng nằm xuống, lời nói vừa rồi của nàng vẫn còn văng vẳng ở trong đầu hắn: "Ngươi sẽ là đại anh hùng không ai sánh kịp!" Hắn đưa mắt nhìn bầu trời đêm, trong lòng hào khí bừng bừng, tốc độ lưu, lực lượng lưu, có hai thứ này rồi thì tương lai sẽ còn đạt tới cảnh giới nào nữa?
Nội dung cơ bản của võ học chỉ có hai điểm quan trọng: tốc độ và lực lượng! Nếu như phát huy được hai lãnh vực này đến mức tận cùng thì đó là tốt nhất!
Ma pháp và võ thuật đều xoay quanh hai điểm này, bỏ qua giới hạn vốn có của ma pháp, chỉ cần có thể tăng cường tốc độ và lực lượng thì tuyển chọn, không có ích gì với hai thứ đó thì đều có thể bỏ đi.
Hắn nhanh vậy sao? Hắn đã học được bản lãnh đó từ khi nào? Cách Tố thắc mắc không hiểu, dù có đánh chết nàng cũng không hiểu. Gã tình lang này dường như mỗi thời mỗi khắc đều tiến bộ hơn lúc trước vậy, và mỗi lần hắn xuất thủ thì đều vượt qua sự mong mỏi của nàng. Vừa rồi tốc độ của hắn vẫn chưa đạt tới mức đó, nếu không thì lúc hắn giao thủ với hai tên đại kiếm sư kia tất đã không cần dùng tới mưu kế rồi. Chỉ cần trực tiếp đối kháng thì cũng đủ giữ chân họ lại rồi kia mà.
Lưu Sâm hỏi lão giả:- Ngươi có thể nhanh hơn ta nhiều không?
- Thủ pháp nhanh lắm, mà tốc độ cũng rất nhanh!
Lão giả lẩm bẩm:- So với ta thì chỉ một chút thôi....một chút thôi....
Vừa dứt lời, thân hình của lão chợt nhoáng lên rồi không thấy đâu nữa. Trong không gian chỉ còn thấy một thanh trường kiếm mà thôi. Khi thanh trường kiếm còn cách chừng hơn một trượng thì từ mũi kiếm đột nhiên phóng ra một điểm hàn tinh, kiếm quang! Kiếm quang đó dài chừng bảy, tám tấc, phảng phất như rọi sáng khắp sơn cốc vậy.
Cách Tố chỉ cảm thấy có một cổ lực lượng mạnh đẩy mình đi, rồi bất giác nàng không tự chủ được mà bổ nhào về phía bên trái, mà ở đó lại đang có một tảng đá lớn. Rõ ràng nàng vừa trông thấy tảng đá lớn ở trước mặt mình, vậy mà toàn thân nàng chỉ lách mình một cái thì đã tránh ra phía sau tảng đá rồi. Chỉ nghe "keng" một tiếng vang lên, đá vụn bắn ra tung tóe, tảng đá lớn như thế lập tức bị tách đôi ra, còn kiếm quang thì chỉ cách đầu nàng chưa tới hai thốn nữa. Cách Tố thấy vậy thì trong lòng liền cảm thấy giá buốt ngay.
Kiếm thánh! Dù cho đối phương không phải là kiếm thánh thì cũng là chuẩn kiếm thánh rồi! Ngày hôm nay thật xui xẻo, khi không lại bị kiếm thánh ám sát! E rằng nàng và Lưu Sâm tất phải chết, nhưng nếu bị chết dưới kiếm của kiếm thánh thì cũng chẳng hề oan uổng chút nào, nhưng tại sao ở bên ngoài lại có tiếng gió vù vù thế nhỉ?
Cách Tố ngẩng đầu lên nhìn, thì ra ở trước mặt nàng có rất nhiều bóng người! Không, phải nói là tàn ảnh của hai người họ mới đúng, nhưng ai là A Khắc Lưu Tư đây? Các thân ảnh đó chỉ thoáng lay động một chút rồi lập tức biến mất ngay, trên trán Cách Tố nhỏ mồ hôi ròng ròng, nàng không có cách nào để giúp hắn, vì nếu nàng phóng Phong nhận ra, căn bản sẽ không nhận ra ai là mục tiêu, nói không chừng còn có thể giết lầm hắn nữa đấy chứ! Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Sâm cũng đổ mồ hôi trán ròng ròng, cả lưng cũng toát mồ hôi lạnh, vì có nhiều lần hắn cảm thấy kiếm khí dầy đặc bức tới người mình, nhưng lần nào hắn cũng đều may mắn tránh khỏi; tuy vậy, nhưng hắn vẫn không có cách nào thoát khỏi sự bao vây của lớp kiếm khí dầy đặc đó. Lúc này hắn đã dùng tới tốc độ cực hạn của mình rồi, nhưng so với lão chuẩn kiếm thánh này thì vẫn còn chênh lệch một chút.
May là những buổi huấn luyện trong đêm tại hậu viện của học viện đã giúp hắn rất nhiều, nhờ vậy mà hắn có thể cảm ứng nguy cơ rất đúng lúc và đã thoát chết chỉ trong đường tơ kẽ tóc rất nhiều lần. Bộ y phục của hắn sớm đã bị chém nát te tua, còn nguồn lực lượng ở trong cơ thể thỉnh thoảng cũng bị đứt đoạn trong giây lát, và hắn cũng nghe được tiếng thở dốc ồ ồ ở trong tiếng kiếm khí vèo vèo.
Lão già kia hẳn cũng mệt mỏi không ít rồi! Với tốc độ cực hạn như thế, thời gian ngắn ngủi cũng tương đương với sức vận động trong nửa ngày rồi.
Nếu có thể kéo dài thêm một lúc, nói không chừng mình sẽ đánh bại được lão cũng nên. Đó là điều Lưu Sâm đang mong mỏi nhất bây giờ, nhưng hắn chỉ hận thời gian mà kiếm khí tấn công chính diện hắn lại quá ít, còn đa số là tấn công ở sau lưng thôi, vì vậy mà hắn chỉ có thể né tránh chứ không có cơ hội phản kích. Cũng như lần trước hắn bị hai tên đại kiếm sư truy đuổi chật vật vậy. Không được, phải mạo hiểm!
Lúc này ở sau lưng hắn lại có hàn khí bức tới, Lưu Sâm nhảy lên thật cao. Cú nhảy đó vọt lên cao tới hơn năm trượng. Trong khi còn lơ lửng ở trên không thì hắn quay người lại, và rốt cuộc hắn đã trông thấy lão giả kia. Sắc mặt của lão đang đỏ bừng, nhưng thời khắc này thì lão đang nở một nụ cười âm hiểm, bởi vì gã địch nhân khó chơi kia rốt cuộc đã tự hãm mình vào tử lộ rồi. Khi Lưu Sâm phóng mình lên cao năm trượng, thân pháp đó của hắn quả thật khiến người ta phải há miệng trợn mắt, nhưng khi thân hình của hắn ở trên không trung mà trong tay lại không có binh khí, vậy thì bộ pháp dù cao cường tới đâu cũng không có tác dụng gì, và tốc độ cũng không dùng được nốt, vậy chẳng phải là hắn muốn đối thủ giết chết mình hay sao? Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc này Lưu Sâm bắt đầu rơi trở xuống, nơi mà hắn sắp rơi xuống lại là nơi đang giăng đầy kiếm quang. Cách Tố kinh hoảng thét lên, nhưng thanh âm của nàng chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì đã thấy Lưu Sâm đột nhiên duỗi ngón giữa của tay phải ra, đồng thời chỉa nó vào trán của lão giả. Thế rồi dường như có một tia sáng xẹt qua nhanh như chớp, rồi thân hình của hắn rơi xuống, song song đó thì trước ngực hắn chợt cảm thấy nhói lên một cái, tiếp theo đó thì hắn đã đứng yên lại được, còn lão giả đang đứng đối diện thì thân thể chợt chấn động mạnh một cái, rồi trường kiếm trong tay buông rơi xuống đất. Sắc mặt của lão trở nên rất kỳ quái, lão giơ tay chỉ vào Lưu Sâm, người thì lảo đảo đi tới hai bước, rồi cuối cùng cũng ngã xuống. Thì ra ở đằng sau ót của lão đã có một lỗ thủng dính đầy óc và máu.
Rốt cuộc Cách Tố cũng thét lên một tiếng, sau đó thì chạy nhào tới, vừa khóc vừa kêu:- Ngươi....ngươi bị thương rồi....ngươi đánh bại lão rồi....
- Ta.....ta.....
Lưu Sâm chưa kịp nói thành câu thì toàn thân cũng từ từ ngã xuống.
Hắn ngã vào vòng tay của Cách Tố, chưa bao giờ hắn mệt mỏi quá độ như bây giờ vậy, ánh mắt của hắn cũng nhắm tịt lại và không mở ra được, cả cơn đau đớn ở trước ngực cũng thấy tê dại luôn....
Màn đêm phủ xuống, rốt cuộc Lưu Sâm cũng mở mắt ra. Dưới ánh sao ban đêm, hắn thấy được ánh mắt tràn ngập lo lắng và ôn nhu vô tận của Cách Tố.
- Ngươi tỉnh rồi à?
- Cách Tố, bảo bối của ta!
Lưu Sâm kêu lớn:- Tình lang của nàng khỏe như voi rồi đây! Nếu không âu yếm chút thì chỉ sợ ta sẽ chết mất!
Cách Tố mỉm cười thật vui vẻ, nhìn thấy hắn đùa giỡn nham nhở như vậy thì có nghĩa là hắn không có vấn đề gì hết.
Thế rồi nàng cúi xuống hôn hắn thật đắm đuối rồi nói:- Ái lang, miệng vết thương của ngươi đã khép lại rồi, thật tốt lắm!
- Đã khép lại rồi sao? Không thể nào!
Lưu Sâm kêu lớn:- Ít ra cũng phải âu yếm nàng một phen thì nó mới được khép miệng lại chứ, vết thương này càng lúc càng không biết nghe lời à nha....
Hắn chưa nói xong thì Cách Tố đã gắp một miếng thịt đưa vào miệng cho hắn, rồi trìu mến nói:- Ăn mau đi, sau khi ăn xong thì ta sẽ bồi tiếp ngươi chuyện đó....Sau sự việc lần này, ta nghĩ chỉ có ái ân mới mang đến cho ta cảm giác chân thật mà thôi....
Với lực lượng của ba đại kiếm sư, một chuẩn kiếm thánh, và một đại ma pháp sư, rõ ràng họ đã dư sức hạ thủ nàng và Lưu Sâm rồi. Tuyệt đối sẽ không bị thất bại, vậy mà chuyện bất ngờ đã xảy ra, năm tên cường địch đều bị giết sạch, giờ chỉ còn lại đôi tình lữ mà thôi; hơn nữa, sau khi ngủ một giấc, tình lang yêu thương nhất của nàng lại có thể khang phục lại như cũ. Những loại kỳ tích thế này thật khiến cho nàng khó tiếp thụ nổi.
Quãng đường quái thạch dài ba mươi dặm vẫn vang lên tiếng gió u u không ngớt, còn ở trong một bụi cỏ gần đó thì lại vang lên tiếng rên khoái hoạt của Cách Tố, nó như hòa âm với tiếng gió kỳ quái kia để tạo nên một bản hợp ca, nhưng nàng lại không thấy "bản hợp ca" đó kỳ quái chút nào, và nàng cũng không sợ quái thanh hay ma quỷ, cái gì nàng cũng không sợ. Chỉ cần có hắn ôm nàng trong lòng thì dù chuyện lạ cỡ nào thì nàng cũng không sợ. Vào thời khắc này đây, chỉ cần có hắn ở bên cạnh thì nàng cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra cả.
Sau khi trải qua cơn mây mưa, hai người nằm cạnh nhau hưởng thụ giây phút ngọt ngào, Cách Tố hỏi:- Ái lang, ngươi làm cách nào mà giết được lão chuẩn kiếm thánh đó thế? Thật là kỳ quái à nha, ngươi đã dùng binh khí gì thế?
- Món binh khí đó nàng cũng có mà!
Lưu Sâm âu yếm vuốt ve tấm thân mềm mại của nàng rồi tiếp:- Là Phong nhận đó!
- Phong nhận?
Cách Tố kêu lên:- Phong nhận của ngươi có thể giết được chuẩn kiếm thánh sao? Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng!
Thân pháp của hắn xuất sắc thật, mà tốc độ cũng rất cao, nhưng ma pháp chính của hắn vẫn chưa lưu loát, vậy làm sao có thể giết được kiếm thánh chứ? Ngay cả nghĩ cũng không ai nghĩ tới kia mà. Phong nhận của hắn đâu thể giết được đại kiếm sư, không, từ kiếm sư cấp hai trở lên thì hắn không thể giết nổi rồi, dù cho người ta đứng yên không nhúc nhích, rồi để cho hắn dùng Phong nhận phóng vào người họ thì hắn cũng không thể giết nổi họ kia mà, bởi lẽ đấu khí của họ tuyệt sẽ không để cho Phong nhận với đẳng cấp thấp như thế bắn trúng mình được.
- Có lẽ cũng do lão mệt rồi cũng nên!
Lưu Sâm trả lời hàm hồ:- Chắc lúc đó hộ thể đấu khí của lão đã giảm đi gần hết rồi chăng?
Hắn chỉ thí nghiệm qua vài lần, chứ chưa dùng Phong nhận đặc biệt của mình trong thực chiến, hôm nay mới là lần đầu tiên sử dụng thôi, ngay cả bản thân hắn cũng không biết nó lợi hại tới đâu nữa. Truyện "Bách Biến Tiêu Hồn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Không có khả năng!
Cách Tố có kinh nghiệm nhiều hơn hắn nhiều lắm, nàng bác bỏ giải thích của hắn:- Đấu khí của lão không thể giảm đi được, nếu nó đã giảm đi thì làm sao vẫn còn kiếm quang được?
- Vậy thì chỉ còn một giải thích thôi!
Lưu Sâm dương dương đắc ý, nói:- Đó là ma pháp chính của ta đã tiến nhập vào một cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn vượt qua cả đại ma pháp sư, và sắp bước vào giai đoạn của ma đạo sư rồi! Này giảng sư thân ái của ta, nàng thật là thất bại đó nha, học viên của nàng còn có ma pháp cao hơn nàng nữa kìa....
Cách Tố khẽ cựa mình rồi nói:- Đúng vậy, kẻ làm giảng sư như ta thật là thất bại mà, để cho ma pháp của học viên vượt qua mình nữa....Này học viên thân ái, hãy nói cho ta biết làm cách nào để khiến cho Phong nhận trở nên lợi hại như vậy đi, có được không? Người ta sẽ cho ngươi vuốt ve nhé, được không?
Lưu Sâm không khách khí, hắn vừa vuốt ve nàng vừa nói:- Đó là kết quả của cuộc thảo luận lần trước giữa ta và nàng đấy, làm cho Phong nhận nhỏ lại, tốc độ nhanh hơn....
Theo lời giải thích của hắn, Cách Tố hưng phấn nói:- Để ta làm thử xem!
Thế là nàng học theo ma pháp của học viên của mình, trước kia nàng từng cười cái lý luận đó của hắn, nhưng bây giờ thì nàng tin rồi, bởi vì nàng đã được tận mắt chứng kiến nó rồi.
Giảng sư mà học ma pháp của học trò thì có phải là vị giảng sư đó thất bại rồi không? Tất nhiên!
Có chuyện gì càng thất bại hơn hay không? Có! Đó là việc nàng học không được.
Lưu Sâm tận tình hướng dẫn, Cách Tố nỗ lực học, nhưng dù nàng cố gắng thế nào thì Phong nhận của nàng vẫn không thay đổi được chút nào. Nàng thử đi thử lại mãi cho tới nửa đêm mà không có chút tiến bộ, Lưu Sâm đành chịu thua:- Xem ra có lẽ là vì thể chất đặc biệt của ta nên mới làm được rồi, còn nàng thì lại không học được!
Cách Tố rầu rĩ không vui, im lặng không nói gì!
- Không sao đâu! Nàng là nữ nhân của ta, công phu của ta thì cũng là công phu của nàng mà, có gì khác nhau đâu?
Lưu Sâm nói:- Đại ma pháp sư, ma pháp của nàng cũng rất lợi hại kia mà!
Cách Tố dựa vào lòng hắn rồi nói:- Ta không đuổi kịp ngươi! Vậy có phải là cả đời này sẽ bị ngươi khi phụ hay không?
Vào thời khắc này đây, cả ma pháp chính của hắn cũng đã vượt qua nàng, vì vậy mà nàng biết là mình sẽ không đuổi kịp hắn nữa rồi.
Lưu Sâm an ủi nàng:- Thì Phong nhận của ta chỉ khác với người khác thôi, chứ ma pháp chính vẫn thua nàng mà!
Cách Tố phì cười:- Ta không nhỏ mọn vậy đâu! Bây giờ ta đang nghĩ, nam nhân của mình tương lai nhất định sẽ là một đại anh hùng không ai sánh kịp! Ta cao hứng lắm!
Lưu Sâm ôm nàng nằm xuống, lời nói vừa rồi của nàng vẫn còn văng vẳng ở trong đầu hắn: "Ngươi sẽ là đại anh hùng không ai sánh kịp!" Hắn đưa mắt nhìn bầu trời đêm, trong lòng hào khí bừng bừng, tốc độ lưu, lực lượng lưu, có hai thứ này rồi thì tương lai sẽ còn đạt tới cảnh giới nào nữa?
Nội dung cơ bản của võ học chỉ có hai điểm quan trọng: tốc độ và lực lượng! Nếu như phát huy được hai lãnh vực này đến mức tận cùng thì đó là tốt nhất!
Ma pháp và võ thuật đều xoay quanh hai điểm này, bỏ qua giới hạn vốn có của ma pháp, chỉ cần có thể tăng cường tốc độ và lực lượng thì tuyển chọn, không có ích gì với hai thứ đó thì đều có thể bỏ đi.
/419
|